Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân
Chương 19: Hai chân sai vặt
Vạn Diệt Chi Thương
18/09/2020
Thánh Môn có quy định, không giống giao thủ trên võ đài có thể giết người, thể lệ cuộc chiến tranh đoạt vị thứ của Nhất Trọng Môn ghi rõ không được gây tử vong cho đối phương. Nếu sơ suất đem người đánh chết, kết cục không cần nói sẽ thực thảm, thực thảm, phi thường thảm.
Đến tột cùng là thảm đến như nào? Đệ tử Thánh Môn ai nghe câu đó cũng đều không nhịn được liên tục lắc đầu, thập phần kiêng kị, quay đầu cảnh giác. Hoàn hảo, đúng lúc tiểu Hoa, tiểu Thảo không ở đây, có người thay ta giải thích nghi hoặc, hình phạt cho đệ tử Thánh Môn nếu đánh chết đồng môn.
“Sầu đại ca, ngài biết Thánh Môn Tứ Trọng Môn chứ? Chỗ mà ai đấy đều như tảng băng bất thông tình lý. Nếu lúc giao đấu sơ ý đánh chết đối thủ, người của Tứ Trọng Môn rất nhanh sẽ đến bắt đệ tử sai phạm về khiển trách sau đó thả đi. Còn nếu…,” Nam tử mặt mũi sáng sủa buộc lại hồng đai trên lưng, nghiêm cẩn giảng luật.
“Còn nếu cố ý làm trái môn quy mà giết người, liền vĩnh viễn không thể ra khỏi Tứ Trọng Môn.” Cây gậy trúc cao gầy dáng vẻ thập phần kiêng kị đè thấp thanh âm, thần bí nói,“Nghe nói, những người đó không chết, nhưng vì lòng mang ma niệm nên hồn phách bị hút ra, bị trấn áp. Bảy bảy bốn mươi chín năm sau hồn phách được tinh lọc sạch sẽ, có khả năng sẽ lại một lần nữa luân hồi chuyển thế.”
“Sầu đại ca, uống trà, ngài uống trà.” Hồng đai nam tử cười hé ra cái mặt, cung kính ngồi xổm một phen xiêm y quét đất, hai tay dâng trà.
“Nóng sao? Ta quạt cho ngài.” Cây gậy trúc cao gầy cầm cây quạt đứng bên cạnh ngu ngốc cười mị hề hề quạt a quạt.
Ngồi trên ghế uống trà, Sầu Thiên Ca muốn hỏi vì cái gì mà hai người nọ thái độ biến hóa lớn như vậy. Nguyên nhân đương nhiên là bọn họ nào dám đắc tội nam nhân có quan hệ với thánh tôn giả a.
Nhớ ngày ấy nghe người nào đó “Hồ ngôn loạn ngữ” xong, hồng đai nam tử cùng cây gậy trúc e sợ thiên hạ bất loạn đem người nào đó hồ ngôn loạn ngữ truyền bá ra, nghĩ chờ tin tức này rơi vào tay mấy viên quản sự, khiến quản sự ra mặt giáo huấn một chút người nào đó, giúp bọn họ phát tiết hờn dỗi trong lòng.
Nhưng có ngờ đâu cư nhiên không một quản sự nào ra mặt. Kể từ đó không ít người còn đem người nào đó “Hồ ngôn loạn ngữ” hoài nghi vài phần, Tam Trọng Môn nhẫn nhịn không nổi chạy đi tìm người nào đó, rồi sau đó Lục Trọng Môn cũng chạy theo, người nào đó nhất thời thành danh nhân.
Lại tiếp sau đó, người vốn đã bị hủy dung, đánh mất võ công không biết qua tay ai, cư nhiên lại vác thân thể quấn băng vài tầng tham gia Nhất Trọng Môn tranh đoạt, hơn nữa vừa lên đài xuất vài chiêu đã đem đối thủ bắn xuống.
Nhất Trọng Môn ồ lên, Tam Trọng Môn gật đầu, Lục Trọng Môn mỉm cười, nhóm nhân sĩ bát quái của Thánh Môn được dịp sôi trào.
Hồng đai nam tử cùng cây gậy trúc bị dọa choáng váng, ù té chạy qua, cam tâm tình nguyện, mặt dày mày dạn đi theo người nào đó làm tùy tùng, sợ người nào đó một là sinh khí, hai là bốc hỏa, liền cùng vị nào đó cao cao tại thượng của Thánh Môn nói bọn họ không tốt, đến lúc đó bọn họ không chừng sẽ phải ở Thánh Môn giẫy chết?
Đúng rồi, người nào đó chính là tại hạ, cũng là Sầu Thiên Ca ta.
Đối với chuyện đột nhiên mọc ra đến hai cái chân sai vặt, ta cũng lười đi đuổi. Dù sao có rất nhiều chuyện của Thánh Môn ta không hiểu được. Nếu có hai đệ tử Thánh Môn chân chính bên người, cũng giảm đi được không ít phiền toái.
Sau khi Bộ Phong Trần giúp ta khôi phục công lực, trận đấu đầu tiên nguyên bản lấy chân khí làm trụ cột. Ta xem võ công là phụ, đem đối thủ vòng thứ nhất quyết đoán ném xuống. Một lần nữa khôi phục võ công, tư vị xác thực thực không sai, cảm giác tốt lắm.
Bất quá tuy trên người ta người ta được bao bởi một vòng hào quang “Cùng thánh tôn giả có thân mật” thật lớn thật chói nhưng rốt cuộc không phải mọi người đều bị chọc đui. Trong lúc đấu có người phát hiện ta sử dụng võ công căn bản không thuộc Thánh Môn. Xem chiêu thức võ công hung ác này, không chứa một tia thánh khí, thoạt nhìn càng giống tà công.
Ai lòng có bất bình đều đem việc này đăng báo Tứ Trọng Môn, yêu cầu Tứ Trọng Môn nghiêm tra! Nghiêm tra Sầu Thiên Ca kia mượn lời đồn loạn sự, nghiêm tra Sầu Thiên Ca kia trộm luyện tà môn công phu, nghiêm tra! Nghiêm tra! Kiên quyết nghiêm tra!
————————
Lời tác giả:
Ngày hôm qua hồi trường học, bàn này nọ mệt mỏi quá, lại cùng làm học bàn này nọ, cũng tốt mệt… Cho nên ngày hôm qua sẽ không đổi mới, mọi người thứ lỗi cáp
Đến tột cùng là thảm đến như nào? Đệ tử Thánh Môn ai nghe câu đó cũng đều không nhịn được liên tục lắc đầu, thập phần kiêng kị, quay đầu cảnh giác. Hoàn hảo, đúng lúc tiểu Hoa, tiểu Thảo không ở đây, có người thay ta giải thích nghi hoặc, hình phạt cho đệ tử Thánh Môn nếu đánh chết đồng môn.
“Sầu đại ca, ngài biết Thánh Môn Tứ Trọng Môn chứ? Chỗ mà ai đấy đều như tảng băng bất thông tình lý. Nếu lúc giao đấu sơ ý đánh chết đối thủ, người của Tứ Trọng Môn rất nhanh sẽ đến bắt đệ tử sai phạm về khiển trách sau đó thả đi. Còn nếu…,” Nam tử mặt mũi sáng sủa buộc lại hồng đai trên lưng, nghiêm cẩn giảng luật.
“Còn nếu cố ý làm trái môn quy mà giết người, liền vĩnh viễn không thể ra khỏi Tứ Trọng Môn.” Cây gậy trúc cao gầy dáng vẻ thập phần kiêng kị đè thấp thanh âm, thần bí nói,“Nghe nói, những người đó không chết, nhưng vì lòng mang ma niệm nên hồn phách bị hút ra, bị trấn áp. Bảy bảy bốn mươi chín năm sau hồn phách được tinh lọc sạch sẽ, có khả năng sẽ lại một lần nữa luân hồi chuyển thế.”
“Sầu đại ca, uống trà, ngài uống trà.” Hồng đai nam tử cười hé ra cái mặt, cung kính ngồi xổm một phen xiêm y quét đất, hai tay dâng trà.
“Nóng sao? Ta quạt cho ngài.” Cây gậy trúc cao gầy cầm cây quạt đứng bên cạnh ngu ngốc cười mị hề hề quạt a quạt.
Ngồi trên ghế uống trà, Sầu Thiên Ca muốn hỏi vì cái gì mà hai người nọ thái độ biến hóa lớn như vậy. Nguyên nhân đương nhiên là bọn họ nào dám đắc tội nam nhân có quan hệ với thánh tôn giả a.
Nhớ ngày ấy nghe người nào đó “Hồ ngôn loạn ngữ” xong, hồng đai nam tử cùng cây gậy trúc e sợ thiên hạ bất loạn đem người nào đó hồ ngôn loạn ngữ truyền bá ra, nghĩ chờ tin tức này rơi vào tay mấy viên quản sự, khiến quản sự ra mặt giáo huấn một chút người nào đó, giúp bọn họ phát tiết hờn dỗi trong lòng.
Nhưng có ngờ đâu cư nhiên không một quản sự nào ra mặt. Kể từ đó không ít người còn đem người nào đó “Hồ ngôn loạn ngữ” hoài nghi vài phần, Tam Trọng Môn nhẫn nhịn không nổi chạy đi tìm người nào đó, rồi sau đó Lục Trọng Môn cũng chạy theo, người nào đó nhất thời thành danh nhân.
Lại tiếp sau đó, người vốn đã bị hủy dung, đánh mất võ công không biết qua tay ai, cư nhiên lại vác thân thể quấn băng vài tầng tham gia Nhất Trọng Môn tranh đoạt, hơn nữa vừa lên đài xuất vài chiêu đã đem đối thủ bắn xuống.
Nhất Trọng Môn ồ lên, Tam Trọng Môn gật đầu, Lục Trọng Môn mỉm cười, nhóm nhân sĩ bát quái của Thánh Môn được dịp sôi trào.
Hồng đai nam tử cùng cây gậy trúc bị dọa choáng váng, ù té chạy qua, cam tâm tình nguyện, mặt dày mày dạn đi theo người nào đó làm tùy tùng, sợ người nào đó một là sinh khí, hai là bốc hỏa, liền cùng vị nào đó cao cao tại thượng của Thánh Môn nói bọn họ không tốt, đến lúc đó bọn họ không chừng sẽ phải ở Thánh Môn giẫy chết?
Đúng rồi, người nào đó chính là tại hạ, cũng là Sầu Thiên Ca ta.
Đối với chuyện đột nhiên mọc ra đến hai cái chân sai vặt, ta cũng lười đi đuổi. Dù sao có rất nhiều chuyện của Thánh Môn ta không hiểu được. Nếu có hai đệ tử Thánh Môn chân chính bên người, cũng giảm đi được không ít phiền toái.
Sau khi Bộ Phong Trần giúp ta khôi phục công lực, trận đấu đầu tiên nguyên bản lấy chân khí làm trụ cột. Ta xem võ công là phụ, đem đối thủ vòng thứ nhất quyết đoán ném xuống. Một lần nữa khôi phục võ công, tư vị xác thực thực không sai, cảm giác tốt lắm.
Bất quá tuy trên người ta người ta được bao bởi một vòng hào quang “Cùng thánh tôn giả có thân mật” thật lớn thật chói nhưng rốt cuộc không phải mọi người đều bị chọc đui. Trong lúc đấu có người phát hiện ta sử dụng võ công căn bản không thuộc Thánh Môn. Xem chiêu thức võ công hung ác này, không chứa một tia thánh khí, thoạt nhìn càng giống tà công.
Ai lòng có bất bình đều đem việc này đăng báo Tứ Trọng Môn, yêu cầu Tứ Trọng Môn nghiêm tra! Nghiêm tra Sầu Thiên Ca kia mượn lời đồn loạn sự, nghiêm tra Sầu Thiên Ca kia trộm luyện tà môn công phu, nghiêm tra! Nghiêm tra! Kiên quyết nghiêm tra!
————————
Lời tác giả:
Ngày hôm qua hồi trường học, bàn này nọ mệt mỏi quá, lại cùng làm học bàn này nọ, cũng tốt mệt… Cho nên ngày hôm qua sẽ không đổi mới, mọi người thứ lỗi cáp
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.