Chương 43: Nha Hoàn Hồi Môn
Quả Vải Rất Ngọt
28/07/2024
Nàng không nhìn lầm, nếu Triệu Dung thật sự đi vào nhưng cuối cùng lại không có bóng người, hơn phân nửa là trong phòng có mật đạo.
Mà không ngờ ông ta lại dám tự mình thiết kế mật đạo trong cung.
Nhưng không biết mật đạo kia thông tới nơi nào.
Nghi hoặc này chỉ thoáng qua trong đầu Cơ Ngọc Lạc một cái rồi lại tiêu tan.
Nàng cũng không cần quan tâm mật đạo của ông ta đi tới đâu, nàng chỉ muốn mạng Triệu Dung.
Cơ Ngọc Lạc khẽ ngẩng đầu lên, nói: "Không đi, truyền tin cho Triêu Lộ để nàng không cần đợi nữa.”
Hoắc Hiển không trở về phủ đệ, hắn ngủ trong phòng trực của Trấn Phủ Ti.
Ngày hôm sau trời tờ mờ sáng, khám nghiệm tử thi đến bẩm nguyên nhân cái chết của Thắng Hỉ: "Đại nhân, hạ quan đã kiểm tra thi thể, toàn thân Thắng Hỉ công công có nhiều vết bầm tím hẳn là gây ra do va chạm lúc giãy dụa, trước khi chết bị sặc nước, nhưng muốn mạng của hắn ta vẫn là chỗ đâm vào sườn cổ kia, nhìn dáng vẻ vết thương hẳn là do đầu vũ khí sắc nhọn gây thương tích.”
Hoắc Hiển cả đêm không ngủ, một tay chống bàn đỡ đầu, nhấc mi mắt nói: "Ví dụ như loại vũ khí sắc bén nào?"
Trên mặt ngỗ tác lộ vẻ khó xử: "Ặc…”
Hoắc Hiển thu tay lại ấn hồ sơ trên bàn, cả người dựa về phía sau, nói: "Trâm cài tóc?”
Trong mắt ngỗ tác sáng ngời, ông ta đã cảm thấy vật này mơ hồ có chút quen thuộc nhưng lại nghĩ mãi không ra, đang buồn rầu chợt nghe Hoắc Hiển nhắc nhở, liên tục gật đầu nói: "Đúng, đúng, chính là những vật như thế.”
Hoắc Hiển chỉ bình tĩnh hạ mắt xuống, cũng không quá bất ngờ.
Hắn nhớ tới tình hình Hoắc phủ bị ám sát ngày đó, đêm đó ở trong viện ngoại trừ hắn ra còn có xưởng thần Triệu Dung phái tới từ Đông xưởng, kết hợp với thi thể Thắng Hỉ, lúc ấy chưa chắc cô nương kia đã nhắm về phía hắn.
Chỉ có điều khi bị hắn phát hiện, người nọ cũng đúng là đã ra tay muốn giết hắn.
Mấy năm nay Triệu Dung mượn tay hắn làm xằng làm bậy ở trong kinh, trong dân chúng đều biết gian nịnh Hoắc Hiển nhưng ít nhắc tới Triệu Dung, lại thêm ông ta lại giấu ở trong thâm cung, càng giũ bỏ sạch sẽ tội của chính mình, không dễ dàng để người ta bắt được nhược điểm, Ngự Sử Đài muốn tìm manh mối có ông ta tham gia cũng tìm không thấy.
Nhưng không có nghĩa là ông ta sẽ không bị người hận.
Trong mắt Hoắc Hiểm nổi lên chút ý cười, chậc, nếu không phải thâm cung khó vào, họa sát thân Triệu Dung đưa tới tuyệt đối không ít hơn hắn.
Những người này cũng chỉ bắt nạt thủ vệ phủ đệ của hắn không sâm nghiêm bằng cung cấm mà thôi.
Cho nên nếu có người có ý đồ ám sát Triệu Dung thì không có gì lạ.
Chuyện hắn canh cánh trong lòng từ đầu đến cuốn vẫn là chiêu thức của người nọ.
Hoắc Hiển mệt mỏi xoa xoa lông mày để cho ngỗ tác nơm nớp lo sợ lui ra trước, ngồi một lát mới đứng dậy đi ra ngoài.
Trời đã sáng rỡ, người ngồi cả đêm không thích ứng nheo mắt với mặt trời, nước tuyết tan ra tỏa ra hơi lạnh trong không khí, chỉ xen lẫn một chút mùi hôi thối khiến người ta mất hứng.
Hắn men theo mùi kia nhìn qua, thấy vài bộ thi thể bịt kín vải trắng xếp ở trong sân, thậm chí còn có Cẩm Y Vệ lại mang tới vài bộ thi thể mới.
Hoắc Hiển dắt Khinh Phong bị trói ở dưới đình ăn cỏ, cau mày nói: "Các ngươi để nơi này làm bãi tha ma à?"
Mặt mấy Cẩm Y Vệ lộ vẻ khổ sở, dùng tay áo lau mồ hôi trên cổ nói: "Công bộ phải trị lũ, sông ngoài thành quanh năm có người chết đuối, thi thể cũng có thể lấp sông luôn rồi, Dương đại nhân của Công bộ nhờ Cẩm Y Vệ giúp vớt thi thể, bên ngoài có dân chúng đến hỏi tin nói là trước đây báo án mất tích ở phủ nha, đã phải tới nhận xác.”
Hoắc Hiển vuốt nhẹ đầu Khinh Phong, từ trong miệng nó cướp đi một nắm cỏ cuối cùng, lơ đễnh nói: "Đó không phải là chuyện của phủ nha ư?"
Cẩm Y Vệ nói: "Phủ nha đã chất xác thành núi nên đành phải tạm đặt ở Trấn Phủ Ti, có một số bị ngâm nát trong nước, căn bản không có cách nào nhận ra.”
Hoắc Hiển mặc kệ những chuyện nhỏ nhặt này, dắt ngựa muốn đi, khóe mắt lại quét đến một chuỗi vòng tay san hô đỏ.
Chất liệu không được coi là thượng thừa, thậm chí có thể nói là kém chất lượng, nhưng màu sắc thực sự gây chú ý làm hắn lập tức ngừng bước.
Hắn liếc cổ tay lộ ra ngoài vải trắng của thi thể kia, trực tiếp tiến lên xốc vải lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt kia.
Cẩm Y Vệ thổn thức nói: "Cái này cũng dễ nhận ra, mặt còn non lắm như mới chết không lâu, cũng không biết là tiểu cô nương nhà ai, sợ là ban đêm trượt chân rơi xuống sông rồi, Công bộ sớm nên sửa con sông ngoài thành kia đi, quả thực là hại chết người mà."
Có người phụ họa, nói con sông ngoài thành kia là sông Diêm La đòi mạng, Hoắc Hiển cũng không nghe lọt tai chút nào, hắn dùng hai ngón tay nắm cổ tay nữ thi thể đặt vòng tay san hô đỏ ở dưới ánh mặt trời cẩn thận nhìn qua, mọi người không khỏi im lặng, chốc lát sau, Hoắc Hiển mới buông lỏng tay tiếp nhận khăn tay chậm rãi lau chùi, nói: "Kêu Ly Dương đến.”
Ly Dương rất nhanh đã chạy tới.
Hắn sải bước tiến lên, nói: "Chủ tử, xảy ra chuyện gì thế?”
Hoắc Hiển nâng cằm ý bảo hắn ta nhìn, vì thế Ly Dương cụp mắt nhìn thi thể nữ này, mới toanh, ngoài ra cũng không nhìn ra nguyên cớ.
Hoắc Hiển ngừng động tác lau tay, bên môi lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, Ly Dương hơi giật mình, đã rất lâu rồi hắn ta không thấy Hoắc Hiển lộ ra loại biểu cảm... gần như sung sướng này.
Mấy năm nay dường như không có chuyện gì có thể khơi dậy hứng thú của hắn.
Ly Dương không nhịn được nhìn chằm chằm thi thể kia bỗng cảm thấy có chút quen mắt, nhưng có làm thế nào cũng không nhớ nổi đã gặp qua ở nơi nào.
Hắn ta đang khó hiểu, Hoắc Hiển ném khăn vào trong ngực hắn ta, nói: "Ngươi đi điều tra có phải nha hoàn hồi môn Cơ Ngọc Dao mang theo lúc xuất giá thiếu một người hay không, nhìn xem nàng ta tên gì lại mời ngỗ tác đến nghiệm thi.”
Hoắc Hiển từ trên cao nhìn xuống nàng ta.
Người này hôm qua hắn ta đã bắt gặp qua ở chủ viện, chỉ có điều vội vàng thoáng nhìn nên không nhớ rõ bộ dáng cho lắm, nhưng hắn ta ngược lại có chút ấn tượng với vòng tay bắt mắt này.
Cũng không thể lại là trùng hợp đâu nhỉ.
Ly Dương đồng ý, thấy Hoắc Hiển dắt ngựa muốn đi, hắn ta theo sau nói: "Chủ tử tiến cung sao?”
“Hồi phủ." Hắn nở nụ cười: “Dùng bữa sáng với phu nhân ta.”
Mà không ngờ ông ta lại dám tự mình thiết kế mật đạo trong cung.
Nhưng không biết mật đạo kia thông tới nơi nào.
Nghi hoặc này chỉ thoáng qua trong đầu Cơ Ngọc Lạc một cái rồi lại tiêu tan.
Nàng cũng không cần quan tâm mật đạo của ông ta đi tới đâu, nàng chỉ muốn mạng Triệu Dung.
Cơ Ngọc Lạc khẽ ngẩng đầu lên, nói: "Không đi, truyền tin cho Triêu Lộ để nàng không cần đợi nữa.”
Hoắc Hiển không trở về phủ đệ, hắn ngủ trong phòng trực của Trấn Phủ Ti.
Ngày hôm sau trời tờ mờ sáng, khám nghiệm tử thi đến bẩm nguyên nhân cái chết của Thắng Hỉ: "Đại nhân, hạ quan đã kiểm tra thi thể, toàn thân Thắng Hỉ công công có nhiều vết bầm tím hẳn là gây ra do va chạm lúc giãy dụa, trước khi chết bị sặc nước, nhưng muốn mạng của hắn ta vẫn là chỗ đâm vào sườn cổ kia, nhìn dáng vẻ vết thương hẳn là do đầu vũ khí sắc nhọn gây thương tích.”
Hoắc Hiển cả đêm không ngủ, một tay chống bàn đỡ đầu, nhấc mi mắt nói: "Ví dụ như loại vũ khí sắc bén nào?"
Trên mặt ngỗ tác lộ vẻ khó xử: "Ặc…”
Hoắc Hiển thu tay lại ấn hồ sơ trên bàn, cả người dựa về phía sau, nói: "Trâm cài tóc?”
Trong mắt ngỗ tác sáng ngời, ông ta đã cảm thấy vật này mơ hồ có chút quen thuộc nhưng lại nghĩ mãi không ra, đang buồn rầu chợt nghe Hoắc Hiển nhắc nhở, liên tục gật đầu nói: "Đúng, đúng, chính là những vật như thế.”
Hoắc Hiển chỉ bình tĩnh hạ mắt xuống, cũng không quá bất ngờ.
Hắn nhớ tới tình hình Hoắc phủ bị ám sát ngày đó, đêm đó ở trong viện ngoại trừ hắn ra còn có xưởng thần Triệu Dung phái tới từ Đông xưởng, kết hợp với thi thể Thắng Hỉ, lúc ấy chưa chắc cô nương kia đã nhắm về phía hắn.
Chỉ có điều khi bị hắn phát hiện, người nọ cũng đúng là đã ra tay muốn giết hắn.
Mấy năm nay Triệu Dung mượn tay hắn làm xằng làm bậy ở trong kinh, trong dân chúng đều biết gian nịnh Hoắc Hiển nhưng ít nhắc tới Triệu Dung, lại thêm ông ta lại giấu ở trong thâm cung, càng giũ bỏ sạch sẽ tội của chính mình, không dễ dàng để người ta bắt được nhược điểm, Ngự Sử Đài muốn tìm manh mối có ông ta tham gia cũng tìm không thấy.
Nhưng không có nghĩa là ông ta sẽ không bị người hận.
Trong mắt Hoắc Hiểm nổi lên chút ý cười, chậc, nếu không phải thâm cung khó vào, họa sát thân Triệu Dung đưa tới tuyệt đối không ít hơn hắn.
Những người này cũng chỉ bắt nạt thủ vệ phủ đệ của hắn không sâm nghiêm bằng cung cấm mà thôi.
Cho nên nếu có người có ý đồ ám sát Triệu Dung thì không có gì lạ.
Chuyện hắn canh cánh trong lòng từ đầu đến cuốn vẫn là chiêu thức của người nọ.
Hoắc Hiển mệt mỏi xoa xoa lông mày để cho ngỗ tác nơm nớp lo sợ lui ra trước, ngồi một lát mới đứng dậy đi ra ngoài.
Trời đã sáng rỡ, người ngồi cả đêm không thích ứng nheo mắt với mặt trời, nước tuyết tan ra tỏa ra hơi lạnh trong không khí, chỉ xen lẫn một chút mùi hôi thối khiến người ta mất hứng.
Hắn men theo mùi kia nhìn qua, thấy vài bộ thi thể bịt kín vải trắng xếp ở trong sân, thậm chí còn có Cẩm Y Vệ lại mang tới vài bộ thi thể mới.
Hoắc Hiển dắt Khinh Phong bị trói ở dưới đình ăn cỏ, cau mày nói: "Các ngươi để nơi này làm bãi tha ma à?"
Mặt mấy Cẩm Y Vệ lộ vẻ khổ sở, dùng tay áo lau mồ hôi trên cổ nói: "Công bộ phải trị lũ, sông ngoài thành quanh năm có người chết đuối, thi thể cũng có thể lấp sông luôn rồi, Dương đại nhân của Công bộ nhờ Cẩm Y Vệ giúp vớt thi thể, bên ngoài có dân chúng đến hỏi tin nói là trước đây báo án mất tích ở phủ nha, đã phải tới nhận xác.”
Hoắc Hiển vuốt nhẹ đầu Khinh Phong, từ trong miệng nó cướp đi một nắm cỏ cuối cùng, lơ đễnh nói: "Đó không phải là chuyện của phủ nha ư?"
Cẩm Y Vệ nói: "Phủ nha đã chất xác thành núi nên đành phải tạm đặt ở Trấn Phủ Ti, có một số bị ngâm nát trong nước, căn bản không có cách nào nhận ra.”
Hoắc Hiển mặc kệ những chuyện nhỏ nhặt này, dắt ngựa muốn đi, khóe mắt lại quét đến một chuỗi vòng tay san hô đỏ.
Chất liệu không được coi là thượng thừa, thậm chí có thể nói là kém chất lượng, nhưng màu sắc thực sự gây chú ý làm hắn lập tức ngừng bước.
Hắn liếc cổ tay lộ ra ngoài vải trắng của thi thể kia, trực tiếp tiến lên xốc vải lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt kia.
Cẩm Y Vệ thổn thức nói: "Cái này cũng dễ nhận ra, mặt còn non lắm như mới chết không lâu, cũng không biết là tiểu cô nương nhà ai, sợ là ban đêm trượt chân rơi xuống sông rồi, Công bộ sớm nên sửa con sông ngoài thành kia đi, quả thực là hại chết người mà."
Có người phụ họa, nói con sông ngoài thành kia là sông Diêm La đòi mạng, Hoắc Hiển cũng không nghe lọt tai chút nào, hắn dùng hai ngón tay nắm cổ tay nữ thi thể đặt vòng tay san hô đỏ ở dưới ánh mặt trời cẩn thận nhìn qua, mọi người không khỏi im lặng, chốc lát sau, Hoắc Hiển mới buông lỏng tay tiếp nhận khăn tay chậm rãi lau chùi, nói: "Kêu Ly Dương đến.”
Ly Dương rất nhanh đã chạy tới.
Hắn sải bước tiến lên, nói: "Chủ tử, xảy ra chuyện gì thế?”
Hoắc Hiển nâng cằm ý bảo hắn ta nhìn, vì thế Ly Dương cụp mắt nhìn thi thể nữ này, mới toanh, ngoài ra cũng không nhìn ra nguyên cớ.
Hoắc Hiển ngừng động tác lau tay, bên môi lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, Ly Dương hơi giật mình, đã rất lâu rồi hắn ta không thấy Hoắc Hiển lộ ra loại biểu cảm... gần như sung sướng này.
Mấy năm nay dường như không có chuyện gì có thể khơi dậy hứng thú của hắn.
Ly Dương không nhịn được nhìn chằm chằm thi thể kia bỗng cảm thấy có chút quen mắt, nhưng có làm thế nào cũng không nhớ nổi đã gặp qua ở nơi nào.
Hắn ta đang khó hiểu, Hoắc Hiển ném khăn vào trong ngực hắn ta, nói: "Ngươi đi điều tra có phải nha hoàn hồi môn Cơ Ngọc Dao mang theo lúc xuất giá thiếu một người hay không, nhìn xem nàng ta tên gì lại mời ngỗ tác đến nghiệm thi.”
Hoắc Hiển từ trên cao nhìn xuống nàng ta.
Người này hôm qua hắn ta đã bắt gặp qua ở chủ viện, chỉ có điều vội vàng thoáng nhìn nên không nhớ rõ bộ dáng cho lắm, nhưng hắn ta ngược lại có chút ấn tượng với vòng tay bắt mắt này.
Cũng không thể lại là trùng hợp đâu nhỉ.
Ly Dương đồng ý, thấy Hoắc Hiển dắt ngựa muốn đi, hắn ta theo sau nói: "Chủ tử tiến cung sao?”
“Hồi phủ." Hắn nở nụ cười: “Dùng bữa sáng với phu nhân ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.