Chương 48: Phu Quân Về
Quả Vải Rất Ngọt
28/07/2024
Cơ Ngọc Lạc từ trong cung đi ra đã suy nghĩ đến việc này, Hoắc Hiển nhất định đã phát hiện dấu vết để lại nên mới có thể cố ý thăm dò, nếu đã nhận ra không đúng, tối nay hắn có thể trực tiếp bắt nàng ở trong cung.
Cẩm Y Vệ giỏi nhất là tra tấn ép cung.
Nàng lại họ Cơ, nếu thật sự muốn tra ra tốt xấu gì, chớ nói đến mũ ô sa trên đầu Cơ Sùng Vọng, dù là cái đầu kia cũng phải vứt bỏ luôn, mà mặc dù Hoắc Hiển cưới nàng nhưng bằng bản lĩnh của hắn, diệt sạch mình là chuyện dễ dàng.
Nhưng hắn không chỉ thả nàng đi mà còn bịa đặt một người "gánh tội" thay nàng, vì sao thế?
Cơ Ngọc Lạc ngước mắt nhìn về phía gương đồng, lông mày tuyết khẽ nhíu lại như đang hỏi người trong gương: Hắn có chủ ý xấu xa gì?
Đúng lúc này, cửa phòng bị người ta cấp tốc đẩy ra, bước chân Bích Ngô rối loạn, nàng ấy chạy chậm tiến lên nói: "Tiểu thư! cô gia, cô gia hồi phủ nói là tối nay muốn ngủ ở chủ viện, ma ma đã đi chuẩn bị đệm chăn rồi!"
Vừa dứt lời, Lưu ma ma cũng đã ôm đệm chăn đi vào, đi theo phía sau bà ấy là Hoắc Hiển chậm rãi đi tới, trong phòng bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Cơ Ngọc Lạc đứng dậy, cảnh giác liếc động tác trải giường của Lưu ma ma.
Hồng Sương cùng Bích Ngô đều lộ vẻ kinh hãi.
Hồng Sương thật sự khiếp đảm, nàng ấy đang suy nghĩ làm sao thay tiểu thư tránh đi chuyện phiền toái tối nay, Bích Ngô lại vui sướng, nàng ấy vẫn lo lắng tiểu thư chưa viên phòng với cô gia, tương lai giữa phu thê sẽ có kẽ hở, viên phòng mới là phu thê chân chính, mới là chủ tử đường đường chính chính trong tòa nhà này.
Vì thế Bích Ngô cùng Hồng Sương lòng ôm tâm tư lui ra ngoài.
Lưu ma ma trải đệm giường xong cũng cung kính lui ra.
Cửa sổ mở ra nửa cánh, gió lạnh thổi nến đỏ khiến bóng nến lay động lắc lư trên tường như một u linh giương nanh múa vuốt.
Bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc dài dằng dặc.
Giống như một trận giằng co không tiếng động, ai bại trận trước người đó sẽ thua.
Thần kinh Cơ Ngọc Lạc căng thẳng, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng ứng đối với chất vấn của hắn, thậm chí nghênh đón hắn ra tay, nhưng trong nháy mắt cứng đờ này, nam nhân đối diện bỗng nhiên nở nụ cười.
Hắn xoa gáy xoay xoay cổ đi tới mở tay, nói: "Trong cung thật không thoải mái như trong nhà, bảo người chuẩn bị nước đi, ta muốn tắm rửa.”
Cơ Ngọc Lạc hơi giật mình, nhìn tư thế này của hắn nhất thời không lấy lại được tinh thần.
Hoắc Hiển nhướng mày, thúc giục: "Thất thần làm gì, không biết cởi áo ra à?”
Cơ Ngọc Lạc do dự trong chớp mắt cẩn thận đi tới, ánh mắt từ khuôn mặt tranh sáng tranh tối của Hoắc Hiển âm thầm dừng lại ở thắt lưng bên hông hắn, đây không phải là thắt lưng hắn dùng hàng ngày, nhưng cũng dùng hoa văn thêu chỉ vàng, chính giữa khảm một viên châu ngọc rất đẹp.
Nàng nhìn chằm chằm vào thắt lưng này, trong mắt bất giác lộ ra vẻ u ám.
Hoắc Hiển thấy thế ý cười càng sâu, trong nháy mắt Cơ Ngọc Lạc muốn giơ ngón tay lên, hắn trước tiên nắm lấy tay nàng cúi đầu nhìn nàng, nói: "Phu nhân không biết sao, không sao, ta dạy nàng.”
Cơ Ngọc Lạc ngước mắt buồn khổ nói: "Thắt lưng này của phu quân có chút khó cởi, ta đi gọi nha hoàn tới vậy.”
Khóe môi nàng lại cong lên một ý cười ấm áp, Hoắc Hiển nhìn chằm chằm, cũng nhếch môi nói: "Sau này thời gian còn dài, cũng không thể lại gọi người ta mãi, việc này đơn giản chỉ cần phu nhân chịu học là được.”
Hoắc Hiển lôi kéo tay nàng sờ đến bên hông mình, đồng thời tay cầm tay dạy nàng, sờ sờ lòng bàn tay cùng ngón tay của nàng.
Không có vế chai người tập võ nên có, mềm mại trơn nhẵn không khác gì nữ tử bình thường.
Đôi mắt Hoắc Hiển hơi trầm xuống, nhưng điều này cũng chưa hẳn có thể nói rõ điều gì, có lẽ nàng chỉ không cần vũ khí hạng nặng như đao kiếm mà thôi.
Tầm mắt Hoắc Hiển dời xuống rơi vào đôi giày thêu màu trắng bạc của nữ tử.
Người luyện tập khinh công, quanh năm cần mũi chân phát lực, ngón chân, nhất là bụng ngón cái là nhất định sẽ có vết chai.
Khi thắt lưng rơi xuống đất, y bào cũng buông lỏng lộ ra đơn y màu trắng bên trong.
Lúc này nha hoàn cũng đã chuẩn bị xong nước, Hoắc Hiển đang muốn mở miệng thì Hồng Sương bưng bát canh thuốc đen như mực gõ cửa mà vào, nàng ấy nói: "Tiểu thư, phong hàn của người vẫn chưa khỏi, nên uống thuốc thôi.”
Cơ Ngọc Lạc và Hồng Sương liếc mắt nhìn nhau, nàng lập tức che môi ho khan hai tiếng lui về phía sau một bước nói: "Phu quân tắm rửa trước đi, thân thể ta bị bệnh nhẹ nên tối nay ta sẽ ngủ ở giường của gian ngoài để tránh lây bệnh cho phu quân.”
Hoắc Hiển đưa mắt nhìn nàng: "Phong hàn?”
Cơ Ngọc Lạc gật đầu, nói: "Có lẽ vừa rồi trên đường hồi phủ từ cung trở về bị hứng gió, có chút choáng váng đầu tức ngực, cho nên..."
“Không sao." Vẻ mặt Hoắc Hiển thành khẩn: “Làm phu quân sao có thể vì phu nhân bị phong hàn nho nhỏ mà chia giường ngủ được, phu nhân cẩn thận nghỉ ngơi đi.”
Hắn dứt lời đã nhận lấy thuốc từ trong tay Hồng Sương, nhìn Cơ Ngọc Lạc uống xong mới đến phòng tắm.
Mắt thấy rèm cửa hạ xuống, Hồng Sương mới vội vàng hoảng loạn tiến lên, hạ giọng nói: "Tiểu thư, hắn thế này là muốn làm cái gì?"
Cơ Ngọc Lạc cau mày, chỉ cảm thấy cổ họng đắng ngắt.
Thấy nàng không nói, Hồng Sương còn sốt ruột hơn nàng: "Tiểu thư, nhân lúc còn kịp, chúng ta đi thôi!"
Nếu thật sự có chuyện không hay xảy ra, nàng ấy chỉ có thể mang đầu đi gặp chủ thượng thôi!
Cơ Ngọc Lạc nhẹ nhàng liếc nhìn nàng ấy, lại nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ngươi cảm thấy bây giờ đi được không?”
Hồng Sương sắp nổ tung rồi: "Vậy…”
Cơ Ngọc Lạc kéo kéo nàng ấy, ý bảo Hồng Sương lại gần, ghé vào bên tai nàng ấy nói nhỏ vài câu, sắc mặt Hồng Sương mới bình tĩnh lại đôi chút vội vàng rời đi.
Than lửa cháy nhưng gió lạnh vẫn thổi vào trong, thổi hết hơi nóng.
Cơ Ngọc Lạc nghe tiếng nước róc rách trong phòng tắm, hít sâu lại chậm rãi thở ra để bình phục tâm trạng, giẫm lên... thắt lưng chướng mắt trên mặt đất kia thong thả bước đến trước cửa sổ, lúc đóng cửa sổ lại động tĩnh trong phòng tắm cũng nhẹ đi.
“Xoạt" một tiếng, rèm cửa bị đẩy ra.
Khi Cơ Ngọc Lạc quay đầu nhìn lại, Hoắc Hiển đã giẫm lên vết nước đọng trên mặt đất.
Hắn mặc một thân trường sam màu tím đơn bạc, lỏng lẻo mở rộng, thoạt nhìn không sắc bén như cẩm y bội đao trước đó mà càng giống quý công tử trong phong nguyệt hơn.
Cơ Ngọc Lạc nghĩ, nghe đồn trên phố Hoắc Hiển thích mỹ nhân, chắc hẳn ban đêm khi hắn rảo bước tiến vào tây viện cũng mang một bộ dáng như vậy.
Hoắc Hiển đầu tiên là liếc về phía giường, thấy không có ai mới xoay tầm mắt lại như thể lúc này mới nhìn thấy nàng bên cửa sổ, rất tốt bụng hỏi: "Đứng bên cửa sổ không lạnh sao?"
Hắn cầm khăn lau tay, lập tức đi về phía giường ngồi xuống vỗ vỗ vị trí trống một bên, nói: "Lại đây.”
Cẩm Y Vệ giỏi nhất là tra tấn ép cung.
Nàng lại họ Cơ, nếu thật sự muốn tra ra tốt xấu gì, chớ nói đến mũ ô sa trên đầu Cơ Sùng Vọng, dù là cái đầu kia cũng phải vứt bỏ luôn, mà mặc dù Hoắc Hiển cưới nàng nhưng bằng bản lĩnh của hắn, diệt sạch mình là chuyện dễ dàng.
Nhưng hắn không chỉ thả nàng đi mà còn bịa đặt một người "gánh tội" thay nàng, vì sao thế?
Cơ Ngọc Lạc ngước mắt nhìn về phía gương đồng, lông mày tuyết khẽ nhíu lại như đang hỏi người trong gương: Hắn có chủ ý xấu xa gì?
Đúng lúc này, cửa phòng bị người ta cấp tốc đẩy ra, bước chân Bích Ngô rối loạn, nàng ấy chạy chậm tiến lên nói: "Tiểu thư! cô gia, cô gia hồi phủ nói là tối nay muốn ngủ ở chủ viện, ma ma đã đi chuẩn bị đệm chăn rồi!"
Vừa dứt lời, Lưu ma ma cũng đã ôm đệm chăn đi vào, đi theo phía sau bà ấy là Hoắc Hiển chậm rãi đi tới, trong phòng bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Cơ Ngọc Lạc đứng dậy, cảnh giác liếc động tác trải giường của Lưu ma ma.
Hồng Sương cùng Bích Ngô đều lộ vẻ kinh hãi.
Hồng Sương thật sự khiếp đảm, nàng ấy đang suy nghĩ làm sao thay tiểu thư tránh đi chuyện phiền toái tối nay, Bích Ngô lại vui sướng, nàng ấy vẫn lo lắng tiểu thư chưa viên phòng với cô gia, tương lai giữa phu thê sẽ có kẽ hở, viên phòng mới là phu thê chân chính, mới là chủ tử đường đường chính chính trong tòa nhà này.
Vì thế Bích Ngô cùng Hồng Sương lòng ôm tâm tư lui ra ngoài.
Lưu ma ma trải đệm giường xong cũng cung kính lui ra.
Cửa sổ mở ra nửa cánh, gió lạnh thổi nến đỏ khiến bóng nến lay động lắc lư trên tường như một u linh giương nanh múa vuốt.
Bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc dài dằng dặc.
Giống như một trận giằng co không tiếng động, ai bại trận trước người đó sẽ thua.
Thần kinh Cơ Ngọc Lạc căng thẳng, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng ứng đối với chất vấn của hắn, thậm chí nghênh đón hắn ra tay, nhưng trong nháy mắt cứng đờ này, nam nhân đối diện bỗng nhiên nở nụ cười.
Hắn xoa gáy xoay xoay cổ đi tới mở tay, nói: "Trong cung thật không thoải mái như trong nhà, bảo người chuẩn bị nước đi, ta muốn tắm rửa.”
Cơ Ngọc Lạc hơi giật mình, nhìn tư thế này của hắn nhất thời không lấy lại được tinh thần.
Hoắc Hiển nhướng mày, thúc giục: "Thất thần làm gì, không biết cởi áo ra à?”
Cơ Ngọc Lạc do dự trong chớp mắt cẩn thận đi tới, ánh mắt từ khuôn mặt tranh sáng tranh tối của Hoắc Hiển âm thầm dừng lại ở thắt lưng bên hông hắn, đây không phải là thắt lưng hắn dùng hàng ngày, nhưng cũng dùng hoa văn thêu chỉ vàng, chính giữa khảm một viên châu ngọc rất đẹp.
Nàng nhìn chằm chằm vào thắt lưng này, trong mắt bất giác lộ ra vẻ u ám.
Hoắc Hiển thấy thế ý cười càng sâu, trong nháy mắt Cơ Ngọc Lạc muốn giơ ngón tay lên, hắn trước tiên nắm lấy tay nàng cúi đầu nhìn nàng, nói: "Phu nhân không biết sao, không sao, ta dạy nàng.”
Cơ Ngọc Lạc ngước mắt buồn khổ nói: "Thắt lưng này của phu quân có chút khó cởi, ta đi gọi nha hoàn tới vậy.”
Khóe môi nàng lại cong lên một ý cười ấm áp, Hoắc Hiển nhìn chằm chằm, cũng nhếch môi nói: "Sau này thời gian còn dài, cũng không thể lại gọi người ta mãi, việc này đơn giản chỉ cần phu nhân chịu học là được.”
Hoắc Hiển lôi kéo tay nàng sờ đến bên hông mình, đồng thời tay cầm tay dạy nàng, sờ sờ lòng bàn tay cùng ngón tay của nàng.
Không có vế chai người tập võ nên có, mềm mại trơn nhẵn không khác gì nữ tử bình thường.
Đôi mắt Hoắc Hiển hơi trầm xuống, nhưng điều này cũng chưa hẳn có thể nói rõ điều gì, có lẽ nàng chỉ không cần vũ khí hạng nặng như đao kiếm mà thôi.
Tầm mắt Hoắc Hiển dời xuống rơi vào đôi giày thêu màu trắng bạc của nữ tử.
Người luyện tập khinh công, quanh năm cần mũi chân phát lực, ngón chân, nhất là bụng ngón cái là nhất định sẽ có vết chai.
Khi thắt lưng rơi xuống đất, y bào cũng buông lỏng lộ ra đơn y màu trắng bên trong.
Lúc này nha hoàn cũng đã chuẩn bị xong nước, Hoắc Hiển đang muốn mở miệng thì Hồng Sương bưng bát canh thuốc đen như mực gõ cửa mà vào, nàng ấy nói: "Tiểu thư, phong hàn của người vẫn chưa khỏi, nên uống thuốc thôi.”
Cơ Ngọc Lạc và Hồng Sương liếc mắt nhìn nhau, nàng lập tức che môi ho khan hai tiếng lui về phía sau một bước nói: "Phu quân tắm rửa trước đi, thân thể ta bị bệnh nhẹ nên tối nay ta sẽ ngủ ở giường của gian ngoài để tránh lây bệnh cho phu quân.”
Hoắc Hiển đưa mắt nhìn nàng: "Phong hàn?”
Cơ Ngọc Lạc gật đầu, nói: "Có lẽ vừa rồi trên đường hồi phủ từ cung trở về bị hứng gió, có chút choáng váng đầu tức ngực, cho nên..."
“Không sao." Vẻ mặt Hoắc Hiển thành khẩn: “Làm phu quân sao có thể vì phu nhân bị phong hàn nho nhỏ mà chia giường ngủ được, phu nhân cẩn thận nghỉ ngơi đi.”
Hắn dứt lời đã nhận lấy thuốc từ trong tay Hồng Sương, nhìn Cơ Ngọc Lạc uống xong mới đến phòng tắm.
Mắt thấy rèm cửa hạ xuống, Hồng Sương mới vội vàng hoảng loạn tiến lên, hạ giọng nói: "Tiểu thư, hắn thế này là muốn làm cái gì?"
Cơ Ngọc Lạc cau mày, chỉ cảm thấy cổ họng đắng ngắt.
Thấy nàng không nói, Hồng Sương còn sốt ruột hơn nàng: "Tiểu thư, nhân lúc còn kịp, chúng ta đi thôi!"
Nếu thật sự có chuyện không hay xảy ra, nàng ấy chỉ có thể mang đầu đi gặp chủ thượng thôi!
Cơ Ngọc Lạc nhẹ nhàng liếc nhìn nàng ấy, lại nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ngươi cảm thấy bây giờ đi được không?”
Hồng Sương sắp nổ tung rồi: "Vậy…”
Cơ Ngọc Lạc kéo kéo nàng ấy, ý bảo Hồng Sương lại gần, ghé vào bên tai nàng ấy nói nhỏ vài câu, sắc mặt Hồng Sương mới bình tĩnh lại đôi chút vội vàng rời đi.
Than lửa cháy nhưng gió lạnh vẫn thổi vào trong, thổi hết hơi nóng.
Cơ Ngọc Lạc nghe tiếng nước róc rách trong phòng tắm, hít sâu lại chậm rãi thở ra để bình phục tâm trạng, giẫm lên... thắt lưng chướng mắt trên mặt đất kia thong thả bước đến trước cửa sổ, lúc đóng cửa sổ lại động tĩnh trong phòng tắm cũng nhẹ đi.
“Xoạt" một tiếng, rèm cửa bị đẩy ra.
Khi Cơ Ngọc Lạc quay đầu nhìn lại, Hoắc Hiển đã giẫm lên vết nước đọng trên mặt đất.
Hắn mặc một thân trường sam màu tím đơn bạc, lỏng lẻo mở rộng, thoạt nhìn không sắc bén như cẩm y bội đao trước đó mà càng giống quý công tử trong phong nguyệt hơn.
Cơ Ngọc Lạc nghĩ, nghe đồn trên phố Hoắc Hiển thích mỹ nhân, chắc hẳn ban đêm khi hắn rảo bước tiến vào tây viện cũng mang một bộ dáng như vậy.
Hoắc Hiển đầu tiên là liếc về phía giường, thấy không có ai mới xoay tầm mắt lại như thể lúc này mới nhìn thấy nàng bên cửa sổ, rất tốt bụng hỏi: "Đứng bên cửa sổ không lạnh sao?"
Hắn cầm khăn lau tay, lập tức đi về phía giường ngồi xuống vỗ vỗ vị trí trống một bên, nói: "Lại đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.