Chương 36: Ta Biết Bơi
Quả Vải Rất Ngọt
27/07/2024
Trên đường trở về xe ngựa nhét tràn đầy một xe Thuận An đế ban thưởng, thế cho nên lúc chuyển về chủ viện còn đưa tới động tĩnh không nhỏ.
Cơ Ngọc Lạc ngồi xuống trước cửa sổ, Hồng Sương thay nàng vắt tóc.
Bên kia Bích Ngô vội vàng bưng canh gừng chạy tới, hôm nay nàng ấy không cùng tiến cung, tiểu thư nói nàng ấy biết làm việc hơn Hồng Sương cho nên đều giao chuyện quan trọng ở hậu viện cho nàng ấy làm, Bích Ngô được trọng dụng nên đương nhiên rất vui, ai ngờ cao hứng lại nghe nói tiểu thư nhảy cầu cứu Tích phi trong cung được Hoàng thượng thưởng rất nhiều đồ.
Bích Ngô hỏi qua chân tướng, lúc này một đôi mắt trừng như chuông đồng, nhìn người trong gương nói: "Tiểu thư? Sao người dám nhảy xuống nước cứu người chứ? Lỡ như xảy ra chuyện bất trắc gì đó thì làm sao mới phải đây, người lại không biết bơi!”
Vừa nói xong, động tác uống canh và động tác xoắn tóc của Cơ Ngọc Lạc đều ngừng lại, hai người theo bản năng liếc mắt nhìn nhau trong gương.
Cơ Ngọc Dao không biết bơi...
Đúng, Cơ Ngọc Dao quả thật không biết bơi, nếu nàng biết bơi, đêm đó cũng không đến mức chết đuối.
Nhưng lúc hành động nàng không có thời gian suy nghĩ nhiều, mặc dù đã nghĩ tới chuyện này cũng không có thể so với chuyện cứu Tích phi một mạng càng dễ dàng được mời tham dự sinh thần yến của nàng ta hơn.
Cơ Ngọc Lạc vân vê thìa, im lặng mấy tiếng, "keng" một tiếng buông thìa ra, thìa liền rơi vào trong canh gừng, nàng nhẹ giọng chậm rãi nói: "Bích Ngô.”
Bầu không khí bỗng nhiên chuyển biến, Bích Ngô giật mình nhưng không biết nguyên do, chỉ do dự nói: "Tiểu thư... Làm sao vậy?"
Cơ Ngọc Lạc nghiêng người nhìn nàng ấy, tiểu nha hoàn có khuôn mặt tròn là dạng tướng mạo rất đơn thuần, nhìn cũng không có ý xấu gì.
Còn là một người rất chân thành bảo vệ chủ hiếm thấy.
Đáng tiếc đi theo chủ tử ngu ngốc mềm lòng, trước đó nhiều năm như vậy chỉ có thể cùng chịu tội.
Cơ Ngọc Lạc đã vào Thôi Tuyết lâu nhiều năm, biết rõ giang hồ hiểm ác, lòng người khó dò, mà trên đời này quý giá nhất cũng không gì hơn một chữ "Trung".
Nếu không phải như thế, nàng vốn không cần lưu lại một tai họa có thể bại lộ bản thân bất cứ lúc nào ở bên cạnh nàng.
Nói cách khác, nàng tiếc tài.
Hồng Sương nhìn ánh mắt lập lòe trong mắt Cơ Ngọc Lạc, đó là ý sát tâm nổi lên lại tiêu tan, nàng ấy không khỏi cảm thấy may mắn thay Bích Ngô, trong nháy mắt nàng ấy đã nhặt được một mạng.
Chỉ có Bích Ngô còn ngây ngốc hồn nhiên không biết gì, chỉ cảm thấy bị tiểu thư nhìn chằm chằm đến cả người sợ hãi, khi nàng ấy rốt cục cũng không nhịn được nữa, Cơ Ngọc Lạc mở miệng: "Bích Ngô, ngươi nhớ kỹ cho ta, ba năm ta ở chùa Thừa Nguyện đã học qua bơi lội, ta biết bơi.”
Bích Ngô ngẩn người khó hiểu nói: "Tiểu thư, người học qua khi nào?”
Ba năm ở chùa Thừa Nguyện kia, nàng ấy cùng tiểu thư cùng ăn cùng ở, mỗi ngày tiểu thư tụng kinh lễ Phật, còn muốn bớt chút thời gian hiểu rõ y lý Tĩnh Trần sư thái truyền thụ, nào có thời gian đi học bơi lội gì nữa chứ?
Cơ Ngọc Lạc nhìn nàng ấy, nói: "Không nên hỏi thì đừng hỏi, nếu có người đến hỏi thăm, ngươi cứ làm theo lời ta nói, biết chưa?"
Bích Ngô nghẹn lời, còn muốn nói thêm gì nữa nhưng dường như bị ánh mắt nghiêm nghị của Cơ Ngọc Lạc chụp lấy, lại bất giác gật đầu, ồm ồm đáp: "Nô tỳ hiểu rồi.”
Cơ Ngọc Lạc "Ừ" một tiếng, giơ ngón tay chỉ thư án phía sau, hỏi: "Bức họa kia đi đâu rồi?"
Bích Ngô quay đầu, nói: "Buổi sáng quản sự ma ma tới nói là cô gia phân phó mang đi tới thư phòng.”
Cơ Ngọc Lạc không nói gì nữa, lại xoay người uống canh gừng, Hồng Sương tiếp tục xoắn tóc cho nàng, đoạn nhạc đệm vừa rồi giống như chưa từng xảy ra, Bích Ngô hoảng hốt một lát cũng tự đi bận rộn, sửa sang lại rương, miệng lẩm bẩm nói: "Hai ngày nữa về nhà, có cần ăn mặc xinh đẹp một chút hay không?”
Nam Nguyệt kiễng chân đứng ở trên ghế, dời khung tranh lên trên nói: "Chủ tử, lệch không?”
Hoắc Hiển khoanh tay tựa vào giá sách: "Bên trái cao hơn chút nữa.”
Nam Nguyệt vì thế nâng sang trái: "Như vậy thì sao?”
Hoắc Hiển lui về phía sau vài bước, còn nói: "Bên phải cao thêm chút nữa.”
Nam Nguyệt: "...”
Chỉnh hắn ta đúng không, treo bức tranh một khắc đồng hồ rồi đó!
Cũng may không bao lâu Thịnh Lan Tâm đã tới, Nam Nguyệt xoa xoa cánh tay mỏi nhừ lui ra ngoài cửa.
Thịnh Lan Tâm hô hấp không ổn định giống như vội vã hồi phủ, chân còn chưa nghỉ đã chạy về hướng thư phòng, Hoắc Hiển đi tới bên cạnh bàn rót trà cho nàng ta, nâng nâng cằm ý bảo nàng ta ngồi xuống, Thịnh Lan Tâm lại không uống trà chỉ hỏi: "Có phải ngươi mật thám ở Vân Dương không?"
Tay Hoắc Hiển cầm ấm trà hơi khựng lại: "Hôm nay Triệu Dung tìm ngươi nói gì?”
Thịnh Lan Tâm lúc này mới ngồi xuống, nhấp trà nhuận cổ họng, nói: "Lúc bắt đầu giống như ngày thường chỉ hỏi đến hành tung ngày thường của ngươi, sau khi ta bẩm báo như thường lệ, ông ta bỗng nhiên lại hỏi Trấn Phủ Ti điều tra vụ án gì mà tra được tới Vân Dương, thấy ta không biết nên ông ta cũng không nhắc lại việc này nữa, ta hỏi ông ta có cần ta chủ động thám thính một ít không nhưng ông ta lại lắc đầu nói không cần, sau đó chuyển hướng.”
Nghe vậy, Hoắc Hiển hiện ra vẻ mặt suy tư trong chốc lát, nói: "Vụ án Trấn Phủ Ti qua tay nhiều biết bao, Triệu Dung sẽ không vô duyên vô cớ hỏi đến vụ án nào đó, huống chi vụ án cũ này Ly Dương điều tra kín đáo vẫn chưa lộ ra.”
Thịnh Lan Tâm gật đầu: "Ta cũng băn khoăn chuyện này... Nhưng ta thấy ông ta cũng không biết ngươi đang điều tra vụ án gì cả, chỉ biết mật thám Cẩm Y Vệ đi đến Vân Dương.”
Hoắc Hiển trầm mặc, nếu ông ta không biết Cẩm Y Vệ đi đến Vân Dương làm chuyện gì, tại sao phải để ý Cẩm Y Vệ đi Vân Dương... Không đúng, chứng tỏ so với bản thân vụ án, Triệu Dung càng để ý Vân Dương hơn!
Nhưng Triệu Dung và Vân Dương có quan hệ gì?
Thịnh Lan Tâm suy sư hỏi: "Vụ án ngươi điều tra có liên quan đến Hoắc thế tử không?”
Cơ Ngọc Lạc ngồi xuống trước cửa sổ, Hồng Sương thay nàng vắt tóc.
Bên kia Bích Ngô vội vàng bưng canh gừng chạy tới, hôm nay nàng ấy không cùng tiến cung, tiểu thư nói nàng ấy biết làm việc hơn Hồng Sương cho nên đều giao chuyện quan trọng ở hậu viện cho nàng ấy làm, Bích Ngô được trọng dụng nên đương nhiên rất vui, ai ngờ cao hứng lại nghe nói tiểu thư nhảy cầu cứu Tích phi trong cung được Hoàng thượng thưởng rất nhiều đồ.
Bích Ngô hỏi qua chân tướng, lúc này một đôi mắt trừng như chuông đồng, nhìn người trong gương nói: "Tiểu thư? Sao người dám nhảy xuống nước cứu người chứ? Lỡ như xảy ra chuyện bất trắc gì đó thì làm sao mới phải đây, người lại không biết bơi!”
Vừa nói xong, động tác uống canh và động tác xoắn tóc của Cơ Ngọc Lạc đều ngừng lại, hai người theo bản năng liếc mắt nhìn nhau trong gương.
Cơ Ngọc Dao không biết bơi...
Đúng, Cơ Ngọc Dao quả thật không biết bơi, nếu nàng biết bơi, đêm đó cũng không đến mức chết đuối.
Nhưng lúc hành động nàng không có thời gian suy nghĩ nhiều, mặc dù đã nghĩ tới chuyện này cũng không có thể so với chuyện cứu Tích phi một mạng càng dễ dàng được mời tham dự sinh thần yến của nàng ta hơn.
Cơ Ngọc Lạc vân vê thìa, im lặng mấy tiếng, "keng" một tiếng buông thìa ra, thìa liền rơi vào trong canh gừng, nàng nhẹ giọng chậm rãi nói: "Bích Ngô.”
Bầu không khí bỗng nhiên chuyển biến, Bích Ngô giật mình nhưng không biết nguyên do, chỉ do dự nói: "Tiểu thư... Làm sao vậy?"
Cơ Ngọc Lạc nghiêng người nhìn nàng ấy, tiểu nha hoàn có khuôn mặt tròn là dạng tướng mạo rất đơn thuần, nhìn cũng không có ý xấu gì.
Còn là một người rất chân thành bảo vệ chủ hiếm thấy.
Đáng tiếc đi theo chủ tử ngu ngốc mềm lòng, trước đó nhiều năm như vậy chỉ có thể cùng chịu tội.
Cơ Ngọc Lạc đã vào Thôi Tuyết lâu nhiều năm, biết rõ giang hồ hiểm ác, lòng người khó dò, mà trên đời này quý giá nhất cũng không gì hơn một chữ "Trung".
Nếu không phải như thế, nàng vốn không cần lưu lại một tai họa có thể bại lộ bản thân bất cứ lúc nào ở bên cạnh nàng.
Nói cách khác, nàng tiếc tài.
Hồng Sương nhìn ánh mắt lập lòe trong mắt Cơ Ngọc Lạc, đó là ý sát tâm nổi lên lại tiêu tan, nàng ấy không khỏi cảm thấy may mắn thay Bích Ngô, trong nháy mắt nàng ấy đã nhặt được một mạng.
Chỉ có Bích Ngô còn ngây ngốc hồn nhiên không biết gì, chỉ cảm thấy bị tiểu thư nhìn chằm chằm đến cả người sợ hãi, khi nàng ấy rốt cục cũng không nhịn được nữa, Cơ Ngọc Lạc mở miệng: "Bích Ngô, ngươi nhớ kỹ cho ta, ba năm ta ở chùa Thừa Nguyện đã học qua bơi lội, ta biết bơi.”
Bích Ngô ngẩn người khó hiểu nói: "Tiểu thư, người học qua khi nào?”
Ba năm ở chùa Thừa Nguyện kia, nàng ấy cùng tiểu thư cùng ăn cùng ở, mỗi ngày tiểu thư tụng kinh lễ Phật, còn muốn bớt chút thời gian hiểu rõ y lý Tĩnh Trần sư thái truyền thụ, nào có thời gian đi học bơi lội gì nữa chứ?
Cơ Ngọc Lạc nhìn nàng ấy, nói: "Không nên hỏi thì đừng hỏi, nếu có người đến hỏi thăm, ngươi cứ làm theo lời ta nói, biết chưa?"
Bích Ngô nghẹn lời, còn muốn nói thêm gì nữa nhưng dường như bị ánh mắt nghiêm nghị của Cơ Ngọc Lạc chụp lấy, lại bất giác gật đầu, ồm ồm đáp: "Nô tỳ hiểu rồi.”
Cơ Ngọc Lạc "Ừ" một tiếng, giơ ngón tay chỉ thư án phía sau, hỏi: "Bức họa kia đi đâu rồi?"
Bích Ngô quay đầu, nói: "Buổi sáng quản sự ma ma tới nói là cô gia phân phó mang đi tới thư phòng.”
Cơ Ngọc Lạc không nói gì nữa, lại xoay người uống canh gừng, Hồng Sương tiếp tục xoắn tóc cho nàng, đoạn nhạc đệm vừa rồi giống như chưa từng xảy ra, Bích Ngô hoảng hốt một lát cũng tự đi bận rộn, sửa sang lại rương, miệng lẩm bẩm nói: "Hai ngày nữa về nhà, có cần ăn mặc xinh đẹp một chút hay không?”
Nam Nguyệt kiễng chân đứng ở trên ghế, dời khung tranh lên trên nói: "Chủ tử, lệch không?”
Hoắc Hiển khoanh tay tựa vào giá sách: "Bên trái cao hơn chút nữa.”
Nam Nguyệt vì thế nâng sang trái: "Như vậy thì sao?”
Hoắc Hiển lui về phía sau vài bước, còn nói: "Bên phải cao thêm chút nữa.”
Nam Nguyệt: "...”
Chỉnh hắn ta đúng không, treo bức tranh một khắc đồng hồ rồi đó!
Cũng may không bao lâu Thịnh Lan Tâm đã tới, Nam Nguyệt xoa xoa cánh tay mỏi nhừ lui ra ngoài cửa.
Thịnh Lan Tâm hô hấp không ổn định giống như vội vã hồi phủ, chân còn chưa nghỉ đã chạy về hướng thư phòng, Hoắc Hiển đi tới bên cạnh bàn rót trà cho nàng ta, nâng nâng cằm ý bảo nàng ta ngồi xuống, Thịnh Lan Tâm lại không uống trà chỉ hỏi: "Có phải ngươi mật thám ở Vân Dương không?"
Tay Hoắc Hiển cầm ấm trà hơi khựng lại: "Hôm nay Triệu Dung tìm ngươi nói gì?”
Thịnh Lan Tâm lúc này mới ngồi xuống, nhấp trà nhuận cổ họng, nói: "Lúc bắt đầu giống như ngày thường chỉ hỏi đến hành tung ngày thường của ngươi, sau khi ta bẩm báo như thường lệ, ông ta bỗng nhiên lại hỏi Trấn Phủ Ti điều tra vụ án gì mà tra được tới Vân Dương, thấy ta không biết nên ông ta cũng không nhắc lại việc này nữa, ta hỏi ông ta có cần ta chủ động thám thính một ít không nhưng ông ta lại lắc đầu nói không cần, sau đó chuyển hướng.”
Nghe vậy, Hoắc Hiển hiện ra vẻ mặt suy tư trong chốc lát, nói: "Vụ án Trấn Phủ Ti qua tay nhiều biết bao, Triệu Dung sẽ không vô duyên vô cớ hỏi đến vụ án nào đó, huống chi vụ án cũ này Ly Dương điều tra kín đáo vẫn chưa lộ ra.”
Thịnh Lan Tâm gật đầu: "Ta cũng băn khoăn chuyện này... Nhưng ta thấy ông ta cũng không biết ngươi đang điều tra vụ án gì cả, chỉ biết mật thám Cẩm Y Vệ đi đến Vân Dương.”
Hoắc Hiển trầm mặc, nếu ông ta không biết Cẩm Y Vệ đi đến Vân Dương làm chuyện gì, tại sao phải để ý Cẩm Y Vệ đi Vân Dương... Không đúng, chứng tỏ so với bản thân vụ án, Triệu Dung càng để ý Vân Dương hơn!
Nhưng Triệu Dung và Vân Dương có quan hệ gì?
Thịnh Lan Tâm suy sư hỏi: "Vụ án ngươi điều tra có liên quan đến Hoắc thế tử không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.