Chương 1: Tồn Tại Của Nàng
Quả Vải Rất Ngọt
22/07/2024
Tháng chín đương độ cuối thu.
Đã qua lệnh giới nghiêm, đường cái Đông Trực Môn bao phủ trong đêm mưa lạnh lẽo nhưng lại không tĩnh mịch như thường ngày, một trận tiếng bước chân vẩn đục đạp tung trong đêm, một hàng cẩm y vệ thắt lưng dắt đại đao ùn ùn kéo đến, tìm kiếm chung quanh đầu đường cuối ngõ, bội đao lắc lư vang lên keng keng.
Trong hoàng hôn nặng nề chỉ có lác đác vài tòa tửu xá còn chong đèn.
Có người dời cái đầu từ cửa sổ mát mẻ bên ngoài về, ợ rượu la ó nói: "Đã xảy ra chuyện gì thế? Lại bắt người nào nữa?”
Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng "kẽo kẹt", một người khom lưng từ cửa sau chạy về, cũng là khách quen của tửu xá, hắn ta gọi vò rượu phủi phủi hạt mưa trên ống tay áo, thì thào nói: "Còn có thể là chuyện gì nữa? Hoắc gia lại gặp thích khách, nhìn xem, tối nay bộ binh tuần đêm đều vây quanh cửa thành cả rồi.”
Tiếng nói vừa rơi xuống, bốn phương đã truyền đến thanh âm mất mát của mọi người.
Hừ, Hoắc gia bị ám sát thì được coi là chuyện hiếm lạ gì chứ? Từ sau khi vị thứ tử Tuyên Bình Hầu phủ kia nắm giữ chức Trấn phủ sứ, không biết trong tay đã tổn thất bao nhiêu mạng người rồi, nợ máu trong tay nhiều hơn thì đòi nợ cũng nhiều hơn, trong một tháng không gặp thích khách mấy lần mới là khác thường đấy.
Chẳng qua ngày thường cũng không có động tĩnh lớn như tối nay, một bên có người thuận miệng nói: "Có lẽ thích khách hôm nay đến có bản lĩnh không nhỏ.”
Người vừa mới lẻn vào nuốt rượu, nói: "Còn là một nữ thích khách, lúc ta đến thấy những người đó bắt các cô nương tra hỏi.”
Nhắc tới cô nương không khỏi làm cho người ta nhớ tới một đề tài bàn luận say sưa mấy ngày gần đây, vì thế đề tài đột nhiên chuyển hướng: "Các ngươi có nghe nói chuyện chùa Thừa Nguyện không? Cơ gia trưởng nữ kia.... Có ai từng thấy qua chưa?”
Mọi người nhao nhao lắc đầu, nếu không có lời đồn đãi mấy ngày gần đây, e rằng cũng không người nào biết được kinh sư còn có một vị nữ tử dám hẹn riêng với Hoắc Hiển.
“Nghe nói thân thể trưởng nữ Cơ gia yếu ớt, nên dưỡng bệnh lâu dài ở chùa Thừa Nguyện, hiếm khi lộ diện, cũng chẳng trách trước đây chưa từng nghe nói qua.”
“Cái gì mà dưỡng bệnh, thân thể yếu ớt còn có thể làm ra chuyện hẹn riêng với người khác ư? Ta thấy chỉ là lấy cớ thôi, dù sao chùa Thừa Nguyện thanh tĩnh tiện lợi biết bao nhiêu chứ?”
"Cơ đại nhân một thân thanh chính, không ngờ nữ nhi của ông ta lại cẩu thả với họ Hoắc, thật sự là... Gia môn bất hạnh mà!"
Mấy người đang nói chuyện, bỗng một chiếc xe ngựa chạy như bay từ trước cửa sổ tửu xá qua, một đường chạy về phía đường cái Đông Vu.
Trước cửa Cơ phủ, cửa xe ngựa được đẩy ra, một thiếu nữ che dù đi xuống. Bờ ô hơi hơi nâng lên lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần, bộ dáng nàng rất thanh lệ, giống như một đóa bông tuyết sắp vỡ nát, gió thổi qua sẽ tản ra hóa thành một trận mưa phùn trong đêm đông, sạch sẽ thấu triệt, không nhiễm bụi trần, ngay cả lông mày cũng không đậm như thể rụt rè bất an vì chưa từng trải đời.
Dáng vẻ như bất cứ ai cũng có thể nghiền nát.
Nàng đi về phía lão bộc phụ dưới mái hiên, yếu ớt nói: "Vạn ma ma.”
Lão bộc phụ xụ mặt, hờ hững nhướng mí mắt: "Đại tiểu thư, theo lão nô đến đây đi.”
Tối nay nhất định rất không yên ổn.
Cẩm y vệ bên ngoài đang lục soát từng nhà, động tĩnh lớn đến mức toàn bộ kinh đô cũng run rẩy mấy cái, cùng lúc đó, bên trong Cơ phủ cũng không an bình, chỉ nghe trong thư phòng "xoảng" một tiếng, ly chén đã vỡ vụn.
“Quỳ xuống." Giọng nói nam nhân hùng hậu, không giận tự uy, ông ta lạnh lùng nói: "Rốt cuộc ngươi và Hoắc Hiển đã xảy ra chuyện gì!”
Không đợi Cơ Ngọc Dao giải thích, ngay sau đó đã truyền đến tiếng nữ nhân tức giận mắng: "Sao chổi, quả thật là một sao chổi mà!", "Thanh danh nửa đời của phụ thân ngươi đều hủy trong tay ngươi rồi!", "Ta đây tạo nghiệt gì, sao có thể có loại nữ nhi bất hiếu như ngươi chứ...", vân vân như thế, nghe thấy mà lòng người nhảy dựng.
Cơ Ngọc Dao lẳng lặng đứng ở nơi đó không rên lên một tiếng, như đã sớm nghe quen những lời khoét tim này.
Thói quen, nàng tự nhiên đã thành thói quen.
Lúc nàng sinh ra đã được tính cho số mệnh cực kỳ xui xẻo, bởi vậy mọi người trong phủ luôn cố ý xa lánh nàng, ngay cả mẫu thân ruột thịt cũng không chào đón nàng, thậm chí còn chán ghét nàng, cho dù chuyện xảy ra hỏng bét như thế nào, chỉ cần nàng ở đây, vĩnh viễn sai lầm đều quy về nàng.
Cho dù nàng có giải thích thế nào đi nữa.
Giống như sự tồn tại của nàng chính là sai lầm to lớn.
Mà mỗi lần như vậy, phụ thân sẽ không nói chuyện thay nàng, ông ta hoặc là trầm mặc nhìn, hoặc là không nhìn, những việc vặt này ở hậu trạch vĩnh viễn không đáng để chậm trễ thời gian quý báu của ông ta.
Tuy nhiên chẳng qua dù sao hôm nay cũng có chút khác biệt, dù sao chuyện nàng gây ra thật sự có chút thái quá.
Qua một lúc lâu, tiếng đánh chửi dần dần lặng xuống, cửa phòng bị đẩy ra.
Cơ Ngọc Dao vịn trụ cửa lảo đảo đi về phía trước một bước, trên mặt có hai vết ngón tay phiếm đỏ, lòng bàn tay bị mảnh vỡ ly nhỏ cắt qua chảy máu, bộ dáng hết sức chật vật.
Nha hoàn áo xanh trong góc vội vàng lên đón, thấp giọng hô: "Tiểu thư, phu nhân... bà ấy đánh người sao?"
Cơ Ngọc Dao rũ mắt nhìn hoa văn bị cắt trong lòng bàn tay, hốc mắt phiếm hồng nhưng vẫn bình tĩnh lắc đầu, dịu dàng nói: "Không có gì đáng ngại, ngươi đi đến chỗ quản gia lấy chút thuốc tới đi.”
Nha hoàn vội đáp ứng.
Đợi nha hoàn đi rồi, Cơ Ngọc Dao nhanh chóng sửa sang lại cảm xúc, một mình trở về phòng của mình, mãi đến khi cách chủ viện càng lúc càng xa không nhìn thấy nửa bóng người nàng mới bỗng nhiên dừng bước, bước nhanh đi về phía cửa hông.
Con đường này không có người cầm đèn, càng đi sâu vào trong càng tối, trong lòng Cơ Ngọc Dao hốt hoảng, chịu đựng vết thương đau đớn chạy bước nhỏ, mãi đến chỗ xe ngựa đỗ ngoài cửa hông, khi nhìn về phía thùng xe trống rỗng nàng đột nhiên ngẩn ra:
Người đâu rồi...
Nghe được phía trước có tiếng bước chân truyền đến, nghĩ có lẽ Cẩm Y Vệ đã lục soát đến tận đây, nàng nhíu mày không dám ở lâu, chỉ giấu một đoạn vải dính máu trong xe vào ống tay áo, dọc theo đường cũ vội vàng trở về.
Cơ Ngọc Dao đi nhanh hơn lúc đến, nhưng đường mòn cũng mờ tối hơn lúc đến.
Mưa tích tụ dưới đất, ánh trăng yếu ớt chiếu xuống, soi ra lá cây bốn phía sắp tàn úa, gió vừa thổi lên đã lập tức lay động, đặc biệt dọa người.
Bỗng nhiên, trong nước đọng chiếu ra một bóng dáng dư thừa, chỉ nghe tiếng bước chân dừng lại không kịp quay đầu lại, tiếng côn bổng đã rơi xuống "bốp" một tiếng, nàng chỉ cảm thấy gáy đau nhức, trong khoảnh khắc đã mất đi tri giác.
Khi tỉnh lại, trước mắt là một mảnh tối tăm, tay chân cũng không thể động đậy, nàng đang bị người kéo xuyên qua đám cây, sau đó nặng nề ném xuống đất bùn.
“Mau, ném người vào trong hồ!”
Cơ Ngọc Dao nghe thấy có người nói như vậy, thanh âm này rất quen tai, chỉ có điều trong đêm mưa không nghe rõ lắm nên có chút khó có thể phân biệt.
Nhưng không đợi nàng nghĩ sâu thêm, bỗng nhiên một trận trời đất quay cuồng.
Chỉ nghe "bùm" một tiếng, hồ nước nhấc lên một trận bọt nước, cả người nàng bị bao phủ trong hồ nước lạnh lẽo.
Nàng theo bản năng giãy dụa nhưng động tác giãy dụa dần dần chậm đi.
Cảm giác nghẹt thở gần chết xông lên đầu, u quang trên đỉnh đầu cũng càng yếu ớt, giống như một đám ma trơi thoáng hiện.
Nàng cảm giác được cả người lạnh như băng, ý thức dần dần mơ hồ, ngay vào khoảnh khắc nàng triệt để nhắm mắt lại, nàng nhìn thấy vòng tròn bọt nước cách đó không xa, dường như là có một bóng người rẽ sóng mà đến, như thiên quang chợt hiện --
Ai đó đã túm được nàng.
Đã qua lệnh giới nghiêm, đường cái Đông Trực Môn bao phủ trong đêm mưa lạnh lẽo nhưng lại không tĩnh mịch như thường ngày, một trận tiếng bước chân vẩn đục đạp tung trong đêm, một hàng cẩm y vệ thắt lưng dắt đại đao ùn ùn kéo đến, tìm kiếm chung quanh đầu đường cuối ngõ, bội đao lắc lư vang lên keng keng.
Trong hoàng hôn nặng nề chỉ có lác đác vài tòa tửu xá còn chong đèn.
Có người dời cái đầu từ cửa sổ mát mẻ bên ngoài về, ợ rượu la ó nói: "Đã xảy ra chuyện gì thế? Lại bắt người nào nữa?”
Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng "kẽo kẹt", một người khom lưng từ cửa sau chạy về, cũng là khách quen của tửu xá, hắn ta gọi vò rượu phủi phủi hạt mưa trên ống tay áo, thì thào nói: "Còn có thể là chuyện gì nữa? Hoắc gia lại gặp thích khách, nhìn xem, tối nay bộ binh tuần đêm đều vây quanh cửa thành cả rồi.”
Tiếng nói vừa rơi xuống, bốn phương đã truyền đến thanh âm mất mát của mọi người.
Hừ, Hoắc gia bị ám sát thì được coi là chuyện hiếm lạ gì chứ? Từ sau khi vị thứ tử Tuyên Bình Hầu phủ kia nắm giữ chức Trấn phủ sứ, không biết trong tay đã tổn thất bao nhiêu mạng người rồi, nợ máu trong tay nhiều hơn thì đòi nợ cũng nhiều hơn, trong một tháng không gặp thích khách mấy lần mới là khác thường đấy.
Chẳng qua ngày thường cũng không có động tĩnh lớn như tối nay, một bên có người thuận miệng nói: "Có lẽ thích khách hôm nay đến có bản lĩnh không nhỏ.”
Người vừa mới lẻn vào nuốt rượu, nói: "Còn là một nữ thích khách, lúc ta đến thấy những người đó bắt các cô nương tra hỏi.”
Nhắc tới cô nương không khỏi làm cho người ta nhớ tới một đề tài bàn luận say sưa mấy ngày gần đây, vì thế đề tài đột nhiên chuyển hướng: "Các ngươi có nghe nói chuyện chùa Thừa Nguyện không? Cơ gia trưởng nữ kia.... Có ai từng thấy qua chưa?”
Mọi người nhao nhao lắc đầu, nếu không có lời đồn đãi mấy ngày gần đây, e rằng cũng không người nào biết được kinh sư còn có một vị nữ tử dám hẹn riêng với Hoắc Hiển.
“Nghe nói thân thể trưởng nữ Cơ gia yếu ớt, nên dưỡng bệnh lâu dài ở chùa Thừa Nguyện, hiếm khi lộ diện, cũng chẳng trách trước đây chưa từng nghe nói qua.”
“Cái gì mà dưỡng bệnh, thân thể yếu ớt còn có thể làm ra chuyện hẹn riêng với người khác ư? Ta thấy chỉ là lấy cớ thôi, dù sao chùa Thừa Nguyện thanh tĩnh tiện lợi biết bao nhiêu chứ?”
"Cơ đại nhân một thân thanh chính, không ngờ nữ nhi của ông ta lại cẩu thả với họ Hoắc, thật sự là... Gia môn bất hạnh mà!"
Mấy người đang nói chuyện, bỗng một chiếc xe ngựa chạy như bay từ trước cửa sổ tửu xá qua, một đường chạy về phía đường cái Đông Vu.
Trước cửa Cơ phủ, cửa xe ngựa được đẩy ra, một thiếu nữ che dù đi xuống. Bờ ô hơi hơi nâng lên lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần, bộ dáng nàng rất thanh lệ, giống như một đóa bông tuyết sắp vỡ nát, gió thổi qua sẽ tản ra hóa thành một trận mưa phùn trong đêm đông, sạch sẽ thấu triệt, không nhiễm bụi trần, ngay cả lông mày cũng không đậm như thể rụt rè bất an vì chưa từng trải đời.
Dáng vẻ như bất cứ ai cũng có thể nghiền nát.
Nàng đi về phía lão bộc phụ dưới mái hiên, yếu ớt nói: "Vạn ma ma.”
Lão bộc phụ xụ mặt, hờ hững nhướng mí mắt: "Đại tiểu thư, theo lão nô đến đây đi.”
Tối nay nhất định rất không yên ổn.
Cẩm y vệ bên ngoài đang lục soát từng nhà, động tĩnh lớn đến mức toàn bộ kinh đô cũng run rẩy mấy cái, cùng lúc đó, bên trong Cơ phủ cũng không an bình, chỉ nghe trong thư phòng "xoảng" một tiếng, ly chén đã vỡ vụn.
“Quỳ xuống." Giọng nói nam nhân hùng hậu, không giận tự uy, ông ta lạnh lùng nói: "Rốt cuộc ngươi và Hoắc Hiển đã xảy ra chuyện gì!”
Không đợi Cơ Ngọc Dao giải thích, ngay sau đó đã truyền đến tiếng nữ nhân tức giận mắng: "Sao chổi, quả thật là một sao chổi mà!", "Thanh danh nửa đời của phụ thân ngươi đều hủy trong tay ngươi rồi!", "Ta đây tạo nghiệt gì, sao có thể có loại nữ nhi bất hiếu như ngươi chứ...", vân vân như thế, nghe thấy mà lòng người nhảy dựng.
Cơ Ngọc Dao lẳng lặng đứng ở nơi đó không rên lên một tiếng, như đã sớm nghe quen những lời khoét tim này.
Thói quen, nàng tự nhiên đã thành thói quen.
Lúc nàng sinh ra đã được tính cho số mệnh cực kỳ xui xẻo, bởi vậy mọi người trong phủ luôn cố ý xa lánh nàng, ngay cả mẫu thân ruột thịt cũng không chào đón nàng, thậm chí còn chán ghét nàng, cho dù chuyện xảy ra hỏng bét như thế nào, chỉ cần nàng ở đây, vĩnh viễn sai lầm đều quy về nàng.
Cho dù nàng có giải thích thế nào đi nữa.
Giống như sự tồn tại của nàng chính là sai lầm to lớn.
Mà mỗi lần như vậy, phụ thân sẽ không nói chuyện thay nàng, ông ta hoặc là trầm mặc nhìn, hoặc là không nhìn, những việc vặt này ở hậu trạch vĩnh viễn không đáng để chậm trễ thời gian quý báu của ông ta.
Tuy nhiên chẳng qua dù sao hôm nay cũng có chút khác biệt, dù sao chuyện nàng gây ra thật sự có chút thái quá.
Qua một lúc lâu, tiếng đánh chửi dần dần lặng xuống, cửa phòng bị đẩy ra.
Cơ Ngọc Dao vịn trụ cửa lảo đảo đi về phía trước một bước, trên mặt có hai vết ngón tay phiếm đỏ, lòng bàn tay bị mảnh vỡ ly nhỏ cắt qua chảy máu, bộ dáng hết sức chật vật.
Nha hoàn áo xanh trong góc vội vàng lên đón, thấp giọng hô: "Tiểu thư, phu nhân... bà ấy đánh người sao?"
Cơ Ngọc Dao rũ mắt nhìn hoa văn bị cắt trong lòng bàn tay, hốc mắt phiếm hồng nhưng vẫn bình tĩnh lắc đầu, dịu dàng nói: "Không có gì đáng ngại, ngươi đi đến chỗ quản gia lấy chút thuốc tới đi.”
Nha hoàn vội đáp ứng.
Đợi nha hoàn đi rồi, Cơ Ngọc Dao nhanh chóng sửa sang lại cảm xúc, một mình trở về phòng của mình, mãi đến khi cách chủ viện càng lúc càng xa không nhìn thấy nửa bóng người nàng mới bỗng nhiên dừng bước, bước nhanh đi về phía cửa hông.
Con đường này không có người cầm đèn, càng đi sâu vào trong càng tối, trong lòng Cơ Ngọc Dao hốt hoảng, chịu đựng vết thương đau đớn chạy bước nhỏ, mãi đến chỗ xe ngựa đỗ ngoài cửa hông, khi nhìn về phía thùng xe trống rỗng nàng đột nhiên ngẩn ra:
Người đâu rồi...
Nghe được phía trước có tiếng bước chân truyền đến, nghĩ có lẽ Cẩm Y Vệ đã lục soát đến tận đây, nàng nhíu mày không dám ở lâu, chỉ giấu một đoạn vải dính máu trong xe vào ống tay áo, dọc theo đường cũ vội vàng trở về.
Cơ Ngọc Dao đi nhanh hơn lúc đến, nhưng đường mòn cũng mờ tối hơn lúc đến.
Mưa tích tụ dưới đất, ánh trăng yếu ớt chiếu xuống, soi ra lá cây bốn phía sắp tàn úa, gió vừa thổi lên đã lập tức lay động, đặc biệt dọa người.
Bỗng nhiên, trong nước đọng chiếu ra một bóng dáng dư thừa, chỉ nghe tiếng bước chân dừng lại không kịp quay đầu lại, tiếng côn bổng đã rơi xuống "bốp" một tiếng, nàng chỉ cảm thấy gáy đau nhức, trong khoảnh khắc đã mất đi tri giác.
Khi tỉnh lại, trước mắt là một mảnh tối tăm, tay chân cũng không thể động đậy, nàng đang bị người kéo xuyên qua đám cây, sau đó nặng nề ném xuống đất bùn.
“Mau, ném người vào trong hồ!”
Cơ Ngọc Dao nghe thấy có người nói như vậy, thanh âm này rất quen tai, chỉ có điều trong đêm mưa không nghe rõ lắm nên có chút khó có thể phân biệt.
Nhưng không đợi nàng nghĩ sâu thêm, bỗng nhiên một trận trời đất quay cuồng.
Chỉ nghe "bùm" một tiếng, hồ nước nhấc lên một trận bọt nước, cả người nàng bị bao phủ trong hồ nước lạnh lẽo.
Nàng theo bản năng giãy dụa nhưng động tác giãy dụa dần dần chậm đi.
Cảm giác nghẹt thở gần chết xông lên đầu, u quang trên đỉnh đầu cũng càng yếu ớt, giống như một đám ma trơi thoáng hiện.
Nàng cảm giác được cả người lạnh như băng, ý thức dần dần mơ hồ, ngay vào khoảnh khắc nàng triệt để nhắm mắt lại, nàng nhìn thấy vòng tròn bọt nước cách đó không xa, dường như là có một bóng người rẽ sóng mà đến, như thiên quang chợt hiện --
Ai đó đã túm được nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.