Chương 3: Vật Hi Sinh
Quả Vải Rất Ngọt
22/07/2024
Chỉ sợ cuộc sống sau này sẽ chỉ càng khó khăn hơn, mà tiểu thư nhà nàng cũng không phải người am hiểu tính kế người ta.
Bích Ngô chỉ lo lắng thay nàng, vì thế hít hít mũi thu lại vẻ mặt đau thương, cân nhắc nói: "Tiểu thư, nô tỳ nghe nói trước đó không lâu phu nhân đang thay tam tiểu thư xem người, lén bàn hôn sự với phủ An Quốc công, nhưng thánh chỉ ban hôn vừa ban xuống, đầu bên kia phủ An Quốc công đã đánh trống lui binh, quay đầu bàn chuyện hôn sự với nhà khác, phu nhân vì chuyện này mới căm tức như vậy, chỉ ê rằng bà ta vẫn còn chưa nguôi giận, mấy ngày nay chúng ta vẫn không đến trước mặt phu nhân thì tốt hơn.”
Cơ Ngọc Lạc hơi dừng lại, sau đó trên mặt lộ vẻ đã rõ.
Tam tiểu thư trong miệng Bích Ngô chính là tam muội ruột thịt trên danh nghĩa của Cơ Ngọc Dao, Cơ Nhàn Dư. Lâm Thiền chán ghét trưởng nữ bao nhiêu, thì yêu thương ấu nữ bấy nhiêu, bà ta bảo vệ Cơ Nhàn Dư giống như bảo vệ châu báu vậy.
Chuyện này cũng chẳng trách sau chuyện chùa Thừa Nguyện, Lâm Thiền còn tức giận hơn so với Cơ Sùng Vọng, ấu nữ sắp cập kê, mà một khi Cơ gia cùng Hoắc Hiển có quan hệ tất nhiên sẽ làm cho người ta tránh không kịp, vậy hôn sự này còn bàn bạc như thế nào nữa chứ?
Nàng thở dài rất nhẹ: "Ngươi nói đúng.”
Thấy nàng thở dài, Bích Ngô lại lo lắng nói: "Nhưng tiểu thư cũng nhất thiết đừng cứng ngắc với phu nhân như vậy. Mắt thấy hôn kỳ sắp tới rồi, mọi chuyện đều cần phu nhân lao tâm nhiều hơn, cho dù sau này đi đến Hoắc phủ cũng không tránh khỏi phải dựa vào trong nhà, phu nhân bà ta... Mặc dù đối đãi với tiểu thư không thân thiết bằng tam tiểu thư, đó cũng là vì quá tin lời đại sư nói nên có điều kiêng kị đối với tiểu thư mà thôi, nhưng nói cho cùng, người cùng phu nhân là mẫu nữ ruột thịt kia mà.”
"Phu nhân đau đầu đã lâu, không phải tiểu thư đã học nhiều phương thuốc trị bệnh đâu đầu với Tĩnh Trần sư thái sao, qua mấy ngày nữa đợi phu nhân nhân bớt giận cũng có thể phát huy công dụng, sức khỏe phu nhân tốt lên thì tâm tình cũng sẽ tốt, đến lúc đó cũng dễ nói chuyện hơn."
“Còn có tam tiểu thư nữa. Xưa nay tam tiểu thư đối đãi với tiểu thư hiền lành, chưa bao giờ vì lời đàm tiếu mà xa lánh tiểu thư, lúc này mất đi hôn sự ở phủ An Quốc Công, nô tỳ thấy nàng ta cũng không oán tiểu thư, còn thường xuyên hỏi thăm người với nô tỳ, nếu tam tiểu thư có thể giúp đỡ nói mấy câu ở trước mặt phu nhân là không thể tốt hơn.”
Bích Ngô tận tình khuyên bảo nghĩ chủ ý, Cơ Ngọc Lạc không yên lòng nghe, thỉnh thoảng sẽ đáp lại hai tiếng, cho đến khi một luồng hương hoa thơm ngào ngạt bay tới chóp mũi, nàng bỗng dưng dừng bước ngẩng đầu nhìn lại.
Bên trong tường xanh đối diện lộ ra từng đóa hoa vàng nhạt. Đó là mai vàng Cơ Sùng Vọng thích nhất.
Bích Ngô nhìn theo ánh mắt của nàng, khó hiểu nói: "Tiểu thư, làm sao vậy?”
Cơ Ngọc Lạc nói: "Hoa này chăm thật tốt.”
“Còn không phải sao, cả phủ cũng chỉ có mai vàng trong viện Cố di nương là nở thơm nhất." Bích Ngô hồi phủ một tháng, rất nhiều tình huống cũng đã tìm hiểu rõ ràng, vội nói:" Nghe nói những mai vàng này đều từ Yến Lăng vận chuyển tới, cũng khó chăm lắm, Cố di nương chăm sóc nó giống như bảo bối vậy, lão gia còn khen không ngớt.”
“Vậy sao?”
Cơ Ngọc Lạc thu hồi ánh mắt, giọng điệu như thể cũng không quan tâm: "Mưa lớn rồi, đi thôi.”
Trên mặt đất đá xanh trơn trượt là chiếc bóng phản chiếu của mái hiên bốn phương, đôi mắt nàng khép hờ, ánh mắt nhàn nhạt nhìn chằm chằm vào tòa viện phản chiếu ra mai vàng trong nước.
Phù Hạ Uyển, là nơi ở của thiếp thất Cố Nhu.
Nhân khẩu Cơ gia đơn giản, Cơ Sùng Vọng say mê công vụ không gần nữ sắc, trong phòng ngoại trừ phu nhân làm chủ việc nhà cũng chỉ còn lại một thiếp thất này.
Nhưng thật ra năm đó, Cơ Sùng Vọng cũng không có lòng dạ nạp thiếp.
Lão người hầu Cơ gia đều biết, phu nhân là nữ nhi của ân sư của lão gia, lúc ban đầu hai phu thê cũng cầm sắt hòa minh, mãi đến khi phu nhân có trưởng nữ, tính tình vốn kiêu căng càng trở nên dễ cáu giận, hai phu thê liên tiếp tranh chấp dần dần không còn đồng lòng, lão phu nhân suy nghĩ cho nhi tử nhà mình bèn nâng một thiếp thất vào cửa.
Nữ tử này bộ dáng bình thường, nhưng hơn ở chỗ tính tình dịu dàng, lại được Cơ Sùng Vọng ưu ái vài lần.
Cơ Sùng Vọng là người cực kỳ khắc chế, cái gọi là ưu ái của ông ta chẳng qua cũng chỉ là đi đến Phù Hạ Uyển uống thêm hai ly trà, nhưng Lâm Thiền lòng dạ nhỏ nhen, không chấp nhận được người khác tốt hơn bà ta, vì thế càng làm khó dễ, ngược lại càng làm nổi bật Cố Nhu thêm dịu dàng đáng thương.
Nhưng đều là hồ ly ngàn năm, có thể đứng vững trong đại trạch viện, nào có kẻ nào thuần lương có thể bắt nạt.
Làm ngược lại thành trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết.
Cơ Ngọc Dao chính là con ruồi muỗi xui xẻo đáng thương kia.
Thê thiếp không hòa thuận đã lâu, Cố Nhu biết rõ chỗ đau của Lâm Thiền nhất nên chuyên chọn chỗ yếu để ra tay, một câu bà ta thường nói trước mặt Lâm Thiền nhất chính là "Đại tiểu thư sinh ra lại không giống phu nhân".
Nhìn cứ như chỉ thuận miệng nói, nhưng có thể kích thích lửa giận ngập trời của Lâm Thiền.
Mà vị đại phu nhân Cơ gia này đẳng cấp thật sự có chút thấp, bà ta chỉ biết rải tất cả nóng giận lên người trưởng nữ khiến mình không vui kia.
Bà ta luôn mắng chửi rất khó nghe, thật sự tức giận còn có thể ra tay, trong trời mưa dầm phạt quỳ, dưới ánh mặt trời chói chang phạt đứng đều là chuyện thường xảy ra.
Lần cuối cùng ra tay độc ác có lẽ vào ba năm trước.
Ngày đó Phù Hạ Uyển chẩn ra hỉ mạch, lại không biết người nào xem tướng nói là nam hài.
Cơ gia vẫn không có nam đinh, sau khi Lâm Thiền sinh Cơ Nhàn Dư bị thương nguyên khí, sau này khó có thai, đây cũng là một khúc mắc trong lòng Lâm Thiền, nhưng tốt ở chỗ dưới gối Cố Nhu cũng chỉ có một nữ, hai người tranh đấu đã khá nhiều năm nhưng cũng coi như đánh ngang tay.
Nhưng một khi Cố Nhu sinh nhi tử, sự cân bằng này cũng bị phá vỡ. Cơ Ngọc Dao đụng phải Lâm Thiền sắc mặt khó coi tại đây, vì thế mấy ngày liền chửi rủa trách phạt không ngừng, bà ta không thể làm gì với di nương đang mang thai, còn không thể lấy trưởng nữ của mình ra trút giận sao.
Dẫu sao cũng không phải người đáng để thương yêu.
Cơ Ngọc Dao bị giày vò đến bệnh nặng một trận, sau việc này, nàng bèn lấy lý do cầu phúc cho Cơ gia trốn đi đến chùa Thừa Nguyện, vừa đi đã ba năm, ngẫu nhiên hồi phủ cũng chỉ ba năm ngày mà không dám ở lâu.
Trong lúc đó Cố Nhu quả thật sinh ra một nhi tử, trở thành đại công thần của Cơ gia, ngay cả lão phu nhân bệnh nặng nhiều năm, chân không bước ra khỏi nhà cũng đi thăm bà ta.
Chỉ tiếc là, thiếp thất chính là thiếp thất, thứ tử chính là thứ tử.
Lâm Thiền muốn nuôi nhi tử của Cố Nhu ở trong phòng mình làm trưởng tử, Cơ Sùng Vọng tất nhiên cũng vui vẻ đồng ý, nhưng ngặt nỗi vướng tình cảm nên đã trì hoãn lâu mà vẫn chưa có kết luận cho việc này. Nhưng trong lòng Cố Nhu hiểu rõ, việc này sẽ không kéo dài quá lâu.
Nếu một nữ nhân trong hậu trạch không có chỗ nương tựa, thì nhi tử bà ta cũng không phải là con bà ta. Cố Nhu am hiểu sâu sắc đạo lý này, nhưng bà ta chỉ xuất thân từ một gia đình nhỏ, cũng chỉ có thể trông cậy vào một nữ nhi còn lại.
Nhưng Cơ Sùng Vọng suýt nữa đã phá hủy chút hy vọng này của bà ta.
Cơ Vân Khấu đã mười sáu, đến lúc bàn chuyện hôn sự. Dưới sự chờ mong của Cố Nhu, Cơ Sùng Vọng lại để lộ ra một môn sinh đắc ý, một sĩ tử bần hàn.
Nói thật, Cơ Sùng Vọng quả nhiên đã khổ tâm một phen.
Chìm nổi trong quan trường nhiều năm, ông ta đã sớm có mắt nhìn độc đáo, chọn lựa vị hôn phu cho Cơ Vân Khấu là một trong những học sinh xuất sắc nhất của ông ta để sau này cũng không hẳn không thể phong hầu bái tướng.
Đáng tiếc Cố Nhu không có mắt nhìn lâu dài như vậy, chỉ cảm thấy nếu nữ nhi gả cho một thư sinh nghèo, nửa đời sau của ba mẹ con các bà đã thật sự không có hy vọng.
Ngay khi bà ta đang khổ nỗi làm thế nào để im hơi lặng tiếng xóa bỏ ý nghĩ trong đầu Cơ Sùng Vọng, lại truyền ra chuyện ở chùa Thừa Nguyện.
Vị đại tiểu thư Cơ gia ba năm qua giống như người tàng hình kia, cứ như vậy dễ dàng bị ban hôn cho Hoắc Hiển, Cố Nhu quả thực rất cảm khái, khi người người Cơ gia căm hận mối hôn sự này, bà ta chỉ ước gì có thể để cho nữ nhi của mình thay thế.
Có người tránh thì có người chạy theo.
Cố Nhu cũng không tán thành phong cách thanh chính tự ái của người Cơ gia, hiện giờ thế đạo vốn dĩ truy cầu quyền thế, cần gì phải làm hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn kia chứ?
Ít nhất đối với Phù Hạ Uyển đối với mẫu nữ bà ta mà nói, Hoàng đế yêu mến, tín nhiệm Hoắc Hiển tay nắm trọng quyền, hiển nhiên tốt hơn rất nhiều so với sĩ tử bần hàn kia.
Đúng lúc hai ngày trước khi Cơ Ngọc Dao hồi phủ, Cố Nhu không biết từ đâu biết được, Hoắc Hiển cầu cưới Cơ Ngọc Lạc cũng không phải căn cứ vào tình cảm, đó chẳng qua chỉ là thủ đoạn ép Cơ Sùng Vọng đứng cùng một bọn với hắn, là hắn cố ý.
Ngụ ý là, người hắn muốn là Cơ gia nữ.
Nhưng Cơ gia nữ đâu chỉ có một mình Cơ Ngọc Dao?
Ba nữ nhi của Cơ gia, nếu không có Cơ Ngọc Dao, Cơ Nhàn Dư lại chưa cập kê, vậy cũng chỉ còn thứ nữ Cơ Vân Khấu.
Lòng tham và dục vọng của con người là sự can đảm tốt nhất.
Cho nên, Cố Nhu nổi lên sát tâm.
Dù sao một trưởng nữ cha không thương nương không yêu, chết thì chết thôi, Cơ gia sẽ không hao phí tinh lực trên người nàng để đi điều tra cái gọi là chân tướng, bọn họ chỉ biết qua loa vạch trần, lại sứt đầu mẻ trán đi bận rộn những chuyện phiền lòng khác.
Cơ Ngọc Dao không thể nghi ngờ là vật hy sinh thích hợp nhất, vì thế…
Vì thế đêm khuya mưa to như trút nước kia, trở thành thời cơ ra tay tốt nhất.
Bích Ngô chỉ lo lắng thay nàng, vì thế hít hít mũi thu lại vẻ mặt đau thương, cân nhắc nói: "Tiểu thư, nô tỳ nghe nói trước đó không lâu phu nhân đang thay tam tiểu thư xem người, lén bàn hôn sự với phủ An Quốc công, nhưng thánh chỉ ban hôn vừa ban xuống, đầu bên kia phủ An Quốc công đã đánh trống lui binh, quay đầu bàn chuyện hôn sự với nhà khác, phu nhân vì chuyện này mới căm tức như vậy, chỉ ê rằng bà ta vẫn còn chưa nguôi giận, mấy ngày nay chúng ta vẫn không đến trước mặt phu nhân thì tốt hơn.”
Cơ Ngọc Lạc hơi dừng lại, sau đó trên mặt lộ vẻ đã rõ.
Tam tiểu thư trong miệng Bích Ngô chính là tam muội ruột thịt trên danh nghĩa của Cơ Ngọc Dao, Cơ Nhàn Dư. Lâm Thiền chán ghét trưởng nữ bao nhiêu, thì yêu thương ấu nữ bấy nhiêu, bà ta bảo vệ Cơ Nhàn Dư giống như bảo vệ châu báu vậy.
Chuyện này cũng chẳng trách sau chuyện chùa Thừa Nguyện, Lâm Thiền còn tức giận hơn so với Cơ Sùng Vọng, ấu nữ sắp cập kê, mà một khi Cơ gia cùng Hoắc Hiển có quan hệ tất nhiên sẽ làm cho người ta tránh không kịp, vậy hôn sự này còn bàn bạc như thế nào nữa chứ?
Nàng thở dài rất nhẹ: "Ngươi nói đúng.”
Thấy nàng thở dài, Bích Ngô lại lo lắng nói: "Nhưng tiểu thư cũng nhất thiết đừng cứng ngắc với phu nhân như vậy. Mắt thấy hôn kỳ sắp tới rồi, mọi chuyện đều cần phu nhân lao tâm nhiều hơn, cho dù sau này đi đến Hoắc phủ cũng không tránh khỏi phải dựa vào trong nhà, phu nhân bà ta... Mặc dù đối đãi với tiểu thư không thân thiết bằng tam tiểu thư, đó cũng là vì quá tin lời đại sư nói nên có điều kiêng kị đối với tiểu thư mà thôi, nhưng nói cho cùng, người cùng phu nhân là mẫu nữ ruột thịt kia mà.”
"Phu nhân đau đầu đã lâu, không phải tiểu thư đã học nhiều phương thuốc trị bệnh đâu đầu với Tĩnh Trần sư thái sao, qua mấy ngày nữa đợi phu nhân nhân bớt giận cũng có thể phát huy công dụng, sức khỏe phu nhân tốt lên thì tâm tình cũng sẽ tốt, đến lúc đó cũng dễ nói chuyện hơn."
“Còn có tam tiểu thư nữa. Xưa nay tam tiểu thư đối đãi với tiểu thư hiền lành, chưa bao giờ vì lời đàm tiếu mà xa lánh tiểu thư, lúc này mất đi hôn sự ở phủ An Quốc Công, nô tỳ thấy nàng ta cũng không oán tiểu thư, còn thường xuyên hỏi thăm người với nô tỳ, nếu tam tiểu thư có thể giúp đỡ nói mấy câu ở trước mặt phu nhân là không thể tốt hơn.”
Bích Ngô tận tình khuyên bảo nghĩ chủ ý, Cơ Ngọc Lạc không yên lòng nghe, thỉnh thoảng sẽ đáp lại hai tiếng, cho đến khi một luồng hương hoa thơm ngào ngạt bay tới chóp mũi, nàng bỗng dưng dừng bước ngẩng đầu nhìn lại.
Bên trong tường xanh đối diện lộ ra từng đóa hoa vàng nhạt. Đó là mai vàng Cơ Sùng Vọng thích nhất.
Bích Ngô nhìn theo ánh mắt của nàng, khó hiểu nói: "Tiểu thư, làm sao vậy?”
Cơ Ngọc Lạc nói: "Hoa này chăm thật tốt.”
“Còn không phải sao, cả phủ cũng chỉ có mai vàng trong viện Cố di nương là nở thơm nhất." Bích Ngô hồi phủ một tháng, rất nhiều tình huống cũng đã tìm hiểu rõ ràng, vội nói:" Nghe nói những mai vàng này đều từ Yến Lăng vận chuyển tới, cũng khó chăm lắm, Cố di nương chăm sóc nó giống như bảo bối vậy, lão gia còn khen không ngớt.”
“Vậy sao?”
Cơ Ngọc Lạc thu hồi ánh mắt, giọng điệu như thể cũng không quan tâm: "Mưa lớn rồi, đi thôi.”
Trên mặt đất đá xanh trơn trượt là chiếc bóng phản chiếu của mái hiên bốn phương, đôi mắt nàng khép hờ, ánh mắt nhàn nhạt nhìn chằm chằm vào tòa viện phản chiếu ra mai vàng trong nước.
Phù Hạ Uyển, là nơi ở của thiếp thất Cố Nhu.
Nhân khẩu Cơ gia đơn giản, Cơ Sùng Vọng say mê công vụ không gần nữ sắc, trong phòng ngoại trừ phu nhân làm chủ việc nhà cũng chỉ còn lại một thiếp thất này.
Nhưng thật ra năm đó, Cơ Sùng Vọng cũng không có lòng dạ nạp thiếp.
Lão người hầu Cơ gia đều biết, phu nhân là nữ nhi của ân sư của lão gia, lúc ban đầu hai phu thê cũng cầm sắt hòa minh, mãi đến khi phu nhân có trưởng nữ, tính tình vốn kiêu căng càng trở nên dễ cáu giận, hai phu thê liên tiếp tranh chấp dần dần không còn đồng lòng, lão phu nhân suy nghĩ cho nhi tử nhà mình bèn nâng một thiếp thất vào cửa.
Nữ tử này bộ dáng bình thường, nhưng hơn ở chỗ tính tình dịu dàng, lại được Cơ Sùng Vọng ưu ái vài lần.
Cơ Sùng Vọng là người cực kỳ khắc chế, cái gọi là ưu ái của ông ta chẳng qua cũng chỉ là đi đến Phù Hạ Uyển uống thêm hai ly trà, nhưng Lâm Thiền lòng dạ nhỏ nhen, không chấp nhận được người khác tốt hơn bà ta, vì thế càng làm khó dễ, ngược lại càng làm nổi bật Cố Nhu thêm dịu dàng đáng thương.
Nhưng đều là hồ ly ngàn năm, có thể đứng vững trong đại trạch viện, nào có kẻ nào thuần lương có thể bắt nạt.
Làm ngược lại thành trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết.
Cơ Ngọc Dao chính là con ruồi muỗi xui xẻo đáng thương kia.
Thê thiếp không hòa thuận đã lâu, Cố Nhu biết rõ chỗ đau của Lâm Thiền nhất nên chuyên chọn chỗ yếu để ra tay, một câu bà ta thường nói trước mặt Lâm Thiền nhất chính là "Đại tiểu thư sinh ra lại không giống phu nhân".
Nhìn cứ như chỉ thuận miệng nói, nhưng có thể kích thích lửa giận ngập trời của Lâm Thiền.
Mà vị đại phu nhân Cơ gia này đẳng cấp thật sự có chút thấp, bà ta chỉ biết rải tất cả nóng giận lên người trưởng nữ khiến mình không vui kia.
Bà ta luôn mắng chửi rất khó nghe, thật sự tức giận còn có thể ra tay, trong trời mưa dầm phạt quỳ, dưới ánh mặt trời chói chang phạt đứng đều là chuyện thường xảy ra.
Lần cuối cùng ra tay độc ác có lẽ vào ba năm trước.
Ngày đó Phù Hạ Uyển chẩn ra hỉ mạch, lại không biết người nào xem tướng nói là nam hài.
Cơ gia vẫn không có nam đinh, sau khi Lâm Thiền sinh Cơ Nhàn Dư bị thương nguyên khí, sau này khó có thai, đây cũng là một khúc mắc trong lòng Lâm Thiền, nhưng tốt ở chỗ dưới gối Cố Nhu cũng chỉ có một nữ, hai người tranh đấu đã khá nhiều năm nhưng cũng coi như đánh ngang tay.
Nhưng một khi Cố Nhu sinh nhi tử, sự cân bằng này cũng bị phá vỡ. Cơ Ngọc Dao đụng phải Lâm Thiền sắc mặt khó coi tại đây, vì thế mấy ngày liền chửi rủa trách phạt không ngừng, bà ta không thể làm gì với di nương đang mang thai, còn không thể lấy trưởng nữ của mình ra trút giận sao.
Dẫu sao cũng không phải người đáng để thương yêu.
Cơ Ngọc Dao bị giày vò đến bệnh nặng một trận, sau việc này, nàng bèn lấy lý do cầu phúc cho Cơ gia trốn đi đến chùa Thừa Nguyện, vừa đi đã ba năm, ngẫu nhiên hồi phủ cũng chỉ ba năm ngày mà không dám ở lâu.
Trong lúc đó Cố Nhu quả thật sinh ra một nhi tử, trở thành đại công thần của Cơ gia, ngay cả lão phu nhân bệnh nặng nhiều năm, chân không bước ra khỏi nhà cũng đi thăm bà ta.
Chỉ tiếc là, thiếp thất chính là thiếp thất, thứ tử chính là thứ tử.
Lâm Thiền muốn nuôi nhi tử của Cố Nhu ở trong phòng mình làm trưởng tử, Cơ Sùng Vọng tất nhiên cũng vui vẻ đồng ý, nhưng ngặt nỗi vướng tình cảm nên đã trì hoãn lâu mà vẫn chưa có kết luận cho việc này. Nhưng trong lòng Cố Nhu hiểu rõ, việc này sẽ không kéo dài quá lâu.
Nếu một nữ nhân trong hậu trạch không có chỗ nương tựa, thì nhi tử bà ta cũng không phải là con bà ta. Cố Nhu am hiểu sâu sắc đạo lý này, nhưng bà ta chỉ xuất thân từ một gia đình nhỏ, cũng chỉ có thể trông cậy vào một nữ nhi còn lại.
Nhưng Cơ Sùng Vọng suýt nữa đã phá hủy chút hy vọng này của bà ta.
Cơ Vân Khấu đã mười sáu, đến lúc bàn chuyện hôn sự. Dưới sự chờ mong của Cố Nhu, Cơ Sùng Vọng lại để lộ ra một môn sinh đắc ý, một sĩ tử bần hàn.
Nói thật, Cơ Sùng Vọng quả nhiên đã khổ tâm một phen.
Chìm nổi trong quan trường nhiều năm, ông ta đã sớm có mắt nhìn độc đáo, chọn lựa vị hôn phu cho Cơ Vân Khấu là một trong những học sinh xuất sắc nhất của ông ta để sau này cũng không hẳn không thể phong hầu bái tướng.
Đáng tiếc Cố Nhu không có mắt nhìn lâu dài như vậy, chỉ cảm thấy nếu nữ nhi gả cho một thư sinh nghèo, nửa đời sau của ba mẹ con các bà đã thật sự không có hy vọng.
Ngay khi bà ta đang khổ nỗi làm thế nào để im hơi lặng tiếng xóa bỏ ý nghĩ trong đầu Cơ Sùng Vọng, lại truyền ra chuyện ở chùa Thừa Nguyện.
Vị đại tiểu thư Cơ gia ba năm qua giống như người tàng hình kia, cứ như vậy dễ dàng bị ban hôn cho Hoắc Hiển, Cố Nhu quả thực rất cảm khái, khi người người Cơ gia căm hận mối hôn sự này, bà ta chỉ ước gì có thể để cho nữ nhi của mình thay thế.
Có người tránh thì có người chạy theo.
Cố Nhu cũng không tán thành phong cách thanh chính tự ái của người Cơ gia, hiện giờ thế đạo vốn dĩ truy cầu quyền thế, cần gì phải làm hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn kia chứ?
Ít nhất đối với Phù Hạ Uyển đối với mẫu nữ bà ta mà nói, Hoàng đế yêu mến, tín nhiệm Hoắc Hiển tay nắm trọng quyền, hiển nhiên tốt hơn rất nhiều so với sĩ tử bần hàn kia.
Đúng lúc hai ngày trước khi Cơ Ngọc Dao hồi phủ, Cố Nhu không biết từ đâu biết được, Hoắc Hiển cầu cưới Cơ Ngọc Lạc cũng không phải căn cứ vào tình cảm, đó chẳng qua chỉ là thủ đoạn ép Cơ Sùng Vọng đứng cùng một bọn với hắn, là hắn cố ý.
Ngụ ý là, người hắn muốn là Cơ gia nữ.
Nhưng Cơ gia nữ đâu chỉ có một mình Cơ Ngọc Dao?
Ba nữ nhi của Cơ gia, nếu không có Cơ Ngọc Dao, Cơ Nhàn Dư lại chưa cập kê, vậy cũng chỉ còn thứ nữ Cơ Vân Khấu.
Lòng tham và dục vọng của con người là sự can đảm tốt nhất.
Cho nên, Cố Nhu nổi lên sát tâm.
Dù sao một trưởng nữ cha không thương nương không yêu, chết thì chết thôi, Cơ gia sẽ không hao phí tinh lực trên người nàng để đi điều tra cái gọi là chân tướng, bọn họ chỉ biết qua loa vạch trần, lại sứt đầu mẻ trán đi bận rộn những chuyện phiền lòng khác.
Cơ Ngọc Dao không thể nghi ngờ là vật hy sinh thích hợp nhất, vì thế…
Vì thế đêm khuya mưa to như trút nước kia, trở thành thời cơ ra tay tốt nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.