Nhi Nữ Hầu Môn

Chương 161: Tâm linh tương thông

Tố Tố Tuyết

04/01/2017

Đại Huy kiến triều đã qua ba đời, những lão tướng trước kia đi theo Thánh Tổ hoàng đế nam chinh bắc chiến lập được công lao đa số đều đã an giấc nghìn thu, như tổ phụ Thẩm Cường của Tuệ An, tổ phụ Vĩnh Ninh hầu Nhiếp Nhất của Nhiếp Sương Sương, hoặc là quá cố, hoặc đã tuổi già sức yếu.

Hiện nay võ tướng trên triều đình phần lớn là người mới hoặc tiểu tướng thế gia còn đang đào tạo trong quân, sau khi thống nhất biên cương cùng hai lần đế vương đăng cơ, chúng võ tướng mới từ từ đặt chân trụ vững, tỷ như phụ thân quá cố Thành Quốc công của Uông Dương Tùng, hay đám người Hoài Quốc công… Mà Quan Nguyên Hạc mặc dù có nhiều chiến công, nhưng suy cho cùng lý lịch của y vẫn không thể so sánh nổi với những người này.

Lúc trước Đại Huy xuất binh đánh chiếm Đông Khương, vốn dĩ Quan Nguyên Hạc không phải là Thống soái đại quân Đông chinh, chỉ vì thời gian ấy đại soái Vạn Niên Đạt ốm chết, Hoàng thượng lại có ý nhét người của mình vào giới võ tướng, thế mới khiến cho Quan Nguyên Hạc nhân cơ hội thượng vị.

Về sau y một đường đánh hạ quốc đô Đông Khương, bắt giữ Đông Khương Quốc vương, lại xuất chinh bình định dư nghiệt Đông Khương, bấy giờ mới lập nên công trạng khiến đám người Hoài Quốc công không dám coi thường.

Trong chuyện này dĩ nhiên cũng không thiếu nỗ lực của bản thân y, nhưng lần này xuất binh Bắc Hồ, y xác thực không có tư cách tranh đoạt chức vị chủ soái này, chỉ có thể làm một Phó soái!

Phó soái nói thì dễ nghe, nhưng nếu có Thống soái ở đây, Phó soái đều biến thành thứ đồ trang trí, hành sự thường xuyên phải chịu khống chế, bàn về khả năng ra quyết định còn chẳng bằng một tướng lãnh bình thường trong đội ngũ. Nhưng mặt khác nếu nếu chức vị Thống soái không có người đảm đương nổi, thì khả năng Phó soái được bổ nhiệm cũng là rất lớn.

Nay Quan Nguyên Hạc vừa được sắc phong Đông Đình hầu, khí thế đang uy. Thuần vương muốn ra tay với Hoài Quốc công, nếu Hoài Quốc công ở biên cương xảy ra chuyện, Quan Nguyên Hạc làm Phó soái không có gì bất ngờ sẽ trực tiếp trở thành người được hưởng lợi, đến lúc đó e rằng khó tránh khỏi bị người hoài nghi. Huống chi, nếu có người nhân cơ hội dùng chuyện của Hoài Quốc công tính kế giá họa Quan Nguyên Hạc, chỉ sợ y cũng khó lòng phòng bị.

Quan Bạch Trạch lại là người ủng hộ Thuần vương, mặc dù Quan Nguyên Hạc nhiều lần làm Thuần vương khó xử, nhưng chỉ cần y một ngày còn không công khai ủng hộ vị Vương gia nào, một ngày bảo trì trung lập, thì quan viên trong triều cũng sẽ tự động đánh đồng y với phe phái Thuần vương. Nếu Hoài Quốc công gặp chuyện không may, Thuần vương là người dễ dàng bị nghi ngờ nhất, Quan Nguyên Hạc thân tại vị trí nhạy cảm, bởi vì Quan Bạch Trạch, y khẳng định sẽ bị dính líu vào.

Mà một khi đã biết chuyện này, chẳng bằng ta cứ tránh đi thật xa, làm ngư ông đắc lợi một phen, huống chi xưa nay các đời Hoàng đế đều đối với võ tướng có nhiều hơn mấy phần kiêng kỵ, trên lưng đeo tiếng trầm mê nữ sắc ngược lại cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.

Tuệ An nghĩ thông suốt những thứ này, liền khẳng định lần này Quan Nguyên Hạc liên tục lớn lối, khiến Ngự sử thi nhau buộc tội mình, dụng ý chính là để Hiền Khang đế hạ chỉ trách mắng đồng thời phạt y ở trong kinh hối lỗi. Mà nàng nghe Quan Nguyên Hạc tán thưởng mình thông minh, liền biết những suy nghĩ này của mình là đúng rồi.

Quan Nguyên Hạc không ngờ bản thân chỉ nhắc đến Hoài Quốc công, Tuệ An liền có thể trong thời gian ngắn như vậy đoán được hết thảy, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang lâm vào trầm tư của nàng, trong mắt y liền lóe lên tán thưởng cùng vui sướng.

Tuệ An ngẩng mặt nhìn y, thấy trong con ngươi của y phản chiếu ra gương mặt nhỏ nhắn của mình, tĩnh mịch mà sáng ngời ánh sáng khóa chặt lấy nàng, nàng liền cảm thấy mình như muốn chìm đắm mãi dưới ánh mắt ấy. Hai gò má của nàng nóng lên, khóe môi cong cong, cười nói:

“Thuần vương sẽ ra tay với Hoài Quốc công, chàng là muốn tránh hiềm nghi? Vậy nhưng làm sao chàng biết được Hoàng thượng sẽ vì chuyện buộc tội mà phạt chàng trú ở kinh thành? Nếu như Hoàng thượng giáng chức chàng, lại để chàng lĩnh binh ra tiền tuyến lập công chuộc tội thì sao… Ưm…”

Tuệ An còn chưa nói xong đã bị Quan Nguyên Hạc chặn lại bờ môi, nụ hôn của y tới cực kỳ đột nhiên, hơi thở cường thế của nam tử thoáng cái liền xông vào, mãnh liệt khiến nàng khó mà thừa nhận, so với bất kỳ nụ hôn nào lúc trước đều nóng bỏng bá đạo hơn nhiều.

Dường như Quan Nguyên Hạc đang nóng lòng đóng dấu trên người nàng, một dấu ấn thuộc về riêng y, muốn thôn tính cả thân thể nàng vào trong bụng!

Hương vị của y không kiêng nể gì tràn ngập khoang miệng, đánh thẳng vào thần kinh nàng, bắt lấy cái lưỡi của nàng dùng sức gặm cắn, hút cuốn, xâm chiếm từng nơi trong miệng nàng.

Tuệ An bị y thoáng cái chặn lại thanh âm, một hơi thở dốc đi qua, y lại không ngó ngàng gì lần nữa hôn nàng, khiến cho nàng buồn bực không thôi. Nàng tuy không hiểu Quan Nguyên Hạc đây là thế nào, nhưng lại rõ ràng cảm nhận được cơn kích động xen lẫn vui sướng, sự yêu thích cùng chiếm hữu của y. Tuệ An trong lòng ngọt ngào, liền không giãy giụa nữa, chỉ mềm mại vùi ở trong ngực y, ngoan ngoãn thừa nhận y tập kích.

Quan Nguyên Hạc làm sao có thể không kích động, lại làm sao có thể không vui sướng cho được?

Nên biết tại thời đại cưới gả tùy duyên này, có thể cưới được một nữ tử hợp ý là chuyện tình vạn hạnh cỡ nào, mà cưới được một nữ tử hiểu biết thông tuệ lại càng khó càng thêm khó.

Tuy nói thời đại này vẫn giữ khư khư quan niệm nữ tử vô tài mới là đức, nhưng từ trước đến nay Quan Nguyên Hạc luôn khinh khỉnh coi thường điều đó, hơn nữa trong suy nghĩ của y, lợi ích của thê tử cùng phu quân đều trói cùng một chỗ. Nếu nam tử muốn ở trên triều đình tiến thêm một bước, có một chủ mẫu thông tuệ phía sau hậu viện, xác thực là công lao to lớn, huống chi chủ mẫu còn liên quan đến vấn đề con nối dõi, vạn không thể qua loa.

Trước khi thành thân y đã chung tình với Tuệ An, đó cũng là bởi vì nàng không giống người thường, y vô thức bị nàng hấp dẫn, nhưng rốt cuộc đối với Tuệ An y cũng chưa thể nói là mười phần hiểu rõ.

Trước kia y chỉ cảm thấy nàng thông minh trí tuệ, kiên cường bất khuất, càng vui tươi sáng sủa hơn so với những nữ tử khác. Mà kể từ khi hai người thành thân, chỉ qua mấy hôm sự yêu thích của y đối với Tuệ An liền càng ngày càng tăng, thậm chí có chút không chịu khống chế của bản thân.

Chuyện này tuy có phần là do y mê luyến thân thể của nàng, nhưng nhiều hơn nữa chính là từ trên người nàng, y có thể tìm được ấm áp cùng vui vẻ, an bình và hạnh phúc, có thể chân chính buông lỏng tâm thần, vô thức mở ra tất cả phòng bị đối với nàng. Cũng phần nào đến từ sự ngạc nhiên mừng rỡ mà thỉnh thoảng nàng lại mang tới cho y, Tuệ An giống như một quyển sách, mỗi trang giấy đều chứa đựng những nội dung khác nhau, càng xem nhiều, y càng thêm yêu thích không buông tay.

Một quyển sách mà ngươi vĩnh viễn không biết trang kế tiếp nàng sẽ bày ra loại tư thái nào, khiến ngươi không tự chủ mong đợi, muốn nhấc lên cái khăn che mặt cuối cùng của nàng, tận mắt chứng kiến vẻ đẹp từ trong sâu thẳm con người nàng. Tại lúc ngươi cho rằng đã nhìn thấu nàng, nàng liền lập tức thay đổi tư thái, mỗi lần đều làm cho người sợ hãi than.

Y vốn tưởng rằng nàng chỉ thông minh hơn so với nữ tử tầm thường mà thôi, lại không ngờ trí tuệ của nàng còn chẳng hề thua kém nam nhi, nhanh như vậy đã nhìn thấu hết thảy, đâu phải hai từ ‘thông minh’ là có thể diễn đạt.

Một Thẩm Tuệ An như vậy khiến Quan Nguyên Hạc cực kỳ thưởng thức, đồng thời nhịn không được sinh lòng yêu thương, càng không nhịn được âm thầm than thở, được thê như thế, đại trượng phu còn cầu gì?

Cho nên nhìn vào gương mặt xinh đẹp của nàng, tấm chân tình trong lòng y càng cũng chầm chậm bành trướng, khiến y không chịu khống chế, nóng nảy chứng minh quyền sở hữu của mình.



Quan Nguyên Hạc hôn vừa cuồng dã lại kích động, cảm nhận được Tuệ An thuận theo, y mới chậm rãi bình tĩnh trở lại, biến nụ hôn thành triền miên ôn nhu, hết sức thương tiếc. Y liếm láp, vươn đầu lưỡi linh xảo tinh tế miêu tả cánh môi mềm mại của Tuệ An, nhiều lần kiên nhẫn dây dưa, thong thả truy đuổi, quấn lấy cái lưỡi của nàng kéo vào trong miệng, ung dung nhấm nháp…

Một hồi lâu, cảm nhận được bản thân động tình, y mới lưu luyến không rời buông Tuệ An ra, lại buộc chặt cánh tay, giam thân thể mềm mại của nàng vào trong ngực, tay của y cũng xoa lên tóc nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó y thở dốc mấy cái, lại kêu một tiếng:

“Tuệ An…”

Tuệ An bị nụ hôn đột ngột của y trêu chọc làm hai gò má ửng hồng, thân thể như nhũn ra, đang tựa tại lồng ngực của y thở hổn hển, nghe được thanh âm như bao hàm ngàn vạn tình cảm của y, trái tim nàng bất giác run rẩy, chỉ cảm thấy tiếng gọi nàng chẳng giống lúc tầm thường chút nào.

Nàng nhịn không được ngẩng đầu nhìn Quan Nguyên Hạc, kinh ngạc khi chứng kiến vẻ mặt ôn nhu của y. Quan Nguyên Hạc có thói quen trầm mặt, đa số thời gian trên mặt đều là thần sắc lạnh lùng, làm cho người vừa nhìn liền sợ, hoặc ngẫu nhiên mang theo vui vẻ, hoặc ngang ngược ngạo mạn, cũng có khi xe lẫn vài phần trêu ngươi…

Mà giờ khắc này, vẻ mặt y vừa chuyên chú lại ôn nhu, dường như nhu hòa tất cả góc cạnh sắc xảo trên gương mặt tuấn tú, lộ ra nét thân tình say đắm lòng người!

Nghênh tiếp một khuôn mặt yêu nghiệt như vậy, cả trái tim của Tuệ An đều mềm nhũn thành nước, chỉ có thể kinh ngạc nhìn y, theo bản năng cong cong khóe môi khẽ ừ một tiếng.

“Tuệ An…”

Liền nghe Quan Nguyên Hạc lần nữa gọi tên mình, cũng đặt môi lên mái tóc đen tuyền của nàng, hôn nhẹ từng lọn tóc mềm mại sáng bóng, y nhỏ giọng nói:

“Trước kia rất khổ sở sao?”

Tuệ An nghe vậy thì sững sờ, nhìn vào đôi mắt tĩnh mịch của y, nàng có chút mơ màng, đầu óc cũng trở nên trống rỗng. Quan Nguyên Hạc lại nhìn nàng thở dài một tiếng, khẽ vuốt ve gò má của nàng, nghiêm túc nói:

“Về sau sẽ không thế nữa…”

Đợi lời nói ấm áp chứa đầy yêu thương của y truyền tới tai mình, Tuệ An mới như sực tỉnh cơn mê, nước mắt liền không hề báo trước mà chảy xuống, chuỗi chuỗi nối tiếp.

Quan Nguyên Hạc thấy nàng như vậy, liền ôm nàng vào lòng, bàn tay y cố định sau đầu, làm khuôn mặt nàng dính sát vào lồng ngực kiên cố của mình. Lệ kia liền nhuốm ướt quần áo, thấm vào trái tim đang thổn thức không ngừng, khiến cho tâm của y cũng quặn đau.

Trước kia y vì sự kiên cường của nàng mà động tâm, sau khi quen biết y lại càng không chỉ một lần thưởng thức niềm lạc quan vốn có của Tuệ An, nhưng giờ phút này lại là lần đầu tiên sự thương tiếc trong lòng y còn trấn áp cả phần thưởng thức kia, làm cho y đau đớn khó nén. Y hi vọng từ nay về sau nàng không cần biết kiên cường là thứ gì, có thể tại lúc thương tâm yếu ớt như những nữ tử khác tự nhiên rơi lệ, tìm kiếm người chở che an ủi, chỉ vì y hiểu rõ phía sau kiên cường đều cất giấu vô số chua xót cùng khổ sở… Cũng chỉ vì giờ phút này trong lòng y có yêu, phần kiên cường kia mới bỗng nhiên trở nên chói mắt, cứ thế đâm thẳng vào trái tim làm y đau nhói.

Chuyện ở Đông cung vừa rồi, nếu như phát sinh trên người nữ tử khác, chỉ sợ nàng kia sớm đã thất kinh hoảng sợ, cho dù là may mắn thoát khỏi, cũng sẽ nghĩ mà lo lắng, thế nhưng Tuệ An của y lại rúc vào trong ngực y cười đến là vui vẻ, cho dù nàng quả thật có hơi căng thẳng, nhưng phần căng thẳng đó lại là do sợ sẽ liên lụy đến y. Giờ phút này nhớ tới, Quan Nguyên Hạc bắt đầu hối hận khi đẩy Tuệ An lên đầu sóng ngọn gió, để nàng phải thừa nhận sự chỉ trỏ của những phu nhân tiểu thư kia, càng khiến nàng bị đám người Đoan Ninh công chúa khắp nơi gây khó dễ.

Y vốn chỉ muốn cho Tuệ An biết rõ, nếu nàng đã trở thành thê tử của y, liền muốn cùng y lợi ích tương liên, cùng y đứng chung một chỗ hứng mưa chịu gió mà thôi. Thế nhưng, lúc này đây y lại muốn bảo vệ nàng ở sau người, thay nàng hứng chịu tất cả mưa gió bão bùng. Tình cảm này dâng trào quá mức đột ngột, khiến y trở tay không kịp, y không thể đồng thời cũng không muốn chống lại, chỉ mặc kệ cho tiểu thê tử trong ngực mềm hóa trái tim mình, tùy ý nàng từng chút thôn tính, chiếm cứ nơi đó, cũng sưởi ấm lòng y.

Quan Nguyên Hạc nghe Tuệ An nức nở khóc lên, cánh tay nắm giữ ở đầu vai nàng càng thêm siết chặt, một mực giam cầm Tuệ An trong ngực, cúi đầu ôm lấy nàng, y chậm rãi nhắm mắt lại, mới nhẹ giọng nói:

“Đừng khóc, đều đã qua.”

Tuệ An nghe vậy, chỉ cảm thấy y hôm nay quả thực vô cùng đáng giận, vừa mở miệng liền xé mở sự yếu ớt mà nàng luôn cất giấu ở tận đáy lòng, mẫu thân bị hại mất sớm, phụ thân hèn hạ, mẹ con Đỗ Mỹ Kha âm độc tính kế, thậm chí là kiếp trước Lý Vân Sưởng lạnh lùng vô tình… Những hình ảnh kia vô thức chạy qua trí não nàng, cũng dần dần trở nên xa xôi vô định, giống như nó đang theo dòng nước mắt từ từ tan vỡ…

Nàng dán vào lồng ngực Quan Nguyên Hạc, khóc lóc một hồi, lúc này mới chậm rãi ngừng lại, nghe tiếng tim đập kiên định mà hữu lực của y, Tuệ An liền không nhịn được lệ nóng lưng tròng, lần đầu tiên nhận ra khóc cũng có thể hạnh phúc như vậy. Nàng chỉ cảm thấy được y dung túng khích lệ, nước mắt liền không có cách nào ngừng lại, nhất thời vừa thẹn thùng lại cảm động, nàng đỏ mặt thoát khỏi Quan Nguyên Hạc, vung quả đấm nhỏ liền đánh tới, trong miệng càng vừa khóc vừa cười trách cứ y:

“Đều tại chàng, chọc ta khóc! Lúc trước chàng lợi dụng ta chế tạo thanh danh trầm mê nữ sắc, khiến người ta đều giễu cợt chỉ trích ta, còn bốn phía trêu hoa ghẹo nguyệt, chọc cho Đoan Ninh công chúa cắn ta mãi không tha, giờ lại chọc ta khóc, sao chàng có thể xấu như vậy! Tại sao có thể xấu như vậy!”

Tuệ An vừa nói không cảm thấy như thế nào, nhưng càng mở miệng lại càng ủy khuất khó ức, nhất thời hạ thủ liền bỏ thêm lực đạo, thật sự là tức giận đánh người. Nàng rốt cuộc là người học võ, lần này xem như Quan Nguyên Hạc bị nàng đánh có chút đau, chỉ là nàng nói lời ủy khuất, xen lẫn ỷ lại cùng làm nũng, thanh âm mềm mại rơi vào trong tai khiến y yêu không chịu được, cả xương cốt đều mềm yếu theo.

Quan Nguyên Hạc mặc cho Tuệ An đánh, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vương đầy nước mắt, đôi mắt trong trẻo được nước mắt rửa sạch càng thêm sáng ngời, tựa như cầu vồng sau cơn mưa làm cho người ta yêu thích không thôi. Một hồi lâu, y mới thấp giọng cười một tiếng, bắt lấy tay nàng cầm thật chặt, tay kia vòng qua eo Tuệ An, cúi đầu ghé vào bên tai nàng nhẹ giọng nói:

“Tuệ An, Tuệ An, sao nàng biết là lợi dụng, mà không phải là ta khó lòng đè nén, hử?”

Quan Nguyên Hạc nói xong, liền mạnh mẽ ngậm lấy thùy tai của Tuệ An, nhẹ nhàng cắn liếm. Một cảm giác tê dại tràn ra toàn thân, cả người Tuệ An mềm nhũn, có chút thẹn thùng lại có chút động tình, bất giác nâng lên tay trái đánh Quan Nguyên Hạc một cái, quả đấm nho nhỏ mềm mềm kia rơi vào lồng ngực, ở đâu còn có lực đạo lớn như lúc vừa rồi.



Quan Nguyên Hạc rên khẽ một tiếng, hạ thân liền nhịn không được cứng lên, chọc vào cái mông nhỏ của Tuệ An. Tuệ An cả kinh, trên mặt hồng thấu, thân thể mềm nhũn rúc ở trong ngực Quan Nguyên Hạc lúc này liền bất động, trái tim thình thịch nhảy loạn, bên tai liền lại vang lên thanh âm khàn khàn mà khêu gợi của Quan Nguyên Hạc:

“Tiểu bảo bối của ta, đừng động… Quả tim này cũng bị nàng vo tròn bóp méo mất.”

Trong lúc y nói chuyện, nhiệt khí phun ở bên gáy, Tuệ An toàn thân run lên, cũng không biết là do thân thể xao động, hay là tại y nói lời thân mật, thân thể Tuệ An sớm đã như không có xương, nàng rối rắm uốn người một chút, nhất thời Quan Nguyên Hạc liền cứng đờ, hít sâu một hơi.

Hai người cứ như vậy ở trên xe ngựa náo loạn dọc đường, không ngờ thoáng cái đã đến cửa phủ, cảm nhận được xe ngựa dừng lại, hai người bất giác cứng đờ.

Ôm nhau hồi lâu, Tuệ An mới ngẩng đầu nhìn Quan Nguyên Hạc, đã thấy sắc mặt y có chút ửng hồng, vẻ mặt ấm ức khó nhịn, dưới thân còn có thể cảm nhận được vật cứng kia đang nhúc nhích kêu gào, Tuệ An nhịn không được mím môi mà cười, lại bị Quan Nguyên Hạc hung hăng trừng một cái.

Trên xe ngựa phía sau, Vân Di cùng ba người Quan Lễ Trân ba đã luân phiên xuống xe, mắt thấy bên này chậm chạp không có động tĩnh, mọi người đều nhìn đi đến, trên mặt Vân Di cũng có chút lo lắng, sợ Quan Nguyên Hạc vì chuyện vừa rồi ở Đông cung mà trách cứ Tuệ An. Quan Lễ Trân chỉ nhìn xe ngựa một cái liền dời mắt sang chỗ khác, Quan Lễ Khiết thì đầy mặt hưng phấn, có cảm giác đang cười trên nỗi đau của người khác. Nàng lôi kéo Quan Lễ Trân cùng Vân Di, nói:

“Không biết có phải là ban nãy chị dâu ngã trật chân rồi không, chúng ta đi qua xem một chút đi.”

Nói xong, nàng kích động dẫn đầu đi về phía trước, Vân Di cùng Quan Lễ Trân bị nàng bỏ rơi, chỉ đành phải đi theo, Quan Lễ Khiết liền đứng bên cạnh xe ngựa cất giọng hỏi:

“Tam ca, chẳng lẽ là chị dâu bị thương?”

Bên ngoài truyền đến thanh âm nói chuyện, Tuệ An nhận ra thân thể Quan Nguyên Hạc càng cương cứng, chỉ có điều trong lúc nhất thời y lại không thể thu hồi xúc động được, sắc mặt cũng có chút khó coi, một hồi lâu mới khó khăn hừ một tiếng.

Quan Lễ Khiết nghe được thanh âm hàm chứa tức giận kia liền bị dọa biến sắc, nhất thời không dám lên tiếng nữa, nhưng trong lòng nàng lại cực kỳ hưng phấn, chỉ nghĩ rằng Quan Nguyên Hạc là đang tức giận phát tác Tuệ An.

Tuệ An nhìn Quan Nguyên Hạc ngồi ở nơi đó, nụ cười trên mặt càng thêm tươi rói, giãy giụa muốn đứng dậy, Quan Nguyên Hạc lại nắm chặt tay nàng, gắt gao đè nàng vào trong ngực, buồn bực nói:

“Không cho phép nàng ra ngoài!”

Đúng là buồn cười, nếu như Tuệ An ra ngoài, y lại ngây ngốc ở trong xe ngựa, chẳng phải là phơi bày mọi chuyện mặc cho người ngoài đoán mò hay sao.

Xe ngựa chậm chạp không có động tĩnh, ngay cả bọn hạ nhân cũng đều nhìn qua, Vân Di vốn đã có chút bận tâm, nghe được Quan Nguyên Hạc hừ lạnh, nàng hơi do dự, liền tiến lên một bước, cũng nói:

“Chị dâu có sao không?”

Tuệ An buồn cười muốn chết, lại sợ Vân Di lo lắng liền vén lên mành xe ngựa, mở miệng nói:

“Ta không sao, đi ra ngay đây.”

Nói xong, nàng nhanh nhẹn thoát khỏi tay Quan Nguyên Hạc, Quan Nguyên Hạc vừa buông lỏng một cái, Tuệ An liền giống như con thỏ nhỏ nhảy ra ngoài.

Nàng một mặt đẩy ra cửa xe, một mặt quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Quan Nguyên Hạc dứt khoát ngồi ở chỗ kia, xiêm y mùa hè vốn mỏng manh đơn bạc, giữa hai chân y chống lên túp lều nho nhỏ, cực kỳ dễ làm người khác chú ý. Tuệ An gò má ửng hồng, vừa buồn cười lại ngượng ngùng, cũng không dám nhìn nhiều, gấp rút xoay thân ra khỏi xe ngựa.

Quan Lễ Khiết thấy nàng xuống xe liền ngẩng đầu nhìn, thấy hai mắt Tuệ An đỏ hồng, trong lòng nàng càng vui mừng, khóe môi không thể ức chế mà cong lên.

Vân Di cũng cả kinh, nhìn Tuệ An từ trên xuống dưới một lượt, nàng đang muốn hỏi, lại nhìn thấy đôi môi sưng đỏ của Tuệ An, còn có khóe mắt đuôi mày nàng lộ ra từng tia quyến rũ. Vân Di hơi sững sờ, lại thấy Quan Nguyên Hạc chậm chạp không xuống xe, rốt cuộc tuổi tác của nàng cũng không còn nhỏ, có một số việc đã hiểu được, lúc này liền đỏ mặt dời đi ánh mắt.

Tuệ An tự nhiên cũng nhìn thấy Quan Lễ Khiết khó nén hưng phấn, nàng chỉ nhìn qua liền dời mắt sang chỗ khác, vừa vặn đối diện với khuôn mặt thẹn thùng của Vân Di, Tuệ An xấu hổ muốn chết, trong lòng thầm mắng Quan Nguyên Hạc vài chục lần, mới cắn môi nói:

“Canh giờ không còn sớm, còn phải trở về thỉnh an tổ mẫu nữa, trong chốc lát tổ mẫu còn muốn nghỉ trưa, chúng ta nhanh đi thôi.”

Nói xong, nàng đi trước hướng về phía cửa phủ, đợi bốn người lên kiệu chuẩn bị vào phủ, Quan Nguyên Hạc mới từ bên ngoài tiến đến, y sải bước đi lên phía trước, dùng ánh mắt lợi hại liếc Quan Lễ Khiết một cái, lúc này mới nói với Tuệ An:

“Ta đi ngoại thư phòng.”

Nói xong cũng không đợi Tuệ An mở miệng liền vội vã rời đi, Tuệ An thấy vành tai y nhuốm màu đỏ hồng, liền che môi nở nụ cười, thầm nghĩ xem chàng về sau còn dám ở ngoài làm càn nữa không!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhi Nữ Hầu Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook