Nhị Thiếu Gia Nhà Họ Cam Cần Dạy Dỗ
Chương 11: Chương 5.2
Hương Di
10/05/2018
Thấy cô vẫn chưa từ
bỏ ý định, Cam Nhĩ Khiêm dứt khoát nghiêm mặt lạnh lùng nói thẳng với
cô, "Anh không chút cảm giác nào với em, em không cần lãng phí thời gian với anh, em càng dây dưa sẽ chỉ làm anh càng thêm ghét em."
Anh không chút thương tiếc nói lời tàn nhẫn khiến cô giật mình, cô dùng đôi mắt điềm đạm đáng yêu đang chực khóc lã chã nhìn anh, thấy trên mặt anh vẫn là vẻ mặt hờ hững, không có chút thương xót nào, cô uất ức cắn môi, tông cửa xông ra ngoài.
Sau khi ra khỏi cửa, thấy Giang Tử Tự cách đó không xa đang đi tới, ánh mắt cô tràn đầy giận dữ căm hận trừng mắt nhìn Giang Tử Tự.
Đều do cô ta hãm hại, nên anh Nhĩ Khiêm mới ghét cô như thế.
"Tôi tuyết đối sẽ không thua cô, cô đừng đắc ý." Đi ngang qua bên cạnh Giang Tử Tự, Du Lệ Như lạnh lùng ném lại một câu.
*********
Sau bốn, năm tháng đàm phán và đàm phán, cuối cùng ngày hôm nay Thượng Tấn cũng nhanh chóng ký được hợp đồng mua bán, Cam Nhĩ Khiêm đặc biệt bao luôn một gian quán bar, mời tất cả nhân viên cùng chè chén say sưa ăn mừng.
Trong quầy bar hai người pha rượu vội vàng điều chế từng ly rượu, Giang Tử Tự chỉ ngồi yên lặng trong một góc, mỉm cười nhìn Cam Nhĩ Khiêm và các đồng nghiệp nhảy hát trên sân khấu, làm không khí trong bar tăng lên rất cao.
Rượu làm cho cảm xúc của nhân viên đều sôi trào, hò hét dữ dội hơn, có người tới kéo cô.
"Tử Tự, cô không cần ngồi ở đó mà nhìn, nhảy với ông chủ một điệu ăn mừng đi."
"Tôi không. . . . . ." Lời còn chưa dứt, chỉ thấy một cánh tay đột nhiên kéo cô qua, ôm cô vào trong ngực, một đôi mắt trừng nhân viên nam cảnh cáo.
"A Đồng, cậu ăn tim gấu mật hổ à! Dám đụng cô ấy, không biết Tử Tự là người con gái của tôi hả?"
Người đàn ông được gọi A Đồng, mỉm cười nói: "Sếp à, oan uổng quá nha, tôi chỉ muốn mời cô ấy khiêu vũ thôi mà." Anh ấy giơ hai tay lên bày tỏ vô tội, sau đó nói lớn: "Mọi người trong công ty đều biết, Tử Tự là bạn gái của sếp, tuyệt đối không ai dám nghĩ tới cô ấy, phải không?"
"Đúng vậy! Trừ khi muốn bị sếp chém chết. . . . . ."
Trong khoảng thời gian ngắn, trong quán rượu truyền đến cười vang, biết sếp mình ăn giám chua, có người cố ý trêu anh ——
"Sếp ơi, anh nên nhanh cưới Tử Tự về nhà, cẩn thận kẻo bị người khác cướp đi đó."
"Không sai, Tử Tự là người có tài, anh chàng quản lý khoa học kỹ thuật công ty ở tầng dưới có vẻ rất có ý với Tử tự nha."
"Còn nữa, anh bảo vệ dưới lầu mỗi lần nhìn thấy Tử Tự đều cười rất vui vẻ."
"Giống thế này, ngay cả cậu nhóc sát vách cũng nói sau này lớn lên nó muốn cưới Tử Tự đấy."
Biết bọn họ là cố ý , Cam Nhĩ Khiêm nhướng mày mở miệng.
"Được rồi, dường như các cậu rất nhiều chuyện, buôn chuyện không thu bà tám, lần sau khi tiêu thụ phần mềm mới, liền do các cậu phụ trách chọn một trăm bà nội trợ tới chơi thử trò chơi mới của chúng ta."
Qua cách nói truyền miệng chọn người tiêu thụ, bình thường so với quảng cáo trên ti vi hiệu quả hơn, vì vậy Thượng Tấn vừa sản xuất ra những trò chơi mới chất lượng, sẽ tìm một nhóm người tới chơi thử trò chơi mới.
Trong những người này cũng không giới hạn học sinh, hay bao gồm các chị nội trợ, chỉ cần bọn họ đánh giá không tệ, danh tiếng liền có thể rất nhanh tạo dựng lên, một khi chính thức đưa ra, lượng tiêu thụ bình thường rất tốt.
"A, sếp, chuyện tìm người như vậy em không am hiểu đâu !" Có người sợ hãi kêu.
"Cứ quyêt định vậy đi, Trần Đồng, các chị nội trợ và người đi làm kia, Lâm Hạo Đức, Trương Mạnh đầu tiên, một trăm người sau do các cậu làm."
Bị điểm đến tên mấy người thoáng chốc buồn bã kêu thảm thiết. Phải tìm một nhóm người không đặc biệt tới hơi thử trò chơi mới, cũng không phải một chuyện dễ dàng, trừ khi tìm được nhóm nguyện ý phối hợp, nếu không thì phải đứng ở đầu đường tìm từng “ khách hàng” một, còn phải tặng quà tặng tốt, mới có thể hấp dẫn người ta đồng ý tới chơi thử.
Giang Tử Tự mỉm cười cười khẽ, Cam Nhĩ Khiêm thừa dịp mọi người không chú ý, lặng lẽ kéo cô ra quầy rượu hóng mát một chút.
"Là tên tiểu quỷ nào không biết sống chết, dám nói sau khi lớn lên muốn kết hôn với em?" Vừa ra tới anh hỏi ngay.
"Đứa bé kia là con của nhà gần nhà em, chỉ là trẻ con." Mới vừa uống một ly rượu, gò má của cô đã đỏ ngây, cười nhẹ nói.
"Cho dù là trẻ con cũng không được, ngày mai chỉ cho anh xem là tên nhóc nào, anh muốn cảnh cáo nó, chồng tương lai của em, là anh, tuyệt đối không phải là nó."
"Anh không cần trẻ con như vậy được không ? Lại đi chấp nhặt với một đứa con nít!" Cô cười trách mắng.
"Tử Tự, chúng ta dứt khoát kết hôn đi." Vẻ mặt Cam Nhĩ Khiêm nghiêm túc nói. Anh muốn thân phận của cô bên cạnh đó có danh nghĩa là vợ anh, như vậy anh có quyền không cho phép bất cứ kẻ nào ước ao về cô nữa.
Giang Tử Tự nghe vậy kinh ngạc nhìn anh."Em còn chưa tốt nghiệp, làm sao có thể gả cho anh."
"Có liên quan gì? Em đã trưởng thành có thể lập gia đình,. Sau khi kết hôn, nếu như em muốn tiếp tục đi học, anh sẽ không ngăn cản em."
Cô nhẹ nhàng lắc tay, "Quá nhanh, em không có ý định kết hôn sớm như vậy."
"Chúng ta đã qua lại nửa năm rồi, thế nào còn nhanh?" Đối với anh mà nói, qua lại chưa tới một tháng liền kết hôn, mới gọi là nhanh.
Cô dịu dàng giải thích, "Ý của em là chúng ta vẫn còn trẻ tuổi, quá sớm, huống chi sự nghiệp của anh bây giờ mới bắt đầu, còn em vẫn chưa hoàn thành việc học, đợi sau này ổn định rồi hãy nói ."
Cô nói cũng không phải không có lý, Cam Nhĩ Khiêm đổi lời nói nói: "Nếu không, đính hôn trước cũng được."
"Em. . . . . ." Cô mới mở miệng, thì thấy một đồng nghiệp từ trong quán rượu ra ngoài, nhìn thấy bọn họ, bước nhanh đi tới.
"Sếp, điện thoại di động của anh không cầm theo, vừa rồi Du Chí mậu gọi điện thoại tới, muốn anh lập tức chạy tới bệnh viện Vạn Bình một chuyến."
"Tại sao?"
"Anh ấy không nói rõ ràng, hình như là em gái anh ấy đã xảy ra chuyện."
Cam Nhĩ Khiêm nhíu mày."Em gái cậu ấy xảy ra chuyện liên quan gì tới tôi?" Du Lệ Như cũng không phải là gì của anh, cô ta nhập viện, gọi anh qua, chẳng lẽ bọn họ coi anh như người nhà họ Du sao.
"Đừng như vậy, dù gì anh cũng là bạn thân của anh Chí Mậu, anh qua đó xem một chút đi, nói không chừng có chuyện cần anh giúp một tay." Giang Tử Tự trấn an anh.
"Được rồi." Anh có chút phần miễn cưỡng trả lời.
*********
"Tớ phải chịu trách nhiệm gì? Do tớ bảo cô ta uống thuốc đó à!" Cam Nhĩ Khiêm tức giận hét vào trong micro.
Đầu bên kia điện thoại, Du Chí Mậu nghiêm túc nói: "Tớ biết cậu không yêu Lệ Như, nhưng nếu như không phải bởi vì thái độ của cậu đối với nó quá ác liệt, tổn thương nó, vì sao nó lại phải đi tìm cái chết, cậu dám nói cậu không có bất kỳ trách nhiệm nào sao?"
Anh phản bác, "Nếu như theo lập luận của cậu, bây giờ nếu có người dây dưa với cậu không dứt, cậu không quan tâm, sau đó cô ta chạy đi nhảy sông tự tử, có phải cậu cũng nên chịu trách nhiệm cái chết của cô ta tới cùng sao? Có không?"Anh lớn tiếng vặn hỏi.
Lần trước Du Lệ Như uống thuốc tự sát, anh đã kiên nhẫn đến bệnh viện thăm cô ta hơn mười ngày, lần này lại trình diễn màn kịch y thế, có thấy chán không.
Trong giây lát trong loa không có tiếng nói, sau một lại lại có tiếng.
"Tớ biết là Lệ Như yêu đơn phương, nhưng nó là em gái tớ, còn cậu là bạn tốt của tớ, cậu cũng biết Lệ Như nhiều năm rồi, cho dù cậu không có tình yêu với nó, cũng có chút tình cảm chứ? Chẳng lẽ cậu không thể vì tình người đến bệnh viện thăm nó chút sao?" Du Chí mậu từ từ hạ giọng nói, lời nói nhẹ nhàng, "Nó vì cậu không chịu ăn cơm, cả nhà tớ không biết nên làm thế nào với nó bây giờ mới được? Cậu nhẫn tâm nhìn nó vì thế này, khiến thân thể ngày càng thêm suy yếu sao?"
Mấy ngày trước sau khi Nhĩ Khiêm đến bệnh viện thăm Lệ Như một lần, sau đó thì không đến thăm em ấy nữa, kết quả em ấy liền dùng cách tuyệt thực uy hiếp bọn họ phải tìm anh đến, bất đắc dĩ, anh làm anh trai, cũng đành phải hạ mình đi cầu xin Nhĩ Khiêm thôi, nghe bạn mình hạ thấp giọng như vậy, Cam Nhĩ Khiêm cũng hơi tức giận."Chí Mậu, tốt nhất mọi người nên khuyên bảo cô ấy, đừng coi thường tính mạng của mình, sớm muộn gì cũng có ngày đùa quá thành thật."
Du Chí Mậu than thở, "Tớ khuyên nó rất nhiều lần, nhưng nó không bỏ được tình cảm đối với cậu, tớ cũng không có cách. Nể tình tớ, cậu có thể ghé qua cho có lệ được không? Cho dù không thích nó, cũng không nên nói đả kích nó, nếu như thái độ của cậu đối với nó tốt một chút, nói không chừng ngược lại Lệ Như sẽ không cố chấp như vậy nữa."
Anh hiểu tính của Lệ Như, càng không có được càng muốn lấy, cho nên Nhĩ Khiêm càng cự tuyệt nó, nó càng không cam lòng muốn chiếm được cậu ấy.
"Tớ không thể hứa với cậu bất cứ chuyện gì, tớ chỉ có thể cố gắng hết sức mình." Anh thật sự không có tính kiên nhẫn dỗ dành cô gái có tính kiêu ngạo đại tiểu thư đó, tốt nhất cô ta không nên đụng đến giới hạn chịu đựng của anh.
Cúp điện thoại, Cam Nhĩ Khiêm lúc này mới phát hiện ra bạn gái mỉm đang dựa cửa mỉm cười nhìn anh.
Anh đi tới kéo cô ngồi chung trên ghế sofa.
"Tử Tự, em nói anh nên làm thế nào?"
"Nói chuyện với cô ấy thật tốt.." Trong lòng biết anh đang đề cập đến chuyện gì, Giang Tử Tự thì thầm: "Nếu như không cách nào soi sáng cho cô ấy, với tính cách cô ấy, cuối cùng sẽ dẫn đến chuyện không thể kiểm soát được."
"Anh thật sự có sức quyến rũ như vậy." Anh tức giận nhíu mày lại.
"Ai bảo anh có sức quyến rũ lớn làm gì." Cô cười nhẹ, mặc kệ anh nắm tay của cô, áp vào hai má xinh đẹp của anh.
"Anh thật sự có sức quyến rũ sao?" Anh nghi ngờ nhìn cô."Vậy tại sao em không bị mê hoặc dưới quần của anh chứ?" Anh còn nhớ rõ sinh nhật cô ba tháng trước anh hy sinh nhan sắc trêu đùa cô, cô giống như một trinh nữ nghiêm túc thờ ơ không quan tâm.
"Nếu như em không bị anh mê hoặc, sao có thể đồng y qua lại với anh." Cô cười thúc giục, "Không phải anh đến bệnh viện thăm Du Lệ Như sao, còn không đi mau?"
"Nào có người như em chứ, vội vàng đuổi bạn trai của mình đi gặp cô gái khác" Anh bất mãn oán trách.
"Đó là bởi vì em biết rõ trong trái tim anh không có cô ấy." Cô an ủi nói tiếp: "Nhanh đi đi, buổi tối em nấu một bàn món ngon cho anh ăn."
"Thật?" Tròng mắt Cam Nhĩ Khiêm sáng lên. Kể từ sau khi ăn món Tử Tự nấu, thì anh yêu chết mất món ăn cô làm, món cô nấu cũng như người cô, rất hợp khẩu vị của anh.
"Ừ."Cô dịu dàng kéo anh, cười tủm tỉm đưa anh ra khỏi phòng làm việc."Nhanh lên một chút đi, mới có thể trở về sớm chút chở em đi mua nguyên liệu."
Cũng bởi vì có lòng tin với anh, cho nên còn lâu mới để ý việc anh đi gặp Du Lệ Như, nhưng cứ để mặc Du Lệ Như lấy cớ tự sát này cầu xin sự thương xót của anh cũng không phải cách.
Chuyện này nếu không giải quyết triệt để, sợ rằng đối với cô và anh, sẽ là một vấn đề lớn, Du Lệ Như sẽ như linh hồn, dây dưa giữa hai người họ.
Anh không chút thương tiếc nói lời tàn nhẫn khiến cô giật mình, cô dùng đôi mắt điềm đạm đáng yêu đang chực khóc lã chã nhìn anh, thấy trên mặt anh vẫn là vẻ mặt hờ hững, không có chút thương xót nào, cô uất ức cắn môi, tông cửa xông ra ngoài.
Sau khi ra khỏi cửa, thấy Giang Tử Tự cách đó không xa đang đi tới, ánh mắt cô tràn đầy giận dữ căm hận trừng mắt nhìn Giang Tử Tự.
Đều do cô ta hãm hại, nên anh Nhĩ Khiêm mới ghét cô như thế.
"Tôi tuyết đối sẽ không thua cô, cô đừng đắc ý." Đi ngang qua bên cạnh Giang Tử Tự, Du Lệ Như lạnh lùng ném lại một câu.
*********
Sau bốn, năm tháng đàm phán và đàm phán, cuối cùng ngày hôm nay Thượng Tấn cũng nhanh chóng ký được hợp đồng mua bán, Cam Nhĩ Khiêm đặc biệt bao luôn một gian quán bar, mời tất cả nhân viên cùng chè chén say sưa ăn mừng.
Trong quầy bar hai người pha rượu vội vàng điều chế từng ly rượu, Giang Tử Tự chỉ ngồi yên lặng trong một góc, mỉm cười nhìn Cam Nhĩ Khiêm và các đồng nghiệp nhảy hát trên sân khấu, làm không khí trong bar tăng lên rất cao.
Rượu làm cho cảm xúc của nhân viên đều sôi trào, hò hét dữ dội hơn, có người tới kéo cô.
"Tử Tự, cô không cần ngồi ở đó mà nhìn, nhảy với ông chủ một điệu ăn mừng đi."
"Tôi không. . . . . ." Lời còn chưa dứt, chỉ thấy một cánh tay đột nhiên kéo cô qua, ôm cô vào trong ngực, một đôi mắt trừng nhân viên nam cảnh cáo.
"A Đồng, cậu ăn tim gấu mật hổ à! Dám đụng cô ấy, không biết Tử Tự là người con gái của tôi hả?"
Người đàn ông được gọi A Đồng, mỉm cười nói: "Sếp à, oan uổng quá nha, tôi chỉ muốn mời cô ấy khiêu vũ thôi mà." Anh ấy giơ hai tay lên bày tỏ vô tội, sau đó nói lớn: "Mọi người trong công ty đều biết, Tử Tự là bạn gái của sếp, tuyệt đối không ai dám nghĩ tới cô ấy, phải không?"
"Đúng vậy! Trừ khi muốn bị sếp chém chết. . . . . ."
Trong khoảng thời gian ngắn, trong quán rượu truyền đến cười vang, biết sếp mình ăn giám chua, có người cố ý trêu anh ——
"Sếp ơi, anh nên nhanh cưới Tử Tự về nhà, cẩn thận kẻo bị người khác cướp đi đó."
"Không sai, Tử Tự là người có tài, anh chàng quản lý khoa học kỹ thuật công ty ở tầng dưới có vẻ rất có ý với Tử tự nha."
"Còn nữa, anh bảo vệ dưới lầu mỗi lần nhìn thấy Tử Tự đều cười rất vui vẻ."
"Giống thế này, ngay cả cậu nhóc sát vách cũng nói sau này lớn lên nó muốn cưới Tử Tự đấy."
Biết bọn họ là cố ý , Cam Nhĩ Khiêm nhướng mày mở miệng.
"Được rồi, dường như các cậu rất nhiều chuyện, buôn chuyện không thu bà tám, lần sau khi tiêu thụ phần mềm mới, liền do các cậu phụ trách chọn một trăm bà nội trợ tới chơi thử trò chơi mới của chúng ta."
Qua cách nói truyền miệng chọn người tiêu thụ, bình thường so với quảng cáo trên ti vi hiệu quả hơn, vì vậy Thượng Tấn vừa sản xuất ra những trò chơi mới chất lượng, sẽ tìm một nhóm người tới chơi thử trò chơi mới.
Trong những người này cũng không giới hạn học sinh, hay bao gồm các chị nội trợ, chỉ cần bọn họ đánh giá không tệ, danh tiếng liền có thể rất nhanh tạo dựng lên, một khi chính thức đưa ra, lượng tiêu thụ bình thường rất tốt.
"A, sếp, chuyện tìm người như vậy em không am hiểu đâu !" Có người sợ hãi kêu.
"Cứ quyêt định vậy đi, Trần Đồng, các chị nội trợ và người đi làm kia, Lâm Hạo Đức, Trương Mạnh đầu tiên, một trăm người sau do các cậu làm."
Bị điểm đến tên mấy người thoáng chốc buồn bã kêu thảm thiết. Phải tìm một nhóm người không đặc biệt tới hơi thử trò chơi mới, cũng không phải một chuyện dễ dàng, trừ khi tìm được nhóm nguyện ý phối hợp, nếu không thì phải đứng ở đầu đường tìm từng “ khách hàng” một, còn phải tặng quà tặng tốt, mới có thể hấp dẫn người ta đồng ý tới chơi thử.
Giang Tử Tự mỉm cười cười khẽ, Cam Nhĩ Khiêm thừa dịp mọi người không chú ý, lặng lẽ kéo cô ra quầy rượu hóng mát một chút.
"Là tên tiểu quỷ nào không biết sống chết, dám nói sau khi lớn lên muốn kết hôn với em?" Vừa ra tới anh hỏi ngay.
"Đứa bé kia là con của nhà gần nhà em, chỉ là trẻ con." Mới vừa uống một ly rượu, gò má của cô đã đỏ ngây, cười nhẹ nói.
"Cho dù là trẻ con cũng không được, ngày mai chỉ cho anh xem là tên nhóc nào, anh muốn cảnh cáo nó, chồng tương lai của em, là anh, tuyệt đối không phải là nó."
"Anh không cần trẻ con như vậy được không ? Lại đi chấp nhặt với một đứa con nít!" Cô cười trách mắng.
"Tử Tự, chúng ta dứt khoát kết hôn đi." Vẻ mặt Cam Nhĩ Khiêm nghiêm túc nói. Anh muốn thân phận của cô bên cạnh đó có danh nghĩa là vợ anh, như vậy anh có quyền không cho phép bất cứ kẻ nào ước ao về cô nữa.
Giang Tử Tự nghe vậy kinh ngạc nhìn anh."Em còn chưa tốt nghiệp, làm sao có thể gả cho anh."
"Có liên quan gì? Em đã trưởng thành có thể lập gia đình,. Sau khi kết hôn, nếu như em muốn tiếp tục đi học, anh sẽ không ngăn cản em."
Cô nhẹ nhàng lắc tay, "Quá nhanh, em không có ý định kết hôn sớm như vậy."
"Chúng ta đã qua lại nửa năm rồi, thế nào còn nhanh?" Đối với anh mà nói, qua lại chưa tới một tháng liền kết hôn, mới gọi là nhanh.
Cô dịu dàng giải thích, "Ý của em là chúng ta vẫn còn trẻ tuổi, quá sớm, huống chi sự nghiệp của anh bây giờ mới bắt đầu, còn em vẫn chưa hoàn thành việc học, đợi sau này ổn định rồi hãy nói ."
Cô nói cũng không phải không có lý, Cam Nhĩ Khiêm đổi lời nói nói: "Nếu không, đính hôn trước cũng được."
"Em. . . . . ." Cô mới mở miệng, thì thấy một đồng nghiệp từ trong quán rượu ra ngoài, nhìn thấy bọn họ, bước nhanh đi tới.
"Sếp, điện thoại di động của anh không cầm theo, vừa rồi Du Chí mậu gọi điện thoại tới, muốn anh lập tức chạy tới bệnh viện Vạn Bình một chuyến."
"Tại sao?"
"Anh ấy không nói rõ ràng, hình như là em gái anh ấy đã xảy ra chuyện."
Cam Nhĩ Khiêm nhíu mày."Em gái cậu ấy xảy ra chuyện liên quan gì tới tôi?" Du Lệ Như cũng không phải là gì của anh, cô ta nhập viện, gọi anh qua, chẳng lẽ bọn họ coi anh như người nhà họ Du sao.
"Đừng như vậy, dù gì anh cũng là bạn thân của anh Chí Mậu, anh qua đó xem một chút đi, nói không chừng có chuyện cần anh giúp một tay." Giang Tử Tự trấn an anh.
"Được rồi." Anh có chút phần miễn cưỡng trả lời.
*********
"Tớ phải chịu trách nhiệm gì? Do tớ bảo cô ta uống thuốc đó à!" Cam Nhĩ Khiêm tức giận hét vào trong micro.
Đầu bên kia điện thoại, Du Chí Mậu nghiêm túc nói: "Tớ biết cậu không yêu Lệ Như, nhưng nếu như không phải bởi vì thái độ của cậu đối với nó quá ác liệt, tổn thương nó, vì sao nó lại phải đi tìm cái chết, cậu dám nói cậu không có bất kỳ trách nhiệm nào sao?"
Anh phản bác, "Nếu như theo lập luận của cậu, bây giờ nếu có người dây dưa với cậu không dứt, cậu không quan tâm, sau đó cô ta chạy đi nhảy sông tự tử, có phải cậu cũng nên chịu trách nhiệm cái chết của cô ta tới cùng sao? Có không?"Anh lớn tiếng vặn hỏi.
Lần trước Du Lệ Như uống thuốc tự sát, anh đã kiên nhẫn đến bệnh viện thăm cô ta hơn mười ngày, lần này lại trình diễn màn kịch y thế, có thấy chán không.
Trong giây lát trong loa không có tiếng nói, sau một lại lại có tiếng.
"Tớ biết là Lệ Như yêu đơn phương, nhưng nó là em gái tớ, còn cậu là bạn tốt của tớ, cậu cũng biết Lệ Như nhiều năm rồi, cho dù cậu không có tình yêu với nó, cũng có chút tình cảm chứ? Chẳng lẽ cậu không thể vì tình người đến bệnh viện thăm nó chút sao?" Du Chí mậu từ từ hạ giọng nói, lời nói nhẹ nhàng, "Nó vì cậu không chịu ăn cơm, cả nhà tớ không biết nên làm thế nào với nó bây giờ mới được? Cậu nhẫn tâm nhìn nó vì thế này, khiến thân thể ngày càng thêm suy yếu sao?"
Mấy ngày trước sau khi Nhĩ Khiêm đến bệnh viện thăm Lệ Như một lần, sau đó thì không đến thăm em ấy nữa, kết quả em ấy liền dùng cách tuyệt thực uy hiếp bọn họ phải tìm anh đến, bất đắc dĩ, anh làm anh trai, cũng đành phải hạ mình đi cầu xin Nhĩ Khiêm thôi, nghe bạn mình hạ thấp giọng như vậy, Cam Nhĩ Khiêm cũng hơi tức giận."Chí Mậu, tốt nhất mọi người nên khuyên bảo cô ấy, đừng coi thường tính mạng của mình, sớm muộn gì cũng có ngày đùa quá thành thật."
Du Chí Mậu than thở, "Tớ khuyên nó rất nhiều lần, nhưng nó không bỏ được tình cảm đối với cậu, tớ cũng không có cách. Nể tình tớ, cậu có thể ghé qua cho có lệ được không? Cho dù không thích nó, cũng không nên nói đả kích nó, nếu như thái độ của cậu đối với nó tốt một chút, nói không chừng ngược lại Lệ Như sẽ không cố chấp như vậy nữa."
Anh hiểu tính của Lệ Như, càng không có được càng muốn lấy, cho nên Nhĩ Khiêm càng cự tuyệt nó, nó càng không cam lòng muốn chiếm được cậu ấy.
"Tớ không thể hứa với cậu bất cứ chuyện gì, tớ chỉ có thể cố gắng hết sức mình." Anh thật sự không có tính kiên nhẫn dỗ dành cô gái có tính kiêu ngạo đại tiểu thư đó, tốt nhất cô ta không nên đụng đến giới hạn chịu đựng của anh.
Cúp điện thoại, Cam Nhĩ Khiêm lúc này mới phát hiện ra bạn gái mỉm đang dựa cửa mỉm cười nhìn anh.
Anh đi tới kéo cô ngồi chung trên ghế sofa.
"Tử Tự, em nói anh nên làm thế nào?"
"Nói chuyện với cô ấy thật tốt.." Trong lòng biết anh đang đề cập đến chuyện gì, Giang Tử Tự thì thầm: "Nếu như không cách nào soi sáng cho cô ấy, với tính cách cô ấy, cuối cùng sẽ dẫn đến chuyện không thể kiểm soát được."
"Anh thật sự có sức quyến rũ như vậy." Anh tức giận nhíu mày lại.
"Ai bảo anh có sức quyến rũ lớn làm gì." Cô cười nhẹ, mặc kệ anh nắm tay của cô, áp vào hai má xinh đẹp của anh.
"Anh thật sự có sức quyến rũ sao?" Anh nghi ngờ nhìn cô."Vậy tại sao em không bị mê hoặc dưới quần của anh chứ?" Anh còn nhớ rõ sinh nhật cô ba tháng trước anh hy sinh nhan sắc trêu đùa cô, cô giống như một trinh nữ nghiêm túc thờ ơ không quan tâm.
"Nếu như em không bị anh mê hoặc, sao có thể đồng y qua lại với anh." Cô cười thúc giục, "Không phải anh đến bệnh viện thăm Du Lệ Như sao, còn không đi mau?"
"Nào có người như em chứ, vội vàng đuổi bạn trai của mình đi gặp cô gái khác" Anh bất mãn oán trách.
"Đó là bởi vì em biết rõ trong trái tim anh không có cô ấy." Cô an ủi nói tiếp: "Nhanh đi đi, buổi tối em nấu một bàn món ngon cho anh ăn."
"Thật?" Tròng mắt Cam Nhĩ Khiêm sáng lên. Kể từ sau khi ăn món Tử Tự nấu, thì anh yêu chết mất món ăn cô làm, món cô nấu cũng như người cô, rất hợp khẩu vị của anh.
"Ừ."Cô dịu dàng kéo anh, cười tủm tỉm đưa anh ra khỏi phòng làm việc."Nhanh lên một chút đi, mới có thể trở về sớm chút chở em đi mua nguyên liệu."
Cũng bởi vì có lòng tin với anh, cho nên còn lâu mới để ý việc anh đi gặp Du Lệ Như, nhưng cứ để mặc Du Lệ Như lấy cớ tự sát này cầu xin sự thương xót của anh cũng không phải cách.
Chuyện này nếu không giải quyết triệt để, sợ rằng đối với cô và anh, sẽ là một vấn đề lớn, Du Lệ Như sẽ như linh hồn, dây dưa giữa hai người họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.