Nhị Thiếu Gia Nhà Họ Cam Cần Dạy Dỗ
Chương 17: Chương 8.2
Hương Di
09/09/2019
Edit: Lavender - Blue
Anh không cách nào tán thành lời của cô..., "Nếu như không tháo gỡ nút thắt trong quá khứ, chúng ta hoàn toàn không thể được thật sự giải, ít nhất, anh vẫn bị chuyện đã qua trói chặt." Cô không thể phủ nhận, anh nói trúng tim đen, chứng cứ: "Cho nên ngày xảy ra hoả hoạn đó, em mới không quan tâm an toàn của mình, vẫn kiên trì quay lại lấy điện thoại, không phải là minh chứng sao? Em vẫn còn tự trách mình lúc đó không nhận cuộc gọi của Du Lệ Như."
Cô cứng đờ, rồi lập tức giải thích, "Tôi chỉ . . . . . Không muốn lặp lại chuyện tương tự mà thôi."
Cam Nhĩ Khiêm lại dùng giọng điệu hết sức nghiêm túc mở miệng, "Anh không biết cuối cùng Chí Mậu đã nói gì với em? Nhưng sự việc từ đầu đến cuối đều không phải lỗi của em, em hoàn toàn không cần cảm thấy áy náy. Muốn trách nên nói anh, là anh không đủ chín chắn, không xử lý tốt chuyện này, dẫn đến không cách nào cứu vãn tánh mạng của cô ấy."
"Nhĩ Khiêm!" Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh tự trách mình, cô không nhịn được đưa tay cầm tay của anh. Thật ra thì cô vẫn luôn hiểu, mặc dù anh chưa bao giờ nghĩ rằng anh phải chịu trách nhiệm về cái chết của Du Lệ Như, nhưng cô ấy chết, đối với anh mà nói cũng là một chuyện rất nặng nề.
Anh vươn tay nắm chặt tay cô."Nói cho anh biết, lúc đó rốt cuộc Chí Mậu đã nói gì với em?"
". . . . . . Đừng ép em." Ánh mắt của cô không nói thỉnh cầu .
Phiền muộn cho đến ngày hôm nay cô vẫn không chịu nói cho anh biết sự thất, anh trừng mắt nhìn cô một lát, nói ra điều kiện.
"Được, anh không ép buộc em, nhưng em phải giúp anh sinh con."
"Sinh, con? !" Giang Tử Tự nghi ngờ mình có hiểu lầm ý của anh không.
"Không sai, em giúp anh sinh con, anh sẽ không ép hỏi em chuyện trước kia nữa."
Cô nhíu mày, trong giọng nói lộ ra chút tức giận, "Chuyện như vậy, anh nên tìm chính là Kim Khiết mới đúng." Cô ấy mới là bạn gái của anh không phải sao?
"Tìm cô ấy?" Cam Nhĩ Khiêm bĩu môi, giống như cô vừa nói ra lời gì đó ngu ngốc, "Làm sao anh có thể sinh con với tên kia!"
"Cô ấy không phải bạn gái của anh sao?" Giọng điệu của anh giống như đang nói..., anh và Kim Khiết không phải loại quan hệ kia.
"Trên danh nghĩa là vậy, " anh không nói chuyện rõ ràng, chỉ nói: "Tóm lại, cô ấy không thể nào giúp anh sinh con, anh cũng không muốn tìm người phụ nữ khác gieo giống, cho nên em sinh con giúp anh." Không phải thỉnh cầu, mà là bá đạo ra lệnh.
"Em nhớ trước kia anh cũng không thích trẻ con, sao lại chợt muốn có con?" Cô có chút hoang mang tra hỏi.
"Còn không phải là bởi vì mẹ anh. Hơn một năm trước, bà tìm ba anh em bọn anh về, nói có một đại sự, trong vòng hai năm nếu không có chuyện vui, bà sẽ nguy hiểm đến tính mạng." Nhắc tới chuyện này, trong lòng Cam Nhĩ Khiêm nổi giận, nói tiếp: "Vì vậy bà liền yêu cầu ba anh em anh, nếu không muốn kết hôn, sẽ phải sinh cháu cho bà vui đùa, nếu trong vòng hai năm không làm theo, thì phải trở về quản lý tập đoàn Đạo Hùng, bị đám lão già kia sai sử, anh cả và Nhĩ Toàn bị bà tính toán, đều kết hôn rồi."
Nghe xong nguyên nhân hậu quả, Giang Tử Tự cười một tiếng.
"Cho nên để không trở về tập đoàn Đạo Hùng, anh mới vội vàng tìm người sinh con giúp anh?" Đây đúng là chuyện Cam phu nhân sẽ làm, bà luôn luôn lấy việc trêu các con làm thú vui.
"Em nợ anh, cho nên em phải giúp anh." Anh yêu cầu một cách hiển nhiên.
"Em nào có nợ anh cái gì?" Cô không có ý định để mặc anh yêu cầu.
Anh đúng lý hợp tình mở miệng, "Em nợ anh một lời giải thích, còn nữa,năm năm nhớ nhung." Mấy năm qua yêu thương oán hận cô, đó là dạng khổ sở ám ảnh anh, làm sao có thể nói vài ba câu có thể rõ ràng được.
Trong mắt của anh tình cảm rõ ràng mãnh liệt, làm ngực Giang Tử Tự chấn động. Năm năm qua, tình cảm cô cất giấu sâu trong đáy lòng, giống như tràn vào ngực cô, trong nháy mắt bừng lên, dâng lên trong lồng ngực, khiến cô trở tay không kịp.
Cam Nhĩ Khiêm không để cho cô trốn tránh, tiến sát, "Em chỉ có hai lựa chọn, thẳng thắn nói cho anh biết rốt cuộc năm đó Chí Mậu đã nói gì với em, hoặc là sinh con cho anh?"
Một hồi lâu, cô mở miệng, "Em không muốn. . . . . . can thiệp giữa anh và Kim Khiết ."
Anh giải thích, "Anh và cô ấy không phải như em nghĩ, giữa chúng ta cũng không có tư tình nam nữ."
"Hai người rốt cuộc là. . . . . ."
"Trừ phi Kim Khiết tự mình nói cho em biết, nếu không anh cũng không có cách nào tiết lộ chuyện riêng của cô ấy, anh có thể nói cho em là anh và cô ấy ngoại trừ tình bạn, không có bất cứ tình cảm gì, cô ấy đối với anh cũng vậy."
Nhìn chăm chú vào anh giây lát, Giang Tử Tự lựa chọn tin tưởng lời anh nói. Nếu nói như vậy. . . . . . Như vậy ước định giữa cô và Du Chí Mậu. . . . . . Chính là cô thắng!
Trong khoảnh khắc này ngực cuồn cuộn nổi lên niềm vui mừng như điên, cô kích động đến nói không ra lời.
Thấy thế, cho là cô vẫn không tin lời của anh, Cam Nhĩ Khiêm nóng nảy.
"Anh và Kim Khiết thật sự không có gì, bon anh chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, nếu em không tin, anh nói Kim Khiết tới giải thích với em." Anh lấy điện thoại di động ra muốn lập tức gọi cho Kim Khiết.
Giang Tử Tự nhẹ nhàng đè tay của anh lại."Em không có nói không tin anh."
"Em tin tưởng anh?"
"Ừ." Cô nhẹ nhàng gật đầu, trong tròng mắt khẽ dâng lên một tầng hơi nước.
"Như vậy. . . . . . Em đồng ý sinh con cho anh?"
Cô vừa buồn cười vừa tức giận nhìn chằm chằm anh."Nếu như anh chỉ vì không muốn trở về tập đoàn Đạo Hùng, mà muốn em sinh con cho anh, thì em không thể nào đồng ý, mới anh tìm cao minh khác đi."
"Em dám không sinh con cho anh thử đi?" Anh nhướng mày trừng lại.
"Em, liền, dám, đó!" Cô cười rạng rỡ, phong độ nói từng chữ, "Nếu như anh dám sử dụng bạo lực ức hiếp em...em thề, đời này sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa."
Cam Nhĩ Khiêm giận nghiến răng, nhưng nhìn chằm chằm vào nụ cười vui vẻ của cô, mơ hồ hiểu rõ tình cảm gián đoạn năm năm của họ, giờ phút này lại tiếp tục rồi. Con ngươi đen sáng long lanh, anh nâng cằm cô lên, hung hăng hôn cô.
*********
Xuống lầu, nhìn thấy chị gái ở trong bếp làm bữa sáng, Giang Tử Tự dựa vào khung cửa, chần chừ một lúc, lúc này mới lên tiếng.
"Chị, chị và anh Nhĩ Khiêm lại qua lại sao?" Năm đó cả nhà đối với quyết định đột nhiên rời khỏi Đài Loan đi nước Anh xa xôi học tập đều cảm thấy khiếp sợ, mặc dù chị nói bởi vì không chịu nổi những lời chỉ trích kia, vừa muốn tránh ra nước ngoài, nhưng mọi người cũng lờ mờ cảm thấy trong này hình như có ẩn tình khác.
Mặc dù cá tính của chị khiêm tốn, có lẽ từ nhỏ đến lớn, chỉ cần chuyện chị quyết định phải làm, dù ai cũng không có cách nào ngăn cản, cô và ba mẹ cũng chỉ có thể mặc cho chị đi đến một đất nước xa lạ.
"Ừ."
"Nhưng không phải anh ấy đã có Kim Khiết sao?"
"Bọn họ không phải người yêu." Trải qua khoảng thời gian quan sát, Giang Tử Tự phát hiện một chuyện, cũng vì vậy càng thêm an tâm nối lại tình cũ với Cam Nhĩ Khiêm.
"Hả? ! Vậy bọn họ là gì?" Giang Tử Kỳ ngẩn người. Năm xưa nghe được tin đồn chuyện Cam Nhĩ Khiêm và Kim Khiết qua lại, cô từng có chút tức giận, nhưng chợt nghĩ đến là chị gái tự quyết định rời đi, lúc này mới hơi tiêu tan.
Sau lại ở đầu đường vô tình gặp được hai người bọn họ, cô lập tức lặng lẽ chụp được ảnh Kim Khiết gửi cho chị, hai ba năm trở lại, tình cảm giữa họ dường như rất ổn định, cô con tưởng rằng cuối cùng Cam nhĩ Khiêm có thể sẽ cưới Kim Khiết.
Vô tình chị gái trở về, lại nối lại tình xưa với anh.
Giang Tử Tự mỉm cười thở khẽ mấy tiếng, "Bọn họ là bạn tốt."
Thấy vẻ mặt em gái ngỡ ngàng, cô tiếp tục giải thích, "Không liên quan đến tư tình nam nữ là bạn bè tốt." Biết em gái lo lắng cho mình, cô nhanh nhẹn nói: "Tử Kỳ, em yên tâm, chị biết rõ mình đang làm cái gì."
"Em chỉ sợ chị bị tổn thương, chị đã nói như vậy, em cũng yên tâm! Ba mẹ mấy ngày nay nhìn thấy anh Nhĩ Khiêm đưa chị về, cũng đều có chút lo lắng đấy."
Bưng bữa sáng làm xong lên bàn, chần chờ chốc lát, Giang Tử Tự nhìn em gái, vội vàng hỏi: "Tử Kỳ, em cảm thấy cha là một người như thế nào?"
"Người biết cha đều nói bản tính cha trung hậu, là người lương thiện, là thầy giáo kiên nhẫn rất nhiều với học sinh, và em cũng cảm thấy như vậy. Chị, sao đột nhiên chị lại hỏi vậy?"
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, "Không có gì."
Bên ngoài cha là một thầy giáo, ở nhà là một người cha tốt, đối với vợ cũng là một người chồng tốt, cho nên cho dù ông từng phạm sai lầm, cô cũng không đành lòng trách móc ông nặng nề, bất luận thế nào cũng phải toàn lực duy trì danh dự của cha.
"Tử Tự, không phải mẹ đã nói bữa sáng để mẹ làm là được rồi sao?" Giang Hạnh Văn đi tới.
"Vừa lúc có thời gian, thuận tay liền làm, mẹ còn chưa rời giường sao?" Nhìn thấy mái tóc muối tiêu của cha, Giang Tử Tự không nhịn được cảm thán thời gian trôi nhanh người đã già. Năm năm trước lúc cô rời đi, mái tóc của cha vẫn đen, hôm nay đã hơi có vẻ lão hóa rồi.
", Đợi tí bà ấy xuống ngay." Ngồi xuống trước bàn ăn, ánh mắt dịu dàng như có điều suy nghĩ nhìn con gái của mình.
Giang Tử Kỳ không có thời gian, cầm bữa sáng của mình, vẫy tay với hai người.
"Cha, chị, buổi sáng con có tiết học, con đi trước."
"Tử Tự. . . . . ." Sau khi con gái thứ hai rời khỏi, Giang Hạnh Văn muốn mở miệng nói lại thôi.
"Dạ, có chuyện gì?" Cô cắn một miếng bánh mì nướng, ngước mắt dò xét nhìn cha.
Do dự một chút, ông cảm thấy có chút khó mở lời, "Năm đó có phải con. . . . . ."
Nghe tiếng vợ xuống lầu, ông vội vã ngừng nói.
Mơ hồ cảm thấy hình như cha có lời muốn nói với mình, nhưng nhìn thấy mẹ xuống, cha lập tức im lặng, cô cũng không hỏi tới, mỉm cười chào mẹ.
"Mẹ, chào buổi sáng, tới đây ăn bữa sáng ạ."
*********
Nhìn Kim Khiết ăn món ăn được người mình yêu làm, trong mắt Cam Nhĩ Khiêm cảm thấy bốc lửa.
Mắt thấy cô lại giơ đũa gắp một miếng gà ăn, anh quyết định chọn lựa hành động ——
"Nhĩ Khiêm, anh làm gì đấy?" Món ăn yêu thích bị bưng đi cả bàn, Kim Khiết giận hờn trừng anh.
"Những thứ này, còn có những thứ này, những thứ này, tất cả đều là Tử Tự đặc biệt làm thức ăn vì tôi, không cho phép cô mơ ước, cô muốn ăn thì ăn cơm trắng thôi." Anh bưng một bàn thức ăn tới trước mặt mình, không để cho người ăn quịt đụng.
"Anh đừng náo loạn." Thấy anh giống như một đứa bé cáu kỉnh, Giang Tử Tự cười trách móc anh, sau đó bưng từng đĩa thức ăn trong tay và trước mặt anh để lại: "Em không nói chỉ làm cho anh ăn nha, đừng để Kim Khiết người ta cười anh keo kiệt."
"Anh keo kiệt? Người này đã liên tục tới nhà của mình ăn chùa ba ngày, cũng không chịu đi, rốt cuộc là da mặt ai dày hả ?" Anh dùng ánh mắt bắn chết tên thực khách không được chào đón kia.
Kim Khiết nở nụ cười ngây thơ vặn lại, "Anh cho rằng tôi thích tới nhà anh sao? Nếu không phải Tử Tự làm món ăn ăn ngon có một không hai, cho dù anh dùng Rolls-Royce đón tôi...tôi còn lười phải tới đấy." Bộ dạng cô chịu đại gái quang lâm, nhưng nể mặt của anh ánh mắt liếc xéo anh.
Thấy hai người thậm chí sẽ tranh luận với nhau, Giang Tử Tự cầm từ phòng bếp ra mấy cái đĩa nhỏ, chia tất cả thức ăn thành hai phần.
"Ừ, một người một phần, tất cả không nên tranh cãi nữa."
"A, này Tử Tự cô thì sao?" Phát hiện cô không có để lại cho mình, Kim khiết hỏi.
"Tôi ăn cơm trắng là được rồi." Cô liếc nhìn Cam Nhĩ Khiêm, cười một cái.
"Vậy làm sao được! Chúng ta ăn chung một phần đi, không có đạo lý đầu bếp phãi ăn cơm trắng." Kim Khiết quan tâm muốn cùng cô ăn chung, lập tức trợn mắt nhìn giận dữ.
"Cô đừng mơ tưởng, đương nhiên cô ấy sẽ ăn mộ phần chung với tôi, cô né qua một bên cho tôi, nhanh lên một chút ăn xong thì cút đi nhanh cho tôi." Ở lại chỗ này làm tăng thêm kỳ đà cản mũi, làm trở ngại người ta nói chuyện yêu đương, coi chừng đi ra ngoài sẽ bị xe đụng.
"Thưởng thức thức ăn ngon đương nhiên là phải nhai kỹ nuốt chậm, mới có thể ăn ra dụng tâm của đầu bếp, tại sao có thể ăn như hổ đói chứ, có đúng hay không, Tử Tự yêu quý?" Kim Khiết dùng giọng nói ngọt ngấy hỏi cô.
Một tên con trai lại có ý kiến, "Không cho phép gọi cô ấy yêu quý." Đó là dành riêng cho anh, ai cũng không thể đi quá giới hạn.
"A, tôi nói cái người đàn ông này có thể không dài dòng không? Ăn bữa cơm ý kiến thật nhiều, không cho phép cái này không cho phép cái kia, càu nhàu như bà già." Kim Khiết liếc mắt nhìn anh, "Không phải là tới thời kỳ mãn kinh chứ?"
"Chuyện cười, đàn ông cũng có thời mãn kinh!" Cam Nhĩ Khiêm liếc môi, khinh bỉ cô.
Kim Khiết nhìn anh với ánh mắt cảm thông."Nói ra những lời này cũng có nghĩa là anh quá ngu ngốc rồi, anh cho rằng thời kỳ mãn kinh là dành riêng cho phụ nữ sao? Đàn ông cũng là người, dĩ nhiên cũng có thời kỳ mãn kinh."
Giang Tử Tự kẹp cơm với thức ăn trong phần trước Cam Nhĩ Khiêm lên ăn, vừa cười mỉm nghe hai người mỗi người một câu đấu qua đấu lại. Xem ra, tình cảm của hai người bọn họ rất tốt !
Ăn uống no nê, rốt cuộc Kim Khiết đi về, Cam Nhĩ Khiêm lập tức ôm hông của cô, bất mãn hỏi: "Không phải anh đã nói, bảo em cách xa tên Kim Khiết kia ra xa một chút sao? Vì sao em và cô ta càng lúc càng thân mật hơn chứ?"
"Bọn em làm việc trong cùng một công ty, em làm sao có thể nhìn cô ấy làm như không thấy? Huống chi, đang êm đẹp, vô cớ xa lánh cô ấy cũng không được nha."
"Em dứt khoát từ chức, tới công ty anh lam là được." Để cô ở chỗ mình có thể thấy được, anh mới có thể yên tâm.
Cô nhẹ lắc đầu, "Em làm ở Bách Sĩ rất không muốn rời đi. Lại nói, nếu như qua công ty anh, hai người mỗi ngày gặp nhau, sớm muộn gì cũng có ngày chán ghét gặp nhau." Hai người yêu thân mật, đều cần có một chút không gian, cả ngày mệt mỏi, cần có chút không gian riêng tư, thời gian dài sẽ làm người ta nhàm chán.
"Anh sẽ không."
"Hiện tại không, sau này rất khó nói. Nếu như làm việc với anh, cá tính độc đoán của anh, sẽ hoàn toàn bại lộ ở trước mặt em, anh hy vọng về sau càng thấy anh càng muốn lắc đầu sao?"
Cam Nhĩ Khiêm hừ nói: "Đều là lý do của em, không đến thì không đến, thôi." No bụng thì nghĩ dâm dục, anh kéo cô ngồi trên ghế sa lon, bắt đầu hôn cô, đôi tay không an phận dao động đốt lửa trên người cô.
"Nhĩ Khiêm. . . . . ." Cô bị anh hôn nhiệt độ cơ thể tăng cao, tim đập loạn, không ngăn cản được tay anh trêu đùa, cô ưm nhỏ thở gấp.
Nụ hôn của anh bộc phát mãnh liệt, tay của anh khẽ xoa vê chậm rãi trên người cô, khảy động tình giai. Xa cách năm năm, vào giờ phút này, anh chỉ muốn kết hợp với cô, để cơ thể và trái tim của đối phương hoàn toàn thuộc về nhau.
Anh không cách nào tán thành lời của cô..., "Nếu như không tháo gỡ nút thắt trong quá khứ, chúng ta hoàn toàn không thể được thật sự giải, ít nhất, anh vẫn bị chuyện đã qua trói chặt." Cô không thể phủ nhận, anh nói trúng tim đen, chứng cứ: "Cho nên ngày xảy ra hoả hoạn đó, em mới không quan tâm an toàn của mình, vẫn kiên trì quay lại lấy điện thoại, không phải là minh chứng sao? Em vẫn còn tự trách mình lúc đó không nhận cuộc gọi của Du Lệ Như."
Cô cứng đờ, rồi lập tức giải thích, "Tôi chỉ . . . . . Không muốn lặp lại chuyện tương tự mà thôi."
Cam Nhĩ Khiêm lại dùng giọng điệu hết sức nghiêm túc mở miệng, "Anh không biết cuối cùng Chí Mậu đã nói gì với em? Nhưng sự việc từ đầu đến cuối đều không phải lỗi của em, em hoàn toàn không cần cảm thấy áy náy. Muốn trách nên nói anh, là anh không đủ chín chắn, không xử lý tốt chuyện này, dẫn đến không cách nào cứu vãn tánh mạng của cô ấy."
"Nhĩ Khiêm!" Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh tự trách mình, cô không nhịn được đưa tay cầm tay của anh. Thật ra thì cô vẫn luôn hiểu, mặc dù anh chưa bao giờ nghĩ rằng anh phải chịu trách nhiệm về cái chết của Du Lệ Như, nhưng cô ấy chết, đối với anh mà nói cũng là một chuyện rất nặng nề.
Anh vươn tay nắm chặt tay cô."Nói cho anh biết, lúc đó rốt cuộc Chí Mậu đã nói gì với em?"
". . . . . . Đừng ép em." Ánh mắt của cô không nói thỉnh cầu .
Phiền muộn cho đến ngày hôm nay cô vẫn không chịu nói cho anh biết sự thất, anh trừng mắt nhìn cô một lát, nói ra điều kiện.
"Được, anh không ép buộc em, nhưng em phải giúp anh sinh con."
"Sinh, con? !" Giang Tử Tự nghi ngờ mình có hiểu lầm ý của anh không.
"Không sai, em giúp anh sinh con, anh sẽ không ép hỏi em chuyện trước kia nữa."
Cô nhíu mày, trong giọng nói lộ ra chút tức giận, "Chuyện như vậy, anh nên tìm chính là Kim Khiết mới đúng." Cô ấy mới là bạn gái của anh không phải sao?
"Tìm cô ấy?" Cam Nhĩ Khiêm bĩu môi, giống như cô vừa nói ra lời gì đó ngu ngốc, "Làm sao anh có thể sinh con với tên kia!"
"Cô ấy không phải bạn gái của anh sao?" Giọng điệu của anh giống như đang nói..., anh và Kim Khiết không phải loại quan hệ kia.
"Trên danh nghĩa là vậy, " anh không nói chuyện rõ ràng, chỉ nói: "Tóm lại, cô ấy không thể nào giúp anh sinh con, anh cũng không muốn tìm người phụ nữ khác gieo giống, cho nên em sinh con giúp anh." Không phải thỉnh cầu, mà là bá đạo ra lệnh.
"Em nhớ trước kia anh cũng không thích trẻ con, sao lại chợt muốn có con?" Cô có chút hoang mang tra hỏi.
"Còn không phải là bởi vì mẹ anh. Hơn một năm trước, bà tìm ba anh em bọn anh về, nói có một đại sự, trong vòng hai năm nếu không có chuyện vui, bà sẽ nguy hiểm đến tính mạng." Nhắc tới chuyện này, trong lòng Cam Nhĩ Khiêm nổi giận, nói tiếp: "Vì vậy bà liền yêu cầu ba anh em anh, nếu không muốn kết hôn, sẽ phải sinh cháu cho bà vui đùa, nếu trong vòng hai năm không làm theo, thì phải trở về quản lý tập đoàn Đạo Hùng, bị đám lão già kia sai sử, anh cả và Nhĩ Toàn bị bà tính toán, đều kết hôn rồi."
Nghe xong nguyên nhân hậu quả, Giang Tử Tự cười một tiếng.
"Cho nên để không trở về tập đoàn Đạo Hùng, anh mới vội vàng tìm người sinh con giúp anh?" Đây đúng là chuyện Cam phu nhân sẽ làm, bà luôn luôn lấy việc trêu các con làm thú vui.
"Em nợ anh, cho nên em phải giúp anh." Anh yêu cầu một cách hiển nhiên.
"Em nào có nợ anh cái gì?" Cô không có ý định để mặc anh yêu cầu.
Anh đúng lý hợp tình mở miệng, "Em nợ anh một lời giải thích, còn nữa,năm năm nhớ nhung." Mấy năm qua yêu thương oán hận cô, đó là dạng khổ sở ám ảnh anh, làm sao có thể nói vài ba câu có thể rõ ràng được.
Trong mắt của anh tình cảm rõ ràng mãnh liệt, làm ngực Giang Tử Tự chấn động. Năm năm qua, tình cảm cô cất giấu sâu trong đáy lòng, giống như tràn vào ngực cô, trong nháy mắt bừng lên, dâng lên trong lồng ngực, khiến cô trở tay không kịp.
Cam Nhĩ Khiêm không để cho cô trốn tránh, tiến sát, "Em chỉ có hai lựa chọn, thẳng thắn nói cho anh biết rốt cuộc năm đó Chí Mậu đã nói gì với em, hoặc là sinh con cho anh?"
Một hồi lâu, cô mở miệng, "Em không muốn. . . . . . can thiệp giữa anh và Kim Khiết ."
Anh giải thích, "Anh và cô ấy không phải như em nghĩ, giữa chúng ta cũng không có tư tình nam nữ."
"Hai người rốt cuộc là. . . . . ."
"Trừ phi Kim Khiết tự mình nói cho em biết, nếu không anh cũng không có cách nào tiết lộ chuyện riêng của cô ấy, anh có thể nói cho em là anh và cô ấy ngoại trừ tình bạn, không có bất cứ tình cảm gì, cô ấy đối với anh cũng vậy."
Nhìn chăm chú vào anh giây lát, Giang Tử Tự lựa chọn tin tưởng lời anh nói. Nếu nói như vậy. . . . . . Như vậy ước định giữa cô và Du Chí Mậu. . . . . . Chính là cô thắng!
Trong khoảnh khắc này ngực cuồn cuộn nổi lên niềm vui mừng như điên, cô kích động đến nói không ra lời.
Thấy thế, cho là cô vẫn không tin lời của anh, Cam Nhĩ Khiêm nóng nảy.
"Anh và Kim Khiết thật sự không có gì, bon anh chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, nếu em không tin, anh nói Kim Khiết tới giải thích với em." Anh lấy điện thoại di động ra muốn lập tức gọi cho Kim Khiết.
Giang Tử Tự nhẹ nhàng đè tay của anh lại."Em không có nói không tin anh."
"Em tin tưởng anh?"
"Ừ." Cô nhẹ nhàng gật đầu, trong tròng mắt khẽ dâng lên một tầng hơi nước.
"Như vậy. . . . . . Em đồng ý sinh con cho anh?"
Cô vừa buồn cười vừa tức giận nhìn chằm chằm anh."Nếu như anh chỉ vì không muốn trở về tập đoàn Đạo Hùng, mà muốn em sinh con cho anh, thì em không thể nào đồng ý, mới anh tìm cao minh khác đi."
"Em dám không sinh con cho anh thử đi?" Anh nhướng mày trừng lại.
"Em, liền, dám, đó!" Cô cười rạng rỡ, phong độ nói từng chữ, "Nếu như anh dám sử dụng bạo lực ức hiếp em...em thề, đời này sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa."
Cam Nhĩ Khiêm giận nghiến răng, nhưng nhìn chằm chằm vào nụ cười vui vẻ của cô, mơ hồ hiểu rõ tình cảm gián đoạn năm năm của họ, giờ phút này lại tiếp tục rồi. Con ngươi đen sáng long lanh, anh nâng cằm cô lên, hung hăng hôn cô.
*********
Xuống lầu, nhìn thấy chị gái ở trong bếp làm bữa sáng, Giang Tử Tự dựa vào khung cửa, chần chừ một lúc, lúc này mới lên tiếng.
"Chị, chị và anh Nhĩ Khiêm lại qua lại sao?" Năm đó cả nhà đối với quyết định đột nhiên rời khỏi Đài Loan đi nước Anh xa xôi học tập đều cảm thấy khiếp sợ, mặc dù chị nói bởi vì không chịu nổi những lời chỉ trích kia, vừa muốn tránh ra nước ngoài, nhưng mọi người cũng lờ mờ cảm thấy trong này hình như có ẩn tình khác.
Mặc dù cá tính của chị khiêm tốn, có lẽ từ nhỏ đến lớn, chỉ cần chuyện chị quyết định phải làm, dù ai cũng không có cách nào ngăn cản, cô và ba mẹ cũng chỉ có thể mặc cho chị đi đến một đất nước xa lạ.
"Ừ."
"Nhưng không phải anh ấy đã có Kim Khiết sao?"
"Bọn họ không phải người yêu." Trải qua khoảng thời gian quan sát, Giang Tử Tự phát hiện một chuyện, cũng vì vậy càng thêm an tâm nối lại tình cũ với Cam Nhĩ Khiêm.
"Hả? ! Vậy bọn họ là gì?" Giang Tử Kỳ ngẩn người. Năm xưa nghe được tin đồn chuyện Cam Nhĩ Khiêm và Kim Khiết qua lại, cô từng có chút tức giận, nhưng chợt nghĩ đến là chị gái tự quyết định rời đi, lúc này mới hơi tiêu tan.
Sau lại ở đầu đường vô tình gặp được hai người bọn họ, cô lập tức lặng lẽ chụp được ảnh Kim Khiết gửi cho chị, hai ba năm trở lại, tình cảm giữa họ dường như rất ổn định, cô con tưởng rằng cuối cùng Cam nhĩ Khiêm có thể sẽ cưới Kim Khiết.
Vô tình chị gái trở về, lại nối lại tình xưa với anh.
Giang Tử Tự mỉm cười thở khẽ mấy tiếng, "Bọn họ là bạn tốt."
Thấy vẻ mặt em gái ngỡ ngàng, cô tiếp tục giải thích, "Không liên quan đến tư tình nam nữ là bạn bè tốt." Biết em gái lo lắng cho mình, cô nhanh nhẹn nói: "Tử Kỳ, em yên tâm, chị biết rõ mình đang làm cái gì."
"Em chỉ sợ chị bị tổn thương, chị đã nói như vậy, em cũng yên tâm! Ba mẹ mấy ngày nay nhìn thấy anh Nhĩ Khiêm đưa chị về, cũng đều có chút lo lắng đấy."
Bưng bữa sáng làm xong lên bàn, chần chờ chốc lát, Giang Tử Tự nhìn em gái, vội vàng hỏi: "Tử Kỳ, em cảm thấy cha là một người như thế nào?"
"Người biết cha đều nói bản tính cha trung hậu, là người lương thiện, là thầy giáo kiên nhẫn rất nhiều với học sinh, và em cũng cảm thấy như vậy. Chị, sao đột nhiên chị lại hỏi vậy?"
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, "Không có gì."
Bên ngoài cha là một thầy giáo, ở nhà là một người cha tốt, đối với vợ cũng là một người chồng tốt, cho nên cho dù ông từng phạm sai lầm, cô cũng không đành lòng trách móc ông nặng nề, bất luận thế nào cũng phải toàn lực duy trì danh dự của cha.
"Tử Tự, không phải mẹ đã nói bữa sáng để mẹ làm là được rồi sao?" Giang Hạnh Văn đi tới.
"Vừa lúc có thời gian, thuận tay liền làm, mẹ còn chưa rời giường sao?" Nhìn thấy mái tóc muối tiêu của cha, Giang Tử Tự không nhịn được cảm thán thời gian trôi nhanh người đã già. Năm năm trước lúc cô rời đi, mái tóc của cha vẫn đen, hôm nay đã hơi có vẻ lão hóa rồi.
", Đợi tí bà ấy xuống ngay." Ngồi xuống trước bàn ăn, ánh mắt dịu dàng như có điều suy nghĩ nhìn con gái của mình.
Giang Tử Kỳ không có thời gian, cầm bữa sáng của mình, vẫy tay với hai người.
"Cha, chị, buổi sáng con có tiết học, con đi trước."
"Tử Tự. . . . . ." Sau khi con gái thứ hai rời khỏi, Giang Hạnh Văn muốn mở miệng nói lại thôi.
"Dạ, có chuyện gì?" Cô cắn một miếng bánh mì nướng, ngước mắt dò xét nhìn cha.
Do dự một chút, ông cảm thấy có chút khó mở lời, "Năm đó có phải con. . . . . ."
Nghe tiếng vợ xuống lầu, ông vội vã ngừng nói.
Mơ hồ cảm thấy hình như cha có lời muốn nói với mình, nhưng nhìn thấy mẹ xuống, cha lập tức im lặng, cô cũng không hỏi tới, mỉm cười chào mẹ.
"Mẹ, chào buổi sáng, tới đây ăn bữa sáng ạ."
*********
Nhìn Kim Khiết ăn món ăn được người mình yêu làm, trong mắt Cam Nhĩ Khiêm cảm thấy bốc lửa.
Mắt thấy cô lại giơ đũa gắp một miếng gà ăn, anh quyết định chọn lựa hành động ——
"Nhĩ Khiêm, anh làm gì đấy?" Món ăn yêu thích bị bưng đi cả bàn, Kim Khiết giận hờn trừng anh.
"Những thứ này, còn có những thứ này, những thứ này, tất cả đều là Tử Tự đặc biệt làm thức ăn vì tôi, không cho phép cô mơ ước, cô muốn ăn thì ăn cơm trắng thôi." Anh bưng một bàn thức ăn tới trước mặt mình, không để cho người ăn quịt đụng.
"Anh đừng náo loạn." Thấy anh giống như một đứa bé cáu kỉnh, Giang Tử Tự cười trách móc anh, sau đó bưng từng đĩa thức ăn trong tay và trước mặt anh để lại: "Em không nói chỉ làm cho anh ăn nha, đừng để Kim Khiết người ta cười anh keo kiệt."
"Anh keo kiệt? Người này đã liên tục tới nhà của mình ăn chùa ba ngày, cũng không chịu đi, rốt cuộc là da mặt ai dày hả ?" Anh dùng ánh mắt bắn chết tên thực khách không được chào đón kia.
Kim Khiết nở nụ cười ngây thơ vặn lại, "Anh cho rằng tôi thích tới nhà anh sao? Nếu không phải Tử Tự làm món ăn ăn ngon có một không hai, cho dù anh dùng Rolls-Royce đón tôi...tôi còn lười phải tới đấy." Bộ dạng cô chịu đại gái quang lâm, nhưng nể mặt của anh ánh mắt liếc xéo anh.
Thấy hai người thậm chí sẽ tranh luận với nhau, Giang Tử Tự cầm từ phòng bếp ra mấy cái đĩa nhỏ, chia tất cả thức ăn thành hai phần.
"Ừ, một người một phần, tất cả không nên tranh cãi nữa."
"A, này Tử Tự cô thì sao?" Phát hiện cô không có để lại cho mình, Kim khiết hỏi.
"Tôi ăn cơm trắng là được rồi." Cô liếc nhìn Cam Nhĩ Khiêm, cười một cái.
"Vậy làm sao được! Chúng ta ăn chung một phần đi, không có đạo lý đầu bếp phãi ăn cơm trắng." Kim Khiết quan tâm muốn cùng cô ăn chung, lập tức trợn mắt nhìn giận dữ.
"Cô đừng mơ tưởng, đương nhiên cô ấy sẽ ăn mộ phần chung với tôi, cô né qua một bên cho tôi, nhanh lên một chút ăn xong thì cút đi nhanh cho tôi." Ở lại chỗ này làm tăng thêm kỳ đà cản mũi, làm trở ngại người ta nói chuyện yêu đương, coi chừng đi ra ngoài sẽ bị xe đụng.
"Thưởng thức thức ăn ngon đương nhiên là phải nhai kỹ nuốt chậm, mới có thể ăn ra dụng tâm của đầu bếp, tại sao có thể ăn như hổ đói chứ, có đúng hay không, Tử Tự yêu quý?" Kim Khiết dùng giọng nói ngọt ngấy hỏi cô.
Một tên con trai lại có ý kiến, "Không cho phép gọi cô ấy yêu quý." Đó là dành riêng cho anh, ai cũng không thể đi quá giới hạn.
"A, tôi nói cái người đàn ông này có thể không dài dòng không? Ăn bữa cơm ý kiến thật nhiều, không cho phép cái này không cho phép cái kia, càu nhàu như bà già." Kim Khiết liếc mắt nhìn anh, "Không phải là tới thời kỳ mãn kinh chứ?"
"Chuyện cười, đàn ông cũng có thời mãn kinh!" Cam Nhĩ Khiêm liếc môi, khinh bỉ cô.
Kim Khiết nhìn anh với ánh mắt cảm thông."Nói ra những lời này cũng có nghĩa là anh quá ngu ngốc rồi, anh cho rằng thời kỳ mãn kinh là dành riêng cho phụ nữ sao? Đàn ông cũng là người, dĩ nhiên cũng có thời kỳ mãn kinh."
Giang Tử Tự kẹp cơm với thức ăn trong phần trước Cam Nhĩ Khiêm lên ăn, vừa cười mỉm nghe hai người mỗi người một câu đấu qua đấu lại. Xem ra, tình cảm của hai người bọn họ rất tốt !
Ăn uống no nê, rốt cuộc Kim Khiết đi về, Cam Nhĩ Khiêm lập tức ôm hông của cô, bất mãn hỏi: "Không phải anh đã nói, bảo em cách xa tên Kim Khiết kia ra xa một chút sao? Vì sao em và cô ta càng lúc càng thân mật hơn chứ?"
"Bọn em làm việc trong cùng một công ty, em làm sao có thể nhìn cô ấy làm như không thấy? Huống chi, đang êm đẹp, vô cớ xa lánh cô ấy cũng không được nha."
"Em dứt khoát từ chức, tới công ty anh lam là được." Để cô ở chỗ mình có thể thấy được, anh mới có thể yên tâm.
Cô nhẹ lắc đầu, "Em làm ở Bách Sĩ rất không muốn rời đi. Lại nói, nếu như qua công ty anh, hai người mỗi ngày gặp nhau, sớm muộn gì cũng có ngày chán ghét gặp nhau." Hai người yêu thân mật, đều cần có một chút không gian, cả ngày mệt mỏi, cần có chút không gian riêng tư, thời gian dài sẽ làm người ta nhàm chán.
"Anh sẽ không."
"Hiện tại không, sau này rất khó nói. Nếu như làm việc với anh, cá tính độc đoán của anh, sẽ hoàn toàn bại lộ ở trước mặt em, anh hy vọng về sau càng thấy anh càng muốn lắc đầu sao?"
Cam Nhĩ Khiêm hừ nói: "Đều là lý do của em, không đến thì không đến, thôi." No bụng thì nghĩ dâm dục, anh kéo cô ngồi trên ghế sa lon, bắt đầu hôn cô, đôi tay không an phận dao động đốt lửa trên người cô.
"Nhĩ Khiêm. . . . . ." Cô bị anh hôn nhiệt độ cơ thể tăng cao, tim đập loạn, không ngăn cản được tay anh trêu đùa, cô ưm nhỏ thở gấp.
Nụ hôn của anh bộc phát mãnh liệt, tay của anh khẽ xoa vê chậm rãi trên người cô, khảy động tình giai. Xa cách năm năm, vào giờ phút này, anh chỉ muốn kết hợp với cô, để cơ thể và trái tim của đối phương hoàn toàn thuộc về nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.