Chương 46: Bởi vì thương anh
Bát Trà Hương
05/03/2016
Diệp Thanh Dương không hỏi nhiều, bảo Oanh Khê ở phòng làm việc chờ anh, nói vài câu với Diệp Quốc Đào rồi lật đật tới bệnh viện. Vừa mới tới cửa
chính bệnh viện, điện thoại của Trần Nhất Thần lại gọi tới, bảo anh đi
thẳng đến khu bệnh nhân ngoại trú, Diệp Thanh Dương co giò chạy đi. Bởi
vì hôm nay là thứ Hai, cho nên người đăng ký khám bệnh chuyên khoa tương đối nhiều, có rất nhiều người tụ tập đứng trong phòng khám bệnh. Diệp
Thanh Dương tìm ra Trần Nhất Thần đang ngồi trên ghế nhựa rất nhanh.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Thanh Dương thấy anh không bị thương, nhưng vẻ mặt có chút kỳ quái.
“Chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi chỗ này ngay lập tức!” Trần Nhất Thần vuốt mặt, mở lòng bàn tay đưa cho Diệp Thanh Dương nhìn, lòng bàn tay ướt nhẹp, đều là mồ hôi. Diệp Thanh Dương thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra mà khiến Trần Nhất Thần lâu nay tỉnh táo trầm ổn lại trở thành bộ dạng này.
Diệp Thanh Dương gật đầu, nhíu mày nhìn áo sơ mi thấm đẫm mồ hôi của anh: “Vừa rồi tôi gặp Oanh Khê nói qua loa một chút, đợi lát nữa trở về sẽ nói hết. Lúc trở lại, chúng ta phải nghĩ cách thúc giục Ba Tụng đi trước thôi.”
“Bây giờ xem ra thúc giục Ba Tụng đi trước thời hạn có chút khó khăn rồi.” Trần Nhất Thần dựa mình vào ghế, nhắm mắt lại trong chốc lát, “Mới vừa rồi Ba Tụng kêu người đến bệnh viện gặp Đạp Tuyết.”
Diệp Thanh Dương kinh ngạc, gần như kêu lớn: “Tại sao bọn họ biết?”
“Tôi cũng không rõ lắm. Giờ tan việc, Ba Tụng bảo thủ hạ đến đây, bảo đưa đồ gì đó cho một con bé. Vừa đúng lúc tôi cũng có mặt ở đó, nên lái xe đưa người đó đi. Tôi vốn là không để ý, ai ngờ người ra nhận đồ đúng là Đạp Tuyết.
“Không phải Trần Đạp Tuyết bị bệnh liệt giường hay sao? Có phải anh nhìn lầm người không?” Diệp Thanh Dương cảm thấy khó có thể tin nổi.
“Cậu nhìn đi, có phải nó không?” Trần Nhất Thần chỉ tay về phía đại sảnh bên trái. Diệp Thanh Dương theo, quả nhiên Trần Đạp Tuyết đang ở đó, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng đang cười rất vui vẻ. lêquýȡo₰ Đứng bên cạnh cô bé là người bên cạnh của Ba Tụng, mặt mày nịnh hót, miệng nói không ngừng, nhất định là đang chọc cho cô bé vui vẻ.
Diệp Thanh Dương chợt đứng lên, muốn đi ra ngoài, Trần Nhất Thần liếc mắt nhìn Trần Đạp Tuyết rồi cũng đi theo. Sau khi vào xe, gương mặt căng cứng của Diệp Thanh Dương mới từ từ giãn ra: “Trần Đạp Tuyết biết tôi, nếu như con bé nói gì đó với Ba Tụng, cuối cùng chúng ta sẽ không đạt được kết quả như mong muốn.”
“Nếu chỉ là tiếp xúc đơn thuần thì không nói gì…” Trần Nhất Thần theo thói quen, móc điếu thuốc ra, ngậm lên miệng, thọc tay vào túi quần tìm bật lửa, “Cậu không phải không biết Ba Tụng là người như thế nào, nếu Đạp Tuyết và hắn ta có chuyện gì, tôi sợ đến lúc đó…”
Diệp Thanh Dương gật đầu: “Tôi sẽ nghĩ cách thông báo với Trần An Bác, để cậu ấy nhắc nhở người nhà chú ý một chút.”
Trần Nhất Thần không nói gì, điếu thuốc kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa. Diệp Thanh Dương cũng biết trong lòng anh không vui, nhìn thấy con gái mình qua lại với một người như vậy nhưng lại không biết phải dùng thân phận nào để tiến lên dạy dỗ nó. Hai người đều im lặng, ngồi trong xe một lúc, Diệp Thanh Dương nhìn đồng hồ, nhớ tới Oanh Khê vẫn còn đợi anh trong phòng làm việc, liền đi thẳng về công ty. Trần Nhất Thần biết anh phải đi gặp Oanh Khê, cũng không muốn đi theo, ở bãi đậu xe chờ anh.
Oanh Khê đợi trong phòng nghỉ mệt rã rời, nằm trên giường rồi chìm vào giấc ngủ. Lúc Diệp Thanh Dương trở lại, Diệp Thanh Dương vẫn còn đang xem văn kiện, thư ký và phụ tá đã tan việc, nghĩ chỗ này không còn người, anh gọi “Cha” một tiếng. Diệp Quốc Đào không ngẩng đầu, “Ừ” nhẹ một tiếng.
Lúc Diệp Thanh Dương đẩy cửa phòng đi vào, đập vào mắt mà hình ảnh cô bé đang nằm ngủ chảy nước miếng trên gối, mặc váy hoa, giày vẫn còn mang trên chân, cơ thể cong lại một cách kỳ quái, váy vén lên tận bắp đùi, lộ ra nửa cái mông tròn. Cổ họng anh căng cứng, hầu kết lên xuống, hít một hơi vào thật sâu, anh đi tới ôm cô bé vào lòng, sửa quần áo của cô lại đàng hoàng rồi mới vỗ vỗ mặt cô, đánh thức cô dậy.
“Hả?” Oanh Khê dụi mắt, sau khi nhìn thấy là Diệp Thanh Dương thì mới nở nụ cười, “Anh đã về rồi?”
“Ừ.” Diệp Thanh Dương duỗi tay ra đằng sau, lấy ly nước đưa tới miệng cho Oanh Khê, cô bé liền uống một hớp. Anh cười cười, để cô ngồi lại đàng hoàng, thay cô tém lại mái tóc rối bời, “Anh sắp phải đi rồi… đến lúc đó không thể chào tạm biệt với em, em đừng giận nhé.”
“Dạ.”
“Phải nhớ kỹ lời nói trước kia của anh, tự chăm sóc mình, ngoan ngoãn nghe lời ở nhà, có chuyện gì thì tìm Trần An Bác. Em có nhớ số điện thoại của cậu ấy không?”
“Nhớ.”
Diệp Thanh Dương suy nghĩ một lát, lại hỏi: “Có mang điện thoại di động không?”
“Dạ có.” Trước đây không lâu, Diệp Quốc Đào nghĩ rằng cô bé sắp lên cấp ba, không có công cụ liên lạc trong tay thật bất tiện, cho nên đã mua điện thoại di động cho cô. Sau khi Diệp Thanh Dương biết được cũng không nói gì, dù sao đây cũng không phải là chuyện xấu gì, trong nhà lại không thiếu tiền.
“Vậy em đưa anh dùng một chút. Anh muốn gởi cho Trần An Bác một tin nhắn.” Muốn thông báo cho Trần An Bác biết chuyện của Trần Đạp Tuyết thì chỉ có thể dùng điện thoại của Oanh Khê. Hiện giờ anh không thể truyền tin hoặc tạo ra bất kỳ liên hệ gì với những người khác.
“Dạ.”
Sau khi gởi tin nhắn xong, anh cũng không chờ Trần An Bác trả lời lại, thủ tiêu tin nhắn đã gởi đi kia, trả lại điện thoại cho Oanh Khê, dặn dò cẩn thần rồi chuẩn bị rời đi. Oanh Khê vẫn không chịu nổi ly biệt, giống như đêm đó, ôm Diệp Thanh Dương khóc khóc cười cười, không dễ dàng bị dỗ ngọt, ánh mắt ửng hồng nhìn anh ra khỏi phòng nghỉ.
Diệp Quốc Đào nghe được giọng nói mềm mại của cô gọi “Ông Nội”, khuôn mặt nhỏ nhắn tủi thân lò ra. Nhìn thấy bộ dạng này của cô, ông lại cảm thấy buồn cười, kêu Diệp Thanh Dương lại, bảo để con bé tiễn anh ra ngoài, bằng không nó khóc ở trong này một trận thì mẹ Diệp sẽ mắng ông. Diệp Thanh Dương cũng cười, thật sự hết cách với cô bé này.
Trần Nhất Thần ngồi trong xe liên tục hút thuốc, vốn nghĩ rằng chuyện khó giải quyết nhất chính là mâu thuẫn giữa Oanh Khê và Đạp Tuyết. Bây giờ nhìn lại, vấn đề khó giải quyết vẫn còn ở đằng sau xa lắm. Anh đi theo Arnold nhiều năm như vậy, cũng biết Ba Tụng là người như tàn nhẫn, lạnh lùng như thế nào, gần như chưa bao giờ nhìn thấy hắn ta để ý đến bất cứ người con gái nào, duy chỉ một mình Trần Đạp Tuyết… Nếu quả thật như mình nghĩ, anh không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào. Một tay buôn ma túy và một cô gái… nghĩ cho cùng, cũng cùng là tổ hợp kinh dị, anh cũng không hy vọng một ngày nào đó mình sẽ chĩa súng lên đầu con gái của mình.
“Được rồi, mau lên đi, anh đi... Phải ngoan ngoãn nghe lời, biết không?” Diệp Thanh Dương sờ sờ đầu Oanh Khê, vỗ lưng vội vàng bắt cô lên lầu. Anh hiểu rõ, bình thường cô bé này đối với người ta thì lạnh nhạt lạnh lùng, nhưng có lúc lại đeo cứng anh.
“Em nhìn anh đi trước được không?” Oanh Khê vòng tay đeo dính cổ anh, giống như gấu Koala vậy.
“Ngoan, đi lên trước đi, hay là em muốn anh đưa em lên?” Diệp Thanh Dương cười cười, cố ý đè huyệt Thái Dương, làm bộ mệt mỏi không chịu nổi, “Nhưng mà hôm nay anh mệt chết đi được, lần sau đi nhé?”
Một khi nghe anh nói mệt mỏi, Oanh Khê không dám trì hoãn, vội vàng đứng ngay ngắn lại, suy nghĩ một lát, kéo anh qua, hôn một cái lên mặt anh, “Vậy anh về nghỉ ngơi cho tốt nhé, em lên đây. Anh yên tâm đi, em sẽ nghe lời, anh nói cái gì em cũng nhớ, nhưng anh cũng phải hứa với em, bảo trọng.”
“Ừ.” Diệp Thanh Dương gật đầu, nhìn cô vẫy vẫy tay chuẩn bị rời đi, lại tóm lấy cổ tay của cô, “Có muốn… gặp cha của em không?”
Oanh Khê cắn cắn môi, nhưng lại lắc đầu: “Hay là thôi đi, anh đã nói sẽ mang cha về cho em, đương nhiên em tin anh. Đột nhiên bây giờ anh để em gặp ông ấy, có lẽ là chưa tới thời cơ. Em biết hai người đang làm cái gì, đương nhiên cũng hiểu công tác của hai người nguy hiểm như thế nào. Nhưng mà.. bởi vì em thương hai người, cho nên em sẽ chờ đợi vô điều kiện.”
Chỉ mấy câu đơn giản của cô mà khiến hốc mắt Diệp Thanh Dương ướt át. Từ ngày hôm đó anh đi vào đại đội đặc chủng, không có người nào thật sự ủng hộ anh. Từ nhỏ tính tình anh đã lạnh nhạt, cha mẹ thường xuyên lại không ở bên cạnh, anh không có bạn bè thân, người quan tâm tới anh nhất cũng chỉ là gia nhân. Lúc quyết định gia nhập quân đội, không ai tỏ ra đồng ý. Có lúc anh rất hâm mộ Trần An Bác, người trong nhà không quan tâm tới cậu ấy lắm, nhưng không hề phản đối với sở thích của anh. Oanh Khê, một bé con xinh đẹp đáng yêu như vậy làm thế nào lại trở thành trái tim yêu của chính mình? Bởi vì yêu thích mình mà cô có thể không nói lời nào, tiếp nhận tất cả, cho dù đó là nguy hiểm tử vong mà cô ghét nhất.
“Oanh Khê…” Anh cúi người ôm lấy cô, dán môi lên vùng cổ mịn màng của cô, thì thầm, “Thật xin lỗi…”
Thật xin lỗi, anh khiến em suốt ngày lo lắng. Thật xin lỗi, có thể anh sẽ mang lại cảm giác không an toàn trong tương lai. Thật xin lỗi, lần này anh có thể sẽ không trở về được…
“Hả?” Cô vừa lên tiếng thì cơ thể có chút phập phồng. Môi của anh di động rất nhỏ trên làn da của cô, để lại dấu vết mềm mại đáng yêu.
Diệp Thanh Dương nắm chặt tay mình lại: “Anh không thể đưa em tới trường được rồi.” Mỗi lần tựu trường đều là anh đưa cô đi học.
“Không sao…” Cô cười, cọ xát anh, “Sau này lên đại học, anh đưa em đi nhé. Người khác đều có cha mẹ đưa đi, em muốn ba mẹ và bạn trai đưa đi, thật hạnh phúc.”
“Được!” Anh đáp ứng, buông tay ra, để cô rời đi.
Trở lại trên xe, Trần Nhất Thần nhìn anh chăm chú. Diệp Thanh Dương hiểu được, anh ấy đã thấy hết tình cảnh vừa rồi, anh bất đắc dĩ vung tay ra: “Muốn xử trí thế nào thì chờ trở về hãy nói. Ở đây chật hẹp, âm thanh vang dội, cô ấy nghe được không tốt.”
Trần Nhất Thần giơ tay lên vỗ vỗ vai anh: “Đối xử với nó cho thật tốt.”
“Đương nhiên!” Khóe môi Diệp Thanh Dương cong lên, quay đầu lại thấy anh lấy điếu thuốc từ trong túi ra, sau đó bóp nát bao thuốc trống rỗng, tiện tay ném ra bãi đậu xe. Anh nhìn gương mặt u buồn của anh ấy cũng phải nhíu mày, “Anh yên tâm, tôi đã nói với bên Trần An Bác rồi, nhà họ Trần sẽ theo dõi một chút. Đợi đến khi chúng ta ra đi, tự nhiên bọn họ sẽ cắt đứt liên lạc.”
“Ừ, chỉ hy vọng là thế.” Trần Nhất Thần nhắm mắt, phun ra một vòng khói, “Tôi chỉ hy vọng cả hai đứa đều hạnh phúc, không nhận lại tôi cũng không sao, chỉ cần có thể bảo vệ hai đứa an toàn, coi như đã không phụ lòng bấy lâu nay tôi vứt bỏ tất cả.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Thanh Dương thấy anh không bị thương, nhưng vẻ mặt có chút kỳ quái.
“Chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi chỗ này ngay lập tức!” Trần Nhất Thần vuốt mặt, mở lòng bàn tay đưa cho Diệp Thanh Dương nhìn, lòng bàn tay ướt nhẹp, đều là mồ hôi. Diệp Thanh Dương thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra mà khiến Trần Nhất Thần lâu nay tỉnh táo trầm ổn lại trở thành bộ dạng này.
Diệp Thanh Dương gật đầu, nhíu mày nhìn áo sơ mi thấm đẫm mồ hôi của anh: “Vừa rồi tôi gặp Oanh Khê nói qua loa một chút, đợi lát nữa trở về sẽ nói hết. Lúc trở lại, chúng ta phải nghĩ cách thúc giục Ba Tụng đi trước thôi.”
“Bây giờ xem ra thúc giục Ba Tụng đi trước thời hạn có chút khó khăn rồi.” Trần Nhất Thần dựa mình vào ghế, nhắm mắt lại trong chốc lát, “Mới vừa rồi Ba Tụng kêu người đến bệnh viện gặp Đạp Tuyết.”
Diệp Thanh Dương kinh ngạc, gần như kêu lớn: “Tại sao bọn họ biết?”
“Tôi cũng không rõ lắm. Giờ tan việc, Ba Tụng bảo thủ hạ đến đây, bảo đưa đồ gì đó cho một con bé. Vừa đúng lúc tôi cũng có mặt ở đó, nên lái xe đưa người đó đi. Tôi vốn là không để ý, ai ngờ người ra nhận đồ đúng là Đạp Tuyết.
“Không phải Trần Đạp Tuyết bị bệnh liệt giường hay sao? Có phải anh nhìn lầm người không?” Diệp Thanh Dương cảm thấy khó có thể tin nổi.
“Cậu nhìn đi, có phải nó không?” Trần Nhất Thần chỉ tay về phía đại sảnh bên trái. Diệp Thanh Dương theo, quả nhiên Trần Đạp Tuyết đang ở đó, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng đang cười rất vui vẻ. lêquýȡo₰ Đứng bên cạnh cô bé là người bên cạnh của Ba Tụng, mặt mày nịnh hót, miệng nói không ngừng, nhất định là đang chọc cho cô bé vui vẻ.
Diệp Thanh Dương chợt đứng lên, muốn đi ra ngoài, Trần Nhất Thần liếc mắt nhìn Trần Đạp Tuyết rồi cũng đi theo. Sau khi vào xe, gương mặt căng cứng của Diệp Thanh Dương mới từ từ giãn ra: “Trần Đạp Tuyết biết tôi, nếu như con bé nói gì đó với Ba Tụng, cuối cùng chúng ta sẽ không đạt được kết quả như mong muốn.”
“Nếu chỉ là tiếp xúc đơn thuần thì không nói gì…” Trần Nhất Thần theo thói quen, móc điếu thuốc ra, ngậm lên miệng, thọc tay vào túi quần tìm bật lửa, “Cậu không phải không biết Ba Tụng là người như thế nào, nếu Đạp Tuyết và hắn ta có chuyện gì, tôi sợ đến lúc đó…”
Diệp Thanh Dương gật đầu: “Tôi sẽ nghĩ cách thông báo với Trần An Bác, để cậu ấy nhắc nhở người nhà chú ý một chút.”
Trần Nhất Thần không nói gì, điếu thuốc kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa. Diệp Thanh Dương cũng biết trong lòng anh không vui, nhìn thấy con gái mình qua lại với một người như vậy nhưng lại không biết phải dùng thân phận nào để tiến lên dạy dỗ nó. Hai người đều im lặng, ngồi trong xe một lúc, Diệp Thanh Dương nhìn đồng hồ, nhớ tới Oanh Khê vẫn còn đợi anh trong phòng làm việc, liền đi thẳng về công ty. Trần Nhất Thần biết anh phải đi gặp Oanh Khê, cũng không muốn đi theo, ở bãi đậu xe chờ anh.
Oanh Khê đợi trong phòng nghỉ mệt rã rời, nằm trên giường rồi chìm vào giấc ngủ. Lúc Diệp Thanh Dương trở lại, Diệp Thanh Dương vẫn còn đang xem văn kiện, thư ký và phụ tá đã tan việc, nghĩ chỗ này không còn người, anh gọi “Cha” một tiếng. Diệp Quốc Đào không ngẩng đầu, “Ừ” nhẹ một tiếng.
Lúc Diệp Thanh Dương đẩy cửa phòng đi vào, đập vào mắt mà hình ảnh cô bé đang nằm ngủ chảy nước miếng trên gối, mặc váy hoa, giày vẫn còn mang trên chân, cơ thể cong lại một cách kỳ quái, váy vén lên tận bắp đùi, lộ ra nửa cái mông tròn. Cổ họng anh căng cứng, hầu kết lên xuống, hít một hơi vào thật sâu, anh đi tới ôm cô bé vào lòng, sửa quần áo của cô lại đàng hoàng rồi mới vỗ vỗ mặt cô, đánh thức cô dậy.
“Hả?” Oanh Khê dụi mắt, sau khi nhìn thấy là Diệp Thanh Dương thì mới nở nụ cười, “Anh đã về rồi?”
“Ừ.” Diệp Thanh Dương duỗi tay ra đằng sau, lấy ly nước đưa tới miệng cho Oanh Khê, cô bé liền uống một hớp. Anh cười cười, để cô ngồi lại đàng hoàng, thay cô tém lại mái tóc rối bời, “Anh sắp phải đi rồi… đến lúc đó không thể chào tạm biệt với em, em đừng giận nhé.”
“Dạ.”
“Phải nhớ kỹ lời nói trước kia của anh, tự chăm sóc mình, ngoan ngoãn nghe lời ở nhà, có chuyện gì thì tìm Trần An Bác. Em có nhớ số điện thoại của cậu ấy không?”
“Nhớ.”
Diệp Thanh Dương suy nghĩ một lát, lại hỏi: “Có mang điện thoại di động không?”
“Dạ có.” Trước đây không lâu, Diệp Quốc Đào nghĩ rằng cô bé sắp lên cấp ba, không có công cụ liên lạc trong tay thật bất tiện, cho nên đã mua điện thoại di động cho cô. Sau khi Diệp Thanh Dương biết được cũng không nói gì, dù sao đây cũng không phải là chuyện xấu gì, trong nhà lại không thiếu tiền.
“Vậy em đưa anh dùng một chút. Anh muốn gởi cho Trần An Bác một tin nhắn.” Muốn thông báo cho Trần An Bác biết chuyện của Trần Đạp Tuyết thì chỉ có thể dùng điện thoại của Oanh Khê. Hiện giờ anh không thể truyền tin hoặc tạo ra bất kỳ liên hệ gì với những người khác.
“Dạ.”
Sau khi gởi tin nhắn xong, anh cũng không chờ Trần An Bác trả lời lại, thủ tiêu tin nhắn đã gởi đi kia, trả lại điện thoại cho Oanh Khê, dặn dò cẩn thần rồi chuẩn bị rời đi. Oanh Khê vẫn không chịu nổi ly biệt, giống như đêm đó, ôm Diệp Thanh Dương khóc khóc cười cười, không dễ dàng bị dỗ ngọt, ánh mắt ửng hồng nhìn anh ra khỏi phòng nghỉ.
Diệp Quốc Đào nghe được giọng nói mềm mại của cô gọi “Ông Nội”, khuôn mặt nhỏ nhắn tủi thân lò ra. Nhìn thấy bộ dạng này của cô, ông lại cảm thấy buồn cười, kêu Diệp Thanh Dương lại, bảo để con bé tiễn anh ra ngoài, bằng không nó khóc ở trong này một trận thì mẹ Diệp sẽ mắng ông. Diệp Thanh Dương cũng cười, thật sự hết cách với cô bé này.
Trần Nhất Thần ngồi trong xe liên tục hút thuốc, vốn nghĩ rằng chuyện khó giải quyết nhất chính là mâu thuẫn giữa Oanh Khê và Đạp Tuyết. Bây giờ nhìn lại, vấn đề khó giải quyết vẫn còn ở đằng sau xa lắm. Anh đi theo Arnold nhiều năm như vậy, cũng biết Ba Tụng là người như tàn nhẫn, lạnh lùng như thế nào, gần như chưa bao giờ nhìn thấy hắn ta để ý đến bất cứ người con gái nào, duy chỉ một mình Trần Đạp Tuyết… Nếu quả thật như mình nghĩ, anh không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào. Một tay buôn ma túy và một cô gái… nghĩ cho cùng, cũng cùng là tổ hợp kinh dị, anh cũng không hy vọng một ngày nào đó mình sẽ chĩa súng lên đầu con gái của mình.
“Được rồi, mau lên đi, anh đi... Phải ngoan ngoãn nghe lời, biết không?” Diệp Thanh Dương sờ sờ đầu Oanh Khê, vỗ lưng vội vàng bắt cô lên lầu. Anh hiểu rõ, bình thường cô bé này đối với người ta thì lạnh nhạt lạnh lùng, nhưng có lúc lại đeo cứng anh.
“Em nhìn anh đi trước được không?” Oanh Khê vòng tay đeo dính cổ anh, giống như gấu Koala vậy.
“Ngoan, đi lên trước đi, hay là em muốn anh đưa em lên?” Diệp Thanh Dương cười cười, cố ý đè huyệt Thái Dương, làm bộ mệt mỏi không chịu nổi, “Nhưng mà hôm nay anh mệt chết đi được, lần sau đi nhé?”
Một khi nghe anh nói mệt mỏi, Oanh Khê không dám trì hoãn, vội vàng đứng ngay ngắn lại, suy nghĩ một lát, kéo anh qua, hôn một cái lên mặt anh, “Vậy anh về nghỉ ngơi cho tốt nhé, em lên đây. Anh yên tâm đi, em sẽ nghe lời, anh nói cái gì em cũng nhớ, nhưng anh cũng phải hứa với em, bảo trọng.”
“Ừ.” Diệp Thanh Dương gật đầu, nhìn cô vẫy vẫy tay chuẩn bị rời đi, lại tóm lấy cổ tay của cô, “Có muốn… gặp cha của em không?”
Oanh Khê cắn cắn môi, nhưng lại lắc đầu: “Hay là thôi đi, anh đã nói sẽ mang cha về cho em, đương nhiên em tin anh. Đột nhiên bây giờ anh để em gặp ông ấy, có lẽ là chưa tới thời cơ. Em biết hai người đang làm cái gì, đương nhiên cũng hiểu công tác của hai người nguy hiểm như thế nào. Nhưng mà.. bởi vì em thương hai người, cho nên em sẽ chờ đợi vô điều kiện.”
Chỉ mấy câu đơn giản của cô mà khiến hốc mắt Diệp Thanh Dương ướt át. Từ ngày hôm đó anh đi vào đại đội đặc chủng, không có người nào thật sự ủng hộ anh. Từ nhỏ tính tình anh đã lạnh nhạt, cha mẹ thường xuyên lại không ở bên cạnh, anh không có bạn bè thân, người quan tâm tới anh nhất cũng chỉ là gia nhân. Lúc quyết định gia nhập quân đội, không ai tỏ ra đồng ý. Có lúc anh rất hâm mộ Trần An Bác, người trong nhà không quan tâm tới cậu ấy lắm, nhưng không hề phản đối với sở thích của anh. Oanh Khê, một bé con xinh đẹp đáng yêu như vậy làm thế nào lại trở thành trái tim yêu của chính mình? Bởi vì yêu thích mình mà cô có thể không nói lời nào, tiếp nhận tất cả, cho dù đó là nguy hiểm tử vong mà cô ghét nhất.
“Oanh Khê…” Anh cúi người ôm lấy cô, dán môi lên vùng cổ mịn màng của cô, thì thầm, “Thật xin lỗi…”
Thật xin lỗi, anh khiến em suốt ngày lo lắng. Thật xin lỗi, có thể anh sẽ mang lại cảm giác không an toàn trong tương lai. Thật xin lỗi, lần này anh có thể sẽ không trở về được…
“Hả?” Cô vừa lên tiếng thì cơ thể có chút phập phồng. Môi của anh di động rất nhỏ trên làn da của cô, để lại dấu vết mềm mại đáng yêu.
Diệp Thanh Dương nắm chặt tay mình lại: “Anh không thể đưa em tới trường được rồi.” Mỗi lần tựu trường đều là anh đưa cô đi học.
“Không sao…” Cô cười, cọ xát anh, “Sau này lên đại học, anh đưa em đi nhé. Người khác đều có cha mẹ đưa đi, em muốn ba mẹ và bạn trai đưa đi, thật hạnh phúc.”
“Được!” Anh đáp ứng, buông tay ra, để cô rời đi.
Trở lại trên xe, Trần Nhất Thần nhìn anh chăm chú. Diệp Thanh Dương hiểu được, anh ấy đã thấy hết tình cảnh vừa rồi, anh bất đắc dĩ vung tay ra: “Muốn xử trí thế nào thì chờ trở về hãy nói. Ở đây chật hẹp, âm thanh vang dội, cô ấy nghe được không tốt.”
Trần Nhất Thần giơ tay lên vỗ vỗ vai anh: “Đối xử với nó cho thật tốt.”
“Đương nhiên!” Khóe môi Diệp Thanh Dương cong lên, quay đầu lại thấy anh lấy điếu thuốc từ trong túi ra, sau đó bóp nát bao thuốc trống rỗng, tiện tay ném ra bãi đậu xe. Anh nhìn gương mặt u buồn của anh ấy cũng phải nhíu mày, “Anh yên tâm, tôi đã nói với bên Trần An Bác rồi, nhà họ Trần sẽ theo dõi một chút. Đợi đến khi chúng ta ra đi, tự nhiên bọn họ sẽ cắt đứt liên lạc.”
“Ừ, chỉ hy vọng là thế.” Trần Nhất Thần nhắm mắt, phun ra một vòng khói, “Tôi chỉ hy vọng cả hai đứa đều hạnh phúc, không nhận lại tôi cũng không sao, chỉ cần có thể bảo vệ hai đứa an toàn, coi như đã không phụ lòng bấy lâu nay tôi vứt bỏ tất cả.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.