Chương 36: Gài bẫy
Bát Trà Hương
16/02/2016
Bên này nhà họ Diệp, tan lớp học buổi tối, khi Oanh Khê về đến nhà thì cảm thấy không khí trong nhà có gì đó không đúng. Mẹ Diệp giống như có chuyện muốn nói với cô nhưng ngập ngừng mấy lần. Cô bưng ly nước chờ mấy giây, miệng bà mấy máy nhiều lần, cuối cùng vẫn nuốt vào bụng, không nói gì, chỉ thở dài một hơi.
Xã giao xong thì Diệp Quốc Đào về nhà, Oanh Khê vẫn còn chưa ngủ, đang ngồi trước bàn đọc sách, cầm ly sữa tươi trong tay. Diệp Quốc Đào quan sát một lát, thấy cô vẫn khéo lóe như cũ, nhưng không nói thêm cái gì. Sau khi dặn dò cô nghỉ ngơi sớm một chút thì ông trở về phòng.
Mẹ Diệp đang ngồi trên giường rối rắm. Diệp Quốc Đào nhìn thấy bộ dạng này của bà thì biết ngay bà chưa nói cho Oanh Khê biết. Ông vừa cởi áo khoác ra vừa nói: “Nếu bắt anh đi nói chuyện này thì sợ rằng cũng không biết bắt đầu từ đâu. Em có nói đứa bé này vừa đến nhà chúng ta chưa được bao lâu đã trở thành bảo bối của Thanh Dương. Sau này anh lại thấy em còn cưng chiều nó hơn cả Thanh Dương đấy. Mặc dù anh không ở nhà thường xuyên, nhưng anh cũng nhìn ra được Oanh Khê là một đứa bé rất khéo léo hiểu chuyện. Nuôi con bé đã tám năm rồi, bây giờ mà trả lại thì anh cũng không đành lòng.”
“Cho dù thế nào đi nữa, em không muốn trả nó lại cho Trần Nhất Thần. Anh nói thử xem đối với vợ chồng chúng ta là có ý gì chứ? Lúc trước không nói không rằng vứt bỏ con lại, ừ, bây giờ thấy con được chúng ta nuôi dưỡng đàng hoàng thì xoay người muốn bắt về? Em chưa từng thấy ai da mặt dày như vậy…” Mẹ Diệp sửa lại chăn một chút, che chắn chân của mình. Gần đây gió lớn, bà thường hay đau đầu gối. “Trần Nhất Thần còn chưa tính, con của chúng cũng là lính, cực khổ này ai biết, dắt theo đứa bé thật không dễ dàng. Anh nói mẹ của con bé, tên gì đó… Tô Uyển, vọt vào bệnh viện đòi bắt lại Oanh Khê. Khi đó em thật khẩn trương, chỉ sợ Oanh Khê chịu không nổi bộ dạng khóc sướt mướt của cô ta mà mềm lòng. Lỡ con bé thật sự bỏ đi với Tô Uyển, đến khi Thanh Dương tỉnh lại, không thể không nổi điên! May là con bé này rất có lương tâm, biết người nào đối tốt với mình.”
“Bây giờ em nói những thứ này cũng vô dụng thôi. Cha ruột người ta trở lại, nếu thật con bé muốn đi chung, chúng ta cũng không thể nào ngăn được." Diệp Quốc Đào cầm áo ngủ lên, đi vào phòng tắm. Mẹ Diệp trăn trở trên giường, càng nghĩ càng không cam lòng, vội vàng đi vào phòng của Oanh Khê.
Oanh Khê đang ngồi trong bồn tắm nghĩ lại tình cảnh mình gặp Diệp Thanh Dương lúc ban ngày, trong lòng cảm giác ngọt ngào. Có thể là bởi vì lo lắng cho anh, mới không gặp mấy ngày, cô đã nhớ nhung gay gắt. Nhưng rồi lại nhớ tới bộ dạng anh càu mày quay đầu đi, trong lòng lại tức giận. Bên cạnh anh còn giống như có một người đàn ông khác. Cô nhớ mang máng người đàn ông kia cũng liếc mắt nhìn mình. Mặc dù không nhớ rõ bộ dạng của người đàn ông kia, nhưng Oanh Khê cảm thấy là lạ, là loại miêu tả rất sinh động, nhưng lại nói không thành lời đó là cái gì.
Mẹ Diệp vào phòng Oanh Khê, thấy không có ai, liền kêu hai tiếng. Oanh Khê khoác áo choàng tắm vào người rồi đi ra ngoài, cầm khăn lông khô lau tóc. Mẹ Diệp nghe được hai chữ ‘bà Nội’ trong veo vang lên, trong lòng cũng mềm đi phân nửa. Bà cười ôn hòa cầm lấy khăn lông từ trong tay Oanh Khê, giúp cô lau tóc, kéo cô bé ngồi xuống giường, do dự một hồi rồi mở miệng.
“Oanh Khê, bà Nội hỏi cháu chuyện này.” Mẹ Diệp cười híp mắt, ngừng lại một chút, rồi nói thêm một câu, “Cháu không được suy nghĩ nhiều nhé.”
“Dạ.” Oanh Khe gật đầu.
“Nếu như… Bà nói chỉ là nếu như thôi nhé… Cha cháu trở lại, cháu có còn nguyện ý ở chung với chúng tôi nữa không?”
“Hả?” Nhất thời Oanh Khê phản ứng không kịp, gãi gãi đầu, chẳng lẽ mọi người đều biết chuyện Diệp Thanh Dương muốn mang cha của mình trở về sao? Chuyện này ông bà Nội có tức giận không? Chuyện nguy hiểm như vậy để cho con trai duy nhất của bọn họ đi làm, bọn họ không vừa lòng, cho nên mới tới dò xét mình?
“Dĩ nhiên chuyện bà Nội nói không phải là chắc chắn. Chẳng qua chỉ là một giả thuyết mà thôi.” Mẹ Diệp thấy bộ dạng của cô, lại bắt đầu che che giấu giấu, dường như không muốn để cho cô biết.”
“À…” Oanh Khê hé miệng cười, trả lời khẳng định, “Sẽ không ạ… Cho dù cha cháu trở lại, cháu vẫn sẽ ở chung với mọi người, sẽ vĩnh viễn ở chung với chú.”
Về vấn đề này, ý thức của Oanh Khê hoàn toàn không cần lưỡng lự cũng có thể trả lời. Cô chưa từng nghĩ tới sẽ vì bất cứ điều gì mà cô rời khỏi Diệp Thanh Dương. Ngay cả lần Diệp Thanh Dương muốn đi hẹn hò, cô nói muốn về lại với Chung Lâm, cũng chỉ là nhất thời giận dỗi, không muốn nhìn thấy anh và phụ nữ khác ở chung với nhau bàn chuyện cưới gả mà thôi. Có lúc Oanh Khê đã từng nghĩ tới, mình sinh ra có phải là cái xương sườn trên người Diệp Thanh Dương hay không? Sự tồn tại của cô cũng chỉ vì anh. Ý nghĩ này nghe ra rất hoang đường, nhưng Oanh Khê lại cảm thấy bất kỳ lò sưởi nào trên đời cũng không ấm áp bằng.
“Vậy là được… Không có gì hết… Ngủ đi, ngày mai còn phải đi học…” Mẹ Diệp đắp mền cho cô, vuốt nhẹ lên trán của cô, có chút trách cứ nói, “Học sinh các cháu thật khổ, bà muốn đưa cháu ra nước ngoài để học, không cần phải thi cái gì cấp ba, cao đẳng, nhưng cháu lại không muốn.”
Mẹ Diệp đã đề cập tới chuyện này không chỉ một lần, Diệp Thanh Dương không đồng ý, Diệp Oanh Khê cũng không đáp ứng, sau cùng cũng chẳng giải quyết được gì. Oanh Khê rút tay từ trong chăn ra, lôi kéo tay của mẹ Diệp, nói nhẹ nhàng: “Nếu như cháu đi nước ngoài du học thì làm sao gặp được chú và ông bà Nội thường xuyên. Cháu không bỏ được đâu.”
Lời dụ dỗ này khiến trái tim mẹ Diệp ngọt lịm, khen Oanh Khê không ngớt lời. Diệp Quốc Đào tắm xong đi ra ngoài, một lát sau thấy vợ mình vui vẻ trở lại, thuận miệng hỏi thăm. Câu trả lời của Oanh Khê cũng khiến sắc mặt của ông trở lại bình thường, liên tục tán thưởng: “Con bé này quả thật không tệ, tri ân lại khéo léo, không hổ là đứa bé được nhà họ Diệp nuôi dưỡng.”
“Ừ, vậy mà anh cứ để mặt hằm hằm với con bé hoài chi vậy?” Mẹ Diệp cũng cảm thấy bất mãn đối với hành động của ông xã nhà mình.
“Đó không phải là thói quen của anh sao…” Diệp Quốc Đào có chút xấu hổ, im lặng một lát rồi nói, “Anh thương lượng chuyện này với em có được không?”
“Vâng.”
“Sớm muộn gì tài sản trong nhà cũng để lại cho Thanh Dương. Nó đang ở trong quân đội, đoán chừng chả tha thiết gì với chuyện buôn bán. Oanh Khê là một thiếu nữ, cuộc sống sau này phải được bảo đảm. Anh muốn chia cổ phần ra làm hai phần, 10% cho Oanh Khê, em xem như vậy có được không?” Diệp Quốc Đào sợ vợ không đồng ý, nói thêm, “Nếu em cảm thấy nhiều thì chúng ta có thể thương lượng một chút.”
Mẹ Diệp nghĩ ngợi một chút, gật đầu nói: “Em không phản đối chuyện giao cổ phần cho Oanh Khê. Chỉ là, 10% có vẻ hơi ít quá không? Hay là thêm 10% nữa đi. Em nhìn thấy con bé này khéo léo nghe lời, sau này gả cho người ta, không có cha mẹ ruột, nhà chồng con bé khi dễ nó thì làm sao bây giờ? Có tiền làm hậu thuẫn, dù sao cha mẹ chồng cũng phải kiêng nể một chút, lưng đi cũng thẳng hơn mà.”
“Được!” Diệp Quốc Đào lập tức đồng ý, “Nhưng em cũng không cần lo lắng về vấn đề nhà chồng. Sau này chúng ta phụ giúp thu xếp một tay, còn có Thanh Dương ở phía sau, còn ai dám khi dễ con bé?”
“Cũng đúng.”
Trong khoảng thời gian tiếp đó, Diệp Thanh Dương và Trần Nhất Thần từng bước đi vào Diệp thị làm việc. Sau ngày hôm đó nói chuyện với Arnold, Arnold rõ ràng rất hài lòng với kế hoạch của anh, cũng như thả lỏng mức độ giám thị. Tất cả suông sẻ diễn tiếp cho đến hai tuần sau, Trần Nhất Thần nói cho anh biết, Ba Tụng muốn gặp anh.
Diệp Thanh Dương đã sớm dự liệu lần gặp mặt này. Ba Tụng tín nhiệm muốn kéo Trần Nhất Thần về phe cánh của mình. Cho nên thông qua Trần Nhất Thần, hắn ta cũng cảm thấy có hứng thú với anh. Huống chi ở thành phố G, cho dù là Arnold hay Ba Tụng, đều cần một người phụ giúp thông đường. Nếu Arnold coi trọng kế hoạch của anh, Ba Tụng cũng không phải là người ngu, đương nhiên cũng có hứng thú.
So với Arnold, Ba Tụng không gian xảo bằng, làm việc không đắn đo, rất quả quyết. Vừa nhìn thấy mặt Diệp Thanh Dương đã nói rõ mục đích của mình: “Chỉ cần anh hợp tác với tôi, Arnold cha tôi cho anh bao nhiêu lợi lộc, tôi liền cho anh bấy nhiêu tiền tài. Đồng thời anh cũng có thể lấy được một phần thị trường bên Vân Nam kia của tôi.”
Diệp Thanh Dương cười khẽ, xem ra đây chính là cha con vì lợi ích mà không từ bỏ thủ đoạn nào: “Cậu phải suy nghĩ thử xem nếu Arnold biết được tôi giao dịch với cậu thì sẽ làm gì tôi?”
“Diệp tiên sinh không cần lo lắng về vấn đề an toàn. Nếu tôi có lòng hợp tác, đương nhiên sẽ bày tỏ thành ý với anh. Arnold bên kia sẽ không có bất kỳ tin tức nào về chuyện anh hợp tác với tôi. Đồng thời, tôi cũng sẽ triệu tập người bên cạnh anh, bảo đảm an toàn cho anh. Tôi sẽ an bài thỏa đáng.”
“Như vậy…” Diệp Thanh Dương đứng dậy, bắt tay với Ba Tụng, “Hợp tác vui vẻ!”
Hai người ngồi chờ Trần Nhất Thần. Sau khi tan tầm, người này đã chạy tới quan rượu. Trong phòng bao, ba người đàn ông uống tới mặt mũi đỏ tới mang tai, nhưng mọi người đều biết rõ, người kia rất tỉnh táo. Ba Tụng lại rót thêm một ly rượu, mắt đỏ ngầu, nói: “Các người không có đề nghị gì sao?”
“Lúc này tôi chỉ có một phương pháp, chỉ là xem cậu có xuống tay được không thôi.” Trần Nhất Thần và Diệp Thanh Dương liếc mắt nhìn nhau, hai người đều hiểu, rèn sắt lúc còn nóng, có một số việc không bắt đúng thời cơ thì sau này sẽ rất khó thực hiện.
“Anh nói đi.”
“Nếu như cậu tính toán giết cha mình như vậy, sau đó đoạt quyền mua bán, cậu cho rằng cậu sẽ đoạt được bao nhiêu phần? Toàn bộ? Arnold gầy dựng giang sơn ở Thái Lan, không phải các nguyên lão trấn thủ việc làm ăn ở Thái Lan nắm giữ phần lớn tài nguyên hay sao? Cậu như vậy thì làm sao bọn họ có thể tình nguyện giao lại cho cậu?” Trần Nhất Thần bắt đầu từng bước dụ Ba Tụng vào lồng.
Đối với chuyện này, Ba Tụng quả thật rất nhức đầu. Những thứ đám người Thái Lan kia nắm trong tay không thể khinh thường. Đại ca của hắn là một người không có tiền đồ, không quả quyết, căn bản không thích hợp làm nghề này. Muốn giải quyết anh và cha của mình rất dễ dàng, nhưng chỉ sợ đám lão già kia cậy vào trong tay nắm giữ tài nguyên mà chiếm núi xưng vương.
“Hơn nữa, cậu không lo lắng thủ hạ dưới tay của cha cậu chống lại cậu sao?” Trần Nhất Thần dừng lại một chút, nhìn vẻ mặt của Ba Tụng, trong lòng có mấy phần tự tin, “Không bằng cậu lợi dụng khoảng thời gian này cha cậu vẫn còn tiếng tăm, thông qua ông ấy nắm bắt đám người này tới tay. Sau đó khiến cha cậu vĩnh viễn không thể trở về, đám thủ hạ cũng mất đi ý niệm.”
“Có ý kiến gì?”
“Mượn tay cảnh sát… Một khi cha cậu bị bắt, cậu cho rằng ông ấy còn có thể sống sót quay trở lại được không? Lão ta bị phán án tử hình, đám thủ hạ có thể nói cái gì?”
Ba Tụng nuốt xuống một ngụm rượu trắng nóng hừng hực, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, thốt ra một chữ: “Được!”
Xã giao xong thì Diệp Quốc Đào về nhà, Oanh Khê vẫn còn chưa ngủ, đang ngồi trước bàn đọc sách, cầm ly sữa tươi trong tay. Diệp Quốc Đào quan sát một lát, thấy cô vẫn khéo lóe như cũ, nhưng không nói thêm cái gì. Sau khi dặn dò cô nghỉ ngơi sớm một chút thì ông trở về phòng.
Mẹ Diệp đang ngồi trên giường rối rắm. Diệp Quốc Đào nhìn thấy bộ dạng này của bà thì biết ngay bà chưa nói cho Oanh Khê biết. Ông vừa cởi áo khoác ra vừa nói: “Nếu bắt anh đi nói chuyện này thì sợ rằng cũng không biết bắt đầu từ đâu. Em có nói đứa bé này vừa đến nhà chúng ta chưa được bao lâu đã trở thành bảo bối của Thanh Dương. Sau này anh lại thấy em còn cưng chiều nó hơn cả Thanh Dương đấy. Mặc dù anh không ở nhà thường xuyên, nhưng anh cũng nhìn ra được Oanh Khê là một đứa bé rất khéo léo hiểu chuyện. Nuôi con bé đã tám năm rồi, bây giờ mà trả lại thì anh cũng không đành lòng.”
“Cho dù thế nào đi nữa, em không muốn trả nó lại cho Trần Nhất Thần. Anh nói thử xem đối với vợ chồng chúng ta là có ý gì chứ? Lúc trước không nói không rằng vứt bỏ con lại, ừ, bây giờ thấy con được chúng ta nuôi dưỡng đàng hoàng thì xoay người muốn bắt về? Em chưa từng thấy ai da mặt dày như vậy…” Mẹ Diệp sửa lại chăn một chút, che chắn chân của mình. Gần đây gió lớn, bà thường hay đau đầu gối. “Trần Nhất Thần còn chưa tính, con của chúng cũng là lính, cực khổ này ai biết, dắt theo đứa bé thật không dễ dàng. Anh nói mẹ của con bé, tên gì đó… Tô Uyển, vọt vào bệnh viện đòi bắt lại Oanh Khê. Khi đó em thật khẩn trương, chỉ sợ Oanh Khê chịu không nổi bộ dạng khóc sướt mướt của cô ta mà mềm lòng. Lỡ con bé thật sự bỏ đi với Tô Uyển, đến khi Thanh Dương tỉnh lại, không thể không nổi điên! May là con bé này rất có lương tâm, biết người nào đối tốt với mình.”
“Bây giờ em nói những thứ này cũng vô dụng thôi. Cha ruột người ta trở lại, nếu thật con bé muốn đi chung, chúng ta cũng không thể nào ngăn được." Diệp Quốc Đào cầm áo ngủ lên, đi vào phòng tắm. Mẹ Diệp trăn trở trên giường, càng nghĩ càng không cam lòng, vội vàng đi vào phòng của Oanh Khê.
Oanh Khê đang ngồi trong bồn tắm nghĩ lại tình cảnh mình gặp Diệp Thanh Dương lúc ban ngày, trong lòng cảm giác ngọt ngào. Có thể là bởi vì lo lắng cho anh, mới không gặp mấy ngày, cô đã nhớ nhung gay gắt. Nhưng rồi lại nhớ tới bộ dạng anh càu mày quay đầu đi, trong lòng lại tức giận. Bên cạnh anh còn giống như có một người đàn ông khác. Cô nhớ mang máng người đàn ông kia cũng liếc mắt nhìn mình. Mặc dù không nhớ rõ bộ dạng của người đàn ông kia, nhưng Oanh Khê cảm thấy là lạ, là loại miêu tả rất sinh động, nhưng lại nói không thành lời đó là cái gì.
Mẹ Diệp vào phòng Oanh Khê, thấy không có ai, liền kêu hai tiếng. Oanh Khê khoác áo choàng tắm vào người rồi đi ra ngoài, cầm khăn lông khô lau tóc. Mẹ Diệp nghe được hai chữ ‘bà Nội’ trong veo vang lên, trong lòng cũng mềm đi phân nửa. Bà cười ôn hòa cầm lấy khăn lông từ trong tay Oanh Khê, giúp cô lau tóc, kéo cô bé ngồi xuống giường, do dự một hồi rồi mở miệng.
“Oanh Khê, bà Nội hỏi cháu chuyện này.” Mẹ Diệp cười híp mắt, ngừng lại một chút, rồi nói thêm một câu, “Cháu không được suy nghĩ nhiều nhé.”
“Dạ.” Oanh Khe gật đầu.
“Nếu như… Bà nói chỉ là nếu như thôi nhé… Cha cháu trở lại, cháu có còn nguyện ý ở chung với chúng tôi nữa không?”
“Hả?” Nhất thời Oanh Khê phản ứng không kịp, gãi gãi đầu, chẳng lẽ mọi người đều biết chuyện Diệp Thanh Dương muốn mang cha của mình trở về sao? Chuyện này ông bà Nội có tức giận không? Chuyện nguy hiểm như vậy để cho con trai duy nhất của bọn họ đi làm, bọn họ không vừa lòng, cho nên mới tới dò xét mình?
“Dĩ nhiên chuyện bà Nội nói không phải là chắc chắn. Chẳng qua chỉ là một giả thuyết mà thôi.” Mẹ Diệp thấy bộ dạng của cô, lại bắt đầu che che giấu giấu, dường như không muốn để cho cô biết.”
“À…” Oanh Khê hé miệng cười, trả lời khẳng định, “Sẽ không ạ… Cho dù cha cháu trở lại, cháu vẫn sẽ ở chung với mọi người, sẽ vĩnh viễn ở chung với chú.”
Về vấn đề này, ý thức của Oanh Khê hoàn toàn không cần lưỡng lự cũng có thể trả lời. Cô chưa từng nghĩ tới sẽ vì bất cứ điều gì mà cô rời khỏi Diệp Thanh Dương. Ngay cả lần Diệp Thanh Dương muốn đi hẹn hò, cô nói muốn về lại với Chung Lâm, cũng chỉ là nhất thời giận dỗi, không muốn nhìn thấy anh và phụ nữ khác ở chung với nhau bàn chuyện cưới gả mà thôi. Có lúc Oanh Khê đã từng nghĩ tới, mình sinh ra có phải là cái xương sườn trên người Diệp Thanh Dương hay không? Sự tồn tại của cô cũng chỉ vì anh. Ý nghĩ này nghe ra rất hoang đường, nhưng Oanh Khê lại cảm thấy bất kỳ lò sưởi nào trên đời cũng không ấm áp bằng.
“Vậy là được… Không có gì hết… Ngủ đi, ngày mai còn phải đi học…” Mẹ Diệp đắp mền cho cô, vuốt nhẹ lên trán của cô, có chút trách cứ nói, “Học sinh các cháu thật khổ, bà muốn đưa cháu ra nước ngoài để học, không cần phải thi cái gì cấp ba, cao đẳng, nhưng cháu lại không muốn.”
Mẹ Diệp đã đề cập tới chuyện này không chỉ một lần, Diệp Thanh Dương không đồng ý, Diệp Oanh Khê cũng không đáp ứng, sau cùng cũng chẳng giải quyết được gì. Oanh Khê rút tay từ trong chăn ra, lôi kéo tay của mẹ Diệp, nói nhẹ nhàng: “Nếu như cháu đi nước ngoài du học thì làm sao gặp được chú và ông bà Nội thường xuyên. Cháu không bỏ được đâu.”
Lời dụ dỗ này khiến trái tim mẹ Diệp ngọt lịm, khen Oanh Khê không ngớt lời. Diệp Quốc Đào tắm xong đi ra ngoài, một lát sau thấy vợ mình vui vẻ trở lại, thuận miệng hỏi thăm. Câu trả lời của Oanh Khê cũng khiến sắc mặt của ông trở lại bình thường, liên tục tán thưởng: “Con bé này quả thật không tệ, tri ân lại khéo léo, không hổ là đứa bé được nhà họ Diệp nuôi dưỡng.”
“Ừ, vậy mà anh cứ để mặt hằm hằm với con bé hoài chi vậy?” Mẹ Diệp cũng cảm thấy bất mãn đối với hành động của ông xã nhà mình.
“Đó không phải là thói quen của anh sao…” Diệp Quốc Đào có chút xấu hổ, im lặng một lát rồi nói, “Anh thương lượng chuyện này với em có được không?”
“Vâng.”
“Sớm muộn gì tài sản trong nhà cũng để lại cho Thanh Dương. Nó đang ở trong quân đội, đoán chừng chả tha thiết gì với chuyện buôn bán. Oanh Khê là một thiếu nữ, cuộc sống sau này phải được bảo đảm. Anh muốn chia cổ phần ra làm hai phần, 10% cho Oanh Khê, em xem như vậy có được không?” Diệp Quốc Đào sợ vợ không đồng ý, nói thêm, “Nếu em cảm thấy nhiều thì chúng ta có thể thương lượng một chút.”
Mẹ Diệp nghĩ ngợi một chút, gật đầu nói: “Em không phản đối chuyện giao cổ phần cho Oanh Khê. Chỉ là, 10% có vẻ hơi ít quá không? Hay là thêm 10% nữa đi. Em nhìn thấy con bé này khéo léo nghe lời, sau này gả cho người ta, không có cha mẹ ruột, nhà chồng con bé khi dễ nó thì làm sao bây giờ? Có tiền làm hậu thuẫn, dù sao cha mẹ chồng cũng phải kiêng nể một chút, lưng đi cũng thẳng hơn mà.”
“Được!” Diệp Quốc Đào lập tức đồng ý, “Nhưng em cũng không cần lo lắng về vấn đề nhà chồng. Sau này chúng ta phụ giúp thu xếp một tay, còn có Thanh Dương ở phía sau, còn ai dám khi dễ con bé?”
“Cũng đúng.”
Trong khoảng thời gian tiếp đó, Diệp Thanh Dương và Trần Nhất Thần từng bước đi vào Diệp thị làm việc. Sau ngày hôm đó nói chuyện với Arnold, Arnold rõ ràng rất hài lòng với kế hoạch của anh, cũng như thả lỏng mức độ giám thị. Tất cả suông sẻ diễn tiếp cho đến hai tuần sau, Trần Nhất Thần nói cho anh biết, Ba Tụng muốn gặp anh.
Diệp Thanh Dương đã sớm dự liệu lần gặp mặt này. Ba Tụng tín nhiệm muốn kéo Trần Nhất Thần về phe cánh của mình. Cho nên thông qua Trần Nhất Thần, hắn ta cũng cảm thấy có hứng thú với anh. Huống chi ở thành phố G, cho dù là Arnold hay Ba Tụng, đều cần một người phụ giúp thông đường. Nếu Arnold coi trọng kế hoạch của anh, Ba Tụng cũng không phải là người ngu, đương nhiên cũng có hứng thú.
So với Arnold, Ba Tụng không gian xảo bằng, làm việc không đắn đo, rất quả quyết. Vừa nhìn thấy mặt Diệp Thanh Dương đã nói rõ mục đích của mình: “Chỉ cần anh hợp tác với tôi, Arnold cha tôi cho anh bao nhiêu lợi lộc, tôi liền cho anh bấy nhiêu tiền tài. Đồng thời anh cũng có thể lấy được một phần thị trường bên Vân Nam kia của tôi.”
Diệp Thanh Dương cười khẽ, xem ra đây chính là cha con vì lợi ích mà không từ bỏ thủ đoạn nào: “Cậu phải suy nghĩ thử xem nếu Arnold biết được tôi giao dịch với cậu thì sẽ làm gì tôi?”
“Diệp tiên sinh không cần lo lắng về vấn đề an toàn. Nếu tôi có lòng hợp tác, đương nhiên sẽ bày tỏ thành ý với anh. Arnold bên kia sẽ không có bất kỳ tin tức nào về chuyện anh hợp tác với tôi. Đồng thời, tôi cũng sẽ triệu tập người bên cạnh anh, bảo đảm an toàn cho anh. Tôi sẽ an bài thỏa đáng.”
“Như vậy…” Diệp Thanh Dương đứng dậy, bắt tay với Ba Tụng, “Hợp tác vui vẻ!”
Hai người ngồi chờ Trần Nhất Thần. Sau khi tan tầm, người này đã chạy tới quan rượu. Trong phòng bao, ba người đàn ông uống tới mặt mũi đỏ tới mang tai, nhưng mọi người đều biết rõ, người kia rất tỉnh táo. Ba Tụng lại rót thêm một ly rượu, mắt đỏ ngầu, nói: “Các người không có đề nghị gì sao?”
“Lúc này tôi chỉ có một phương pháp, chỉ là xem cậu có xuống tay được không thôi.” Trần Nhất Thần và Diệp Thanh Dương liếc mắt nhìn nhau, hai người đều hiểu, rèn sắt lúc còn nóng, có một số việc không bắt đúng thời cơ thì sau này sẽ rất khó thực hiện.
“Anh nói đi.”
“Nếu như cậu tính toán giết cha mình như vậy, sau đó đoạt quyền mua bán, cậu cho rằng cậu sẽ đoạt được bao nhiêu phần? Toàn bộ? Arnold gầy dựng giang sơn ở Thái Lan, không phải các nguyên lão trấn thủ việc làm ăn ở Thái Lan nắm giữ phần lớn tài nguyên hay sao? Cậu như vậy thì làm sao bọn họ có thể tình nguyện giao lại cho cậu?” Trần Nhất Thần bắt đầu từng bước dụ Ba Tụng vào lồng.
Đối với chuyện này, Ba Tụng quả thật rất nhức đầu. Những thứ đám người Thái Lan kia nắm trong tay không thể khinh thường. Đại ca của hắn là một người không có tiền đồ, không quả quyết, căn bản không thích hợp làm nghề này. Muốn giải quyết anh và cha của mình rất dễ dàng, nhưng chỉ sợ đám lão già kia cậy vào trong tay nắm giữ tài nguyên mà chiếm núi xưng vương.
“Hơn nữa, cậu không lo lắng thủ hạ dưới tay của cha cậu chống lại cậu sao?” Trần Nhất Thần dừng lại một chút, nhìn vẻ mặt của Ba Tụng, trong lòng có mấy phần tự tin, “Không bằng cậu lợi dụng khoảng thời gian này cha cậu vẫn còn tiếng tăm, thông qua ông ấy nắm bắt đám người này tới tay. Sau đó khiến cha cậu vĩnh viễn không thể trở về, đám thủ hạ cũng mất đi ý niệm.”
“Có ý kiến gì?”
“Mượn tay cảnh sát… Một khi cha cậu bị bắt, cậu cho rằng ông ấy còn có thể sống sót quay trở lại được không? Lão ta bị phán án tử hình, đám thủ hạ có thể nói cái gì?”
Ba Tụng nuốt xuống một ngụm rượu trắng nóng hừng hực, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, thốt ra một chữ: “Được!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.