Chương 24: Phân tích
Bát Trà Hương
16/02/2016
Bây giờ mỗi lần nói chuyện, hai người đều làm như không có chuyện gì xảy ra. Mặt ngoài gió êm sóng lặng, nhưng ai cũng nhìn ra có chút thay đổi. Diệp Oanh Khê vẫn khéo léo hiểu chuyện như trước, càng ngày càng cười nhiều hơn. Diệp Thanh Dương cũng trầm tĩnh như vậy, lúc đối xử với Diệp Oanh Khê thì lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Đối với chuyện Diệp Thanh Dương lỡ hẹn ngày đó, Trần An Bác không vui tí nào, thỉnh thoảng lại buông lời châm chọc lạnh nhạt. Người nào đó muốn thành hôn mà cũng gặp trắc trở đành phải cười trừ. Trần An Bác không phải kẻ ngốc, sau khi Diệp Oanh Khê ở bệnh viện truyền nước biển mấy tiếng đồng hồ, Diệp Thanh Dương liền thay đổi ý kiến, không cần nói cũng biết nguyên nhân vì sao. Đối với tình trạng dây dưa của hai người hiện giờ, anh lại có chỗ không hiểu. Hình như Diệp Oanh Khê can thiệp vào rất nhiều chuyện của Diệp Thanh Dương, thậm chí có một số việc cô không nên chen chân vào.
“Ôi, lão đại, tôi hỏi anh chuyện này.” Vừa bước vào viện gia chúc, Trần An Bác nhanh chóng nhảy lên níu kéo bả vai của Diệp Thanh Dương, “Cô nhóc nhà anh kia… rốt cuộc anh tính sao với con bé đây?”
“Cậu có cách à?” Diệp Thanh Dương nheo mắt liếc anh một cái, đi từ từ lên lầu, “Đi học, tốt nghiệp đại học, sau đó đi làm.”
“Đây là bảo đảm cho tương lai. Ý tôi là trong cuộc sống, dù sao anh cũng không thể vì cô nhóc này mà bỏ lỡ cơ hội tìm một nửa kia của mình. Hay là anh tính cột cô nhóc cả đời bên cạnh mình?”
“Về sau, cậu đừng nhắc tới chuyện kết hôn của tôi trước mặt con bé. Con bé không vui.” Diệp Thanh Dương gạt bàn tay của cậu ta xuống, dừng chân lại, “Mẹ tôi bảo năm mới xin phép nghĩ lễ đến nhà chúng tôi dùng cơm.”
“Anh đi không?”
“Đi. Mỗi năm đến dịp Tết tôi đều không về, lão thái thái làm sao vui được? Oanh Khê cũng sẽ không đồng ý.”
“Người anh em, tôi thật sự cảm thấy anh đã gặp hạn rồi. Chỉ mấy câu ‘không rời khỏi Diệp Oanh Khê’ thôi mà anh buông tay tất cả vì bảo bối này. Đợi hai năm nữa đi, cô nhóc kia trưởng thành, bắt đầu đòi có bạn trai coi anh làm sao?”
“Nếu thật sự có một ngày như thế…” Diệp Thanh Dương lắc đầu, “Đến lúc đó, tôi thật không biết mình nên khổ sở hay vui sướng nữa.”
Trần An Bác nhìn Diệp Thanh Dương lấy chìa khóa cửa ra, như có điều suy nghĩ, vuốt cằm tiến vào nhà. ₰lê₰quý₰đôn₰ Tần Manh đang ngồi trước bàn trang điểm, bôi lên mặt đủ loại kem sữa, nhìn thấy bộ dạng giống như kẻ trộm của anh, tức giận trừng mắt, mắng: “Cười gì lưu manh giống như lượm được tiền thế? Vào cửa nhà mình mà liếc tới liếc lui như trộm vậy hả?”
“Manh Manh, có cần nói ông xã mình giống vậy không?” Trần An Bác vừa thay quần áo vừa cười hì hì, nói: “Lượm được tiền thì không có, nhưng nhặt được một bí mật.”
“Anh là đàn ông đấy, có thể đừng nhiều chuyện như vậy không?” Tần Manh buông cái gì đó trong tay ra, đi vào phòng bếp bưng ra một chén canh gà còn nóng, “Khuya rồi, uống canh gà lót bụng đi.”
Trần An Bác nhận canh gà, cũng không để ý đến cái nhìn chăm chú của cô, thản nhiên đứng dậy, uống hai hớp là đã xong chén canh, vào phòng tắm. Ở bên ngoài, Tần Manh khó chịu, ngồi cắn móng tay nửa ngày, sốt ruột chờ anh ra khỏi phòng tắm. Mà anh thì lại làm như không có chuyện gì, lên giường nằm, đắp chăn xong thì muốn ngủ liền.
Rốt cuộc Tần Manh cũng nhịn không được, đi tới đánh mạnh anh một cái: “Bí mật gì? Không biết nói chuyện nửa chừng như thế là muốn lấy mạng người à!”
“Hê hê…” Trần An Bác cười một cách lưu manh, xoay người lại ôm bà xã vào lòng, vén tóc cô xõa qua một bên, nói, “Đã nhiều năm rồi, anh cảm thấy giữa Diệp Thanh Dương và Diệp Oanh Khê có gì đó kỳ lạ. Mặc dù thường ngày anh trêu đùa cà rỡn, nhưng trong đó có mầy phần suy nghĩ thật lòng. Chỉ là Diệp Thanh Dương luôn cảm thấy anh không đứng đắn.
“Không thể nào! Oanh Khê và Diệp Thanh Dương cách nhau hơn mười tuổi. Hơn nữa người ta lại là quan hệ cha nuôi con nuôi, thân mật một chút cũng là chuyện bình thường. Có phải anh suy nghĩ nhiều quá hay không?”
“Em nghe anh phân tích một chút trước đã.” Trần An Bác vỗ vỗ eo của Tần Manh, ý bảo cô từ từ, chớ nóng vội, “Lúc Oanh Khê còn nhỏ, anh ấy thương yêu cưng chiều cũng là lẽ đương nhiên, không ai cảm thấy có gì không đúng. Anh ấy nói Diệp Oanh Khê nhạy cảm, đi đâu cũng mang bên người, buổi tối ngủ chung với nhau, có thể giải thích được. Nhưng mà…điểm mấu chốt chính là, em có thấy con nuôi nào mười lăm mười sáu tuổi, không cùng chung huyết thống, lại ngủ chung với cha nuôi vẫn còn độc thân không hả?”
“Tại sao cả ngày anh chỉ nghĩ đến chuyện bậy bạ không vậy?” Tần Manh âm thầm cấu vào thịt bên hông của anh, “Mặc dù người ta không có quan hệ máu mủ, nhưng trên thực tế, đây là quan hệ cha con ở chung, ngủ chung thì cũng có sao đâu? Em thấy con bé Oanh Khê này quả thật rất nhạy cảm, Diệp Thanh Dương vì muốn tốt cho con bé nên một mực cưng chiều, vậy thì có gì chứ?”
“Em còn nhớ Diệp Thanh Dương nói anh nhờ em tìm người tốt giới thiệu cho anh ấy không?” Trần An Bác chờ Tần Manh gật đầu rồi mới nói tiếp, “Nhưng cuối cùng Diệp Thanh Dương vì Diệp Oanh Khê, chả thèm đi gặp ai, hơn nữa còn từ bỏ luôn ý định kết hôn. Lúc đầu anh còn tưởng Diệp Oanh Khê không chịu buông tay, sau này lại thấy hình như con bé không phải như vậy. Chẳng lẽ em không phát hiện, chỉ cần có Diệp Thanh Dương ở đây là ánh mắt của Diệp Oanh Khê không bình thường sao?”
“Anh bắt đầu nghiên cứu tâm lý con gái từ khi nào vậy hả?” Mặc dù ngoài miệng Tần Manh nói như vậy, nhưng trong đầu lại bắt đầu nghĩ lại cảnh tượng nhìn thấy Diệp Oanh Khê lần trước, lúc Diệp Thanh Dương ở đây.
“Bảy tám năm trước, lúc đó hai đứa mình còn chưa quen biết, rất nhiều người đã nói đùa, nói là Diệp Oanh Khê và Đạp Tuyết nhà chúng ta rất giống nhau, nhất là đôi mắt. Anh cũng đã âm thầm quan sát, thật rất giống… Em cũng nên biết, từ sau khi Diệp Thanh Dương cứu thoát Đạp Tuyết, quả thật con bé đã có chút cảm tình với Diệp Thanh Dương… Khéo thay, lúc Diệp Oanh Khê nhìn Diệp Thanh Dương cũng giống như ánh mắt của Đạp Tuyết nhìn anh ấy. Lúc đó quả thật hai người chính là một khuôn mẫu nắn ra.”
Tần Manh giật mình trong lòng, bởi vì không hề nghĩ tới, bây giờ nghe Trần An Bác nói như thế, còn thật giống. Chỉ là Diệp Oanh Khê còn quá nhỏ, Diệp Thanh Dương lại đã ngoài ba mươi, sự phối hợp như vậy không thể tưởng tượng nổi. Ngược lại Trần An Bác không nghĩ nhiều như thế, phân tích xong thì lại mơ màng nói một câu, “Tự nuôi tự xài cũng không sao, chỉ sợ lúc đó Đạp Tuyết mà biết được thì nhất định quậy tung trời.”, rồi lật người lại chuẩn bị đi ngủ.
“Anh đừng nhắc tới Trần Đạp Tuyết nhà các anh trước mặt em. Em cảm thấy chị dâu anh cưng chiều con bé quá độ, một con bé ngang tàng hống hách!” Tần Manh không thích Trần Đạp Tuyết cho lắm.
“Trong nhà chỉ có mỗi mình nó, không cưng chiều nó thì cưng chiều ai? Chị dâu anh lại không thể sinh con. Em sinh một đứa đi, anh bảo đảm địa vị của nó còn cao hơn cả Trần Đạp Tuyết đấy.”
“Em biết ngay anh chỉ chờ em vậy thôi. Bây giờ em còn nhỏ, hai năm nữa sinh cũng được mà.” Tần Manh hất tay bàn tay mò mẫm của anh ra, quấn chặt lấy chăn mà ngủ.
Thời gian giống như vết chân của ông lão giẫm lên mặt tuyết trắng xóa ở thành phố G, thoáng cái đã qua một năm. Dưới sự chỉ thị của mẹ Diệp năm trước, bất cứ chuyện gì xảy ra Diệp Thanh Dương cũng phải về nhà ăn cơm Tết. Anh nghĩ đến lời mời của mẹ Diệp đối với Trần An Bác, cố ý phối hợp thời gian nghĩ với Trần An Bác.
Ba ngày đầu năm, có thêm Tần Manh, ba người cùng nhau trở lại nhà họ Diệp. Nhà họ Trần là dòng dõi quân chính, lấy chăm chỉ làm tiêu chuẩn trị gia. Trần An Bác lớn lên trong một hoàn cảnh như vậy, bẩm sinh sẽ không phải là người phô trương. Nhà họ Diệp lại khác, năm xưa Diệp Quốc Đào tay trắng lập nghiệp, xông pha thương trường một mình một cõi. Hiện giờ đã thành đại nghiệp, đương nhiên trong ngoài đều trang hoàng thật tốt. Bởi vậy vừa mới bước vào nhà họ Diệp, Trần An Bác và Tần Manh đồng thanh kêu lên kinh ngạc.
Diệp Thanh Dương nghiêng đầu nhìn hai người một cái, nhưng không nói thêm gì, chào hỏi quản gia bảo mang hai người vào trong. Bản thân mình thì cởi nón quân trang xuống cầm trong tay, lập tức đi thẳng ra ngoài vườn hoa.
“Anh không đi vào với chúng tôi hả?” Trần An Bác không hiểu quay đầu nhìn anh.
“Hai người vào trước đi, mẹ tôi đang đợi đấy. Tôi ra vườn hoa gặp Oanh Khê một chút.” Diệp Thanh Dương cũng không quay đầu lại, nhưng chỉ vừa đi được hai bước thì nghe quản gia nói Oanh Khê đang ở trong phòng. Thường ngày, mỗi lần thời tiết tốt là cô bé này đều ở ngoài chơi với Bích Quy, một người một chó đùa giỡn quên cả thời gian. Hôm nay sao lại im lặng như thế.
“Ngày hôm qua có khách đến chơi, ăn chút đồ ăn lạnh, hôm nay cảm thấy khó chịu trong người, đang nằm nghĩ trên giường.” Quản gia nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Diệp Thanh Dương thì tranh thủ thời gian giải thích.
“Thế tại sao không đến bệnh viện?” Diệp Thanh Dương quay người trở lại đi nhanh vào nhà.
“Sáng hôm nay phu nhân đã mang tới bệnh viện, nói là hệ thống tiêu hóa không được tốt, chú ý ăn uống một chút là không sao.”
“Ừ.” Lúc này Diệp Thanh Dương mới an lòng, chào hỏi Trần An Bác và Tần Manh. Tần Manh lo lắng cho Oanh Khê, muốn lên thăm một lát. Trần An Bác vừa nghe cô nói như vậy thì cũng muốn đi theo lên. Diệp Thanh Dương đành phải thắc thỏm chào hỏi mẹ Diệp vài câu rồi đi lên lầu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Oanh Khê vòng vọt, yếu đuối nằm trên giường, hơi thở có chút nặng nề. Diệp Thanh Dương cau mày, tắt máy điều hòa không khí, mở cửa sổ ra, thả không khí trong lòng đi vào. Diệp Oanh Khêk bị gió lạnh đánh thức, mắt mơ hồ nhìn bóng người bên cửa sổ, hoảng hốt.
“Chú…?” Sáng sớm vừa mới ngủ dậy thì đi nhà cầu liên tiếp, tới chiều thì trong người chả còn chút hơi sức nào.
“Cái gì?” Diệp Thanh Dương tiếp tục mở cửa sổ, không quay đầu lại, chỉ đáp lại một lời đơn giản.
Diệp Oanh Khê không hỏi nữa, cứ như vậy nhìn chằm chằm anh. Đầu năm nay cô vào Sơ Tam, học kỳ sau sẽ thi cấp ba rồi. Trường học cho học sinh nghỉ Đông mà vẫn còn yêu cầu phải học thêm, hơn nửa tháng rồi cô không gặp anh. Trước kia mỗi tuần đều gặp một lần, cô cũng đã nhớ anh không thôi chứ đừng nói là nửa tháng này.
Đôi khi, cô nhớ anh quá đỗi, sẽ lấy tờ giấy trong rương sắt ra, viết lên vài chữ rồi bỏ lại, hay là lấy vỏ viên đạn kia ra, vuốt ve vài cái. Bây giờ đang lúc nửa tỉnh nửa mê, anh lại đứng sờ sờ ở đó, chỉ là một bóng lưng nhưng cô cảm thấy trong lòng tràn ngập hạnh phúc, cảm giác trái tim dần dần bình tĩnh trở lại. Thế giới của cô giống như chỉ có mình anh, hạnh phúc như vậy không còn gì bằng. Ánh trời chiều sau giữa trưa chiếu vào, cô hoài nghi trái tim mình cũng sắp hòa tan trong sự ấm áp của người kia.
“Khó chịu lắm sao?” Diệp Thanh Dương không nghe cô trả lời, cho rằng cô vẫn còn khó chịu, thân thiết ngồi trên giường, đưa tay lướt nhẹ qua trán của cô, “Không phải chú đã nói rồi sao? Dạ dày của cháu không tốt, không nên ăn đồ nguội.”
“Chú thật để ý cháu phải không?” Như bị ma quỷ ám ảnh, cô mở miệng hỏi ra một câu như vậy.
Trong nháy mắt, dưới ánh mắt mập mờ của Trần An Bác và Tần Manh, Diệp Thanh Dương cứng đờ người.
Đối với chuyện Diệp Thanh Dương lỡ hẹn ngày đó, Trần An Bác không vui tí nào, thỉnh thoảng lại buông lời châm chọc lạnh nhạt. Người nào đó muốn thành hôn mà cũng gặp trắc trở đành phải cười trừ. Trần An Bác không phải kẻ ngốc, sau khi Diệp Oanh Khê ở bệnh viện truyền nước biển mấy tiếng đồng hồ, Diệp Thanh Dương liền thay đổi ý kiến, không cần nói cũng biết nguyên nhân vì sao. Đối với tình trạng dây dưa của hai người hiện giờ, anh lại có chỗ không hiểu. Hình như Diệp Oanh Khê can thiệp vào rất nhiều chuyện của Diệp Thanh Dương, thậm chí có một số việc cô không nên chen chân vào.
“Ôi, lão đại, tôi hỏi anh chuyện này.” Vừa bước vào viện gia chúc, Trần An Bác nhanh chóng nhảy lên níu kéo bả vai của Diệp Thanh Dương, “Cô nhóc nhà anh kia… rốt cuộc anh tính sao với con bé đây?”
“Cậu có cách à?” Diệp Thanh Dương nheo mắt liếc anh một cái, đi từ từ lên lầu, “Đi học, tốt nghiệp đại học, sau đó đi làm.”
“Đây là bảo đảm cho tương lai. Ý tôi là trong cuộc sống, dù sao anh cũng không thể vì cô nhóc này mà bỏ lỡ cơ hội tìm một nửa kia của mình. Hay là anh tính cột cô nhóc cả đời bên cạnh mình?”
“Về sau, cậu đừng nhắc tới chuyện kết hôn của tôi trước mặt con bé. Con bé không vui.” Diệp Thanh Dương gạt bàn tay của cậu ta xuống, dừng chân lại, “Mẹ tôi bảo năm mới xin phép nghĩ lễ đến nhà chúng tôi dùng cơm.”
“Anh đi không?”
“Đi. Mỗi năm đến dịp Tết tôi đều không về, lão thái thái làm sao vui được? Oanh Khê cũng sẽ không đồng ý.”
“Người anh em, tôi thật sự cảm thấy anh đã gặp hạn rồi. Chỉ mấy câu ‘không rời khỏi Diệp Oanh Khê’ thôi mà anh buông tay tất cả vì bảo bối này. Đợi hai năm nữa đi, cô nhóc kia trưởng thành, bắt đầu đòi có bạn trai coi anh làm sao?”
“Nếu thật sự có một ngày như thế…” Diệp Thanh Dương lắc đầu, “Đến lúc đó, tôi thật không biết mình nên khổ sở hay vui sướng nữa.”
Trần An Bác nhìn Diệp Thanh Dương lấy chìa khóa cửa ra, như có điều suy nghĩ, vuốt cằm tiến vào nhà. ₰lê₰quý₰đôn₰ Tần Manh đang ngồi trước bàn trang điểm, bôi lên mặt đủ loại kem sữa, nhìn thấy bộ dạng giống như kẻ trộm của anh, tức giận trừng mắt, mắng: “Cười gì lưu manh giống như lượm được tiền thế? Vào cửa nhà mình mà liếc tới liếc lui như trộm vậy hả?”
“Manh Manh, có cần nói ông xã mình giống vậy không?” Trần An Bác vừa thay quần áo vừa cười hì hì, nói: “Lượm được tiền thì không có, nhưng nhặt được một bí mật.”
“Anh là đàn ông đấy, có thể đừng nhiều chuyện như vậy không?” Tần Manh buông cái gì đó trong tay ra, đi vào phòng bếp bưng ra một chén canh gà còn nóng, “Khuya rồi, uống canh gà lót bụng đi.”
Trần An Bác nhận canh gà, cũng không để ý đến cái nhìn chăm chú của cô, thản nhiên đứng dậy, uống hai hớp là đã xong chén canh, vào phòng tắm. Ở bên ngoài, Tần Manh khó chịu, ngồi cắn móng tay nửa ngày, sốt ruột chờ anh ra khỏi phòng tắm. Mà anh thì lại làm như không có chuyện gì, lên giường nằm, đắp chăn xong thì muốn ngủ liền.
Rốt cuộc Tần Manh cũng nhịn không được, đi tới đánh mạnh anh một cái: “Bí mật gì? Không biết nói chuyện nửa chừng như thế là muốn lấy mạng người à!”
“Hê hê…” Trần An Bác cười một cách lưu manh, xoay người lại ôm bà xã vào lòng, vén tóc cô xõa qua một bên, nói, “Đã nhiều năm rồi, anh cảm thấy giữa Diệp Thanh Dương và Diệp Oanh Khê có gì đó kỳ lạ. Mặc dù thường ngày anh trêu đùa cà rỡn, nhưng trong đó có mầy phần suy nghĩ thật lòng. Chỉ là Diệp Thanh Dương luôn cảm thấy anh không đứng đắn.
“Không thể nào! Oanh Khê và Diệp Thanh Dương cách nhau hơn mười tuổi. Hơn nữa người ta lại là quan hệ cha nuôi con nuôi, thân mật một chút cũng là chuyện bình thường. Có phải anh suy nghĩ nhiều quá hay không?”
“Em nghe anh phân tích một chút trước đã.” Trần An Bác vỗ vỗ eo của Tần Manh, ý bảo cô từ từ, chớ nóng vội, “Lúc Oanh Khê còn nhỏ, anh ấy thương yêu cưng chiều cũng là lẽ đương nhiên, không ai cảm thấy có gì không đúng. Anh ấy nói Diệp Oanh Khê nhạy cảm, đi đâu cũng mang bên người, buổi tối ngủ chung với nhau, có thể giải thích được. Nhưng mà…điểm mấu chốt chính là, em có thấy con nuôi nào mười lăm mười sáu tuổi, không cùng chung huyết thống, lại ngủ chung với cha nuôi vẫn còn độc thân không hả?”
“Tại sao cả ngày anh chỉ nghĩ đến chuyện bậy bạ không vậy?” Tần Manh âm thầm cấu vào thịt bên hông của anh, “Mặc dù người ta không có quan hệ máu mủ, nhưng trên thực tế, đây là quan hệ cha con ở chung, ngủ chung thì cũng có sao đâu? Em thấy con bé Oanh Khê này quả thật rất nhạy cảm, Diệp Thanh Dương vì muốn tốt cho con bé nên một mực cưng chiều, vậy thì có gì chứ?”
“Em còn nhớ Diệp Thanh Dương nói anh nhờ em tìm người tốt giới thiệu cho anh ấy không?” Trần An Bác chờ Tần Manh gật đầu rồi mới nói tiếp, “Nhưng cuối cùng Diệp Thanh Dương vì Diệp Oanh Khê, chả thèm đi gặp ai, hơn nữa còn từ bỏ luôn ý định kết hôn. Lúc đầu anh còn tưởng Diệp Oanh Khê không chịu buông tay, sau này lại thấy hình như con bé không phải như vậy. Chẳng lẽ em không phát hiện, chỉ cần có Diệp Thanh Dương ở đây là ánh mắt của Diệp Oanh Khê không bình thường sao?”
“Anh bắt đầu nghiên cứu tâm lý con gái từ khi nào vậy hả?” Mặc dù ngoài miệng Tần Manh nói như vậy, nhưng trong đầu lại bắt đầu nghĩ lại cảnh tượng nhìn thấy Diệp Oanh Khê lần trước, lúc Diệp Thanh Dương ở đây.
“Bảy tám năm trước, lúc đó hai đứa mình còn chưa quen biết, rất nhiều người đã nói đùa, nói là Diệp Oanh Khê và Đạp Tuyết nhà chúng ta rất giống nhau, nhất là đôi mắt. Anh cũng đã âm thầm quan sát, thật rất giống… Em cũng nên biết, từ sau khi Diệp Thanh Dương cứu thoát Đạp Tuyết, quả thật con bé đã có chút cảm tình với Diệp Thanh Dương… Khéo thay, lúc Diệp Oanh Khê nhìn Diệp Thanh Dương cũng giống như ánh mắt của Đạp Tuyết nhìn anh ấy. Lúc đó quả thật hai người chính là một khuôn mẫu nắn ra.”
Tần Manh giật mình trong lòng, bởi vì không hề nghĩ tới, bây giờ nghe Trần An Bác nói như thế, còn thật giống. Chỉ là Diệp Oanh Khê còn quá nhỏ, Diệp Thanh Dương lại đã ngoài ba mươi, sự phối hợp như vậy không thể tưởng tượng nổi. Ngược lại Trần An Bác không nghĩ nhiều như thế, phân tích xong thì lại mơ màng nói một câu, “Tự nuôi tự xài cũng không sao, chỉ sợ lúc đó Đạp Tuyết mà biết được thì nhất định quậy tung trời.”, rồi lật người lại chuẩn bị đi ngủ.
“Anh đừng nhắc tới Trần Đạp Tuyết nhà các anh trước mặt em. Em cảm thấy chị dâu anh cưng chiều con bé quá độ, một con bé ngang tàng hống hách!” Tần Manh không thích Trần Đạp Tuyết cho lắm.
“Trong nhà chỉ có mỗi mình nó, không cưng chiều nó thì cưng chiều ai? Chị dâu anh lại không thể sinh con. Em sinh một đứa đi, anh bảo đảm địa vị của nó còn cao hơn cả Trần Đạp Tuyết đấy.”
“Em biết ngay anh chỉ chờ em vậy thôi. Bây giờ em còn nhỏ, hai năm nữa sinh cũng được mà.” Tần Manh hất tay bàn tay mò mẫm của anh ra, quấn chặt lấy chăn mà ngủ.
Thời gian giống như vết chân của ông lão giẫm lên mặt tuyết trắng xóa ở thành phố G, thoáng cái đã qua một năm. Dưới sự chỉ thị của mẹ Diệp năm trước, bất cứ chuyện gì xảy ra Diệp Thanh Dương cũng phải về nhà ăn cơm Tết. Anh nghĩ đến lời mời của mẹ Diệp đối với Trần An Bác, cố ý phối hợp thời gian nghĩ với Trần An Bác.
Ba ngày đầu năm, có thêm Tần Manh, ba người cùng nhau trở lại nhà họ Diệp. Nhà họ Trần là dòng dõi quân chính, lấy chăm chỉ làm tiêu chuẩn trị gia. Trần An Bác lớn lên trong một hoàn cảnh như vậy, bẩm sinh sẽ không phải là người phô trương. Nhà họ Diệp lại khác, năm xưa Diệp Quốc Đào tay trắng lập nghiệp, xông pha thương trường một mình một cõi. Hiện giờ đã thành đại nghiệp, đương nhiên trong ngoài đều trang hoàng thật tốt. Bởi vậy vừa mới bước vào nhà họ Diệp, Trần An Bác và Tần Manh đồng thanh kêu lên kinh ngạc.
Diệp Thanh Dương nghiêng đầu nhìn hai người một cái, nhưng không nói thêm gì, chào hỏi quản gia bảo mang hai người vào trong. Bản thân mình thì cởi nón quân trang xuống cầm trong tay, lập tức đi thẳng ra ngoài vườn hoa.
“Anh không đi vào với chúng tôi hả?” Trần An Bác không hiểu quay đầu nhìn anh.
“Hai người vào trước đi, mẹ tôi đang đợi đấy. Tôi ra vườn hoa gặp Oanh Khê một chút.” Diệp Thanh Dương cũng không quay đầu lại, nhưng chỉ vừa đi được hai bước thì nghe quản gia nói Oanh Khê đang ở trong phòng. Thường ngày, mỗi lần thời tiết tốt là cô bé này đều ở ngoài chơi với Bích Quy, một người một chó đùa giỡn quên cả thời gian. Hôm nay sao lại im lặng như thế.
“Ngày hôm qua có khách đến chơi, ăn chút đồ ăn lạnh, hôm nay cảm thấy khó chịu trong người, đang nằm nghĩ trên giường.” Quản gia nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Diệp Thanh Dương thì tranh thủ thời gian giải thích.
“Thế tại sao không đến bệnh viện?” Diệp Thanh Dương quay người trở lại đi nhanh vào nhà.
“Sáng hôm nay phu nhân đã mang tới bệnh viện, nói là hệ thống tiêu hóa không được tốt, chú ý ăn uống một chút là không sao.”
“Ừ.” Lúc này Diệp Thanh Dương mới an lòng, chào hỏi Trần An Bác và Tần Manh. Tần Manh lo lắng cho Oanh Khê, muốn lên thăm một lát. Trần An Bác vừa nghe cô nói như vậy thì cũng muốn đi theo lên. Diệp Thanh Dương đành phải thắc thỏm chào hỏi mẹ Diệp vài câu rồi đi lên lầu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Oanh Khê vòng vọt, yếu đuối nằm trên giường, hơi thở có chút nặng nề. Diệp Thanh Dương cau mày, tắt máy điều hòa không khí, mở cửa sổ ra, thả không khí trong lòng đi vào. Diệp Oanh Khêk bị gió lạnh đánh thức, mắt mơ hồ nhìn bóng người bên cửa sổ, hoảng hốt.
“Chú…?” Sáng sớm vừa mới ngủ dậy thì đi nhà cầu liên tiếp, tới chiều thì trong người chả còn chút hơi sức nào.
“Cái gì?” Diệp Thanh Dương tiếp tục mở cửa sổ, không quay đầu lại, chỉ đáp lại một lời đơn giản.
Diệp Oanh Khê không hỏi nữa, cứ như vậy nhìn chằm chằm anh. Đầu năm nay cô vào Sơ Tam, học kỳ sau sẽ thi cấp ba rồi. Trường học cho học sinh nghỉ Đông mà vẫn còn yêu cầu phải học thêm, hơn nửa tháng rồi cô không gặp anh. Trước kia mỗi tuần đều gặp một lần, cô cũng đã nhớ anh không thôi chứ đừng nói là nửa tháng này.
Đôi khi, cô nhớ anh quá đỗi, sẽ lấy tờ giấy trong rương sắt ra, viết lên vài chữ rồi bỏ lại, hay là lấy vỏ viên đạn kia ra, vuốt ve vài cái. Bây giờ đang lúc nửa tỉnh nửa mê, anh lại đứng sờ sờ ở đó, chỉ là một bóng lưng nhưng cô cảm thấy trong lòng tràn ngập hạnh phúc, cảm giác trái tim dần dần bình tĩnh trở lại. Thế giới của cô giống như chỉ có mình anh, hạnh phúc như vậy không còn gì bằng. Ánh trời chiều sau giữa trưa chiếu vào, cô hoài nghi trái tim mình cũng sắp hòa tan trong sự ấm áp của người kia.
“Khó chịu lắm sao?” Diệp Thanh Dương không nghe cô trả lời, cho rằng cô vẫn còn khó chịu, thân thiết ngồi trên giường, đưa tay lướt nhẹ qua trán của cô, “Không phải chú đã nói rồi sao? Dạ dày của cháu không tốt, không nên ăn đồ nguội.”
“Chú thật để ý cháu phải không?” Như bị ma quỷ ám ảnh, cô mở miệng hỏi ra một câu như vậy.
Trong nháy mắt, dưới ánh mắt mập mờ của Trần An Bác và Tần Manh, Diệp Thanh Dương cứng đờ người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.