Nhiều Lần Nhảy Qua Bờ Vực Tử Vong Để Công Lược Bệnh Kiều
Chương 50: Ánh Mắt Trong Vắt
Thử Ninh
09/08/2024
Tích Thúy không còn cách nào đành phải bước tới.
Những mầm cỏ non vừa chớm nở vào đầu xuân đang nối tiếp nhau mọc lên.
Vệ Đàn Sinh ngồi trên mặt đất, chiếc áo cà sa trải khắp sàn, trông rất mềm mại.
Tích Thúy ngồi xuống bên cạnh hắn, thấy bên cạnh hắn có cành liễu, trên đầu gối có hoa hạnh.
Ngón tay hắn trắng nõn, thon dài, đầu ngón tay khéo léo xuyên qua cành liễu, dần dần tạo thành hình vòng hoa, điểm xuyết hoa mai.
Hiện nay có không ít phụ nữ thích đội vòng hoa, chợ đêm đường Kinh Trung Đông cũng thường có người rao bán.
Tích Thúy có chút tò mò, Vệ Đàn Sinh lại biết đan vòng hoa, lại còn nhàn hạ thoải mái ngồi ở đây đan vòng hoa.
Hắn cụp mắt xuống lướt nhìn thoáng qua, có vẻ không quá hài lòng nên lấy một cây gai bên cạnh đâm xuyên qua.
Trong sự mềm mại có chút u ám đột ngột.
“Cao thí chủ.”Vệ Đàn Sinh ra hiệu cho nàng cúi đầu xuống.
Tích Thúy: “Cho ta? Tiểu sư phụ ngươi không tự đội à?”
Nam tử Đại Lương đội vòng hoa cũng là điều bình thường, có thể xoi đó là một điều lãng mạn và phong nhã.
Vệ Đàn Sinh lắc đầu: “Ta là đệ tử thiền môn, không cần hương hoa."
Nhìn gai trên vòng hoa, Tích Thúy không khỏi nảy ra những suy nghĩ lung tung, phải chăng vừa rồi Vệ Đàn Sinh không bóp chết nàng nên bây giờ lại hối hận và muốn dùng gai đâm chết nàng.
Trên đầu rơi xuống một mảnh nhẹ như không, và vụ giết người mà nàng tưởng tượng đã không xảy ra.
“Xem như báo đáp ân cứu mạng của thí chủ. "
Tích Thúy cũng lắc đầu: “Ta không cần ngươi báo đáp ta.”
Vệ Đàn Sinh nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp.
Tích Thúy suy nghĩ một chút, lấy vòng hoa xuống.
“Chuyện nhà chùa và chuyện Ngô nương tử, ta rất xin lỗi, nhưng ta không phải là loại nữ nhân tùy hứng như ngươi nghĩ đâu.”
Tích Thúy ngước mắt nhìn thẳng về phía hắn.
Phản ứng của Vệ Đàn Sinh rất bình tĩnh: “Thí chủ có ý gì?"
Ý của ta là: “Tích Thúy nhìn thẳng Vệ Đàn Sinh nói," Ta thật lòng thật dạ muốn kết giao với Vệ tiểu sư phụ, ta đã bày tỏ thật lòng đối đãi với ngươi, cũng hy vọng sau này Vệ tiểu sư phụ có thể đối xử chân thành với ta. "
Vệ Đàn Sinh trầm tĩnh nhìn nàng, ánh mắt lóe lên khiến Tích Thúy sợ hãi.
Vẻ mặt hắn không có chút thay đổi nào, khiến Tích Thúy do dự một lúc không biết mình có nói sai hay không.
Thật lâu sau, hắn mới lên tiếng.
“Ta không có ý khinh thường Cao thí chủ."
“Nếu là vì chuyện mấy ngày trước,” Vệ Đàn Sinh chắp tay chào, “Vậy thì ta muốn xin lỗi thí chủ. Hôm đó ta quả thực là quá xúc động.”
“Ta không cần ngươi xin lỗi, "Tích Thúy nói, “Ta không cầu Vệ tiểu sư phụ có thể đối xử với ta như cách người đối xử với Ngô nương tử, chỉ hy vọng Vệ tiểu sư phụ có thể nhìn thẳng vào ta.”
Từ khi nàng thay đổi thân phận đến bây giờ, Vệ Đàn Sinh chưa từng nhìn thẳng vào nàng.
Vệ Đàn Sinh hiện tại tuy hiền lành hơn trước nhưng cũng dối trá hơn.
Vệ Đàn Sinh nhìn nàng hồi lâu, lâu đến mức thậm chí có chút mạo phạm và lộ liễu.
Mãi đến khi Tích Thúy có chút không thoải mái nhíu mày, hắn mới lên tiếng.
“Được, ta đồng ý với cô.”Hắn nói như thế.
“Vệ tiểu sư phụ sẵn lòng kết giao với ta?”
Khóe miệng Vệ Đàn Sinh khẽ cong: “Nếu Cao thí chủ tới chùa, ta nhất định sẽ dâng trà xanh.”
Tích Thúy: “Hy vọng tiểu sư phụ nhớ kỹ lời nói hôm nay.”
Vệ Đàn Sinh mỉm cười không nói, phủi phủi lá cỏ trên người, miệng nói có việc rồi từ biệt nàng.
Tích Thúy sờ sờ vòng hoa trên đầu mình, nhìn bóng lưng Vệ Đàn Sinh rời đi, tự hỏi rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Là thật sự đồng ý với nàng, hay là hay chỉ nói qua loa đối phó mà thôi.
Đội vòng hoa trên đầu đi xung quanh khắp chốn có phần xấu hổ, sau khi Vệ Đàn Sinh rời đi, Tích Thúy liền lấy nó xuống cầm trên tay.
Nhưng vào lúc này, phía sau nàng bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Chử Lạc Tâm.
“Tam Nương!”
Tích Thúy dừng bước: “Chử lang quân?”
Thiếu niên nhanh chóng chạy tới, ánh mắt lấp lánh, nhìn nàng với ánh mắt ngưỡng mộ.
“Vừa rồi có quá nhiều người, ta không tiện tiến lên, vốn định vào trong trướng tìm cô, rồi lại sợ quấy rầy cô.”Chử Lạc Tâm cười nói: “Không ngờ lại gặp được Tam Nương ở đây.”
Tích Thúy hết sức bình tĩnh: “Lang quân tìm ta có việc gì sao?"
Chử Lạc Tâm sửng sốt, đột nhiên không biết nên trả lời như thế nào.
Hắn ta gãi đầu bối rối, như thể không có gì xảy ra với hắn ta cả.
Hắn ta chỉ hơi lo lắng một chút thôi.
Tuy rằng người bên ngoài đều nói nàng lớn lên giống nam nhân, không yếu đuối và đáng nương như những nữ tử bên cạnh.
Nhưng hắn ta lại không cảm thấy như vậy.
Dưới tàng cây hạnh hoa, liếc mắt
một cái là Chử Lạc Tâm liền cảm thấy vị Cao nương tử này tựa như những hiệp nữ mà người Đường viết ra.
Và sự việc ngày hôm nay đã thực sự xác nhận điều hắn ta đang nghĩ.
Chử Lạc Tâm không khỏi cảm thấy tự hào về sự sáng suốt của mình, mái tóc đen buộc sau đầu khẽ đung đưa: “Ta chỉ là lo lắng cho sự an toàn của cô thôi, Tam Nương, nên mới tới đây hỏi thăm.”
Chử Lạc Tâm rất đơn thuần, từ trước đến nay hắn ta đều thích kết giao với những nhân vật có lòng hào hiệp trong mắt hắn ta, như hôm nay độ hảo cảm đối với Tích Thúy tự nhiên từ từ tăng lên.
“Đa tạ ngươi quan tâm, ta không sao."
“Vậy ta và nương tử đi dạo một chút nhé!”Hắn ta vui vẻ đề nghị.
Trong mắt thiếu niên sạch sẽ, không có một tia mập mờ.
Còn chưa đi được hai bước, hắn ta đã liếc nhìn chiếc vương miện trên tay Tích Thúy, rất tò mò.
Tích Thúy hàm hồ ứng phó một câu, ngược lại hắn ta không hề hoài nghi, mở to hai mắt hỏi nàng có thể cho hắn ta đội một lúc không.
Chử Lạc Tâm mặc trường bào màu đất son, đội vòng hoa, không hề có cảm giác nữ tính, ngược lại còn có thêm khí phách và phong lưu.
Vòng hoa này nàng cầm không có tác dụng gì, cũng không thể đội ra ngoài, Tích Thúy thấy Chử Lạc Tâm thích nên thuận tay đưa cho hắn ta.
Hắn ta ngượng ngùng cảm ơn, xem ra đúng là rất thích.
Những mầm cỏ non vừa chớm nở vào đầu xuân đang nối tiếp nhau mọc lên.
Vệ Đàn Sinh ngồi trên mặt đất, chiếc áo cà sa trải khắp sàn, trông rất mềm mại.
Tích Thúy ngồi xuống bên cạnh hắn, thấy bên cạnh hắn có cành liễu, trên đầu gối có hoa hạnh.
Ngón tay hắn trắng nõn, thon dài, đầu ngón tay khéo léo xuyên qua cành liễu, dần dần tạo thành hình vòng hoa, điểm xuyết hoa mai.
Hiện nay có không ít phụ nữ thích đội vòng hoa, chợ đêm đường Kinh Trung Đông cũng thường có người rao bán.
Tích Thúy có chút tò mò, Vệ Đàn Sinh lại biết đan vòng hoa, lại còn nhàn hạ thoải mái ngồi ở đây đan vòng hoa.
Hắn cụp mắt xuống lướt nhìn thoáng qua, có vẻ không quá hài lòng nên lấy một cây gai bên cạnh đâm xuyên qua.
Trong sự mềm mại có chút u ám đột ngột.
“Cao thí chủ.”Vệ Đàn Sinh ra hiệu cho nàng cúi đầu xuống.
Tích Thúy: “Cho ta? Tiểu sư phụ ngươi không tự đội à?”
Nam tử Đại Lương đội vòng hoa cũng là điều bình thường, có thể xoi đó là một điều lãng mạn và phong nhã.
Vệ Đàn Sinh lắc đầu: “Ta là đệ tử thiền môn, không cần hương hoa."
Nhìn gai trên vòng hoa, Tích Thúy không khỏi nảy ra những suy nghĩ lung tung, phải chăng vừa rồi Vệ Đàn Sinh không bóp chết nàng nên bây giờ lại hối hận và muốn dùng gai đâm chết nàng.
Trên đầu rơi xuống một mảnh nhẹ như không, và vụ giết người mà nàng tưởng tượng đã không xảy ra.
“Xem như báo đáp ân cứu mạng của thí chủ. "
Tích Thúy cũng lắc đầu: “Ta không cần ngươi báo đáp ta.”
Vệ Đàn Sinh nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp.
Tích Thúy suy nghĩ một chút, lấy vòng hoa xuống.
“Chuyện nhà chùa và chuyện Ngô nương tử, ta rất xin lỗi, nhưng ta không phải là loại nữ nhân tùy hứng như ngươi nghĩ đâu.”
Tích Thúy ngước mắt nhìn thẳng về phía hắn.
Phản ứng của Vệ Đàn Sinh rất bình tĩnh: “Thí chủ có ý gì?"
Ý của ta là: “Tích Thúy nhìn thẳng Vệ Đàn Sinh nói," Ta thật lòng thật dạ muốn kết giao với Vệ tiểu sư phụ, ta đã bày tỏ thật lòng đối đãi với ngươi, cũng hy vọng sau này Vệ tiểu sư phụ có thể đối xử chân thành với ta. "
Vệ Đàn Sinh trầm tĩnh nhìn nàng, ánh mắt lóe lên khiến Tích Thúy sợ hãi.
Vẻ mặt hắn không có chút thay đổi nào, khiến Tích Thúy do dự một lúc không biết mình có nói sai hay không.
Thật lâu sau, hắn mới lên tiếng.
“Ta không có ý khinh thường Cao thí chủ."
“Nếu là vì chuyện mấy ngày trước,” Vệ Đàn Sinh chắp tay chào, “Vậy thì ta muốn xin lỗi thí chủ. Hôm đó ta quả thực là quá xúc động.”
“Ta không cần ngươi xin lỗi, "Tích Thúy nói, “Ta không cầu Vệ tiểu sư phụ có thể đối xử với ta như cách người đối xử với Ngô nương tử, chỉ hy vọng Vệ tiểu sư phụ có thể nhìn thẳng vào ta.”
Từ khi nàng thay đổi thân phận đến bây giờ, Vệ Đàn Sinh chưa từng nhìn thẳng vào nàng.
Vệ Đàn Sinh hiện tại tuy hiền lành hơn trước nhưng cũng dối trá hơn.
Vệ Đàn Sinh nhìn nàng hồi lâu, lâu đến mức thậm chí có chút mạo phạm và lộ liễu.
Mãi đến khi Tích Thúy có chút không thoải mái nhíu mày, hắn mới lên tiếng.
“Được, ta đồng ý với cô.”Hắn nói như thế.
“Vệ tiểu sư phụ sẵn lòng kết giao với ta?”
Khóe miệng Vệ Đàn Sinh khẽ cong: “Nếu Cao thí chủ tới chùa, ta nhất định sẽ dâng trà xanh.”
Tích Thúy: “Hy vọng tiểu sư phụ nhớ kỹ lời nói hôm nay.”
Vệ Đàn Sinh mỉm cười không nói, phủi phủi lá cỏ trên người, miệng nói có việc rồi từ biệt nàng.
Tích Thúy sờ sờ vòng hoa trên đầu mình, nhìn bóng lưng Vệ Đàn Sinh rời đi, tự hỏi rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Là thật sự đồng ý với nàng, hay là hay chỉ nói qua loa đối phó mà thôi.
Đội vòng hoa trên đầu đi xung quanh khắp chốn có phần xấu hổ, sau khi Vệ Đàn Sinh rời đi, Tích Thúy liền lấy nó xuống cầm trên tay.
Nhưng vào lúc này, phía sau nàng bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Chử Lạc Tâm.
“Tam Nương!”
Tích Thúy dừng bước: “Chử lang quân?”
Thiếu niên nhanh chóng chạy tới, ánh mắt lấp lánh, nhìn nàng với ánh mắt ngưỡng mộ.
“Vừa rồi có quá nhiều người, ta không tiện tiến lên, vốn định vào trong trướng tìm cô, rồi lại sợ quấy rầy cô.”Chử Lạc Tâm cười nói: “Không ngờ lại gặp được Tam Nương ở đây.”
Tích Thúy hết sức bình tĩnh: “Lang quân tìm ta có việc gì sao?"
Chử Lạc Tâm sửng sốt, đột nhiên không biết nên trả lời như thế nào.
Hắn ta gãi đầu bối rối, như thể không có gì xảy ra với hắn ta cả.
Hắn ta chỉ hơi lo lắng một chút thôi.
Tuy rằng người bên ngoài đều nói nàng lớn lên giống nam nhân, không yếu đuối và đáng nương như những nữ tử bên cạnh.
Nhưng hắn ta lại không cảm thấy như vậy.
Dưới tàng cây hạnh hoa, liếc mắt
một cái là Chử Lạc Tâm liền cảm thấy vị Cao nương tử này tựa như những hiệp nữ mà người Đường viết ra.
Và sự việc ngày hôm nay đã thực sự xác nhận điều hắn ta đang nghĩ.
Chử Lạc Tâm không khỏi cảm thấy tự hào về sự sáng suốt của mình, mái tóc đen buộc sau đầu khẽ đung đưa: “Ta chỉ là lo lắng cho sự an toàn của cô thôi, Tam Nương, nên mới tới đây hỏi thăm.”
Chử Lạc Tâm rất đơn thuần, từ trước đến nay hắn ta đều thích kết giao với những nhân vật có lòng hào hiệp trong mắt hắn ta, như hôm nay độ hảo cảm đối với Tích Thúy tự nhiên từ từ tăng lên.
“Đa tạ ngươi quan tâm, ta không sao."
“Vậy ta và nương tử đi dạo một chút nhé!”Hắn ta vui vẻ đề nghị.
Trong mắt thiếu niên sạch sẽ, không có một tia mập mờ.
Còn chưa đi được hai bước, hắn ta đã liếc nhìn chiếc vương miện trên tay Tích Thúy, rất tò mò.
Tích Thúy hàm hồ ứng phó một câu, ngược lại hắn ta không hề hoài nghi, mở to hai mắt hỏi nàng có thể cho hắn ta đội một lúc không.
Chử Lạc Tâm mặc trường bào màu đất son, đội vòng hoa, không hề có cảm giác nữ tính, ngược lại còn có thêm khí phách và phong lưu.
Vòng hoa này nàng cầm không có tác dụng gì, cũng không thể đội ra ngoài, Tích Thúy thấy Chử Lạc Tâm thích nên thuận tay đưa cho hắn ta.
Hắn ta ngượng ngùng cảm ơn, xem ra đúng là rất thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.