Nhiều Lần Nhảy Qua Bờ Vực Tử Vong Để Công Lược Bệnh Kiều
Chương 3: Hoang Mang
Thử Ninh
07/08/2024
Vệ Đàn Sinh vừa tỉnh, một nhóm người cũng không dám đến gần hắn, liền để cho hắn dựa vào thân cây nghỉ ngơi.
Cả người hắn ướt sũng, vết bẩn trên người bị nước tưới càng khó ngửi hơn, hun đến mấy người xung quanh cũng không muốn ở chỗ này lâu.
Công việc chăm sóc Vệ Đàn Sinh đương nhiên rơi vào người Tích Thúy có bối phận nhỏ nhất.
Trước khi đám người kia rời đi còn dặn dò một câu: “Lão Lục, những chuyện khác ngươi không cần lo lắng, chỉ cần đừng để tiểu tử này chết là được."
Sơn phỉ trên núi Biều Nhi, đa số đều là người trong thôn Biều Nhi, mấy năm trước huyện Thanh Dương hạn hán nghiêm trọng, mắt thấy thôn làng sống không nổi nên một đám lưu dân mới kết trại rồi dựa vào đánh cướp đoạt xá mà sống.
Mỗi người trong trại đều đã bò ra khỏi địa ngục ăn thịt người, đã nhìn quen những chuyện này rồi. Hơn nữa, cũng không phải là họ chưa từng ăn thịt người nên họ cũng đã mất lương tâm từ lâu rồi.
Bộ dáng này của Vệ Đàn Sinh, trong mắt bọn họ hoàn toàn chẳng là gì cả, không đáng để bọn họ phí bất cứ tâm tư gì.
Người trong thôn Biều Nhi vốn là một dòng họ, ít nhiều đều có quan hệ họ hàng. Thân thể Tích Thúy này tên là Lỗ Phi, đứng hàng thứ sáu, tuy rằng dáng vẻ đen đủi nhưng không lớn tuổi lắm, khuôn mặt mập mạp có râu quai nón nhìn còn có vài phần đáng yêu.
Ý thức Vệ Đàn Sinh còn chưa hoàn toàn khôi phục, hắn dựa vào thân cây ngây ngốc.
Bụi đất trên mặt hắn cũng bị nước cuốn đi không ít, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài, lông mày như núi xa, mắt như sơn, tựa như đồng tử dưới ghế Quan m Liên Hoa, tuy rằng còn chưa trưởng thành nhưng mơ hồ có thể nhìn ra dung mạo tuấn mỹ ngày sau có danh xưng tiểu Bồ Tát.
“Ngươi cảm thấy thế nào?” Tích Thúy ngồi xổm trước mặt hắn mà hỏi.
Nghe được động tĩnh của nàng, nam đồng quay đầu, nhìn nàng một cái.
Ánh mắt hắn đen trắng rõ ràng hiện ra chút thủy quang, khuôn mặt ửng hồng dưới ánh mặt trời chiếu rọi càng đỏ lên một chút.
Chỉ nhìn nàng một cái, hắn liền dời tầm mắt nhìn về phía cành cây hòe nhỏ vươn xuống. Cành lá um tùm tươi tốt giống như một tòa phật tràng lộn ngược.
Vệ Đàn Sinh không có ý muốn nói chuyện với mình, Tích Thúy cũng không giận.
“Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Dáng vẻ mờ mịt của hắn khiến Tích Thúy có chút muốn sờ sờ đầu hắn.
Quả thực nàng đã làm vậy rồi.
Mái tóc ướt sũng rối loạn của hắn dính bết lên trán càng làm nổi bật làn da trắng như sứ.
Nhưng làm xong Tích Thúy liền hối hận.
Tóc Vệ Đàn Sinh cũng không biết đã bao lâu rồi chưa gội, dưới tay nàng có cảm giác nhớp nháp và khó chịu.
Những giọt nước lăn từ sợi tóc xuống mi mắt, nam đồng cũng không thèm lau mặc cho nó lăn vào trong mắt.
Tích Thúy duỗi ống tay áo chủ động lau cho hắn một cái.
Vệ Đàn Sinh quay mặt đi.
Là vì trên người nàng quá hôi sao? Tích Thúy cúi đầu ngửi một cái.
Mùi nam tử hán thoáng chốc bốc lên khiến Tích Thúy nhíu mày.
Cân nhắc đến việc Vệ Đàn Sinh bị say nắng còn rất khó chịu, Tích Thúy không quấy rầy hắn cũng không rời đi, nàng ngồi ở bên cạnh hắn chán chết kéo tóc gáy của mình.
Tuyến mồ hôi của Lỗ Phi phát triển, tóc cực kỳ nhiều, da dày thịt mỡ nên kéo cũng không cảm thấy đau.
Mãi cho đến khi nam đồng bên cạnh rốt cuộc cũng nhẹ nhàng mở miệng.
“Khát.” Giọng nói của hắn khàn khàn, vừa nhẹ vừa nhỏ như mèo con.
Không ngờ Vệ Đàn Sinh sẽ chủ động nói chuyện với mình, Tích Thúy sửng sốt một chút rồi lập tức đáp lại: “Ngươi chờ một chút, ta đi lấy nước cho ngươi.”
Vệ Đàn Sinh sẽ chủ động nói chuyện với nàng, điều này cho thấy nàng vẫn rất dễ gần?
Tích Thúy xoa xoa khuôn mặt đen nhánh râu xồm xoàm của mình.
Nàng đổ đầy một bát nước trong bát sứ vỡ rồi đưa cho Vệ Đàn Sinh.
Dường như hắn thật sự rất khát, hắn chật vật cầm bát rót vào trong miệng, nước không kịp nuốt theo mép chén chảy xuống quần áo.
Có lẽ do uống quá nhiều nước nên nam đồng bị sặc nước, không cầm chắc được chiếc bát trên tay nên nó rơi xuống thành từng mảnh vụn.
Mà hắn không kịp bận tâm những thứ này, níu lấy cổ áo ho khan giống như thở cũng thở không ra hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ bừng.
Tích Thúy hoảng sợ, vội vàng vỗ lưng thuận khí cho hắn.
Tuy nhiên nàng đã đánh giá thấp sức lực của thân thể này rồi, nàng không quá nắm chắc lực đạo, lúc bàn tay ngăm đen rộng lớn vỗ vào tấm lưng mảnh khảnh của hắn, khiến hắn lảo đảo một cái.
Mất hơn nửa ngày Vệ Đàn Sinh mới bình tĩnh lại, đôi mắt càng thêm ẩm ướt hơn.
Trong cổ họng hắn phát ra chút khí âm nhè nhẹ, chậm rãi ngẩng đầu nhưng không nhìn Tích Thúy.
Tích Thúy nhìn theo ánh mắt của hắn, nhìn thấy chiếc bát sứ nằm trên mặt đất không thể cứu được.
Trong ánh mắt đứa nhỏ, để lộ ra vài phần sợ hãi.
“Không sao đâu”
Tích Thúy nhanh chóng vỗ lên lưng hắn vài cái, lúc này đã khống chế được lực đạo, nhẹ nhàng như một cách an ủi.
“Cái bát này đã vỡ ngay từ đầu rồi”, Tích Thúy thu hồi tầm mắt và nói với Vệ Đàn Sinh: “Đập vỡ cũng không sao. "
Rốt cuộc Vệ Đàn Sinh cũng nhìn thẳng vào nàng.
Không biết có phải bởi vì bóng lá hòe hay không mà hai tròng mắt đen nhánh của hắn mơ hồ hiện ra vài phần xanh biếc.
Nỗi sợ hãi trong đôi mắt kia vẫn không hoàn toàn tản ra, nhưng lại dâng lên vài phần hoang mang và khó hiểu.
=
Sơn phỉ mặt đen nhìn hắn rồi vỗ trán một cái giống như nhớ ra gì đó.
“Ngươi có đói bụng không, ta đi bưng cho ngươi bát cơm nhé. " Hắn ta hỏi.
Vệ Đàn Sinh do dự trong chớp mắt rồi gật đầu.
Thật ra hắn không đói bụng, đầu của hắn rất chóng mặt, trong dạ dày cũng rất khó chịu, trời đất ngả nghiêng giống như muốn nôn nhưng nôn không ra. Nhưng hắn biết, hắn nhất định phải ăn chút gì đó, bây giờ toàn thân hắn đều không dùng được chút sức lực nào.
Nếu hắn muốn chạy trốn thì nhất định phải bảo dưỡng cơ thể thật tốt.
Tích Thúy lại về tới nhà tranh bưng cơm của hắn ra.
Cơm của hắn hoàn toàn không thể gọi là cơm, non nửa bát bí đỏ trộn lẫn chút đậu đũa mềm nhũn nhão trộn thành một đống màu sắc kỳ quái.
Vệ Đàn Sinh vươn tay cụp mắt nhận lấy, không rên một tiếng cúi đầu ăn, ăn được một nửa thì ngừng lại, cảm thấy buồn nôn.
Một lát sau mới nắm chặt đũa ăn tiếp, ăn sạch nửa bát bí đỏ này.
Tích Thúy thấy hắn đáng thương nên không ôm hắn về nhà tranh nữa.
Nơi đó vừa tối vừa bẩn, mùa hè không thông gió, mặc dù ngoài phòng
nóng đôi chút nhưng tốt xấu gì vẫn có bóng cây có thể cho bóng mát.
Vệ Đàn Sinh ăn cơm xong thì hơi buồn ngủ, dường như hắn vẫn chưa tỉnh táo, dựa vào thân cây nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Hắn ngủ một giấc, ngủ mãi đến chạng vạng tối.
Ánh nắng chiều thiêu rụi cả bầu trời.
Đến canh giờ này cuối cùng hơi nóng cũng tản đi một chút, những người khác cũng đều lục tục đi ra ngoài hóng mát.
Hắn tựa vào thân cây, không ai để ý tới hắn.
Vệ Đàn Sinh trầm mặc nhìn đám hán tử trước mặt cao giọng đàm tiếu, bàn tay bị ống tay áo che lại chậm rãi xoa bóp chân trái.
Đau quá.
Hắn vốn dĩ rất hận đám sơn phỉ này, nhưng hiện tại thực lực hai bên chênh lệch nên hắn chỉ có thể chịu đựng nhục nhã mà sống sót.
Tích Thúy sợ bị người khác nhìn ra mình là hàng giả nên cũng không tiến lên xen vào, chỉ ngồi ở bên cạnh Vệ Đàn Sinh nghe bọn họ nói đùa bậy bạ. Nói đến cô nương trong thôn nào đẹp mắt, tiểu thiếp của phú thương đánh cướp lần trước xinh đẹp như thế nào.
Tích Thúy cảm thấy đứa nhỏ ở độ tuổi này nghe những thứ này không tốt lắm, nhưng nhìn vẻ mặt trầm mặc của hắn lại cảm thấy hắn hoàn toàn không nghe lọt tai, hắn kinh ngạc dường như đang suy nghĩ chuyện của mình.
Nắng chiều phủ một lớp lụa mỏng màu hoa hồng trên da thịt như sứ trắng của hắn, lông mi hắn rất dài, vừa dài vừa vểnh rất đẹp mắt. Thấy vậy trong lòng Tích Thúy vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Đang thất thần thì phía sau đột nhiên truyền đến tiếng la hét ầm ĩ, gọi nàng cùng uống rượu.
Tích Thúy lên tiếng đi tới, xuyên qua đám người cãi nhau, liếc mắt một cái liền chú ý tới một nam nhân ngồi ở đầu bàn.
Nam nhân có một đôi mắt như đêm tối, đang mỉm cười nhìn mọi người trước mặt.
Hắn ta cao lớn, cơ bắp cường tráng, tựa như một con báo đen nhanh nhẹn. Làn da màu lúa mì khỏe mạnh, ngũ quan sắc bén cường tráng, vết sẹo chạy từ lông mày cong đến môi trên giống như một con sâu dài xấu xí, trông rất đáng sợ.
Ở trên người hắn giống như có một loại mị lực đặc thù khiến người ta không dời mắt đi được, mặc kệ xung quanh có bao nhiêu người, ồn ào như thế nào, ánh mắt người khác luôn không tự chủ được rơi vào trên người hắn ta.
Tích Thúy phát hiện trên vai hắn còn có một con khỉ nhỏ đang nhìn chung quanh, ánh mắt xoay tròn không hề khiếp sợ.
Người đàn ông kia không nhìn nàng, nhưng nàng vừa ngồi xuống thì hắn ta liền chú ý tới nàng trong đám người ồn ào này.
“Lão Lục, lại đây.”
Cả người hắn ướt sũng, vết bẩn trên người bị nước tưới càng khó ngửi hơn, hun đến mấy người xung quanh cũng không muốn ở chỗ này lâu.
Công việc chăm sóc Vệ Đàn Sinh đương nhiên rơi vào người Tích Thúy có bối phận nhỏ nhất.
Trước khi đám người kia rời đi còn dặn dò một câu: “Lão Lục, những chuyện khác ngươi không cần lo lắng, chỉ cần đừng để tiểu tử này chết là được."
Sơn phỉ trên núi Biều Nhi, đa số đều là người trong thôn Biều Nhi, mấy năm trước huyện Thanh Dương hạn hán nghiêm trọng, mắt thấy thôn làng sống không nổi nên một đám lưu dân mới kết trại rồi dựa vào đánh cướp đoạt xá mà sống.
Mỗi người trong trại đều đã bò ra khỏi địa ngục ăn thịt người, đã nhìn quen những chuyện này rồi. Hơn nữa, cũng không phải là họ chưa từng ăn thịt người nên họ cũng đã mất lương tâm từ lâu rồi.
Bộ dáng này của Vệ Đàn Sinh, trong mắt bọn họ hoàn toàn chẳng là gì cả, không đáng để bọn họ phí bất cứ tâm tư gì.
Người trong thôn Biều Nhi vốn là một dòng họ, ít nhiều đều có quan hệ họ hàng. Thân thể Tích Thúy này tên là Lỗ Phi, đứng hàng thứ sáu, tuy rằng dáng vẻ đen đủi nhưng không lớn tuổi lắm, khuôn mặt mập mạp có râu quai nón nhìn còn có vài phần đáng yêu.
Ý thức Vệ Đàn Sinh còn chưa hoàn toàn khôi phục, hắn dựa vào thân cây ngây ngốc.
Bụi đất trên mặt hắn cũng bị nước cuốn đi không ít, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài, lông mày như núi xa, mắt như sơn, tựa như đồng tử dưới ghế Quan m Liên Hoa, tuy rằng còn chưa trưởng thành nhưng mơ hồ có thể nhìn ra dung mạo tuấn mỹ ngày sau có danh xưng tiểu Bồ Tát.
“Ngươi cảm thấy thế nào?” Tích Thúy ngồi xổm trước mặt hắn mà hỏi.
Nghe được động tĩnh của nàng, nam đồng quay đầu, nhìn nàng một cái.
Ánh mắt hắn đen trắng rõ ràng hiện ra chút thủy quang, khuôn mặt ửng hồng dưới ánh mặt trời chiếu rọi càng đỏ lên một chút.
Chỉ nhìn nàng một cái, hắn liền dời tầm mắt nhìn về phía cành cây hòe nhỏ vươn xuống. Cành lá um tùm tươi tốt giống như một tòa phật tràng lộn ngược.
Vệ Đàn Sinh không có ý muốn nói chuyện với mình, Tích Thúy cũng không giận.
“Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Dáng vẻ mờ mịt của hắn khiến Tích Thúy có chút muốn sờ sờ đầu hắn.
Quả thực nàng đã làm vậy rồi.
Mái tóc ướt sũng rối loạn của hắn dính bết lên trán càng làm nổi bật làn da trắng như sứ.
Nhưng làm xong Tích Thúy liền hối hận.
Tóc Vệ Đàn Sinh cũng không biết đã bao lâu rồi chưa gội, dưới tay nàng có cảm giác nhớp nháp và khó chịu.
Những giọt nước lăn từ sợi tóc xuống mi mắt, nam đồng cũng không thèm lau mặc cho nó lăn vào trong mắt.
Tích Thúy duỗi ống tay áo chủ động lau cho hắn một cái.
Vệ Đàn Sinh quay mặt đi.
Là vì trên người nàng quá hôi sao? Tích Thúy cúi đầu ngửi một cái.
Mùi nam tử hán thoáng chốc bốc lên khiến Tích Thúy nhíu mày.
Cân nhắc đến việc Vệ Đàn Sinh bị say nắng còn rất khó chịu, Tích Thúy không quấy rầy hắn cũng không rời đi, nàng ngồi ở bên cạnh hắn chán chết kéo tóc gáy của mình.
Tuyến mồ hôi của Lỗ Phi phát triển, tóc cực kỳ nhiều, da dày thịt mỡ nên kéo cũng không cảm thấy đau.
Mãi cho đến khi nam đồng bên cạnh rốt cuộc cũng nhẹ nhàng mở miệng.
“Khát.” Giọng nói của hắn khàn khàn, vừa nhẹ vừa nhỏ như mèo con.
Không ngờ Vệ Đàn Sinh sẽ chủ động nói chuyện với mình, Tích Thúy sửng sốt một chút rồi lập tức đáp lại: “Ngươi chờ một chút, ta đi lấy nước cho ngươi.”
Vệ Đàn Sinh sẽ chủ động nói chuyện với nàng, điều này cho thấy nàng vẫn rất dễ gần?
Tích Thúy xoa xoa khuôn mặt đen nhánh râu xồm xoàm của mình.
Nàng đổ đầy một bát nước trong bát sứ vỡ rồi đưa cho Vệ Đàn Sinh.
Dường như hắn thật sự rất khát, hắn chật vật cầm bát rót vào trong miệng, nước không kịp nuốt theo mép chén chảy xuống quần áo.
Có lẽ do uống quá nhiều nước nên nam đồng bị sặc nước, không cầm chắc được chiếc bát trên tay nên nó rơi xuống thành từng mảnh vụn.
Mà hắn không kịp bận tâm những thứ này, níu lấy cổ áo ho khan giống như thở cũng thở không ra hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ bừng.
Tích Thúy hoảng sợ, vội vàng vỗ lưng thuận khí cho hắn.
Tuy nhiên nàng đã đánh giá thấp sức lực của thân thể này rồi, nàng không quá nắm chắc lực đạo, lúc bàn tay ngăm đen rộng lớn vỗ vào tấm lưng mảnh khảnh của hắn, khiến hắn lảo đảo một cái.
Mất hơn nửa ngày Vệ Đàn Sinh mới bình tĩnh lại, đôi mắt càng thêm ẩm ướt hơn.
Trong cổ họng hắn phát ra chút khí âm nhè nhẹ, chậm rãi ngẩng đầu nhưng không nhìn Tích Thúy.
Tích Thúy nhìn theo ánh mắt của hắn, nhìn thấy chiếc bát sứ nằm trên mặt đất không thể cứu được.
Trong ánh mắt đứa nhỏ, để lộ ra vài phần sợ hãi.
“Không sao đâu”
Tích Thúy nhanh chóng vỗ lên lưng hắn vài cái, lúc này đã khống chế được lực đạo, nhẹ nhàng như một cách an ủi.
“Cái bát này đã vỡ ngay từ đầu rồi”, Tích Thúy thu hồi tầm mắt và nói với Vệ Đàn Sinh: “Đập vỡ cũng không sao. "
Rốt cuộc Vệ Đàn Sinh cũng nhìn thẳng vào nàng.
Không biết có phải bởi vì bóng lá hòe hay không mà hai tròng mắt đen nhánh của hắn mơ hồ hiện ra vài phần xanh biếc.
Nỗi sợ hãi trong đôi mắt kia vẫn không hoàn toàn tản ra, nhưng lại dâng lên vài phần hoang mang và khó hiểu.
=
Sơn phỉ mặt đen nhìn hắn rồi vỗ trán một cái giống như nhớ ra gì đó.
“Ngươi có đói bụng không, ta đi bưng cho ngươi bát cơm nhé. " Hắn ta hỏi.
Vệ Đàn Sinh do dự trong chớp mắt rồi gật đầu.
Thật ra hắn không đói bụng, đầu của hắn rất chóng mặt, trong dạ dày cũng rất khó chịu, trời đất ngả nghiêng giống như muốn nôn nhưng nôn không ra. Nhưng hắn biết, hắn nhất định phải ăn chút gì đó, bây giờ toàn thân hắn đều không dùng được chút sức lực nào.
Nếu hắn muốn chạy trốn thì nhất định phải bảo dưỡng cơ thể thật tốt.
Tích Thúy lại về tới nhà tranh bưng cơm của hắn ra.
Cơm của hắn hoàn toàn không thể gọi là cơm, non nửa bát bí đỏ trộn lẫn chút đậu đũa mềm nhũn nhão trộn thành một đống màu sắc kỳ quái.
Vệ Đàn Sinh vươn tay cụp mắt nhận lấy, không rên một tiếng cúi đầu ăn, ăn được một nửa thì ngừng lại, cảm thấy buồn nôn.
Một lát sau mới nắm chặt đũa ăn tiếp, ăn sạch nửa bát bí đỏ này.
Tích Thúy thấy hắn đáng thương nên không ôm hắn về nhà tranh nữa.
Nơi đó vừa tối vừa bẩn, mùa hè không thông gió, mặc dù ngoài phòng
nóng đôi chút nhưng tốt xấu gì vẫn có bóng cây có thể cho bóng mát.
Vệ Đàn Sinh ăn cơm xong thì hơi buồn ngủ, dường như hắn vẫn chưa tỉnh táo, dựa vào thân cây nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Hắn ngủ một giấc, ngủ mãi đến chạng vạng tối.
Ánh nắng chiều thiêu rụi cả bầu trời.
Đến canh giờ này cuối cùng hơi nóng cũng tản đi một chút, những người khác cũng đều lục tục đi ra ngoài hóng mát.
Hắn tựa vào thân cây, không ai để ý tới hắn.
Vệ Đàn Sinh trầm mặc nhìn đám hán tử trước mặt cao giọng đàm tiếu, bàn tay bị ống tay áo che lại chậm rãi xoa bóp chân trái.
Đau quá.
Hắn vốn dĩ rất hận đám sơn phỉ này, nhưng hiện tại thực lực hai bên chênh lệch nên hắn chỉ có thể chịu đựng nhục nhã mà sống sót.
Tích Thúy sợ bị người khác nhìn ra mình là hàng giả nên cũng không tiến lên xen vào, chỉ ngồi ở bên cạnh Vệ Đàn Sinh nghe bọn họ nói đùa bậy bạ. Nói đến cô nương trong thôn nào đẹp mắt, tiểu thiếp của phú thương đánh cướp lần trước xinh đẹp như thế nào.
Tích Thúy cảm thấy đứa nhỏ ở độ tuổi này nghe những thứ này không tốt lắm, nhưng nhìn vẻ mặt trầm mặc của hắn lại cảm thấy hắn hoàn toàn không nghe lọt tai, hắn kinh ngạc dường như đang suy nghĩ chuyện của mình.
Nắng chiều phủ một lớp lụa mỏng màu hoa hồng trên da thịt như sứ trắng của hắn, lông mi hắn rất dài, vừa dài vừa vểnh rất đẹp mắt. Thấy vậy trong lòng Tích Thúy vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Đang thất thần thì phía sau đột nhiên truyền đến tiếng la hét ầm ĩ, gọi nàng cùng uống rượu.
Tích Thúy lên tiếng đi tới, xuyên qua đám người cãi nhau, liếc mắt một cái liền chú ý tới một nam nhân ngồi ở đầu bàn.
Nam nhân có một đôi mắt như đêm tối, đang mỉm cười nhìn mọi người trước mặt.
Hắn ta cao lớn, cơ bắp cường tráng, tựa như một con báo đen nhanh nhẹn. Làn da màu lúa mì khỏe mạnh, ngũ quan sắc bén cường tráng, vết sẹo chạy từ lông mày cong đến môi trên giống như một con sâu dài xấu xí, trông rất đáng sợ.
Ở trên người hắn giống như có một loại mị lực đặc thù khiến người ta không dời mắt đi được, mặc kệ xung quanh có bao nhiêu người, ồn ào như thế nào, ánh mắt người khác luôn không tự chủ được rơi vào trên người hắn ta.
Tích Thúy phát hiện trên vai hắn còn có một con khỉ nhỏ đang nhìn chung quanh, ánh mắt xoay tròn không hề khiếp sợ.
Người đàn ông kia không nhìn nàng, nhưng nàng vừa ngồi xuống thì hắn ta liền chú ý tới nàng trong đám người ồn ào này.
“Lão Lục, lại đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.