Nhiều Lần Nhảy Qua Bờ Vực Tử Vong Để Công Lược Bệnh Kiều
Chương 14: Lời Thú Nhận
Thử Ninh
07/08/2024
Không còn nghi ngờ gì về địa vị của Lỗ Thâm ở trên núi Biều Nhi, có hắn ta lên tiếng, cho dù người khác bất mãn như thế nào cũng chỉ có thể càu nhàu chứ không dám làm ra chuyện gì với Vệ Đàn Sinh.
Chẳng bao lâu, mọi người trên núi đều bận rộn ứng phó với quan phủ, càng không thời gian để ý đến hắn.
Tích Thúy vốn tưởng rằng Vệ Đàn Sinh sẽ tức giận với nàng, nhưng hắn không làm vậy.
Lúc nàng gặp lại hắn, thần sắc Vệ Đàn Sinh vẫn như thường, thái độ của hắn đối với nàng vẫn như trước không nóng không lạnh, không có gì khác biệt.
Tích Thúy mơ hồ cảm thấy tiểu nam hài này đã thay đổi đôi chút, nhưng nàng không thể nói rõ là đã thay đổi ở đâu.
Vì nhận lỗi mà nàng đặc biệt hỏi hắn có muốn thứ gì không.
Nàng đã chuẩn bị tinh thần để bị hắn từ chối, không ngờ Vệ Đàn Sinh nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói rằng hắn muốn một cái gối, một cái gối sứ.
Buổi tối hắn ngủ trên mặt đất không có gối đệm quả thật rất khó chịu.
Tích Thúy đồng ý ngay lập tức, vài ngày sau nàng nhờ thôn dân lên núi mang đến một cái gối sứ.
Gối sứ trắng có họa tiết cỏ xoăn sạch sẽ, đúng kích cỡ, Vệ Đàn Sinh rất thích.
Tích Thúy thấy nhẹ nhõm khi hắn thích, nàng thật sự không có thời gian chú ý đến chuyển động tâm lý biến hoá của hắn. Lý do chủ yếu vẫn là vì quan phủ đã chuẩn bị ra tay với núi Biều Nhi.
Khi tin tức từ dưới núi truyền đến ngày càng nhiều, nụ cười nơi khóe miệng của Lỗ Thâm cũng ngày càng ít đi, hắn ta sai người gia tăng phòng bị trên núi, không tùy tiện thả người lên xuống núi nữa.
Tuy núi Biều Nhi dễ thủ khó công, Lỗ Thâm cũng không phải là người cuồng vọng tự cao tự đại trong việc xử lý những vấn đề này, nhưng hắn ta vẫn rất cẩn thận, nếu không trại cũng sẽ không chiếm núi lâu như vậy mà không bị quan phủ tiêu diệt.
Lỗ Thâm càng sốt sắng, bầu không khí trên núi càng trở nên trì trệ và lo lắng, tràn ngập sự bất an của một cơn bão sắp xảy ra.
Tích Thúy không có nhiều thời gian ở bên Vệ Đàn Sinh, người trong trại đều đang luyện binh, nàng cũng bất đắc dĩ phải lên thớt thôi. Lỗ Phi được xem như một mãnh tướng hung dữ trên núi Biều Nhi, hô đánh hô giết chưa bao giờ rụt rè khi chiến đấu.
Nhưng Tích Thúy thì không, trong hơn hai mươi năm của nàng, lúc đi học chăm chỉ học tập, lúc làm việc cố gắng làm việc, rất ít khi đỏ mặt với người khác chứ đừng nói đến việc đánh nhau.
Khi còn bé nàng cũng từng đánh nhau với người khác, đáng tiếc nàng quá yếu nên đánh không lại đối phương.
Lần này không giống ngày xưa, lần này nàng nhất định phải học được cách làm sao cứu mạng chính mình trong vòng vây của quan phủ.
Hệ thống không nói cho nàng biết, nàng chết trong thế giới này thì có phải cũng sẽ chết trong thế giới hiện thực hay không.
Nàng không dám đánh cược tính mạng của mình.
Lỡ như trong lúc chiến đấu, một người thực sự chết vì quá kém cỏi và trở thành linh hồn dưới lưỡi kiếm của người khác thì sao, cái chết này thực sự quá uất nghẹn.
Tích Thúy còn muốn về nhà, nàng rất nhớ cha mẹ.
Vì không muốn lúc hai quân đối chọi phải làm bia đỡ đạn trước trận, nàng phải luyện tập gần như cả ngày cho đến tối mới có thể tìm được chút thời gian để đi tìm Vệ Đàn Sinh.
Nhìn nàng mang theo một thân vết thương tới gặp hắn, Vệ Đàn Sinh không khỏi có chút kinh ngạc.
Khuôn mặt trắng sứ của tiểu nam hài hơi thấp thỏm, hắn mím môi nhiều lần, cuối cùng cũng mở miệng hỏi: “Vết thương trên người ngươi...... là bởi vì ta ư?"
“Không phải”, Tích Thúy trả lời: “Chuyện này không liên quan gì đến ngươi cả. "
Hắn do dự hỏi: “Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tích Thúy nghĩ thầm giấu hắn cũng không có nghĩa lý gì, chi bằng nói cho Vệ Đàn Sinh để hắn sớm có tâm lý chuẩn bị.
“Ngươi còn nhớ lần trước ta đã nói gì với ngươi không?”
Tích Thúy nói: “Lần trước ta đã nói với ngươi, cha ngươi sẽ tới cứu ngươi. Chính là lúc này, nhanh thôi, sẽ không lâu nữa đâu.”
Nếu như nói lần trước nhắc tới Vệ Tông Lâm, phản ứng của Vệ Đàn Sinh bình thường là bởi vì lúc ấy hắn vô tâm suy nghĩ, nhưng lúc này phản ứng của Vệ Đàn Sinh vẫn lãnh đạm như thế, đáng để cho người ta nghiên cứu kỹ càng.
Nghe được tin tức này, hắn không hề tỏ ra bất cứ vui mừng nào, ánh mắt vẫn trầm tĩnh như nước, không hề thấy gợn sóng.
Vẻ mặt cũng không giống chết lặng hay lạnh lùng, mà giống tập mãi thành thói quen.
Đôi mắt xanh biếc, lông mi chớp chớp, hiện ra ánh sáng lạnh lùng.
Điều này thật kỳ lạ.
Trước đây trong lòng Tích Thuý cũng bối rối giống như hắn, nên nàng không để ý đến sự thay đổi trên nét mặt của hắn. Nhưng hôm nay thì khác, hôm nay nàng có rất nhiều thời gian, đương nhiên sẽ nhìn ra sự kỳ quặc trong đó.
Chẳng lẽ mối quan hệ giữa cha con Vệ Đàn Sinh và Vệ Tông Lâm không tốt?
Nhưng trong sách chưa bao giờ nhắc tới điểm ấy.
“Nghe được tin này ngươi không vui sao”. Không thể quyết định được, Tích Thúy trực tiếp hỏi thẳng hắn.
Vệ Đàn Sinh bình tĩnh nói: "Phụ thân có thể thắng hay không đều là ẩn số, vì sao ta phải vui mừng?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mộc mạc, trên mặt toát ra vẻ lãnh đạm trẻ con, lời nói ra khỏi miệng lại lý trí không giống như một đứa trẻ.
"Vậy ngươi đoán sai rồi, cha ngươi nhất định có thể thắng."
Sở dĩ nàng nói kiên quyết như vậy là vì nàng đã dũng khí đọc kịch bản rồi.
Vệ Đàn Sinh không biết rằng hắn đang bị sự tự tin khó hiểu của nàng làm cho bối rối, đương nhiên sẽ hỏi hết những lời nghi hoặc trong lòng ra: “Vì sao ngươi lại nói như vậy? Chẳng lẽ ngươi không hy vọng các ngươi thắng sao?"
Tích Thúy cười to vỗ trán Vệ Đàn Sinh một cái: “Bởi vì ta hy vọng ngươi có thể rời khỏi núi này hơn, trở về bên cạnh phụ thân ngươi."
Vệ Đàn Sinh bị một chưởng thật sự của nàng làm cho bối rối, hai mắt trong suốt sững sờ nhìn nàng.
Tích Thúy cười động vào vết thương trên miệng, nhất thời đau đến nhe răng trợn mắt.
Khi bọn thổ phỉ trên núi bàn luận thủ đoạn với nàng để tranh tài, chúng không ngần ngại tát vào mặt nàng.
Nàng hít một hơi khí lạnh, dường như đang đánh thức trái tim và tâm hồn của Vệ Đàn Sinh, lông mi hắn nhẹ nhàng rơi xuống như lông vũ, hắn cũng bình tĩnh lại.
Vệ Đàn Sinh: "Ngươi nghĩ vậy là vì muội muội của ngươi?"
Thật ra Tích Thúy đều sắp quên mất chuyện này rồi, không ngờ Vệ Đàn Sinh lại nhớ rõ chuyện này.
“Không, cũng không phải vì muội muội của ta."
Một lời nói dối cần vô số lời nói dối khác để bù đắp, nàng cũng từng cân nhắc về việc nói với hắn sự thật, nhưng khổ nỗi không tìm được cơ hội thích hợp để mở miệng, kéo dài đến lúc này mới thừa nhận thì đã muộn.
Cái giá phải trả khi thừa nhận rất có thể nàng chịu không nổi, Tích Thúy chỉ có thể tiếp tục nói dối.
“Muội muội của ta đã chết rồi. Có lẽ đã đầu thai ở nơi tốt hơn, sinh ra trong gia đình phú quý tận hưởng hạnh phúc.” Tích Thúy xoa xoa mái tóc của hắn: “Ta nghĩ như vậy là bởi vì ta và ngươi hợp ý, hy vọng sau này ngươi đừng rơi vào kết cục như muội muội ta.”
Vệ Đàn Sinh không hề cảm động trước lời thú nhận của nàng. Trên mặt hắn hiện lên một vẻ cực kỳ cổ quái, thậm chí ngay cả lông mày cũng nhíu lại.
Tích Thúy chỉ nghĩ rằng nàng quá thẳng thắn khiến Vệ Đàn Sinh sợ hãi, nên không để chuyện này trong lòng.
Chẳng bao lâu, mọi người trên núi đều bận rộn ứng phó với quan phủ, càng không thời gian để ý đến hắn.
Tích Thúy vốn tưởng rằng Vệ Đàn Sinh sẽ tức giận với nàng, nhưng hắn không làm vậy.
Lúc nàng gặp lại hắn, thần sắc Vệ Đàn Sinh vẫn như thường, thái độ của hắn đối với nàng vẫn như trước không nóng không lạnh, không có gì khác biệt.
Tích Thúy mơ hồ cảm thấy tiểu nam hài này đã thay đổi đôi chút, nhưng nàng không thể nói rõ là đã thay đổi ở đâu.
Vì nhận lỗi mà nàng đặc biệt hỏi hắn có muốn thứ gì không.
Nàng đã chuẩn bị tinh thần để bị hắn từ chối, không ngờ Vệ Đàn Sinh nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói rằng hắn muốn một cái gối, một cái gối sứ.
Buổi tối hắn ngủ trên mặt đất không có gối đệm quả thật rất khó chịu.
Tích Thúy đồng ý ngay lập tức, vài ngày sau nàng nhờ thôn dân lên núi mang đến một cái gối sứ.
Gối sứ trắng có họa tiết cỏ xoăn sạch sẽ, đúng kích cỡ, Vệ Đàn Sinh rất thích.
Tích Thúy thấy nhẹ nhõm khi hắn thích, nàng thật sự không có thời gian chú ý đến chuyển động tâm lý biến hoá của hắn. Lý do chủ yếu vẫn là vì quan phủ đã chuẩn bị ra tay với núi Biều Nhi.
Khi tin tức từ dưới núi truyền đến ngày càng nhiều, nụ cười nơi khóe miệng của Lỗ Thâm cũng ngày càng ít đi, hắn ta sai người gia tăng phòng bị trên núi, không tùy tiện thả người lên xuống núi nữa.
Tuy núi Biều Nhi dễ thủ khó công, Lỗ Thâm cũng không phải là người cuồng vọng tự cao tự đại trong việc xử lý những vấn đề này, nhưng hắn ta vẫn rất cẩn thận, nếu không trại cũng sẽ không chiếm núi lâu như vậy mà không bị quan phủ tiêu diệt.
Lỗ Thâm càng sốt sắng, bầu không khí trên núi càng trở nên trì trệ và lo lắng, tràn ngập sự bất an của một cơn bão sắp xảy ra.
Tích Thúy không có nhiều thời gian ở bên Vệ Đàn Sinh, người trong trại đều đang luyện binh, nàng cũng bất đắc dĩ phải lên thớt thôi. Lỗ Phi được xem như một mãnh tướng hung dữ trên núi Biều Nhi, hô đánh hô giết chưa bao giờ rụt rè khi chiến đấu.
Nhưng Tích Thúy thì không, trong hơn hai mươi năm của nàng, lúc đi học chăm chỉ học tập, lúc làm việc cố gắng làm việc, rất ít khi đỏ mặt với người khác chứ đừng nói đến việc đánh nhau.
Khi còn bé nàng cũng từng đánh nhau với người khác, đáng tiếc nàng quá yếu nên đánh không lại đối phương.
Lần này không giống ngày xưa, lần này nàng nhất định phải học được cách làm sao cứu mạng chính mình trong vòng vây của quan phủ.
Hệ thống không nói cho nàng biết, nàng chết trong thế giới này thì có phải cũng sẽ chết trong thế giới hiện thực hay không.
Nàng không dám đánh cược tính mạng của mình.
Lỡ như trong lúc chiến đấu, một người thực sự chết vì quá kém cỏi và trở thành linh hồn dưới lưỡi kiếm của người khác thì sao, cái chết này thực sự quá uất nghẹn.
Tích Thúy còn muốn về nhà, nàng rất nhớ cha mẹ.
Vì không muốn lúc hai quân đối chọi phải làm bia đỡ đạn trước trận, nàng phải luyện tập gần như cả ngày cho đến tối mới có thể tìm được chút thời gian để đi tìm Vệ Đàn Sinh.
Nhìn nàng mang theo một thân vết thương tới gặp hắn, Vệ Đàn Sinh không khỏi có chút kinh ngạc.
Khuôn mặt trắng sứ của tiểu nam hài hơi thấp thỏm, hắn mím môi nhiều lần, cuối cùng cũng mở miệng hỏi: “Vết thương trên người ngươi...... là bởi vì ta ư?"
“Không phải”, Tích Thúy trả lời: “Chuyện này không liên quan gì đến ngươi cả. "
Hắn do dự hỏi: “Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tích Thúy nghĩ thầm giấu hắn cũng không có nghĩa lý gì, chi bằng nói cho Vệ Đàn Sinh để hắn sớm có tâm lý chuẩn bị.
“Ngươi còn nhớ lần trước ta đã nói gì với ngươi không?”
Tích Thúy nói: “Lần trước ta đã nói với ngươi, cha ngươi sẽ tới cứu ngươi. Chính là lúc này, nhanh thôi, sẽ không lâu nữa đâu.”
Nếu như nói lần trước nhắc tới Vệ Tông Lâm, phản ứng của Vệ Đàn Sinh bình thường là bởi vì lúc ấy hắn vô tâm suy nghĩ, nhưng lúc này phản ứng của Vệ Đàn Sinh vẫn lãnh đạm như thế, đáng để cho người ta nghiên cứu kỹ càng.
Nghe được tin tức này, hắn không hề tỏ ra bất cứ vui mừng nào, ánh mắt vẫn trầm tĩnh như nước, không hề thấy gợn sóng.
Vẻ mặt cũng không giống chết lặng hay lạnh lùng, mà giống tập mãi thành thói quen.
Đôi mắt xanh biếc, lông mi chớp chớp, hiện ra ánh sáng lạnh lùng.
Điều này thật kỳ lạ.
Trước đây trong lòng Tích Thuý cũng bối rối giống như hắn, nên nàng không để ý đến sự thay đổi trên nét mặt của hắn. Nhưng hôm nay thì khác, hôm nay nàng có rất nhiều thời gian, đương nhiên sẽ nhìn ra sự kỳ quặc trong đó.
Chẳng lẽ mối quan hệ giữa cha con Vệ Đàn Sinh và Vệ Tông Lâm không tốt?
Nhưng trong sách chưa bao giờ nhắc tới điểm ấy.
“Nghe được tin này ngươi không vui sao”. Không thể quyết định được, Tích Thúy trực tiếp hỏi thẳng hắn.
Vệ Đàn Sinh bình tĩnh nói: "Phụ thân có thể thắng hay không đều là ẩn số, vì sao ta phải vui mừng?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mộc mạc, trên mặt toát ra vẻ lãnh đạm trẻ con, lời nói ra khỏi miệng lại lý trí không giống như một đứa trẻ.
"Vậy ngươi đoán sai rồi, cha ngươi nhất định có thể thắng."
Sở dĩ nàng nói kiên quyết như vậy là vì nàng đã dũng khí đọc kịch bản rồi.
Vệ Đàn Sinh không biết rằng hắn đang bị sự tự tin khó hiểu của nàng làm cho bối rối, đương nhiên sẽ hỏi hết những lời nghi hoặc trong lòng ra: “Vì sao ngươi lại nói như vậy? Chẳng lẽ ngươi không hy vọng các ngươi thắng sao?"
Tích Thúy cười to vỗ trán Vệ Đàn Sinh một cái: “Bởi vì ta hy vọng ngươi có thể rời khỏi núi này hơn, trở về bên cạnh phụ thân ngươi."
Vệ Đàn Sinh bị một chưởng thật sự của nàng làm cho bối rối, hai mắt trong suốt sững sờ nhìn nàng.
Tích Thúy cười động vào vết thương trên miệng, nhất thời đau đến nhe răng trợn mắt.
Khi bọn thổ phỉ trên núi bàn luận thủ đoạn với nàng để tranh tài, chúng không ngần ngại tát vào mặt nàng.
Nàng hít một hơi khí lạnh, dường như đang đánh thức trái tim và tâm hồn của Vệ Đàn Sinh, lông mi hắn nhẹ nhàng rơi xuống như lông vũ, hắn cũng bình tĩnh lại.
Vệ Đàn Sinh: "Ngươi nghĩ vậy là vì muội muội của ngươi?"
Thật ra Tích Thúy đều sắp quên mất chuyện này rồi, không ngờ Vệ Đàn Sinh lại nhớ rõ chuyện này.
“Không, cũng không phải vì muội muội của ta."
Một lời nói dối cần vô số lời nói dối khác để bù đắp, nàng cũng từng cân nhắc về việc nói với hắn sự thật, nhưng khổ nỗi không tìm được cơ hội thích hợp để mở miệng, kéo dài đến lúc này mới thừa nhận thì đã muộn.
Cái giá phải trả khi thừa nhận rất có thể nàng chịu không nổi, Tích Thúy chỉ có thể tiếp tục nói dối.
“Muội muội của ta đã chết rồi. Có lẽ đã đầu thai ở nơi tốt hơn, sinh ra trong gia đình phú quý tận hưởng hạnh phúc.” Tích Thúy xoa xoa mái tóc của hắn: “Ta nghĩ như vậy là bởi vì ta và ngươi hợp ý, hy vọng sau này ngươi đừng rơi vào kết cục như muội muội ta.”
Vệ Đàn Sinh không hề cảm động trước lời thú nhận của nàng. Trên mặt hắn hiện lên một vẻ cực kỳ cổ quái, thậm chí ngay cả lông mày cũng nhíu lại.
Tích Thúy chỉ nghĩ rằng nàng quá thẳng thắn khiến Vệ Đàn Sinh sợ hãi, nên không để chuyện này trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.