Chương 11
Môi Bưu Phồn Não
03/04/2024
Edit + Beta: Agus (Hối deadline tui đi, please!!)
[Xác nhận bạn bè, bây giờ bạn có thể bắt đầu trò chuyện]
Hình đại diện của Tất Tiêu không thay đổi, vẫn là Luffy mà anh để vài năm trước.
Lúc chia tay, Tất Tiêu đã huỷ kết bạn với hắn, nhưng hắn thì không, vẫn còn lưu lại rất nhiều đoạn chat. Nhưng không may mắn là điện thoại của hắn bị rớt nước, dù được sấy khô thì vẫn bị hỏng. Hắn phải tìm rất nhiều thợ mới trích xuất được cỡ đâu một phần hai mươi nhật ký trò chuyện và lưu trữ chúng trong máy tính. Sau đó hắn đổi điện thoại và số của mình.
Bành Húc Thăng bấm vào bạn bè của anh, bài đăng mới nhất được đăng vào chủ nhật tuần trước, chỉ có hai bức ảnh, một tấm là đeo keyboard, một tấm là tấm biển quán rượu bắt mắt.
Có vẻ như họ đang quảng cáo cho quán rượu mới mở này. Hẳn là họ có quan hệ tốt với chủ quán rượu này mới mời được ban nhạc biểu diễn.
Nhân duyên của Tất Tiêu đã tốt từ nhỏ rồi. Hồi tiểu học, có rất nhiều “đàn em” tự xưng gọi anh là “anh Tất” và “anh Tiêu“.
Còn hắn hoàn toàn trái ngược với Tất Tiêu, mấy đứa bạn trong lớp sẽ nói xấu sau lưng hắn, nói hắn giả vờ, rất ghét hắn y như Tất Tiêu vậy.
Nhưng hắn không thèm quan tâm. Hắn chưa bao giờ nhìn mặt người khác mà sống hết.
Cái “ghét” của bạn cùng lớp không giống cái “ghét” của Tất Tiêu. Tất Tiêu đơn giản là ghét, không ưa vẻ làm bộ của hắn, muốn đánh hắn một trận vì anh có bản lĩnh thật. Còn các bạn khác không thích hắn chủ yếu là do đố kỵ, không thích hắn giỏi, nhưng không có bản lĩnh kéo hắn xuống “đàn thần”, chỉ chuyên nói xấu sau lưng hắn thôi.
Bành Húc Thăng kéo xuống xem bạn bè của Tất Tiêu, đến năm 2020.
Trong khoảng thời gian này, có một số bài đăng “mập mờ” khi ở bên nhau, nhưng Tất Tiêu không xóa chúng, qua hình ảnh và từ ngữ hắn hồi tưởng lại một số thứ.
Tất Tiêu không có thói quen lập group chat, ngoài bà Hồng và bố Tất, anh không chặn người khác. Lúc học trung học, có lần Tất Tiêu lén đi trượt ván và đăng lên vòng bạn bè, anh chặn Hồng Diệp, nhưng bị Trì Lỵ Vi thấy, thế là vẫn đến tai Hồng Diệp.
“Cạch“. Bành Húc Thăng mở cửa. Hắn ngửi mùi cà phê thoang thoảng bay ra từ trong phòng.
Anh tắt điện thoại, bỏ vào túi, thay giày rồi bước vào phòng khách, quả nhiên nhìn thấy Trì Lỵ Vi đang mặc đồ ngủ, đắp chăn mỏng, ngồi trên chiếc ghế xem máy tính, bên cạnh là ly cà phê cạn đáy, vết cà phê vẫn còn đọng trên thành ly. Trên bàn có một chồng sách chất lộn xộn, hình như cả đêm qua bà không ngủ.
“Con đi đâu thế?” Trì Lỵ Vi nghe tiếng động nhìn ra.
“Đến nhà bạn một đêm.”
Trì Lỵ Vi hỏi: “Uống rượu à?”
“Không có.”
Bành Húc Thăng bỏ đồ xuống, đi vào bếp đun một ấm nước nóng, sau đó đi ra ngoài nói: “Con đi tắm.”
Trì Lỵ Vi nhìn hắn từ trên xuống dưới, cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ nói: “Đi đi.”
Bành Húc Thăng tắm sơ qua, cũng sắp đến giờ đi làm.
Lúc hắn ra ngoài, Trì Lỵ Vi vẫn đang gõ bàn phím, tiếng lật sách sột soạt.
Hắn tiện tay cầm ly của bà vào bếp, rửa xong hắn rót cho bà một cốc nước nóng rồi đặt bên cạnh tay bà.
“Bận lắm sao?” Bành Húc Thăng hỏi.
“Sắp xong rồi.” Trì Lỵ Vi vừa nói vừa gõ nhanh: “Chín giờ tới hạn nộp bản thảo.”
Trì Lỵ Vi từng là tác giả viết tiểu thuyết và sau này trở thành biên kịch. Khi Bành Húc Thăng còn nhỏ, Bành Đông và Trì Lỵ Vi không ở nhà nhiều, ấn tượng của Bành Húc Thăng về nhà chỉ có: bảo mẫu, tài xế và mình.
Bành Đông bận chuyện khởi nghiệp ở công ty và thường xuyên đi công tác. Để viết bản thảo, Trì Lỵ Vi phải đi khắp nơi tìm cảm hứng, tìm hiểu các địa điểm, đi cùng đoàn làm phim, rảnh rỗi thì đi du lịch. Trì Lỵ Vi từng phải vào cấp cứu vì làm việc đêm và chế độ ăn uống không điều độ, một thời gian dài sức khỏe của bà trở nên rất kém. Sau khi giải quyết ly hôn vào năm ngoái xong, Trì Lỵ Vi bắt đầu chăm sóc sức khỏe và dành nhiều thời gian ở nhà hơn.
“Uống ít cà phê thôi.” Bành Húc Thăng cầm áo khoác đặt trên ghế lên: “Con đi làm.”
Trì Lỵ Vi không có thời gian ngước lên. Bà chỉ “ừm” cho qua.
Dù sống chung dưới một mái nhà nhưng hai người rất ít giao tiếp. Chỉ khi Trì Lỵ Vi không bận thì bà mới hỏi anh thêm vài câu.
Quan điểm giáo dục của Trì Lỵ Vi là “nuôi thả”, Bành Húc Thăng muốn làm gì bà cũng sẽ ủng hộ. Trước khi hắn mười tám tuổi, bà không quan tâm nhiều đến hắn, cũng không đưa ra yêu cầu gì với hắn, dù hắn biểu hiện thế nào cũng sẽ nhận được sự khuyến khích qua loa của bà. Sau khi bước sang tuổi mười tám, Trì Lỵ Vi không hề can thiệp vào cuộc sống của hắn.
So với Trì Lỵ Vi, Bành Đông sẽ quan tâm đến thành tích của hắn hơn, nếu thi tốt sẽ được tiền thưởng, nếu thụt lùi sẽ bị phê bình. Và Bành Đông chưa bao giờ can thiệp vào sinh hoạt của Bành Húc Thăng.
Trước đây, Bành Húc Thăng làm gì cũng phải làm cho tốt nhất, hắn ngây thơ nghĩ rằng nếu hắn xuất sắc hơn, phải chăng họ sẽ nhìn hắn lâu hơn và hắn sẽ có nhiều bạn hơn.
Nhưng bây giờ, hắn không cần nữa.
*
Mấy ngày sau Tất Tiêu đều bận chuyện của Chu Viện.
Hôm đó, Trịnh Tây Nguyên về, không biết họ đã cãi nhau bao nhiêu lần, có lẽ vì đứa con trong bụng Chu Viện nên càng làm căng hơn trước.
Đứa trẻ vô tội.
Mắng chửi, khóc lóc và suy sụp, cuối cùng cô quyết định phá thai và ly hôn với Trịnh Tây Nguyên.
Hôm sau khi gặp Tất Tiêu, cô đã chuẩn bị sẵn giấy tờ và đang chuẩn bị làm đơn ly hôn.
Cuối tuần, mặt Tất Tiêu bớt sưng, anh có thể ăn uống bình thường mà không thấy đau.
Vừa rảnh rỗi được một chút, Tống Tinh Ánh liên lạc với anh.
Tống Tinh Ánh: Anh Tất, anh bận không? Tới đây ngồi chút chứ?
Tất Tiêu: Bận, qua mấy ngày nữa đi.
Bên Tống Tinh Ánh hiện đang nhập tin nhắn nhưng chưa có tin nào được gửi.
Tất Tiêu nghĩ nghĩ rồi nhắn lại: Làm xong cuối tuần này sẽ tới chỗ chú.
Tống Tinh Ánh nhanh chóng trả lời: Vâng, anh Tất.
Tống Tinh Ánh: [biểu cảm sinh động]
Tất Tiêu hỏi thẳng: Chú định gửi gì cho anh đấy?
Đối phương do dự.
Tống Tinh Ánh: À thì——
Tống Tinh Ánh: Chẳng phải sắp đến sinh nhật của anh rồi sao?
Tống Tinh Ánh: Anh có thích gì không?
Tống Tinh Ánh: [Mèo con tò mò.JPG]
Tất Tiêu: Không.
Tống Tinh Ánh: Được rồi.
Tống Tinh Ánh: [Mèo con bĩu môi.JPG]
Tất Tiêu: Sao cũng được, anh không để ý đâu.
Tống Tinh Ánh: Vâng, anh Tất.
Tống Tinh Ánh: [Mèo con xoay vòng.JPG]
Tất Tiêu: Cậu lấy đâu ra nhiều biểu tượng cảm xúc thế?
Tống Tinh Ánh: Đúng không, đúng không!
Tống Tinh Ánh: Lần đầu tiên em thấy cũng sốc lắm.
Tất Tiêu: ?
Tống Tinh Ánh: Giám đốc Tần gửi cho em đấy.
Tống Tinh Anh: [Mèo con gãi đầu.JPG]
Tất Tiêu: ...?
Nói chuyện với Tống Tinh Ánh một lúc, anh bắt đầu “xử lý” mấy chấm đỏ trên WeChat, trả lời tất cả các tin nhắn chưa xem.
Nhóm lớp im lặng bấy lâu nay lại hoạt động vô cùng tích cực, hơn 99 tin nhắn trong mười phút.
Do thứ tư tới là ngày kỷ niệm 120 năm ngày thành lập trường cũ Hoa Trung, mọi người đang thảo luận xem có nên tụ tập một bữa không. Nhưng hôm đó vẫn còn trong tuần, nhiều người không rảnh nên cuối cùng chỉ tập trung chừng mười người.
Tất Tiêu đang xử lý danh sách trò chuyện thì chợt phát hiện một “tồn tại” vô cùng bất ngờ.
Trước đây anh không bao giờ ghi chú cho người khác, tên của người ta là gì anh sẽ để nguyên như vậy, người tên họ không đủ anh cũng kệ. Sau này kết bạn nhiều, anh không phân biệt được ai nên ai anh cũng đổi thành tên thật.
Chỉ có duy nhất người này không có tên thật: Song Song.
Tất Tiêu phì cười.
Mấy ngày trước, anh thêm tài khoản WeChat của Bành Húc Thăng, vì vội đến gặp Chu Viện, anh gõ “PXS”*, từ gợi ý hiện ra là “Song Song”, anh bấm luôn, vẫn chưa sửa.
(Bành Húc Thăng: Péngxùshēng)
Đúng lúc “Song Song” sáng lên.
Song Song: Thứ tư tuần sau là kỷ niệm 120 năm thành lập Hoa Trung.
Song Song: Em về không?
Tất Tiêu trả lời: Có thời gian thì về, để xem đã.
Từ khi tốt nghiệp, anh chỉ quay lại hai ba lần gì đó. Nghe nói nhân dịp kỷ niệm 120 năm thành lập Hoa Trung, sân bóng rổ đã được cải tạo trong kỳ nghỉ đông, một tấm bảng cũng được dán ở cổng, rất khác so với trước đây. Bạn cùng lớp thì lâu lắm không gặp. Tháng trước lướt vòng bạn bè thấy có người kết hôn rồi, cô ấy là lớp phó học tập của lớp.
Tất Tiêu: Anh về không? Không đi làm à?
Bành Húc Thăng: Buổi tối rảnh.
Mấy nay Tất Tiêu rất bận, chắc cũng tối mới rảnh.
Tất Tiêu: Lớp anh có tổ chức gì không?
Tất Tiêu và Bành Húc Thăng học sát lớp nhau, Bành Húc Thăng học lớp 1 còn anh học lớp 2. Hai lớp giỏi nhất ban tự nhiên, họ là đối thủ và cũng là bạn bè. Lớp của họ gần nhau, lui tới nhiều nên cũng biết nhiều, Tất Tiêu gần như biết tất cả mọi người trong lớp Bành Húc Thăng.
Vừa gửi xong tin nhắn này, anh đã thấy nhóm lớp bắt đầu bàn bạc xem có nên tổ chức buổi gặp mặt chung với lớp 1 hay không.
Tất nhiên Bành Húc Thăng cũng thấy tin nhắn tương tự.
Hắn nói: Hình như là có.
Tất Tiêu: Nghe nói hai lớp làm chung.
Bành Húc Thăng: Ừ.
Tất Tiêu đang gõ chữ, Bành Húc Thăng gửi tin nhắn khác đến: Em vui không?
Tất Tiêu: ?
Đợi mười phút, Bành Húc Thăng không nhắn lại.
Tất Tiêu chả hiểu ra làm sao, không biết Bành Húc Thăng lại bị gì nữa.
*
Thứ hai, Tất Tiêu đi cắt chỉ, không ngoài dự đoán Tất Tiêu không nhìn thấy Bành Húc Thăng.
Cô gái thực tập sinh vẫn nhớ anh và giải thích với anh rằng bác sĩ Bành đang đi công tác, ngày mai mới về.
Tất Tiêu nói: “Tiếc quá.”
—Thật ra trong lòng đang rất hài lòng.
Nháy mắt cái đã tới ngày kỷ niệm 120 năm trường Hoa Trung, nhóm lớp hoạt động sôi nổi vô cùng, rất nhiều cựu sinh viên trong vòng bạn bè gửi lời chúc, Tất Tiêu cũng chuyển tiếp một tin nhắn.
Ngay sau đó, rất nhiều người bình luận bên dưới.
- Anh Tất!!
- Anh Tất, tối nay có gặp cậu được không? [Chảy nước miếng]
- Anh Tất, cậu cũng về trường hả?
- Anh Tất, Hoa Trung bây giờ thay đổi nhiều lắm.
- Hoa Trung lén xinh đẹp hơn sau lưng chúng ta!!
- Tất Tiêu về hả? [mỉm cười]
Người vừa trả lời là một giáo viên cũ.
Tất Tiêu trả lời: Đã đến quán rượu rồi ạ.
Mọi người đặt bàn ở quán rượu gần trường, chỉ mất mười phút đi bộ.
Tất Tiêu đứng trước cửa quán, trả lời vài bình luận.
“Tất Tiêu?” Đột nhiên sau lưng có người gọi anh.
Tất Tiêu quay lại, nhìn thấy hai cô gái đang nắm tay nhau, một người trong đó mỉm cười với anh nói: “Là cậu thật nè.”
Cô gái cười rất ngọt ngào, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết.
Tất Tiêu cười: “Chu Lâm, lâu rồi không gặp.”
Vừa dứt lời, anh nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đi về phía họ cách Chu Lâm không xa.
Không biết có phải anh bị ảo giác không, nhưng anh luôn cảm thấy Bành Húc Thăng hơi không vui.
*22:04. 2/4/24*
[Xác nhận bạn bè, bây giờ bạn có thể bắt đầu trò chuyện]
Hình đại diện của Tất Tiêu không thay đổi, vẫn là Luffy mà anh để vài năm trước.
Lúc chia tay, Tất Tiêu đã huỷ kết bạn với hắn, nhưng hắn thì không, vẫn còn lưu lại rất nhiều đoạn chat. Nhưng không may mắn là điện thoại của hắn bị rớt nước, dù được sấy khô thì vẫn bị hỏng. Hắn phải tìm rất nhiều thợ mới trích xuất được cỡ đâu một phần hai mươi nhật ký trò chuyện và lưu trữ chúng trong máy tính. Sau đó hắn đổi điện thoại và số của mình.
Bành Húc Thăng bấm vào bạn bè của anh, bài đăng mới nhất được đăng vào chủ nhật tuần trước, chỉ có hai bức ảnh, một tấm là đeo keyboard, một tấm là tấm biển quán rượu bắt mắt.
Có vẻ như họ đang quảng cáo cho quán rượu mới mở này. Hẳn là họ có quan hệ tốt với chủ quán rượu này mới mời được ban nhạc biểu diễn.
Nhân duyên của Tất Tiêu đã tốt từ nhỏ rồi. Hồi tiểu học, có rất nhiều “đàn em” tự xưng gọi anh là “anh Tất” và “anh Tiêu“.
Còn hắn hoàn toàn trái ngược với Tất Tiêu, mấy đứa bạn trong lớp sẽ nói xấu sau lưng hắn, nói hắn giả vờ, rất ghét hắn y như Tất Tiêu vậy.
Nhưng hắn không thèm quan tâm. Hắn chưa bao giờ nhìn mặt người khác mà sống hết.
Cái “ghét” của bạn cùng lớp không giống cái “ghét” của Tất Tiêu. Tất Tiêu đơn giản là ghét, không ưa vẻ làm bộ của hắn, muốn đánh hắn một trận vì anh có bản lĩnh thật. Còn các bạn khác không thích hắn chủ yếu là do đố kỵ, không thích hắn giỏi, nhưng không có bản lĩnh kéo hắn xuống “đàn thần”, chỉ chuyên nói xấu sau lưng hắn thôi.
Bành Húc Thăng kéo xuống xem bạn bè của Tất Tiêu, đến năm 2020.
Trong khoảng thời gian này, có một số bài đăng “mập mờ” khi ở bên nhau, nhưng Tất Tiêu không xóa chúng, qua hình ảnh và từ ngữ hắn hồi tưởng lại một số thứ.
Tất Tiêu không có thói quen lập group chat, ngoài bà Hồng và bố Tất, anh không chặn người khác. Lúc học trung học, có lần Tất Tiêu lén đi trượt ván và đăng lên vòng bạn bè, anh chặn Hồng Diệp, nhưng bị Trì Lỵ Vi thấy, thế là vẫn đến tai Hồng Diệp.
“Cạch“. Bành Húc Thăng mở cửa. Hắn ngửi mùi cà phê thoang thoảng bay ra từ trong phòng.
Anh tắt điện thoại, bỏ vào túi, thay giày rồi bước vào phòng khách, quả nhiên nhìn thấy Trì Lỵ Vi đang mặc đồ ngủ, đắp chăn mỏng, ngồi trên chiếc ghế xem máy tính, bên cạnh là ly cà phê cạn đáy, vết cà phê vẫn còn đọng trên thành ly. Trên bàn có một chồng sách chất lộn xộn, hình như cả đêm qua bà không ngủ.
“Con đi đâu thế?” Trì Lỵ Vi nghe tiếng động nhìn ra.
“Đến nhà bạn một đêm.”
Trì Lỵ Vi hỏi: “Uống rượu à?”
“Không có.”
Bành Húc Thăng bỏ đồ xuống, đi vào bếp đun một ấm nước nóng, sau đó đi ra ngoài nói: “Con đi tắm.”
Trì Lỵ Vi nhìn hắn từ trên xuống dưới, cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ nói: “Đi đi.”
Bành Húc Thăng tắm sơ qua, cũng sắp đến giờ đi làm.
Lúc hắn ra ngoài, Trì Lỵ Vi vẫn đang gõ bàn phím, tiếng lật sách sột soạt.
Hắn tiện tay cầm ly của bà vào bếp, rửa xong hắn rót cho bà một cốc nước nóng rồi đặt bên cạnh tay bà.
“Bận lắm sao?” Bành Húc Thăng hỏi.
“Sắp xong rồi.” Trì Lỵ Vi vừa nói vừa gõ nhanh: “Chín giờ tới hạn nộp bản thảo.”
Trì Lỵ Vi từng là tác giả viết tiểu thuyết và sau này trở thành biên kịch. Khi Bành Húc Thăng còn nhỏ, Bành Đông và Trì Lỵ Vi không ở nhà nhiều, ấn tượng của Bành Húc Thăng về nhà chỉ có: bảo mẫu, tài xế và mình.
Bành Đông bận chuyện khởi nghiệp ở công ty và thường xuyên đi công tác. Để viết bản thảo, Trì Lỵ Vi phải đi khắp nơi tìm cảm hứng, tìm hiểu các địa điểm, đi cùng đoàn làm phim, rảnh rỗi thì đi du lịch. Trì Lỵ Vi từng phải vào cấp cứu vì làm việc đêm và chế độ ăn uống không điều độ, một thời gian dài sức khỏe của bà trở nên rất kém. Sau khi giải quyết ly hôn vào năm ngoái xong, Trì Lỵ Vi bắt đầu chăm sóc sức khỏe và dành nhiều thời gian ở nhà hơn.
“Uống ít cà phê thôi.” Bành Húc Thăng cầm áo khoác đặt trên ghế lên: “Con đi làm.”
Trì Lỵ Vi không có thời gian ngước lên. Bà chỉ “ừm” cho qua.
Dù sống chung dưới một mái nhà nhưng hai người rất ít giao tiếp. Chỉ khi Trì Lỵ Vi không bận thì bà mới hỏi anh thêm vài câu.
Quan điểm giáo dục của Trì Lỵ Vi là “nuôi thả”, Bành Húc Thăng muốn làm gì bà cũng sẽ ủng hộ. Trước khi hắn mười tám tuổi, bà không quan tâm nhiều đến hắn, cũng không đưa ra yêu cầu gì với hắn, dù hắn biểu hiện thế nào cũng sẽ nhận được sự khuyến khích qua loa của bà. Sau khi bước sang tuổi mười tám, Trì Lỵ Vi không hề can thiệp vào cuộc sống của hắn.
So với Trì Lỵ Vi, Bành Đông sẽ quan tâm đến thành tích của hắn hơn, nếu thi tốt sẽ được tiền thưởng, nếu thụt lùi sẽ bị phê bình. Và Bành Đông chưa bao giờ can thiệp vào sinh hoạt của Bành Húc Thăng.
Trước đây, Bành Húc Thăng làm gì cũng phải làm cho tốt nhất, hắn ngây thơ nghĩ rằng nếu hắn xuất sắc hơn, phải chăng họ sẽ nhìn hắn lâu hơn và hắn sẽ có nhiều bạn hơn.
Nhưng bây giờ, hắn không cần nữa.
*
Mấy ngày sau Tất Tiêu đều bận chuyện của Chu Viện.
Hôm đó, Trịnh Tây Nguyên về, không biết họ đã cãi nhau bao nhiêu lần, có lẽ vì đứa con trong bụng Chu Viện nên càng làm căng hơn trước.
Đứa trẻ vô tội.
Mắng chửi, khóc lóc và suy sụp, cuối cùng cô quyết định phá thai và ly hôn với Trịnh Tây Nguyên.
Hôm sau khi gặp Tất Tiêu, cô đã chuẩn bị sẵn giấy tờ và đang chuẩn bị làm đơn ly hôn.
Cuối tuần, mặt Tất Tiêu bớt sưng, anh có thể ăn uống bình thường mà không thấy đau.
Vừa rảnh rỗi được một chút, Tống Tinh Ánh liên lạc với anh.
Tống Tinh Ánh: Anh Tất, anh bận không? Tới đây ngồi chút chứ?
Tất Tiêu: Bận, qua mấy ngày nữa đi.
Bên Tống Tinh Ánh hiện đang nhập tin nhắn nhưng chưa có tin nào được gửi.
Tất Tiêu nghĩ nghĩ rồi nhắn lại: Làm xong cuối tuần này sẽ tới chỗ chú.
Tống Tinh Ánh nhanh chóng trả lời: Vâng, anh Tất.
Tống Tinh Ánh: [biểu cảm sinh động]
Tất Tiêu hỏi thẳng: Chú định gửi gì cho anh đấy?
Đối phương do dự.
Tống Tinh Ánh: À thì——
Tống Tinh Ánh: Chẳng phải sắp đến sinh nhật của anh rồi sao?
Tống Tinh Ánh: Anh có thích gì không?
Tống Tinh Ánh: [Mèo con tò mò.JPG]
Tất Tiêu: Không.
Tống Tinh Ánh: Được rồi.
Tống Tinh Ánh: [Mèo con bĩu môi.JPG]
Tất Tiêu: Sao cũng được, anh không để ý đâu.
Tống Tinh Ánh: Vâng, anh Tất.
Tống Tinh Ánh: [Mèo con xoay vòng.JPG]
Tất Tiêu: Cậu lấy đâu ra nhiều biểu tượng cảm xúc thế?
Tống Tinh Ánh: Đúng không, đúng không!
Tống Tinh Ánh: Lần đầu tiên em thấy cũng sốc lắm.
Tất Tiêu: ?
Tống Tinh Ánh: Giám đốc Tần gửi cho em đấy.
Tống Tinh Anh: [Mèo con gãi đầu.JPG]
Tất Tiêu: ...?
Nói chuyện với Tống Tinh Ánh một lúc, anh bắt đầu “xử lý” mấy chấm đỏ trên WeChat, trả lời tất cả các tin nhắn chưa xem.
Nhóm lớp im lặng bấy lâu nay lại hoạt động vô cùng tích cực, hơn 99 tin nhắn trong mười phút.
Do thứ tư tới là ngày kỷ niệm 120 năm ngày thành lập trường cũ Hoa Trung, mọi người đang thảo luận xem có nên tụ tập một bữa không. Nhưng hôm đó vẫn còn trong tuần, nhiều người không rảnh nên cuối cùng chỉ tập trung chừng mười người.
Tất Tiêu đang xử lý danh sách trò chuyện thì chợt phát hiện một “tồn tại” vô cùng bất ngờ.
Trước đây anh không bao giờ ghi chú cho người khác, tên của người ta là gì anh sẽ để nguyên như vậy, người tên họ không đủ anh cũng kệ. Sau này kết bạn nhiều, anh không phân biệt được ai nên ai anh cũng đổi thành tên thật.
Chỉ có duy nhất người này không có tên thật: Song Song.
Tất Tiêu phì cười.
Mấy ngày trước, anh thêm tài khoản WeChat của Bành Húc Thăng, vì vội đến gặp Chu Viện, anh gõ “PXS”*, từ gợi ý hiện ra là “Song Song”, anh bấm luôn, vẫn chưa sửa.
(Bành Húc Thăng: Péngxùshēng)
Đúng lúc “Song Song” sáng lên.
Song Song: Thứ tư tuần sau là kỷ niệm 120 năm thành lập Hoa Trung.
Song Song: Em về không?
Tất Tiêu trả lời: Có thời gian thì về, để xem đã.
Từ khi tốt nghiệp, anh chỉ quay lại hai ba lần gì đó. Nghe nói nhân dịp kỷ niệm 120 năm thành lập Hoa Trung, sân bóng rổ đã được cải tạo trong kỳ nghỉ đông, một tấm bảng cũng được dán ở cổng, rất khác so với trước đây. Bạn cùng lớp thì lâu lắm không gặp. Tháng trước lướt vòng bạn bè thấy có người kết hôn rồi, cô ấy là lớp phó học tập của lớp.
Tất Tiêu: Anh về không? Không đi làm à?
Bành Húc Thăng: Buổi tối rảnh.
Mấy nay Tất Tiêu rất bận, chắc cũng tối mới rảnh.
Tất Tiêu: Lớp anh có tổ chức gì không?
Tất Tiêu và Bành Húc Thăng học sát lớp nhau, Bành Húc Thăng học lớp 1 còn anh học lớp 2. Hai lớp giỏi nhất ban tự nhiên, họ là đối thủ và cũng là bạn bè. Lớp của họ gần nhau, lui tới nhiều nên cũng biết nhiều, Tất Tiêu gần như biết tất cả mọi người trong lớp Bành Húc Thăng.
Vừa gửi xong tin nhắn này, anh đã thấy nhóm lớp bắt đầu bàn bạc xem có nên tổ chức buổi gặp mặt chung với lớp 1 hay không.
Tất nhiên Bành Húc Thăng cũng thấy tin nhắn tương tự.
Hắn nói: Hình như là có.
Tất Tiêu: Nghe nói hai lớp làm chung.
Bành Húc Thăng: Ừ.
Tất Tiêu đang gõ chữ, Bành Húc Thăng gửi tin nhắn khác đến: Em vui không?
Tất Tiêu: ?
Đợi mười phút, Bành Húc Thăng không nhắn lại.
Tất Tiêu chả hiểu ra làm sao, không biết Bành Húc Thăng lại bị gì nữa.
*
Thứ hai, Tất Tiêu đi cắt chỉ, không ngoài dự đoán Tất Tiêu không nhìn thấy Bành Húc Thăng.
Cô gái thực tập sinh vẫn nhớ anh và giải thích với anh rằng bác sĩ Bành đang đi công tác, ngày mai mới về.
Tất Tiêu nói: “Tiếc quá.”
—Thật ra trong lòng đang rất hài lòng.
Nháy mắt cái đã tới ngày kỷ niệm 120 năm trường Hoa Trung, nhóm lớp hoạt động sôi nổi vô cùng, rất nhiều cựu sinh viên trong vòng bạn bè gửi lời chúc, Tất Tiêu cũng chuyển tiếp một tin nhắn.
Ngay sau đó, rất nhiều người bình luận bên dưới.
- Anh Tất!!
- Anh Tất, tối nay có gặp cậu được không? [Chảy nước miếng]
- Anh Tất, cậu cũng về trường hả?
- Anh Tất, Hoa Trung bây giờ thay đổi nhiều lắm.
- Hoa Trung lén xinh đẹp hơn sau lưng chúng ta!!
- Tất Tiêu về hả? [mỉm cười]
Người vừa trả lời là một giáo viên cũ.
Tất Tiêu trả lời: Đã đến quán rượu rồi ạ.
Mọi người đặt bàn ở quán rượu gần trường, chỉ mất mười phút đi bộ.
Tất Tiêu đứng trước cửa quán, trả lời vài bình luận.
“Tất Tiêu?” Đột nhiên sau lưng có người gọi anh.
Tất Tiêu quay lại, nhìn thấy hai cô gái đang nắm tay nhau, một người trong đó mỉm cười với anh nói: “Là cậu thật nè.”
Cô gái cười rất ngọt ngào, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết.
Tất Tiêu cười: “Chu Lâm, lâu rồi không gặp.”
Vừa dứt lời, anh nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đi về phía họ cách Chu Lâm không xa.
Không biết có phải anh bị ảo giác không, nhưng anh luôn cảm thấy Bành Húc Thăng hơi không vui.
*22:04. 2/4/24*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.