Chương 7
Môi Bưu Phồn Não
28/03/2024
Edit + Beta: Agus (Hối deadline tui đi, please!!)
Sáng hôm sau ngủ dậy, Tất Tiêu nhận ra mình đã làm một chuyện nực cười đến thế nào.
Đây không phải là trá hình mời bạn trai cũ về nhà nấu ăn cho mình sao? Bành Húc Thăng vẫn đồng ý?
Sáng ngủ dậy, mặt anh sưng to như cái bánh bao hấp. Ăn sáng xong, anh đến công ty luật, không có việc gì quan trọng, Chu Viện cũng không gửi tin nhắn cho anh. Thật ra không có phản hồi gì mới là tin xấu. Điều này có nghĩa là Chu Viện đang do dự và dao động.
Buổi tối, lúc anh chuẩn bị về thì nhận được tin nhắn của số lạ từ điện thoại cá nhân.
Tất Tiêu nghĩ một lúc, sau đó cảm thấy dãy số này trông quen quen.
Anh bấm vào lịch sử cuộc gọi thì phát hiện đúng là số của Bành Húc Thăng. Hôm qua hắn gọi điện cho anh, anh gọi lại, là cuộc gọi đứng đầu trong nhật ký nên Tất Tiêu vô tình bấm vào số của hắn.
Bành Húc Thăng hỏi anh: Đang ở công ty luật à? Mấy giờ tan làm?
Tất Tiêu thêm số hắn vào danh bạ, ghi chú đâu vào đấy rồi mới trả lời: Ừm, 5:10 về.
Lúc Tất Tiêu thu dọn đồ đạc và đang đứng trước cửa công ty, chuẩn bị bắt taxi về thì hắn lại gửi tin nhắn đến: Anh thì 5:30, em qua bệnh viện anh chờ một lúc đi?
Tất Tiêu: ?
Lần này Bành Húc Thăng trả lời rất nhanh: Nhà em không có muối, phải đi siêu thị.
Hắn nói rất có lý, nhưng Tất Tiêu luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm - đến bệnh viện chờ tan ca, cùng nhau đi siêu thị, cùng nhau nấu ăn ở nhà... Nghe có vẻ không giống chuyện người yêu cũ sẽ làm cùng nhau phải không?
Anh không biết Bành Húc Thăng đang nghĩ gì, nhưng nghe hắn nói thì có vẻ bình thường thôi. Tất Tiêu không phải người tính toán chi li, không vì chuyện hắn là bạn trai cũ mà không tới lui nữa. Huống chi chính anh là người đề nghị, nói chính xác hơn thì anh là người lợi dụng người ta - Mà thôi kệ, cứ coi như thuê đầu bếp đi.
Công ty luật cũng gần bệnh viện, đi hai trạm xe buýt là tới, đến cổng bệnh viện mới 5:40.
Tất Tiêu gửi tin nhắn cho Bành Húc Thăng: Đến rồi, đang ở trạm xe buýt ở Cổng Bắc.
Hai phút sau, Bành Húc Thăng trả lời: Anh đi lấy xe.
Có một cô gái đang đứng đợi xe buýt cạnh Tất Tiêu.
Anh cúi đầu trả lời tin nhắn của đồng nghiệp. Ban đầu anh không để ý đến cô gái ấy lắm, một lúc sau anh mới cảm giác thấy thỉnh thoảng có ai đó đang nhìn mình.
Tất Tiêu quay qua thì nhìn thấy cô gái đang nhìn mình.
“Có chuyện gì sao?”
Cô gái chớp mắt: “Có phải hôm qua anh mới nhổ răng ở nha khoa không...”
Vừa nghe xong, Tất Tiêu mới nhớ hôm qua cô chính là thực tập sinh đã an ủi anh. Cô đã thay áo blouse, để thả tóc, mới nhìn anh không nhận ra thật.
Tất Tiêu gật đầu: “Đúng rồi.”
“Là anh thật ạ, cách ăn mặc hôm nay suýt nữa em không nhận ra anh.”
“Vậy sao em nhận ra được?”
Hôm nay Tất Tiêu mặc đồ đen, mặc áo khoác bóng chày kiểu cổ điển của Mỹ với quần jean đen, bên trong là áo phông trắng, đeo khẩu trang màu đen, nếu là người khác, đúng là không thể nhận ra.
“Em nói thật được không? Bởi vì hôm qua phản ứng của anh đối với việc nhổ răng rất khác.” Cô nói thêm: “À mà không phải anh là bạn của bác sĩ Bành sao? Em có ấn tượng hơn một chút.”
“Bác sĩ Bành?” Tất Tiêu lặp lại.
Cô không hiểu lắm: “Sao thế ạ?”
Tất Tiêu cười nói: “Không phải em và anh ấy đều là thực tập sinh sao? Tại sao lại gọi anh ấy là bác sĩ Bành?”
“Anh đùa gì thế?” Cô gái cũng cười: “Bác sĩ Bành làm việc ở bệnh viện được mấy năm rồi, sao mà giống em được?”
Nụ cười của Tất Tiêu tắt lụi.
“Sao vậy ạ? Anh không biết à?” Cô gái nhạy bén nhận ra.
Tất Tiêu chưa kịp nghĩ ra lời giải thích nào, cô gái đã nói thêm: “Nhưng bác sĩ Bành nói anh không biết anh ấy làm việc ở đây. Anh không biết cũng phải...”
Tất Tiêu không nói gì, nhưng trong đầu vẫn luôn vắt óc nghĩ lại cuộc trò chuyện giữa anh và Bành Húc Thăng khi họ “tương phùng” ngày hôm qua.
Mà hình như Bành Húc Thăng cũng không nói hắn đang ở bệnh viện thực tập, là do anh tự nghĩ như vậy. Anh đinh ninh nghĩ Bành Húc Thăng sẽ học nghiên cứu sinh và ở lại làm việc ở Bắc Thượng Quảng Thâm* là điều hiển nhiên. Nhưng họ đã chia tay trước khi tốt nghiệp đại học và không liên lạc gì trong thời gian này nên anh không biết nhiều chuyện về Bành Húc Thăng nữa.
*Gồm: Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu và Thâm Quyến
Cô gái thấy anh im lặng thì quan tâm hỏi: “Hôm nay anh thấy thế nào rồi? Vết mổ có bị nhiễm trùng không?”
Không có gì phải giấu bác sĩ. Tất Tiêu nói thật: “Đau đến không ngủ được.”
Cô gái ngạc nhiên: “Đau đến thế ạ? Anh đã uống thuốc giảm đau chưa?”
“Uống rồi, uống xong thì thấy dễ chịu hơn.”
“Thế thì tốt rồi.” Cô gái lại an ủi anh: “Mấy ngày tới sẽ khó chịu một chút đấy, nhưng vài ngày nữa sẽ ổn thôi. Một tuần là anh quay lại cắt chỉ được rồi.”
“Ừm.”
Có người tới nên cô gái dịch sang một bên.
Cô hỏi: “Anh cũng đang đợi xe à?”
Tất Tiêu nói: “Anh đợi người.”
Xe buýt dừng lại, một đám đông chen lấn nhau. Ông cụ xách túi da rắn nói lớn tiếng, thốt ra những từ địa phương xa lạ. Nhờ thể hình khỏe mạnh, động tác cũng rất mạnh và ngang ngược làm cô gái bị chen ngả người ra sau, phía sau là bảng quảng cáo, không có đường lui nào nữa.
Tất Tiêu đưa tay ra đỡ, kéo cô qua khe hở giữa hai tấm biển quảng cáo lùi lại phía sau.
Cô lễ phép cảm ơn rồi hỏi anh: “Sao hôm nay anh lại đến bệnh viện thế ạ?”
Tất Tiêu chưa kịp trả lời, điện thoại trong tay anh rung lên.
Anh nhìn thì thấy là Bành Húc Thăng.
Anh vừa nghe điện thoại, vừa tìm bóng dáng của Bành Húc Thăng trên con đường dài tấp nập xe cộ qua lại.
“Anh đến rồi.” Giọng nói của Bành Húc Thăng phát ra từ trong điện thoại.
Tất Tiêu ra xem thử thì thấy xe của Bành Húc Thăng đậu phía sau xe buýt.
Bành Húc Thăng hạ cửa xe, lộ ra nửa khuôn mặt.
Tất Tiêu quay lại chào cô gái: “Anh đi trước đây.”
“Dạ, vâng ạ.” Cô gái vẫy tay với anh: “Tạm biệt.”
Tất Tiêu vô thức mở cửa ghế sau, còn chưa bước vào đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Bành Húc Thăng: “Em coi anh là tài xế đấy à?”
Tất Tiêu cũng hiểu, nhưng nghe cái giọng đó của Bành Húc Thăng, anh chẳng thèm nghe ngồi luôn phía sau.
“Lái xe đi lẹ đi, cô bé ở khoa của anh đang nhìn đấy.”
Anh ung dung nói, Bành Húc Thăng có liếc nhìn ra ngoài rồi nâng cửa sổ lên.
“Hai người nói chuyện gì thế?” Bành Húc Thăng hỏi.
Tất Tiêu hờ hững đáp: “Tâm sự mấy câu thôi.”
Anh không biết vừa rồi xe của Bành Húc Thăng đi sau xe buýt. Hắn đã nhìn thấy họ rồi nên có thể nhìn thấy rõ ràng hành động của họ.
Tất Tiêu cởi khẩu trang, mặt sưng vù. Anh nói: “Thực tập sinh ở khoa của anh có thái độ tốt và rất cẩn thận trong công việc.”
Bành Húc Thăng không hó hé.
Tất Tiêu đổi giọng: “Bác sĩ Bành, anh nghĩ sao?”
“Cái gì?”
“Em nhớ hồi đó anh muốn thi nghiên cứu sinh phải không? Với thành tích của anh, anh chắc chắn làm được. Tại sao lại không đi?”
“...”
Phía trước có đèn giao thông, ô tô dừng lại trước vạch.
Bành Húc Thăng nhìn Tất Tiêu trong gương chiếu hậu, sưng lên thế kia rồi. Anh ngồi với tư thế thoải mái, thế mà xem hắn thành tài xế luôn nhỉ.
Nhưng khách bình thường sẽ không hỏi tài xế tại sao anh ta không học nghiên cứu sinh.
Bành Húc Thăng dời mắt, bình tĩnh nói: “Không muốn đi thì không đi.”
Tất Tiêu tức giận: “Mẹ kiếp, anh thôi làm bộ đi được không?”
“Chẳng phải em nói anh không làm bộ sẽ chết sao?”
“Đừng đánh trống lảng.”
“...”
Bành Húc Thăng nói: “Em cũng biết rồi đó, hồi bố anh đã xảy ra chuyện.”
Tất Tiêu: “Ừm, biết, sau đó thì sao?”
Bành Húc Thăng nhìn anh qua gương chiếu hậu lần nữa.
Chuyện này ồn ào đến mức hắn chưa bao giờ nhắc tới với ai, phản ứng của Tất Tiêu trông bình thường hơn so với hắn nghĩ.
Bành Húc Thăng bình tĩnh nói: “Mẹ anh cũng xảy ra chút chuyện, anh không muốn tiếp tục học nên tìm việc làm.”
Tất Tiêu im lặng lắng nghe, trên mặt không có cảm xúc gì, nhưng đôi tay giấu trong túi lại siết chặt.
Nhiều năm trôi qua nhưng có một số chuyện anh vẫn nhớ rất rõ.
Trong khoảng thời gian trước khi anh và Bành Húc Thăng chia tay, Bành Húc Thăng đột nhiên trở nên rất bận rộn, có khi chỉ trả lời tin nhắn vào buổi sáng và buổi tối. Họ hiếm khi gặp nhau. Lúc gọi video Bành Húc Thăng trông có vẻ rất mệt mỏi.
Khi đó, Tất Tiêu cũng rất bận, bận học, thi, ban nhạc, đủ thứ, anh không hề biết rằng gia đình Bành Húc Thăng có chuyện.
“Sao không nói chuyện?” Bành Húc Thăng nói.
Sự im lặng của Tất Tiêu khiến hắn hơi bồn chồn.
Tất Tiêu bình tĩnh lại: “Không có gì, ừm, bố anh... Chú Bành sắp ra rồi đúng không?”
Năm 2021, bố của Bành Húc Thăng là Bành Đông bị kết án 5 năm tù vì tài trợ bất hợp pháp và các tội danh khác.
Trong thời gian đó Tất Tiêu bận tối mặt tối mày, khi biết chuyện này, anh đã chia tay Bành Húc Thăng.
Bành Húc Thăng cũng không có nói rõ ràng, chỉ nói: “Sắp rồi.”
Bố mẹ Bành Húc Thăng ly hôn khi hắn mười bảy tuổi.
Trước đây Bành Húc Thăng nói Bành Đông là người theo chủ nghĩa hiện thực, còn Trì Lỵ Vi là người theo chủ nghĩa lý tưởng, tính cách và tính khí của họ khác nhau một trời một vực. Hắn cũng không hiểu tại sao họ lại ở bên nhau hai mươi năm, cũng không hiểu họ ở bên nhau hai mươi năm chỉ có những cuộc cãi vã không ngớt, thậm chí họ không thể ngồi ăn cơm cùng nhau bình thường.
Tất Tiêu nghĩ thầm, không phải cũng giống anh và Bành Húc Thăng sao?
Khi Bành Đông và Trì Lỵ Vi ly hôn, Bành Húc Thăng rất không ổn. Tất Tiêu có lòng an ủi, nhưng Bành Húc Thăng cũng không mấy cảm động.
Sau ngần ấy năm, dường như họ đã bị cuộc sống này mài mòn đi sắc cạnh, ít nhất sẽ không gây gổ như trước, cũng có thể ngồi dùng bữa cùng nhau.
Điện thoại đổ chuông.
Bành Húc Thăng theo bản năng nhìn vào túi của mình và nhận ra đó là điện thoại của Tất Tiêu.
Trước đây Tất Tiêu không thích bật âm điện thoại của mình, nhiều nhất chỉ ở chế độ rung. Bây giờ bật âm rồi?
Tất Tiêu nhìn số người gọi đến, Bành Húc Thăng nhìn vào gương chiếu hậu.
Cuối cùng anh vẫn trả lời điện thoại.
“Chu Viện à?”
“Ừ, cậu nói đi.”
Bành Húc Thăng hiếm khi thấy Tất Tiêu nói chuyện với người khác bằng giọng điệu nhẹ nhàng và thái độ thân thiện như vậy.
“Đừng nóng vội, từ từ nói.”
“Bây giờ cậu đang ở đâu?”
Tự nhiên Bành Húc Thăng muốn bật nhạc tăng âm lượng lên mức tối đa ghê.
*21:40.28.3.24*
Sáng hôm sau ngủ dậy, Tất Tiêu nhận ra mình đã làm một chuyện nực cười đến thế nào.
Đây không phải là trá hình mời bạn trai cũ về nhà nấu ăn cho mình sao? Bành Húc Thăng vẫn đồng ý?
Sáng ngủ dậy, mặt anh sưng to như cái bánh bao hấp. Ăn sáng xong, anh đến công ty luật, không có việc gì quan trọng, Chu Viện cũng không gửi tin nhắn cho anh. Thật ra không có phản hồi gì mới là tin xấu. Điều này có nghĩa là Chu Viện đang do dự và dao động.
Buổi tối, lúc anh chuẩn bị về thì nhận được tin nhắn của số lạ từ điện thoại cá nhân.
Tất Tiêu nghĩ một lúc, sau đó cảm thấy dãy số này trông quen quen.
Anh bấm vào lịch sử cuộc gọi thì phát hiện đúng là số của Bành Húc Thăng. Hôm qua hắn gọi điện cho anh, anh gọi lại, là cuộc gọi đứng đầu trong nhật ký nên Tất Tiêu vô tình bấm vào số của hắn.
Bành Húc Thăng hỏi anh: Đang ở công ty luật à? Mấy giờ tan làm?
Tất Tiêu thêm số hắn vào danh bạ, ghi chú đâu vào đấy rồi mới trả lời: Ừm, 5:10 về.
Lúc Tất Tiêu thu dọn đồ đạc và đang đứng trước cửa công ty, chuẩn bị bắt taxi về thì hắn lại gửi tin nhắn đến: Anh thì 5:30, em qua bệnh viện anh chờ một lúc đi?
Tất Tiêu: ?
Lần này Bành Húc Thăng trả lời rất nhanh: Nhà em không có muối, phải đi siêu thị.
Hắn nói rất có lý, nhưng Tất Tiêu luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm - đến bệnh viện chờ tan ca, cùng nhau đi siêu thị, cùng nhau nấu ăn ở nhà... Nghe có vẻ không giống chuyện người yêu cũ sẽ làm cùng nhau phải không?
Anh không biết Bành Húc Thăng đang nghĩ gì, nhưng nghe hắn nói thì có vẻ bình thường thôi. Tất Tiêu không phải người tính toán chi li, không vì chuyện hắn là bạn trai cũ mà không tới lui nữa. Huống chi chính anh là người đề nghị, nói chính xác hơn thì anh là người lợi dụng người ta - Mà thôi kệ, cứ coi như thuê đầu bếp đi.
Công ty luật cũng gần bệnh viện, đi hai trạm xe buýt là tới, đến cổng bệnh viện mới 5:40.
Tất Tiêu gửi tin nhắn cho Bành Húc Thăng: Đến rồi, đang ở trạm xe buýt ở Cổng Bắc.
Hai phút sau, Bành Húc Thăng trả lời: Anh đi lấy xe.
Có một cô gái đang đứng đợi xe buýt cạnh Tất Tiêu.
Anh cúi đầu trả lời tin nhắn của đồng nghiệp. Ban đầu anh không để ý đến cô gái ấy lắm, một lúc sau anh mới cảm giác thấy thỉnh thoảng có ai đó đang nhìn mình.
Tất Tiêu quay qua thì nhìn thấy cô gái đang nhìn mình.
“Có chuyện gì sao?”
Cô gái chớp mắt: “Có phải hôm qua anh mới nhổ răng ở nha khoa không...”
Vừa nghe xong, Tất Tiêu mới nhớ hôm qua cô chính là thực tập sinh đã an ủi anh. Cô đã thay áo blouse, để thả tóc, mới nhìn anh không nhận ra thật.
Tất Tiêu gật đầu: “Đúng rồi.”
“Là anh thật ạ, cách ăn mặc hôm nay suýt nữa em không nhận ra anh.”
“Vậy sao em nhận ra được?”
Hôm nay Tất Tiêu mặc đồ đen, mặc áo khoác bóng chày kiểu cổ điển của Mỹ với quần jean đen, bên trong là áo phông trắng, đeo khẩu trang màu đen, nếu là người khác, đúng là không thể nhận ra.
“Em nói thật được không? Bởi vì hôm qua phản ứng của anh đối với việc nhổ răng rất khác.” Cô nói thêm: “À mà không phải anh là bạn của bác sĩ Bành sao? Em có ấn tượng hơn một chút.”
“Bác sĩ Bành?” Tất Tiêu lặp lại.
Cô không hiểu lắm: “Sao thế ạ?”
Tất Tiêu cười nói: “Không phải em và anh ấy đều là thực tập sinh sao? Tại sao lại gọi anh ấy là bác sĩ Bành?”
“Anh đùa gì thế?” Cô gái cũng cười: “Bác sĩ Bành làm việc ở bệnh viện được mấy năm rồi, sao mà giống em được?”
Nụ cười của Tất Tiêu tắt lụi.
“Sao vậy ạ? Anh không biết à?” Cô gái nhạy bén nhận ra.
Tất Tiêu chưa kịp nghĩ ra lời giải thích nào, cô gái đã nói thêm: “Nhưng bác sĩ Bành nói anh không biết anh ấy làm việc ở đây. Anh không biết cũng phải...”
Tất Tiêu không nói gì, nhưng trong đầu vẫn luôn vắt óc nghĩ lại cuộc trò chuyện giữa anh và Bành Húc Thăng khi họ “tương phùng” ngày hôm qua.
Mà hình như Bành Húc Thăng cũng không nói hắn đang ở bệnh viện thực tập, là do anh tự nghĩ như vậy. Anh đinh ninh nghĩ Bành Húc Thăng sẽ học nghiên cứu sinh và ở lại làm việc ở Bắc Thượng Quảng Thâm* là điều hiển nhiên. Nhưng họ đã chia tay trước khi tốt nghiệp đại học và không liên lạc gì trong thời gian này nên anh không biết nhiều chuyện về Bành Húc Thăng nữa.
*Gồm: Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu và Thâm Quyến
Cô gái thấy anh im lặng thì quan tâm hỏi: “Hôm nay anh thấy thế nào rồi? Vết mổ có bị nhiễm trùng không?”
Không có gì phải giấu bác sĩ. Tất Tiêu nói thật: “Đau đến không ngủ được.”
Cô gái ngạc nhiên: “Đau đến thế ạ? Anh đã uống thuốc giảm đau chưa?”
“Uống rồi, uống xong thì thấy dễ chịu hơn.”
“Thế thì tốt rồi.” Cô gái lại an ủi anh: “Mấy ngày tới sẽ khó chịu một chút đấy, nhưng vài ngày nữa sẽ ổn thôi. Một tuần là anh quay lại cắt chỉ được rồi.”
“Ừm.”
Có người tới nên cô gái dịch sang một bên.
Cô hỏi: “Anh cũng đang đợi xe à?”
Tất Tiêu nói: “Anh đợi người.”
Xe buýt dừng lại, một đám đông chen lấn nhau. Ông cụ xách túi da rắn nói lớn tiếng, thốt ra những từ địa phương xa lạ. Nhờ thể hình khỏe mạnh, động tác cũng rất mạnh và ngang ngược làm cô gái bị chen ngả người ra sau, phía sau là bảng quảng cáo, không có đường lui nào nữa.
Tất Tiêu đưa tay ra đỡ, kéo cô qua khe hở giữa hai tấm biển quảng cáo lùi lại phía sau.
Cô lễ phép cảm ơn rồi hỏi anh: “Sao hôm nay anh lại đến bệnh viện thế ạ?”
Tất Tiêu chưa kịp trả lời, điện thoại trong tay anh rung lên.
Anh nhìn thì thấy là Bành Húc Thăng.
Anh vừa nghe điện thoại, vừa tìm bóng dáng của Bành Húc Thăng trên con đường dài tấp nập xe cộ qua lại.
“Anh đến rồi.” Giọng nói của Bành Húc Thăng phát ra từ trong điện thoại.
Tất Tiêu ra xem thử thì thấy xe của Bành Húc Thăng đậu phía sau xe buýt.
Bành Húc Thăng hạ cửa xe, lộ ra nửa khuôn mặt.
Tất Tiêu quay lại chào cô gái: “Anh đi trước đây.”
“Dạ, vâng ạ.” Cô gái vẫy tay với anh: “Tạm biệt.”
Tất Tiêu vô thức mở cửa ghế sau, còn chưa bước vào đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Bành Húc Thăng: “Em coi anh là tài xế đấy à?”
Tất Tiêu cũng hiểu, nhưng nghe cái giọng đó của Bành Húc Thăng, anh chẳng thèm nghe ngồi luôn phía sau.
“Lái xe đi lẹ đi, cô bé ở khoa của anh đang nhìn đấy.”
Anh ung dung nói, Bành Húc Thăng có liếc nhìn ra ngoài rồi nâng cửa sổ lên.
“Hai người nói chuyện gì thế?” Bành Húc Thăng hỏi.
Tất Tiêu hờ hững đáp: “Tâm sự mấy câu thôi.”
Anh không biết vừa rồi xe của Bành Húc Thăng đi sau xe buýt. Hắn đã nhìn thấy họ rồi nên có thể nhìn thấy rõ ràng hành động của họ.
Tất Tiêu cởi khẩu trang, mặt sưng vù. Anh nói: “Thực tập sinh ở khoa của anh có thái độ tốt và rất cẩn thận trong công việc.”
Bành Húc Thăng không hó hé.
Tất Tiêu đổi giọng: “Bác sĩ Bành, anh nghĩ sao?”
“Cái gì?”
“Em nhớ hồi đó anh muốn thi nghiên cứu sinh phải không? Với thành tích của anh, anh chắc chắn làm được. Tại sao lại không đi?”
“...”
Phía trước có đèn giao thông, ô tô dừng lại trước vạch.
Bành Húc Thăng nhìn Tất Tiêu trong gương chiếu hậu, sưng lên thế kia rồi. Anh ngồi với tư thế thoải mái, thế mà xem hắn thành tài xế luôn nhỉ.
Nhưng khách bình thường sẽ không hỏi tài xế tại sao anh ta không học nghiên cứu sinh.
Bành Húc Thăng dời mắt, bình tĩnh nói: “Không muốn đi thì không đi.”
Tất Tiêu tức giận: “Mẹ kiếp, anh thôi làm bộ đi được không?”
“Chẳng phải em nói anh không làm bộ sẽ chết sao?”
“Đừng đánh trống lảng.”
“...”
Bành Húc Thăng nói: “Em cũng biết rồi đó, hồi bố anh đã xảy ra chuyện.”
Tất Tiêu: “Ừm, biết, sau đó thì sao?”
Bành Húc Thăng nhìn anh qua gương chiếu hậu lần nữa.
Chuyện này ồn ào đến mức hắn chưa bao giờ nhắc tới với ai, phản ứng của Tất Tiêu trông bình thường hơn so với hắn nghĩ.
Bành Húc Thăng bình tĩnh nói: “Mẹ anh cũng xảy ra chút chuyện, anh không muốn tiếp tục học nên tìm việc làm.”
Tất Tiêu im lặng lắng nghe, trên mặt không có cảm xúc gì, nhưng đôi tay giấu trong túi lại siết chặt.
Nhiều năm trôi qua nhưng có một số chuyện anh vẫn nhớ rất rõ.
Trong khoảng thời gian trước khi anh và Bành Húc Thăng chia tay, Bành Húc Thăng đột nhiên trở nên rất bận rộn, có khi chỉ trả lời tin nhắn vào buổi sáng và buổi tối. Họ hiếm khi gặp nhau. Lúc gọi video Bành Húc Thăng trông có vẻ rất mệt mỏi.
Khi đó, Tất Tiêu cũng rất bận, bận học, thi, ban nhạc, đủ thứ, anh không hề biết rằng gia đình Bành Húc Thăng có chuyện.
“Sao không nói chuyện?” Bành Húc Thăng nói.
Sự im lặng của Tất Tiêu khiến hắn hơi bồn chồn.
Tất Tiêu bình tĩnh lại: “Không có gì, ừm, bố anh... Chú Bành sắp ra rồi đúng không?”
Năm 2021, bố của Bành Húc Thăng là Bành Đông bị kết án 5 năm tù vì tài trợ bất hợp pháp và các tội danh khác.
Trong thời gian đó Tất Tiêu bận tối mặt tối mày, khi biết chuyện này, anh đã chia tay Bành Húc Thăng.
Bành Húc Thăng cũng không có nói rõ ràng, chỉ nói: “Sắp rồi.”
Bố mẹ Bành Húc Thăng ly hôn khi hắn mười bảy tuổi.
Trước đây Bành Húc Thăng nói Bành Đông là người theo chủ nghĩa hiện thực, còn Trì Lỵ Vi là người theo chủ nghĩa lý tưởng, tính cách và tính khí của họ khác nhau một trời một vực. Hắn cũng không hiểu tại sao họ lại ở bên nhau hai mươi năm, cũng không hiểu họ ở bên nhau hai mươi năm chỉ có những cuộc cãi vã không ngớt, thậm chí họ không thể ngồi ăn cơm cùng nhau bình thường.
Tất Tiêu nghĩ thầm, không phải cũng giống anh và Bành Húc Thăng sao?
Khi Bành Đông và Trì Lỵ Vi ly hôn, Bành Húc Thăng rất không ổn. Tất Tiêu có lòng an ủi, nhưng Bành Húc Thăng cũng không mấy cảm động.
Sau ngần ấy năm, dường như họ đã bị cuộc sống này mài mòn đi sắc cạnh, ít nhất sẽ không gây gổ như trước, cũng có thể ngồi dùng bữa cùng nhau.
Điện thoại đổ chuông.
Bành Húc Thăng theo bản năng nhìn vào túi của mình và nhận ra đó là điện thoại của Tất Tiêu.
Trước đây Tất Tiêu không thích bật âm điện thoại của mình, nhiều nhất chỉ ở chế độ rung. Bây giờ bật âm rồi?
Tất Tiêu nhìn số người gọi đến, Bành Húc Thăng nhìn vào gương chiếu hậu.
Cuối cùng anh vẫn trả lời điện thoại.
“Chu Viện à?”
“Ừ, cậu nói đi.”
Bành Húc Thăng hiếm khi thấy Tất Tiêu nói chuyện với người khác bằng giọng điệu nhẹ nhàng và thái độ thân thiện như vậy.
“Đừng nóng vội, từ từ nói.”
“Bây giờ cậu đang ở đâu?”
Tự nhiên Bành Húc Thăng muốn bật nhạc tăng âm lượng lên mức tối đa ghê.
*21:40.28.3.24*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.