Chương 9
Môi Bưu Phồn Não
03/04/2024
Edit + Beta: Agus (Hối deadline tui đi, please!!)
Lần cuối cùng anh uống thuốc giảm đau là cách đây tám tiếng.
Dây thần kinh gần vết mổ hơi nhức, chiếc răng bên cạnh bị ảnh hưởng cũng đau ê ẩm.
Anh không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn Bành Húc Thăng và chờ đợi câu trả lời của hắn.
Anh là một người rất thiếu kiên nhẫn.
Bình thường nếu đối phương do dự hai giây, anh sẽ đi luôn. Anh không phải Bồ Tát, không tò mò, không cần hiểu nỗi khổ của chúng sinh.
Nhưng Bành Húc Thăng im lặng, anh lại nán lại chờ.
“Em nghĩ kỹ chưa? Em có chắc là mình thích con trai không?” Bành Húc Thăng hỏi ngược lại: “Nếu em chưa nghĩ kỹ, anh nghĩ em không cần phải ra ở riêng sớm vậy...”
Tất Tiêu lạnh lùng ngắt lời hắn: “Anh có ý gì?”
Nhiều năm trước cũng vậy, anh chờ Bành Húc Thăng chủ động lên tiếng, nhưng cuối cùng điều anh chờ đợi chính là mâu thuẫn và cãi vã không ngừng.
Những cảm xúc hỗn loạn trong mắt Bành Húc Thăng dần biến mất, giống như bầu trời sau cơn mưa lớn, chùng xuống, xám xịt và tĩnh lặng.
Hắn nói: “Anh nghĩ em có thể có nhiều lựa chọn hơn.”
“Đệch mẹ!” Tất Tiêu giận, chửi thề.
Lúc anh quyết định, hai người là hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau, chỉ đến khi vô tình rơi xuống cùng một cái hố, mới lầm tưởng rằng mình là bạn đời, là tri kỷ trăm năm.
Vô tình ở bên nhau, chia ly là lẽ thường tình.
Tất Tiêu nắm cổ áo Bành Húc Thăng, hắn phải hơi ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Đừng tưởng tôi không hiểu mấy lời chó má này của anh!” Lửa giận của Tất Tiêu từ đầu ngón chân đốt lên tới đỉnh đầu, anh không kiểm soát được, muốn kéo Bành Húc Thăng ra khỏi xe, đánh nhau với hắn một trận như trước đây.
“Đúng, bây giờ chúng ta đã chia tay, nhưng anh nghĩ tình cảm trước đây của chúng ta là gì? Tình cảm của tôi là gì hả?”
Anh nhìn chằm chằm Bành Húc Thăng không chớp mắt, như đang tìm hai từ “ngu ngốc” trên mặt hắn.
“Tôi thích ai và có thích đàn ông không? Có ai hiểu rõ hơn anh không?”
“Anh thấy lúc đó yêu anh là tôi giỡn, là không suy nghĩ hả?”
Bàn tay anh đang nắm chặt cổ áo Bành Húc Thăng đang run lên vì tức giận, thậm chí có chút yếu ớt.
Bành Húc Thăng giơ tay lên, giữ cổ tay anh rồi nói: “Em buông ra trước, anh xuống xe nói chuyện với em.”
Tất Tiêu nhìn mu bàn tay hắn. Lúc nãy nấu ăn, miếng băng bị ướt nên Bành Húc Thăng đã xé nó ra.
Vết thương lành lại rất nhanh, chỉ để lại hai vết sẹo màu đỏ nhạt, ban đêm nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra.
Tất Tiêu buông lỏng tay.
“Khỏi nói.” Anh nói: “Không có gì để nói hết.”
Lúc bên nhau đã không nói chuyện được, giờ chia tay rồi cũng không cần thiết phải nói nữa.
Một cơn gió mát thổi qua giữa hai người, khiến lá cây hai bên đường xào xạc, mang đến cho đêm đầu hè một chút hương vị mùa thu.
Tất Tiêu khụt khịt, gió tràn từ mũi vào phổi.
“Mẹ tôi không biết chúng ta quen nhau, tôi không nói cho bà biết.” Tất Tiêu đứng thẳng người, rút tay ra khỏi cửa sổ xe: “Tôi biết rồi. Anh không phải bác sĩ nha khoa. Cũng không phải bác sĩ điều trị của tôi. Chúng ta cũng không cần phải liên lạc với nhau. Sau này xin đừng liên lạc với tôi nữa.”
Nói xong anh không thèm nhìn mặt hay cảm xúc của Bành Húc Thăng mà xoay người đi luôn.
Bành Húc Thăng mở cửa, xuống xe định kéo anh nhưng không kịp.
Tất Tiêu bước rất dài, anh đi rất nhanh mà không ngoái lại.
Bành Húc Thăng đứng đó, dõi theo bóng lưng anh bước vào bóng tối dưới ngọn đèn đường, cuối cùng biến mất trong màn đêm.
...
Tất Tiêu tắm rửa đi ra, thấy khó chịu cả người.
Không biết có phải vì tức giận mà vết khâu bị nhiễm trùng không.
Anh uống thuốc mà tác dụng không nhanh lắm, anh rất mệt mỏi và có cảm giác lười biếng khó tả, nhưng anh vẫn phải trả lời tin nhắn công việc Trần Luật gửi.
Sau khi giải quyết xong, anh nhấc điện thoại lên và nhìn thấy tin nhắn của Chu Viện.
Nửa tiếng trước, Chu Viện nói: Tôi không sao, cảm ơn.
Khoảng mười phút sau, cô lại hỏi: Khi nào cậu rảnh? Tôi muốn nói chuyện một chút.
Tất Tiêu trả lời: Mấy ngày tới lúc nào cũng được.
Chu Viện: Vậy tám giờ sáng ngày mai.
Tất Tiêu: Ừ.
Chu Viện gửi cho anh địa chỉ, đó là một quán ăn sáng tương đối nổi tiếng.
Chu Viện: Thời gian này cứ liên tục làm phiền cậu, mời cậu bữa sáng nhé *icon [vui vẻ] [bắt tay]*
Tất Tiêu cũng đáp lại bằng biểu cảm bắt tay.
Anh thở dài, đặt điện thoại xuống.
Hy vọng lần này Chu Viện thật sự suy nghĩ kỹ và hiểu vấn đề.
Tất Tiêu từng học chuyên ngành tài chính, nhưng năm hai đại học anh chuyển sang chuyên ngành luật. Chu Viện và Trịnh Tây Nguyên đều là bạn cùng lớp chuyên ngành tài chính của anh. Họ đã ở bên nhau đến nay là bảy tám năm rồi. Lúc đó Tất Tiêu cùng tham gia dự án thi đua nên mối quan hệ với họ khá tốt, dù sau có đổi chuyên ngành thì anh vẫn giữ liên lạc.
Cả hai kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp đại học, tưởng chừng sẽ bên nhau trọn đời nhưng sau kết hôn, nhiều vấn đề nổi lên như thác đổ. Trịnh Tây Nguyên là một người bốc đồng, mong muốn thành công nhanh chóng. Sau khi tốt nghiệp và đi làm, cậu ta âm thầm tham gia vào một số dự án đầu tư, nhưng kết quả đều tồi tệ. Hắn còn chơi cả chứng khoán, dính vào như nghiện, chẳng bao lâu sau thì cậu ta mắc nợ.
Từ đó trở đi, cậu ta như trở thành một con người khác, tính tình thất thường, cáu gắt, nát rượu, bạo lực, khi không vui thì trút giận lên Chu Viện. Chu Viện chịu đựng hai năm, cô thấy không thể chịu nổi nữa nên gửi đơn ly hôn, nhưng Trịnh Tây Nguyên kiên quyết không đồng ý. Sau một năm dây dưa không ai chịu nhượng bộ, trong tuyệt vọng, cô tìm đến Tất Tiêu, mong nhận được sự giúp đỡ từ anh.
Dẫu sao cũng là một mối quan hệ bảy tám năm, khó để tàn nhẫn mà cắt đứt nó. Hết rượu, hết cáu bẳn, Trịnh Tây Nguyên lại dỗ dỗ dành dành, Chu Viện lại mềm lòng.
Thuốc bắt đầu có tác dụng, Tất Tiêu cảm thấy bớt đau hơn. Nhìn máy tính suốt hai tiếng rưỡi, mắt anh hoa cả lên.
Anh từ phòng ngủ đi ra phòng khách, tìm lọ thuốc nhỏ mắt nhưng không có hướng dẫn sử dụng, không biết đã hết hạn hay chưa. Anh thử nhớ lại, mùa đông năm ngoái anh mua nó, chưa tới một năm, chắc còn dùng được.
Vừa mở nắp ra, đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Tất Tiêu sửng sốt một chút, anh cho là ảo giác, không để ý tới, ngửa đầu nhỏ hai giọt thuốc nhỏ mắt.
Thế mà tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục.
Ai tìm anh vậy.
Tất Tiêu nhìn đồng hồ, mười một giờ, chuẩn bị đi ngủ rồi.
Ai tìm mình lúc nửa đêm vậy?
Anh bước ra cửa, nhìn ra mắt mèo chỉ nhìn thấy tối om.
Tất Tiêu cảm thấy kỳ lạ, mắt mèo bị vỡ hồi nào đây?
Trước khi tiếng gõ cửa tiếp theo vang lên, anh mở cửa muốn xem ai đang chơi khăm mình.
... Kết quả anh bị người trước mặt làm giật mình.
Bành Húc Thăng đứng trước cửa nhà, hắn vẫn mặc chiếc áo gió màu xám như cũ. Bên trong mặc áo sơ mi trắng có hai cúc chưa cài, cổ áo bị kéo mất trật tự, nhăn nheo không chỉnh tề.
Tất Tiêu hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Đã nói là hết tình hết nghĩa, không gặp lại rồi mà?
Bành Húc Thăng nói: “Anh quên đồ.”
“Cái gì?” Tất Tiêu nghi ngờ hỏi: “Anh để ở đâu? Để tôi lấy cho.”
Anh nghi ngờ mình bị điên hoặc đang nằm mơ trong lúc ngủ gật, và Bành Húc Thăng trước mặt chỉ là ảo giác trong giấc mơ của anh.
Anh rất ngạc nhiên khi Bành Húc Thăng gửi tin nhắn cho mình, hơn nữa, Bành Húc Thăng nửa đêm không về nhà mà đứng gõ cửa nhà khiến anh giật mình.
“Không nhớ để nó ở đâu.” Bành Húc Thăng nói: “Có lẽ cần vào xem thử.”
Tất Tiêu cảm thấy quái lạ nhưng phải đồng ý.
Bành Húc Thăng quay lại, đi vòng vèo một hồi, hơn nữa bọn họ vừa mới cãi nhau, anh tuyên bố sẽ không liên lạc với nhau nữa, mà Bành Húc Thăng vẫn mặt dày quay lại tìm thì chứng tỏ là thứ rất quan trọng, có liên quan đến công việc.
Tất Tiêu đành phải nói: “Vậy vào đi.”
“Cảm ơn.” Bành Húc Thăng gật đầu với anh rồi đi vào.
Hắn quen tay lấy đôi dép vừa đi trong tủ giày của Tất Tiêu mang vào rồi vào phòng khách.
Tất Tiêu đứng tại chỗ như bị sét đánh, đồng tử hơi giãn ra.
Chuyện gì đã xảy ra với Bành Húc Thăng vậy? Từ khi nào lại trở nên lịch sự thế?
Quái lạ!
Tất Tiêu đóng cửa vào nhà, anh nhìn Bành Húc Thăng ngồi trên ghế sofa giống như ông chủ của mình, người không biết chắc tưởng hắn đến thăm nhà, Tất Tiêu phải bưng cho hắn một tách trà.
“Anh muốn tìm đồ mà?” Tất Tiêu cau mày, không biết hắn đang giấu bài gì đây.
Bành Húc Thăng nghiêm túc nói: “Anh đang tìm đáp án.”
Tất Tiêu: “Anh bị thần kinh gì đó?”
Bành Húc Thăng nhìn thuốc nhỏ mắt không đậy nắp trên tủ, hỏi: “Cần giúp không?”
Tất Tiêu đóng nắp lại, lạnh lùng nói: “Không cần, có chuyện gì muốn nói thì cứ nói.”
Bành Húc Thăng rất biết lắng nghe và tiếp thu. Hắn nói: “Xin lỗi em.”
Tất Tiêu: “...”
Anh không bị gì thật đấy chứ? Ba tiếng mà thay đổi dữ vậy?
Anh biết Bành Húc Thăng gần hai mươi sáu năm mà chưa nghe hắn nói “xin lỗi” bao giờ.
Bành Húc Thăng nói tiếp: “Lúc nãy anh nói sai, không phải cố ý làm em không vui.”
Trong đầu Tất Tiêu như có pháo nổ, khiến tai anh ù đi, không thể suy nghĩ được.
Hắn nói gì vậy? Không phải hắn đang nói xin lỗi đó chứ?
Như để trả lời suy nghĩ trong lòng của anh, câu tiếp theo của Bành Húc Thăng là: “Không phải quên đồ, anh chỉ muốn xin lỗi em.”
Hắn nhìn Tất Tiêu bằng ánh mắt bình tĩnh, nhưng Tất Tiêu không có gì để nói.
Anh bước tới trước mặt Bành Húc Thăng, sờ trán hắn, tò mò nói: “Không sốt mà phải không? Uống rượu hả? Cũng không có mùi rượu mà.”
Bành Húc Thăng thuận tay nắm lấy cổ tay anh. Hắn nói: “Anh nghiêm túc.”
“Khi nào thì anh mới thay đổi thói quen táy máy tay chân với người yêu cũ đây hả?” Tất Tiêu muốn giãy ra, không ngờ Bành Húc Thăng lại mạnh tay không chịu buông: “Buông ra!”
“Hồi đó em từng thích anh, đúng không?” Bành Húc Thăng nhìn anh chằm chằm, hắn hỏi.
“Lại nói nhảm cái gì thế!”
“Em chưa bao giờ nói em thích anh.”
Tất Tiêu nhìn hắn. Anh hỏi: “Thế anh từng nói chưa?”
Bành Húc Thăng nói: “Bây giờ nói được không?”
“Anh điên à?” Tất Tiêu nhăn mày.
Bành Húc Thăng siết tay, Tất Tiêu mất thế, anh đổ người về phía trước, ngã xuống ghế sofa. Anh đang định đứng dậy chửi thì Bành Húc Thăng liền xoay người đè lên người anh, đè đầu gối lên bắp đùi anh.
Tư thế thật khó tả, nhất là khi họ đang rất gần nhau, hơi thở nóng rẫy.
“Tất Tiêu, anh muốn một câu trả lời chắc chắn, một câu trả lời từ chính em.”
Tất Tiêu bị đè trong tư thế kỳ lạ, anh tức xì khói. Không phải anh không bật lại được, mà tư thế này khiến anh nhớ đến lần đầu tiên với Bành Húc Thăng, nếu không cẩn thận rất dễ cướp cò.
Anh giận đến cắn lưỡi, trong lòng hối hận không thôi, hối hận đã để Bành Húc Thăng vào. Dụ sói vào nhà làm gì cơ chứ?
“Tôi không có câu trả lời mà anh muốn nghe ở đây.”
“Em có.” Bành Húc Thăng rút một tay ra nâng cằm anh lên, buộc anh phải nhìn mình.
Tất Tiêu giận đến bật cười: “Vậy anh có cho tôi câu trả lời không?”
Bành Húc Thăng hơi giật mình: “Cái gì?”
“Hôm qua ở bệnh viện, sao anh nắm tay tôi?”
*21:28.2/4/24*
Lời tác giả:
Đầu chương cãi nhau, cuối chương làm lành, chồng chồng không để thù qua đêm.
Lần cuối cùng anh uống thuốc giảm đau là cách đây tám tiếng.
Dây thần kinh gần vết mổ hơi nhức, chiếc răng bên cạnh bị ảnh hưởng cũng đau ê ẩm.
Anh không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn Bành Húc Thăng và chờ đợi câu trả lời của hắn.
Anh là một người rất thiếu kiên nhẫn.
Bình thường nếu đối phương do dự hai giây, anh sẽ đi luôn. Anh không phải Bồ Tát, không tò mò, không cần hiểu nỗi khổ của chúng sinh.
Nhưng Bành Húc Thăng im lặng, anh lại nán lại chờ.
“Em nghĩ kỹ chưa? Em có chắc là mình thích con trai không?” Bành Húc Thăng hỏi ngược lại: “Nếu em chưa nghĩ kỹ, anh nghĩ em không cần phải ra ở riêng sớm vậy...”
Tất Tiêu lạnh lùng ngắt lời hắn: “Anh có ý gì?”
Nhiều năm trước cũng vậy, anh chờ Bành Húc Thăng chủ động lên tiếng, nhưng cuối cùng điều anh chờ đợi chính là mâu thuẫn và cãi vã không ngừng.
Những cảm xúc hỗn loạn trong mắt Bành Húc Thăng dần biến mất, giống như bầu trời sau cơn mưa lớn, chùng xuống, xám xịt và tĩnh lặng.
Hắn nói: “Anh nghĩ em có thể có nhiều lựa chọn hơn.”
“Đệch mẹ!” Tất Tiêu giận, chửi thề.
Lúc anh quyết định, hai người là hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau, chỉ đến khi vô tình rơi xuống cùng một cái hố, mới lầm tưởng rằng mình là bạn đời, là tri kỷ trăm năm.
Vô tình ở bên nhau, chia ly là lẽ thường tình.
Tất Tiêu nắm cổ áo Bành Húc Thăng, hắn phải hơi ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Đừng tưởng tôi không hiểu mấy lời chó má này của anh!” Lửa giận của Tất Tiêu từ đầu ngón chân đốt lên tới đỉnh đầu, anh không kiểm soát được, muốn kéo Bành Húc Thăng ra khỏi xe, đánh nhau với hắn một trận như trước đây.
“Đúng, bây giờ chúng ta đã chia tay, nhưng anh nghĩ tình cảm trước đây của chúng ta là gì? Tình cảm của tôi là gì hả?”
Anh nhìn chằm chằm Bành Húc Thăng không chớp mắt, như đang tìm hai từ “ngu ngốc” trên mặt hắn.
“Tôi thích ai và có thích đàn ông không? Có ai hiểu rõ hơn anh không?”
“Anh thấy lúc đó yêu anh là tôi giỡn, là không suy nghĩ hả?”
Bàn tay anh đang nắm chặt cổ áo Bành Húc Thăng đang run lên vì tức giận, thậm chí có chút yếu ớt.
Bành Húc Thăng giơ tay lên, giữ cổ tay anh rồi nói: “Em buông ra trước, anh xuống xe nói chuyện với em.”
Tất Tiêu nhìn mu bàn tay hắn. Lúc nãy nấu ăn, miếng băng bị ướt nên Bành Húc Thăng đã xé nó ra.
Vết thương lành lại rất nhanh, chỉ để lại hai vết sẹo màu đỏ nhạt, ban đêm nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra.
Tất Tiêu buông lỏng tay.
“Khỏi nói.” Anh nói: “Không có gì để nói hết.”
Lúc bên nhau đã không nói chuyện được, giờ chia tay rồi cũng không cần thiết phải nói nữa.
Một cơn gió mát thổi qua giữa hai người, khiến lá cây hai bên đường xào xạc, mang đến cho đêm đầu hè một chút hương vị mùa thu.
Tất Tiêu khụt khịt, gió tràn từ mũi vào phổi.
“Mẹ tôi không biết chúng ta quen nhau, tôi không nói cho bà biết.” Tất Tiêu đứng thẳng người, rút tay ra khỏi cửa sổ xe: “Tôi biết rồi. Anh không phải bác sĩ nha khoa. Cũng không phải bác sĩ điều trị của tôi. Chúng ta cũng không cần phải liên lạc với nhau. Sau này xin đừng liên lạc với tôi nữa.”
Nói xong anh không thèm nhìn mặt hay cảm xúc của Bành Húc Thăng mà xoay người đi luôn.
Bành Húc Thăng mở cửa, xuống xe định kéo anh nhưng không kịp.
Tất Tiêu bước rất dài, anh đi rất nhanh mà không ngoái lại.
Bành Húc Thăng đứng đó, dõi theo bóng lưng anh bước vào bóng tối dưới ngọn đèn đường, cuối cùng biến mất trong màn đêm.
...
Tất Tiêu tắm rửa đi ra, thấy khó chịu cả người.
Không biết có phải vì tức giận mà vết khâu bị nhiễm trùng không.
Anh uống thuốc mà tác dụng không nhanh lắm, anh rất mệt mỏi và có cảm giác lười biếng khó tả, nhưng anh vẫn phải trả lời tin nhắn công việc Trần Luật gửi.
Sau khi giải quyết xong, anh nhấc điện thoại lên và nhìn thấy tin nhắn của Chu Viện.
Nửa tiếng trước, Chu Viện nói: Tôi không sao, cảm ơn.
Khoảng mười phút sau, cô lại hỏi: Khi nào cậu rảnh? Tôi muốn nói chuyện một chút.
Tất Tiêu trả lời: Mấy ngày tới lúc nào cũng được.
Chu Viện: Vậy tám giờ sáng ngày mai.
Tất Tiêu: Ừ.
Chu Viện gửi cho anh địa chỉ, đó là một quán ăn sáng tương đối nổi tiếng.
Chu Viện: Thời gian này cứ liên tục làm phiền cậu, mời cậu bữa sáng nhé *icon [vui vẻ] [bắt tay]*
Tất Tiêu cũng đáp lại bằng biểu cảm bắt tay.
Anh thở dài, đặt điện thoại xuống.
Hy vọng lần này Chu Viện thật sự suy nghĩ kỹ và hiểu vấn đề.
Tất Tiêu từng học chuyên ngành tài chính, nhưng năm hai đại học anh chuyển sang chuyên ngành luật. Chu Viện và Trịnh Tây Nguyên đều là bạn cùng lớp chuyên ngành tài chính của anh. Họ đã ở bên nhau đến nay là bảy tám năm rồi. Lúc đó Tất Tiêu cùng tham gia dự án thi đua nên mối quan hệ với họ khá tốt, dù sau có đổi chuyên ngành thì anh vẫn giữ liên lạc.
Cả hai kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp đại học, tưởng chừng sẽ bên nhau trọn đời nhưng sau kết hôn, nhiều vấn đề nổi lên như thác đổ. Trịnh Tây Nguyên là một người bốc đồng, mong muốn thành công nhanh chóng. Sau khi tốt nghiệp và đi làm, cậu ta âm thầm tham gia vào một số dự án đầu tư, nhưng kết quả đều tồi tệ. Hắn còn chơi cả chứng khoán, dính vào như nghiện, chẳng bao lâu sau thì cậu ta mắc nợ.
Từ đó trở đi, cậu ta như trở thành một con người khác, tính tình thất thường, cáu gắt, nát rượu, bạo lực, khi không vui thì trút giận lên Chu Viện. Chu Viện chịu đựng hai năm, cô thấy không thể chịu nổi nữa nên gửi đơn ly hôn, nhưng Trịnh Tây Nguyên kiên quyết không đồng ý. Sau một năm dây dưa không ai chịu nhượng bộ, trong tuyệt vọng, cô tìm đến Tất Tiêu, mong nhận được sự giúp đỡ từ anh.
Dẫu sao cũng là một mối quan hệ bảy tám năm, khó để tàn nhẫn mà cắt đứt nó. Hết rượu, hết cáu bẳn, Trịnh Tây Nguyên lại dỗ dỗ dành dành, Chu Viện lại mềm lòng.
Thuốc bắt đầu có tác dụng, Tất Tiêu cảm thấy bớt đau hơn. Nhìn máy tính suốt hai tiếng rưỡi, mắt anh hoa cả lên.
Anh từ phòng ngủ đi ra phòng khách, tìm lọ thuốc nhỏ mắt nhưng không có hướng dẫn sử dụng, không biết đã hết hạn hay chưa. Anh thử nhớ lại, mùa đông năm ngoái anh mua nó, chưa tới một năm, chắc còn dùng được.
Vừa mở nắp ra, đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Tất Tiêu sửng sốt một chút, anh cho là ảo giác, không để ý tới, ngửa đầu nhỏ hai giọt thuốc nhỏ mắt.
Thế mà tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục.
Ai tìm anh vậy.
Tất Tiêu nhìn đồng hồ, mười một giờ, chuẩn bị đi ngủ rồi.
Ai tìm mình lúc nửa đêm vậy?
Anh bước ra cửa, nhìn ra mắt mèo chỉ nhìn thấy tối om.
Tất Tiêu cảm thấy kỳ lạ, mắt mèo bị vỡ hồi nào đây?
Trước khi tiếng gõ cửa tiếp theo vang lên, anh mở cửa muốn xem ai đang chơi khăm mình.
... Kết quả anh bị người trước mặt làm giật mình.
Bành Húc Thăng đứng trước cửa nhà, hắn vẫn mặc chiếc áo gió màu xám như cũ. Bên trong mặc áo sơ mi trắng có hai cúc chưa cài, cổ áo bị kéo mất trật tự, nhăn nheo không chỉnh tề.
Tất Tiêu hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Đã nói là hết tình hết nghĩa, không gặp lại rồi mà?
Bành Húc Thăng nói: “Anh quên đồ.”
“Cái gì?” Tất Tiêu nghi ngờ hỏi: “Anh để ở đâu? Để tôi lấy cho.”
Anh nghi ngờ mình bị điên hoặc đang nằm mơ trong lúc ngủ gật, và Bành Húc Thăng trước mặt chỉ là ảo giác trong giấc mơ của anh.
Anh rất ngạc nhiên khi Bành Húc Thăng gửi tin nhắn cho mình, hơn nữa, Bành Húc Thăng nửa đêm không về nhà mà đứng gõ cửa nhà khiến anh giật mình.
“Không nhớ để nó ở đâu.” Bành Húc Thăng nói: “Có lẽ cần vào xem thử.”
Tất Tiêu cảm thấy quái lạ nhưng phải đồng ý.
Bành Húc Thăng quay lại, đi vòng vèo một hồi, hơn nữa bọn họ vừa mới cãi nhau, anh tuyên bố sẽ không liên lạc với nhau nữa, mà Bành Húc Thăng vẫn mặt dày quay lại tìm thì chứng tỏ là thứ rất quan trọng, có liên quan đến công việc.
Tất Tiêu đành phải nói: “Vậy vào đi.”
“Cảm ơn.” Bành Húc Thăng gật đầu với anh rồi đi vào.
Hắn quen tay lấy đôi dép vừa đi trong tủ giày của Tất Tiêu mang vào rồi vào phòng khách.
Tất Tiêu đứng tại chỗ như bị sét đánh, đồng tử hơi giãn ra.
Chuyện gì đã xảy ra với Bành Húc Thăng vậy? Từ khi nào lại trở nên lịch sự thế?
Quái lạ!
Tất Tiêu đóng cửa vào nhà, anh nhìn Bành Húc Thăng ngồi trên ghế sofa giống như ông chủ của mình, người không biết chắc tưởng hắn đến thăm nhà, Tất Tiêu phải bưng cho hắn một tách trà.
“Anh muốn tìm đồ mà?” Tất Tiêu cau mày, không biết hắn đang giấu bài gì đây.
Bành Húc Thăng nghiêm túc nói: “Anh đang tìm đáp án.”
Tất Tiêu: “Anh bị thần kinh gì đó?”
Bành Húc Thăng nhìn thuốc nhỏ mắt không đậy nắp trên tủ, hỏi: “Cần giúp không?”
Tất Tiêu đóng nắp lại, lạnh lùng nói: “Không cần, có chuyện gì muốn nói thì cứ nói.”
Bành Húc Thăng rất biết lắng nghe và tiếp thu. Hắn nói: “Xin lỗi em.”
Tất Tiêu: “...”
Anh không bị gì thật đấy chứ? Ba tiếng mà thay đổi dữ vậy?
Anh biết Bành Húc Thăng gần hai mươi sáu năm mà chưa nghe hắn nói “xin lỗi” bao giờ.
Bành Húc Thăng nói tiếp: “Lúc nãy anh nói sai, không phải cố ý làm em không vui.”
Trong đầu Tất Tiêu như có pháo nổ, khiến tai anh ù đi, không thể suy nghĩ được.
Hắn nói gì vậy? Không phải hắn đang nói xin lỗi đó chứ?
Như để trả lời suy nghĩ trong lòng của anh, câu tiếp theo của Bành Húc Thăng là: “Không phải quên đồ, anh chỉ muốn xin lỗi em.”
Hắn nhìn Tất Tiêu bằng ánh mắt bình tĩnh, nhưng Tất Tiêu không có gì để nói.
Anh bước tới trước mặt Bành Húc Thăng, sờ trán hắn, tò mò nói: “Không sốt mà phải không? Uống rượu hả? Cũng không có mùi rượu mà.”
Bành Húc Thăng thuận tay nắm lấy cổ tay anh. Hắn nói: “Anh nghiêm túc.”
“Khi nào thì anh mới thay đổi thói quen táy máy tay chân với người yêu cũ đây hả?” Tất Tiêu muốn giãy ra, không ngờ Bành Húc Thăng lại mạnh tay không chịu buông: “Buông ra!”
“Hồi đó em từng thích anh, đúng không?” Bành Húc Thăng nhìn anh chằm chằm, hắn hỏi.
“Lại nói nhảm cái gì thế!”
“Em chưa bao giờ nói em thích anh.”
Tất Tiêu nhìn hắn. Anh hỏi: “Thế anh từng nói chưa?”
Bành Húc Thăng nói: “Bây giờ nói được không?”
“Anh điên à?” Tất Tiêu nhăn mày.
Bành Húc Thăng siết tay, Tất Tiêu mất thế, anh đổ người về phía trước, ngã xuống ghế sofa. Anh đang định đứng dậy chửi thì Bành Húc Thăng liền xoay người đè lên người anh, đè đầu gối lên bắp đùi anh.
Tư thế thật khó tả, nhất là khi họ đang rất gần nhau, hơi thở nóng rẫy.
“Tất Tiêu, anh muốn một câu trả lời chắc chắn, một câu trả lời từ chính em.”
Tất Tiêu bị đè trong tư thế kỳ lạ, anh tức xì khói. Không phải anh không bật lại được, mà tư thế này khiến anh nhớ đến lần đầu tiên với Bành Húc Thăng, nếu không cẩn thận rất dễ cướp cò.
Anh giận đến cắn lưỡi, trong lòng hối hận không thôi, hối hận đã để Bành Húc Thăng vào. Dụ sói vào nhà làm gì cơ chứ?
“Tôi không có câu trả lời mà anh muốn nghe ở đây.”
“Em có.” Bành Húc Thăng rút một tay ra nâng cằm anh lên, buộc anh phải nhìn mình.
Tất Tiêu giận đến bật cười: “Vậy anh có cho tôi câu trả lời không?”
Bành Húc Thăng hơi giật mình: “Cái gì?”
“Hôm qua ở bệnh viện, sao anh nắm tay tôi?”
*21:28.2/4/24*
Lời tác giả:
Đầu chương cãi nhau, cuối chương làm lành, chồng chồng không để thù qua đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.