Nhóc Con, Khi Nào Em Mới Lớn Đây Hả?
Chương 70
sauluoi
17/02/2016
Anh sẽ tốt mà, sẽ tìm người mới quan tâm và hạnh phúc
Anh sẽ tốt mà nên rồi nỗi đau sẽ qua nhanh mà thôi
Những kỉ niệm này em xin gửi lại nơi tim.
Nhớ khi xưa đôi mình hẹn hò quen nhau
Quán xá quanh ven đường ngập màu yêu thương
Em đã ôm anh ngại ngùng
Đan tay vòng qua lưng, tựa đầu ấm áp.
Phố xá nơi đây thị thành dòng người đông đúc
Thế chắc hạnh phúc tắc đường, chưa kịp ghé qua
Chia tay nhau rồi, em là người cô đơn.
..........
Đợi Duy Minh đi, nó lặng lẽ ra ngoài mua một hộp thuốc ngủ, dù gì nó cũng chẳng còn người thân nào nên cái chết của nó cũng sẽ chẳng có ai đau buồn, chỉ thương đứa bé còn chưa kịp thành hình trong bụng. “Mẹ xin lỗi, là mẹ ích kỷ nên con không có cơ hội chào đời, hãy tha thứ cho mẹ con nhé”.
Nó khóa cửa lại, bây giờ chỉ cần có đủ can đảm nữa là có thể kết thúc mọi chuyện. Nó sẽ chẳng bao giờ tìm được hạnh phúc cho riêng mình, nếu được trở về bên cạnh Quốc An cũng chẳng còn tư cách để đến với cậu ấy nữa. Đây có lẽ là lần cuối cùng nó khóc nên còn bao nhiêu nước mắt cứ để cho nó chảy một lần này nữa thôi.
Bỗng bụng quặn đau như ai thắt từng đoạn ruột, nó co quắp nằm dưới nền nhà, một dòng máu đỏ tươi chảy ướt chân. Nó đem tất cả thuốc uống ngủ uống hết một lần. Trong cơn mơ màng, bao nhiêu kỷ niệm ngày xưa hiện về, lần cuối cùng nó được nhìn thấy gương mặt Quốc An tươi cười vẫy chào nó.
-Bạn mới, lên lau bảng.
-Sao phải là tôi? Đó là quy định của lớp, ai mới vào cũng phải lau bảng 1 tuần.
-Đừng có mơ, quy định đâu? Móc ra tôi xem. Đừng có mà ma cũ ăn hiếp ma mới, tôi đây không có sợ đâu nhá.
…….
-Trời ạ, Doremon người ta thông minh lắm chứ đâu có não heo như cậu đâu. Bài dễ vậy mà không hiểu.
-Cậu có bị mất trí nhớ không hả? Nói trước quên sau là sao?
-Cậu tỉnh dậy cho tôi, mới học có xíu đã ngủ rồi.
…….……
-Tôi..sợ…lắm..hức…hức…
-Không sao rồi, có tôi ở đây. Đừng..nhốt..tôi…ở…đây…tôi…sợ…
-Đừng sợ, tôi đưa cậu về nhé.
-Quốc An….tại sao mỗi lần tôi gặp chuyện….cậu….đều xuất hiện chứ ..hức..hức…
- Ngốc à, vì tôi yêu cậu đó biết không hả
……….
-Doremon nè, hôm nay hẹn cậu ra đây là có chuyện muốn nói với cậu.
-Nghe có vẻ nghiêm trọng quá, cậu đừng làm tôi sợ nha Quốc An.
-Cực kỳ nghiêm túc, cậu chuẩn bị tinh thần đi nha, nếu không cậu mà xỉu thì tôi không khiêng nổi đâu 1 tạ mỡ đâu.
-Hâm, nhìn tôi vậy mà 1 tạ à? Chơi với cậu lâu như vậy mới biết mắt cậu bị chột đó.
………….
-Cấm cậu đi làm thêm nữa.
-Vô lý, cậu lấy đâu ra cái quyền đó chứ.
-Cấm cãi, cậu chỉ việc nghe lời thôi biết không hả?
-Cậu bị điên à? Lên cơn thì để tôi lấy thuốc cho mà uống.
-Tôi nói rồi, cậu mà không nghe lời thì đừng có mà trách tôi
-Không nghe, không nghe, không nghe đó, cậu làm gì tôi.
……….
-Quốc An, tôi không muốn sống nữa. Xung quanh tôi chẳng còn ai nữa rồi....
-Ngốc xít, cậu còn có tôi mà, sẽ ổn thôi.
-Sau này tôi sẽ giúp cậu quên hắn, chúng ta sẽ trở về cuộc sống vui vẻ như trước kia được không?
-Tôi không thể.
-Có tôi đây thì không việc nào là không làm được.
………
-Doremon, dậy thay quần áo đi, không thôi bị cảm lạnh giờ.
-Cậu không sao chứ Quốc An, tôi lo lắm biết không hả?hức..hức...
-Cậu mà khóc nữa người ta tưởng nhà tôi có đám tang đó.
-Sao cậu ngu vậy hả? Lỡ trúng đầu chấn thương sọ não tàn tật suốt đời thì sao?
-Thì lúc đó cậu nuôi tôi suốt đời....
……….
-Tôi làm gì sai sao?
-Cậu không sai, nhưng tôi đã chán khi ở gần cậu rồi, lâu lâu gặp nhau có vẻ tốt hơn.
-Cậu nói lại lần nữa tôi ngheTôi muốn yên tĩnh một mình, cậu về đi.
-Tôi không tin, cậu đang nói dối đúng không?
-Tất cả đều là sự thật, tôi chẳng có xíu cảm giác gì với cậu cả, tôi cũng ngán ngẩm trước sự quan tâm của cậu, tiền viện phí tôi sẽ tìm cách hoàn trả cho cậu.
- Không, tôi sẽ không bao giờ rời xa cậu nửa bước, cậu có đuổi đánh tôi vẫn theo cậu.
…………
-Ê, cậu thấy tôi mặc màu nào đẹp?
-Bảy sắc cầu vồng.
-Hâm, cậu thích thì mua một bộ về mà mặc.
-Ê Mon đằng kia có con thú nhồi bông giống cậu chưa.
-Đâu đâu, con gì thế?
-Sư tử cái.
-Ê tên đáng ghét, đứng lại cho tôi.............
…….
-Nô à, sau này nếu không có Mon bên cạnh, Nô phải tự chăm sóc cho mình biết chưa hả?
-Nói xàm xí cái gì vậy hả?
-Mon chỉ nói nếu thôi mà. Nô nè, cảm ơn Nô nhiều lắm.
……….
-Quốc An nè, cậu sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi chứ?
-Không bao giờ có chuyện đó, cậu là người duy nhất tôi yêu trong cuộc đời này. Nếu cậu không buông tay, thì tôi cũng sẽ không bao giờ rời xa cậu.
-Cảm ơn vì đã ở bên cạnh tôi.
-Ngốc à, bất cứ khi nào cậu cần thì tôi sẽ luôn luôn có mặt, vĩnh viễn như vậy.
………
-Tôi yêu cậu, Doremon……
-Tôi yêu cậu, Doremon……
-Tôi yêu cậu, Doremon……
…..
Những hình ảnh cứ mờ dần, mờ dần….và rồi chỉ còn lại cơ thể nó nằm bất động trên sàn nhà, tay vẫn ôm chặt con Nobita bằng bông không rời.
Anh sẽ tốt mà nên rồi nỗi đau sẽ qua nhanh mà thôi
Những kỉ niệm này em xin gửi lại nơi tim.
Nhớ khi xưa đôi mình hẹn hò quen nhau
Quán xá quanh ven đường ngập màu yêu thương
Em đã ôm anh ngại ngùng
Đan tay vòng qua lưng, tựa đầu ấm áp.
Phố xá nơi đây thị thành dòng người đông đúc
Thế chắc hạnh phúc tắc đường, chưa kịp ghé qua
Chia tay nhau rồi, em là người cô đơn.
..........
Đợi Duy Minh đi, nó lặng lẽ ra ngoài mua một hộp thuốc ngủ, dù gì nó cũng chẳng còn người thân nào nên cái chết của nó cũng sẽ chẳng có ai đau buồn, chỉ thương đứa bé còn chưa kịp thành hình trong bụng. “Mẹ xin lỗi, là mẹ ích kỷ nên con không có cơ hội chào đời, hãy tha thứ cho mẹ con nhé”.
Nó khóa cửa lại, bây giờ chỉ cần có đủ can đảm nữa là có thể kết thúc mọi chuyện. Nó sẽ chẳng bao giờ tìm được hạnh phúc cho riêng mình, nếu được trở về bên cạnh Quốc An cũng chẳng còn tư cách để đến với cậu ấy nữa. Đây có lẽ là lần cuối cùng nó khóc nên còn bao nhiêu nước mắt cứ để cho nó chảy một lần này nữa thôi.
Bỗng bụng quặn đau như ai thắt từng đoạn ruột, nó co quắp nằm dưới nền nhà, một dòng máu đỏ tươi chảy ướt chân. Nó đem tất cả thuốc uống ngủ uống hết một lần. Trong cơn mơ màng, bao nhiêu kỷ niệm ngày xưa hiện về, lần cuối cùng nó được nhìn thấy gương mặt Quốc An tươi cười vẫy chào nó.
-Bạn mới, lên lau bảng.
-Sao phải là tôi? Đó là quy định của lớp, ai mới vào cũng phải lau bảng 1 tuần.
-Đừng có mơ, quy định đâu? Móc ra tôi xem. Đừng có mà ma cũ ăn hiếp ma mới, tôi đây không có sợ đâu nhá.
…….
-Trời ạ, Doremon người ta thông minh lắm chứ đâu có não heo như cậu đâu. Bài dễ vậy mà không hiểu.
-Cậu có bị mất trí nhớ không hả? Nói trước quên sau là sao?
-Cậu tỉnh dậy cho tôi, mới học có xíu đã ngủ rồi.
…….……
-Tôi..sợ…lắm..hức…hức…
-Không sao rồi, có tôi ở đây. Đừng..nhốt..tôi…ở…đây…tôi…sợ…
-Đừng sợ, tôi đưa cậu về nhé.
-Quốc An….tại sao mỗi lần tôi gặp chuyện….cậu….đều xuất hiện chứ ..hức..hức…
- Ngốc à, vì tôi yêu cậu đó biết không hả
……….
-Doremon nè, hôm nay hẹn cậu ra đây là có chuyện muốn nói với cậu.
-Nghe có vẻ nghiêm trọng quá, cậu đừng làm tôi sợ nha Quốc An.
-Cực kỳ nghiêm túc, cậu chuẩn bị tinh thần đi nha, nếu không cậu mà xỉu thì tôi không khiêng nổi đâu 1 tạ mỡ đâu.
-Hâm, nhìn tôi vậy mà 1 tạ à? Chơi với cậu lâu như vậy mới biết mắt cậu bị chột đó.
………….
-Cấm cậu đi làm thêm nữa.
-Vô lý, cậu lấy đâu ra cái quyền đó chứ.
-Cấm cãi, cậu chỉ việc nghe lời thôi biết không hả?
-Cậu bị điên à? Lên cơn thì để tôi lấy thuốc cho mà uống.
-Tôi nói rồi, cậu mà không nghe lời thì đừng có mà trách tôi
-Không nghe, không nghe, không nghe đó, cậu làm gì tôi.
……….
-Quốc An, tôi không muốn sống nữa. Xung quanh tôi chẳng còn ai nữa rồi....
-Ngốc xít, cậu còn có tôi mà, sẽ ổn thôi.
-Sau này tôi sẽ giúp cậu quên hắn, chúng ta sẽ trở về cuộc sống vui vẻ như trước kia được không?
-Tôi không thể.
-Có tôi đây thì không việc nào là không làm được.
………
-Doremon, dậy thay quần áo đi, không thôi bị cảm lạnh giờ.
-Cậu không sao chứ Quốc An, tôi lo lắm biết không hả?hức..hức...
-Cậu mà khóc nữa người ta tưởng nhà tôi có đám tang đó.
-Sao cậu ngu vậy hả? Lỡ trúng đầu chấn thương sọ não tàn tật suốt đời thì sao?
-Thì lúc đó cậu nuôi tôi suốt đời....
……….
-Tôi làm gì sai sao?
-Cậu không sai, nhưng tôi đã chán khi ở gần cậu rồi, lâu lâu gặp nhau có vẻ tốt hơn.
-Cậu nói lại lần nữa tôi ngheTôi muốn yên tĩnh một mình, cậu về đi.
-Tôi không tin, cậu đang nói dối đúng không?
-Tất cả đều là sự thật, tôi chẳng có xíu cảm giác gì với cậu cả, tôi cũng ngán ngẩm trước sự quan tâm của cậu, tiền viện phí tôi sẽ tìm cách hoàn trả cho cậu.
- Không, tôi sẽ không bao giờ rời xa cậu nửa bước, cậu có đuổi đánh tôi vẫn theo cậu.
…………
-Ê, cậu thấy tôi mặc màu nào đẹp?
-Bảy sắc cầu vồng.
-Hâm, cậu thích thì mua một bộ về mà mặc.
-Ê Mon đằng kia có con thú nhồi bông giống cậu chưa.
-Đâu đâu, con gì thế?
-Sư tử cái.
-Ê tên đáng ghét, đứng lại cho tôi.............
…….
-Nô à, sau này nếu không có Mon bên cạnh, Nô phải tự chăm sóc cho mình biết chưa hả?
-Nói xàm xí cái gì vậy hả?
-Mon chỉ nói nếu thôi mà. Nô nè, cảm ơn Nô nhiều lắm.
……….
-Quốc An nè, cậu sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi chứ?
-Không bao giờ có chuyện đó, cậu là người duy nhất tôi yêu trong cuộc đời này. Nếu cậu không buông tay, thì tôi cũng sẽ không bao giờ rời xa cậu.
-Cảm ơn vì đã ở bên cạnh tôi.
-Ngốc à, bất cứ khi nào cậu cần thì tôi sẽ luôn luôn có mặt, vĩnh viễn như vậy.
………
-Tôi yêu cậu, Doremon……
-Tôi yêu cậu, Doremon……
-Tôi yêu cậu, Doremon……
…..
Những hình ảnh cứ mờ dần, mờ dần….và rồi chỉ còn lại cơ thể nó nằm bất động trên sàn nhà, tay vẫn ôm chặt con Nobita bằng bông không rời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.