Chương 22: Âm mưu
Phượng Nghi
06/06/2017
Kể từ hôm đó Tiểu Ân cứ gạng hỏi đã xảy ra chuyện gì nhưng đều bị no
lảng tránh. Khi tới giờ học của hắn nó lại cố tình bắt truyện với cậu
khien scho cả giờ học chỉ nghe thấy tiếng cười của hai người.
Hôm ấy, nó cười nói chuyện với Tiểu Ân từ cổ chí kim tới hiện đại, nói nhiều đến nỗi khiến hắn khó chịu. Đang giảng bài cho cả lớp thì bị tiếng cười của cậu phá làm cho hắn bực mình. Hắn lạnh lung đặt sách xuống bàn nói:
- Em nam bàn thứ 5! Cuối giờ lên gặp tôi.
- Dạ!- Tiểu Ân đứng dậy trả lời hắn.
- Ngồi xuống đi.- Hắn tiếp tục vào bài giảng.
Tiểu Ân vừa ngồi xuống đã thấy nụ cười vui mừng của nó. Cậu tối sầm mặt nhìn nó vẻ tra hỏi:
- Bồ cười cái gì?
- Nghe ta nói nè.- Nó tinh nghịch cười.
- Sao?
- Hình như thầy thích mày.
- Thật à?- Mắt Tiểu Ân bỗng sáng lên.
- Ôi ! Tiểu thụ của tôi, mày thích thầy nói luôn ra cứ dấu.
- Sao bồ biết.
- Mày nghĩ có thể qua mắt được ta sao?
- Đại tỉ có cái nhìn thực “xa xăm”
- Tất nhiên.
- Chuyện thầy gọi tôi lên văn phòng là âm mưu của bồ đúng chứ!
- Chú quá thong minh. Chị đã phải tốn bao nhiêu nước bọt với chú mấy ngày nay.
- Bồ…
- Nói ít thôi không thầy gọi lên nữa là ta không biết đâu.
- Uk.
Không gian lớp học lại trở về đúng quỹ đạo của nó. Cuối giờ Tiểu Ân cất sách vở đi lên gặp hắn.
***
Tại văn phòng của hắn, việc vem tài liệu như bao ngày. Tiếng gõ cửa vang lên, hắn gấp tài liệu chống cằm nói:
- Vào đi.
Tiểu Ân bước vào với vẻ mặt dường như muốn hối lỗi nhưng trong thâm tâm lại vui mừng vì nghĩ hắn đang để ý đến mình đây mà. Hắn liếc nhìn Tiểu Ân từ trên xuống dưới.
- Em có biết tôi đang để ý đến em rất lâu rồi không?
- Dạ. – Tiểu Ân lãnh đạm trả lời nhưng mặt khác rất vui mừng vì rất giống những gì cậu nghĩ.
- Em tính tranh lớp trưởng với tôi sao. Không có cửa đâu.- Hắn tuyên bố thẳng thừng như khẳng định quền sở hữu.
- Thầy thích Tiểu Nhi ạ.- mặt Tiểu Ân nghệch ra.
- Thông minh. Vậy nên em biết vị trí của mình ở đâu rồi chứ.
- Em biết.- Tiểu Ân cười đáp.
Cậu không được thầy thích cũng không sao. Dù gì cũng có kịch hay để coi dài dài rồi. Tiểu Ân xin phép ra ngoài, hắn tiếp tục xem tài liệu. Đâu ai biết rằng khi một ai người đang vui mừng, một người tĩnh lặng nhưng một người đang trong trạng thái ngơ ngác, choáng ngợp. Nó đã nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của hắn và Tiểu Ân. Hắn nói gì cơ hắn thích nó. Không thể nào tin được chuyện này một chút nào.
Hôm ấy, nó cười nói chuyện với Tiểu Ân từ cổ chí kim tới hiện đại, nói nhiều đến nỗi khiến hắn khó chịu. Đang giảng bài cho cả lớp thì bị tiếng cười của cậu phá làm cho hắn bực mình. Hắn lạnh lung đặt sách xuống bàn nói:
- Em nam bàn thứ 5! Cuối giờ lên gặp tôi.
- Dạ!- Tiểu Ân đứng dậy trả lời hắn.
- Ngồi xuống đi.- Hắn tiếp tục vào bài giảng.
Tiểu Ân vừa ngồi xuống đã thấy nụ cười vui mừng của nó. Cậu tối sầm mặt nhìn nó vẻ tra hỏi:
- Bồ cười cái gì?
- Nghe ta nói nè.- Nó tinh nghịch cười.
- Sao?
- Hình như thầy thích mày.
- Thật à?- Mắt Tiểu Ân bỗng sáng lên.
- Ôi ! Tiểu thụ của tôi, mày thích thầy nói luôn ra cứ dấu.
- Sao bồ biết.
- Mày nghĩ có thể qua mắt được ta sao?
- Đại tỉ có cái nhìn thực “xa xăm”
- Tất nhiên.
- Chuyện thầy gọi tôi lên văn phòng là âm mưu của bồ đúng chứ!
- Chú quá thong minh. Chị đã phải tốn bao nhiêu nước bọt với chú mấy ngày nay.
- Bồ…
- Nói ít thôi không thầy gọi lên nữa là ta không biết đâu.
- Uk.
Không gian lớp học lại trở về đúng quỹ đạo của nó. Cuối giờ Tiểu Ân cất sách vở đi lên gặp hắn.
***
Tại văn phòng của hắn, việc vem tài liệu như bao ngày. Tiếng gõ cửa vang lên, hắn gấp tài liệu chống cằm nói:
- Vào đi.
Tiểu Ân bước vào với vẻ mặt dường như muốn hối lỗi nhưng trong thâm tâm lại vui mừng vì nghĩ hắn đang để ý đến mình đây mà. Hắn liếc nhìn Tiểu Ân từ trên xuống dưới.
- Em có biết tôi đang để ý đến em rất lâu rồi không?
- Dạ. – Tiểu Ân lãnh đạm trả lời nhưng mặt khác rất vui mừng vì rất giống những gì cậu nghĩ.
- Em tính tranh lớp trưởng với tôi sao. Không có cửa đâu.- Hắn tuyên bố thẳng thừng như khẳng định quền sở hữu.
- Thầy thích Tiểu Nhi ạ.- mặt Tiểu Ân nghệch ra.
- Thông minh. Vậy nên em biết vị trí của mình ở đâu rồi chứ.
- Em biết.- Tiểu Ân cười đáp.
Cậu không được thầy thích cũng không sao. Dù gì cũng có kịch hay để coi dài dài rồi. Tiểu Ân xin phép ra ngoài, hắn tiếp tục xem tài liệu. Đâu ai biết rằng khi một ai người đang vui mừng, một người tĩnh lặng nhưng một người đang trong trạng thái ngơ ngác, choáng ngợp. Nó đã nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của hắn và Tiểu Ân. Hắn nói gì cơ hắn thích nó. Không thể nào tin được chuyện này một chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.