Chương 12: Đấu khẩu (1)
Phượng Nghi
15/04/2017
- Ai cơ._"thầy" cái mà nó lo lắng.
- Thầy Hoàng đó!
- Có việc gì gọi mình à!_ hắn gọi nó sao.
- Tớ không biết. Thầy kêu gọi cậu thôi.
- Mình biết rồi!
Nó thu dọn sách vở cất vào cặp, Tiểu Ân vừa vào thấy hành động của nó liền hỏi:
- Có việc gì à ?
- Thầy gọi có việc.
- Thế hả.
- Có gì chép bài ta mượn vở.
- Ờ. Mà sao thầy gọi bồ ?
- Ổng biết bí mật của chúng ta._ Nó nói nhỏ vào tai Tiểu Ân.
- Lo liệu ổn thoả.
- Biết rồi.
***
Tại phòng giáo viên, khuôn mặt hắn không còn là vẻ mặt lạnh lùng mới giờ đây đã biến sắc đến khó coi đang xem tài liệu.
Cạnh
Cửa bỗng mở ra nó bước vào giả vờ một cách hết sức tài tình, nó chỉ dám sợ hãi nhút nhát bước vào như sắp bị phạt vậy. Thấy cư xử của nó hắn khẽ nhếch môi cười không ngờ con nhóc này nhiều kế như thế. Gấp tập tài liệu lại hắn nói :
- Bỏ bộ dạng yếu đuối của em đi, không hợp đâu.
- Thầy ... thầy gọi ... em ... có việc ... gì ạ ...! _ Nó bỏ ngoài tai những lời hắn nói.
- Với việc em vào phòng giáo viên mà không gõ cửa, không ai nói em nhút nhát đâu.
- Em ... vội ... nên quên mất _ Nó cố gắng giải thích theo kiểu yếu đuối ( giả tạo )
- Tôi nghĩ em nên tham gia vào đội kịch của trường._ Hắn khích tướng.
- Em ... em ... không dám._ Nó không quan tâm tới lời khích tướng của hắn cố nói tiếp.
- À không ! Không phải đội kịch mà là phải làm học sinh ưu tú trong trường đại học nghệ thuật mới đúng. Em thi vào đấy sẽ nổi tiếng lắm đó._ Hắn nhếch môi cười.
- Thầy đừng đừa có được không?_ Nó lơ đi nụ cười của hắn.
- Tôi không nghĩ rằng mình đùa._ Hắn lấy lại vẻ mặt ban đầu.
- Thưa thầy, gọi em lên có việc gì?_ Nó nói về mục đích chính phải khiến nó đến đây.
- Tại sao em quan tâm tới cậu bạn cùng bàn thế hả?_ Hắn nói thẳng vào mục đích chính gọi nó lên đây.
Nó như ngửi thấy mùi giấm chua thoang thoảng ở đâu đây. Vẫn giả vờ ngây ngô hỏi:
- Thầy nói Tiểu Ân sao?
- Đúng!
- Thầy Hoàng đó!
- Có việc gì gọi mình à!_ hắn gọi nó sao.
- Tớ không biết. Thầy kêu gọi cậu thôi.
- Mình biết rồi!
Nó thu dọn sách vở cất vào cặp, Tiểu Ân vừa vào thấy hành động của nó liền hỏi:
- Có việc gì à ?
- Thầy gọi có việc.
- Thế hả.
- Có gì chép bài ta mượn vở.
- Ờ. Mà sao thầy gọi bồ ?
- Ổng biết bí mật của chúng ta._ Nó nói nhỏ vào tai Tiểu Ân.
- Lo liệu ổn thoả.
- Biết rồi.
***
Tại phòng giáo viên, khuôn mặt hắn không còn là vẻ mặt lạnh lùng mới giờ đây đã biến sắc đến khó coi đang xem tài liệu.
Cạnh
Cửa bỗng mở ra nó bước vào giả vờ một cách hết sức tài tình, nó chỉ dám sợ hãi nhút nhát bước vào như sắp bị phạt vậy. Thấy cư xử của nó hắn khẽ nhếch môi cười không ngờ con nhóc này nhiều kế như thế. Gấp tập tài liệu lại hắn nói :
- Bỏ bộ dạng yếu đuối của em đi, không hợp đâu.
- Thầy ... thầy gọi ... em ... có việc ... gì ạ ...! _ Nó bỏ ngoài tai những lời hắn nói.
- Với việc em vào phòng giáo viên mà không gõ cửa, không ai nói em nhút nhát đâu.
- Em ... vội ... nên quên mất _ Nó cố gắng giải thích theo kiểu yếu đuối ( giả tạo )
- Tôi nghĩ em nên tham gia vào đội kịch của trường._ Hắn khích tướng.
- Em ... em ... không dám._ Nó không quan tâm tới lời khích tướng của hắn cố nói tiếp.
- À không ! Không phải đội kịch mà là phải làm học sinh ưu tú trong trường đại học nghệ thuật mới đúng. Em thi vào đấy sẽ nổi tiếng lắm đó._ Hắn nhếch môi cười.
- Thầy đừng đừa có được không?_ Nó lơ đi nụ cười của hắn.
- Tôi không nghĩ rằng mình đùa._ Hắn lấy lại vẻ mặt ban đầu.
- Thưa thầy, gọi em lên có việc gì?_ Nó nói về mục đích chính phải khiến nó đến đây.
- Tại sao em quan tâm tới cậu bạn cùng bàn thế hả?_ Hắn nói thẳng vào mục đích chính gọi nó lên đây.
Nó như ngửi thấy mùi giấm chua thoang thoảng ở đâu đây. Vẫn giả vờ ngây ngô hỏi:
- Thầy nói Tiểu Ân sao?
- Đúng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.