Chương 15: Kí ức kinh hoàng
Phượng Nghi
15/04/2017
Lần đó, cô giáo khó tính không chịu nổi sự không tôn trọng khi học sinh ngủ trong tiết của mình. Vội kêu Tiểu Ân gọi nó dậy, Tiểu Ân gọi nó dậy với gương mặt ngái ngủ tràn đầy sự tức giận quát :
- Mày muốn gì thế Tiểu Ân ?
- Cô giáo kêu tôi gọi bồ dậy. _ Tiểu Ân co giúm người lại.
- Kệ. _ Nó lại ngủ tiếp.
- TRIỆU HOÀNG PHƯƠNG NHi. _ Cô giáo khó tính quát.
- ...... _ Đáp lại vẫn là sự im lặng.
- Em .... DẬY NGAY CHO TÔI.
- ..... vẫn là sự im lặng.
- TÔI SẼ GỌI ĐIỆN CHO GIA ĐÌNH EM. _ Cô ta bắt đầu nổi cáuh.
- ..... - Trung thành với sự im lặng.
- Cô nói gì cậu ấy cũng không nghe đâu. - Tiểu Ân nói nhỏ.
- CHO TÔI LỜI GIẢI THÍCH .
- Cô quát đủ chưa, bực cả mình, muốn ngủ cũng không xong cô không biết phép lịch sự là gì à. Nói xong rồi thì im giảng bài cho các bạn học đi. Tôi ngủ chuyện của tôi cô đừng có nói gì. _ Nó bực quá quát to.
Nó nói xong lại ngủ tiếp dưới bao ánh mắt ngạc nhiên. Ai nấy đều mắt chữ O mồm chữ A. Không thể tin được cô gái dịu dàng nghe lời thầy cô đây sao. Thấy cả lớp không nói gì Tiểu Ân nói lớn hơn:
- Tiểu Nhi từ nhỏ đã thế thưa cô. Mỗi lần cậu ấy ngủ là không ai dám làm phiền.
- Em nói thế có nghĩa bố mẹ CÔ NHÓC không làm gì được._ Quá tức giận nhưng không dám to tiếng như lần trước vì sợ học sinh có cái nhìn xấu, chỉ giám nhấn mạnh để cho cả lớp biết là nó.
- Vâng! Gia đình gọi dậy thì không quát to nhưng nhõng nhẽo đủ điều làm cho bố mẹ không làm gì hơn.
- Em nói thế có ý gì.
- Cô không tin thì có thể thử.
- Tôi sẽ gọi bố mẹ "cô nhóc " đến gọi dậy.
- Cô gọi cũng chưa chắc họ đã đến vì thời gian này họ đi du lịch thế giới để kỉ niệm ngày cưới.
- Vậy tôi sẽ báo cáo với nhà trường về việc "cô nhóc" không tôn trọng giáo viên.
- Cô cứ làm nhưng em không chắc chiếc ghế giáo viên hiện nay của cô có thể ngồi thêm._ Tiểu Ân nói chứa đầy sự đe doạ.
- Em...
Reng...
Cô giáo định nói nhưng tiếng chuông hết tiết vang lên. Đúng là ngay cả vật cũng không tôn trọng cô ta. Cô giáo há hốc nhưng không thể nói gì hơn chỉ nói lớn:
- CÁC EM NGHỈ.
Từ sau ngày hôm đó cô ta không còn dạy trên lớp 12A1 nữa. Học sinh trong lớp từ đó đồn thổi. Tiểu Ân và nó quả là thanh mai trúc mã không ai có thể tách rời. Nó từ lần đó cứ ngủ trong lớp không thầy cô nào giám nói gì. Chỉ sợ lại giống cô giáo khó tính kia không còn chút mặt mũi nào.
- Mày muốn gì thế Tiểu Ân ?
- Cô giáo kêu tôi gọi bồ dậy. _ Tiểu Ân co giúm người lại.
- Kệ. _ Nó lại ngủ tiếp.
- TRIỆU HOÀNG PHƯƠNG NHi. _ Cô giáo khó tính quát.
- ...... _ Đáp lại vẫn là sự im lặng.
- Em .... DẬY NGAY CHO TÔI.
- ..... vẫn là sự im lặng.
- TÔI SẼ GỌI ĐIỆN CHO GIA ĐÌNH EM. _ Cô ta bắt đầu nổi cáuh.
- ..... - Trung thành với sự im lặng.
- Cô nói gì cậu ấy cũng không nghe đâu. - Tiểu Ân nói nhỏ.
- CHO TÔI LỜI GIẢI THÍCH .
- Cô quát đủ chưa, bực cả mình, muốn ngủ cũng không xong cô không biết phép lịch sự là gì à. Nói xong rồi thì im giảng bài cho các bạn học đi. Tôi ngủ chuyện của tôi cô đừng có nói gì. _ Nó bực quá quát to.
Nó nói xong lại ngủ tiếp dưới bao ánh mắt ngạc nhiên. Ai nấy đều mắt chữ O mồm chữ A. Không thể tin được cô gái dịu dàng nghe lời thầy cô đây sao. Thấy cả lớp không nói gì Tiểu Ân nói lớn hơn:
- Tiểu Nhi từ nhỏ đã thế thưa cô. Mỗi lần cậu ấy ngủ là không ai dám làm phiền.
- Em nói thế có nghĩa bố mẹ CÔ NHÓC không làm gì được._ Quá tức giận nhưng không dám to tiếng như lần trước vì sợ học sinh có cái nhìn xấu, chỉ giám nhấn mạnh để cho cả lớp biết là nó.
- Vâng! Gia đình gọi dậy thì không quát to nhưng nhõng nhẽo đủ điều làm cho bố mẹ không làm gì hơn.
- Em nói thế có ý gì.
- Cô không tin thì có thể thử.
- Tôi sẽ gọi bố mẹ "cô nhóc " đến gọi dậy.
- Cô gọi cũng chưa chắc họ đã đến vì thời gian này họ đi du lịch thế giới để kỉ niệm ngày cưới.
- Vậy tôi sẽ báo cáo với nhà trường về việc "cô nhóc" không tôn trọng giáo viên.
- Cô cứ làm nhưng em không chắc chiếc ghế giáo viên hiện nay của cô có thể ngồi thêm._ Tiểu Ân nói chứa đầy sự đe doạ.
- Em...
Reng...
Cô giáo định nói nhưng tiếng chuông hết tiết vang lên. Đúng là ngay cả vật cũng không tôn trọng cô ta. Cô giáo há hốc nhưng không thể nói gì hơn chỉ nói lớn:
- CÁC EM NGHỈ.
Từ sau ngày hôm đó cô ta không còn dạy trên lớp 12A1 nữa. Học sinh trong lớp từ đó đồn thổi. Tiểu Ân và nó quả là thanh mai trúc mã không ai có thể tách rời. Nó từ lần đó cứ ngủ trong lớp không thầy cô nào giám nói gì. Chỉ sợ lại giống cô giáo khó tính kia không còn chút mặt mũi nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.