Chương 28: Mắc mưu
Phượng Nghi
24/08/2018
...- Rất thích.
- Chị xinh đẹp nói rất thích ai cơ?- cô bé hỏi lại.
- Thích... thích ai?
Anh Duy cầm tay vợ cười thầm. Con gái cưng của bố con giỏi lắm. Minh Nhi nhìn nó vẻ ngơ nhác liền hỏi:
- Chị xinh đẹp không nhớ gì sao?
- Không nhớ. - nó thẳng thừng trả lời.
Một người nào đó đứng nhìn nó nói chuyện với cô cháu gái tinh quái của mình đành than thầm. Sao cô nhóc đó có thể vô tâm nhé vậy cơ chứ. Cộng thêm đôi mắt đầy sự đồng cảm của Minh Nhi khiến trong lòng hắn đầy ai oán.
- Chú xấu trai nghe thấy chưa? Chú sống thế nào mà khiến người ta vừa một giây trước nói thích chú mà một giây sau đã quên là sao?
- Chú nào có biết.
Trong lúc đó, nó đang nhớ lại cuộc nói chuyện của mình với Minh Nhi. Tâm trạng nó đầy ai oán. Không thể nào? Sao có thể nhé thế được? Nó nói thích hắn sao?
Thấy vẻ mặt ngờ nghệch của nó, hắn liền nói:
- Nhớ rồi à?
- Nhớ rồi.
Sau một hồi chiến tranh tư tưởng nó quyết định đã phóng lao thì phải theo lao. Chuyện này có chối cũng không được bởi người không nên nghe cũng nghe rồi.
- Nhớ cái gì?
- Nhớ rằng em nói thích thầy.
- Thích tôi.
- Đúng. Thì sao.
Nói xong nó liền bỏ đi, hắn lắc đầu vội chạy theo:
- Nhóc à em thua rồi.
Khi hai người chạy đi Minh Nhi lon tổn chạy theo nhưng chưa được bao lâu thì bị ba bắt lại. Anh Duy bế con gái lên rồi véo mũi cô bé một cái.
- Con tính đi theo hai người họ làm gì? Con tính làm kì Đà cản mũi đấy à! Không lẽ con không muốn chú xấu trai lấy chị xinh đẹp của con.
- Tất nhiên là con muốn.- cô bé chu môi nói, rồi quay sang mẹ mách- Mama, baba bắt nạt con.
Người phụ nữ cười dịu đang xoa đầu con gái rồi véo má chồng mình, nhẹ nhàng nói:
- Thôi hai ba con không đùa nữa. Chúng ta đi chơi thôi.
- Tuân lệnh mama./ Tuân lệnh bà xã.
- Chị xinh đẹp nói rất thích ai cơ?- cô bé hỏi lại.
- Thích... thích ai?
Anh Duy cầm tay vợ cười thầm. Con gái cưng của bố con giỏi lắm. Minh Nhi nhìn nó vẻ ngơ nhác liền hỏi:
- Chị xinh đẹp không nhớ gì sao?
- Không nhớ. - nó thẳng thừng trả lời.
Một người nào đó đứng nhìn nó nói chuyện với cô cháu gái tinh quái của mình đành than thầm. Sao cô nhóc đó có thể vô tâm nhé vậy cơ chứ. Cộng thêm đôi mắt đầy sự đồng cảm của Minh Nhi khiến trong lòng hắn đầy ai oán.
- Chú xấu trai nghe thấy chưa? Chú sống thế nào mà khiến người ta vừa một giây trước nói thích chú mà một giây sau đã quên là sao?
- Chú nào có biết.
Trong lúc đó, nó đang nhớ lại cuộc nói chuyện của mình với Minh Nhi. Tâm trạng nó đầy ai oán. Không thể nào? Sao có thể nhé thế được? Nó nói thích hắn sao?
Thấy vẻ mặt ngờ nghệch của nó, hắn liền nói:
- Nhớ rồi à?
- Nhớ rồi.
Sau một hồi chiến tranh tư tưởng nó quyết định đã phóng lao thì phải theo lao. Chuyện này có chối cũng không được bởi người không nên nghe cũng nghe rồi.
- Nhớ cái gì?
- Nhớ rằng em nói thích thầy.
- Thích tôi.
- Đúng. Thì sao.
Nói xong nó liền bỏ đi, hắn lắc đầu vội chạy theo:
- Nhóc à em thua rồi.
Khi hai người chạy đi Minh Nhi lon tổn chạy theo nhưng chưa được bao lâu thì bị ba bắt lại. Anh Duy bế con gái lên rồi véo mũi cô bé một cái.
- Con tính đi theo hai người họ làm gì? Con tính làm kì Đà cản mũi đấy à! Không lẽ con không muốn chú xấu trai lấy chị xinh đẹp của con.
- Tất nhiên là con muốn.- cô bé chu môi nói, rồi quay sang mẹ mách- Mama, baba bắt nạt con.
Người phụ nữ cười dịu đang xoa đầu con gái rồi véo má chồng mình, nhẹ nhàng nói:
- Thôi hai ba con không đùa nữa. Chúng ta đi chơi thôi.
- Tuân lệnh mama./ Tuân lệnh bà xã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.