Nhóc Lạnh Lùng, Tôi Sẽ Mãi Mãi Bên Cạnh Em!!!
Chương 79: Kịch bản hoàn hảo 1
Tyty Lùn
02/09/2017
Bác sĩ đi vào xem tình hình nó, cô và nhỏ tranh thủ chạy qua xem hắn chứ để nó mình không yên tâm, tụi nầy thích bệnh viện gê đứa này chưa hết
đứa kia lại vào. Cậu và anh đang chạy nhanh khoa cấp cứu thấy hắn thản
nhiên đi ngược lại, hú hồn hú vía, chẳng hiểu chuyện gì đang xãy ra
không lẽ Phong có anh em song sinh. Hắn ngày càng tiến gần hai cậu.
- Mầy còn sống ak.-cậu nói cách xa hắn mười mét.
- Chuyện gì nữa đây.-anh nghiêm mặt.
Nhỏ và cô cũng dần thấy tụi hắn.
- Lại chúa anh không sau.-cô như đoán ra phần nào.
- Tưởng đi diện kiến diêm đế rồi chứ...mà sau lại-cô cũng rớt tim.
- Còn nhớ chuyện tôi kể mấy ngày trước.-hắn tựa lưng vào tường có vẻ mệt mỏi.
- Có rồi sau.-cậu nói thay tất cả.
- Tối qua tôi suy nghĩ rất nhiều và tôi quyết định thực hiện, dù bất cứ chuyện gì xãy ra tôi cũng mãi mãi không xa cô ấy.-hắn nói kiêng định cho người khác cảm giác tin tưởng.
- Nhưng My nó...-nhỏ tính nói nó vẫn chưa tĩnh.
- Về xem tình hình thế nào.-cô ngăn lời nhỏ kéo tất cả trở lại phòng nó.
Bác sĩ vẫn khám như bình thường, đột nhiên nó cử động dần mở mắt, trước mắt nó lúc này màu trắng dần hiện ra tất cả, mùi thuốc sát trùng của bệnh viện thật khó chịu. Cuối cùng nó cũng tĩnh lại nhưng không biết hắn sau rồi, cũng vì hắn nó cố tĩnh lại và cũng chính nó đã làm được nên không muốn hắn lại như nó. Ông ta chỉ tay y tá bảo.
- Gọi chủ tịch ngay thành công rồi nói cô ấy đã tĩnh.-ông cũng rất vui mừng vì nó mà ông khổ sở biết nhường nào.
- Khoang....đã..aa.-nó cố nói do đã lâu không mở miệng nên miệng hơi khô có chút khó chịu nếu nhớ không lầm thì chủ tịch bệnh viện chính là TRỊNH HOÀNH NHẬT PHONG không lẽ.
- Hình như chủ tịch và các cô cậu tiểu thư đang vào.-y tá nghe tiếng bước chân đang tới lại rất nhanh.
- Im lặng làm ơn.-nó nói rất nhẹ dường như cầu khẩn nó không nghĩ như vậy, dần nhắm mắt không chuyện gì xãy ra.
Bác sĩ không biết làm sau, tại sau nó lại muốn giấu nhưng cho dù không muốn bao che ông cũng không nỡ đành phải vậy rồi.
- My nó có tiến triển.-nhỏ thấy nó như vậy.
- Ông mau nói đi.-cậu tiến lại.
- Dạ...thưa...vẫn không tiến triển ạ.-ông nói mồ hôi tuôn tuôn, lỡ leo rồi nên cố leo tới.
- Ông chắc chắn.-anh cũng tiếp.
- Kiểm tra kĩ chưa.-cô thì lạnh giọng hơn, đâu cơ hội cuối cùng rồi.
- Tình trạng không khả quan lắm.-chuyện hắn làm ông cũng biết, và nó cũng tĩnh lại nhưng không muốn cho người khác biết, bị kẹt kẻ giữa làm sau nhưng lỡ rồi diễn luôn.
- Ông nói sau ý ông không thành công là thất bại.-hắn đập mạnh tai lên bàn để gần đó, cái bàn gãy đôi, đúng là chọc không đúng người rồi.
"Đúng là anh rồi, doạ tôi sau, lần này cho anh biết, dám hù doạ tâm hồn bé nhỏ của tôi, đi chết đi" (Tyty:ờk bé nhỏ quá), nó thầm rủa hắn, khi nghe tiếng nói đó nó rất vui vì chính là hắn, vẫn khoẻ mạnh, tốt rồi.
Nhưng hiện tại tình hình không ổn chút nào, hi vọng cuối cùng biến mất, nhỏ ra hiệu cho bác sĩ đi ra ngoài nếu không chắt mạng không còn.
- Xem chừng ngày nó tĩnh lại không phải hôm nay.-nhỏ nói rất có khả quan.
- Đúng đúng không chuyện gì đâu bình tĩnh lại.-cô ra sức nói.
- Mầy như vậy sau lo được cô ấy chứ.-cậu ôm hắn vào lòng.
- My cần mầy nên phải mạnh mẽ lên mầy là ai chứ.-anh tiếp sức cho hắn.
- Đúng tao không sau chỉ là tao không phải người đó, người đó không phải tao, ra ngoài hết đi.-hắn hét lớn tiến lại ngồi cạnh nó, không lẽ kết thúc rồi sau.
Biết đi tất cả ra ngoài chỉ còn lại hắn vẫn ở đó cùng với nó, đúng là rất lạnh.
- Anh không phải người đó sau, em thật không quan tâm sống chết của anh.-hắn rơi vào trầm mặt hỏi nó.
- "không vì anh tôi mới biết cái gì gọi là tình cảm, sống chết của anh tôi luôn muốn quản"-nó nghĩ nếu sống chết của hắn nó giữ thì chắt chắn hắn không bao giờ rời xa nó được.
- Dù anh không phải người đó cũng không sau chỉ cần em tĩnh lại.-hắn nắm chặt tay nó ngữ điệu nhẹ nhàng nếu mãi như vậy hắn cũng sẽ theo nó mất.
- "Anh quan tâm tôi, đùa đã chưa, tôi không cần thương hại" nó nghĩ vì nó không biết hắn lo thế nào.
- Em không tĩnh lại tôi phá nát cái bệnh viện này dám lừa tôi, làm em nặng thêm thôi.-rất lạnh đúng hắn sẽ dẹp luôn bệnh viện này vì nó.
- "Có khí phách dữ nhưng thích ra oai ak, nhưng anh cũng hù tôi, để xem ai hơn ai" nó không vừa nghĩ là làm.
Hích hơi thật sâu nín thở khả năng của nó chắt ba phút, nếu chỉ bệnh nhân nín thở máy sẽ báo ngay lập tức, và tiếng chuông khẩn vang lên, hắn không tin mắt mình tình trạng chuyển biến tệ sau, nó ngừng thở mất rồi.
- My em sau vậy, tại sau em không nói.-hắn hét lên bất lực.
- Em chờ anh.-không lẽ không nêb doạ nó, không lẽ làm vậy chỉ hại nó thôi. Chạy nhanh ra ngoài gọi bác sĩ, nhanh cơ hội thở đủ khi mọi người ùa vào nó tiếp tục, bác sĩ sơ cứu biết nó vẫn bình thường tại sau làm vậy, chỉ còn cách hỏi trực tiếp chứ cứ mãi dậy chắt giảm tuổi thọ rất nhanh.
- Chuẩn bị đưa vào phòng cấp cứu.-ông hét gọi người đẩy nhanh nó ra ngoài như mọi chuyện rất ư không ổn.
- Tại sau lúc nãy ổn mà.-cô ngã quỵ anh tiến lại gần cô hơn.
- Mẹ nó ông có tin tôi bầm ông ra cho cá ăn không.-cậu nổi cáu.
- Tôi theo vào chung được chứ.-nhỏ tuy nhìn vậy nhưng cũng biết về y học có thể gọi là cực ổn, nếu có gì sẽ giúp.
- Được...cô...oooo...đi...iii...theo...tôi...iii.-nói không ra tiếng, nhưng cô ấy biết rồi sau, thôi mặc kệ không sau đâu.
Nhang tiến vào phòng cấp cứu, mọi người đứng ngồi không yên, hắn dựa lưng vào tường im lặng chẳng nói gì cả, chính hắn không biết nó rất không ổn rất rất không ổn.
Bước vào trong, ông tháo khẩu trang ra bình thản ngồi gế rót nước uống, nhỏ không tin đây phòng cấp cứu luôn ak, trước cảnh người bệnh nằm không biể sống chết mà ông ta bình tâm vậy sau.
- Ông muốn chết ak.-nhỏ tiến lại nắm cổ áo bác sĩ.
- Tôi thật rất mệt mỏi, có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi.-ông nói lớn đủ để nó cùng nghe.
- Ý ông tôi không hiểu.-nhỏ hoang mang.
- Hỏi cô ấy.-chỉ tay về phía nó.
Nó nghe tất cả, dần ngồi dậy như chưa từng xãy ra chuyện gì, nhưng nhỏ đứng chết chân rồi không nói tiếng nào.
- Tao tĩnh lại không vui ak, làm gì phẫn nộ dữ vậy.-nó bước xuống tiến lại gần nhỏ nhưng vẫn còn yết nên nhanh ngã người nhỏ nhanh tay hơn đỡ nó lại ngồi xuống.
- Mầu tĩnh hồi nào tại sau phải giấu, có biết mọi người lo thế nào không.-nhỏ gắt nó đúng vô tâm.
- Tao có lí của tao nên mầy phối hợp đi tại hắn ta dọa tao, bài đặt lo lắng tao muốn doạ hắn lại cho hắn biết.-nó nghĩ vậy nên nói vậy.
- Mầy nói Phong.-nhỏ ngớ người.
- Đúng chính tên đó mà cũng nhờ hắn mà tao tĩnh lại.-nó cũng cản ơn hắn nhưng trước tiên cho hắn nếm chút mùi vị cái đã.
- Mầy nghĩ sai Phong rồi, tuy mầy mới tỉnh lại nhưng tao không tán thành việc mầy làm.-nhỏ hạ giọng có vẻ là thật.
- Tao không sai, tao hù tên Phong một trận.-nó rất chắt chắn.
- Nhưng mà Phong nó...-đag nói nó cắt ngang.
- Không cần biết mệt rồi, tao ra ngoài trước đây, hẹn Duyên tại Bar đi, nên làm gì ông biết mà thuận ý tôi nếu không ông hiểu chứ.-nó nói đi ra hướng cửa sau, chỉ nơi đó nó rất nhanh có thể ra ngoài không đụng mặt tụi kia ở ngoài.
Ông bác sĩ không ngờ lúc nó đe doạ ông lại đánh sợ như vậy, chứ bình thường như thiên thần không lẽ giúp nhầm người rồi sau. Nhỏ không đồng ý nhưng nó nói vậy phải chìu theo nó, nói gì thì nói lời nó rất có trọng lượng cũng không thể không nghe.
- Làm theo đi.-nhỏ vẫn phải mở miệng.
- Được.-ông chuẩn bị tư thế như vừa trải qua ca phẩu thuật ngay cả nhỏ cũng vậy.
Đèn phẩu thuật tắt hẳn hai người bước ra khuôn mặt rất tệ đúng tâm trạng, nhỏ có vẻ buồn nhưng càng nhìn càng không đúng.
- Xin lỗi nhưng thất bại cô ấy sắp không xong rồi, cả nhà chuẩn bị tin thần, hiện tại chúng tôi cần kiểm tra nên không được gặp mặt.-ông nói toát khá nhiều nước bước nhanh rời đi, chuồng lẹ nhưng cũng khá nhập vai mọi người suy sụp hoàn toàn khi ông ta nói.
- Kiều mầy nói đi ông ta không phải đùa đấy chứ.-cô cứ vậy mà hỏi chứ trong lòng lúc này rối như tơ.
- Cô ấy không hi vọng thật sau.-anh cũng hơi sót sót tiến gần nắm chặt vai cô.
- Em ổn chứ.-cậu thấy nhỏ trái ngược cảm xúc vẫn trầm lặng không phải nhỏ đau khổ quá mức chứ.
- Không sau em ổn mà.-nhỏ không ngớt suy nghĩ.
Hắn không nói gì chạy nhanh ra ngoài đúng là không thể nghe bất cứ gì nữa, cậu anh biết lúc này hắn mất bình tĩnh nên đi theo sợ hắn nghĩ uẩn làm gì đó, nhỏ rất muốn nói nhưng không thể im đành chấp nhận im lặng không khỏi khó chịu.
- Mầy nói sự thật đi.-là bạn bấy lâu cô biết nhỏ cố ý giấu nhưng chuyện gì cô không đoán ra.
- Đi theo tao.-nhỏ kéo cô đi ra xe không nói gì cả.
Đúng ra nó tĩnh nhỏ rất vui nhưng mìng thì vui nhưng nhìn người khác đau khổ nhỏ không thích vậy, dù gì cũng yên tâm phần nào chạy ngay tới Bar chỉ còn cách nói cho nó hiểu là Phong đối với nó như thế nào "mầy hiểu lầm Phong rồi, nhỏ này chừng nào bỏ tính lì lợm nói không nghe đây"
~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~
Xong xong... cuối cùng cũng xong...tyty viết xong...xong tất cả...viết xong rồi... viết đã xong...cũng xong rồi...khẳng định viết xong.
Tyty nhây quá ha thôi Tyty ngủ sớm đây..nn hết nha..mền kĩ vào kẽo lạnh..(^^)!!!
- Mầy còn sống ak.-cậu nói cách xa hắn mười mét.
- Chuyện gì nữa đây.-anh nghiêm mặt.
Nhỏ và cô cũng dần thấy tụi hắn.
- Lại chúa anh không sau.-cô như đoán ra phần nào.
- Tưởng đi diện kiến diêm đế rồi chứ...mà sau lại-cô cũng rớt tim.
- Còn nhớ chuyện tôi kể mấy ngày trước.-hắn tựa lưng vào tường có vẻ mệt mỏi.
- Có rồi sau.-cậu nói thay tất cả.
- Tối qua tôi suy nghĩ rất nhiều và tôi quyết định thực hiện, dù bất cứ chuyện gì xãy ra tôi cũng mãi mãi không xa cô ấy.-hắn nói kiêng định cho người khác cảm giác tin tưởng.
- Nhưng My nó...-nhỏ tính nói nó vẫn chưa tĩnh.
- Về xem tình hình thế nào.-cô ngăn lời nhỏ kéo tất cả trở lại phòng nó.
Bác sĩ vẫn khám như bình thường, đột nhiên nó cử động dần mở mắt, trước mắt nó lúc này màu trắng dần hiện ra tất cả, mùi thuốc sát trùng của bệnh viện thật khó chịu. Cuối cùng nó cũng tĩnh lại nhưng không biết hắn sau rồi, cũng vì hắn nó cố tĩnh lại và cũng chính nó đã làm được nên không muốn hắn lại như nó. Ông ta chỉ tay y tá bảo.
- Gọi chủ tịch ngay thành công rồi nói cô ấy đã tĩnh.-ông cũng rất vui mừng vì nó mà ông khổ sở biết nhường nào.
- Khoang....đã..aa.-nó cố nói do đã lâu không mở miệng nên miệng hơi khô có chút khó chịu nếu nhớ không lầm thì chủ tịch bệnh viện chính là TRỊNH HOÀNH NHẬT PHONG không lẽ.
- Hình như chủ tịch và các cô cậu tiểu thư đang vào.-y tá nghe tiếng bước chân đang tới lại rất nhanh.
- Im lặng làm ơn.-nó nói rất nhẹ dường như cầu khẩn nó không nghĩ như vậy, dần nhắm mắt không chuyện gì xãy ra.
Bác sĩ không biết làm sau, tại sau nó lại muốn giấu nhưng cho dù không muốn bao che ông cũng không nỡ đành phải vậy rồi.
- My nó có tiến triển.-nhỏ thấy nó như vậy.
- Ông mau nói đi.-cậu tiến lại.
- Dạ...thưa...vẫn không tiến triển ạ.-ông nói mồ hôi tuôn tuôn, lỡ leo rồi nên cố leo tới.
- Ông chắc chắn.-anh cũng tiếp.
- Kiểm tra kĩ chưa.-cô thì lạnh giọng hơn, đâu cơ hội cuối cùng rồi.
- Tình trạng không khả quan lắm.-chuyện hắn làm ông cũng biết, và nó cũng tĩnh lại nhưng không muốn cho người khác biết, bị kẹt kẻ giữa làm sau nhưng lỡ rồi diễn luôn.
- Ông nói sau ý ông không thành công là thất bại.-hắn đập mạnh tai lên bàn để gần đó, cái bàn gãy đôi, đúng là chọc không đúng người rồi.
"Đúng là anh rồi, doạ tôi sau, lần này cho anh biết, dám hù doạ tâm hồn bé nhỏ của tôi, đi chết đi" (Tyty:ờk bé nhỏ quá), nó thầm rủa hắn, khi nghe tiếng nói đó nó rất vui vì chính là hắn, vẫn khoẻ mạnh, tốt rồi.
Nhưng hiện tại tình hình không ổn chút nào, hi vọng cuối cùng biến mất, nhỏ ra hiệu cho bác sĩ đi ra ngoài nếu không chắt mạng không còn.
- Xem chừng ngày nó tĩnh lại không phải hôm nay.-nhỏ nói rất có khả quan.
- Đúng đúng không chuyện gì đâu bình tĩnh lại.-cô ra sức nói.
- Mầy như vậy sau lo được cô ấy chứ.-cậu ôm hắn vào lòng.
- My cần mầy nên phải mạnh mẽ lên mầy là ai chứ.-anh tiếp sức cho hắn.
- Đúng tao không sau chỉ là tao không phải người đó, người đó không phải tao, ra ngoài hết đi.-hắn hét lớn tiến lại ngồi cạnh nó, không lẽ kết thúc rồi sau.
Biết đi tất cả ra ngoài chỉ còn lại hắn vẫn ở đó cùng với nó, đúng là rất lạnh.
- Anh không phải người đó sau, em thật không quan tâm sống chết của anh.-hắn rơi vào trầm mặt hỏi nó.
- "không vì anh tôi mới biết cái gì gọi là tình cảm, sống chết của anh tôi luôn muốn quản"-nó nghĩ nếu sống chết của hắn nó giữ thì chắt chắn hắn không bao giờ rời xa nó được.
- Dù anh không phải người đó cũng không sau chỉ cần em tĩnh lại.-hắn nắm chặt tay nó ngữ điệu nhẹ nhàng nếu mãi như vậy hắn cũng sẽ theo nó mất.
- "Anh quan tâm tôi, đùa đã chưa, tôi không cần thương hại" nó nghĩ vì nó không biết hắn lo thế nào.
- Em không tĩnh lại tôi phá nát cái bệnh viện này dám lừa tôi, làm em nặng thêm thôi.-rất lạnh đúng hắn sẽ dẹp luôn bệnh viện này vì nó.
- "Có khí phách dữ nhưng thích ra oai ak, nhưng anh cũng hù tôi, để xem ai hơn ai" nó không vừa nghĩ là làm.
Hích hơi thật sâu nín thở khả năng của nó chắt ba phút, nếu chỉ bệnh nhân nín thở máy sẽ báo ngay lập tức, và tiếng chuông khẩn vang lên, hắn không tin mắt mình tình trạng chuyển biến tệ sau, nó ngừng thở mất rồi.
- My em sau vậy, tại sau em không nói.-hắn hét lên bất lực.
- Em chờ anh.-không lẽ không nêb doạ nó, không lẽ làm vậy chỉ hại nó thôi. Chạy nhanh ra ngoài gọi bác sĩ, nhanh cơ hội thở đủ khi mọi người ùa vào nó tiếp tục, bác sĩ sơ cứu biết nó vẫn bình thường tại sau làm vậy, chỉ còn cách hỏi trực tiếp chứ cứ mãi dậy chắt giảm tuổi thọ rất nhanh.
- Chuẩn bị đưa vào phòng cấp cứu.-ông hét gọi người đẩy nhanh nó ra ngoài như mọi chuyện rất ư không ổn.
- Tại sau lúc nãy ổn mà.-cô ngã quỵ anh tiến lại gần cô hơn.
- Mẹ nó ông có tin tôi bầm ông ra cho cá ăn không.-cậu nổi cáu.
- Tôi theo vào chung được chứ.-nhỏ tuy nhìn vậy nhưng cũng biết về y học có thể gọi là cực ổn, nếu có gì sẽ giúp.
- Được...cô...oooo...đi...iii...theo...tôi...iii.-nói không ra tiếng, nhưng cô ấy biết rồi sau, thôi mặc kệ không sau đâu.
Nhang tiến vào phòng cấp cứu, mọi người đứng ngồi không yên, hắn dựa lưng vào tường im lặng chẳng nói gì cả, chính hắn không biết nó rất không ổn rất rất không ổn.
Bước vào trong, ông tháo khẩu trang ra bình thản ngồi gế rót nước uống, nhỏ không tin đây phòng cấp cứu luôn ak, trước cảnh người bệnh nằm không biể sống chết mà ông ta bình tâm vậy sau.
- Ông muốn chết ak.-nhỏ tiến lại nắm cổ áo bác sĩ.
- Tôi thật rất mệt mỏi, có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi.-ông nói lớn đủ để nó cùng nghe.
- Ý ông tôi không hiểu.-nhỏ hoang mang.
- Hỏi cô ấy.-chỉ tay về phía nó.
Nó nghe tất cả, dần ngồi dậy như chưa từng xãy ra chuyện gì, nhưng nhỏ đứng chết chân rồi không nói tiếng nào.
- Tao tĩnh lại không vui ak, làm gì phẫn nộ dữ vậy.-nó bước xuống tiến lại gần nhỏ nhưng vẫn còn yết nên nhanh ngã người nhỏ nhanh tay hơn đỡ nó lại ngồi xuống.
- Mầu tĩnh hồi nào tại sau phải giấu, có biết mọi người lo thế nào không.-nhỏ gắt nó đúng vô tâm.
- Tao có lí của tao nên mầy phối hợp đi tại hắn ta dọa tao, bài đặt lo lắng tao muốn doạ hắn lại cho hắn biết.-nó nghĩ vậy nên nói vậy.
- Mầy nói Phong.-nhỏ ngớ người.
- Đúng chính tên đó mà cũng nhờ hắn mà tao tĩnh lại.-nó cũng cản ơn hắn nhưng trước tiên cho hắn nếm chút mùi vị cái đã.
- Mầy nghĩ sai Phong rồi, tuy mầy mới tỉnh lại nhưng tao không tán thành việc mầy làm.-nhỏ hạ giọng có vẻ là thật.
- Tao không sai, tao hù tên Phong một trận.-nó rất chắt chắn.
- Nhưng mà Phong nó...-đag nói nó cắt ngang.
- Không cần biết mệt rồi, tao ra ngoài trước đây, hẹn Duyên tại Bar đi, nên làm gì ông biết mà thuận ý tôi nếu không ông hiểu chứ.-nó nói đi ra hướng cửa sau, chỉ nơi đó nó rất nhanh có thể ra ngoài không đụng mặt tụi kia ở ngoài.
Ông bác sĩ không ngờ lúc nó đe doạ ông lại đánh sợ như vậy, chứ bình thường như thiên thần không lẽ giúp nhầm người rồi sau. Nhỏ không đồng ý nhưng nó nói vậy phải chìu theo nó, nói gì thì nói lời nó rất có trọng lượng cũng không thể không nghe.
- Làm theo đi.-nhỏ vẫn phải mở miệng.
- Được.-ông chuẩn bị tư thế như vừa trải qua ca phẩu thuật ngay cả nhỏ cũng vậy.
Đèn phẩu thuật tắt hẳn hai người bước ra khuôn mặt rất tệ đúng tâm trạng, nhỏ có vẻ buồn nhưng càng nhìn càng không đúng.
- Xin lỗi nhưng thất bại cô ấy sắp không xong rồi, cả nhà chuẩn bị tin thần, hiện tại chúng tôi cần kiểm tra nên không được gặp mặt.-ông nói toát khá nhiều nước bước nhanh rời đi, chuồng lẹ nhưng cũng khá nhập vai mọi người suy sụp hoàn toàn khi ông ta nói.
- Kiều mầy nói đi ông ta không phải đùa đấy chứ.-cô cứ vậy mà hỏi chứ trong lòng lúc này rối như tơ.
- Cô ấy không hi vọng thật sau.-anh cũng hơi sót sót tiến gần nắm chặt vai cô.
- Em ổn chứ.-cậu thấy nhỏ trái ngược cảm xúc vẫn trầm lặng không phải nhỏ đau khổ quá mức chứ.
- Không sau em ổn mà.-nhỏ không ngớt suy nghĩ.
Hắn không nói gì chạy nhanh ra ngoài đúng là không thể nghe bất cứ gì nữa, cậu anh biết lúc này hắn mất bình tĩnh nên đi theo sợ hắn nghĩ uẩn làm gì đó, nhỏ rất muốn nói nhưng không thể im đành chấp nhận im lặng không khỏi khó chịu.
- Mầy nói sự thật đi.-là bạn bấy lâu cô biết nhỏ cố ý giấu nhưng chuyện gì cô không đoán ra.
- Đi theo tao.-nhỏ kéo cô đi ra xe không nói gì cả.
Đúng ra nó tĩnh nhỏ rất vui nhưng mìng thì vui nhưng nhìn người khác đau khổ nhỏ không thích vậy, dù gì cũng yên tâm phần nào chạy ngay tới Bar chỉ còn cách nói cho nó hiểu là Phong đối với nó như thế nào "mầy hiểu lầm Phong rồi, nhỏ này chừng nào bỏ tính lì lợm nói không nghe đây"
~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~#~
Xong xong... cuối cùng cũng xong...tyty viết xong...xong tất cả...viết xong rồi... viết đã xong...cũng xong rồi...khẳng định viết xong.
Tyty nhây quá ha thôi Tyty ngủ sớm đây..nn hết nha..mền kĩ vào kẽo lạnh..(^^)!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.