Chương 36
Tùng Thử Tuý Ngư
26/10/2023
Trên đời này, kẻ sẵn lòng làm súc sinh cũng không ít.
Nam nhân ba thê tử bốn nàng hầu, trái ôm phải ấp, từ trước tới nay, đây đều là chuyện tốt đẹp, phần lớn nam nhân vừa có quyền thế vừa có tiền tài đều sẽ không thể khống chế được dục vọng của mình, sẽ ham mê sắc đẹp, bạt mạng tham hoan.
Từ nhỏ Trần Nhu đã có các bà tử giáo dẫn đi theo hướng đó, các bà tử sẽ giáo dục dẫn đường nàng, quý nữ thế gia như nàng ấy à, sau này sẽ gả cho một vị công tử đại tộc nào đó làm chính thê.
Địa vị của chính thê và thiếp thất cách xa nhau một trời một vực, nếu không thích, cứ việc bán đi là được.
Không cần phải ghen ghét chuyện thiếp thất nhận được sự sủng ái của trượng phu, bởi vì, chẳng qua bọn họ cũng chỉ là món đồ chơi nhất thời nhận được sự yêu thích của gia chủ mà thôi
Một ả thiếp có tham vọng làm lay động địa vị của chính thê, đây gần như là chuyện không thể xảy ra được, bởi vì hôn nhân dùng để kết nên chuyện tốt của hai người họ, sau lưng chính thê là một dòng họ lớn đồ sộ, trừ phi thế lực bên dòng tộc nhà thê tử sụp đổ, bằng không thì địa vị của nàng ấy vĩnh viễn vững chắc như núi.
Trong giấc mơ, nàng gả cho Lý Hãn, nàng chưa từng phải chịu đựng bất kỳ một sự ấm ức nào, lưng nàng dựa vào hai nhà Trần – Thôi, còn có sức mạnh quân đội đến từ Thích Nhung bảo vệ, cho dù Lý Hãn đã lên làm Hoàng đế, thì y vẫn phải dựa vào thế lực sau lưng nàng mà nâng nàng lên cao.
Trần Nhu biết sự tồn tại của Chu Nguyên mà vẫn chưa giận dữ gì, bởi vì nàng hoàn toàn không đặt Lý Hãn trong lòng.
Lý Hãn thượng vị, tóm lại là vẫn tốt hơn Nhị hoàng tử hay Tứ hoàng tử thượng vị.
Vị trí Hoàng hậu, không chỉ là thê tử của Hoàng đế, mà còn mang ý nghĩa tượng trưng cho quyền lợi sau lưng người đó.
Trong đầu Trần Nhu cũng biết rõ những chuyện này, đây là những thứ mà lý trí nàng đã phân tích ra được, dù rằng tương lai nàng có gả cho Thích Nhung, dù rằng chàng cưới thê tử nạp thiếp thất, thì vị trí chính thê của nàng sẽ không bao giờ dao động.
Chỉ là…
… Yêu là dục vọng độc chiếm.
Nàng nhìn Thích Nhung trước mắt mình, nàng nghĩ, sau này, nếu nàng thật sự gả cho Thích Nhung, nếu nàng biết đến một sự tồn tại giống như Chu Nguyên, chắc chắn là nàng sẽ nổi điên.
Bởi vì nàng thật sự yêu nam nhân này.
Chàng muốn khóa nàng lại, sao đáy lòng nàng lại không muốn khóa chàng lại đây?
Càng thích một người, chắc chắn càng lúc ta sẽ càng tham lam, chỉ muốn trong lòng, trong mắt chàng chỉ có một mình mình.
Nam nhân này, chỉ có thể thuộc về nàng mà thôi.
“Đừng nghĩ đến mấy chuyện có hay không đó nữa.” Thích Nhung cào nhè nhẹ vào lòng bàn tay nàng, nói: “Nếu nàng thích trẻ con, vậy chúng ta có thể nhận nuôi một đứa.”
“Ừ.” Trần Nhu gật đầu, cũng không nói về chuyện này nữa, mà nàng nói với Thích Nhung về quá khứ giữa Hà đại phu cùng với Tôn thần y, nói đến chuyện họ là thanh mai trúc mã, nói đến chuyện lúc niên thiếu, bọn họ đã kết tóc, nói đến chuyện phu thê bọn họ mỗi người mỗi ngả…
Sau khi nói hết ra, Trần Nhu lại nghĩ tới hai người họ, sợ Thích Nhung hiểu lầm là mình đang lấy ví dụ cho chàng nghe, vậy nên nàng nói chuyện chữ vàng hoa sen mà nàng nghe được từ miệng Hà đại phu.
Nàng nói giỡn: “Tiểu Hầu gia, suýt chút nữa là chàng đã được định thân hứa hôn từ nhỏ với ca ta rồi đấy.”
Nói vậy, Trần Nhu lại nhớ tới gương mặt của huynh trưởng Trần Trưng, thật sự nhịn không được mà ôm bụng cười to.
Trời ơi, nếu Thích Nhung là bé gái, có thể chàng sẽ trở thành đại tẩu của nàng cũng nên.
Nghĩ lại… thì chỉ cảm thấy buồn cười.
Ta và “đại tẩu” của ta ở bên nhau rồi ư?
Càng nghĩ vậy thì lại càng cảm thấy buồn cười, đầu Trần Nhu chui vào lồng ngực của “đại tẩu”, cười đến nỗi cơ thể run run lên.
Thích Nhung vô cùng bất đắc dĩ mà ôm lấy thiếu nữ trong lòng.
Nghĩ thầm, nàng đúng thật là, cái đứa nha đầu ngốc nghếch này.
Ta với nàng được định thân hứa hôn từ nhỏ mới đúng.
Trong đầu chàng bỗng hiện lên lời dặn dò cuối cùng mà mẫu thân dặn mình: Nhung Nhi, sau này con phải cố hết sức chăm sóc A Nhu, muội muội của con, bảo vệ con bé cả đời.
… Đáng tiếc thay, nương của chàng lại không thể thấy được cảnh họ thành hôn.
A Nhu, nàng là vị hôn thê của ta.
Từ sau ngày trở về từ hành cung, Hoàng đế tức giận, cuối cùng, trên đường thánh giá quay trở về thành, người vẫn gặp được nạn dân tới từ Tòng Hàm, Hoàng đế lệnh người tra rõ ngay trong đêm, canh giữ con đường trọng yếu di chuyển vào kinh… Trên không trung của thành Trường An có một mảng mây đen bao phủ, Nhị hoàng tử sắp gặp phải vận xui rủi.
Nạn dân chạy tới cổng thành Trưởng An, bị quan binh chặn lại nên không thể vào thành, trong thành Trường An, muôn dân ca vũ thái bình, bá tánh an cư lạc nghiệp, ngoài thành Trường An thì lại có người chết đói trên đường, dịch bệnh tràn lan, ấy là cảnh địa ngục trần gian.
Hà đại phu dẫn theo người ra ngoài thành chữa bệnh phát cháo, Trần Nhu cũng muốn ra theo, nhưng lại bị hai người họ ngăn cản lại.
“Cơ thể con ốm yếu, so với người bình thường thì con dễ nhiễm bệnh dịch hơn, cọ cứ đợi trong thành đi.”
“Đống thóc gạo và dược liệu ngươi đã chuẩn bị rồi, nạn dân ngoài thành sẽ cảm kích ngươi.”
…
Dù Trần Nhu chưa thể ra khỏi thành, nhưng nàng vẫn nghe được mấy chuyện thê thảm của những người đó từ Hà đại phu, Hà đại phu không bao giờ nói nhảm nhí quanh co lòng vòng, chỉ bằng dăm ba câu thôi mà đã trần thuật rõ ràng tất cả mọi chuyện.
Ăn vỏ cây, đất Quan Âm, mấy chuyện đó cũng chỉ là chuyện tầm thường, còn có cả người bị bệnh điên, nghe nói là đã ăn… bánh bao nhân thịt người.
Nhiều người đã mất trí thật rồi, đang sống sờ sờ mà lại bị kéo đi thiêu chết.
Thi thể nhiễm bệnh dịch mà chết thì mấy món đồ bọn họ từng dùng, y phục họ từng mặc, đều sẽ bị đốt cháy hết đi.
Trong thành Trường An, lòng người hoảng loạn, cho đến khi qua hơn nửa tháng, tất cả nạn dân đã phân tán hết đi, hoặc là được sắp xếp đến các địa phương khác, hoặc là về quê, rời xa hoàng thành.
Hà đại phu mệt mỏi hơn nửa tháng qua, cả người đã gầy đi không ít, cuối cùng cũng có tinh thần để đánh giá tỉ mỉ tên ngốc trong miệng đồ đệ mình.
“Ngài là sư phụ của Tiểu Thất, tất nhiên ta phải kính trọng ngài như sư phụ.” Thích Nhung đối đãi với Hà đại phu với thái độ vô cùng kính cẩn.
Hà đại phu kéo hai người họ đến trước mặt một ni cô bị thọt chân, bà nói với ni cô thọt chân nọ rằng: “Bình thường ngươi thích tính chuyện nhân duyên để lừa tiền người ta nhất mà, lần này không ngại tính cho đồ đệ ta chứ.”
Ni cô thọt chân cười cười: “Nếu ngươi không tin thì việc gì phải tới tìm ta bấm đốt tay, chuyện nhân duyên ấy mà, tuy là do trời định, nhưng cũng phải xem từng người thế nào đã.”
Ni cô nọ nhìn hai người Thích Nhung và Trần Nhu, hỏi kỹ bát tự của hai người, lại nhìn tướng mạo của hai người, sau lưng vị ni cô nọ toát mồ hôi lạnh, cuối cùng, kinh hồn táng đảm mà nhìn về phía Thích Nhung, lẩm bẩm: “Sinh thần bát tự của ngươi, không nên như thế mới phải.”
Trần Nhu ngẩn người, nàng và Thích Nhung đứng bên cạnh nhìn thoáng qua nhau.
Tuy Trần Nhu không tin vào số mệnh cho lắm, nhưng cũng mong mình và người mình thích có bát tự tương hợp, có điềm lành.
Hà đại phu đứng một bên, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ bát tự hai đứa nó không hợp?”
Ni cô thọt chân lắc đầu: “Không thể nói, khó mà nói được, nhưng hai vị đừng lo, hai người chính là duyên trời tác hợp.”
“Ngươi đó, quả nhiên, không có bao nhiêu bản lĩnh hết.” Hà đại phu ghét bỏ mà nhìn người nọ một cái.
Trước khi vị ni cô thọt chân đó rời đi đã lén lút kéo Hà đại phu qua một bên, nhỏ giọng nói với bà ấy rằng: “Đồ đệ này của ngươi chọn hay thật đấy.”
“Nàng là mệnh phượng trời sinh, tương lai ấy à, chỉ e là… cao quý đến mức không thể tả nổi.”
Suýt thì Hà đại phu không cầm nổi rượu thuốc trong tay mình, bà kinh hoàng hỏi: “Vậy… người kia thì sao?”
Chẳng lẽ cái người mà đồ đệ bà ấy muốn gả cũng…
Giờ đây, vị ni cô thọt chân ấy nào dám nói tiếp điều gì, nàng ta viết xuống bốn chữ trong lòng bàn tay Hà đại phu: “Mệnh chủ càn khôn.”
Sau khi viết xong, nàng ta rùng mình một cái, nói: “Ngươi coi như hôm nay ta chưa tới gặp ngươi nhé, chỉ nói linh tinh một lúc thôi.”
Sau khi nói xong, ni cô thọt chân lảo đảo đi mất, Hà đại phu ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng nàng ta, nhớ tới đủ loại người ngoài thành, không nhịn được bèn thở dài một hơi.
E là sắp loạn thật rồi.
Thích Nhung cứu được một nhà kia trong đám dân chạy nạn ngoài thành, sau khi sắp xếp người nhà đó ở trong thành, chàng dắt một bà lão đến gặp Trần Nhu.
Trần Nhu tò mò hỏi Thích Nhung: “Bà ấy là ai thế?”
Bà lão kia ngạc nhiên hô lên: “Người là Thất cô nương!”
Thích Nhung nói: “Năm đó bà ấy từng hầu hạ Trần phu nhân trong Trúc viên của Trần phủ, ta vẫn còn chút ấn tượng với bà ấy, ngày ấy, ta trông thấy bà ta ngoài thành thì nhận ra ngay.”
“Đúng vậy.” Bà lão kia gật đầu mà nói: “Ta là nãi nương của phu nhân, từ nhỏ đã đi theo phu nhân, sau đó ta lớn tuổi rồi, vì nhi tử đề xuất nên ta cầu xin phu nhân, để nhi tử đón ta về hiếu kính.”
“Lúc đầu còn đỡ, ai ngờ mấy năm nay gặp tai ương, quả thật là năm nay không thể sống nổi nữa rồi.”
Trần Nhu kinh ngạc: “Bà là người cũ bên cạnh nương ta.”
Trần Nhu không chỉ kinh ngạc vì chuyện này, mà có một chuyện khiến nàng kinh ngạc hơn cả, phải nhìn về phía Thích Nhung, năm đó chàng mới có mấy tuổi đầu thôi mà? Người bên cạnh mẫu thân nàng mà chàng vẫn còn nhớ rõ ư?
“Nãi nương, bà có thể nói chuyện năm đó của nương ta không?”
“Có thể, đương nhiên là có thể rồi, Thất cô nương à, vị này chính là… Thích tiểu Hầu gia, nhi tử của Thích tướng quân và công chúa nhỉ.”
“Nếu phu nhân trông thấy được hai người như thế này, chắc chắn người ở dưới cửu tuyền cũng sẽ yên lòng.”
Trần Nhu nghe Điền bà tử này nói khá nhiều chuyện năm đó của mẫu thân mình, tuy Điền bà tử đã già, nhưng vẫn còn nhớ rõ rất nhiều chuyện cũ.
Bà ấy còn nhớ rõ không ít chuyện của huynh muội Trần Trưng Trần Nhu và Thích Nhung.
“Năm đó, tình cảm giữa phu nhân và công chúa rất tốt, công chúa thường hay dẫn tiểu Hầu gia tới Trúc viên bầu bạn với phu nhân.”
“Phu nhân thích thổi sáo, công chúa sẽ ở cạnh người gảy đàn tỳ bà.”
“Họ thích cùng tấu nên khúc “Mưa bụi Giang Nam” nhất.”
“Giờ nhớ lại thì đó cũng đã là chuyện của rất lâu về trước rồi.”
…
Ban ngày Trần Nhu nói chuyện với Điền bà tử, ban đêm nàng lại nằm mơ, mơ thấy không ít chuyện khi mình còn nhỏ, nàng còn gặp được cả mẫu thân của mình trong mơ, cũng gặp được Hoa Dương trưởng công chúa điện hạ.
Nàng còn nhớ rõ những khi công chúa ôm nàng vào lòng, tận tay dạy nàng gảy đàn tỳ bà.
Sau khi tỉnh ngủ, Trần Trưng dẫn theo Chu Dục tới viên của nàng, kêu nàng cùng bọn tỷ muội đến dùng trà.
Mấy ngày gần đây, Trần Trưng và Chu Dục trở thành một đôi bằng hữu tốt, tình cảm sâu nặng, hai người đều mê cờ, gọi là “ngưu tầm ngưu mã tầm mã”, hận không thể tụ tập cùng chơi cờ mỗi ngày.
Mỗi lần chơi cờ thì Trần Trưng đều muốn gọi muội muội Trần Nhu tới, để nàng ở bên cạnh xem họ chơi cờ.
Sau một, hai lần, Trần Nhu đã đoán ra được ý tứ của cha và huynh trưởng mình.
Hành động này của Trần Trưng, chắc chắn đã thông qua sự đồng thuận của phụ thân Trần Hiến, bọn họ muốn tác hợp cho Trần Nhu và Chu Dục.
Chu Dục có vẻ ngoài tuấn tú lịch thiệp, tuy trong nhà gặp khó, nhưng xuất thân lại không hề tệ, từ nhỏ đã được học thi thư lễ nghĩa, là người am hiểu âm luật, có tài hoa, làm người lại không mất đi sự hài hước, quả đúng là chàng rể tốt nhất.
Đồng thời, nếu hắn trở thành rể quý cưỡi rồng [*] nhà Trần tướng, tiền đồ sau này sẽ vô biên không giới hạn.
[*] Rể quý cưỡi rồng chỉ con rể vừa có tài vừa có dung mạo.
Sau khi tiễn Chu Dục đi, Trần Nhu lén hỏi Trần Trưng chuyện về Thích Nhung.
“Sao mấy ngày nay không thấy ca ca và tiểu Hầu gia qua lại với nhau?”
“Thằng nhóc Thích Nhung đó gần đây vui vẻ lắm, lần trước trên khu săn bắn cực kỳ uy phong, chiếm được sự vui thích của bệ hạ, Hoàng thượng phong quan riêng cho hắn, còn thưởng cho hắn ba nghìn binh mã, hắn đang chọn người trong quân rồi.”
Trần Trưng không nói quá chi tiết, Thích Tùy tướng quân tái phát vết thương cũ, ít ngày nữa sẽ về kinh báo cáo công tác, mà, biên quan Bắc Địch đang biến động liên tục… Chỉ e là, lần rời kinh sắp tới đây, không biết người phải rời là vị Thích tướng quân nào.
“Hắn còn dẫn người ra ngoài thành mô phỏng hai quân giao chiến.”
“Cũng chỉ là trò mấy đứa hài tử đùa giỡn nhau thôi.”
Trần Nhu biết, mỗi ngày Thích Nhung đều bận rộn, trừ việc mỗi ngày đều giao thư vào tay nàng ra, thì đã nhiều ngày qua họ chưa được gặp nhau.
Trong thư, càng lúc chàng càng tinh gọn trong cách dùng từ của mình lại.
Trần Nhu có một cảm giác như gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Cuối tháng sau, trong một buổi cung yến.
Vốn dĩ cung yến không hề liên quan gì tới Trần Nhu, chỉ là, giờ đây, trong cung lại chỉ đích danh nàng tiến cung tham dự cung yến, Trần Nhu đành cùng nữ quyến Trần gia vào cung đình.
Nam nhân ba thê tử bốn nàng hầu, trái ôm phải ấp, từ trước tới nay, đây đều là chuyện tốt đẹp, phần lớn nam nhân vừa có quyền thế vừa có tiền tài đều sẽ không thể khống chế được dục vọng của mình, sẽ ham mê sắc đẹp, bạt mạng tham hoan.
Từ nhỏ Trần Nhu đã có các bà tử giáo dẫn đi theo hướng đó, các bà tử sẽ giáo dục dẫn đường nàng, quý nữ thế gia như nàng ấy à, sau này sẽ gả cho một vị công tử đại tộc nào đó làm chính thê.
Địa vị của chính thê và thiếp thất cách xa nhau một trời một vực, nếu không thích, cứ việc bán đi là được.
Không cần phải ghen ghét chuyện thiếp thất nhận được sự sủng ái của trượng phu, bởi vì, chẳng qua bọn họ cũng chỉ là món đồ chơi nhất thời nhận được sự yêu thích của gia chủ mà thôi
Một ả thiếp có tham vọng làm lay động địa vị của chính thê, đây gần như là chuyện không thể xảy ra được, bởi vì hôn nhân dùng để kết nên chuyện tốt của hai người họ, sau lưng chính thê là một dòng họ lớn đồ sộ, trừ phi thế lực bên dòng tộc nhà thê tử sụp đổ, bằng không thì địa vị của nàng ấy vĩnh viễn vững chắc như núi.
Trong giấc mơ, nàng gả cho Lý Hãn, nàng chưa từng phải chịu đựng bất kỳ một sự ấm ức nào, lưng nàng dựa vào hai nhà Trần – Thôi, còn có sức mạnh quân đội đến từ Thích Nhung bảo vệ, cho dù Lý Hãn đã lên làm Hoàng đế, thì y vẫn phải dựa vào thế lực sau lưng nàng mà nâng nàng lên cao.
Trần Nhu biết sự tồn tại của Chu Nguyên mà vẫn chưa giận dữ gì, bởi vì nàng hoàn toàn không đặt Lý Hãn trong lòng.
Lý Hãn thượng vị, tóm lại là vẫn tốt hơn Nhị hoàng tử hay Tứ hoàng tử thượng vị.
Vị trí Hoàng hậu, không chỉ là thê tử của Hoàng đế, mà còn mang ý nghĩa tượng trưng cho quyền lợi sau lưng người đó.
Trong đầu Trần Nhu cũng biết rõ những chuyện này, đây là những thứ mà lý trí nàng đã phân tích ra được, dù rằng tương lai nàng có gả cho Thích Nhung, dù rằng chàng cưới thê tử nạp thiếp thất, thì vị trí chính thê của nàng sẽ không bao giờ dao động.
Chỉ là…
… Yêu là dục vọng độc chiếm.
Nàng nhìn Thích Nhung trước mắt mình, nàng nghĩ, sau này, nếu nàng thật sự gả cho Thích Nhung, nếu nàng biết đến một sự tồn tại giống như Chu Nguyên, chắc chắn là nàng sẽ nổi điên.
Bởi vì nàng thật sự yêu nam nhân này.
Chàng muốn khóa nàng lại, sao đáy lòng nàng lại không muốn khóa chàng lại đây?
Càng thích một người, chắc chắn càng lúc ta sẽ càng tham lam, chỉ muốn trong lòng, trong mắt chàng chỉ có một mình mình.
Nam nhân này, chỉ có thể thuộc về nàng mà thôi.
“Đừng nghĩ đến mấy chuyện có hay không đó nữa.” Thích Nhung cào nhè nhẹ vào lòng bàn tay nàng, nói: “Nếu nàng thích trẻ con, vậy chúng ta có thể nhận nuôi một đứa.”
“Ừ.” Trần Nhu gật đầu, cũng không nói về chuyện này nữa, mà nàng nói với Thích Nhung về quá khứ giữa Hà đại phu cùng với Tôn thần y, nói đến chuyện họ là thanh mai trúc mã, nói đến chuyện lúc niên thiếu, bọn họ đã kết tóc, nói đến chuyện phu thê bọn họ mỗi người mỗi ngả…
Sau khi nói hết ra, Trần Nhu lại nghĩ tới hai người họ, sợ Thích Nhung hiểu lầm là mình đang lấy ví dụ cho chàng nghe, vậy nên nàng nói chuyện chữ vàng hoa sen mà nàng nghe được từ miệng Hà đại phu.
Nàng nói giỡn: “Tiểu Hầu gia, suýt chút nữa là chàng đã được định thân hứa hôn từ nhỏ với ca ta rồi đấy.”
Nói vậy, Trần Nhu lại nhớ tới gương mặt của huynh trưởng Trần Trưng, thật sự nhịn không được mà ôm bụng cười to.
Trời ơi, nếu Thích Nhung là bé gái, có thể chàng sẽ trở thành đại tẩu của nàng cũng nên.
Nghĩ lại… thì chỉ cảm thấy buồn cười.
Ta và “đại tẩu” của ta ở bên nhau rồi ư?
Càng nghĩ vậy thì lại càng cảm thấy buồn cười, đầu Trần Nhu chui vào lồng ngực của “đại tẩu”, cười đến nỗi cơ thể run run lên.
Thích Nhung vô cùng bất đắc dĩ mà ôm lấy thiếu nữ trong lòng.
Nghĩ thầm, nàng đúng thật là, cái đứa nha đầu ngốc nghếch này.
Ta với nàng được định thân hứa hôn từ nhỏ mới đúng.
Trong đầu chàng bỗng hiện lên lời dặn dò cuối cùng mà mẫu thân dặn mình: Nhung Nhi, sau này con phải cố hết sức chăm sóc A Nhu, muội muội của con, bảo vệ con bé cả đời.
… Đáng tiếc thay, nương của chàng lại không thể thấy được cảnh họ thành hôn.
A Nhu, nàng là vị hôn thê của ta.
Từ sau ngày trở về từ hành cung, Hoàng đế tức giận, cuối cùng, trên đường thánh giá quay trở về thành, người vẫn gặp được nạn dân tới từ Tòng Hàm, Hoàng đế lệnh người tra rõ ngay trong đêm, canh giữ con đường trọng yếu di chuyển vào kinh… Trên không trung của thành Trường An có một mảng mây đen bao phủ, Nhị hoàng tử sắp gặp phải vận xui rủi.
Nạn dân chạy tới cổng thành Trưởng An, bị quan binh chặn lại nên không thể vào thành, trong thành Trường An, muôn dân ca vũ thái bình, bá tánh an cư lạc nghiệp, ngoài thành Trường An thì lại có người chết đói trên đường, dịch bệnh tràn lan, ấy là cảnh địa ngục trần gian.
Hà đại phu dẫn theo người ra ngoài thành chữa bệnh phát cháo, Trần Nhu cũng muốn ra theo, nhưng lại bị hai người họ ngăn cản lại.
“Cơ thể con ốm yếu, so với người bình thường thì con dễ nhiễm bệnh dịch hơn, cọ cứ đợi trong thành đi.”
“Đống thóc gạo và dược liệu ngươi đã chuẩn bị rồi, nạn dân ngoài thành sẽ cảm kích ngươi.”
…
Dù Trần Nhu chưa thể ra khỏi thành, nhưng nàng vẫn nghe được mấy chuyện thê thảm của những người đó từ Hà đại phu, Hà đại phu không bao giờ nói nhảm nhí quanh co lòng vòng, chỉ bằng dăm ba câu thôi mà đã trần thuật rõ ràng tất cả mọi chuyện.
Ăn vỏ cây, đất Quan Âm, mấy chuyện đó cũng chỉ là chuyện tầm thường, còn có cả người bị bệnh điên, nghe nói là đã ăn… bánh bao nhân thịt người.
Nhiều người đã mất trí thật rồi, đang sống sờ sờ mà lại bị kéo đi thiêu chết.
Thi thể nhiễm bệnh dịch mà chết thì mấy món đồ bọn họ từng dùng, y phục họ từng mặc, đều sẽ bị đốt cháy hết đi.
Trong thành Trường An, lòng người hoảng loạn, cho đến khi qua hơn nửa tháng, tất cả nạn dân đã phân tán hết đi, hoặc là được sắp xếp đến các địa phương khác, hoặc là về quê, rời xa hoàng thành.
Hà đại phu mệt mỏi hơn nửa tháng qua, cả người đã gầy đi không ít, cuối cùng cũng có tinh thần để đánh giá tỉ mỉ tên ngốc trong miệng đồ đệ mình.
“Ngài là sư phụ của Tiểu Thất, tất nhiên ta phải kính trọng ngài như sư phụ.” Thích Nhung đối đãi với Hà đại phu với thái độ vô cùng kính cẩn.
Hà đại phu kéo hai người họ đến trước mặt một ni cô bị thọt chân, bà nói với ni cô thọt chân nọ rằng: “Bình thường ngươi thích tính chuyện nhân duyên để lừa tiền người ta nhất mà, lần này không ngại tính cho đồ đệ ta chứ.”
Ni cô thọt chân cười cười: “Nếu ngươi không tin thì việc gì phải tới tìm ta bấm đốt tay, chuyện nhân duyên ấy mà, tuy là do trời định, nhưng cũng phải xem từng người thế nào đã.”
Ni cô nọ nhìn hai người Thích Nhung và Trần Nhu, hỏi kỹ bát tự của hai người, lại nhìn tướng mạo của hai người, sau lưng vị ni cô nọ toát mồ hôi lạnh, cuối cùng, kinh hồn táng đảm mà nhìn về phía Thích Nhung, lẩm bẩm: “Sinh thần bát tự của ngươi, không nên như thế mới phải.”
Trần Nhu ngẩn người, nàng và Thích Nhung đứng bên cạnh nhìn thoáng qua nhau.
Tuy Trần Nhu không tin vào số mệnh cho lắm, nhưng cũng mong mình và người mình thích có bát tự tương hợp, có điềm lành.
Hà đại phu đứng một bên, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ bát tự hai đứa nó không hợp?”
Ni cô thọt chân lắc đầu: “Không thể nói, khó mà nói được, nhưng hai vị đừng lo, hai người chính là duyên trời tác hợp.”
“Ngươi đó, quả nhiên, không có bao nhiêu bản lĩnh hết.” Hà đại phu ghét bỏ mà nhìn người nọ một cái.
Trước khi vị ni cô thọt chân đó rời đi đã lén lút kéo Hà đại phu qua một bên, nhỏ giọng nói với bà ấy rằng: “Đồ đệ này của ngươi chọn hay thật đấy.”
“Nàng là mệnh phượng trời sinh, tương lai ấy à, chỉ e là… cao quý đến mức không thể tả nổi.”
Suýt thì Hà đại phu không cầm nổi rượu thuốc trong tay mình, bà kinh hoàng hỏi: “Vậy… người kia thì sao?”
Chẳng lẽ cái người mà đồ đệ bà ấy muốn gả cũng…
Giờ đây, vị ni cô thọt chân ấy nào dám nói tiếp điều gì, nàng ta viết xuống bốn chữ trong lòng bàn tay Hà đại phu: “Mệnh chủ càn khôn.”
Sau khi viết xong, nàng ta rùng mình một cái, nói: “Ngươi coi như hôm nay ta chưa tới gặp ngươi nhé, chỉ nói linh tinh một lúc thôi.”
Sau khi nói xong, ni cô thọt chân lảo đảo đi mất, Hà đại phu ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng nàng ta, nhớ tới đủ loại người ngoài thành, không nhịn được bèn thở dài một hơi.
E là sắp loạn thật rồi.
Thích Nhung cứu được một nhà kia trong đám dân chạy nạn ngoài thành, sau khi sắp xếp người nhà đó ở trong thành, chàng dắt một bà lão đến gặp Trần Nhu.
Trần Nhu tò mò hỏi Thích Nhung: “Bà ấy là ai thế?”
Bà lão kia ngạc nhiên hô lên: “Người là Thất cô nương!”
Thích Nhung nói: “Năm đó bà ấy từng hầu hạ Trần phu nhân trong Trúc viên của Trần phủ, ta vẫn còn chút ấn tượng với bà ấy, ngày ấy, ta trông thấy bà ta ngoài thành thì nhận ra ngay.”
“Đúng vậy.” Bà lão kia gật đầu mà nói: “Ta là nãi nương của phu nhân, từ nhỏ đã đi theo phu nhân, sau đó ta lớn tuổi rồi, vì nhi tử đề xuất nên ta cầu xin phu nhân, để nhi tử đón ta về hiếu kính.”
“Lúc đầu còn đỡ, ai ngờ mấy năm nay gặp tai ương, quả thật là năm nay không thể sống nổi nữa rồi.”
Trần Nhu kinh ngạc: “Bà là người cũ bên cạnh nương ta.”
Trần Nhu không chỉ kinh ngạc vì chuyện này, mà có một chuyện khiến nàng kinh ngạc hơn cả, phải nhìn về phía Thích Nhung, năm đó chàng mới có mấy tuổi đầu thôi mà? Người bên cạnh mẫu thân nàng mà chàng vẫn còn nhớ rõ ư?
“Nãi nương, bà có thể nói chuyện năm đó của nương ta không?”
“Có thể, đương nhiên là có thể rồi, Thất cô nương à, vị này chính là… Thích tiểu Hầu gia, nhi tử của Thích tướng quân và công chúa nhỉ.”
“Nếu phu nhân trông thấy được hai người như thế này, chắc chắn người ở dưới cửu tuyền cũng sẽ yên lòng.”
Trần Nhu nghe Điền bà tử này nói khá nhiều chuyện năm đó của mẫu thân mình, tuy Điền bà tử đã già, nhưng vẫn còn nhớ rõ rất nhiều chuyện cũ.
Bà ấy còn nhớ rõ không ít chuyện của huynh muội Trần Trưng Trần Nhu và Thích Nhung.
“Năm đó, tình cảm giữa phu nhân và công chúa rất tốt, công chúa thường hay dẫn tiểu Hầu gia tới Trúc viên bầu bạn với phu nhân.”
“Phu nhân thích thổi sáo, công chúa sẽ ở cạnh người gảy đàn tỳ bà.”
“Họ thích cùng tấu nên khúc “Mưa bụi Giang Nam” nhất.”
“Giờ nhớ lại thì đó cũng đã là chuyện của rất lâu về trước rồi.”
…
Ban ngày Trần Nhu nói chuyện với Điền bà tử, ban đêm nàng lại nằm mơ, mơ thấy không ít chuyện khi mình còn nhỏ, nàng còn gặp được cả mẫu thân của mình trong mơ, cũng gặp được Hoa Dương trưởng công chúa điện hạ.
Nàng còn nhớ rõ những khi công chúa ôm nàng vào lòng, tận tay dạy nàng gảy đàn tỳ bà.
Sau khi tỉnh ngủ, Trần Trưng dẫn theo Chu Dục tới viên của nàng, kêu nàng cùng bọn tỷ muội đến dùng trà.
Mấy ngày gần đây, Trần Trưng và Chu Dục trở thành một đôi bằng hữu tốt, tình cảm sâu nặng, hai người đều mê cờ, gọi là “ngưu tầm ngưu mã tầm mã”, hận không thể tụ tập cùng chơi cờ mỗi ngày.
Mỗi lần chơi cờ thì Trần Trưng đều muốn gọi muội muội Trần Nhu tới, để nàng ở bên cạnh xem họ chơi cờ.
Sau một, hai lần, Trần Nhu đã đoán ra được ý tứ của cha và huynh trưởng mình.
Hành động này của Trần Trưng, chắc chắn đã thông qua sự đồng thuận của phụ thân Trần Hiến, bọn họ muốn tác hợp cho Trần Nhu và Chu Dục.
Chu Dục có vẻ ngoài tuấn tú lịch thiệp, tuy trong nhà gặp khó, nhưng xuất thân lại không hề tệ, từ nhỏ đã được học thi thư lễ nghĩa, là người am hiểu âm luật, có tài hoa, làm người lại không mất đi sự hài hước, quả đúng là chàng rể tốt nhất.
Đồng thời, nếu hắn trở thành rể quý cưỡi rồng [*] nhà Trần tướng, tiền đồ sau này sẽ vô biên không giới hạn.
[*] Rể quý cưỡi rồng chỉ con rể vừa có tài vừa có dung mạo.
Sau khi tiễn Chu Dục đi, Trần Nhu lén hỏi Trần Trưng chuyện về Thích Nhung.
“Sao mấy ngày nay không thấy ca ca và tiểu Hầu gia qua lại với nhau?”
“Thằng nhóc Thích Nhung đó gần đây vui vẻ lắm, lần trước trên khu săn bắn cực kỳ uy phong, chiếm được sự vui thích của bệ hạ, Hoàng thượng phong quan riêng cho hắn, còn thưởng cho hắn ba nghìn binh mã, hắn đang chọn người trong quân rồi.”
Trần Trưng không nói quá chi tiết, Thích Tùy tướng quân tái phát vết thương cũ, ít ngày nữa sẽ về kinh báo cáo công tác, mà, biên quan Bắc Địch đang biến động liên tục… Chỉ e là, lần rời kinh sắp tới đây, không biết người phải rời là vị Thích tướng quân nào.
“Hắn còn dẫn người ra ngoài thành mô phỏng hai quân giao chiến.”
“Cũng chỉ là trò mấy đứa hài tử đùa giỡn nhau thôi.”
Trần Nhu biết, mỗi ngày Thích Nhung đều bận rộn, trừ việc mỗi ngày đều giao thư vào tay nàng ra, thì đã nhiều ngày qua họ chưa được gặp nhau.
Trong thư, càng lúc chàng càng tinh gọn trong cách dùng từ của mình lại.
Trần Nhu có một cảm giác như gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Cuối tháng sau, trong một buổi cung yến.
Vốn dĩ cung yến không hề liên quan gì tới Trần Nhu, chỉ là, giờ đây, trong cung lại chỉ đích danh nàng tiến cung tham dự cung yến, Trần Nhu đành cùng nữ quyến Trần gia vào cung đình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.