Chương 22
D.J. Machale
15/04/2016
NHẬT KÍ # 22
(TIẾP THEO)
ZADAA
(@Tiamol type)
Loor tắt máy dygo, mở hé cửa xe nặng nề. Điều đầu tiên làm mình chú ý là âm thanh. Mấy giờ vừa qua ở trong hầm kín, hai đứa chỉ nghe chính tiếng chân mình dội lại. Qua khỏi bức tường mình nghe một âm thanh, lúc đầu mình không tin, vì đang ở trong lòng đất. Nhưng không thể lầm được, rõ ràng là tiếng gió. Tiếng gió lớn dần. Loor bò ra khỏi quả cầu. Mình ra theo. Nhìn lại, mình thấy bức tường được khoét một lỗ tròn thật hoàn hảo.
- Oa, Tuyệt vời!
- Nhìn kìa, Pendragon.
Nhìn theo hướng mắt cô, mình thấy một tòa nhà. Đúng là một tòa nhà. Giống như một trong những kiến trúc cộng đồng xây dựng vào những dốc đá ở miền tây nam trên Trái Đất Thứ Hai. Tòa nhà này cao tới bốn tầng, có cửa sổ và cửa ra vào và cả bao lan nữa. Mình chỉ còn biết trố mắt nhìn, không thể tin là đang ở dưới lòng đất. Cách ngôi nhà đó mấy mét, cũng là kiến trúc trong đá nữa. Cả hai tòa nhà đứng sừng sững như lính canh gác giữ lối vào. Phía sau, những vách đá được đục thành một hẻm núi uốn cong, không biết đi về đâu. Chắc chắn đây là lối vào Kidik. Hai đứa mình đứng đó một lúc, biết là sắp phải đối diện với những mối nguy hiểm mới. Mình hỏi Loor:
- Cô bảo: Rokador không có cơ hội đánh bại Batu, trừ khi họ khôn ngoan?
- Đúng.
- Các đường hầm bỏ hoang. Rokador đã rút đi hết, nhưng họ phải ở đâu đó chứ. Có khi nào toàn thể bộ lạc đều ở trong Kidik, chuẩn bị tấn công không?
Loor đăm chiêu nhìn hai tòa nhà canh giữ lối vào thành phố. Gương mặt cô u ám. Cô không trả lời, nhưng mình biết hai đứa có cùng chung ý nghĩ: Chúng mình có thể sắp bước vào một thành phố đang chuẩn bị cuộc chiến chống lại… bọn mình. Loor rút gậy ra khỏi đai lưng. Mình làm theo. Cô ấy bảo:
- Thận trọng.
Mình hỏi:
- Được không đó?
Loor chạy thật nhanh về phía tòa nhà bên trái, rón rén dọc tường, tiến tới thành phố. Thông mình. Chúng mình phải thận trọng. Bước thẳng vào trung tâm có thế là tự tử. Mình theo sát sau cô, nhớ laị những gì đã học suốt những đêm dài trong trại huấn luyện, nơi mình bị dập tơi bời trong bóng tối. Mình tập trung cảnh giác nắm bắt tất cả những gì có thể là dấu hiệu của một cuộc tấn công. Tiếng rít trong không khí của mũi tên bay tới. Mùi mồ hôi của những Tiggen. Mình muốn nghe thấy, ngửi thấy những dấu hiệu đó. Không biết mình có khả năng đó không, nhưng mình phải cố gắng.
Hai đứa rón rén qua hai tòa nhà, dọc theo vách đá. Hẻm núi hẹp bẻ sang bên trái. Loor đi trước, mình theo sau. Trong khi di chuyển mình nghe thấy cùng một thứ âm thanh lạ lùng mà mình đã nghe khi mới tiến qua bức tường. Nghe như tiếng gió. Một âm thanh rờn rợn ma quái, rền rĩ trầm trầm. Mình lắng nghe, cố định hướng xem âm thanh đó từ đâu tới. Lúc đó mình mới nhận ra còn thiếu một âm thanh. Âm thành một thành phố có người. Nhưng mình chỉ nghe tiếng rên rỉ xa xa vọng lại. Mình bắt đầu nghi thành phố Kidik vẫn còn xa lắm, cho đến khi hai đứa mình rẽ góc.
Mình nín thở. Mình và Loor đã tới nơi.
Hai đứa mình đang đứng sát một thành phố lạ lùng hoàn toàn tạc ra từ đá. Hẻm núi tụi mình vừa tiến qua mở vào một hang động mênh mông, hai bên vách đá cao vời vợi. Không bầu trời, chỉ có trần đá. Hàng ngàn ngàn kiến trúc, tòa nhà này trên nóc tòa nhà kia. Thành phố không chiếm nhiều mặt bằng, nhưng hai bên tụi mình, những tòa nhà vươn cao, kết nối với nhau bằng những con đường, những lối đi nhỏ uốn éo quanh mấy trăm tầng. Không nhà nào quá lớn. Ngôi nhà cao nhất chỉ khoảng bốn tầng. Nhưng nhiều nhà như thế chồng chất và dựa vào nhau. Như hai tòa nhà mình đã thấy lúc đầu, những ngôi nhà này làm mình nhớ tới những nhà cộng đồng ở miền tây nam. Cửa sổ không kính, cửa ra vào để ngỏ. Từ hai bên đường những cầu thang đục vào đá, dẫn vào trong cái tổ ong toàn nhà là nhà. Ấn tượng quá lớn, quá phức tạp, quá sức tưởng tượng, làm mình chợt quên bẵng là tụi mình đang bước vào lãnh địa của kẻ thù.
Loor tuyên bố:
- Trống trơn.
Mình sững sờ vì quang cảnh kì lạ, nên đã không nhận ra điều đó. Loor nói đúng. Giống như những đường hầm hai đứa mình đi qua, nơi đây cũng không có một bóng người Rokador nào. Mình nói:
- Vô lý. Họ không thể bỏ hoang cả một thành phố!
- Mắt anh không nhìn thấy gì sao?
Mình nhìn quanh, lắng nghe:
- OK. Chắc họ có thể làm thế thật.
Vẫn cảnh giác, tụi mình tiếp tục tiến bước. Có cả tám triệu nơi ẩn núp để chờ sự xuất hiện đầu tiên của dân Batu. Phòng xa, hai đứa mình men sát một bên tường. Mình hỏi:
- Mọi người đâu hết? Chẳng lẽ tất cả đều chuẩn bị phục kích Batu?
- Tôi tin khi tìm ra câu trả lời, chúng ta sẽ biết sự thật mà Bokka đã nói.
- Anh ta bảo sự thật ở đầu bên kia thành phố, xa trung tâm.
- Anh ấy còn nói đó là một ác mộng.
- Ác thật. Đi tiếp đi. Nóng lòng thấy ác mộng lắm rồi.
Vừa đi mình vừa không ngừng thắc mắc về người Rokador. Rõ ràng họ rất tiến bộ về khoa học kĩ thuật. Tuy nhiên không chỉ chọn cuộc sống dưới đất, họ còn đục những ngôi nhà cổ lỗ trong đá, chỉ khá hơn những hang động một chút. Một sự “cân bằng khập khiễng”. Không có kính cửa sổ nhưng lại có đèn đường khắp trên các tầng thành phố. Họ tạo ra những máy móc lạ thường để khoan đá nhưng phải leo lên những bậc thang để đi từ tầng nọ lên tầng kia. Họ biết cách tạo ra năng lượng, nhưng không sử dụng để phát minh ra bất cứ thứ gì văn minh tiện dụng ngoài những gì thực sự cần thiết. Hình như họ có thể làm ra nhiều thứ hơn nữa, nhưng đã quyết định không làm. Thật la một đám người kì quặc khó hiểu.
Thử đặt mình vào vị trí Saint Dane. Mình sẽ dụ hoặc những con người này bằng cách nào? Mình sẽ bảo họ là họ giành được gì trong cuộc chiến với Batu? Bokka bảo dân số của họ đang tăng và họ đang thiếu đất ở. Với những gì thấy trong suốt chuyến đi, mình không thể chứng mình điều đó. Vì chúng mình không thấy ai. Không một bóng người. Càng tìm hiểu về Rokador mình càng cảm thấy họ bí ẩn. Không gì bí ẩn hơn cái thành phố hoang vắng phức tạp này.
Loor và mình chờ đợi bị tấn công, mắt luôn cảnh giác. Càng vào sâu thành phố, ngoài tiếng bước chân của chính hai đứa mình, chỉ còn nghe tiếng rền rĩ đang lớn dần. Bắt đầu có cảm giác như nơi này bị ma ám. Tiếng rền rĩ lớn hơn từng giây. Như thể chúng mình đang tiến tới một đường cụt. Đã đi được chừng mười phút, nên mình đoán thành phố này chừng nửa dặm ngang. Nhìn trước mặt, mình thấy toàn đá. Hình như con phố chính của Kidik kết thúc tại bức tường đá vươn cao tới mái trần mênh mông bên trên.
Mình đã quá lầm. Con đường thoai thoải lên đồi. Tới đỉnh, nhìn xuống phía bên kia, mình thấy đích thị có một bức tường chắn cuối đường. Nhìn xuống đó, có thể thấy ngay chân tường có lỗ hổng dẫn vào một đường hầm rộng. Lại gần hơn, chúng mình thấy lỗ hổng này ở trên đỉnh một cầu thang đá đưa xuống bên dưới. Cả lỗ hổng và cầu thang đều rộng khoảng năm mươi mét. Lúc này tiếng rền rĩ khá lớn. Dù đó là tiếng gì thì cũng phát ra từ dưới cầu thang đó. Mình bảo:
- Tiếp tục tiến tới thôi.
Hai đứa mình đi xuống. Cầu thang dốc và dài. Nhìn sang hai bên, mình cứ thấy cách độ mười mét lại có một dốc phẳng rộng khoảng ba mét chạy suốt cầu thang. Mình đoán đây là nơi để dygo lên xuống mà không làm hỏng bậc thang.
Mình hỏi Loor:
- Tiếng gì vậy? Nó làm tôi phát điên lên mất.
Loor nhún vai. Cô ấy cũng chẳng biết gì hơn mình. Càng đi xuống, không khí càng mát hơn. Rồi một làn gió nhẹ hắt lên. Dù là điều gì tạo ra làn gió này chắc cũng là nguyên nhân của âm thanh rền rĩ. Nhưng đó là cái gì?
Loor thấy trước. Cô ấy xuống trước mình mấy bậc. Trần đường hầm cũng thoai thoải theo độ dốc của cầu thang, ngăn tầm nhìn phía trước của tụi mình, cho đến khi xuống gần đến chân thang. Khi xuống đến nơi, Loor đã thấy được điều gì ở phía trước. Đó là một hang động lớn, trống trơn với một sàn đá. Không có gì khác thường hết, ít ra là đối với thế giới trong lòng đất của Rokador. Cô bước lên sàn đá, nhìn bên phải. Điều xảy ra sau đó là một chuyện ngoài cả sức tưởng tượng của mình. Trong chuyến phiêu lưu đầy rẫy bất ngờ, chuyện này phải được xếp hàng đầu.
Loor sững sờ đến… làm rơi cây gậy.
Ui da! Những gì đang thấy đã gây sốc mạnh đến nỗi cây gậy rơi khỏi tay cô. Mình viết lại nhé: Loor bị sốc tới rơi gậy. Loor. Không cần nói thì hai bạn cũng đủ biết vụ này bất ổn đến thế nào, mình lưỡng lự một giây. Nếu ở đó có điều gì làm Loor bàng hoàng đến thế, chắc… mình cũng không muốn thấy đâu. Nhưng tất nhiên mình cũng phải nhìn. Mình nắm chặt gậy, sợ lại phản ứng giống Loor. Mình từ từ đi xuống. Thú thật nhé, mình chỉ dám mở hi hí mắt thôi. Vẫn nhìn thấy được, nhưng mắt mở hé, dễ chịu đựng hơn. Mình thường làm thế khi xem phim kinh dị mà. Không nhắm nghiền mắt, chỉ ti hí. Bằng cách này, nếu có gì rùng rợn nhảy ra, mình có thể nhắm tịt mắt lại ngay.
Nhưng khi xuống hết thang và quay nhìn bên phải, mở hé mắt không thể giúp mình khỏi bàng hoàng với những gì đã thấy. Mình đã phát hiện ra nguyên nhân của âm thanh rền rĩ. Đó là gió. Bí mật đã được giải mã, dù được thay thế bằng một bí mật lớn hơn. Những gì mình thấy thật khó tin, nhưng có thật. Thật như sa mạc cát hàng mấy dặm trên kia. Trải dài mút mắt trước mắt hai đứa mình, là một đại dương. Thề có Chúa, một đại dương trong lòng đất. Tiếng gió rì rào vỗ trên mặt nước dạt dào bọt trắng. Mình có thể cảm thấy hơi ấm vỗ về lên mặt mình. Cảnh tượng quá lạ thường, vô lý. Mình ngạc nhiên sao mình không làm rớt cây gậy như Loor.
Không rời mắt khỏi biển nước, mình lại gần Loor, nói:
- Đây là một điều không dễ thấy mỗi ngày.
Loor không thốt được thành lời. Hình như trí óc cô không chịu chấp nhận những gì đang thấy. Nhưng đây không là ảo ảnh. Một cầu đá bốn mươi mét trải dài từ chỗ hai đứa mình tới mặt nước. Đi qua một mái vòm, mình bước tới mí nước. Có một điều mình cần phải biết. Vì vậy, khom người xuống, mình chụm hai tay, múc nước, đưa lên môi. Nước ngọt. Nước uống được. Không biết nơi này sâu đến đâu, nhưng rộng bao la. Mình tin nước này đủ cung cấp cho những dòng sông Zadaa và chấm dứt hạn hán.
Loor tới sau mình, trừng trừng nhìn mặt nước.
- Phải có kẻ trả giá chuyện này. Dân tộc tôi đang đói khát, mà ở đây thì nước đủ cho…
Tức giận đến nghẹn lời, cô nhìn từ phải sang trái rồi chỉ tay sang phải, nói:
- Kìa.
Buộc vào bờ đá là một chiếc thuyền nhỏ đang bập bềnh trên mặt nước. Mình nói:
- Bokka đã bảo, có một phương tiện chờ đưa chúng ta tới trung tâm. Cô có nghĩ là…
Loor trả lời bằng cách bước vội tới chiếc thuyền. Không nói thêm lời nào, hai đứa cùng leo lên. Chỉ to bằng một thuyền chèo tay, và cũng làm bằng loại thép bạc như dygo. Nhưng không có vẻ hào nhoáng hay hiện đại. Trông nó như được gò bằng một tấm thép thành hình dạng giống như một chiếc Boston Whaler (là một nhãn hiệu xuồng máy được sản xuất tại Hoa Kỳ) với hai ghế ngồi phía trước. Đuôi tàu có cần lái, một bảng nhỏ, giống bảng hướng dẫn trên dygo. Loor hành động ngay. Cô vặn một núm trên bảng, tiếng động cơ rì rì vang lên. Mình hỏi:
- Cô biết điều khiển cái này không?
Với một cử động nhanh nhẹn, Loor quăng sợi dây lên bờ, rồi nổ máy. Như vậy có nghĩa là…biết! Mình ngồi vội xuống. Nếu còn đứng, mình bị lộn cổ xuống nước ngay. Loor nhấn ga, chúng mình phóng đi trên sóng. Không thú vị như lướt trên nước Cloral. Mà như đang ngồi trên con thuyền nhỏ trong một ngày biển động ở eo biển Long Island (Eo biển nằm giữa bờ nam của Connecticut và bờ bắc của Long Island – New York- Hoa Kỳ). Chung quanh lại tối thui nữa chứ. Ngay khi ra khỏi Kidik. Dưới chân bức tường đá khổng lồ là lỗ hổng dẫn vào hang động dưới chân cầu thang. Bệ thang và hang đó được chiếu sáng, nhưng không đủ sáng tới đại dương tối đen này. Mình cố ghi nhớ vị trí lỗ hổng để còn quay về. Hàm nghiến chặt, Loor tập trung suy nghĩ. Suốt mấy giờ qua cô đã gặp nhiều chuyện khổ tâm. Mình không biết cô ấy chịu đựng được tới đâu. Cách tốt nhất là cố làm cho Loor bùng cơn giận ra. Mình nói:
- Đúng. Quá tệ! Bokka thì chết, và có vẻ như Rokador tích trữ nước tại đây, để người Batu chết khát. Nhưng chúng ta phải tập trung. Bảo đảm sẽ còn nhiều chuyện nữa. Nên tôi muốn cô hãy sát cánh cùng tôi.
Khá tàn nhẫn. Mình chỉ muốn nói cho Loor biết: mình lo ngại cô để tình cảm đi quá xa, đến có thể gây nên những hành động dại dột. Spader đã hành động như vậy nhiều hơn một lần, và tụi mình đã phải trả giá. Mình không thể để Loor lại hành động giống anh ta.
Loor nói:
- Pendragon, việc này đã trở thành chuyện cá nhân. Người bạn thân thiết nhất của tôi đã chết và dân tộc tôi đang đói khát. Nếu đây là tác phẩm của Saint Dane, hắn sẽ phải chịu đau khổ.
Giọng cô đầy phẫn nộ. Hai đứa đã chạm vào vấn đề. Mình không thể bỏ cuộc. Đây là việc của mình. Mình rắn rỏi nói:
- Cô không là người duy nhất mất bạn bè, mất gia đình. Lãnh địa của cô không là lãnh địa duy nhất gặp khó khăn. Chúng tôi đã đi quá xa để Saint Dane kích động chúng tôi hành động ngu ngốc. Tất cả chúng tôi đều đã phạm sai lầm. Những sai lầm lớn. Và chúng tôi đã phải trả giá. Tôi sẽ không để cô cũng làm như thế. Không tại nơi này. Hãy hít thở cho đầu óc bình tĩnh để nhập cuộc lại.
Mình nhìn thẳng mắt Loor. Không chớp. Loor vô cùng tự tin với những gì cô làm. Cô là vậy mà. Nhưng cô không ngu. Loor nhẹ gật đầu. Những lời nói của mình đã trúng đích. Mình cảm thấy Loor đã giảm căng thẳng. Chưa hết hẳn nhưng cô đã lấy lại bình tĩnh, đã trở lại với mình. Giọng Loor dịu hơn:
- Đừng lo, Pendragon. Tôi không mù quáng đâu.
Loor chỉ phía trước. Mình quay lại, và thấy một nguồn sáng lung linh đằng xa. Mình nói:
- May quá.
Loor hướng thuyền tiến tới nguồn sáng. Chúng mình đi khoảng nửa giờ. Đại dương ngầm này rộng vậy đó. Lại gần hơn, mình thấy đó không là một nguồn sáng, mà rất nhiều. Đó là những cây đuốc. Sáu cây đuốc bập bùng tỏa sáng, đủ để hai đứa mình thấy đang tới gần bờ. Lại gần hơn nữa, mình thấy một cây không cháy. Mình bảo Loor:
- Sáu cây đuốc tỏa sáng quanh một cây đuốc tắt, chẳng biết có phải là một kí hiệu không?
- Đó không phải là một cây đuốc tắt.
Mình nheo mắt nhìn cho rõ hơn. Loor nói đúng. Đứng giữa vòng đuốc là… một người. Vụ này có vẻ đáng sợ đây. Hắn ta đứng đó, một mình, im lìm giữa những cây đuốc cháy bập bùng. Có phải là một nghi lễ của Rokador không? Hắn không mặc áo choàng trắng của người Rokador. Hắn mặc toàn một màu đen.
Loor hỏi:
- Có nên cặp bến gần hắn không?
Mình không trả lời ngay vì muốn tin chắc là đã đoán đúng. Khi thuyền lại gần hơn, mình nhìn thấy sự thật, nhưng vẫn không thể trả lời, vì não mình không khiến lưỡi mình khởi động được.
Loor hỏi:
- Pendragon? Có thể như thế sao?
Mình không trả lời. Loor đã hiểu rồi. Đứng trên cát, bao quanh bởi những cây đuốc, là một người đàn ông cao lớn mặc toàn màu đen. Đầu sói lọi. Vẫn còn quá xa để chúng mình có thể thấy những gân máu tức giận chạy suốt từ trán xuống gáy, như những tia chớp máu. Nhưng dù từ xa, mình vẫn có thể thấy mắt hắn. Đôi mắt trắng xanh, phản chiếu ánh lửa, chập chờn như hắn bị ma quỉ nhập, phát sáng ra từ bên trong. Vì hắn đúng là ma quỉ. Khi hai đứa vào gần bờ, hắn... mỉm cười, giơ tay khẽ vẫy tụi mình.
Chúng mình đang được... Saint Dane chào đón.
(TIẾP THEO)
ZADAA
(@Tiamol type)
Loor tắt máy dygo, mở hé cửa xe nặng nề. Điều đầu tiên làm mình chú ý là âm thanh. Mấy giờ vừa qua ở trong hầm kín, hai đứa chỉ nghe chính tiếng chân mình dội lại. Qua khỏi bức tường mình nghe một âm thanh, lúc đầu mình không tin, vì đang ở trong lòng đất. Nhưng không thể lầm được, rõ ràng là tiếng gió. Tiếng gió lớn dần. Loor bò ra khỏi quả cầu. Mình ra theo. Nhìn lại, mình thấy bức tường được khoét một lỗ tròn thật hoàn hảo.
- Oa, Tuyệt vời!
- Nhìn kìa, Pendragon.
Nhìn theo hướng mắt cô, mình thấy một tòa nhà. Đúng là một tòa nhà. Giống như một trong những kiến trúc cộng đồng xây dựng vào những dốc đá ở miền tây nam trên Trái Đất Thứ Hai. Tòa nhà này cao tới bốn tầng, có cửa sổ và cửa ra vào và cả bao lan nữa. Mình chỉ còn biết trố mắt nhìn, không thể tin là đang ở dưới lòng đất. Cách ngôi nhà đó mấy mét, cũng là kiến trúc trong đá nữa. Cả hai tòa nhà đứng sừng sững như lính canh gác giữ lối vào. Phía sau, những vách đá được đục thành một hẻm núi uốn cong, không biết đi về đâu. Chắc chắn đây là lối vào Kidik. Hai đứa mình đứng đó một lúc, biết là sắp phải đối diện với những mối nguy hiểm mới. Mình hỏi Loor:
- Cô bảo: Rokador không có cơ hội đánh bại Batu, trừ khi họ khôn ngoan?
- Đúng.
- Các đường hầm bỏ hoang. Rokador đã rút đi hết, nhưng họ phải ở đâu đó chứ. Có khi nào toàn thể bộ lạc đều ở trong Kidik, chuẩn bị tấn công không?
Loor đăm chiêu nhìn hai tòa nhà canh giữ lối vào thành phố. Gương mặt cô u ám. Cô không trả lời, nhưng mình biết hai đứa có cùng chung ý nghĩ: Chúng mình có thể sắp bước vào một thành phố đang chuẩn bị cuộc chiến chống lại… bọn mình. Loor rút gậy ra khỏi đai lưng. Mình làm theo. Cô ấy bảo:
- Thận trọng.
Mình hỏi:
- Được không đó?
Loor chạy thật nhanh về phía tòa nhà bên trái, rón rén dọc tường, tiến tới thành phố. Thông mình. Chúng mình phải thận trọng. Bước thẳng vào trung tâm có thế là tự tử. Mình theo sát sau cô, nhớ laị những gì đã học suốt những đêm dài trong trại huấn luyện, nơi mình bị dập tơi bời trong bóng tối. Mình tập trung cảnh giác nắm bắt tất cả những gì có thể là dấu hiệu của một cuộc tấn công. Tiếng rít trong không khí của mũi tên bay tới. Mùi mồ hôi của những Tiggen. Mình muốn nghe thấy, ngửi thấy những dấu hiệu đó. Không biết mình có khả năng đó không, nhưng mình phải cố gắng.
Hai đứa rón rén qua hai tòa nhà, dọc theo vách đá. Hẻm núi hẹp bẻ sang bên trái. Loor đi trước, mình theo sau. Trong khi di chuyển mình nghe thấy cùng một thứ âm thanh lạ lùng mà mình đã nghe khi mới tiến qua bức tường. Nghe như tiếng gió. Một âm thanh rờn rợn ma quái, rền rĩ trầm trầm. Mình lắng nghe, cố định hướng xem âm thanh đó từ đâu tới. Lúc đó mình mới nhận ra còn thiếu một âm thanh. Âm thành một thành phố có người. Nhưng mình chỉ nghe tiếng rên rỉ xa xa vọng lại. Mình bắt đầu nghi thành phố Kidik vẫn còn xa lắm, cho đến khi hai đứa mình rẽ góc.
Mình nín thở. Mình và Loor đã tới nơi.
Hai đứa mình đang đứng sát một thành phố lạ lùng hoàn toàn tạc ra từ đá. Hẻm núi tụi mình vừa tiến qua mở vào một hang động mênh mông, hai bên vách đá cao vời vợi. Không bầu trời, chỉ có trần đá. Hàng ngàn ngàn kiến trúc, tòa nhà này trên nóc tòa nhà kia. Thành phố không chiếm nhiều mặt bằng, nhưng hai bên tụi mình, những tòa nhà vươn cao, kết nối với nhau bằng những con đường, những lối đi nhỏ uốn éo quanh mấy trăm tầng. Không nhà nào quá lớn. Ngôi nhà cao nhất chỉ khoảng bốn tầng. Nhưng nhiều nhà như thế chồng chất và dựa vào nhau. Như hai tòa nhà mình đã thấy lúc đầu, những ngôi nhà này làm mình nhớ tới những nhà cộng đồng ở miền tây nam. Cửa sổ không kính, cửa ra vào để ngỏ. Từ hai bên đường những cầu thang đục vào đá, dẫn vào trong cái tổ ong toàn nhà là nhà. Ấn tượng quá lớn, quá phức tạp, quá sức tưởng tượng, làm mình chợt quên bẵng là tụi mình đang bước vào lãnh địa của kẻ thù.
Loor tuyên bố:
- Trống trơn.
Mình sững sờ vì quang cảnh kì lạ, nên đã không nhận ra điều đó. Loor nói đúng. Giống như những đường hầm hai đứa mình đi qua, nơi đây cũng không có một bóng người Rokador nào. Mình nói:
- Vô lý. Họ không thể bỏ hoang cả một thành phố!
- Mắt anh không nhìn thấy gì sao?
Mình nhìn quanh, lắng nghe:
- OK. Chắc họ có thể làm thế thật.
Vẫn cảnh giác, tụi mình tiếp tục tiến bước. Có cả tám triệu nơi ẩn núp để chờ sự xuất hiện đầu tiên của dân Batu. Phòng xa, hai đứa mình men sát một bên tường. Mình hỏi:
- Mọi người đâu hết? Chẳng lẽ tất cả đều chuẩn bị phục kích Batu?
- Tôi tin khi tìm ra câu trả lời, chúng ta sẽ biết sự thật mà Bokka đã nói.
- Anh ta bảo sự thật ở đầu bên kia thành phố, xa trung tâm.
- Anh ấy còn nói đó là một ác mộng.
- Ác thật. Đi tiếp đi. Nóng lòng thấy ác mộng lắm rồi.
Vừa đi mình vừa không ngừng thắc mắc về người Rokador. Rõ ràng họ rất tiến bộ về khoa học kĩ thuật. Tuy nhiên không chỉ chọn cuộc sống dưới đất, họ còn đục những ngôi nhà cổ lỗ trong đá, chỉ khá hơn những hang động một chút. Một sự “cân bằng khập khiễng”. Không có kính cửa sổ nhưng lại có đèn đường khắp trên các tầng thành phố. Họ tạo ra những máy móc lạ thường để khoan đá nhưng phải leo lên những bậc thang để đi từ tầng nọ lên tầng kia. Họ biết cách tạo ra năng lượng, nhưng không sử dụng để phát minh ra bất cứ thứ gì văn minh tiện dụng ngoài những gì thực sự cần thiết. Hình như họ có thể làm ra nhiều thứ hơn nữa, nhưng đã quyết định không làm. Thật la một đám người kì quặc khó hiểu.
Thử đặt mình vào vị trí Saint Dane. Mình sẽ dụ hoặc những con người này bằng cách nào? Mình sẽ bảo họ là họ giành được gì trong cuộc chiến với Batu? Bokka bảo dân số của họ đang tăng và họ đang thiếu đất ở. Với những gì thấy trong suốt chuyến đi, mình không thể chứng mình điều đó. Vì chúng mình không thấy ai. Không một bóng người. Càng tìm hiểu về Rokador mình càng cảm thấy họ bí ẩn. Không gì bí ẩn hơn cái thành phố hoang vắng phức tạp này.
Loor và mình chờ đợi bị tấn công, mắt luôn cảnh giác. Càng vào sâu thành phố, ngoài tiếng bước chân của chính hai đứa mình, chỉ còn nghe tiếng rền rĩ đang lớn dần. Bắt đầu có cảm giác như nơi này bị ma ám. Tiếng rền rĩ lớn hơn từng giây. Như thể chúng mình đang tiến tới một đường cụt. Đã đi được chừng mười phút, nên mình đoán thành phố này chừng nửa dặm ngang. Nhìn trước mặt, mình thấy toàn đá. Hình như con phố chính của Kidik kết thúc tại bức tường đá vươn cao tới mái trần mênh mông bên trên.
Mình đã quá lầm. Con đường thoai thoải lên đồi. Tới đỉnh, nhìn xuống phía bên kia, mình thấy đích thị có một bức tường chắn cuối đường. Nhìn xuống đó, có thể thấy ngay chân tường có lỗ hổng dẫn vào một đường hầm rộng. Lại gần hơn, chúng mình thấy lỗ hổng này ở trên đỉnh một cầu thang đá đưa xuống bên dưới. Cả lỗ hổng và cầu thang đều rộng khoảng năm mươi mét. Lúc này tiếng rền rĩ khá lớn. Dù đó là tiếng gì thì cũng phát ra từ dưới cầu thang đó. Mình bảo:
- Tiếp tục tiến tới thôi.
Hai đứa mình đi xuống. Cầu thang dốc và dài. Nhìn sang hai bên, mình cứ thấy cách độ mười mét lại có một dốc phẳng rộng khoảng ba mét chạy suốt cầu thang. Mình đoán đây là nơi để dygo lên xuống mà không làm hỏng bậc thang.
Mình hỏi Loor:
- Tiếng gì vậy? Nó làm tôi phát điên lên mất.
Loor nhún vai. Cô ấy cũng chẳng biết gì hơn mình. Càng đi xuống, không khí càng mát hơn. Rồi một làn gió nhẹ hắt lên. Dù là điều gì tạo ra làn gió này chắc cũng là nguyên nhân của âm thanh rền rĩ. Nhưng đó là cái gì?
Loor thấy trước. Cô ấy xuống trước mình mấy bậc. Trần đường hầm cũng thoai thoải theo độ dốc của cầu thang, ngăn tầm nhìn phía trước của tụi mình, cho đến khi xuống gần đến chân thang. Khi xuống đến nơi, Loor đã thấy được điều gì ở phía trước. Đó là một hang động lớn, trống trơn với một sàn đá. Không có gì khác thường hết, ít ra là đối với thế giới trong lòng đất của Rokador. Cô bước lên sàn đá, nhìn bên phải. Điều xảy ra sau đó là một chuyện ngoài cả sức tưởng tượng của mình. Trong chuyến phiêu lưu đầy rẫy bất ngờ, chuyện này phải được xếp hàng đầu.
Loor sững sờ đến… làm rơi cây gậy.
Ui da! Những gì đang thấy đã gây sốc mạnh đến nỗi cây gậy rơi khỏi tay cô. Mình viết lại nhé: Loor bị sốc tới rơi gậy. Loor. Không cần nói thì hai bạn cũng đủ biết vụ này bất ổn đến thế nào, mình lưỡng lự một giây. Nếu ở đó có điều gì làm Loor bàng hoàng đến thế, chắc… mình cũng không muốn thấy đâu. Nhưng tất nhiên mình cũng phải nhìn. Mình nắm chặt gậy, sợ lại phản ứng giống Loor. Mình từ từ đi xuống. Thú thật nhé, mình chỉ dám mở hi hí mắt thôi. Vẫn nhìn thấy được, nhưng mắt mở hé, dễ chịu đựng hơn. Mình thường làm thế khi xem phim kinh dị mà. Không nhắm nghiền mắt, chỉ ti hí. Bằng cách này, nếu có gì rùng rợn nhảy ra, mình có thể nhắm tịt mắt lại ngay.
Nhưng khi xuống hết thang và quay nhìn bên phải, mở hé mắt không thể giúp mình khỏi bàng hoàng với những gì đã thấy. Mình đã phát hiện ra nguyên nhân của âm thanh rền rĩ. Đó là gió. Bí mật đã được giải mã, dù được thay thế bằng một bí mật lớn hơn. Những gì mình thấy thật khó tin, nhưng có thật. Thật như sa mạc cát hàng mấy dặm trên kia. Trải dài mút mắt trước mắt hai đứa mình, là một đại dương. Thề có Chúa, một đại dương trong lòng đất. Tiếng gió rì rào vỗ trên mặt nước dạt dào bọt trắng. Mình có thể cảm thấy hơi ấm vỗ về lên mặt mình. Cảnh tượng quá lạ thường, vô lý. Mình ngạc nhiên sao mình không làm rớt cây gậy như Loor.
Không rời mắt khỏi biển nước, mình lại gần Loor, nói:
- Đây là một điều không dễ thấy mỗi ngày.
Loor không thốt được thành lời. Hình như trí óc cô không chịu chấp nhận những gì đang thấy. Nhưng đây không là ảo ảnh. Một cầu đá bốn mươi mét trải dài từ chỗ hai đứa mình tới mặt nước. Đi qua một mái vòm, mình bước tới mí nước. Có một điều mình cần phải biết. Vì vậy, khom người xuống, mình chụm hai tay, múc nước, đưa lên môi. Nước ngọt. Nước uống được. Không biết nơi này sâu đến đâu, nhưng rộng bao la. Mình tin nước này đủ cung cấp cho những dòng sông Zadaa và chấm dứt hạn hán.
Loor tới sau mình, trừng trừng nhìn mặt nước.
- Phải có kẻ trả giá chuyện này. Dân tộc tôi đang đói khát, mà ở đây thì nước đủ cho…
Tức giận đến nghẹn lời, cô nhìn từ phải sang trái rồi chỉ tay sang phải, nói:
- Kìa.
Buộc vào bờ đá là một chiếc thuyền nhỏ đang bập bềnh trên mặt nước. Mình nói:
- Bokka đã bảo, có một phương tiện chờ đưa chúng ta tới trung tâm. Cô có nghĩ là…
Loor trả lời bằng cách bước vội tới chiếc thuyền. Không nói thêm lời nào, hai đứa cùng leo lên. Chỉ to bằng một thuyền chèo tay, và cũng làm bằng loại thép bạc như dygo. Nhưng không có vẻ hào nhoáng hay hiện đại. Trông nó như được gò bằng một tấm thép thành hình dạng giống như một chiếc Boston Whaler (là một nhãn hiệu xuồng máy được sản xuất tại Hoa Kỳ) với hai ghế ngồi phía trước. Đuôi tàu có cần lái, một bảng nhỏ, giống bảng hướng dẫn trên dygo. Loor hành động ngay. Cô vặn một núm trên bảng, tiếng động cơ rì rì vang lên. Mình hỏi:
- Cô biết điều khiển cái này không?
Với một cử động nhanh nhẹn, Loor quăng sợi dây lên bờ, rồi nổ máy. Như vậy có nghĩa là…biết! Mình ngồi vội xuống. Nếu còn đứng, mình bị lộn cổ xuống nước ngay. Loor nhấn ga, chúng mình phóng đi trên sóng. Không thú vị như lướt trên nước Cloral. Mà như đang ngồi trên con thuyền nhỏ trong một ngày biển động ở eo biển Long Island (Eo biển nằm giữa bờ nam của Connecticut và bờ bắc của Long Island – New York- Hoa Kỳ). Chung quanh lại tối thui nữa chứ. Ngay khi ra khỏi Kidik. Dưới chân bức tường đá khổng lồ là lỗ hổng dẫn vào hang động dưới chân cầu thang. Bệ thang và hang đó được chiếu sáng, nhưng không đủ sáng tới đại dương tối đen này. Mình cố ghi nhớ vị trí lỗ hổng để còn quay về. Hàm nghiến chặt, Loor tập trung suy nghĩ. Suốt mấy giờ qua cô đã gặp nhiều chuyện khổ tâm. Mình không biết cô ấy chịu đựng được tới đâu. Cách tốt nhất là cố làm cho Loor bùng cơn giận ra. Mình nói:
- Đúng. Quá tệ! Bokka thì chết, và có vẻ như Rokador tích trữ nước tại đây, để người Batu chết khát. Nhưng chúng ta phải tập trung. Bảo đảm sẽ còn nhiều chuyện nữa. Nên tôi muốn cô hãy sát cánh cùng tôi.
Khá tàn nhẫn. Mình chỉ muốn nói cho Loor biết: mình lo ngại cô để tình cảm đi quá xa, đến có thể gây nên những hành động dại dột. Spader đã hành động như vậy nhiều hơn một lần, và tụi mình đã phải trả giá. Mình không thể để Loor lại hành động giống anh ta.
Loor nói:
- Pendragon, việc này đã trở thành chuyện cá nhân. Người bạn thân thiết nhất của tôi đã chết và dân tộc tôi đang đói khát. Nếu đây là tác phẩm của Saint Dane, hắn sẽ phải chịu đau khổ.
Giọng cô đầy phẫn nộ. Hai đứa đã chạm vào vấn đề. Mình không thể bỏ cuộc. Đây là việc của mình. Mình rắn rỏi nói:
- Cô không là người duy nhất mất bạn bè, mất gia đình. Lãnh địa của cô không là lãnh địa duy nhất gặp khó khăn. Chúng tôi đã đi quá xa để Saint Dane kích động chúng tôi hành động ngu ngốc. Tất cả chúng tôi đều đã phạm sai lầm. Những sai lầm lớn. Và chúng tôi đã phải trả giá. Tôi sẽ không để cô cũng làm như thế. Không tại nơi này. Hãy hít thở cho đầu óc bình tĩnh để nhập cuộc lại.
Mình nhìn thẳng mắt Loor. Không chớp. Loor vô cùng tự tin với những gì cô làm. Cô là vậy mà. Nhưng cô không ngu. Loor nhẹ gật đầu. Những lời nói của mình đã trúng đích. Mình cảm thấy Loor đã giảm căng thẳng. Chưa hết hẳn nhưng cô đã lấy lại bình tĩnh, đã trở lại với mình. Giọng Loor dịu hơn:
- Đừng lo, Pendragon. Tôi không mù quáng đâu.
Loor chỉ phía trước. Mình quay lại, và thấy một nguồn sáng lung linh đằng xa. Mình nói:
- May quá.
Loor hướng thuyền tiến tới nguồn sáng. Chúng mình đi khoảng nửa giờ. Đại dương ngầm này rộng vậy đó. Lại gần hơn, mình thấy đó không là một nguồn sáng, mà rất nhiều. Đó là những cây đuốc. Sáu cây đuốc bập bùng tỏa sáng, đủ để hai đứa mình thấy đang tới gần bờ. Lại gần hơn nữa, mình thấy một cây không cháy. Mình bảo Loor:
- Sáu cây đuốc tỏa sáng quanh một cây đuốc tắt, chẳng biết có phải là một kí hiệu không?
- Đó không phải là một cây đuốc tắt.
Mình nheo mắt nhìn cho rõ hơn. Loor nói đúng. Đứng giữa vòng đuốc là… một người. Vụ này có vẻ đáng sợ đây. Hắn ta đứng đó, một mình, im lìm giữa những cây đuốc cháy bập bùng. Có phải là một nghi lễ của Rokador không? Hắn không mặc áo choàng trắng của người Rokador. Hắn mặc toàn một màu đen.
Loor hỏi:
- Có nên cặp bến gần hắn không?
Mình không trả lời ngay vì muốn tin chắc là đã đoán đúng. Khi thuyền lại gần hơn, mình nhìn thấy sự thật, nhưng vẫn không thể trả lời, vì não mình không khiến lưỡi mình khởi động được.
Loor hỏi:
- Pendragon? Có thể như thế sao?
Mình không trả lời. Loor đã hiểu rồi. Đứng trên cát, bao quanh bởi những cây đuốc, là một người đàn ông cao lớn mặc toàn màu đen. Đầu sói lọi. Vẫn còn quá xa để chúng mình có thể thấy những gân máu tức giận chạy suốt từ trán xuống gáy, như những tia chớp máu. Nhưng dù từ xa, mình vẫn có thể thấy mắt hắn. Đôi mắt trắng xanh, phản chiếu ánh lửa, chập chờn như hắn bị ma quỉ nhập, phát sáng ra từ bên trong. Vì hắn đúng là ma quỉ. Khi hai đứa vào gần bờ, hắn... mỉm cười, giơ tay khẽ vẫy tụi mình.
Chúng mình đang được... Saint Dane chào đón.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.