Chương 27:
Cửu Tử
19/11/2023
Giang Nguyệt Cầm cũng không thèm để ý đối với việc Giang Ninh né tránh, cô ta đứng vững, hai tay khoanh trước ngực, từ trên cao nhìn xuống dùng ánh mắt soi mói đánh giá Giang Ninh từ trên xuống dưới: "Ôi chao, sao mày lại phơi mình đen như vậy?" Cô ta đưa tay gạt tóc Giang Ninh: "Tóc này của mày, sao lại giống như chó gặm vậy? Bị mẹ em đánh à?”
Khi cô ta nói lời cuối cùng, trong giọng nói tràn đầy sự trêu chọc và ý cười.
Trong trí nhớ của Giang Nguyệt Cầm, ba anh em Giang Ninh vẫn rất đẹp, nhất là Giang Bách và Giang Ninh, đều trắng trẻo mềm mại như trẻ con, nếu không cô ta cũng sẽ không tới tìm cô
Cô ta nhìn quần áo rõ ràng quá ngắn, không vừa người một đoạn trên người Giang Ninh, chậc chậc hai tiếng: "Ninh Ninh, mày đang mặc cái gì vậy? Không phải là anh trai mày mặc rồi không cần nữa nên cho mày đấy chứ? Đều nói làm cả được quần áo mới, anh chị hai thì nhận quần áo cũ, quần áo rách nát cho đứa thứ ba, cái này cũng quá rách nát rồi?" Vẻ mặt của cô ta rất buồn cười và có một cảm giác vượt trội để khoe khoang ra quần áo mới của mình: "Mày nhìn chị đây này."
Cô ta xoay một vòng tại chỗ, đưa cổ tay đến trước mặt Giang Khải lắc lắc, khoe ra chiếc vòng tay vàng trên cổ tay, đắc ý khoe khoang: "Đây chính là vàng, phải có rất nhiều tiền mới mua được! người yêu của chị gửi cho chị, đẹp chứ?”
"Thật quê." Giang Ninh nói, cô tiện tay cầm sợi xích sáng bóng trên cổ tay cô ta nhìn, nhìn cô ta: "Thực sự là vàng sao? Sao tôi lại nhìn ra nó là đồ giả nhỉ?”
"Thật quê mùa." Giang Ninh nói, cô tiện tay cầm sợi xích sáng bóng trên cổ tay cô ta, nhìn cô ta: "Đây thực sự là vàng sao? Sao tôi lại nhìn ra nó là đồ giả nhỉ?”
"Làm sao có thể?" Giang Nguyệt Cầm lập tức sắc hét lên giống như gà nổ lông: "Đây đương nhiên là thật! Mày không biết gì thì đừng có ăn nói lung tung!”
Giang Ninh buông sợi xích trên cổ tay cô ta xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên: "Ai nói là tôi không biết.”
Cô chỉ vào cuốn sách hóa học vật lý trên bàn: "Trong cuốn sách này viết, vàng là kim loại không có tính từ, sẽ không hút nam châm, nhà tppo có nam châm, chị có muốn hút để xem không? Nếu có thể hút lên được thì là giả." Cô vừa nói, vừa nhiệt tình kéo ngăn kéo ra, làm dáng vẻ muốn giúp cô ta tìm nam châm: "Đúng rồi, còn có một cách khác có thể phát hiện ra có phải là vàng thật hay không.”
Cô quay đầu thành khẩn nhìn Giang Nguyệt Cầm: "Vàng và dung dịch axit nitric đậm đặc sẽ không xảy ra bất kỳ phản ứng hóa học nào, nhưng nếu là giả, hoặc mạ vàng, sẽ biến thành màu xanh lá cây hoặc vàng, chị có muốn thử không?”
Mặt Giang Nguyệt Cầm đều xanh mét, nắm chặt chiếc vòng tay trên cổ tay mình: "Ai... Ai muốn thử? Ai biết được mày có thể làm tan chảy chiếc vòng tay vàng này của tao không? Tao nghe nói người trong tiệm vàng sẽ đem dây chuyền đem vàng của người đi ta rửa xuống một tầng rồi lấy vàng đó tự mình bán lấy tiền! ”
Khi cô ta nói lời cuối cùng, trong giọng nói tràn đầy sự trêu chọc và ý cười.
Trong trí nhớ của Giang Nguyệt Cầm, ba anh em Giang Ninh vẫn rất đẹp, nhất là Giang Bách và Giang Ninh, đều trắng trẻo mềm mại như trẻ con, nếu không cô ta cũng sẽ không tới tìm cô
Cô ta nhìn quần áo rõ ràng quá ngắn, không vừa người một đoạn trên người Giang Ninh, chậc chậc hai tiếng: "Ninh Ninh, mày đang mặc cái gì vậy? Không phải là anh trai mày mặc rồi không cần nữa nên cho mày đấy chứ? Đều nói làm cả được quần áo mới, anh chị hai thì nhận quần áo cũ, quần áo rách nát cho đứa thứ ba, cái này cũng quá rách nát rồi?" Vẻ mặt của cô ta rất buồn cười và có một cảm giác vượt trội để khoe khoang ra quần áo mới của mình: "Mày nhìn chị đây này."
Cô ta xoay một vòng tại chỗ, đưa cổ tay đến trước mặt Giang Khải lắc lắc, khoe ra chiếc vòng tay vàng trên cổ tay, đắc ý khoe khoang: "Đây chính là vàng, phải có rất nhiều tiền mới mua được! người yêu của chị gửi cho chị, đẹp chứ?”
"Thật quê." Giang Ninh nói, cô tiện tay cầm sợi xích sáng bóng trên cổ tay cô ta nhìn, nhìn cô ta: "Thực sự là vàng sao? Sao tôi lại nhìn ra nó là đồ giả nhỉ?”
"Thật quê mùa." Giang Ninh nói, cô tiện tay cầm sợi xích sáng bóng trên cổ tay cô ta, nhìn cô ta: "Đây thực sự là vàng sao? Sao tôi lại nhìn ra nó là đồ giả nhỉ?”
"Làm sao có thể?" Giang Nguyệt Cầm lập tức sắc hét lên giống như gà nổ lông: "Đây đương nhiên là thật! Mày không biết gì thì đừng có ăn nói lung tung!”
Giang Ninh buông sợi xích trên cổ tay cô ta xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên: "Ai nói là tôi không biết.”
Cô chỉ vào cuốn sách hóa học vật lý trên bàn: "Trong cuốn sách này viết, vàng là kim loại không có tính từ, sẽ không hút nam châm, nhà tppo có nam châm, chị có muốn hút để xem không? Nếu có thể hút lên được thì là giả." Cô vừa nói, vừa nhiệt tình kéo ngăn kéo ra, làm dáng vẻ muốn giúp cô ta tìm nam châm: "Đúng rồi, còn có một cách khác có thể phát hiện ra có phải là vàng thật hay không.”
Cô quay đầu thành khẩn nhìn Giang Nguyệt Cầm: "Vàng và dung dịch axit nitric đậm đặc sẽ không xảy ra bất kỳ phản ứng hóa học nào, nhưng nếu là giả, hoặc mạ vàng, sẽ biến thành màu xanh lá cây hoặc vàng, chị có muốn thử không?”
Mặt Giang Nguyệt Cầm đều xanh mét, nắm chặt chiếc vòng tay trên cổ tay mình: "Ai... Ai muốn thử? Ai biết được mày có thể làm tan chảy chiếc vòng tay vàng này của tao không? Tao nghe nói người trong tiệm vàng sẽ đem dây chuyền đem vàng của người đi ta rửa xuống một tầng rồi lấy vàng đó tự mình bán lấy tiền! ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.