Những Vết Xước Màu Rêu!

Chương 28

lengkeng

18/06/2013

Hai hôm rồi Linh không ngủ được. Cứ nhắm mắt hình ảnh gương mặt đáng sợ của Hoàng Vũ lại hiện ra. Cô tự hỏi chuyện khủng khiếp gì đã xảy ra trong quá khứ của những con người thuộc về 30 năm trước. Có phải chính điều đó là những “biến cố” mà Trang nhắc đến, những biến cố khủng khiếp khiến anh ta thay đổi hoàn toàn? Ban đầu Linh đã hiểu rằng mẹ Dương là một nút thắt quan trọng trong gia đình Vũ, đã nghi ngờ về bức tranh và người phụ nữ từng ngồi ở vị trí của cô nhưng cô chưa bao giờ nghĩ anh ta lại căm thù bà đến vậy. Nếu không có Hoàng Anh hôm đó hẳn cô không biết xoay xở thế nào với cơn giận mất kiểm soát của Vũ. Linh nghĩ đến những ngày sau đó, cô sẽ gặp anh thế nào đây? Cô sẽ đối mặt với anh thế nào đây? Chắc chắn anh sẽ nghĩ cô lừa dối anh lâu nay. Chắc chắn anh sẽ cho rằng cô cố gắng tiếp cận và làm nên tất cả những chuyện này. Linh mệt mỏi. Mọi chuyện đến với cô cứ như xem một bộ phim mà cô lại là diễn viên chính. Cô đau lòng nhìn những người xung quanh vai diễn ấy chịu những mất mát, đau đớn và tổn thương toàn những điều không thể lường trước hay định sẵn. Tình cảm của Linh lúc thật rõ rệt lúc lại rất bâng quơ chính cô cũng không hiểu nổi. Cô chợt thoáng nghĩ đến Hoàng Anh, bất giác thấy như một cơn gió dịu dàng lướt qua tâm trí. Nghĩ đến anh cô thấy được che chở để bình yên và vô lo nghĩ. Vừa lúc ấy thì có điện thoại:

- Strong, em ngủ chưa?

- Chưa! Anh không ngủ à?

- Hơi khó ngủ một chút. Cũng sắp ngủ rồi.

- Em cũng sắp, vừa mới nghĩ đến anh đó!

- Chắc lại nghĩ xấu hả? Hay tưởng tượng mặt anh ngoác ra giống ma nên không ngủ được!

- Ôi, anh đúng là hâm! Em đang nghĩ chỉ có anh là không làm em mệt mỏi và luôn thấy rất thoải mái. Lắm khi không có anh thấy ngột thở lắm!

Hoàng Anh lắng nghe hết những tâm sự của Linh. Người mình yêu thích ở bên mình, ai đó có thể sẽ rất vui những anh thì không. Nỗi đau của Hoàng Anh không hừng hực thiêu đốt như Vũ nhưng nó nghiệt ngã và trái ngang quá. Nỗi đau ấy khiến anh bao năm qua không dám yêu thương người con gái của mình. Có lẽ ông trời cũng ưu ái để ba mẹ anh đều đã ra đi và trên đời này không người thân nào sẽ phải rơi nước mắt nếu một ngày nhiên liệu sống của anh cạn kiệt. Và Hoàng Anh sẽ không thể yên lòng ra đi nếu Linh vì anh mà lại khóc. Nước mắt của cô đã rơi quá nhiều. Nỗi đau đã đủ lớn và những vết xước đã hằn sâu. Làm sao để có thể chịu đựng thêm nữa. Anh mãi mãi không thể quên đôi mắt gần như điên dại của Linh lần đầu tiên ở bệnh viện khi tỉnh lại sau sự ra đi của những người cô yêu thương. Biển, Linh đã từng yêu nơi ấy tha thiết như chính anh, vậy mà đi qua thử thách quá nghiệt ngã của cuộc đời cô chưa một lần dám trở lại đó, chưa một lần dám một mình lặng nhìn về phía biển. Điều đó đủ thấy nỗi đau của Linh vẫn chưa một ngày buông tha cô.

- Linh này, sau này nếu có chuyện gì xảy ra với anh thì cũng cứ lạc quan mà sống nhé! Cứ nghĩ về anh thật nhẹ nhàng và thoải mái như bây giờ...

- Này này, xin anh đấy nhé! Đừng có mà dọa em! Nước mắt của em có dấu hiệu sắp cạn rồi đấy.

Gió lồng vào ô cửa. Hoàng Anh lại ngồi ngắm những tia sáng từ chiếc đèn đường như hôm đầu tiên quyết định bước lên trước cô. Anh ngồi vô định, điếu thuốc cháy đỏ trên tay, phảng phất gương mặt đầy suy tư.

*

Tay Nguyệt điên cuồng nhấn từng dãy kí tự trên chiếc bảng mật khẩu trước cửa nhà Vũ. Cô đã thử đi thử lại không dưới mười lần. Có cảm giác những nút ấn muốn lún xuống dưới cơn giận dữ của Nguyệt. Đã bao lâu nay Vũ chưa từng đổi mật khẩu sao lại đổi vào lúc này chứ! Cô nhấn số gọi cho anh lần nữa dù không chút hi vọng. Điện thoại vẫn có chuông nhưng Vũ không trả lời. Đã gần 4 ngày anh không ra khỏi phòng.

- Chết tiệt!

Nguyệt đập mạnh vào cánh cửa dày trịch... không chút di dịch.

- Vũ, anh ra đây! Anh ra đây đi! Em chỉ cần biết anh ổn thôi!

Vũ không nghe thấy những lời cô nói... Nguyệt quay lưng tựa vào tường, chiếc túi xách đặt xuống sàn. Bao nhiêu năm nay cô chưa bao giờ thấy mình mất kiểm soát như lúc này. Cô lo lắng và suy diễn đủ điều. Huy nói đúng, chỉ duy nhất trước Vũ, Nguyệt mới trút đi những chiếc gai nhọn hoắt và trở về là một cô gái đúng nghĩa. Như chính lúc này!

Bất giác Nguyệt nghĩ đến Linh. Cô cầm máy... đắn đo rồi gọi. Một lần. Hai lần. Và lần thứ ba thì Linh bắt máy.

- Sao cô không nghe điện thoại? - Giọng Nguyệt mệt mỏi nhưng vẫn giữ ở âm vực cao.

- Mỗi lần chị gọi đều có chuyện xảy ra. Tôi không nghĩ mình cần nghe gì thêm nữa!

- Tôi muốn nhờ cô...

- Chị không cần nhờ tôi đâu, tôi không biết làm những việc chỉ đem đến tổn thương cho người khác.

Linh đánh mắt vào cánh cửa phòng mẹ... một thoáng đau đớn nhưng tức giận làm khuôn mặt cô ửng đỏ.

- Tôi dập máy đây. Chào chị.

- Khoan đã. Hoàng Vũ. Vì anh ấy...



- Tại sao? Anh ta có liên quan gì đến tôi?

- Làm ơn đến đi. Được không? Anh ấy đã ở lì trong nhà từ tối hôm ấy. Tôi không biết anh ấy làm sao nữa?

- Cô nghĩ tôi làm được gì sao? Đến cô còn không thể! Anh ta phải đủ mạnh mẽ để vượt qua chứ!

- Không, đến đi. Lúc này anh ấy... cần cô!

Những lời cuối bật ra, Linh nghe rõ những nghẹn ngào chất lại trong giọng nói của Nguyệt. Cô ấy dập máy, có lẽ vì những nức nở đã không thể ngăn lại. Chấp nhận sự thật rằng: “ Anh ấy cần cô không phải tôi”, chấp nhận rằng người mình yêu trong lúc khó khăn nhất lại cần một bờ vai khác chưa bao giờ là một điều dễ dàng. Nhất là với những cô gái kiêu hãnh như Nguyệt.

Linh đi tới phía phòng mẹ, khép lại cánh cửa hờ rồi chậm chậm bước ra vườn. Những cơn gió thu vẫn nhẹ nhàng phả vào tóc. Cô cúi xuống, chạm tay vào những bông hoàng lan đã rụng. Cánh hoa chuyển từ màu vàng nắng thành một màu nâu thẫm nhạt nhòe và chẳng mấy tươi sáng. Cái lặng lẽ trầm ngâm của mùa thu ẩn mình trong từng tế bào lá. Những nếp nhăn nheo quắt lại trên thân lá như co mình giữ lại những tia nắng rực rỡ của ngày hè. Có lẽ nó tiếc nuối? Liệu có giống cảm xúc của Linh lúc này. Như những thước phim quay chầm chậm. Buổi chiều hôm ấy, con đường Nguyễn Du và chàng trai có tấm lưng vững vàng, những nếp nhăn khi cười thật giống anh. Linh đã nhìn thấy anh trong Vũ, nghẹn thở vì những điều thân thuộc ấy. Còn lúc này… không thế. Nụ hôn rát bỏng của anh…Linh đưa tay chạm khẽ vào đầu môi, mùi hương hoàng lan đọng lại trên ngón tay chạm vào mũi. Thấy tim mình chợt xốn xang đến vậy. Linh nhớ cơn mưa cuối hạ ấy, cơn mưa xối xả và căn phòng ấm áp của anh. Nhớ cách anh nhăn mặt khi ăn bát mì mặn chat anh tự nầu mà vẫn cố khen mình giỏi. Và con đường ngoại ô ngát màu xanh, cái gật đầu đầy miễn cưỡng khi anh đưa cô về… Những cơn gió thu lặng lẽ chảy vào tim Linh. Cô chớp mắt. Vũ là ai trong nỗi đau của biết bao người này. Không là ai cả. Quá khứ được tạo nên bởi một người khác nhưng lại ở đó mãi trên đời để hiện tại trong suốt nước mắt những người hôm nay. Ngẩn ngơ khi đón nhận nỗi đau. Không tự hiểu tại sao mình lại bị đau. Không tự hiểu những gì đang xảy ra là từ đâu được nữa. Chỉ biết đau… đau và đau. Trong tất cả mọi chuyện, Vũ là người đáng thương hơn ai hết. Anh cũng như Dương hoàn toàn vô tội . Mọi chuyện cứ diễn ra theo quy luật tự nhiên mà chính họ cũng không biết hết những góc khuất của nó. Hoàn toàn tàn nhẫn, lạnh lùng và không cho họ một lối thoát nào. Một lối thoát để họ có thể thở, có thể bình tâm lại và đón nhận. Nó đến tàn khốc lắm.

Linh mệt mỏi định thần trong đầu những con số hôm đó chính cô và anh đã chơi trò đổi mật khẩu. “Chuông gió”.

- Hoàng Vũ….

Đáp lại tiếng gọi của Linh chỉ tiếng điều hòa quay vo vo, tiếng tủ lạnh rò rẫm. Hoàn toàn không một tiếng trả lời. Linh sờ tay với bật công tắc điện. Bóng tôi vỡ òa. Căn phòng là một đống hỗn độn khác hẳn hôm đầu tiên của nó. Hỗn độn như chính tâm trạng vị chủ nhân của nó. Linh biết. Những chiếc gối vứt la liệt, ca cốc, quần áo… tất cả chiếm hết gần như hết không gian căn phòng khách. Chiếc ghế đơn ngã lăn quay trên mặt sàn. Mùi rượu bốc lên nồng nặc, những vỏ chai đủ nhãn hiệu quẳng linh tinh quanh vị chủ nhân của nó. Anh ta nằm ngửa, chân co lại, một tay sải rộng cầm chai rượu. Một tay khẽ che mắt. Vũ thức. Vũ nghe rõ tiếng Linh gọi. Nhưng Vũ biết làm gì đây khi mở mắt,khi đối diện với cô. Vẫn ở đó… Vẫn mỏng manh, vẫn nhẹ nhàng, vẫn giọng nói thanh thanh như tiếng chuông gió khẽ ngân. Vũ không biết.

Linh lách qua khỏi đống hỗn độn ban nãy. Cô đá nhẹ vào chân anh:

- Dậy đi! Anh còn ngồi đó mà ăn vạ à. Chết không dễ thế đâu. Dậy mau lên nào!

Vũ không nhúc nhích.

- Ơ, anh dậy đi. Dậy đi, hôm nay tôi sẽ nấu mì. Dậy nhanh lên! Tôi đã bảo anh hét lên: Strong! Strong mà… Dậy! nói cho tôi!

Linh hốt hoảng, cô quỳ xuống sát cạnh Vũ, lay mạnh hơn:

- Anh sao vậy, mở mắt ra. Định dọa người à? Dậy đi!

Vũ đột ngột bật dậy… ôm ghì lấy cô. Hai tay giữ chặt tấm lưng bé nhỏ và đôi môi ráo riết kiếm tìm môi Linh mọng ướt. Linh trợn mắt trong tích tắc. Mùi rượu tràn ngập trong miệng cô. Cháy bỏng. Nồng nhiệt và say đắm. Vũ vò mạnh bờ môi Linh. Tay anh điên cuồng ghì chặt vai cô…Vũ đang cần gì, chính anh cũng không biết. Vũ muốn gì ở Linh, chính anh cũng không hiểu. Đối mặt với tình yêu này thế nào, chính anh cũng bất lực. Nụ hôn, lúc này ư? Vũ khóc…chỉ một chút. Vài ba giọt nước mắt nóng ran chả mạnh xuống khoảng trống hai bờ môi. Mặn. Giữa tình yêu của họ còn biết bao mặn, bao nhiêu chat, bao nhiêu nỗi đau và rào cản… Không ai đếm được nhưng ai cũng cảm nhận rất rõ. Nước mắt của đàn ông vốn mặn. Nó được cất góp, được chắt lại và không dễ dãi. Nước mắt của đàn ông khi hôn người phụ nữ của mình còn mặn hơn, còn thấm hơn và cùng cực hơn hết.

…Trong đầu Linh lại văng vẳng giọng nói trong veo như những buổi sáng tháng năm trong trẻo, bảng lảng của Dương. Bãi biển lại cuộn sóng và con thuyền lại lênh đênh giữa đại dương… Cô rùng mình… Đẩy mạnh Vũ ra…. Bốp… Cái tát bằng mọi sức lực gom nhặt được phút ấy. Vũ xoay người, tay phải của anh cà mạnh xuống sàn gỗ bên cạnh và túa máu…. Những mảnh vỡ thủy tinh từ một chai rượu, không ai kịp nhìn thấy trước đó… Vũ á lên một tiếng, bàn tay trái nắm chặt cũng lem máu. Linh quay lại nhìn anh, thảng thốt:

- Ôi trời…

Hai tay cô ôm lấy tay phải của Vũ… thấy tim mình giật giật… xót xa.

- Ơ, còn ngồi đó ngẩn ngơ à. Trên ngăn tủ kia kìa lấy bộ đồ y tế ra đây…

Linh lật đật đứng dậy. Lật đật lau lau rồi băng vết thương lại. Thi thoảng Vũ lại á lên một tiếng khiến tay Linh lại giật mạnh. Tay cô run run như chạm vào chính những nỗi đau của Vũ. Linh cúi xuống thổi nhẹ rồi quay lên nhìn Vũ. Anh đang nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm, buồn bã đến tuyệt vọng. Đáy mắt anh ngổn ngang những vệt sáng tối đầy bế tắc… Họ dừng lại trong mắt nhau một tích tắc đủ lâu để cảm nhận và hiểu nhau. Vũ đứng dậy, anh đi vào bếp, đưa bàn tay trái của mình lên vòi nước. Bất chợt luống cuống không biết làm sao với bàn tay vừa bị băng lại.

Linh lẳng lặng đến bên, cô đặt bàn tay Vũ trong tay mình. Đôi tay nhỏ nhắn chạm vào lòng bàn tay anh, khẽ đẩy những vết máu cố bám lại. Phút chạm tay ấy làm cả Linh và Vũ đều thấy tim đập chậm lại. Nước lướt qua những bàn tay đang xen. Những yêu thương này mỏng quá, mềm quá và cũng dễ tan quá.

Linh vẫn không quay mặt nhìn Vũ, cô đang đối diện với những cảm xúc ngổn ngang bên trong mình. Lúc này với cô mọi thứ trở nên không thể kiểm soát nhưng cô biết người duy nhất Linh nghĩ đến lúc này chính là chàng trai đang đứng cạnh cô đấy. Đôi khi con người ta chỉ đến với nhau bằng những khoảnh khắc rất lặng nhưng cũng đủ để hiểu rằng ai thật sự là người mình muốn ở bên. Chỉ là họ có muốn, có chịu và có được phép chấp nhận chính những điều mình đang cảm nhận ấy không.

Bất chợt… Vòng tay Vũ ôm chầm lấy Linh từ phía sau, rất gần. Hơi thở anh áp vào má cô, nghe nhiệt thành và cuồng nhiệt. Mọi giác quan trong Linh gần như tê liệt, cô thấy mắt mình muốn khép lại, tay buông chạm không điểm dừng… thở hắt. Tim cô cồn cào như lỗi nhịp không kịp kiểm soát. Hơi thở cuống quýt của anh thấm vào da thịt cô, hắt nhẹ bên tai cô. Linh thấy mắt mình mờ đi, đầu óc mở tung, trống rỗng cho những cảm giác về anh chạm vào, ngập tràn, đầy ắp… Mọi thứ như tan chảy, len vào từng ngóc ngách cơ thể cô.



Họ đứng như thế…bên nhau… nhắm mắt… con tim tự động cựa, còn lí trí gần như đóng băng. Đôi môi Vũ chạm lên mái tóc cô. Rất lâu rồi mái tóc ấy vẫn buông hờ trong gió, bay bay không điểm dừng, còn giờ đây mềm mại dưới đôi môi của kẻ yêu chủ nhân của nó đến mức say đắm mất rồi. Vũ không nói. Linh cũng quên mất mình cần nói một điều gì đó. Trong tích tắc Vũ đẩy nhẹ vai Linh, quay người cô về phía mình. Anh đưa tay nâng mặt cô lên sát mặt mình, rất gần, hơi thở đã quen thuộc lại phả nhẹ vào má khiến cô run run với những luồng cảm xúc mới mẻ. Có những thứ con người ta cố chạy trồn khỏi nó, cố che đậy nó, cố lấp liếm nó để rồi khi buộc phải đối mặt lại trở nên mất kiểm soát, không biết phải làm gì với những gì đang diễn ra. Vũ đưa tay đỡ nhẹ mặt Linh để đôi mắt Linh hướng vào đôi mắt mình… Trong Linh một chút gì bừng tỉnh… Là Dương, là Dương… Dương của cô. Linh đẩy mạnh Vũ ra, cô ngã nhào ra sàn nhà, váy trắng buông xoã chạm vào những màu thềm nâu xỉn đầy những vết xước. Mọi trong sáng tươi vui vừa chớm nở vụt tắt nơi bóng tối của quá khứ, của ám ảnh. Linh ôm đầu, nước mắt dàn dụa chạy. Có cả tấn mũi kim đang đâm vào đầu óc cô. Những vết xước trong tim nứt ra, toé máu. Bãi biển lại bình lắng sau bão , Dương lại ở đó, cười với cô và hình như anh đang ở đây, trong hinh dáng của Vũ. Linh gục mặt xuống đầu gối, nước mắt ướt đẫm vạt váy trắng tạo nên một màu đục đục hoen hoen. Vũ ngồi xuống sát cô, không nhìn cô mà đưa mắt nhìn những chiếc ly thuỷ tinh trên chạn, đang lấp lánh những ánh vàng hắt nhẹ từ cột đèn cao áp vương sáng nơi khung cửa sổ. Ánh mắt thất thầnvà thảng thốt đến mức khờ dại ban nãy của Linh khiến anh thật sự sợ hãi… Có những ám ảnh cứ bám chặt lấy đôi chân con người, đọng trong đáy mắt, trong những vệt xước lõm sâu, chỉ chờ cơ hội để trỗi lên, dày vò, bóp chặt đến mức ta không thở nổi.

- Buổi chiều hôm đó, là vì tôi giống anh ta… đúng không?

Linh không trả lời, tim cô vẫn chưa đi vào đúng quỹ đạo. Ánh mắt cô vẫn vô hồn nơi những hoạ tiết hoa chìm nhỏ xíu của chiếc váy trắng.

- Tôi không quan tâm đến ngày ấy nữa, nhưng bây giờ, bây giờ thì sao? Với em tôi vẫn là hình ảnh của hắn sao?

Vũ vẫn không nhìn thấy những xô lệch trên nét mặt cô. Linh đã bắt đầu tiếp nhận những câu hỏi của Vũ. Chính cô cũng đang cố tìm cho mình một câu trả lời.

- Tôi không biết!

- Không biết, hay là không muốn biết. Khi hôn tôi, khi ôm tôi, khi đi với tôi, em vẫn luôn nhớ về anh ta đúng không? Em vẫn nhìn tôi đúng như cách em nhìn hắn?

Vũ quay phắt lại, nhìn sâu vào mắt Linh, cô cúi mặt tránh ánh nhìn của anh. Đôi tay Vũ nắm chặt trên sàn nhà. Tranh giành một cô gái với người mình căm thù đã là điều anh không thể chấp nhận. Tranh giành một cô gái với một kẻ đã khuất mà vẫn không thắng nổi đã là hèn nhát. Vậy mà với Linh, anh phải làm cả hai việc đó cùng lúc… Tại sao lại là cô ấy, tại sao lại là hắn ta. Tại sao lại nghiệt ngã bắt họ giống hệt nhau khi mà họ chỉ chung một người cha vô trách nhiệm và trăng hoa. Đã vậy tại sao lại để anh gặp cô vào buổi chiều hôm ấy.Ông trời ơi, tại sao cứ giam nhốt chúng tôi trong một vòng luẩn quẩn không thể thoát ra được thế này. Thế giới này quá chật hẹp hay cái duyên nợ quá khắc nghiệt, quá đau đớn. Con người ta vùng vẫy mãi mà vẫn ngụp lặn trong biển đời mênh mông trắc trở đầy sóng gió ấy.

Vũ ngả đầu vào tường, lười biếng không muốn nghĩ tiếp, anh lặng nhìn gương mặt Linh. Người con gái mà lúc này đã trở thành một phần trong thế giới vốn cô độc của anh. Đôi mắt cô buồn lặng, gương mặt nhợt nhạt. Tay vẫn vò chặt trên mái đầu. Rồi chuyện này sẽ đi đến đâu? Và tình cảm này sẽ tiến triển ra sao? Chính Vũ cũng bế tắc vậy anh đòi hỏi gì ở cô? Những gì cô ấy phải trải qua còn ít sao? Những đau đớn có lẽ cũng găm đầy tim cô rồi. Vũ không muốn làm người thay thế cho ám ảnh của cô ấy, không muốn là hình ảnh của một ai khác. Nhưng Vũ không sợ điều ấy, anh tự tin sẽ làm cô yêu anh. Chỉ có điều yêu rồi thì sao, yêu rồi có hạnh phúc, có ngọt ngào hơn không? Hay nước mắt vẫn ướt đẫm và nét buồn vẫn đong đầy trong giong nói ngọt mềm của anh…. Vũ nhắm mắt, tiếng chuông gió thoảng qua… Những âm thanh không liền mạch mà đứt đoạn như ấm ớ, như nghẹn ngào những tiếng nấc cụt, nức nở… Cánh cửa sổ bật mở từ bao giờ, những cơn gió thu lạnh lẽo làm tung bay chiếc rèm cửa. Tà váy của Linh khẽ bay bay, lộ đôi chân nhỏ bé, co lại trên sàn nhà lạnh lẽo. Em ngồi đó, im lặng. Mọi thứ trôi đi, thời gian dịu dàng trôi đi chỉ có hai con người đang ngồi bệt dưới sàn…Họ ngồi rất sát nhau, nhưng gió luồn vào giữa sao nhiều quá, khoảng cách sao quá xa.

- Về đi. Về đi

Vũ không mở mắt. Anh cũng không cảm nhận được chút nhúc nhích của Linh.

- Đứng dậy và về đi. Trước khi tôi làm bất cứ chuyện gì điên rồ với em.

Linh buông đôi tay khỏi mái tóc, thần thờ quay sang nhìn anh, vẫn chưa buồn nhúc nhích. Linh không muốn làm gì trong lúc này nữa, nãy giờ đến nghĩ thôi cũng đã khó khăn với cô rồi.

Bất ngờ, Vũ đứng dậy…anh kéo tay cô đứng dậy, kéo tay nhanh ra cửa:

- Tôi bảo cô về mà!

- Buông ra



- Buông ra, tôi tự đi được.

Linh mím chặt môi cho nước mắt thôi chảy ra. Cô cắn môi đỏ ửng, lách mình ra khỏi cửa... Cô nhìn Vũ trong thoáng chốc, khẽ mỉm cười:

- Từ lâu rồi, anh đã không còn là Dương trong tôi. Anh lấy gì để so sánh với anh ấy. Anh đừng nghĩ chỉ vì cái mặt anh mà tôi nhầm nhé. Xấu xa, ích kỉ và tàn nhẫn. Anh mà đòi là Dương của tôi à? Không. Với tôi, anh vẫn là Hoàng Vũ kênh kiệu và hách dịch như lâu nay thôi!

Linh hét lên đầy ấm ức. Nước mắt lại chảy dài theo từng câu nói. Cô mặc kệ. Cô muốn khóc., muốn được thoả thích khóc như lúc này. Vũ nắm chặt đôi bàn tay đang muốn đưa lên nhẹ lau những giọt nước trên má cô. Muốn ôm chặt để cô được ghé sát tựa vào. Muốn giữ chặt bờ vai đang rung lên vì xúc động của cô.

Cửa đóng vội. Vũ phi về phía cửa sổ. Anh lặng nhìn những bước chân đầy chếnh vếnh của cô gái nhỏ mà anh yêu. Tà váy màu thiên thanh nhạt đi trong màn đêm buông thẫm. Linh bé nhỏ và yếu ớt quá! Vũ giật thót khi cô quay lại nhìn lên phía cửa sổ. Vũ biết Linh vẫn khóc và gió vẫn khẽ mơn man những giọt nước mắt của em… Nhưng chính anh cũng bất lực trong ám ảnh của bản thân mình. Và Linh, anh muốn cô được giải thoát, ít nhất là đừng thêm những đau khổ nữa. Người ta nói tình yêu là độc chiếm nhưng điều đó chỉ đúng với những chàng trai nhỏ nhen, ích kỉ còn một chàng trai đủ tử tế thì tình yêu lại cao thượng và vị tha đến vậy.

Vũ buông chiếc rèm cửa, ngồi bệt xuống sàn nhà, anh nắm chặt bàn tay trước miệng, thấy má mình nóng ran… Cố không khóc. Mạnh mẽ đúng rồi: Strong, strong…!

Anh lướt chiếc điện thoại, nhấn số Nguyệt. Hồi chuông thứ nhất, có tiếng alo:

- Em ở đâu đấy?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Những Vết Xước Màu Rêu!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook