Chương 139
Bộ Tòng Dung
23/04/2019
Khẽ khàng mở cửa phòng bệnh,không ngờ tới,cửa vừa mở,bên ngoài cửa lại có người đang định đi vào phòng bệnh....Lâu Tư Trầm!
Hai người cùng sửng sốt.
Lâu Tư Trầm nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen nháy của Mộ Sở,trầm mặc một hồi,đáy mắt như có ánh sáng lóe lên.
Mộ Sở trấn tĩnh lại,gần như là lập tức muốn quay người đi vào phòng bệnh.
Nhưng vẫn chưa kịp đi,cổ tay liền lập tức bị bàn tay lớn của Lâu Tư Trầm kéo lại,ngay sau đó,người liền bị hắn ta mạnh mẽ ôm vào lòng,đưa vào phòng bệnh.
Cửa phòng bệnh phía sau,phát ra một tiếng rồi đóng lại.
- Anh thả tôi ra!
Mộ Sở nằm trong lòng hắn ta tức giận vùng vẫy.
Âm thanh phản kháng không lớn,vì sợ rằng sẽ làm ảnh hưởng đến Đuôi Nhỏ đang say giấc.
Thật sự,cô không ngờ,Lâu Tư Trầm bây giờ vẫn còn trông coi ở bên trong phòng chưa chịu đi.
- Sao lại ra ngoài?Hiện tại em không thể đi ra gió.
Lâu Tư Trầm thuận theo,hai con mắt chăm chú nhìn cô.
- Đừng quản việc của tôi!
Mộ Sở cúi đầu,trốn tránh ánh mắt của hắn ta.
Đôi lông mày thanh tú khẽ nhăn,hai tay chống lên lồng ngực cường tráng của hắn ta,đẩy hắn ta một phát,thử trốn tránh vòng ôm của hắn ta.
Nhưng người đàn ông trước mặt vẫn bình tĩnh như thường,không lay động dù chỉ một chút.
Sức mạnh của cô rõ ràng là không thể đối kháng được với hắn.
- Em bây giờ chính là trách nhiệm của tôi,tất cả những chuyện của em,đều liên quan mật thiết đến tôi!
- Trách nhiệm?
Mộ Sở cười lạnh.
Không biết vì sao,nghe thấy lời của hắn ta nỗi tức giận trong lòng cô lại tăng thêm mấy lần,phẫn nộ đẩy hắn ta một phát.
- Nếu anh muốn làm vậy để bù đắp cho tôi và con,tôi nói cho anh biết,anh làm gì cũng không bao giờ đủ!!Bởi vì anh mãi mãi sẽ không biết,đứa trẻ này đối với tôi mà nói có ý nghĩa như thế nào!!
Nhắc đến chuyện bản thân mất đi đứa con,vầng mắt Mộ Sở lại đỏ lên.
Lâu Tư Trầm ngược lại càng ôm chặt cô,cánh tay giam cô trong lồng ngực trống vắng
- Xin lỗi em.
Hắn ta xin lỗi,thanh âm khàn khàn.
Cằm đặt trên tóc cô,cô nghe thấy hắn ta ấm áp nói:
- Tôi thât sự không biết em đã mang thai đứa con của tôi.
- Con không phải là của anh.
Mộ Sở không biết bản thân mình là bởi vì giận dữ nên mới nói vậy,hay bởi vì không muốn để cho hắn ta có bất kì hiểu lầm nào mới nói vậy.
Thật sự đến bản thân cô cũng không rõ đứa con này có phải của hắn ta hay không!
- Đừng có nói lời tức giận với tôi.
Lâu Tư Trầm trầm giọng.
- Tôi không có nói lời tức giận!
Mộ Sở đẩy hắn ta một phát,vầng mắt phiếm hồng nhìn hắn ta
- Tôi bảo đứa con này không phải của anh,thì chính là không phải con của anh!!Đây là con của chồng tôi! Anh nghe rõ chưa?Con là của anh ấy!Tôi đã ngủ với anh ấy rồi!Vì vậy đứa con này không có bất kì mối quan hệ gì với anh!Tôi và anh.... cũng không có bất kì quan.....ưm ưm
Những lời nói tuyệt tình phía sau của Mộ Sở,vẫn chưa nói xong,vừa mở miệng đã bị môi mỏng của Lâu Tư Trầm mạnh mẽ phủ lên,tất cả lời nói,cũng bị nụ hôn sâu của hắn ta chiếm đoạt mất.
- Ưm ưm..
Mộ Sở không ngừng né tránh nụ hôn của hắn ta,hai tay chống lên lồng ngực cường tráng của hắn ta,sử dụng sức lực toàn thân chống lại hắn ta,cố gắng muốn giãy khỏi sự kìm kẹp của hắn ta.
Thế nhưng cô sao có thể là đối thủ của hắn!
Sau khi cả người đều vã mồ hôi cũng không thể thoát ra khỏi sự khống chế của hắn ta.
- Không cho phép trốn!
Bàn tay to lớn của Lâu Tư Trầm mạnh mẽ bắt lấy hai má của cô,không cho phép cô có bất kì sự kháng cự nào,nụ hôn nóng bỏng,một lần nữa tiến sâu vào đôi bờ môi ướt mọng của cô.
Nhưng lần này,hắn ta mặc dù hôn rất mãnh liệt nhưng lại rất đỗi dịu dàng.
Ban đầu,Mộ Sở vẫn còn muốn phản kháng,nhưng đến cuối cùng,cô giống như cả linh hồn cũng bị hắn ta hút mất,chỉ có thể yếu ớt dựa vào trong lòng hắn ta,tùy ý cho hắn ta chiếm đoạt...
- Mẹ,chú,hai người đang làm gì vậy?
Bỗng nhiên,cửa phòng bệnh bị đẩy ra,Đuôi Nhỏ mặc bộ áo ngủ gấu trúc đáng yêu,một khuôn mặt ngạc nhiên đứng trước cửa,ngơ ngác nhìn hai người lớn không ngừng hôn nhau trong phòng.
Mộ Sở và Lâu Tư Trầm nhất thời giật mình,sau đó vội vàng buông nhau ra,lùi xa nửa mét.
- Sở Sở,mẹ với chú,cả hai đang BOBO sao?
Nhóc con mở to mắt,nhìn đáng yêu như một chú chim nhỏ,đung đưa bước mấy bước về phía Mộ Sở.
Mộ Sở bị con gái hỏi vậy,liền đỏ hồng cả mặt thẹn quá hóa giận quay lại lườm Lâu Tư Trầm đang đứng bên cạnh,sau đó cúi người muốn ôm lấy con gái.
- Sao con lại dậy rồi? Có phải mẹ làm ồn đến con không?
Sau đó,Mộ Sở giơ tay ra nhưng cô chưa kịp ôm lấy con gái liền bị một đôi cánh tay cường tráng cướp con gái qua bên đó.
Lâu Tư Trầm ôm chặt cánh cụt Đuôi Nhỏ,nhắc nhở Mộ Sở
- Em bây giờ thân thể yếu ớt,không phù hợp bế vật nặng
Đuôi Nhỏ chu môi.
- Chú,có phải chú đang nói Đuôi Nhỏ rất nặng không?
- ......
Có phải con gái,bất kể già trẻ lớn bé đều rất quan tâm vấn đề cân nặng không?
- Đuôi Nhỏ,đi thôi,đi ngủ nào!
Mộ Sở muốn đón Đuôi Nhỏ từ trong vòng tay Lâu Tư Trầm.
Rất rõ ràng Mộ Sở đang đề phòng hắn ta.
- Con muốn nói chuyện với chú.
Cô nhóc khuôn mặt khẩn khoản nhìn Mộ Sở.
- Không được,hôm nay muộn rồi,có gì đợi sáng mai tỉnh lại rồi nói.
Mộ Sở kiên quyết,thật giống một người mẹ không dễ để thương lượng.
- Nhưng mà...
Cô nhóc có chút buồn rầu,môi càng chu lên
- Tôi ngủ cùng con bé!
Lâu Tư Trầm nói,lại nhìn Mộ Sở
- Em ngủ trước đi,tí nữa tôi sẽ đưa con bé về giường
Cô nhóc cũng theo Lâu Tư Trầm liên tục gật đầu
- Sở Sở,mẹ mau ngủ đi,con đảm bảo chỉ nói chuyện với chú một tiếng thôi.
- .......
Rõ ràng,Mộ Sở đấu không lại hai cha con bọn họ.
Mộ Sở không vui trừng mắt nhìn hắn ta một cái
- Tôi đi uống nước.
Nói xong liền đi về phía phòng nước bên trong.
Có lẽ là bi Lâu Tư Trầm hôn quá lâu,lúc này cô cảm thấy khát nước vô cùng,đến cổ họng cũng cảm giác như muốn bốc cháy.
Cô rót cốc nước ấm uống liền một mạch,liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng của con gái bảo bối
- Chú,có phải chú làm cho Sở Sở không vui phải không?
- Ừ.
Lâu Tư Trầm gật đầu đáp trả một tiếng thừa nhận.-
- Vậy chú đã chân thành xin lỗi mẹ chưa?
Dù không nhìn thấy khuôn mặt con gái nhưng chỉ nghe âm thanh,Mộ Sở liền tưởng tượng ra được biểu cảm vừa sinh động vừa ngây thơ của con bé.
- Chú đã xin lỗi rồi,nhưng....
- Có phải mẹ không tha thứ cho chú?
Lâu Tư Trầm trầm mặc một lúc mới nói
- Không phải mẹ cháu không tha thứ cho chú,mà là....lỗi lần này chú mắc phải quả thật rất lớn.
- Vậy làm thế nào đây?
Cô nhóc cuống đến mức hai lông mày đều cau lại
- Nhưng lúc nãy con nhìn thấy hai người đang BOBO.Nếu đã BOBO rồi không phải nghĩa là làm hòa sao?
- Tần Diên Vĩ,con đi ngủ ngay cho mẹ!
Mộ Sở đặt li nước xuống nghiêm mặt bước ra ngoài.
Cô bước đến trước mặt Lâu Tư Trầm,xoay người,giơ tay muốn ôm lấy Đuôi Nhỏ đang ngồi trên chân Lâu Tư Trầm,nào ngờ vừa động tay,liền bị Lâu Tư Trầm bắt lấy.
Mộ Sở nhăn mày,lườm hắn ta một cái,tay dùng lực vùng vẫy,muốn gỡ tay của mình ra khỏi bàn tay ấm nóng của hắn ta.
Sau đó,không ngờ,hắn ta càng nắm chặt tay cô hơn.
Nhiệt độ ấm áp ở ngón tay,càng lúc càng nóng,nhát thời như truyền từ trong lòng bàn tay cô đến tận trái tim.
Mộ sở nhất thời có chút bối rối,đang định mở miệng nói gì đó,nhưng lúc này,Lâu Tư Trầm vừa hay thả tay cô ra,chỉ nói:
- Nhắc cho em nhớ, sức khỏe em hiện tại không thể bế con!
Hắn ta nói xong,ôm lấy Đuôi Nhỏ đứng lên,liền đi vào phòng bệnh.
Mộ Sở đứng ở phía sau,nhìn theo bóng dáng hai cha con bọn họ,nặng nề cắn môi.
Cô không theo vào phòng,cô nghĩa ở ngoài này hít thở cũng tốt.
Nhưng lại nghe thấy tiếng Đuôi Nhỏ gọi cô
- Mẹ,mẹ không vào đi ngủ hả?
- Ừ,tí mẹ vào
Mộ Sở đứng bên ngoài đáp một tiếng,
- Mẹ mau vào đi,mẹ bây giờ không khỏe nên nghỉ ngơi sớm.
- .....
Đuôi nhỏ lại bắt đầu điệu bộ của một quản gia.
Mộ Sở không có cách nào,đành một lần nữa trở lại phòng bệnh.
Trên giường,Lâu Tư Trầm ngồi ở mép giường,mà Đuôi Nhỏ nằm trên giường,hai tay vẫn bám vào cổ hắn ta không rời,nhưng Lâu Tư Trầm quá cao,hai tay của Đuôi Nhỏ lại ngắn vì thế hai tay hắn ta phải để hai bên người của Đuôi Nhỏ,phối hợp với con bé.
- Chú,vết thương trên trán chú còn đau không?
Cô nhóc đau lòng hỏi hắn
Cô nhóc vươn tay ra thử sờ lên trán hắn nhưng lại bị ngón tay Lâu Tư Tràm nhẹ nhàng giữ lại,lắc đầu
- Chú là đàn ông,một chút vết thương nhỏ này không đau
Mộ Sở vừa bước vào nghe thấy câu này không khỏi liếc nhìn Lâu Tư Trầm,vừa hay bắt gặp ánh mắt hắn ta cũng đang nhìn cô.
Mộ Sở vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác,mặt không biểu cảm bước lại giường,đắp chăn xoay người ngủ,trước khi ngủ còn không quên nhắc Đuôi Nhỏ nằm bên cạnh
- Tần Diên Vĩ,nên đi ngủ rồi!
Nhưng Đuôi Nhỏ giống như hoàn toàn không nghe thấy,hỏi Lâu Tư Trầm
- Chú à,đây là ai làm chú bị thương vậy?
- ....
Lâu Tư Trầm liếc mắt về phía Mộ Sở
Đuôi Nhỏ kinh ngạc há to miệng
- Sở Sở?
Cô nhóc nghiêng đầu hỏi Mộ Sở nằm cạnh
- Sở Sở,từ lúc nào mà mẹ trở nên thô bạo như vậy?
Hai người cùng sửng sốt.
Lâu Tư Trầm nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen nháy của Mộ Sở,trầm mặc một hồi,đáy mắt như có ánh sáng lóe lên.
Mộ Sở trấn tĩnh lại,gần như là lập tức muốn quay người đi vào phòng bệnh.
Nhưng vẫn chưa kịp đi,cổ tay liền lập tức bị bàn tay lớn của Lâu Tư Trầm kéo lại,ngay sau đó,người liền bị hắn ta mạnh mẽ ôm vào lòng,đưa vào phòng bệnh.
Cửa phòng bệnh phía sau,phát ra một tiếng rồi đóng lại.
- Anh thả tôi ra!
Mộ Sở nằm trong lòng hắn ta tức giận vùng vẫy.
Âm thanh phản kháng không lớn,vì sợ rằng sẽ làm ảnh hưởng đến Đuôi Nhỏ đang say giấc.
Thật sự,cô không ngờ,Lâu Tư Trầm bây giờ vẫn còn trông coi ở bên trong phòng chưa chịu đi.
- Sao lại ra ngoài?Hiện tại em không thể đi ra gió.
Lâu Tư Trầm thuận theo,hai con mắt chăm chú nhìn cô.
- Đừng quản việc của tôi!
Mộ Sở cúi đầu,trốn tránh ánh mắt của hắn ta.
Đôi lông mày thanh tú khẽ nhăn,hai tay chống lên lồng ngực cường tráng của hắn ta,đẩy hắn ta một phát,thử trốn tránh vòng ôm của hắn ta.
Nhưng người đàn ông trước mặt vẫn bình tĩnh như thường,không lay động dù chỉ một chút.
Sức mạnh của cô rõ ràng là không thể đối kháng được với hắn.
- Em bây giờ chính là trách nhiệm của tôi,tất cả những chuyện của em,đều liên quan mật thiết đến tôi!
- Trách nhiệm?
Mộ Sở cười lạnh.
Không biết vì sao,nghe thấy lời của hắn ta nỗi tức giận trong lòng cô lại tăng thêm mấy lần,phẫn nộ đẩy hắn ta một phát.
- Nếu anh muốn làm vậy để bù đắp cho tôi và con,tôi nói cho anh biết,anh làm gì cũng không bao giờ đủ!!Bởi vì anh mãi mãi sẽ không biết,đứa trẻ này đối với tôi mà nói có ý nghĩa như thế nào!!
Nhắc đến chuyện bản thân mất đi đứa con,vầng mắt Mộ Sở lại đỏ lên.
Lâu Tư Trầm ngược lại càng ôm chặt cô,cánh tay giam cô trong lồng ngực trống vắng
- Xin lỗi em.
Hắn ta xin lỗi,thanh âm khàn khàn.
Cằm đặt trên tóc cô,cô nghe thấy hắn ta ấm áp nói:
- Tôi thât sự không biết em đã mang thai đứa con của tôi.
- Con không phải là của anh.
Mộ Sở không biết bản thân mình là bởi vì giận dữ nên mới nói vậy,hay bởi vì không muốn để cho hắn ta có bất kì hiểu lầm nào mới nói vậy.
Thật sự đến bản thân cô cũng không rõ đứa con này có phải của hắn ta hay không!
- Đừng có nói lời tức giận với tôi.
Lâu Tư Trầm trầm giọng.
- Tôi không có nói lời tức giận!
Mộ Sở đẩy hắn ta một phát,vầng mắt phiếm hồng nhìn hắn ta
- Tôi bảo đứa con này không phải của anh,thì chính là không phải con của anh!!Đây là con của chồng tôi! Anh nghe rõ chưa?Con là của anh ấy!Tôi đã ngủ với anh ấy rồi!Vì vậy đứa con này không có bất kì mối quan hệ gì với anh!Tôi và anh.... cũng không có bất kì quan.....ưm ưm
Những lời nói tuyệt tình phía sau của Mộ Sở,vẫn chưa nói xong,vừa mở miệng đã bị môi mỏng của Lâu Tư Trầm mạnh mẽ phủ lên,tất cả lời nói,cũng bị nụ hôn sâu của hắn ta chiếm đoạt mất.
- Ưm ưm..
Mộ Sở không ngừng né tránh nụ hôn của hắn ta,hai tay chống lên lồng ngực cường tráng của hắn ta,sử dụng sức lực toàn thân chống lại hắn ta,cố gắng muốn giãy khỏi sự kìm kẹp của hắn ta.
Thế nhưng cô sao có thể là đối thủ của hắn!
Sau khi cả người đều vã mồ hôi cũng không thể thoát ra khỏi sự khống chế của hắn ta.
- Không cho phép trốn!
Bàn tay to lớn của Lâu Tư Trầm mạnh mẽ bắt lấy hai má của cô,không cho phép cô có bất kì sự kháng cự nào,nụ hôn nóng bỏng,một lần nữa tiến sâu vào đôi bờ môi ướt mọng của cô.
Nhưng lần này,hắn ta mặc dù hôn rất mãnh liệt nhưng lại rất đỗi dịu dàng.
Ban đầu,Mộ Sở vẫn còn muốn phản kháng,nhưng đến cuối cùng,cô giống như cả linh hồn cũng bị hắn ta hút mất,chỉ có thể yếu ớt dựa vào trong lòng hắn ta,tùy ý cho hắn ta chiếm đoạt...
- Mẹ,chú,hai người đang làm gì vậy?
Bỗng nhiên,cửa phòng bệnh bị đẩy ra,Đuôi Nhỏ mặc bộ áo ngủ gấu trúc đáng yêu,một khuôn mặt ngạc nhiên đứng trước cửa,ngơ ngác nhìn hai người lớn không ngừng hôn nhau trong phòng.
Mộ Sở và Lâu Tư Trầm nhất thời giật mình,sau đó vội vàng buông nhau ra,lùi xa nửa mét.
- Sở Sở,mẹ với chú,cả hai đang BOBO sao?
Nhóc con mở to mắt,nhìn đáng yêu như một chú chim nhỏ,đung đưa bước mấy bước về phía Mộ Sở.
Mộ Sở bị con gái hỏi vậy,liền đỏ hồng cả mặt thẹn quá hóa giận quay lại lườm Lâu Tư Trầm đang đứng bên cạnh,sau đó cúi người muốn ôm lấy con gái.
- Sao con lại dậy rồi? Có phải mẹ làm ồn đến con không?
Sau đó,Mộ Sở giơ tay ra nhưng cô chưa kịp ôm lấy con gái liền bị một đôi cánh tay cường tráng cướp con gái qua bên đó.
Lâu Tư Trầm ôm chặt cánh cụt Đuôi Nhỏ,nhắc nhở Mộ Sở
- Em bây giờ thân thể yếu ớt,không phù hợp bế vật nặng
Đuôi Nhỏ chu môi.
- Chú,có phải chú đang nói Đuôi Nhỏ rất nặng không?
- ......
Có phải con gái,bất kể già trẻ lớn bé đều rất quan tâm vấn đề cân nặng không?
- Đuôi Nhỏ,đi thôi,đi ngủ nào!
Mộ Sở muốn đón Đuôi Nhỏ từ trong vòng tay Lâu Tư Trầm.
Rất rõ ràng Mộ Sở đang đề phòng hắn ta.
- Con muốn nói chuyện với chú.
Cô nhóc khuôn mặt khẩn khoản nhìn Mộ Sở.
- Không được,hôm nay muộn rồi,có gì đợi sáng mai tỉnh lại rồi nói.
Mộ Sở kiên quyết,thật giống một người mẹ không dễ để thương lượng.
- Nhưng mà...
Cô nhóc có chút buồn rầu,môi càng chu lên
- Tôi ngủ cùng con bé!
Lâu Tư Trầm nói,lại nhìn Mộ Sở
- Em ngủ trước đi,tí nữa tôi sẽ đưa con bé về giường
Cô nhóc cũng theo Lâu Tư Trầm liên tục gật đầu
- Sở Sở,mẹ mau ngủ đi,con đảm bảo chỉ nói chuyện với chú một tiếng thôi.
- .......
Rõ ràng,Mộ Sở đấu không lại hai cha con bọn họ.
Mộ Sở không vui trừng mắt nhìn hắn ta một cái
- Tôi đi uống nước.
Nói xong liền đi về phía phòng nước bên trong.
Có lẽ là bi Lâu Tư Trầm hôn quá lâu,lúc này cô cảm thấy khát nước vô cùng,đến cổ họng cũng cảm giác như muốn bốc cháy.
Cô rót cốc nước ấm uống liền một mạch,liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng của con gái bảo bối
- Chú,có phải chú làm cho Sở Sở không vui phải không?
- Ừ.
Lâu Tư Trầm gật đầu đáp trả một tiếng thừa nhận.-
- Vậy chú đã chân thành xin lỗi mẹ chưa?
Dù không nhìn thấy khuôn mặt con gái nhưng chỉ nghe âm thanh,Mộ Sở liền tưởng tượng ra được biểu cảm vừa sinh động vừa ngây thơ của con bé.
- Chú đã xin lỗi rồi,nhưng....
- Có phải mẹ không tha thứ cho chú?
Lâu Tư Trầm trầm mặc một lúc mới nói
- Không phải mẹ cháu không tha thứ cho chú,mà là....lỗi lần này chú mắc phải quả thật rất lớn.
- Vậy làm thế nào đây?
Cô nhóc cuống đến mức hai lông mày đều cau lại
- Nhưng lúc nãy con nhìn thấy hai người đang BOBO.Nếu đã BOBO rồi không phải nghĩa là làm hòa sao?
- Tần Diên Vĩ,con đi ngủ ngay cho mẹ!
Mộ Sở đặt li nước xuống nghiêm mặt bước ra ngoài.
Cô bước đến trước mặt Lâu Tư Trầm,xoay người,giơ tay muốn ôm lấy Đuôi Nhỏ đang ngồi trên chân Lâu Tư Trầm,nào ngờ vừa động tay,liền bị Lâu Tư Trầm bắt lấy.
Mộ Sở nhăn mày,lườm hắn ta một cái,tay dùng lực vùng vẫy,muốn gỡ tay của mình ra khỏi bàn tay ấm nóng của hắn ta.
Sau đó,không ngờ,hắn ta càng nắm chặt tay cô hơn.
Nhiệt độ ấm áp ở ngón tay,càng lúc càng nóng,nhát thời như truyền từ trong lòng bàn tay cô đến tận trái tim.
Mộ sở nhất thời có chút bối rối,đang định mở miệng nói gì đó,nhưng lúc này,Lâu Tư Trầm vừa hay thả tay cô ra,chỉ nói:
- Nhắc cho em nhớ, sức khỏe em hiện tại không thể bế con!
Hắn ta nói xong,ôm lấy Đuôi Nhỏ đứng lên,liền đi vào phòng bệnh.
Mộ Sở đứng ở phía sau,nhìn theo bóng dáng hai cha con bọn họ,nặng nề cắn môi.
Cô không theo vào phòng,cô nghĩa ở ngoài này hít thở cũng tốt.
Nhưng lại nghe thấy tiếng Đuôi Nhỏ gọi cô
- Mẹ,mẹ không vào đi ngủ hả?
- Ừ,tí mẹ vào
Mộ Sở đứng bên ngoài đáp một tiếng,
- Mẹ mau vào đi,mẹ bây giờ không khỏe nên nghỉ ngơi sớm.
- .....
Đuôi nhỏ lại bắt đầu điệu bộ của một quản gia.
Mộ Sở không có cách nào,đành một lần nữa trở lại phòng bệnh.
Trên giường,Lâu Tư Trầm ngồi ở mép giường,mà Đuôi Nhỏ nằm trên giường,hai tay vẫn bám vào cổ hắn ta không rời,nhưng Lâu Tư Trầm quá cao,hai tay của Đuôi Nhỏ lại ngắn vì thế hai tay hắn ta phải để hai bên người của Đuôi Nhỏ,phối hợp với con bé.
- Chú,vết thương trên trán chú còn đau không?
Cô nhóc đau lòng hỏi hắn
Cô nhóc vươn tay ra thử sờ lên trán hắn nhưng lại bị ngón tay Lâu Tư Tràm nhẹ nhàng giữ lại,lắc đầu
- Chú là đàn ông,một chút vết thương nhỏ này không đau
Mộ Sở vừa bước vào nghe thấy câu này không khỏi liếc nhìn Lâu Tư Trầm,vừa hay bắt gặp ánh mắt hắn ta cũng đang nhìn cô.
Mộ Sở vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác,mặt không biểu cảm bước lại giường,đắp chăn xoay người ngủ,trước khi ngủ còn không quên nhắc Đuôi Nhỏ nằm bên cạnh
- Tần Diên Vĩ,nên đi ngủ rồi!
Nhưng Đuôi Nhỏ giống như hoàn toàn không nghe thấy,hỏi Lâu Tư Trầm
- Chú à,đây là ai làm chú bị thương vậy?
- ....
Lâu Tư Trầm liếc mắt về phía Mộ Sở
Đuôi Nhỏ kinh ngạc há to miệng
- Sở Sở?
Cô nhóc nghiêng đầu hỏi Mộ Sở nằm cạnh
- Sở Sở,từ lúc nào mà mẹ trở nên thô bạo như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.