Chương 163
Bộ Tòng Dung
23/04/2019
Ánh mắt của Tần Mộ Sở cứ như đóng đinh trên tập tài liệu mật còn chưa mở trong tay.
Ánh mắt kia như thể muốn nhìn xuyên qua lớp bì thư kín mít.
Mãi một lúc lâu sau, lâu đến mức tài xế taxi tưởng rằng Tần Mộ Sở ngồi ở ghế sau là một bức tượng điêu khắc thì cô mới có chút phản ứng.
Cô mở bì thư rồi rút tài liệu bên trong ra.
Không đọc những dòng bên trên, mà hướng thẳng xuống ô kết quả.
Trên đó viết rõ: Quan hệ bố con.
Vẫn là bốn chữ quen thuộc này! Vẫn là bốn chữ chua chát này!
Cho dù có đấu tranh bao nhiêu cũng chẳng hề thay đổi mảy may.
Bốn chữ này như dao nhọn xuyên thẳng vào lòng cô đau buốt!
Cô kiệt sức nhắm mắt lại, dựa đầu vào lưng ghế, nước mắt tuôn như mưa.
Trước giờ phút này, cô chưa từng lường được mình và Lâu Tư Trầm lại là hai anh em cùng chung dòng máu.
Anh em?
Sao có thể như vậy được?
Chuyện này hoang đường tới mức nào chứ?
Rõ ràng là phim cẩu huyết giờ vàng mà!
Cô không tin, thế nhưng không tin thì có tác dụng gì đâu? Kết quả đã bày ra rành rành trước mắt, cô chẳng thể phản bác được điều gì.
Cô là em gái của Lâu Tư Trầm!
Thế thì quan hệ của họ chính là loạn luân!
Bệnh của Đuôi Nhỏ...
Có lẽ căn bệnh mà Đuôi Nhỏ mắc phải thật sự có liên quan tới bọn họ...
Tại sao có thể như vậy chứ?
Bàn tay cầm tài liệu siết chặt quá khiến cho tờ giấy A4 vốn bằng phẳng nhăn nhúm lại.
Nửa giờ sau, xe dừng lại ở cửa chính của khu nghĩa trang.
- Cô ơi, đến rồi ạ!
Thấy Tần Mộ Sở ngồi ghế sau cứ nhắm mắt chẳng ừ chẳng hử, tài xế tưởng là cô ngủ, bèn quay đầu lại nhắc nhở một câu.
Bấy giờ Tần Mộ Sở mới mở mắt ra, đôi mắt đỏ ngầu phủ kín sương mù. Cô lấy tiền ra đưa cho tài xế:
- Cảm ơn anh.
Rồi đẩy cửa xuống xe.
Lúc đi qua thùng rác ven đường, cô thả cả bì đựng tài liệu và tờ giấy kết quả kia vào đó, sau đó không quay đầu, không liếc mắt, như thể mình vừa mới vứt đi một tờ giấy loại rác rưởi mà thôi!
Mộ Sở mua một bó bách hợp mà mẹ mình thích nhất ở cửa nghĩa trang rồi vào siêu thị gần đó mua thêm mấy lon bia. Lúc trả tiền, thấy trước mặt nhân viên thu ngân có thuốc lá đủ màu sắc, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại nhặt một hộp rồi ném lên bàn, thanh toán cùng với mấy lon bia kia luôn.
Thuốc lá và rượu bia chẳng phải là công cụ giải sầu tốt nhất hay sao?
Tần Mộ Sở muốn thử một lần.
Cô mang theo rượu và thuốc lá, ôm hoa bách hợp, đi tới trước phần mộ của mẹ mình.
Trước mộ bia còn đặt đủ thứ đồ cúng phong phú, một bó bách hợp nằm lặng nơi đó còn chưa kịp úa tàn, xung quanh mộ không hề có cỏ dại, hết thảy gọn gàng ngăn nắp như thể có người đến tảo mộ thường xuyên.
Mộ Sở không cần đoán cũng biết người đó là ai.
Trừ Lâu Trọng Bách ra thì còn có thể là ai nữa chứ?
Mộ Sở cảm thấy mình nên cảm ơn ông ấy. Ít nhất thì ông ấy có lương tâm hơn Tần Vệ Quốc nhiều. Ông ấy thi thoảng còn tranh thủ thời gian đến đây bầu bạn với mẹ cô nữa.
Thế nhưng ngẫm lại thì cô có lập trường gì để mà chỉ trích Tần Vệ Quốc đây? Lâu Trọng Bách lại có gì khác với Tần Vệ Quốc đâu chứ? Bọn họ đều đứng núi này trông núi nọ mà thôi! Lâu Trọng Bách không tôn trọng cuộc hôn nhân của ông ấy thì mới có con với mẹ của cô, là cô đây này, chẳng phải thế sao?
Mộ Sở thực sự không hiểu cái gọi là hôn nhân ấy,
Cô không hiểu ân oán của đời trước, mà giờ đây lại càng không muốn biết.
Bởi vì hết thảy chẳng có liên quan gì đến cô cả!
Cô đặt bách hợp trước mộ mẹ mình rồi cung kính dập đầu ba cái.
Sau đó đứng lên, dịch đi mấy bước, ngồi xuống bên bia.
Cô mở mộ lon bia rồi xé một bao thuốc, đặt một điếu lên miệng, châm lửa.
Cô không biết uống bia, cũng khong biết hút thuốc, vừa mới hút một hơi thì đã sặc khói vào trong cổ họng, nước mắt muốn ứa ra. Lồng ngực cũng bị khói thuốc hun cho khó chịu cực kì.
Thể nhưng Mộ Sở lại hưởng thụ cảm giác khó chịu ấy. Chỉ có thế này mới có thể khỏa lấp đau đớn dưới đáy lòng cô, chỉ có làm thế mới khiến cho cô quên đi bao đau đớn trong lòng mình.
- Khụ khụ...
Mộ Sở sặc mấy cái, khói thuốc tràn ra khỏi miệng mũi làm mờ hai mắt cô. Cô ngửa cổ dốc bia vào miệng ừng ực, cuối cùng, nước mắt ầng ậng đong đầy trong khóe mắt.
Cô nén tiếng khóc òa, nức nở thì thầm với người mẹ dưới mộ:
- Mẹ ơi... con khổ quá mẹ ơi...
Nói xong, cô khóc òa lên. Bàn tay đưa lên lau nước mắt chẳng làm sao ngăn được cơn nức nở.
Cuối cùng, cô mặc kệ, buông tay xuống.
Và rồi ngửa cổ nốc một hơi cạn sạch lon bia.
Cô không biết mình phải uống bao nhiêu thì mới có thể đè nén hết thảy nỗi đau xa xót dâng tràn nơi lồng ngực.
Khi trước, lúc mẹ rời xa nhân thế, cô hận Tần Vệ Quốc thấu tận tim gan, cô hận Lâm Lệ Lan xuất hiện phá hủy gia đình hoàn mỹ mà cô đang có. Thế nhưng đến tận bây giờ cô mới hiểu được, thì ra chỉ có cô mới thấy gia đình ấy hoàn mỹ mà thôi.
Gia đình của cô ngay từ thuở ban đầu đã chẳng hề hoàn mỹ! Kẻ có lỗi với gia đình ấy không chỉ có Tần Vệ Quốc mà còn có cả mẹ của cô, không khác ông ta chút nào! Nếu không phải là như thế, thì làm sao cô lại được sinh ra trên cõi đời này cơ chứ?
Khi Tần Mộ Sở đã buông bỏ khúc mắc của đời trước, thì một nỗi đau khôn cùng khác lại cuốn riết cuộc đời cô!
Ông trời đùa cợt cô sao?!
Tại sao lại tra tấn cô hết lần này đến lần khác, hại cô muốn sống không được, muốn chết không xong như vậy chứ?
Tần Mộ Sở lại mở thêm một lon bia, rồi ngửa cổ dốc vào miệng, mãi đến khi bụng không chứa nổi nữa mới chịu thôi.
Bia trào ra khóe miệng, chan lẫn cùng nước mắt.
Từng ngụm từng ngụm, chẳng nghỉ chẳng dừng.
Tần Mộ Sở vừa uống bia vừa hút thuốc.
Cuối cùng, khi bao thuốc lá rỗng tuếch và những lon bia cạn chỏng chơ dưới chân thì ý thức của Tần Mộ Sở cũng dần dần bị ăn mòn. Cô dựa vào bia mộ, nước mắt lưng tròng, cứ thế thiếp đi.
Cô mơ thấy một giấc mơ... thấy Lâu Tư Trầm.
Cô ở trong mộng nhìn mọi thứ đều lờ mơ như ngắm hoa trong sương, thậm chí còn không nhìn rõ gương mặt hắn.
Cô vươn tay muốn giữ lấy hắn, thế nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không sao giữ được. Cô khản giọng gào to tên hắn, nhưng bóng lưng của hắn cứ cách cô mỗi lúc một xa...
Mỗi lúc một xa...
Cho đến không còn thấy nữa.
Tần Mộ Sở trong giấc mộng gào khóc thất thanh.
Nước mắt thấm ướt mộ bia lạnh lẽo.
Tần Mộ Sở bị điện thoại trong túi reo vang đánh thức.
Tiếng chuông vang lên thật lâu, kêu rồi lại dừng, mãi đến khi cô không chịu nổi nữa mới lần theo âm thanh mà móc điện thoại ra.
Cô ấn nút nghe máy mà không lên tiếng, đầu dây bên kia, Lâu Tư Trầm hỏi cô bằng chất giọng trầm thấp dễ nghe:
- Đi đâu thế?
Bấy giờ Tần Mộ Sở mới giật mình, ngồi dậy.
Cơn buồn ngủ bay đi sạch sẽ, bao nhiêu cồn cũng bốc hơi gần hết.
Cô nhìn thời gian trong điện thoại, không ngờ trời đã về chiều, không gian cũng bắt đầu tối xuống rồi.
Mặt đất lạnh lẽo như băng khiến cho cô rét run từng trận, cả người dường như đông cứng.
- Hửm?
Thấy Tần Mộ Sở mãi không lên tiếng, Lâu Tư Trầm hỏi thêm một câu rồi nói tiếp:
- Hẹn đi Disney rồi cơ mà? Nhóc con đã xếp đồ chờ ở nhà rồi đấy, em không định cho con leo cây đấy chứ?
Bây giờ Tần Mộ Sở mới nhớ ra lời hẹn của mình và hắn:
- Em về ngay đây!
Nói đoạn, cô toan đứng dậy, song không rõ là vì bị lạnh quá lâu hay là vì ngồi quá lâu mà tay chân cô cứng đờ như đá. Cô không thể không vươn tay vịn lên bia mộ, cố sức lắm mới đứng được lên.
Máu toàn thân giờ mới bắt đầu lưu thông trở lại, mà thân mình chẳng hề ấm lên.
Lâu Tư Trầm nói:
- Để tôi đi đón em.
Mộ Sở lại cúi người nhặt nhạnh hết rác rồi mới đáp lời:
- Không cần đâu, em về ngay đây.
Mộ Sở dùng túi to đựng rác, ném vào trong thùng rác rồi ra khỏi khu nghĩa trang, đón taxi về thẳng biệt thự.
Cả ngày nay cô mới ăn có một bữa sáng, bữa trưa và bữa tối không ăn gì, thế mà cũng chẳng thấy đói.
Đừng nói ăn cơm, bây giờ cô còn chẳng có tâm trạng mà uống nước nữa là.
Lúc Mộ Sở về biệt thự thì Đuôi Nhỏ đã xách vali hành lý nhỏ của nó chờ cô trong phòng khách rồi.
Thấy Mộ Sở về, nó vui vẻ chạy ra rồi lao thẳng vào lòng cô:
- Sở Sở, cuối cùng mẹ cũng về rồi. Con với ba chờ mẹ lâu lắm rồi đó.
Lâu Tư Trầm đứng ở hành lang tầng hai, đút tay vào tui quần, nhìn cô từ trên xuống, ánh mắt sáng ngời dõi theo cô đăm đăm, chẳng nói chẳng rằng.
Mộ Sở không dám ngước lên nhìn hắn, bị hắn nhìn chằm chằm như thế, cô bắt đầu thấy hơi mất tự nhiên.
Đuôi Nhỏ nhăn mũi nói khẽ:
Mẹ ơi, trên người mẹ toàn mùi thuốc lá với mùi rượu thôi! Mẹ hút thuốc hay uống rượu thế? ... Đuôi Nhỏ nói xong, Tần Mộ Sở không biết phải che giấu sự thảm hại của mình đi đâu nữa.
Cô xấu hổ buông con bé ra:
Mẹ phải đi tắm rửa cái đã. Vâng, con chờ mẹ. Nhóc con nói xong thì hôn khẽ lên má cô một cái, chẳng ghét bỏ mùi rượu và thuốc lá nồng nặc trên người cô chút nào. Chỉ có Mộ Sở là hơi ngại với con.
Đúng là cô chẳng thể làm gương tốt cho đứa con gái bảo bối của mình được.
Mộ Sở buông Đuôi Nhỏ ra rồi vội chạy lên lầu, lúc đi qua chỗ Lâu Tư Trầm thì không dám nhìn hắn mà chỉ cúi đầu nói khẽ:
- Chờ em thêm tí nữa nhé, em đi tắm một cái.
Nói xong, cô toan đi tiếp thì bị hắn nắm lấy cổ tay.
Mộ Sở cả kinh quay lại nhìn Lâu Tư Trầm sau lưng mình, thì đối diện với một đôi mắt đen sâu không thấy đáy. Hắn chăm chú nhìn cô rồi hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Ánh mắt kia như thể muốn nhìn xuyên qua lớp bì thư kín mít.
Mãi một lúc lâu sau, lâu đến mức tài xế taxi tưởng rằng Tần Mộ Sở ngồi ở ghế sau là một bức tượng điêu khắc thì cô mới có chút phản ứng.
Cô mở bì thư rồi rút tài liệu bên trong ra.
Không đọc những dòng bên trên, mà hướng thẳng xuống ô kết quả.
Trên đó viết rõ: Quan hệ bố con.
Vẫn là bốn chữ quen thuộc này! Vẫn là bốn chữ chua chát này!
Cho dù có đấu tranh bao nhiêu cũng chẳng hề thay đổi mảy may.
Bốn chữ này như dao nhọn xuyên thẳng vào lòng cô đau buốt!
Cô kiệt sức nhắm mắt lại, dựa đầu vào lưng ghế, nước mắt tuôn như mưa.
Trước giờ phút này, cô chưa từng lường được mình và Lâu Tư Trầm lại là hai anh em cùng chung dòng máu.
Anh em?
Sao có thể như vậy được?
Chuyện này hoang đường tới mức nào chứ?
Rõ ràng là phim cẩu huyết giờ vàng mà!
Cô không tin, thế nhưng không tin thì có tác dụng gì đâu? Kết quả đã bày ra rành rành trước mắt, cô chẳng thể phản bác được điều gì.
Cô là em gái của Lâu Tư Trầm!
Thế thì quan hệ của họ chính là loạn luân!
Bệnh của Đuôi Nhỏ...
Có lẽ căn bệnh mà Đuôi Nhỏ mắc phải thật sự có liên quan tới bọn họ...
Tại sao có thể như vậy chứ?
Bàn tay cầm tài liệu siết chặt quá khiến cho tờ giấy A4 vốn bằng phẳng nhăn nhúm lại.
Nửa giờ sau, xe dừng lại ở cửa chính của khu nghĩa trang.
- Cô ơi, đến rồi ạ!
Thấy Tần Mộ Sở ngồi ghế sau cứ nhắm mắt chẳng ừ chẳng hử, tài xế tưởng là cô ngủ, bèn quay đầu lại nhắc nhở một câu.
Bấy giờ Tần Mộ Sở mới mở mắt ra, đôi mắt đỏ ngầu phủ kín sương mù. Cô lấy tiền ra đưa cho tài xế:
- Cảm ơn anh.
Rồi đẩy cửa xuống xe.
Lúc đi qua thùng rác ven đường, cô thả cả bì đựng tài liệu và tờ giấy kết quả kia vào đó, sau đó không quay đầu, không liếc mắt, như thể mình vừa mới vứt đi một tờ giấy loại rác rưởi mà thôi!
Mộ Sở mua một bó bách hợp mà mẹ mình thích nhất ở cửa nghĩa trang rồi vào siêu thị gần đó mua thêm mấy lon bia. Lúc trả tiền, thấy trước mặt nhân viên thu ngân có thuốc lá đủ màu sắc, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại nhặt một hộp rồi ném lên bàn, thanh toán cùng với mấy lon bia kia luôn.
Thuốc lá và rượu bia chẳng phải là công cụ giải sầu tốt nhất hay sao?
Tần Mộ Sở muốn thử một lần.
Cô mang theo rượu và thuốc lá, ôm hoa bách hợp, đi tới trước phần mộ của mẹ mình.
Trước mộ bia còn đặt đủ thứ đồ cúng phong phú, một bó bách hợp nằm lặng nơi đó còn chưa kịp úa tàn, xung quanh mộ không hề có cỏ dại, hết thảy gọn gàng ngăn nắp như thể có người đến tảo mộ thường xuyên.
Mộ Sở không cần đoán cũng biết người đó là ai.
Trừ Lâu Trọng Bách ra thì còn có thể là ai nữa chứ?
Mộ Sở cảm thấy mình nên cảm ơn ông ấy. Ít nhất thì ông ấy có lương tâm hơn Tần Vệ Quốc nhiều. Ông ấy thi thoảng còn tranh thủ thời gian đến đây bầu bạn với mẹ cô nữa.
Thế nhưng ngẫm lại thì cô có lập trường gì để mà chỉ trích Tần Vệ Quốc đây? Lâu Trọng Bách lại có gì khác với Tần Vệ Quốc đâu chứ? Bọn họ đều đứng núi này trông núi nọ mà thôi! Lâu Trọng Bách không tôn trọng cuộc hôn nhân của ông ấy thì mới có con với mẹ của cô, là cô đây này, chẳng phải thế sao?
Mộ Sở thực sự không hiểu cái gọi là hôn nhân ấy,
Cô không hiểu ân oán của đời trước, mà giờ đây lại càng không muốn biết.
Bởi vì hết thảy chẳng có liên quan gì đến cô cả!
Cô đặt bách hợp trước mộ mẹ mình rồi cung kính dập đầu ba cái.
Sau đó đứng lên, dịch đi mấy bước, ngồi xuống bên bia.
Cô mở mộ lon bia rồi xé một bao thuốc, đặt một điếu lên miệng, châm lửa.
Cô không biết uống bia, cũng khong biết hút thuốc, vừa mới hút một hơi thì đã sặc khói vào trong cổ họng, nước mắt muốn ứa ra. Lồng ngực cũng bị khói thuốc hun cho khó chịu cực kì.
Thể nhưng Mộ Sở lại hưởng thụ cảm giác khó chịu ấy. Chỉ có thế này mới có thể khỏa lấp đau đớn dưới đáy lòng cô, chỉ có làm thế mới khiến cho cô quên đi bao đau đớn trong lòng mình.
- Khụ khụ...
Mộ Sở sặc mấy cái, khói thuốc tràn ra khỏi miệng mũi làm mờ hai mắt cô. Cô ngửa cổ dốc bia vào miệng ừng ực, cuối cùng, nước mắt ầng ậng đong đầy trong khóe mắt.
Cô nén tiếng khóc òa, nức nở thì thầm với người mẹ dưới mộ:
- Mẹ ơi... con khổ quá mẹ ơi...
Nói xong, cô khóc òa lên. Bàn tay đưa lên lau nước mắt chẳng làm sao ngăn được cơn nức nở.
Cuối cùng, cô mặc kệ, buông tay xuống.
Và rồi ngửa cổ nốc một hơi cạn sạch lon bia.
Cô không biết mình phải uống bao nhiêu thì mới có thể đè nén hết thảy nỗi đau xa xót dâng tràn nơi lồng ngực.
Khi trước, lúc mẹ rời xa nhân thế, cô hận Tần Vệ Quốc thấu tận tim gan, cô hận Lâm Lệ Lan xuất hiện phá hủy gia đình hoàn mỹ mà cô đang có. Thế nhưng đến tận bây giờ cô mới hiểu được, thì ra chỉ có cô mới thấy gia đình ấy hoàn mỹ mà thôi.
Gia đình của cô ngay từ thuở ban đầu đã chẳng hề hoàn mỹ! Kẻ có lỗi với gia đình ấy không chỉ có Tần Vệ Quốc mà còn có cả mẹ của cô, không khác ông ta chút nào! Nếu không phải là như thế, thì làm sao cô lại được sinh ra trên cõi đời này cơ chứ?
Khi Tần Mộ Sở đã buông bỏ khúc mắc của đời trước, thì một nỗi đau khôn cùng khác lại cuốn riết cuộc đời cô!
Ông trời đùa cợt cô sao?!
Tại sao lại tra tấn cô hết lần này đến lần khác, hại cô muốn sống không được, muốn chết không xong như vậy chứ?
Tần Mộ Sở lại mở thêm một lon bia, rồi ngửa cổ dốc vào miệng, mãi đến khi bụng không chứa nổi nữa mới chịu thôi.
Bia trào ra khóe miệng, chan lẫn cùng nước mắt.
Từng ngụm từng ngụm, chẳng nghỉ chẳng dừng.
Tần Mộ Sở vừa uống bia vừa hút thuốc.
Cuối cùng, khi bao thuốc lá rỗng tuếch và những lon bia cạn chỏng chơ dưới chân thì ý thức của Tần Mộ Sở cũng dần dần bị ăn mòn. Cô dựa vào bia mộ, nước mắt lưng tròng, cứ thế thiếp đi.
Cô mơ thấy một giấc mơ... thấy Lâu Tư Trầm.
Cô ở trong mộng nhìn mọi thứ đều lờ mơ như ngắm hoa trong sương, thậm chí còn không nhìn rõ gương mặt hắn.
Cô vươn tay muốn giữ lấy hắn, thế nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không sao giữ được. Cô khản giọng gào to tên hắn, nhưng bóng lưng của hắn cứ cách cô mỗi lúc một xa...
Mỗi lúc một xa...
Cho đến không còn thấy nữa.
Tần Mộ Sở trong giấc mộng gào khóc thất thanh.
Nước mắt thấm ướt mộ bia lạnh lẽo.
Tần Mộ Sở bị điện thoại trong túi reo vang đánh thức.
Tiếng chuông vang lên thật lâu, kêu rồi lại dừng, mãi đến khi cô không chịu nổi nữa mới lần theo âm thanh mà móc điện thoại ra.
Cô ấn nút nghe máy mà không lên tiếng, đầu dây bên kia, Lâu Tư Trầm hỏi cô bằng chất giọng trầm thấp dễ nghe:
- Đi đâu thế?
Bấy giờ Tần Mộ Sở mới giật mình, ngồi dậy.
Cơn buồn ngủ bay đi sạch sẽ, bao nhiêu cồn cũng bốc hơi gần hết.
Cô nhìn thời gian trong điện thoại, không ngờ trời đã về chiều, không gian cũng bắt đầu tối xuống rồi.
Mặt đất lạnh lẽo như băng khiến cho cô rét run từng trận, cả người dường như đông cứng.
- Hửm?
Thấy Tần Mộ Sở mãi không lên tiếng, Lâu Tư Trầm hỏi thêm một câu rồi nói tiếp:
- Hẹn đi Disney rồi cơ mà? Nhóc con đã xếp đồ chờ ở nhà rồi đấy, em không định cho con leo cây đấy chứ?
Bây giờ Tần Mộ Sở mới nhớ ra lời hẹn của mình và hắn:
- Em về ngay đây!
Nói đoạn, cô toan đứng dậy, song không rõ là vì bị lạnh quá lâu hay là vì ngồi quá lâu mà tay chân cô cứng đờ như đá. Cô không thể không vươn tay vịn lên bia mộ, cố sức lắm mới đứng được lên.
Máu toàn thân giờ mới bắt đầu lưu thông trở lại, mà thân mình chẳng hề ấm lên.
Lâu Tư Trầm nói:
- Để tôi đi đón em.
Mộ Sở lại cúi người nhặt nhạnh hết rác rồi mới đáp lời:
- Không cần đâu, em về ngay đây.
Mộ Sở dùng túi to đựng rác, ném vào trong thùng rác rồi ra khỏi khu nghĩa trang, đón taxi về thẳng biệt thự.
Cả ngày nay cô mới ăn có một bữa sáng, bữa trưa và bữa tối không ăn gì, thế mà cũng chẳng thấy đói.
Đừng nói ăn cơm, bây giờ cô còn chẳng có tâm trạng mà uống nước nữa là.
Lúc Mộ Sở về biệt thự thì Đuôi Nhỏ đã xách vali hành lý nhỏ của nó chờ cô trong phòng khách rồi.
Thấy Mộ Sở về, nó vui vẻ chạy ra rồi lao thẳng vào lòng cô:
- Sở Sở, cuối cùng mẹ cũng về rồi. Con với ba chờ mẹ lâu lắm rồi đó.
Lâu Tư Trầm đứng ở hành lang tầng hai, đút tay vào tui quần, nhìn cô từ trên xuống, ánh mắt sáng ngời dõi theo cô đăm đăm, chẳng nói chẳng rằng.
Mộ Sở không dám ngước lên nhìn hắn, bị hắn nhìn chằm chằm như thế, cô bắt đầu thấy hơi mất tự nhiên.
Đuôi Nhỏ nhăn mũi nói khẽ:
Mẹ ơi, trên người mẹ toàn mùi thuốc lá với mùi rượu thôi! Mẹ hút thuốc hay uống rượu thế? ... Đuôi Nhỏ nói xong, Tần Mộ Sở không biết phải che giấu sự thảm hại của mình đi đâu nữa.
Cô xấu hổ buông con bé ra:
Mẹ phải đi tắm rửa cái đã. Vâng, con chờ mẹ. Nhóc con nói xong thì hôn khẽ lên má cô một cái, chẳng ghét bỏ mùi rượu và thuốc lá nồng nặc trên người cô chút nào. Chỉ có Mộ Sở là hơi ngại với con.
Đúng là cô chẳng thể làm gương tốt cho đứa con gái bảo bối của mình được.
Mộ Sở buông Đuôi Nhỏ ra rồi vội chạy lên lầu, lúc đi qua chỗ Lâu Tư Trầm thì không dám nhìn hắn mà chỉ cúi đầu nói khẽ:
- Chờ em thêm tí nữa nhé, em đi tắm một cái.
Nói xong, cô toan đi tiếp thì bị hắn nắm lấy cổ tay.
Mộ Sở cả kinh quay lại nhìn Lâu Tư Trầm sau lưng mình, thì đối diện với một đôi mắt đen sâu không thấy đáy. Hắn chăm chú nhìn cô rồi hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.