Chương 278
Bộ Tòng Dung
23/04/2019
Bây giờ Mộ Sở mới bừng tỉnh, cô cũng không thèm mặc quần áo nữa mà phi thẳng lên giường trùm chăn lại, bọn mình kín mít, chỉ để hở mỗi cái đầu:
- Sao anh vào mà không gõ cửa?
Ánh mắt Lâu Tư Trầm nhìn Tần Mộ Sở nóng rực lên.
Hắn nhìn chiếc quần nhỏ của mình từng được cô mặc rồi cởi ra để ở đầu giường.
Mộ Sở chú ý thấy tầm mắt ấy.
Cô xấu hổ đỏ bừng cả mặt.
Thế là cô bèn vươn tay vo chiếc quần nhỏ ấy thành một cụ rồi nhét vào trong chăn, đầu cũng chui vào chăn luôn, nói lí nha lí nhí:
- Tí nữa em giặt rồi trả anh sau...
Có vẻ Lâu Tư Trầm đồng ý.
Hắn quay người đi ra ngoài.
Tần Mộ Sở nghe thấy tiếng hắn mở cửa ra.
Cô lặng lẽ thò đầu ra thì thấy Lâu Tư Trầm cũng đang ngoảnh lại nhìn mình, vẻ mặt còn có chút trêu tức:
Thì ra em vẫn nhớ hai chữ “xấu hổ” viết thế nào à? ... Mộ Sở muốn quăng cái quần nhỏ trong tay vào mặt hắn luôn!
- Ăn cơm.
Lâu Tư Trầm bỏ lại hai chữ rồi đi thẳng ra cửa.
Mộ Sở thay quần áo xuống lầu, không ngờ dưới lầu đã có thêm mấy người.
Lâu Tư Trầm đang ngồi trên sofa đơn ở phòng khách độc báo, Lục Ngạn Diễm nằm bò trên salon, Tiết Bỉnh và Lý Vi An đứng một bên chờ mệnh lệnh.
- Thiếu phu nhân.
Tiết Bỉnh là người đầu tiên nhận ra Mộ Sở đã xuống lầu.
- Chị ba!
Lục Ngạn Diễm nhiệt tình gọi, sau đó ngồi thẳng người lên mà vẫy cô:
- Ngồi đây đi, ngồi đây.
Bấy giờ Lâu Tư Trầm mới dời mắt khỏi tờ báo, ánh mắt của Tần Mộ Sở rơi vào hai đầm sâu trong mắt hắn. Cô vội vàng quay đi, hai má ửng hồng ngượng ngùng.
Sau đó Mộ Sở đi về phía Lục Ngạn Diễm.
Lục Ngạn Diễm vội vàng nhường chỗ cho cô:
Hôm qua chị ba ngủ ngon không? ... Hỏi cái kiểu gì thế?
- Cũng không tệ lắm.
Lục Ngạn Diễm nhìn Lâu Tư Trầm bằng ánh mắt đầy thâm ý:
- Sao em thấy anh ba trông như mất ngủ ấy thế?
Lâu Tư Trầm nhìn Lục Ngạn Diễm bằng ánh mắt sắc lẻm:
Lục Tứ, cậu không định về nước nữa phải không? Chị ba ơi cứu em! Anh ba ảnh bắt nạt em kìa! Lục Ngạn Diễm kêu gào với Mộ Sở.
- ...
Mộ Sở còn biết nói gì đây?
Ánh mắt sâu thẳm của Lâu Tư Trầm lại nhìn sang Tần Mộ Sở, cô chỉ thấy ánh nhìn ấy như xoáy thẳng vào lòng mình, khiến cho trái tim cô đập boong boong không ngớt.
Sau đó Lục Ngạn Diễm nói nhỏ bên tai cô:
- Chị ba à, mấy năm nay anh ba em chưa chạm vào phụ nữ đâu, chị cứ lượn lờ trước mặt anh ấy như thế mà không sợ anh ba em nghẹn chết à?
Lục Ngạn Diễm vừa nói xong thì một tờ báo đã quăng ngay vào mặt anh ta. Lâu Tư Trầm hạ lệnh lạnh tanh:
Vi An, ném tên này ra ngoài. Vâng! Lý Vi An nhận lệnh xong thì lôi cổ Lục Ngạn Diễm đi.
- Chị ba ơi!!!
Lục Ngạn Diễm vẫn còn muốn xin Mộ Sở giúp đỡ.
Tần Mộ Sở rướn cổ hô lên với bóng anh ta xa dần:
Vi An à, nhớ ném xa chút cho đỡ chướng mắt nhé! Ông đệch! Cái gì gọi là phu xướng phụ tùy?! Chính là cảnh tượng trước mắt anh ta đây!
- Chị ba, chị qua cầu rút ván, chị không hiểu lòng người tốt! Em còn oan hơn cả Đậu Nga nữa chị ơi!!!
Lục Ngạn Diễm vẫn còn đang kêu gào trong tuyệt vọng.
Lâu Tư Trầm nhìn mà coi như không thấy. Hắn bỏ tờ báo cuối cùng trong tay xuống rồi nói với Tần Mộ Sở:
Ăn cơm thôi. Vâng. Mộ Sở đứng dậy đi cùng hắn vào phòng ăn.
Câu nói của Lục Ngạn Diễm vẫn còn quay vòng vòng trong đầu cô.
Mấy năm nay hắn không chạm vào phụ nữ ư? Mấy năm là bao nhiêu năm? Ba năm, bốn năm, hay là năm năm, sáu năm?
Lâu Tư Trầm nhận ra suy nghĩ của Tần Mộ Sở, hắn gõ nhẹ lên mặt bàn, nhắc nhở:
- Ăn cơm đi.
Bấy giờ Tần Mộ Sở mới hồi thần.
Cô cắn đũa, rối rắm một lát rồi dán mặt lại gần hắn mà liều chết hỏi một câu:
Chủ nhiệm Lâu, mấy năm anh không chạm vào phụ nữ rồi? ... Lâu Tư Trầm nhìn cô, ánh mắt như đọng thành thực thể.
Cô bị hắn nhìn mà hoảng cả hồn.
Ánh mắt hắn nóng như hai luồng lửa chiếu thẳng vào mặt cô, nóng bỏng, nóng bỏng, khiến cho sắc hồng trên bờ má lan tràn xuống tận cổ. Mộ Sở ngại ngùng cúi đầu xuống:
Thôi, anh cứ xem như em chưa hỏi gì đi. Ừ. Lâu Tư Trầm thong dong đáp rồi cúi xuống ăn cơm rất tự nhiên.
Ơ?
Ừ á?
Thế thôi à?
Thái độ này...
Mộ Sở ngu mặt ra luôn.
Ừ nghĩa là thế nào?
Mộ Sở phát điên trong lòng, cô đã tò mò thì chớ, bị hắn trêu bằng câu nói ỡm ờ ấy thì lại càng tò mò hơn!
- Tập trung ăn cơm đi!
Lâu Tư Trầm là người hiểu rõ cô nhất trên thế gian này. Chỉ cần nhìn một ánh mắt hay một động tác nhỏ của cô là hắn có thể biết cô đang nghĩ gì ngay.
- ... Dạ.
Mộ Sở bị hắn nhìn thấu tâm tư thì hơi buồn bực. Cô bĩu môi một cái rồi bắt đầu ăn cơm.
Lục Ngạn Diễm bị Lý Vi An ném đi đã quay về. Anh ta ngồi xuống bàn rồi vẫy tay với người hầu, chẳng khách khí chút nào:
- Lấy thêm cho tôi một bộ bát đũa nhé!
Đúng là chẳng hề khách khí chút nào thật.
Sau bữa cơm, Lục Ngạn Diễm, Tiết Bỉnh và Lý Vi An lại biến mất không thấy tăm hơi, chắc là ai về nhà nấy rồi. Trong phòng khách chỉ còn mỗi một mình Lâu Tư Trầm ngồi đọc sách thuốc cổ vô cùng chăm chú. Quyển sách ấy cũ lắm rồi, viền mép đã ố vàng hết, có chỗ còn rách góc te tua.
- Anh đang đọc gì đấy?
Mộ Sở sáp lại hỏi.
Lâu Tư Trầm lơ đãng gấp sách lại:
Sách thuốc. Em xem với được không? Tùy ý em. Lâu Tư Trầm đưa sách cho Tần Mộ Sở.
Tần Mộ Sở mở ra ngó một cái rồi cạn lời luôn.
Sách đã viết bằng chữ phồn thì chớ lại còn dùng văn cổ, đừng nói là đọc hết, cô hiểu được vài câu đã khó rồi.
- Không có bản dịch giản thể hả anh?
Cô trả sách lại cho hắn.
Lâu Tư Trầm nhận lấy:
- Đọc nhiều thì sẽ hiểu thôi.
Mộ Sở ngồi xuống bên cạnh hắn rồi nghiêng đầu nhìn hắn:
Chủ nhiệm Lâu à, em hỏi một câu được không? ? Lâu Tư Trầm nhìn cô nghi hoặc.
Mấy lọ thuốc không tên trên đầu giường anh chữa bệnh gì thế? Bệnh dạ dày. Mộ Sở lắc đầu.
Lâu Tư Trầm nhìn cô rất sâu:
- Vậy em nói xem là bệnh gì?
Lòng Mộ Sở đau thắt lại, cô nhìn hắn, hai mắt rưng rưng:
Chân anh cũng không bị thương vì tai nạn giao thông đúng không? Tôi chỉ trả lời em một câu thôi. Nhưng mà anh nói dối. Tôi không nói dối, trong đó đúng là có một lọ thuốc dạ dày. Những lọ khác thì sao? Em nói là chỉ hỏi một câu. Bây giờ em muốn hỏi hai rồi! Mộ Sở sốt ruột.
- Muốn đi đâu chơi không?
Lâu Tư Trầm chuyển đề tài một cách vụng về, rõ ràng là không muốn nói tiếp chuyện ban nãy nữa.
Thế nhưng Tần Mộ Sở không muốn dừng lại ở đây.
Em lấy mỗi lọ một viên. Tôi biết. Rồi mang đến bệnh viện kiểm tra à? Anh biết hả? Mộ Sở cảm thấy hơi thất bại, hai vai rũ xuống:
Quả nhiên chẳng có chuyện gì thoát khỏi mắt của anh, cho nên anh cũng biết có nhiều loại thuốc em không kiểm tra ra đúng không? Còn hai ngày thôi, có muốn đi đâu chơi không? Lâu Tư Trầm lại hỏi.
Ý là, hắn không muốn nói tiếp chủ đề này nữa.
Mộ Sở đành từ bỏ.
Cô lắc đầu:
Em chẳng muốn đi đâu cả. Chỗ này có gì ngoài sòng bạc đâu. Em muốn đánh bạc thì đi chơi chút cũng được. Mộ Sở nhìn hắn mà kinh ngạc:
Em không nghe nhầm chứ? Anh bảo em đi đánh bạc á? Thi thoảng phóng túng chút thì có làm sao? Ở đó đánh lớn lắm đấy. Em nghĩ tôi không chơi được à? ... Mộ Sở chưa bao giờ nghĩ như thế cả.
- Có muốn đi không?
Lâu Tư Trầm hỏi.
- Đi!
Mộ Sở gật đầu như gà mổ thóc, trong lòng khấp khởi hưng phấn:
- Em chưa đi đánh bạc bao giờ đâu, nếu em đánh thua hết gia sản nhà anh thì làm thế nào?
Lâu Tư Trầm híp mắt:
Muốn thua hết gia sản của tôi, nói dễ hơn làm nhiều. Kiêu thế! Thử xem! Được, bao giờ mình đi? Mộ Sở đã nóng lòng muốn thử lắm rồi.
- Tối đi! Không chơi quá lâu, chúng ta đi chơi thử thôi.
Chơi thử?
Nghe hay lắm!
Mộ Sở bỗng nhớ tới mấy câu nói của Lục Ngạn Diễm ban nãy:
Trước đây anh đã đi chưa? Ít đi. Thế nghĩa là đi rồi à? Thi thoảng. Lâu Tư Trầm không phải người ham mấy món này.
Sex, cờ bạc và ma túy chưa từng có hấp dẫn gì với hắn.
- Ở đó có gái đẹp không?
Mộ Sở thử lái đề tài tới gần vấn đề mình muốn biết.
Chắc là không ít. Có gái không đứng đắn không? Gái nào mà không đứng đắn? Lâu Tư Trầm nói với vẻ khó hiểu lắm.
Thì gái làm cái nghề ấy ấy.. Nghề gì mới được chứ? Lâu Tư Trầm ra vẻ khó hiểu.
Gái ngành! Hiểu chưa? À... Có không? Nhiều lắm. Anh có bao giờ tìm loại gái đó không? Thực ra đây mới là câu mà Tần Mộ Sở muốn hỏi hắn nhất.
- Đàn ông các anh thích tiêu tiền để chơi đám gái bên ngoài lắm mà. Anh thì sao? Anh có làm thế không?
Mộ Sở áp sát khuôn mặt hoàn mỹ của hắn mà hỏi, hỏi xong còn nói:
- Khoan đã, trước khi trả lời, anh phải cam đoan với em là anh không nói dối!
Lâu Tư Trầm nhướn mày, trầm giọng nói với Tần Mộ Sở:
Tôi mất 100 vạn để ngủ với em đấy, có tính không? .... Xí! Tần Mộ Sở đỏ mặt mắng hắn:
- Em nói cái loại đàn bà bán thịt mà sống kia kìa!
Lâu Tư Trầm híp mắt:
Em nghĩ tôi cần đàn bà mà lại phải đến cái chỗ trăng hoa như thế à? ... Mộ Sở rụt vai:
- Nói cũng phải, Lâu Tư Trầm anh là ai cơ chứ? Muốn đẹp trai có đẹp trai, muốn khí chất có khí chất, muốn tiền có thừa tiền, anh mà muốn người phụ nữ nào thì chỉ cần nhích ngón tay một cái thôi mà. Cho nên mấy năm nay anh lên giường cùng nhiều cô lắm rồi chứ gì?
Lâu Tư Trầm nhìn Tần Mộ Sở đăm đăm, ánh mắt hơi thoáng ý cười:
- Phụ nữ khác, tôi chẳng buồn chạm tới một ngón tay đâu.
- Sao anh vào mà không gõ cửa?
Ánh mắt Lâu Tư Trầm nhìn Tần Mộ Sở nóng rực lên.
Hắn nhìn chiếc quần nhỏ của mình từng được cô mặc rồi cởi ra để ở đầu giường.
Mộ Sở chú ý thấy tầm mắt ấy.
Cô xấu hổ đỏ bừng cả mặt.
Thế là cô bèn vươn tay vo chiếc quần nhỏ ấy thành một cụ rồi nhét vào trong chăn, đầu cũng chui vào chăn luôn, nói lí nha lí nhí:
- Tí nữa em giặt rồi trả anh sau...
Có vẻ Lâu Tư Trầm đồng ý.
Hắn quay người đi ra ngoài.
Tần Mộ Sở nghe thấy tiếng hắn mở cửa ra.
Cô lặng lẽ thò đầu ra thì thấy Lâu Tư Trầm cũng đang ngoảnh lại nhìn mình, vẻ mặt còn có chút trêu tức:
Thì ra em vẫn nhớ hai chữ “xấu hổ” viết thế nào à? ... Mộ Sở muốn quăng cái quần nhỏ trong tay vào mặt hắn luôn!
- Ăn cơm.
Lâu Tư Trầm bỏ lại hai chữ rồi đi thẳng ra cửa.
Mộ Sở thay quần áo xuống lầu, không ngờ dưới lầu đã có thêm mấy người.
Lâu Tư Trầm đang ngồi trên sofa đơn ở phòng khách độc báo, Lục Ngạn Diễm nằm bò trên salon, Tiết Bỉnh và Lý Vi An đứng một bên chờ mệnh lệnh.
- Thiếu phu nhân.
Tiết Bỉnh là người đầu tiên nhận ra Mộ Sở đã xuống lầu.
- Chị ba!
Lục Ngạn Diễm nhiệt tình gọi, sau đó ngồi thẳng người lên mà vẫy cô:
- Ngồi đây đi, ngồi đây.
Bấy giờ Lâu Tư Trầm mới dời mắt khỏi tờ báo, ánh mắt của Tần Mộ Sở rơi vào hai đầm sâu trong mắt hắn. Cô vội vàng quay đi, hai má ửng hồng ngượng ngùng.
Sau đó Mộ Sở đi về phía Lục Ngạn Diễm.
Lục Ngạn Diễm vội vàng nhường chỗ cho cô:
Hôm qua chị ba ngủ ngon không? ... Hỏi cái kiểu gì thế?
- Cũng không tệ lắm.
Lục Ngạn Diễm nhìn Lâu Tư Trầm bằng ánh mắt đầy thâm ý:
- Sao em thấy anh ba trông như mất ngủ ấy thế?
Lâu Tư Trầm nhìn Lục Ngạn Diễm bằng ánh mắt sắc lẻm:
Lục Tứ, cậu không định về nước nữa phải không? Chị ba ơi cứu em! Anh ba ảnh bắt nạt em kìa! Lục Ngạn Diễm kêu gào với Mộ Sở.
- ...
Mộ Sở còn biết nói gì đây?
Ánh mắt sâu thẳm của Lâu Tư Trầm lại nhìn sang Tần Mộ Sở, cô chỉ thấy ánh nhìn ấy như xoáy thẳng vào lòng mình, khiến cho trái tim cô đập boong boong không ngớt.
Sau đó Lục Ngạn Diễm nói nhỏ bên tai cô:
- Chị ba à, mấy năm nay anh ba em chưa chạm vào phụ nữ đâu, chị cứ lượn lờ trước mặt anh ấy như thế mà không sợ anh ba em nghẹn chết à?
Lục Ngạn Diễm vừa nói xong thì một tờ báo đã quăng ngay vào mặt anh ta. Lâu Tư Trầm hạ lệnh lạnh tanh:
Vi An, ném tên này ra ngoài. Vâng! Lý Vi An nhận lệnh xong thì lôi cổ Lục Ngạn Diễm đi.
- Chị ba ơi!!!
Lục Ngạn Diễm vẫn còn muốn xin Mộ Sở giúp đỡ.
Tần Mộ Sở rướn cổ hô lên với bóng anh ta xa dần:
Vi An à, nhớ ném xa chút cho đỡ chướng mắt nhé! Ông đệch! Cái gì gọi là phu xướng phụ tùy?! Chính là cảnh tượng trước mắt anh ta đây!
- Chị ba, chị qua cầu rút ván, chị không hiểu lòng người tốt! Em còn oan hơn cả Đậu Nga nữa chị ơi!!!
Lục Ngạn Diễm vẫn còn đang kêu gào trong tuyệt vọng.
Lâu Tư Trầm nhìn mà coi như không thấy. Hắn bỏ tờ báo cuối cùng trong tay xuống rồi nói với Tần Mộ Sở:
Ăn cơm thôi. Vâng. Mộ Sở đứng dậy đi cùng hắn vào phòng ăn.
Câu nói của Lục Ngạn Diễm vẫn còn quay vòng vòng trong đầu cô.
Mấy năm nay hắn không chạm vào phụ nữ ư? Mấy năm là bao nhiêu năm? Ba năm, bốn năm, hay là năm năm, sáu năm?
Lâu Tư Trầm nhận ra suy nghĩ của Tần Mộ Sở, hắn gõ nhẹ lên mặt bàn, nhắc nhở:
- Ăn cơm đi.
Bấy giờ Tần Mộ Sở mới hồi thần.
Cô cắn đũa, rối rắm một lát rồi dán mặt lại gần hắn mà liều chết hỏi một câu:
Chủ nhiệm Lâu, mấy năm anh không chạm vào phụ nữ rồi? ... Lâu Tư Trầm nhìn cô, ánh mắt như đọng thành thực thể.
Cô bị hắn nhìn mà hoảng cả hồn.
Ánh mắt hắn nóng như hai luồng lửa chiếu thẳng vào mặt cô, nóng bỏng, nóng bỏng, khiến cho sắc hồng trên bờ má lan tràn xuống tận cổ. Mộ Sở ngại ngùng cúi đầu xuống:
Thôi, anh cứ xem như em chưa hỏi gì đi. Ừ. Lâu Tư Trầm thong dong đáp rồi cúi xuống ăn cơm rất tự nhiên.
Ơ?
Ừ á?
Thế thôi à?
Thái độ này...
Mộ Sở ngu mặt ra luôn.
Ừ nghĩa là thế nào?
Mộ Sở phát điên trong lòng, cô đã tò mò thì chớ, bị hắn trêu bằng câu nói ỡm ờ ấy thì lại càng tò mò hơn!
- Tập trung ăn cơm đi!
Lâu Tư Trầm là người hiểu rõ cô nhất trên thế gian này. Chỉ cần nhìn một ánh mắt hay một động tác nhỏ của cô là hắn có thể biết cô đang nghĩ gì ngay.
- ... Dạ.
Mộ Sở bị hắn nhìn thấu tâm tư thì hơi buồn bực. Cô bĩu môi một cái rồi bắt đầu ăn cơm.
Lục Ngạn Diễm bị Lý Vi An ném đi đã quay về. Anh ta ngồi xuống bàn rồi vẫy tay với người hầu, chẳng khách khí chút nào:
- Lấy thêm cho tôi một bộ bát đũa nhé!
Đúng là chẳng hề khách khí chút nào thật.
Sau bữa cơm, Lục Ngạn Diễm, Tiết Bỉnh và Lý Vi An lại biến mất không thấy tăm hơi, chắc là ai về nhà nấy rồi. Trong phòng khách chỉ còn mỗi một mình Lâu Tư Trầm ngồi đọc sách thuốc cổ vô cùng chăm chú. Quyển sách ấy cũ lắm rồi, viền mép đã ố vàng hết, có chỗ còn rách góc te tua.
- Anh đang đọc gì đấy?
Mộ Sở sáp lại hỏi.
Lâu Tư Trầm lơ đãng gấp sách lại:
Sách thuốc. Em xem với được không? Tùy ý em. Lâu Tư Trầm đưa sách cho Tần Mộ Sở.
Tần Mộ Sở mở ra ngó một cái rồi cạn lời luôn.
Sách đã viết bằng chữ phồn thì chớ lại còn dùng văn cổ, đừng nói là đọc hết, cô hiểu được vài câu đã khó rồi.
- Không có bản dịch giản thể hả anh?
Cô trả sách lại cho hắn.
Lâu Tư Trầm nhận lấy:
- Đọc nhiều thì sẽ hiểu thôi.
Mộ Sở ngồi xuống bên cạnh hắn rồi nghiêng đầu nhìn hắn:
Chủ nhiệm Lâu à, em hỏi một câu được không? ? Lâu Tư Trầm nhìn cô nghi hoặc.
Mấy lọ thuốc không tên trên đầu giường anh chữa bệnh gì thế? Bệnh dạ dày. Mộ Sở lắc đầu.
Lâu Tư Trầm nhìn cô rất sâu:
- Vậy em nói xem là bệnh gì?
Lòng Mộ Sở đau thắt lại, cô nhìn hắn, hai mắt rưng rưng:
Chân anh cũng không bị thương vì tai nạn giao thông đúng không? Tôi chỉ trả lời em một câu thôi. Nhưng mà anh nói dối. Tôi không nói dối, trong đó đúng là có một lọ thuốc dạ dày. Những lọ khác thì sao? Em nói là chỉ hỏi một câu. Bây giờ em muốn hỏi hai rồi! Mộ Sở sốt ruột.
- Muốn đi đâu chơi không?
Lâu Tư Trầm chuyển đề tài một cách vụng về, rõ ràng là không muốn nói tiếp chuyện ban nãy nữa.
Thế nhưng Tần Mộ Sở không muốn dừng lại ở đây.
Em lấy mỗi lọ một viên. Tôi biết. Rồi mang đến bệnh viện kiểm tra à? Anh biết hả? Mộ Sở cảm thấy hơi thất bại, hai vai rũ xuống:
Quả nhiên chẳng có chuyện gì thoát khỏi mắt của anh, cho nên anh cũng biết có nhiều loại thuốc em không kiểm tra ra đúng không? Còn hai ngày thôi, có muốn đi đâu chơi không? Lâu Tư Trầm lại hỏi.
Ý là, hắn không muốn nói tiếp chủ đề này nữa.
Mộ Sở đành từ bỏ.
Cô lắc đầu:
Em chẳng muốn đi đâu cả. Chỗ này có gì ngoài sòng bạc đâu. Em muốn đánh bạc thì đi chơi chút cũng được. Mộ Sở nhìn hắn mà kinh ngạc:
Em không nghe nhầm chứ? Anh bảo em đi đánh bạc á? Thi thoảng phóng túng chút thì có làm sao? Ở đó đánh lớn lắm đấy. Em nghĩ tôi không chơi được à? ... Mộ Sở chưa bao giờ nghĩ như thế cả.
- Có muốn đi không?
Lâu Tư Trầm hỏi.
- Đi!
Mộ Sở gật đầu như gà mổ thóc, trong lòng khấp khởi hưng phấn:
- Em chưa đi đánh bạc bao giờ đâu, nếu em đánh thua hết gia sản nhà anh thì làm thế nào?
Lâu Tư Trầm híp mắt:
Muốn thua hết gia sản của tôi, nói dễ hơn làm nhiều. Kiêu thế! Thử xem! Được, bao giờ mình đi? Mộ Sở đã nóng lòng muốn thử lắm rồi.
- Tối đi! Không chơi quá lâu, chúng ta đi chơi thử thôi.
Chơi thử?
Nghe hay lắm!
Mộ Sở bỗng nhớ tới mấy câu nói của Lục Ngạn Diễm ban nãy:
Trước đây anh đã đi chưa? Ít đi. Thế nghĩa là đi rồi à? Thi thoảng. Lâu Tư Trầm không phải người ham mấy món này.
Sex, cờ bạc và ma túy chưa từng có hấp dẫn gì với hắn.
- Ở đó có gái đẹp không?
Mộ Sở thử lái đề tài tới gần vấn đề mình muốn biết.
Chắc là không ít. Có gái không đứng đắn không? Gái nào mà không đứng đắn? Lâu Tư Trầm nói với vẻ khó hiểu lắm.
Thì gái làm cái nghề ấy ấy.. Nghề gì mới được chứ? Lâu Tư Trầm ra vẻ khó hiểu.
Gái ngành! Hiểu chưa? À... Có không? Nhiều lắm. Anh có bao giờ tìm loại gái đó không? Thực ra đây mới là câu mà Tần Mộ Sở muốn hỏi hắn nhất.
- Đàn ông các anh thích tiêu tiền để chơi đám gái bên ngoài lắm mà. Anh thì sao? Anh có làm thế không?
Mộ Sở áp sát khuôn mặt hoàn mỹ của hắn mà hỏi, hỏi xong còn nói:
- Khoan đã, trước khi trả lời, anh phải cam đoan với em là anh không nói dối!
Lâu Tư Trầm nhướn mày, trầm giọng nói với Tần Mộ Sở:
Tôi mất 100 vạn để ngủ với em đấy, có tính không? .... Xí! Tần Mộ Sở đỏ mặt mắng hắn:
- Em nói cái loại đàn bà bán thịt mà sống kia kìa!
Lâu Tư Trầm híp mắt:
Em nghĩ tôi cần đàn bà mà lại phải đến cái chỗ trăng hoa như thế à? ... Mộ Sở rụt vai:
- Nói cũng phải, Lâu Tư Trầm anh là ai cơ chứ? Muốn đẹp trai có đẹp trai, muốn khí chất có khí chất, muốn tiền có thừa tiền, anh mà muốn người phụ nữ nào thì chỉ cần nhích ngón tay một cái thôi mà. Cho nên mấy năm nay anh lên giường cùng nhiều cô lắm rồi chứ gì?
Lâu Tư Trầm nhìn Tần Mộ Sở đăm đăm, ánh mắt hơi thoáng ý cười:
- Phụ nữ khác, tôi chẳng buồn chạm tới một ngón tay đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.