Chương 315
Bộ Tòng Dung
23/04/2019
Anh nghĩ chắc mình điên thật rồi!
Đây chỉ là xa nhau thời gian ngắn mà thôi, hơn nữa dù có xa nhau thật thì sao? Chẳng lẽ anh lại vì điều đó mà đau lòng ư? Thậm chí còn rơi nước mắt vì thế nữa?!
Từ bao giờ mà anh lại ỷ lại ở Lương Cận Nghiêu đến thế rồi?
Chỉ là sâu trong lòng anh lại rõ ràng vì sự rời đi của gã mà khó chịu, đây là vì sao?
Thậm chí anh còn có xúc động muốn giữ người kia lại, nhìn bóng dáng Lương Cận Nghiêu bước đi anh chỉ thấy lòng nghẹn đến khó chịu! Trong đầu như bị chèn vào một đống vải bông khiến anh không tài nào thở nổi.
Lương Cận Nghiêu xách ba lô đi được khoảng hai mươi bước lại đột ngột dừng lại.
Gã vứt ba lô xuống rồi quay người, đi nhanh về phía Lư Viễn.
Càng tới gần bước chân gã càng nhanh hơn, nhanh hơn nữa.
Lư Viễn ngơ ngẩn nhìn người đàn ông càng lúc càng đến gần mình kia, không đợi anh hoàn hồn thì trước mắt đã tối sầm lại, một bóng đen đổ ào xuống người anh, đôi môi lạnh lẽo lập tức che kín môi anh lại. Sau đó bàn tay to lớn của Lương Cận Nghiêu đỡ lấy cổ anh, bắt anh ngửa ra sau để đón nhận nụ hôn sâu này dễ dàng hơn.
Một giây dó trái tim Lư Viễn như thể sắp xé rách lồng ngực lao ra!
Anh nghĩ người đàn ông lúc nào cũng thừa mứa hormone đàn ông như Lương Cận Nghiêu có lẽ bất kể là nam hay nữ cũng khó lòng mà chống đỡ được.
Lưỡi của gã không ngừng xoáy sâu vào miệng anh, vội vàng chiếm đất xây thành, chỉ hận không nuốt anh vào bụng mình mới tốt.
- Ưm ưm —
Lư Viễn bị hôn tới mức thở không nổi nữa.
Lương Cận Nghiêu quá mức mạnh mẽ, tới nụ hôn của gã cũng đầy tính xâm lược, dường như không cho anh cơ hội sống sót và phản kháng nào.
Gã cảm giác được hô hấp của anh ngày một suy yếu nên mới buông tha đôi môi anh, giọng nói khàn khàn vang lên:
Hít sâu vào... ... Mặt Lư Viễn đỏ bừng, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo.
Lương Cận Nghiêu bị bộ dáng ngây ngô này của anh chọc cười:
Em mẹ nó có phải đàn ông ba mươi tư tuổi thật không đấy? Đúng là không khác gì mấy tên choai choai chưa từng yêu cả. Anh mới là choai choai ấy! Lư Viễn xấu hổ cãi lại:
- Anh cho là ai cũng lắm kinh nghiệm như mình chắc? Quỷ biết anh từng có bao nhiêu người bạn trai bạn gái chứ?
Lương Cận Nghiêu nắm chiếc cằm phiếm hồng của anh, đáp thẳng:
- Đúng là ông đây có không ít phụ nữ, nhưng đàn ông... thì chỉ có mình em thôi!
Gã nheo mắt nhìn Lư Viễn, khóe miệng giương lên một nụ cười gian trá:
- Em nói thử xem có phải tại em trông giống đàn bà quá nên ông đây mới có ý xấu với em không nhỉ?
Lư Viễn tức giận gạt tay gã:
Đừng có viện cớ cho sự biến thái của anh nữa! Biến thái cái đầu em ấy! Lương Cận Nghiêu bước lên trước rồi cắn mạnh lên môi Lư Viễn, hai tay ôm siết lấy vòng eo mảnh khảnh của anh, phần dưới hung hăng thúc mạnh vào người anh:
- Ông đây đã bao lâu chưa làm em rồi?
Giọng gã mỗi lúc một khàn đặc hơn.
Đến đôi mắt cũng đã vẩn đục, nóng bỏng nhìn Lư Viễn như muốn ăn tươi nuốt sống anh cho hả.
Lư Viễn bị gã trêu chọc đến đỏ mặt tía tai, tim đập ầm ầm trong ngực:
Anh... Anh đừng có làm càn! Muốn. Gã lại còn dám lấy thứ kia cọ tới cọ lui trên người Lư Viễn.
Cả khuôn mặt trắng nõn của Lư Viễn đã chuyển thành màu đỏ:
- Muốn cái đầu anh! Mình đang ở bên ngoài đấy!
Lương Cận Nghiêu nâng cầm Lư Viễn lên, bắt anh phải nhìn thẳng vào mình rồi cười hỏi:
Trước giờ tôi chưa từng làm ở nơi rừng núi thế này đâu, em nói xem liệu cảm giác có kích thích hơn không nhỉ? ... Lư Viễn chỉ cảm thấy những lời của tên khốn này không có một câu nào đáng nghe hết.
Anh... Anh đừng làm bừa đấy, lỡ... lỡ mấy người kia tới thì... Họ sẽ không tới đây đâu! Giọng Lương Cận Nghiêu đã nhuốm màu dục vọng.
Lỡ có thì sao? Lấy đâu ra lắm lỡ như thế?! Nhưng mà... Em đúng là làm người ta cụt hứng mà! Lương Cận Nghiêu hung ác véo má anh, sau đó thở dài buông tay:
Hôm nay tha cho em, chờ ông đây về đón người sẽ mạnh mẽ làm em một trận sau! ... Lúc bị Lương Cận Nghiêu buông ra không biết sao trong lòng Lư Viễn lại thoáng có cảm giác mất mát.
Mất mát ư?
Chẳng lẽ vừa rồi anh thật ra đang mong đợi điều gì đó sao?
- Thế bao giờ anh xong việc?
Lư Viễn cứ như phát điên, lấy hết can đảm hỏi gã.
Hai mắt Lương Cận Nghiêu tỏa sáng, nụ cười gian nở rộ trên khóe môi:
Sao? Không chờ được mà muốn làm rồi hả? ... Lư Viễn chán hẳn.
- Anh cút đi! Tôi về đây!
Nói xong anh xoay người theo đường cũ trở về.
Lương Cận Nghiêu cũng không nóng vội, cứ đứng im chỗ cũ nhìn bóng anh rời đi, chờ chính anh tự mình quay lại.
Đúng như dự đoán...
Lư Viễn đi được mười bước rồi nhưng không thấy Lương Cận Nghiêu có ý muốn giữ mình lại thì đã có chút sốt ruột, anh lại bước thêm mấy bước nữa, cuối cùng không nhịn được nên tự mình quay đầu rồi xấu hổ bước về phía người kia.
Anh ngại ngùng cúi đầu, cắn môi nói:
- Quên không cùng anh nói câu này, hẹn gặp lại nhé!
Nói xong vội vã xoay đi.
Lúc này Lương Cận Nghiêu lại từ phía sau nhào tới ôm lấy anh.
Dù sao nếu còn không giữ nữa thì với tính tình của thằng nhóc này chắc chắn sẽ nổi giận đùng đùng mà bỏ đi thật mất.
Khi gã giơ tay ôm lấy mình không biết sao trong lòng Lư Viễn lại thở phào nhẹ nhõm, khóe môi không tự giác giương lên thật cao, lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
- Để tôi ôm em một chút nữa!
Lương Cận Nghiêu vùi đầu nơi hõm vai anh, đôi môi nóng bỏng dán lên đó, không ngừng hôn khẽ, cọ xát:
Mỗi ngày phải nhớ gọi điện cho tôi đấy! ...Ừm. Lư Viễn ngoan ngoãn ừm một cái rồi quay đầu bảo gã:
Nhưng sóng ở đây kém lắm. Thế cứ gọi đến lúc nào được mới thôi. ... Đúng là ngang hết chỗ nói!
Lương Cận Nghiêu vùi đầu trên vai anh, hít một hơi thật sâu, tham lam muốn có được càng nhiều hương vị của người đàn ông này càng tốt, cuối cùng mới lưu luyến lên tiếng:
Tôi đi đây. ... Lư Viễn không đáp lại.
Nhưng trong lòng không khỏi ủ rũ.
Thấy anh không nói gì thì Lương Cận Nghiêu cũng không nói nữa, nhưng cánh tay ôm anh vẫn siết chặt chứ không chịu buông ra.
Cả hai cứ yên lặng ôm nhau như thế thêm một lúc, cuối cùng Lương Cận Nghiêu xoay đầu anh lại, ý muốn hôn nhẹ lên má anh để tạm biệt nhưng lúc này Lư Viễn lại chủ động rướn lên rồi đặt một nụ hôn vào môi gã.
Lương Cận Nghiêu giật mình ngơ ngác, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lục lại ký ức thì đây là lần đầu tiên... Lư Viễn chủ động hôn gã!
Nụ hôn của anh hơi vụng về, hơi ngố, rõ ràng là anh đang học cách Lương Cận Nghiêu hôn, hung hăng đáp lễ gã, nhưng sau đó giống như cảm giác mình dùng sức quá mạnh nên mới chậm rãi dùng ít sức hơn, nhẹ nhàng hơn một chút.
Lương Cận Nghiêu suýt nữa thì bị kỹ thuật hôn vụng về của người này làm cho phì cười.
Nhưng không thể không nói, cảm giác được anh chủ động hôn...
Thật sự quá tuyệt diệu!
Lương Cận Nghiêu thở hổn hển, ngón tay thon dài nắm cằm Lư Viễn, cười nói:
- Kỹ thuật hôn của em còn cần phải học hỏi rèn luyện nhiều lắm!
Dứt lời không đợi Lư Viễn kịp đỏ mặt đã bá đạo sáp tới, lần thứ hai chuẩn xác che đi đôi môi đỏ mọng kia.
Nụ hôn này so với vừa rồi còn nóng bỏng hơn nhiều, mạnh mẽ hơn nhiều, Lư Viễn có cảm giác mình sắp tan ra trong môi lưỡi người đàn ông đối diện.
Hai người quấn lấy nhau hôn tới gần mười lăm phút thì Lương Cận Nghiêu mới bằng lòng buông người trong ngực ra.
Lư Viễn ngượng ngùng sờ lên môi, hơi đau, lại hơi sưng lên một chút. Anh làm bộ như tức giận trừng mắt lườm Lương Cận Nghiêu:
Anh không thể dịu dàng một chút hả? Lát nữa mà bị ông nội phát hiện thì làm thế nào hả? Ai bảo em quyến rũ ông đây trước! ... Anh làm gì mà dám bảo quyến rũ hả?
Thôi về đi! Còn không đi là tôi không cho em đi nữa đâu! ...Ừ. Lư Viễn lại nói:
Thế... hẹn gặp lại. Ừ. Còn nữa... anh chú ý an toàn. Ừ. Vết thương trên vai... Lư Viễn chỉ bả vai gã:
Nhớ phải bôi thuốc đầy đủ, đi viện khám lại nữa, đừng cố chịu đựng đấy. Lắm lời! ... Mắt Lư Viễn thoáng cái đã tối mờ đi.
Tôi đi đây... Ừ. Hay anh cứ đi trước đi? Em không nỡ thì về cùng tôi đi! Tôi có gì mà không nỡ chứ? Bị gã nói trúng tim đen nên mặt mũi Lư Viễn lại đỏ bừng bừng, anh vội vàng quay người rồi một lần nữa chạy vụt về đường cũ.
Lương Cận Nghiêu nhìn theo bóng người kia mà không khỏi cười vui.
Lư Viễn đi mấy chục mét xong mới quay đầu nhìn lại sau lưng, rồi hô to lên cho gã nghe thấy:
Anh nhớ phải lái xe của tôi về đấy nhé! ... Thằng nhóc này!
Lương Cận Nghiêu tức ứa gan, chỉ hận không thể sút người kia một cái văng thật xa.
Gã xoay người nhặt lên ba lô rồi đi thẳng.
Nhìn Lương Cận Nghiêu đã đi xa trong lòng Lư Viễn không khỏi trào lên cảm giác mất mát.
Lần này gã đi thật rồi...
Trong nháy mắt lòng anh như bị đào rỗng, cả người suy sụp như thể mất đi trọng tâm chống đỡ mình.
Lúc Lư Viễn về thì mấy người kia đã ăn xong bữa sáng, nhưng Tần Mộ Sở vẫn để phần anh một ít, thấy bóng anh tới gần cô vội gọi:
A Viễn, nhanh tới ăn sáng đi! Không ăn đâu... Giờ anh chẳng có tâm trạng ăn uống gì hết nên khẽ lắc đầu, xong chẳng buồn nhìn thái độ Tần Mộ Sở thế nào mà đã đi thẳng vào phòng mình.
Anh nằm vật xuống giường, đôi mắt mở to vô hồn, cứ thế nhìn chằm chằm trần nhà.
Trong lòng trống rỗng, chẳng có cảm giác gì hết.
Căn phòng giờ chỉ còn lại có mình anh, Lương Cận Nghiêu đi thật rồi.
Nhưng gã chỉ mới đi có mười phút mà anh lại như bị ma xui quỷ khiến, bắt đầu thấy nhớ nhung.
Cái người tên Lương Cận Nghiêu đó chẳng nhẽ là ma túy chắc?
Chỉ mới vài hôm mà đã ăn sâu bám rễ trong đầu anh, lại còn không có cách nào nhổ ra được!
Bực thật!
Anh kéo chăn, vùi đầu mình vào đó để bản thân không cần nhớ đến người kia nữa.
Nhưng càng ép mình không nghĩ thì lại càng nghĩ nhiều hơn.
Trên chăn, trong không khí dường như đều có hương vị của người kia, ở mọi nơi mọi chỗ, dần dần chiếm lấy hơi thở của anh.
Đúng là muốn điên rồi!
Tới giờ Lư Viễn cũng chưa từng nghĩ bản thân sẽ có một ngày rung động với... Lương Cận Nghiêu!
Thế nên...
Anh thật sự đã động lòng rồi ư?
Anh thật sự... chấp nhận một người đàn ông ư?
Nhưng còn Lương Cận Nghiêu thì sao? Anh đã rung động nhưng Lương Cận Nghiêu đối với anh là mê luyến thứ gì đây? Là trái tim hay chỉ là thân thể?
Đây chỉ là xa nhau thời gian ngắn mà thôi, hơn nữa dù có xa nhau thật thì sao? Chẳng lẽ anh lại vì điều đó mà đau lòng ư? Thậm chí còn rơi nước mắt vì thế nữa?!
Từ bao giờ mà anh lại ỷ lại ở Lương Cận Nghiêu đến thế rồi?
Chỉ là sâu trong lòng anh lại rõ ràng vì sự rời đi của gã mà khó chịu, đây là vì sao?
Thậm chí anh còn có xúc động muốn giữ người kia lại, nhìn bóng dáng Lương Cận Nghiêu bước đi anh chỉ thấy lòng nghẹn đến khó chịu! Trong đầu như bị chèn vào một đống vải bông khiến anh không tài nào thở nổi.
Lương Cận Nghiêu xách ba lô đi được khoảng hai mươi bước lại đột ngột dừng lại.
Gã vứt ba lô xuống rồi quay người, đi nhanh về phía Lư Viễn.
Càng tới gần bước chân gã càng nhanh hơn, nhanh hơn nữa.
Lư Viễn ngơ ngẩn nhìn người đàn ông càng lúc càng đến gần mình kia, không đợi anh hoàn hồn thì trước mắt đã tối sầm lại, một bóng đen đổ ào xuống người anh, đôi môi lạnh lẽo lập tức che kín môi anh lại. Sau đó bàn tay to lớn của Lương Cận Nghiêu đỡ lấy cổ anh, bắt anh ngửa ra sau để đón nhận nụ hôn sâu này dễ dàng hơn.
Một giây dó trái tim Lư Viễn như thể sắp xé rách lồng ngực lao ra!
Anh nghĩ người đàn ông lúc nào cũng thừa mứa hormone đàn ông như Lương Cận Nghiêu có lẽ bất kể là nam hay nữ cũng khó lòng mà chống đỡ được.
Lưỡi của gã không ngừng xoáy sâu vào miệng anh, vội vàng chiếm đất xây thành, chỉ hận không nuốt anh vào bụng mình mới tốt.
- Ưm ưm —
Lư Viễn bị hôn tới mức thở không nổi nữa.
Lương Cận Nghiêu quá mức mạnh mẽ, tới nụ hôn của gã cũng đầy tính xâm lược, dường như không cho anh cơ hội sống sót và phản kháng nào.
Gã cảm giác được hô hấp của anh ngày một suy yếu nên mới buông tha đôi môi anh, giọng nói khàn khàn vang lên:
Hít sâu vào... ... Mặt Lư Viễn đỏ bừng, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo.
Lương Cận Nghiêu bị bộ dáng ngây ngô này của anh chọc cười:
Em mẹ nó có phải đàn ông ba mươi tư tuổi thật không đấy? Đúng là không khác gì mấy tên choai choai chưa từng yêu cả. Anh mới là choai choai ấy! Lư Viễn xấu hổ cãi lại:
- Anh cho là ai cũng lắm kinh nghiệm như mình chắc? Quỷ biết anh từng có bao nhiêu người bạn trai bạn gái chứ?
Lương Cận Nghiêu nắm chiếc cằm phiếm hồng của anh, đáp thẳng:
- Đúng là ông đây có không ít phụ nữ, nhưng đàn ông... thì chỉ có mình em thôi!
Gã nheo mắt nhìn Lư Viễn, khóe miệng giương lên một nụ cười gian trá:
- Em nói thử xem có phải tại em trông giống đàn bà quá nên ông đây mới có ý xấu với em không nhỉ?
Lư Viễn tức giận gạt tay gã:
Đừng có viện cớ cho sự biến thái của anh nữa! Biến thái cái đầu em ấy! Lương Cận Nghiêu bước lên trước rồi cắn mạnh lên môi Lư Viễn, hai tay ôm siết lấy vòng eo mảnh khảnh của anh, phần dưới hung hăng thúc mạnh vào người anh:
- Ông đây đã bao lâu chưa làm em rồi?
Giọng gã mỗi lúc một khàn đặc hơn.
Đến đôi mắt cũng đã vẩn đục, nóng bỏng nhìn Lư Viễn như muốn ăn tươi nuốt sống anh cho hả.
Lư Viễn bị gã trêu chọc đến đỏ mặt tía tai, tim đập ầm ầm trong ngực:
Anh... Anh đừng có làm càn! Muốn. Gã lại còn dám lấy thứ kia cọ tới cọ lui trên người Lư Viễn.
Cả khuôn mặt trắng nõn của Lư Viễn đã chuyển thành màu đỏ:
- Muốn cái đầu anh! Mình đang ở bên ngoài đấy!
Lương Cận Nghiêu nâng cầm Lư Viễn lên, bắt anh phải nhìn thẳng vào mình rồi cười hỏi:
Trước giờ tôi chưa từng làm ở nơi rừng núi thế này đâu, em nói xem liệu cảm giác có kích thích hơn không nhỉ? ... Lư Viễn chỉ cảm thấy những lời của tên khốn này không có một câu nào đáng nghe hết.
Anh... Anh đừng làm bừa đấy, lỡ... lỡ mấy người kia tới thì... Họ sẽ không tới đây đâu! Giọng Lương Cận Nghiêu đã nhuốm màu dục vọng.
Lỡ có thì sao? Lấy đâu ra lắm lỡ như thế?! Nhưng mà... Em đúng là làm người ta cụt hứng mà! Lương Cận Nghiêu hung ác véo má anh, sau đó thở dài buông tay:
Hôm nay tha cho em, chờ ông đây về đón người sẽ mạnh mẽ làm em một trận sau! ... Lúc bị Lương Cận Nghiêu buông ra không biết sao trong lòng Lư Viễn lại thoáng có cảm giác mất mát.
Mất mát ư?
Chẳng lẽ vừa rồi anh thật ra đang mong đợi điều gì đó sao?
- Thế bao giờ anh xong việc?
Lư Viễn cứ như phát điên, lấy hết can đảm hỏi gã.
Hai mắt Lương Cận Nghiêu tỏa sáng, nụ cười gian nở rộ trên khóe môi:
Sao? Không chờ được mà muốn làm rồi hả? ... Lư Viễn chán hẳn.
- Anh cút đi! Tôi về đây!
Nói xong anh xoay người theo đường cũ trở về.
Lương Cận Nghiêu cũng không nóng vội, cứ đứng im chỗ cũ nhìn bóng anh rời đi, chờ chính anh tự mình quay lại.
Đúng như dự đoán...
Lư Viễn đi được mười bước rồi nhưng không thấy Lương Cận Nghiêu có ý muốn giữ mình lại thì đã có chút sốt ruột, anh lại bước thêm mấy bước nữa, cuối cùng không nhịn được nên tự mình quay đầu rồi xấu hổ bước về phía người kia.
Anh ngại ngùng cúi đầu, cắn môi nói:
- Quên không cùng anh nói câu này, hẹn gặp lại nhé!
Nói xong vội vã xoay đi.
Lúc này Lương Cận Nghiêu lại từ phía sau nhào tới ôm lấy anh.
Dù sao nếu còn không giữ nữa thì với tính tình của thằng nhóc này chắc chắn sẽ nổi giận đùng đùng mà bỏ đi thật mất.
Khi gã giơ tay ôm lấy mình không biết sao trong lòng Lư Viễn lại thở phào nhẹ nhõm, khóe môi không tự giác giương lên thật cao, lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
- Để tôi ôm em một chút nữa!
Lương Cận Nghiêu vùi đầu nơi hõm vai anh, đôi môi nóng bỏng dán lên đó, không ngừng hôn khẽ, cọ xát:
Mỗi ngày phải nhớ gọi điện cho tôi đấy! ...Ừm. Lư Viễn ngoan ngoãn ừm một cái rồi quay đầu bảo gã:
Nhưng sóng ở đây kém lắm. Thế cứ gọi đến lúc nào được mới thôi. ... Đúng là ngang hết chỗ nói!
Lương Cận Nghiêu vùi đầu trên vai anh, hít một hơi thật sâu, tham lam muốn có được càng nhiều hương vị của người đàn ông này càng tốt, cuối cùng mới lưu luyến lên tiếng:
Tôi đi đây. ... Lư Viễn không đáp lại.
Nhưng trong lòng không khỏi ủ rũ.
Thấy anh không nói gì thì Lương Cận Nghiêu cũng không nói nữa, nhưng cánh tay ôm anh vẫn siết chặt chứ không chịu buông ra.
Cả hai cứ yên lặng ôm nhau như thế thêm một lúc, cuối cùng Lương Cận Nghiêu xoay đầu anh lại, ý muốn hôn nhẹ lên má anh để tạm biệt nhưng lúc này Lư Viễn lại chủ động rướn lên rồi đặt một nụ hôn vào môi gã.
Lương Cận Nghiêu giật mình ngơ ngác, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lục lại ký ức thì đây là lần đầu tiên... Lư Viễn chủ động hôn gã!
Nụ hôn của anh hơi vụng về, hơi ngố, rõ ràng là anh đang học cách Lương Cận Nghiêu hôn, hung hăng đáp lễ gã, nhưng sau đó giống như cảm giác mình dùng sức quá mạnh nên mới chậm rãi dùng ít sức hơn, nhẹ nhàng hơn một chút.
Lương Cận Nghiêu suýt nữa thì bị kỹ thuật hôn vụng về của người này làm cho phì cười.
Nhưng không thể không nói, cảm giác được anh chủ động hôn...
Thật sự quá tuyệt diệu!
Lương Cận Nghiêu thở hổn hển, ngón tay thon dài nắm cằm Lư Viễn, cười nói:
- Kỹ thuật hôn của em còn cần phải học hỏi rèn luyện nhiều lắm!
Dứt lời không đợi Lư Viễn kịp đỏ mặt đã bá đạo sáp tới, lần thứ hai chuẩn xác che đi đôi môi đỏ mọng kia.
Nụ hôn này so với vừa rồi còn nóng bỏng hơn nhiều, mạnh mẽ hơn nhiều, Lư Viễn có cảm giác mình sắp tan ra trong môi lưỡi người đàn ông đối diện.
Hai người quấn lấy nhau hôn tới gần mười lăm phút thì Lương Cận Nghiêu mới bằng lòng buông người trong ngực ra.
Lư Viễn ngượng ngùng sờ lên môi, hơi đau, lại hơi sưng lên một chút. Anh làm bộ như tức giận trừng mắt lườm Lương Cận Nghiêu:
Anh không thể dịu dàng một chút hả? Lát nữa mà bị ông nội phát hiện thì làm thế nào hả? Ai bảo em quyến rũ ông đây trước! ... Anh làm gì mà dám bảo quyến rũ hả?
Thôi về đi! Còn không đi là tôi không cho em đi nữa đâu! ...Ừ. Lư Viễn lại nói:
Thế... hẹn gặp lại. Ừ. Còn nữa... anh chú ý an toàn. Ừ. Vết thương trên vai... Lư Viễn chỉ bả vai gã:
Nhớ phải bôi thuốc đầy đủ, đi viện khám lại nữa, đừng cố chịu đựng đấy. Lắm lời! ... Mắt Lư Viễn thoáng cái đã tối mờ đi.
Tôi đi đây... Ừ. Hay anh cứ đi trước đi? Em không nỡ thì về cùng tôi đi! Tôi có gì mà không nỡ chứ? Bị gã nói trúng tim đen nên mặt mũi Lư Viễn lại đỏ bừng bừng, anh vội vàng quay người rồi một lần nữa chạy vụt về đường cũ.
Lương Cận Nghiêu nhìn theo bóng người kia mà không khỏi cười vui.
Lư Viễn đi mấy chục mét xong mới quay đầu nhìn lại sau lưng, rồi hô to lên cho gã nghe thấy:
Anh nhớ phải lái xe của tôi về đấy nhé! ... Thằng nhóc này!
Lương Cận Nghiêu tức ứa gan, chỉ hận không thể sút người kia một cái văng thật xa.
Gã xoay người nhặt lên ba lô rồi đi thẳng.
Nhìn Lương Cận Nghiêu đã đi xa trong lòng Lư Viễn không khỏi trào lên cảm giác mất mát.
Lần này gã đi thật rồi...
Trong nháy mắt lòng anh như bị đào rỗng, cả người suy sụp như thể mất đi trọng tâm chống đỡ mình.
Lúc Lư Viễn về thì mấy người kia đã ăn xong bữa sáng, nhưng Tần Mộ Sở vẫn để phần anh một ít, thấy bóng anh tới gần cô vội gọi:
A Viễn, nhanh tới ăn sáng đi! Không ăn đâu... Giờ anh chẳng có tâm trạng ăn uống gì hết nên khẽ lắc đầu, xong chẳng buồn nhìn thái độ Tần Mộ Sở thế nào mà đã đi thẳng vào phòng mình.
Anh nằm vật xuống giường, đôi mắt mở to vô hồn, cứ thế nhìn chằm chằm trần nhà.
Trong lòng trống rỗng, chẳng có cảm giác gì hết.
Căn phòng giờ chỉ còn lại có mình anh, Lương Cận Nghiêu đi thật rồi.
Nhưng gã chỉ mới đi có mười phút mà anh lại như bị ma xui quỷ khiến, bắt đầu thấy nhớ nhung.
Cái người tên Lương Cận Nghiêu đó chẳng nhẽ là ma túy chắc?
Chỉ mới vài hôm mà đã ăn sâu bám rễ trong đầu anh, lại còn không có cách nào nhổ ra được!
Bực thật!
Anh kéo chăn, vùi đầu mình vào đó để bản thân không cần nhớ đến người kia nữa.
Nhưng càng ép mình không nghĩ thì lại càng nghĩ nhiều hơn.
Trên chăn, trong không khí dường như đều có hương vị của người kia, ở mọi nơi mọi chỗ, dần dần chiếm lấy hơi thở của anh.
Đúng là muốn điên rồi!
Tới giờ Lư Viễn cũng chưa từng nghĩ bản thân sẽ có một ngày rung động với... Lương Cận Nghiêu!
Thế nên...
Anh thật sự đã động lòng rồi ư?
Anh thật sự... chấp nhận một người đàn ông ư?
Nhưng còn Lương Cận Nghiêu thì sao? Anh đã rung động nhưng Lương Cận Nghiêu đối với anh là mê luyến thứ gì đây? Là trái tim hay chỉ là thân thể?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.