Chương 349
Bộ Tòng Dung
24/04/2019
Phu nhân! Phu nhân ơi, thiếu gia về rồi.
Vương Khởi Lệ đang cắt tỉa hoa trong vườn, nghe thấy quản gia hô to thì không tự chủ được, cây kéo trong tay phập một nhát, cắt đứt một bông phù dung mới vừa nở rộ.
Nếu là trước đây chắc chắn bà sẽ đau lòng chết mất nhưng giờ rõ ràng là bà không có thời gian quan tâm mấy chuyện vụn vặt này mà chỉ vội quay đầu hỏi lại:
- Ông nói ai về cơ?
- Là thiếu gia! Phu nhân ơi, là thiếu gia nhà chúng ta trở về! Bà nhanh ra ngoài mà xem!
- Thiếu gia nào?
Tay cầm kéo của Vương Khởi Lệ vẫn run lên bần bật.
- Còn có thể là thiếu gia nào được nữa, con của phu nhân, Lâu Tư Trầm thiếu gia đấy ạ!
Nghe thế Vương Khởi Lệ vội ném chiếc kéo trong tay xuống rồi chạy nhanh ra ngoài.
Quản gia cũng chạy theo bà.
Mà Lâu Tư Trầm và Tần Mộ Sở đã vào đến nhà chính.
Tần Mộ Sở căng thẳng đến run người, Lâu Tư Trầm biết tâm trạng cô không ổn nên chưa từng thả tay cô ra.
Vương Khởi Lệ vừa vào nhà đã thấy được Lâu Tư Trầm, trong chớp mắt, bà không dám tin vào những gì mình đang thấy.
Con trai bà rời bỏ cái nhà này cũng đã sáu năm, sáu năm qua vẫn luôn có đủ lời đồn về hành tung của hắn, nào là có người nói hắn mất tích, nào là lại có người bảo thật ra hắn đã chết rồi, từ đầu Vương Khởi Lệ cũng không hề tin, sao đang yên đang lành con trai bà lại chết được chứ? Lại còn thi thể hắn bà cũng chưa từng thấy một lần nào! Nhưng theo thời gian dần trôi, một năm rồi đến một năm đi qua, đứa con trai yêu quý của bà cứ như bốc hơi giữa nhân gian vậy, không ai còn thấy bóng dáng hắn, dù bà có tìm kiếm thế nào cũng không thể thấy được con trai mình một lần nữa.
Nhưng giờ đứa con đã rời khỏi nhà sau năm rốt cuộc cũng về rồi!
Vương Khởi Lệ có cảm giác mọi chuyện cứ như một giấc mơ vậy.
- Tư Trầm!
Nước mắt bà rơi như mưa, vội vàng chạy tới đón con:
- Tư Trầm, thật sự là con đấy sao?
Bà vẫn không thể tin vào mắt mình được.
- Mẹ, là con đây!
Giọng nói của Lâu Tư Trầm vì xúc động mà đã khàn cả đi.
- Đúng là con thật sao?
Nước mắt rơi ướt má Vương Khởi Lệ, bà ngửa đầu, nhìn thật kỹ đứa con trai của mình, bàn tay run rẩy vuốt ve khuôn mặt hắn, giống như đang muốn chứng minh con mình đang thật sự tồn tại ngay trước mắt bà:
- Tư Trầm!!
Vương Khởi Lệ nhào vào lòng con trai, kích động ôm chầm lấy hắn:
- Mẹ cứ tưởng con không bao giờ về được nữa! Con ơi...
Nghe tiếng khóc nức nở của mẹ mình mà tim Lâu Tư Trầm đau như bị đao cắt.
Hắn cũng đã hơn ba mươi rồi mà còn khiến mẹ già phải bận tâm vì mình, quả thật là một đứa bất hiếu mà.
- Tư Trầm, con gầy quá.
Vương Khởi Lệ nhìn con trai gầy gò hơn hẳn lúc trước thì vô cùng đau lòng:
Mấy năm qua con ở đâu vậy? Mẹ ơi, con không gầy đi đâu! Mẹ nhìn nhầm rồi. Lâu Tư Trầm cầm tay mẹ mình, rũ mi nhìn bà:
Con thấy mẹ mới đúng là gầy đấy. Mẹ già rồi... Vương Khởi Lệ khó nén xúc động, bà lau nước mắt rồi nói:
- Con về là tốt rồi, về là tốt rồi...
Nói xong bà mới chú ý tới cô gái vẫn đứng bên cạnh con trai mình.
Khi nhìn thấy khuôn mặt mà mình ghét cay ghét đắng của Tần Mộ Sở thì sắc mặt bà lập tức thay đổi, Vương Khởi Lệ lập tức kéo con trai, tức giận hỏi:
- Con dẫn nó tới nhà mình làm gì? Chẳng lẽ con vẫn qua lại với nó à?
Tần Mộ Sở rụt rè nhấp môi, thấy Vương Khởi Lệ thế này đúng là cô rất sợ, thế nhưng vẫn giữ đúng lễ phép chào hỏi:
Chào bác gái ạ. Ai là bác gái của cô? Đừng có gọi bừa! Vương Khởi Lệ quát ầm lên.
Lâu Tư Trầm nắm tay Tần Mộ Sở, nhỏ giọng bảo cô:
Đúng rồi, em nên đổi gọi là mẹ đi. ... Tần Mộ Sở và Vương Khởi Lệ cùng nhìn chằm chằm hắn.
Tần Mộ Sở đã hoàn toàn 囧 rồi.
Người này là còn ngại mâu thuẫn giữa cô và mẹ hắn chưa đủ lớn nên quyết tâm đổ thêm dầu vào lửa đấy à.
- Mẹ, con và Mộ Sở đã kết hôn rồi, hy vọng mẹ có thể chúc phúc cho chúng con.
Lúc Lâu Tư Trầm nói chuyện vẫn nắm chặt tay Tần Mộ Sở, thái độ rất rõ ràng là dù có xảy ra bất cứ chuyện gì hắn cũng sẽ không dễ dàng buông tay cô ra nữa.
Tần Mộ Sở thì run đến mức thở mạnh cũng chẳng dám.
Vương Khởi Lệ có cảm giác đầu đau như sắp nổ tung rồi:
Mẹ thấy con về nhà là vì muốn làm mẹ tức chết phải không! Mẹ... Lâu Tư Trầm bước tới rồi ôm lấy Vương Khởi Lệ, nhỏ giọng dỗ dành bà mẹ đang tức nghẹn của mình:
- Con biết trong lòng mẹ có lẽ sẽ không thoải mái, nhưng cứ cho chúng con thêm thời gian, để con chứng minh lựa chọn của mình là không hề sai, có được không mẹ?
Đương nhiên là Vương Khởi Lệ không muốn chấp nhận Tần Mộ Sở chút nào, thậm chí khi nhìn cái bản mặt giống hệt Lý Thiện Xuân kia bà đã tức tới mức ứa gan rồi, nhưng giờ bà lại không muốn làm to chuyện trước mặt con trai, dù sao con mình trở về là chuyện khiến bà vui hơn bất cứ điều gì rồi.
Vương Khởi Lệ lườm con trai:
Sao con cứ phải làm mẹ tức thế hả? Đã bao nhiêu năm rồi? Quay đi quay lại cũng phải mười mấy năm chứ ít gì, thế mà con vẫn cứ dây dưa với nó mới chịu được à? Mẹ ơi, con là con của mẹ mà, tính con đương nhiên là giống tính mẹ rồi. Đã thích một người thì chắc chắn sẽ thích cả đời. Hừ! Vương Khởi Lệ hừ lạnh, chỉ tay vào Tần Mộ Sở đứng run rẩy bên cạnh:
Thế nếu tính nó cũng chẳng khác gì mẹ nó thì sao? ... Câu này Tần Mộ Sở lại không biết phải cãi lại thế nào nữa, nhưng chưa kịp nói gì đã thấy Vương Khởi Lệ tiếp tục lên tiếng:
- Nếu giống người đàn ông sinh ra nó mẹ thấy cũng chẳng khá khẩm gì hơn! Thay đổi thất thường, nay Tần mai Sở, còn đúng với cái tên của nó luôn đấy!
Sắc mặt Tần Mộ Sở vặn vẹo rất khó nhìn, cô tự nhủ thầm giờ không phải lúc tức tối, hơn nữa dù Vương Khởi Lệ có oán giận thì đúng là cô vẫn nên chấp nhận.
- Mẹ đang coi thường sức quyến rũ của con trai mình đấy à! Con dâu mẹ yêu con tới chết đi sống lại ấy chứ, làm gì còn lúc nào mà thay đổi thất thường nữa ạ?
Lâu Tư Trầm nửa đùa nửa thật hô lên một câu xong lại nhìn Tần Mộ Sở bên cạnh vẫn luôn nhẫn nhịn với vẻ xót xa:
Với lại vợ con cũng không phải người như thế. Còn nữa, nếu không có cô ấy có lẽ con trai mẹ đời này cũng không thể đứng trước mặt mẹ được nữa đâu, là cô ấy đã cứu con đấy. Nó? Cứu con á? Vương Khởi Lệ đương nhiên là không tin lời này của Lâu Tư Trầm được.
Trong lòng Tần Mộ Sở cũng hoảng muốn chết.
Là cô cứu hắn á? Đương nhiên là cô rất muốn rồi, nhưng cuối cùng cô cũng chẳng giúp được gì mấy, thế thì làm sao mà “cứu” được đây? Ngược lại đều là cô liên lụy tới hắn, nếu không tại cô thì hắn cũng chẳng khổ sở đến mức ấy.
- Tư Trầm?! Đúng là con đấy sao? Con về thật đấy sao?
Đang nói chuyện thì bỗng nhiên Lâu Trọng Bách từ ngoài chạy vội vào phòng khách, ông bước thẳng tới trước mặt Lâu Tư Trầm:
Lúc chú Lâu gọi điện ba vẫn không thể tin được! Thật sự là con sao? Không phải con... Ba! Trong giây phút gặp lại Lâu Trọng Bách thì mọi ân oán năm đó dường như đã được hóa giải rồi.
Người đã từng là cha hắn, đến giờ vẫn là như vậy.
Lâu Trọng Bách nghe thấy con trai gọi mình thì viền mắt bỗng đỏ hoe:
- Đúng là con rồi! Về là tốt rồi, về là tốt rồi...
Đối với người đàn ông này Tần Mộ Sở thật sự không biết nên xưng hô thế nào mới phải, với lại vì ngại Vương Khởi Lệ vẫn ở đây nên căn bản là cô không dám chào hỏi Lâu Trọng Bách, đến nhìn cũng chẳng dám nhìn ông nữa là, chỉ sợ mình sơ sẩy sẽ khiến bà càng thêm khó chịu.
Mà lúc này Lâu Trọng Bách cũng nhận ra sự tồn tại của Tần Mộ Sở, ông không khỏi vui sướng gọi cô:
Sở Sở, con cũng tới đấy ư. ...Vâng. Tần Mộ Sở không dám nói nhiều mà chỉ cúi đầu đáp một tiếng cho có.
Vương Khởi Lệ liếc cô rồi nở một nụ cười trào phúng:
Mẹ con cô đúng là giỏi thật, một già một trẻ bắt tay để cướp đi hai người đàn ông quan trọng nhất đời Vương Khởi Lệ này! Đúng là không thể không bội phục, nay tôi đã được mở mang tầm mắt rồi! Bác gái, con cũng không có ý định cùng bác cướp ai hết! Tần Mộ Sở hấp tấp giải thích:
Tư Trầm là con trai bác, đây là mối quan hệ huyết thống, dù là ai cũng không thay đổi được. Con cũng chưa bao giờ có ý định cùng bất cứ ai cướp người nào hết, con chỉ là... chỉ là thật sự thích, vô cùng thích Tư Trầm thế nên con mới muốn được bác chấp nhận. Dù con biết có lẽ đó chỉ là mong ước xa vời thôi... Con gái con đứa mà hễ mở mồm ra là “thích” nọ “thích” kia, mặt dày quá nên không biết xấu hổ à? Vương Khởi Lệ thay đổi cách đâm chọc Tần Mộ Sở.
- Mẹ! Con chính là thích kiểu con gái cứ luôn miệng nói “thích” thế này đấy, mẹ đừng làm khó cô ấy nữa.
Lâu Tư Trầm cầm bàn tay nhỏ bé của Tần Mộ Sở lên mới phát hiện tay cô lạnh buốt, hắn đau lòng xoa tay cho rồi rồi lại nói với Vương Khởi Lệ rằng:
Vợ con nhát lắm, mẹ đừng dọa cô ấy sợ, nhỡ mà cô ấy sợ quá chạy mất thì con trai mẹ cả đời chỉ có thể sống cô độc thôi đấy! Con... Vương Khởi Lệ chán nản:
Mẹ thấy con trở về là để chọc tức mẹ thật mà! Oan quá mẹ ơi! Lâu Tư Trầm vội kêu oan.
Tần Mộ Sở mím chặt môi, luống cuống cúi đầu.
- Muốn làm con dâu tôi cũng không phải không được.
Bỗng nhiên Vương Khởi Lệ lại đổi ý:
- Đi theo tôi, tôi có vài lời muốn nói với cô.
Lời này là nói riêng với Tần Mộ Sở.
Mẹ! Khởi Lệ! Lâu Tư Trầm và Lâu Trọng Bách đồng thời gọi tên Vương Khởi Lệ.
- Sao nào?! Nghĩ tôi là cọp cái rồi ăn luôn cô ta đấy chắc? Nếu sợ thế thì lập tức cút khỏi nhà này đi! Còn dẫn nó về đây làm gì hả?
Ngọn lửa tức giận vẫn nghẹn trong lòng Vương Khởi Lệ đã hóa thành một biển lửa cao vùn vụt.
Hai người đàn ông quan trọng nhất cuộc đời bà lại chỉ chăm chăm bảo vệ đứa con gái của con mụ đê tiện kia, cảm giác này không khác gì cả thế giới cùng lúc phản bội bà, trải nghiệm tan nát cõi lòng đó có lẽ nếu ai chưa từng trải qua sẽ không thể nào thấu hiểu nổi:
Có phải tôi nên cút khỏi cái nhà này để ba người sống với nhau thôi không? Thật ra Vương Khởi Lệ tôi mới là người ngoài ở đây phải không? Mẹ đừng xúc động quá... Lâu Tư Trầm khẽ ôm mẹ mình rồi xoa dịu.
Lâu Trọng Bách cũng biết mình đuối lý nên vội bước tới trước mặt vợ rồi nhỏ giọng giải thích với bà:
- Xin lỗi em.
Tất cả mầm mống tai họa đều do một tay ông gieo xuống, một câu “xin lỗi” này thật ra vẫn còn rất nhẹ nhàng.
- Bác gái, con cũng muốn nói chuyện đàng hoàng với bác, chúng ta đi thôi.
Tần Mộ Sở nói với Vương Khởi Lệ xong lại nhìn Lâu Tư Trầm rồi nhỏ giọng bảo hắn:
- Anh ở đây chờ em một lát.
Vương Khởi Lệ đang cắt tỉa hoa trong vườn, nghe thấy quản gia hô to thì không tự chủ được, cây kéo trong tay phập một nhát, cắt đứt một bông phù dung mới vừa nở rộ.
Nếu là trước đây chắc chắn bà sẽ đau lòng chết mất nhưng giờ rõ ràng là bà không có thời gian quan tâm mấy chuyện vụn vặt này mà chỉ vội quay đầu hỏi lại:
- Ông nói ai về cơ?
- Là thiếu gia! Phu nhân ơi, là thiếu gia nhà chúng ta trở về! Bà nhanh ra ngoài mà xem!
- Thiếu gia nào?
Tay cầm kéo của Vương Khởi Lệ vẫn run lên bần bật.
- Còn có thể là thiếu gia nào được nữa, con của phu nhân, Lâu Tư Trầm thiếu gia đấy ạ!
Nghe thế Vương Khởi Lệ vội ném chiếc kéo trong tay xuống rồi chạy nhanh ra ngoài.
Quản gia cũng chạy theo bà.
Mà Lâu Tư Trầm và Tần Mộ Sở đã vào đến nhà chính.
Tần Mộ Sở căng thẳng đến run người, Lâu Tư Trầm biết tâm trạng cô không ổn nên chưa từng thả tay cô ra.
Vương Khởi Lệ vừa vào nhà đã thấy được Lâu Tư Trầm, trong chớp mắt, bà không dám tin vào những gì mình đang thấy.
Con trai bà rời bỏ cái nhà này cũng đã sáu năm, sáu năm qua vẫn luôn có đủ lời đồn về hành tung của hắn, nào là có người nói hắn mất tích, nào là lại có người bảo thật ra hắn đã chết rồi, từ đầu Vương Khởi Lệ cũng không hề tin, sao đang yên đang lành con trai bà lại chết được chứ? Lại còn thi thể hắn bà cũng chưa từng thấy một lần nào! Nhưng theo thời gian dần trôi, một năm rồi đến một năm đi qua, đứa con trai yêu quý của bà cứ như bốc hơi giữa nhân gian vậy, không ai còn thấy bóng dáng hắn, dù bà có tìm kiếm thế nào cũng không thể thấy được con trai mình một lần nữa.
Nhưng giờ đứa con đã rời khỏi nhà sau năm rốt cuộc cũng về rồi!
Vương Khởi Lệ có cảm giác mọi chuyện cứ như một giấc mơ vậy.
- Tư Trầm!
Nước mắt bà rơi như mưa, vội vàng chạy tới đón con:
- Tư Trầm, thật sự là con đấy sao?
Bà vẫn không thể tin vào mắt mình được.
- Mẹ, là con đây!
Giọng nói của Lâu Tư Trầm vì xúc động mà đã khàn cả đi.
- Đúng là con thật sao?
Nước mắt rơi ướt má Vương Khởi Lệ, bà ngửa đầu, nhìn thật kỹ đứa con trai của mình, bàn tay run rẩy vuốt ve khuôn mặt hắn, giống như đang muốn chứng minh con mình đang thật sự tồn tại ngay trước mắt bà:
- Tư Trầm!!
Vương Khởi Lệ nhào vào lòng con trai, kích động ôm chầm lấy hắn:
- Mẹ cứ tưởng con không bao giờ về được nữa! Con ơi...
Nghe tiếng khóc nức nở của mẹ mình mà tim Lâu Tư Trầm đau như bị đao cắt.
Hắn cũng đã hơn ba mươi rồi mà còn khiến mẹ già phải bận tâm vì mình, quả thật là một đứa bất hiếu mà.
- Tư Trầm, con gầy quá.
Vương Khởi Lệ nhìn con trai gầy gò hơn hẳn lúc trước thì vô cùng đau lòng:
Mấy năm qua con ở đâu vậy? Mẹ ơi, con không gầy đi đâu! Mẹ nhìn nhầm rồi. Lâu Tư Trầm cầm tay mẹ mình, rũ mi nhìn bà:
Con thấy mẹ mới đúng là gầy đấy. Mẹ già rồi... Vương Khởi Lệ khó nén xúc động, bà lau nước mắt rồi nói:
- Con về là tốt rồi, về là tốt rồi...
Nói xong bà mới chú ý tới cô gái vẫn đứng bên cạnh con trai mình.
Khi nhìn thấy khuôn mặt mà mình ghét cay ghét đắng của Tần Mộ Sở thì sắc mặt bà lập tức thay đổi, Vương Khởi Lệ lập tức kéo con trai, tức giận hỏi:
- Con dẫn nó tới nhà mình làm gì? Chẳng lẽ con vẫn qua lại với nó à?
Tần Mộ Sở rụt rè nhấp môi, thấy Vương Khởi Lệ thế này đúng là cô rất sợ, thế nhưng vẫn giữ đúng lễ phép chào hỏi:
Chào bác gái ạ. Ai là bác gái của cô? Đừng có gọi bừa! Vương Khởi Lệ quát ầm lên.
Lâu Tư Trầm nắm tay Tần Mộ Sở, nhỏ giọng bảo cô:
Đúng rồi, em nên đổi gọi là mẹ đi. ... Tần Mộ Sở và Vương Khởi Lệ cùng nhìn chằm chằm hắn.
Tần Mộ Sở đã hoàn toàn 囧 rồi.
Người này là còn ngại mâu thuẫn giữa cô và mẹ hắn chưa đủ lớn nên quyết tâm đổ thêm dầu vào lửa đấy à.
- Mẹ, con và Mộ Sở đã kết hôn rồi, hy vọng mẹ có thể chúc phúc cho chúng con.
Lúc Lâu Tư Trầm nói chuyện vẫn nắm chặt tay Tần Mộ Sở, thái độ rất rõ ràng là dù có xảy ra bất cứ chuyện gì hắn cũng sẽ không dễ dàng buông tay cô ra nữa.
Tần Mộ Sở thì run đến mức thở mạnh cũng chẳng dám.
Vương Khởi Lệ có cảm giác đầu đau như sắp nổ tung rồi:
Mẹ thấy con về nhà là vì muốn làm mẹ tức chết phải không! Mẹ... Lâu Tư Trầm bước tới rồi ôm lấy Vương Khởi Lệ, nhỏ giọng dỗ dành bà mẹ đang tức nghẹn của mình:
- Con biết trong lòng mẹ có lẽ sẽ không thoải mái, nhưng cứ cho chúng con thêm thời gian, để con chứng minh lựa chọn của mình là không hề sai, có được không mẹ?
Đương nhiên là Vương Khởi Lệ không muốn chấp nhận Tần Mộ Sở chút nào, thậm chí khi nhìn cái bản mặt giống hệt Lý Thiện Xuân kia bà đã tức tới mức ứa gan rồi, nhưng giờ bà lại không muốn làm to chuyện trước mặt con trai, dù sao con mình trở về là chuyện khiến bà vui hơn bất cứ điều gì rồi.
Vương Khởi Lệ lườm con trai:
Sao con cứ phải làm mẹ tức thế hả? Đã bao nhiêu năm rồi? Quay đi quay lại cũng phải mười mấy năm chứ ít gì, thế mà con vẫn cứ dây dưa với nó mới chịu được à? Mẹ ơi, con là con của mẹ mà, tính con đương nhiên là giống tính mẹ rồi. Đã thích một người thì chắc chắn sẽ thích cả đời. Hừ! Vương Khởi Lệ hừ lạnh, chỉ tay vào Tần Mộ Sở đứng run rẩy bên cạnh:
Thế nếu tính nó cũng chẳng khác gì mẹ nó thì sao? ... Câu này Tần Mộ Sở lại không biết phải cãi lại thế nào nữa, nhưng chưa kịp nói gì đã thấy Vương Khởi Lệ tiếp tục lên tiếng:
- Nếu giống người đàn ông sinh ra nó mẹ thấy cũng chẳng khá khẩm gì hơn! Thay đổi thất thường, nay Tần mai Sở, còn đúng với cái tên của nó luôn đấy!
Sắc mặt Tần Mộ Sở vặn vẹo rất khó nhìn, cô tự nhủ thầm giờ không phải lúc tức tối, hơn nữa dù Vương Khởi Lệ có oán giận thì đúng là cô vẫn nên chấp nhận.
- Mẹ đang coi thường sức quyến rũ của con trai mình đấy à! Con dâu mẹ yêu con tới chết đi sống lại ấy chứ, làm gì còn lúc nào mà thay đổi thất thường nữa ạ?
Lâu Tư Trầm nửa đùa nửa thật hô lên một câu xong lại nhìn Tần Mộ Sở bên cạnh vẫn luôn nhẫn nhịn với vẻ xót xa:
Với lại vợ con cũng không phải người như thế. Còn nữa, nếu không có cô ấy có lẽ con trai mẹ đời này cũng không thể đứng trước mặt mẹ được nữa đâu, là cô ấy đã cứu con đấy. Nó? Cứu con á? Vương Khởi Lệ đương nhiên là không tin lời này của Lâu Tư Trầm được.
Trong lòng Tần Mộ Sở cũng hoảng muốn chết.
Là cô cứu hắn á? Đương nhiên là cô rất muốn rồi, nhưng cuối cùng cô cũng chẳng giúp được gì mấy, thế thì làm sao mà “cứu” được đây? Ngược lại đều là cô liên lụy tới hắn, nếu không tại cô thì hắn cũng chẳng khổ sở đến mức ấy.
- Tư Trầm?! Đúng là con đấy sao? Con về thật đấy sao?
Đang nói chuyện thì bỗng nhiên Lâu Trọng Bách từ ngoài chạy vội vào phòng khách, ông bước thẳng tới trước mặt Lâu Tư Trầm:
Lúc chú Lâu gọi điện ba vẫn không thể tin được! Thật sự là con sao? Không phải con... Ba! Trong giây phút gặp lại Lâu Trọng Bách thì mọi ân oán năm đó dường như đã được hóa giải rồi.
Người đã từng là cha hắn, đến giờ vẫn là như vậy.
Lâu Trọng Bách nghe thấy con trai gọi mình thì viền mắt bỗng đỏ hoe:
- Đúng là con rồi! Về là tốt rồi, về là tốt rồi...
Đối với người đàn ông này Tần Mộ Sở thật sự không biết nên xưng hô thế nào mới phải, với lại vì ngại Vương Khởi Lệ vẫn ở đây nên căn bản là cô không dám chào hỏi Lâu Trọng Bách, đến nhìn cũng chẳng dám nhìn ông nữa là, chỉ sợ mình sơ sẩy sẽ khiến bà càng thêm khó chịu.
Mà lúc này Lâu Trọng Bách cũng nhận ra sự tồn tại của Tần Mộ Sở, ông không khỏi vui sướng gọi cô:
Sở Sở, con cũng tới đấy ư. ...Vâng. Tần Mộ Sở không dám nói nhiều mà chỉ cúi đầu đáp một tiếng cho có.
Vương Khởi Lệ liếc cô rồi nở một nụ cười trào phúng:
Mẹ con cô đúng là giỏi thật, một già một trẻ bắt tay để cướp đi hai người đàn ông quan trọng nhất đời Vương Khởi Lệ này! Đúng là không thể không bội phục, nay tôi đã được mở mang tầm mắt rồi! Bác gái, con cũng không có ý định cùng bác cướp ai hết! Tần Mộ Sở hấp tấp giải thích:
Tư Trầm là con trai bác, đây là mối quan hệ huyết thống, dù là ai cũng không thay đổi được. Con cũng chưa bao giờ có ý định cùng bất cứ ai cướp người nào hết, con chỉ là... chỉ là thật sự thích, vô cùng thích Tư Trầm thế nên con mới muốn được bác chấp nhận. Dù con biết có lẽ đó chỉ là mong ước xa vời thôi... Con gái con đứa mà hễ mở mồm ra là “thích” nọ “thích” kia, mặt dày quá nên không biết xấu hổ à? Vương Khởi Lệ thay đổi cách đâm chọc Tần Mộ Sở.
- Mẹ! Con chính là thích kiểu con gái cứ luôn miệng nói “thích” thế này đấy, mẹ đừng làm khó cô ấy nữa.
Lâu Tư Trầm cầm bàn tay nhỏ bé của Tần Mộ Sở lên mới phát hiện tay cô lạnh buốt, hắn đau lòng xoa tay cho rồi rồi lại nói với Vương Khởi Lệ rằng:
Vợ con nhát lắm, mẹ đừng dọa cô ấy sợ, nhỡ mà cô ấy sợ quá chạy mất thì con trai mẹ cả đời chỉ có thể sống cô độc thôi đấy! Con... Vương Khởi Lệ chán nản:
Mẹ thấy con trở về là để chọc tức mẹ thật mà! Oan quá mẹ ơi! Lâu Tư Trầm vội kêu oan.
Tần Mộ Sở mím chặt môi, luống cuống cúi đầu.
- Muốn làm con dâu tôi cũng không phải không được.
Bỗng nhiên Vương Khởi Lệ lại đổi ý:
- Đi theo tôi, tôi có vài lời muốn nói với cô.
Lời này là nói riêng với Tần Mộ Sở.
Mẹ! Khởi Lệ! Lâu Tư Trầm và Lâu Trọng Bách đồng thời gọi tên Vương Khởi Lệ.
- Sao nào?! Nghĩ tôi là cọp cái rồi ăn luôn cô ta đấy chắc? Nếu sợ thế thì lập tức cút khỏi nhà này đi! Còn dẫn nó về đây làm gì hả?
Ngọn lửa tức giận vẫn nghẹn trong lòng Vương Khởi Lệ đã hóa thành một biển lửa cao vùn vụt.
Hai người đàn ông quan trọng nhất cuộc đời bà lại chỉ chăm chăm bảo vệ đứa con gái của con mụ đê tiện kia, cảm giác này không khác gì cả thế giới cùng lúc phản bội bà, trải nghiệm tan nát cõi lòng đó có lẽ nếu ai chưa từng trải qua sẽ không thể nào thấu hiểu nổi:
Có phải tôi nên cút khỏi cái nhà này để ba người sống với nhau thôi không? Thật ra Vương Khởi Lệ tôi mới là người ngoài ở đây phải không? Mẹ đừng xúc động quá... Lâu Tư Trầm khẽ ôm mẹ mình rồi xoa dịu.
Lâu Trọng Bách cũng biết mình đuối lý nên vội bước tới trước mặt vợ rồi nhỏ giọng giải thích với bà:
- Xin lỗi em.
Tất cả mầm mống tai họa đều do một tay ông gieo xuống, một câu “xin lỗi” này thật ra vẫn còn rất nhẹ nhàng.
- Bác gái, con cũng muốn nói chuyện đàng hoàng với bác, chúng ta đi thôi.
Tần Mộ Sở nói với Vương Khởi Lệ xong lại nhìn Lâu Tư Trầm rồi nhỏ giọng bảo hắn:
- Anh ở đây chờ em một lát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.