Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 350

Bộ Tòng Dung

24/04/2019

Mộ Sở và Vương Khởi Lệ đi vào phòng khách.

Lúc vừa đi vào, Vương Khởi Lệ cũng thuận tay kéo cánh cửa đóng lại, thậm chí cũng không quên khóa trái cửa lại.

Nói thật thì, nhìn thấy hành động đó của Vương Khởi Lệ, trong lòng Mộ Sở đã nảy lên sự bất an, nhưng cô lúc này, cũng đã đứng ở nơi này, tiến thoái lưỡng nan rồi.

Đương nhiên, cô từ trước đến nay cũng chưa từng nghĩ sẽ lùi bước qua.

Cô một ‘cô con dâu xấu’ cũng giống các cô con dâu khác như nhau, cũng mong nhận được sự đồng ý và chúc phúc của mẹ chồng mình, cô cũng biết, chuyện này từ đầu đến cuối là ân ân oán oán của mình và Vương Khởi Lệ, muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông, nếu muốn mở triệt để nút thắt trong lòng của Vương Khởi Lệ, đại khái cũng thật sự chỉ có một mình cô mà thôi.

Dù gì, chỉ có mình cô, mới có thể thay thế mẹ của cô.

- Bác gái, con biết nhưng tội lỗi của mẹ con đã phạm năm xưa, hầu như là không thể tha thứ được, thực ra con cũng không dám quá hi vọng là bác sẽ tiếp nhận con, nhưng, bất luận như thế nào, con vẫn là hi vọng con có thể thay thế mẹ con nói một tiếng ‘xin lỗi’ với bác, con cũng hi vọng là bác có thể từ trong những hồi ức đau khổ trong quá khứ bước ra được. Con thành thật xiin lỗi!

Mộ Sở xin lỗi một cách thận trọng.

Vương Khởi Lệ nhìn cô với ánh mắt lạnh buốt:

- Cô tưởng bao nhiêu đó đau khổ, chỉ cần một câu ‘xin lỗi’ của cô thì có thể xong chuyện sao? Mẹ của cô mang đến cho tôi biết bao nhiêu đau khổ, mỗi một đao đều mạnh mẽ đâm sâu vào tim tôi!! Đến nay bà ta không dễ dàng gì mà chết đi rồi, trở thành một nắm cát vàng, nhưng cô lại đến! Hơ...

Vương Khởi Lệ cười lạnh, nói tiếp:

- Bây giờ đứa con riêng mà chồng của tôi và ả đàn bà đó đang đứng trước trước mặt tôi nhắc nhở tôi, bảo tôi đem tất cả kí ức đau khổ đó quên đi?! Các người một người một người, tim cũng thật lớn, cũng lớn thật đó...

Nhưng tim của Vương Khởi Lệ bà ta, thì chẳng có lớn được như vậy chút nào!

Con riêng của chồng và người đàn bà khác, cuối cùng lại trở thành con dâu của mình, điểm này, bà thật sự là bất luận như thế nào cũng đều khó mà chấp nhận được!

Sự tồn tại của Tần Mộ Sở cô, chính là một cây kim nhọn và sắt, đâm thật sâu, thật sâu vào trong tim của Vương Khởi Lệ bà, khiếng bà căn bản không có cách nào mà hoàn toàn tiêu hóa được hết nỗi đau đó.

- Thành thật xin lỗi...

Mộ Sở xin lỗi.

Ngoài câu ‘xin lỗi’ ra, cô thật sự không biết bản thân mình còn có thể nói thêm bất cứ lời nào khác nữa hay không nữa.

Nếu như có thể, cô cũng hi vọng bản thân mình có thể thay thế cho mẹ để đền tội, nhưng tội lỗi này, lại làm như thế nào dễ dàng mà trả hết được?

Vương Khởi Lệ lạnh lẽo nhìn cô, sải bước đến gần cô, hai lời không nói, liền giơ tay lê ‘Bốp—’ một tiếng thật lớn, một bạc tay trực tiếp rơi lên mặt của Mộ Sở.

Lúc đó, khuông mặt mềm mại của Mộ Sở liền hiện lên dấu năm ngón tay đỏ.

Đau!

Hơn nữa còn đau một cách bỏng rát, giồng như là bị lửa lớn thiêu đốt bên mặt vậy.

Nước mắt ủy khuất của thiếu chút nữa là từ trong hốc mắt của Mộ Sở mà tràn ra, nhưng đã bị cô kìm nén mà nhịn lại.

Vương Khởi Lệ phẫn nộ mà trừng mắt với Mộ Sở:

- Cái tát này, là cô phải thay mẹ cô nhận lấy!

Cái tát này, đau đến lợi hại, nhưng Mộ Sở biết, chẳng qua cũng chỉ là một cái tát, thực ra đối với Vương Khởi Lệ mà nói, đã rất nhẹ rất nhẹ tay rồi!

Người đàn bà này, làm một người vợ, làm một người mẹ, sự thông khổ mà bà phải chịu lấy, làm sao mà chỉ có một cái tát mà có thể giải quyết triệt để được?

‘Bốp—’

Lại thêm một cái tát nữa!

Nặng nền mà in lên bên mặt còn lại của Mộ Sở:

- Cái tát này, là cô chịu thay cho người ba đã thân sinh ra cô!

Bàn tay tát vào mặt Mộ Sở của Vương Khởi Lệ, vẫn còn đang run lẩy bẩy, mi tâm của bà cũng đang không ngừng run lên, đôi mắt đỏ hồng lên, đáy mắt hiện lên một tầng nước mắt đau khổ, bà bất lwujc mà buông tay xuống:

- Tần Mộ Sở, tôi tiếp nhận cô, hoàn toàn là nể mặt con trai và cháu gái bảo bối của tôi, nếu có một ngày cô dám làm chuyện gì có lỗi với con trai tôi, tôi nhất định băm cô thành trăm mảnh!!

Mộ Sở nghe xong lời này, nước mắt cuối cùng cùng không thể kìm nén nữa mà trào ra.



Không phải bởi vì nỗi đau trên mặt của mình, mà là bởi vì trong tim cô quá khó chịu, quá cảm động, cái loại cảm xúc phức tạp đó không ngừng thay thế nhau, giằng xéo trái tim cô, khiềng cho nước mắt của cô không ngừng mà chảy ra ngoài.

Cảm ơn... Cảm ơn bác, bác gái! Ngoài từ ‘cảm ơn’ ra, Mộ Sở lúc này hoàn toàn không biết mình còn có thể nói điều gì nữa.

Cô biết là, muôn khiếng cho Vương Khởi Lệ tiếp nhận cô, chấp nhận tình yêu của cô và Lâu Tư Trầm, là một chuyện khó khăn biết nhường nào, cô càng biết được ở bên trong đó còn bao hàm tất cả tình yêu sâu đậm của bà, một người mẹ ruột đối với Tư Trầm con trai của mình.

Vương Khởi Lệ không nhìn vào Mộ Sở nữa, mà quay đầu sang một bên khác:

- Tôi không phải là tha thứ cho mẹ của cô, tôi chỉ là buông tha cho bản thân mình mà thôi.

Bà hít hít cái mũi đã chua xót của mình:

- Đi ra ngoài đi...

- ... Vâng.

Mộ Sở trả lời một tiếng, lễ phép mà cúi người trước bà, sau đó quay người bước ra ngoài, thì nghe Vương Khởi Lệ ở sau lưng cô nói:

- Tối nay ở lại nhà một đêm đi.

Mộ Sở quay đầu nhìn bà, có chút thụ sủng nhược kinh.

Vương Khởi Lệ liền vội vàng lau đi nước mắt của mình, trở về khuông mặt lạnh lẽo ban nãy:

- Tôi là bởi vì muốn con trai tôi ở lại đây, tôi đã rất lâu rất lâu không nhìn thấy nó rồi.

Mộ Sở kìm nước mắt lại cười, gật đầu:

- Vâng.

Bên ngoài phòng khách—

Hai người đàn ông, đợi lâu cũng cảm thấy có chút sốt ruột rồi.

Lâu Trọng Bách hiểu vợ của mình, nói thật thì, ông vẫn có chút lo sợ bà sẽ hạ thủ với Mộ Sở, nhưng lúc này cửa phòng khóa chặt lại, bọn họ ai cũng không vào được.

Ông chỉ có thể sốt ruột mà ở ngoài này đi qua đi lại mà chờ đợi người bên trong đi ra.

Mà trong tim Lâu Tư Trầm cũng có cảm giác ẩn chút bất an, ánh mắt của hắn cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa khóa chặt ấy, nhưng rất lâu vẫn không thấy cửa mở ra, đôi lông mày đạp đó của hắn cứ chau lại càng ngày càng sâu.

Thì ngay vào lúc này, cánh cửa đột nhiên ‘cạch—’ một tiếng, được người ở bên trong kéo ra.

Thì nhìn thấy Vương Khởi Lệ và Mộ Sở hai người lần lược từ bên trong bước ra.

Ánh mắt của hai người đều có chút ửng đỏ.

Lâu Trọng Bách thấy vậy, cảm giác áy náy trong lòng càng thêm nồng đậm hơn.

Ông tự biết rằng phần tội này, toàn là do một tay ông gây nên, mà phần đau khổ này, thì toàn bộ lại đẩy sang cho những người mà ông yêu nhất.

Nếu như có thể, ông thật hi vọng thời gian có thể quay trở lại, nếu ông trời có thể cho ông thêm một lần cơ hội, ông nhất định sẽ không tái phạm lại cái sai như vậy nữa!

- Khởi Lệ...

Lâu Trọng Bách có chút lo lắng cho cảm xúc của vợ của mình.

Lâu Tư Trầm lúc này đã nhanh bước hướng về phái Mộ Sở mà bước đến gần, ahwns vừa nhìn đã nhìn thấy mười dấu tay đỏ chót in trên hai má của Mộ Sở, hắn đau lòng nhìn vào vết sưng đỏ trên hai má của Mộ Sở, nhất thời cổ họng như bị nghẹn lại hoàn toàn không thể nói ra bất kì câu nào.

Lần đầu tiên hắn cảm nhận được, bạn thân lại có thể vô dụng đến như vậy, ngay cả mâu thuẫn giữa vợ của mình và mẹ ruột của mình cũng không thể nào điều tiết được.

- Tư Trầm, bác gái nói bác ấy... đồng ý chấp nhận em!

Mộ Sở vừa nói xong câu này, nước mắt không kìm lại được nữa mà rơi ra từ trong hốc mắt.

Lâu Tư Trầm lại chỉ cảm thấy tim đau như cắt.

Hắn đau lòng mà dùng lực ôm Mộ Sở thật chặt vào trong lòng của mình, hôn khe khẽ lên tóc cô, hắn liền nói lời xin lỗi, thanh âm khản đặc:

- Anh xin lối, khiếng em chịu khổ rồi! Anh xin lỗi...

Thực ra, ở trong đoạn thù hận này, mà người vô tội vô tội nhất, chính là người con gái đang ở trong lòng của Lâu Tư Trầm hắn.



Cô không cách nào quyết định được mình sinh ra ở hoàn cảnh nào, càng không có cách nào mà có thể lựa chọn ba mẹ mình, tất cả tất cả mọi thứ, cô cũng chỉ có thể chọn cách chấp nhận một cách vô điều kiện mà thôi, chọn cách đảm nhận tất cả.

Thực ra, cô mới là người vô tội nhất, người bị tổn thương nhất!

Bởi vì, từ trước đến nay sẽ không có ai nói xin lỗi với cô! Tất cả mọi người, đều không bao giờ nghĩ đến cảm nhận của cô.

Thực ra, cô cũng sẽ biết đau!

Nếu không phải là bởi vì cô yêu hắn, cô lại làm sao mà khắc khổ chấp nhận những vết thương và nỗi đau mà vốn không nên thuộc về cô chứ?

Lâu Tư Trầm ôm Mộ Sở rất chặt rất chặt, dường như ợ bản thân mình chỉ cần thả lỏng tay ra một chút, cô sẽ ngay lặp tức biến mất không thấy nữa vậy:

Anh xin lỗi, anh không nên kiên trì đưa em đến đây... Em không sao. Mộ Sở liền chùi nước mắt, ngẩng đầu lên, cười với hắn:

- Em bây giờ cuối cùng cũng cảm thấy cả bản thân thật thoải mái rồi...

Ai cũng sẽ không biết được, những tội ác ở trong quá khứ được cô chôn sâu vào trong đáy lòng của cô, có biết bao nhiêu nặng nề!

Mãi cho đến lúc này, mới cuối cùng đã có thể giải phóng được rồi, thoát ra được rồi!

- Tối hôm nay ở lại đây ngủ một đêm đi.

Vương Khởi Lệ sắc mặt từ đầu đến cuối lạnh nhạt, lại nhìn con trai mình một cái, nói với hắn:

- Vợ của con đã đồng ý rồi.

Cuối cùng, bà phân phó cho quản gia:

Bác Lâu, bảo người dọn dẹp sạch sẽ phòng của thiếu gia một chút, tối nay thiếu gia sẽ ở lại đây một đêm. Vâng. Quản gia nghe lệnh, liền dẫn theo người làm lên lầu dọn dẹp phòng ngủ.

Sau đó Vương Khởi Lệ không nói gì nữa, chỉ cùng dì nấu ăn trong phòng bếp bàn xem tối nay nấu món ăn nào.

Lâu Trọng Bách áy náy mà nhìn vào con trai và con gái của mình, nhưng cuối cùng cũng không nói lời nào, quay người bước chân đuổi theo vợ của mình.

Lúc này trong phòng khách chỉ còn lại Mộ Sở và Lâu tư Trầm.

- Anh đi lấy ít thuốc đến cho em!

Lâu Tư Trầm nói xong, thì muốn đi tìm hòm thuốc cho Mộ Sở.

- Không cần đâu!

Mộ Sở liền đưa tay ra ngăn hắn lại:

Cái này cũng chỉ là một ít vết thương nhỏ mà thôi, căn bản không có việc gì đâu. Cũng đã như vậy rồi, còn nói là chỉ là một ít vết thương nhỏ mà thôi? Lâu Tư Trầm đau lòng, ôm lấy gương mặt của cô, thổi thổi vài cái lên:

Đều sưng lên hết rồi! Hai cái tát này, đối với em mà nói, thật sự không phải là vết thương, mà chính là sự giải thoát, bên ngoài trông như là nhận lấy một chút đau khổ ở da thịt, nhưng mà trong lòng của em thì từ trước đến nay không cói giây phút nào mà giống như bây giờ thoải mái đến như vậy... Hai tay của Mộ Sở ôm lấy Lâu Tư Trầm, để cả người hoàn toàn dựa sát vào người của hắn, đôi mắt cô đỏ ửng cười làm nũng với Lâu Tư Trầm:

Tư Trầm, cuối cùng em cũng được giải thoát hoàn toàn rồi, từ nay cũng không cần phải mang trên lưng tội ác nặng nề như vậy nữa rồi, anh có biết là em vui nhưu thế nào không? Đứa ngốc! Lâu Tưu Trầm đau lòng mà xoa xoa đầu của cô:

- Em vốn là chẳng có chút tội lỗi nào mà kể...

Tất cả ‘tội’ đó, cũng chỉ là do người của đời trước, đã khiếng cô phải gánh lấy tội đó!

Lâu Tư Trầm cuối thấp đầu, hôn sâu một cái lên đôi môi đỏ của cô:

- Trước tiên để anh giúp em bôi thuốc, nếu không, anh xem em như vậy, chỉ càng làm cho anh khiếng anh cảm thấy bản thân mình càng vô dụng hơn thôi, cuối cùng ngay cả vợ của bản thân mình cũng không thể bảo vệ cho tốt được.

Nói đến đây, Lâu Tư Trầm nặng nề mà thở dài một hơi, bàn tay lớn ôm lấy cái mặt nhỏ của cô, cả khuông mặt hắn ngập tràn sự áy náy:

Anh không ngờ đến mẹ anh sẽ ra tay nặng với em như vậy... Được rồi được rồi, em bôi thuốc! Mộ Sở giơ hai tay đầu hàng.

Cô không ngờ đến khiếng cho Lâu Tư Trầm ljai áy náy nhiều đến như vậy.

Lâu Tư Trầm sủng nịnh mà bóp bóp cái cằm nhỏ của cô, đôi mắt thâm trầm:

- Đi, ngaon ngoãn ngồi ở so pha đợi anh.

Mộ Sở gật gật đầu, ngoan ngoãn đến so pha ngồi lên đó, Lâu Tư Trầm quay người đi lấy hòm thuốc hco Mộ Sở tìm chai thuốc tiêu sưng giúp cho Mộ Sở.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Niệm Niệm Hôn Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook