Chương 390
Bộ Tòng Dung
24/04/2019
Diên Vĩ rời khỏi quán café như người mất hồn, rồi bỗng đâm vào một người khác.
Cô nói xin lỗi mà không ngẩng đầu lên, sau đó vòng qua người kia, định đi tiếp. Ai ngờ người kia như cố tình trêu cô, cô đi bên phải thì y nhích sang phải, cô tránh bên trái thì y nghiêng sang trái.
Cuối cùng, Diên Vĩ bất nhẫn hô lên:
- Nè!
Cô ngẩng đầu lên lườm người đàn ông trước mặt với vẻ ảo não.
Khuôn mặt anh tuấn quen thuộc đượm nét cười phóng túng tà tứ, mấy ngày không gặp, Hoắc Thận vẫn cứ bất cần đời như trước, chẳng khác chút nào.
- Đi đường đâm vào người ta mà còn kiêu ngạo thế, đúng là chỉ có mình quái vật nhỏ em thôi!
Hoắc Thận nói rồi nắm lấy lọn tóc dài trên vai Diên Vĩ, đương nhiên là không dám dùng sức làm đau cô nàng.
Diên Vĩ rút tóc mình khỏi tay y, bây giờ cô chẳng có tâm trạng gì mà tán dóc với y cả, cô chỉ muốn đi thôi.
Hoắc Thận nhận ra tâm trạng của cô nàng này không tốt. Y vươn tay kéo cô lại trước mặt mình, tay kia nâng khuôn mặt khóc sưng cả mắt lên rồi cau mày không vui:
Lại có ai bắt nạt em thế? Không có... Diên Vĩ quay mặt đi, né khỏi bàn tay y, cô không muốn để ai nhìn thấy mình thảm hại thế này.
Cô có quen thân gì Hoắc Thận đâu.
Em thất tình hả? Có đâu! Diên Vĩ phản bác, khuôn mặt đỏ bừng.
Rõ ràng là Hoắc Thận đoán trúng rồi!
- Khóc đỏ hết cả mắt lên thế này mà còn không thừa nhận, em lừa ai hả?
Hoắc Thận vạch trần cô.
- Anh cứ kệ tôi, anh với tôi quen biết gì nhau?
Diên Vĩ thấy phiền quá, bèn đẩy y ra rồi đi khỏi quán café ban nãy.
Diên Vĩ không về nhà mà đi vào trung tâm mua sắm.
Lúc tâm trạng không tốt, cô có thói quen đi dạo trung tâm mua sắm một mình, thấy cái gì lấy cái đó, như thể làm vậy có thể khỏa lấp cõi lòng trống rỗng.
Mà tất cả hành động của Tần Diên Vĩ đều lọt vào tầm mắt của Hoắc Thận đang tò tò theo sau lưng cô.
Hôm ấy, sau khi phát hiện ra Tần Diên Vĩ lấy trộm đồ trong trung tâm mua sắm thì Hoắc Thận đã cố ý lên mạng tra tư liệu, mới phát hiện ra hành vi của cô được tâm lý học gọi là “nghiện ăn trộm”, là một loại bệnh tâm lý!
Người như họ căn bản không tìm kiếm sự thỏa mãn về mặt vật chất mà là kiếm tìm sự an ủi về tâm lý, để khỏa lập khao khát trong tâm hồn của mình. Một mặt họ không muốn bị phát hiện ra, mặt khác họ lại khát khao bị phát hiện và trừng phạt.
Dù là kết quả nào cũng sẽ mang lại kích thích và khoái cảm về tâm lý cho bọn họ, nguyên nhân hình thành tật này là để thể hiện sự phản nghịch đối với người thân.
Có lẽ người thân này chính là ông chú mà Tần Diên Vĩ yêu thầm, Cố Cẩn Ngôn nhỉ?
Khi Tần Diên Vĩ đang quên mình trộm đồ thì có một cánh tay vươn ta từ bên cạnh, cũng cầm đồ nhét vào túi, bắt chước y hệt cô.
Diên Vĩ kinh ngạc quay đầu lại, lúc thấy Hoắc Thận thì mãi vẫn chưa nghĩ ra y đang làm gì.
Cô thấy khó tin quá.
Hoắc Thận? Sao y lại làm thế?
- Nhìn gì mà nhìn? Nhân lúc chưa bị ai phát hiện thì mau lấy đi!
Hoắc Thận giục cô rồi nhanh chân chạy sang quầy khác lấy tiếp, tư thế kia còn kiêu ngạo hơn cả Diên Vĩ nữa.
Diên Vĩ nghẹn họng trân trối nhìn y, mãi hồi lâu sau vẫn cứ nghĩ là mình gặp ảo giác.
Một lúc sau cô mới chạy tới gần y:
- Hoắc Thận!
Cô hạ giọng hỏi:
Anh đang làm cái gì đấy? Không thấy à? Hoắc Thận cúi đầu nhìn đồ trong túi mình và nói như đúng rồi:
- Lấy đồ giúp em chứ làm gì?
Nói đoạn, y mở túi ra cho Diên Vĩ nhìn như dâng bảo bối:
Thế nào? Tay nghề của cậu ngon chứ hả? Cậu toàn chọn thứ đắt mà lấy cho em thôi đấy! ... Diên Vĩ cạn lời.
Thế nhưng trong lòng không hiểu sao lại dấy lên một cảm xúc khác thường, vừa ấm áp lại vừa chua xót, chính cô cũng chẳng thể định nghĩa được cảm xúc ấy là gì.
Đúng vào lúc này, có người hét to:
Có kẻ trộm! Bắt kẻ trộm! Chết cha! Hoắc Thận nhìn ra ngoài thì thấy mấy bảo vệ đang chạy về phía này:
- Chuồn mau!
Hoắc Thận vừa nói vừa nắm tay Tần Diên Vĩ chạy biến ra ngoài.
Túi xách của y còn chưa đóng lại, thế nên y vừa chạy thì đồ bên trong đã rơi ra liểng xiểng. Nhìn thấy dáng vẻ ấy, Diên Vĩ bỗng buồn cười:
- Hoắc Thận, anh ngốc chết đi được!
Lúc chạy qua cửa soát đồ, vì đồ đã lấy còn chưa tháo chốt phòng trộm nên chuông cảnh báo của toàn bộ khu mua sắm đều réo vang.
Hết thảy nhân viên và khách hàng trong trung tâm mua sắm đều đổ dồn mắt về phía họ, tiếng bàn tán nổi lên bốn phía không ngừng:
Chậc chậc! Nứt mắt ra mà đã trộm đồ. Thế này lớn lên thì biết làm thế nào? Nhìn có phải con nhà nghèo đâu cớ chứ? Ai mà biết được? Đúng là không biết dạy con! Bây giờ con trẻ hư thân thật, đâu có ngoan ngoãn như thời mình... Đúng thế, đúng thế... Hai người chạy ra khỏi trung tâm mua sắm, vã mồ hôi hột mới cắt đuôi được bảo vệ đuổi theo mà trốn vào một con hẻm nhỏ.
Hai người nắm tay dựa vào tường, mệt thở không ra hơi.
Thế rồi nhìn nhau vã vượi mồ hôi, áo quần xốc xếch, bỗng nhiên ngoác miệng ra cười.
Đã lâu lắm rồi Diên Vĩ không cười thoải mái đến thế.
Hoắc Thận nghiêng đầu híp mắt nhìn cô:
- Quái vật nhỏ nè, cậu đây dâng hiến lần đầu quý báu cho em rồi đấy nhé...
Hoắc Thận nắm tay cô không thả, lúc nói chuyện vẫn còn thở dốc phì phò.
Một chốc sau không thấy cô phản ứng gì, y nghiêng người ép cô lên bức tường phía sau.
Đôi mắt tà mị hơi khép lại nhìn cô từ trên cao, mồ hôi trong suốt chảy dọc theo thái dương xuống cổ, hơi thở nam tính ngông cuồng pha đẫm tiết tố giống đực khêu gợi, khiến cho người ta nhìn không dời mắt nổi.
Y chống cánh tay lên tường, giam cô lại giữa mình và bức tường sau lưng, khóe miệng cong lên tà tứ, lời nói cũng lưu manh không kém:
Em phải chịu trách nhiệm với cậu đây đấy! Anh mơ đi! Diên Vĩ xóc cho y một câu, môi vẫn cười toe toét. Cô đẩy nhẹ một cái:
- Anh tránh ra cái nào! Hôm nay mà không có anh thì tôi chẳng bị người ta phát hiện ra đâu!
Hoắc Thận cười toe, giả vờ tức giận nâng cằm của cô lên, để cô đối diện với đôi mắt hoa đào đầy yêu nghiệt của mình, lên tiếng trách móc:
- Em đúng là đồ vô lương tâm! Nếu không phải vì làm em vui thì tôi có cần phải đi trộm đồ của nhà mình như thế không? Lại còn bị đám người kia coi là ăn trộm nữa.
Cô nói xin lỗi mà không ngẩng đầu lên, sau đó vòng qua người kia, định đi tiếp. Ai ngờ người kia như cố tình trêu cô, cô đi bên phải thì y nhích sang phải, cô tránh bên trái thì y nghiêng sang trái.
Cuối cùng, Diên Vĩ bất nhẫn hô lên:
- Nè!
Cô ngẩng đầu lên lườm người đàn ông trước mặt với vẻ ảo não.
Khuôn mặt anh tuấn quen thuộc đượm nét cười phóng túng tà tứ, mấy ngày không gặp, Hoắc Thận vẫn cứ bất cần đời như trước, chẳng khác chút nào.
- Đi đường đâm vào người ta mà còn kiêu ngạo thế, đúng là chỉ có mình quái vật nhỏ em thôi!
Hoắc Thận nói rồi nắm lấy lọn tóc dài trên vai Diên Vĩ, đương nhiên là không dám dùng sức làm đau cô nàng.
Diên Vĩ rút tóc mình khỏi tay y, bây giờ cô chẳng có tâm trạng gì mà tán dóc với y cả, cô chỉ muốn đi thôi.
Hoắc Thận nhận ra tâm trạng của cô nàng này không tốt. Y vươn tay kéo cô lại trước mặt mình, tay kia nâng khuôn mặt khóc sưng cả mắt lên rồi cau mày không vui:
Lại có ai bắt nạt em thế? Không có... Diên Vĩ quay mặt đi, né khỏi bàn tay y, cô không muốn để ai nhìn thấy mình thảm hại thế này.
Cô có quen thân gì Hoắc Thận đâu.
Em thất tình hả? Có đâu! Diên Vĩ phản bác, khuôn mặt đỏ bừng.
Rõ ràng là Hoắc Thận đoán trúng rồi!
- Khóc đỏ hết cả mắt lên thế này mà còn không thừa nhận, em lừa ai hả?
Hoắc Thận vạch trần cô.
- Anh cứ kệ tôi, anh với tôi quen biết gì nhau?
Diên Vĩ thấy phiền quá, bèn đẩy y ra rồi đi khỏi quán café ban nãy.
Diên Vĩ không về nhà mà đi vào trung tâm mua sắm.
Lúc tâm trạng không tốt, cô có thói quen đi dạo trung tâm mua sắm một mình, thấy cái gì lấy cái đó, như thể làm vậy có thể khỏa lấp cõi lòng trống rỗng.
Mà tất cả hành động của Tần Diên Vĩ đều lọt vào tầm mắt của Hoắc Thận đang tò tò theo sau lưng cô.
Hôm ấy, sau khi phát hiện ra Tần Diên Vĩ lấy trộm đồ trong trung tâm mua sắm thì Hoắc Thận đã cố ý lên mạng tra tư liệu, mới phát hiện ra hành vi của cô được tâm lý học gọi là “nghiện ăn trộm”, là một loại bệnh tâm lý!
Người như họ căn bản không tìm kiếm sự thỏa mãn về mặt vật chất mà là kiếm tìm sự an ủi về tâm lý, để khỏa lập khao khát trong tâm hồn của mình. Một mặt họ không muốn bị phát hiện ra, mặt khác họ lại khát khao bị phát hiện và trừng phạt.
Dù là kết quả nào cũng sẽ mang lại kích thích và khoái cảm về tâm lý cho bọn họ, nguyên nhân hình thành tật này là để thể hiện sự phản nghịch đối với người thân.
Có lẽ người thân này chính là ông chú mà Tần Diên Vĩ yêu thầm, Cố Cẩn Ngôn nhỉ?
Khi Tần Diên Vĩ đang quên mình trộm đồ thì có một cánh tay vươn ta từ bên cạnh, cũng cầm đồ nhét vào túi, bắt chước y hệt cô.
Diên Vĩ kinh ngạc quay đầu lại, lúc thấy Hoắc Thận thì mãi vẫn chưa nghĩ ra y đang làm gì.
Cô thấy khó tin quá.
Hoắc Thận? Sao y lại làm thế?
- Nhìn gì mà nhìn? Nhân lúc chưa bị ai phát hiện thì mau lấy đi!
Hoắc Thận giục cô rồi nhanh chân chạy sang quầy khác lấy tiếp, tư thế kia còn kiêu ngạo hơn cả Diên Vĩ nữa.
Diên Vĩ nghẹn họng trân trối nhìn y, mãi hồi lâu sau vẫn cứ nghĩ là mình gặp ảo giác.
Một lúc sau cô mới chạy tới gần y:
- Hoắc Thận!
Cô hạ giọng hỏi:
Anh đang làm cái gì đấy? Không thấy à? Hoắc Thận cúi đầu nhìn đồ trong túi mình và nói như đúng rồi:
- Lấy đồ giúp em chứ làm gì?
Nói đoạn, y mở túi ra cho Diên Vĩ nhìn như dâng bảo bối:
Thế nào? Tay nghề của cậu ngon chứ hả? Cậu toàn chọn thứ đắt mà lấy cho em thôi đấy! ... Diên Vĩ cạn lời.
Thế nhưng trong lòng không hiểu sao lại dấy lên một cảm xúc khác thường, vừa ấm áp lại vừa chua xót, chính cô cũng chẳng thể định nghĩa được cảm xúc ấy là gì.
Đúng vào lúc này, có người hét to:
Có kẻ trộm! Bắt kẻ trộm! Chết cha! Hoắc Thận nhìn ra ngoài thì thấy mấy bảo vệ đang chạy về phía này:
- Chuồn mau!
Hoắc Thận vừa nói vừa nắm tay Tần Diên Vĩ chạy biến ra ngoài.
Túi xách của y còn chưa đóng lại, thế nên y vừa chạy thì đồ bên trong đã rơi ra liểng xiểng. Nhìn thấy dáng vẻ ấy, Diên Vĩ bỗng buồn cười:
- Hoắc Thận, anh ngốc chết đi được!
Lúc chạy qua cửa soát đồ, vì đồ đã lấy còn chưa tháo chốt phòng trộm nên chuông cảnh báo của toàn bộ khu mua sắm đều réo vang.
Hết thảy nhân viên và khách hàng trong trung tâm mua sắm đều đổ dồn mắt về phía họ, tiếng bàn tán nổi lên bốn phía không ngừng:
Chậc chậc! Nứt mắt ra mà đã trộm đồ. Thế này lớn lên thì biết làm thế nào? Nhìn có phải con nhà nghèo đâu cớ chứ? Ai mà biết được? Đúng là không biết dạy con! Bây giờ con trẻ hư thân thật, đâu có ngoan ngoãn như thời mình... Đúng thế, đúng thế... Hai người chạy ra khỏi trung tâm mua sắm, vã mồ hôi hột mới cắt đuôi được bảo vệ đuổi theo mà trốn vào một con hẻm nhỏ.
Hai người nắm tay dựa vào tường, mệt thở không ra hơi.
Thế rồi nhìn nhau vã vượi mồ hôi, áo quần xốc xếch, bỗng nhiên ngoác miệng ra cười.
Đã lâu lắm rồi Diên Vĩ không cười thoải mái đến thế.
Hoắc Thận nghiêng đầu híp mắt nhìn cô:
- Quái vật nhỏ nè, cậu đây dâng hiến lần đầu quý báu cho em rồi đấy nhé...
Hoắc Thận nắm tay cô không thả, lúc nói chuyện vẫn còn thở dốc phì phò.
Một chốc sau không thấy cô phản ứng gì, y nghiêng người ép cô lên bức tường phía sau.
Đôi mắt tà mị hơi khép lại nhìn cô từ trên cao, mồ hôi trong suốt chảy dọc theo thái dương xuống cổ, hơi thở nam tính ngông cuồng pha đẫm tiết tố giống đực khêu gợi, khiến cho người ta nhìn không dời mắt nổi.
Y chống cánh tay lên tường, giam cô lại giữa mình và bức tường sau lưng, khóe miệng cong lên tà tứ, lời nói cũng lưu manh không kém:
Em phải chịu trách nhiệm với cậu đây đấy! Anh mơ đi! Diên Vĩ xóc cho y một câu, môi vẫn cười toe toét. Cô đẩy nhẹ một cái:
- Anh tránh ra cái nào! Hôm nay mà không có anh thì tôi chẳng bị người ta phát hiện ra đâu!
Hoắc Thận cười toe, giả vờ tức giận nâng cằm của cô lên, để cô đối diện với đôi mắt hoa đào đầy yêu nghiệt của mình, lên tiếng trách móc:
- Em đúng là đồ vô lương tâm! Nếu không phải vì làm em vui thì tôi có cần phải đi trộm đồ của nhà mình như thế không? Lại còn bị đám người kia coi là ăn trộm nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.