Chương 483
Bộ Tòng Dung
24/04/2019
Sau ngày hôm đó, đương nhiên Diên Vĩ cũng sẽ không đi tới khu biệt thự của Cố Cẩn Ngôn nữa, còn về chuyện Đuôi Nhỏ bị ốm, chị Lý sớm đã đưa nó tới chỗ bác sĩ thú y, sau hai lần uống thuốc, sức khỏe nó cũng đã dần dần tốt trở lại.
Có điều từ ngày hôm đó, tâm tình của Cố Cẩn Ngôn, giống như đang bước vào những ngày đông giá rét, khắp người anh như đang bao trùm trong tuyết lạnh, khiến cho tất cả mọi người xung quanh đều lạnh đến nỗi không hít thở nổi.
Ở công ty, từ các lãnh đạo cấp cao như giám đốc cho đến nhân viên cấp thấp như người quét dọn vệ sinh khi nhìn thấy Cố Cẩn Ngôn anh, không một ai không tìm đường khác mà đi, vô cùng sợ hãi rằng nếu mình không cẩn thận một chút sẽ đắc tội với anh, khiến cho bản thân rơi vào kết cục bị đuổi việc.
Đến cả người hiểu rõ sở thích của Cố Cẩn Ngôn nhất là Vân Thải cũng phải làm việc vô cùng cẩn thận, một phần báo cáo của dàn giao hưởng cũng bị yêu cầu làm đi làm lại mấy ngày liền. Vân Thải vô cùng phiền muộn, nhưng cũng chỉ có thể lặng lẽ buồn bực cúi đầu tiếp tục sửa chữa, sửa đến lúc nào tâm tình anh tốt trở lại mới thôi.
...............................
11 giờ đêm, chị Lý vội vàng gõ cửa phòng sách:
Ông chủ, xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện gì? Cố Cẩn Ngôn mở cửa hỏi chị Lý.
- Là Đuôi Nhỏ! Đuôi Nhỏ bị bệnh rồi!
Cố Cẩn Ngôn cau chặt mày:
Chuyện như thế nào? Tôi không biết. Chị Lý lắc đầu.
- Bắt đầu từ buổi trưa hôm nay, nó đã không ăn uống gì, mới đầu tôi còn cho là bởi vì buổi trưa nó ăn quá nhiều, nhưng đến tận bây giờ, nó vẫn ngồi yên trong lồng không chịu đi ra! Tôi nhìn bộ dạng của nó, là đang thoi thóp rồi! Ông chủ, tôi thật sự sợ nó không qua khỏi được mất...
Chị Lý nói xong, còn gấp gáp đến mức vành mắt phiếm hồng
- Ông chủ, chúng ta phải làm sao bây giờ? Bây giờ đã 11 giờ rồi, bệnh viện thú y e là đều đã đóng cửa hết rồi!
- ... Ừm
Cố Cẩn Ngôn càng cau mày chặt hơn.
Chị Lý lo lắng đến mức cứ đi qua đi lại, nhưng bỗng nhiên, giống như vừa mới phát hiện ra cái gì, vỗ tay nhảy cẫng lên:
- Tôi biết rồi!! Cô chủ nhỏ!! Tôi đi tìm cô chủ nhỏ!!
Chị Lý vừa nói xong liền muốn đi xuống tầng, nhưng lại bị Cố Cẩn Ngôn đưa tay ngăn lại.
- Cậu chủ?
Chị Lý kinh ngạc nhìn anh.
Cố Cẩn Ngôn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói với chị Lý:
- Đuôi Nhỏ bị ốm rồi, không tiện dẫn nó chạy đông chạy tây, chị gọi con bé qua đây đi.
- ....
Chị Lý sững ra một lúc, sau đó, sáng tỏ gật đầu cười cười:
- Đương nhiên! Cậu chủ yên tâm.
- ...
Cố Cẩn Ngôn có một loại cảm giác như chị Lý đã nhìn thấu tâm can anh! Nhưng, rõ ràng anh không hề có ý gì khác, anh thực sự chỉ đơn thuần đứng từ góc độ của Đuôi Nhỏ để suy xét thôi mà!
Tuy nhiên, anh thật sự chỉ đứng từ góc độ của Đuôi Nhỏ để nghĩ cho nó thôi sao? Thật sự không có chút tạp niệm nào khác sao?
Lúc chị Lý gọi điện cho Diên Vĩ, ngoài trời đang mưa như trút nước.
Diên Vĩ vừa nghe thấy yêu cầu cô tới nhà Cố Cẩn Ngôn, cô dương nhiên sẽ từ chối:
- Chị Lý, bây giờ đã muộn rồi, tôi không tiện ra ngoài, nếu không chị đưa Đuôi Nhỏ tới nhà tôi đi, vừa hay để tôi chăm sóc nó mấy hôm, tôi sẽ cũng yên tâm hơn chút. Tôi lập tức bảo tài xế qua đó đón chị.
Chị Lý có chút khó xử:
- Cô chủ nhỏ, tôi vừa nãy cũng nghĩ vậy, nhưng mà ông chủ không đồng ý! Cậu ấy nói bây giờ Đuôi Nhỏ đang mắc bệnh, quá yếu ớt, không thể để nó chạy đông chạy tây, hơn nữa, tùy tiện thay đổi môi trường sống của nó, đối với nó cũng không tốt, cô xem....
Diên Vĩ phiền muộn cắn cắn môi, sau khi suy nghĩ hồi lâu mới nói:
Chị Lý, thực ra tôi cũng không phải bác sĩ, tôi cũng chỉ có chút kinh nghiệm mà thôi, nếu không đợi ngày mai sau khi trời sáng, chị đưa Đuôi Nhỏ đi bệnh viện thú y đi! Tôi lo rằng tôi sang đó, cũng không giúp ích được gì! Ai da! Cô chủ nhỏ, Đuôi Nhỏ thưc sự sắp không xong rồi! Cô đừng lằng nhằng nữa, cái này gọi là " cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp", tuy rằng cứu động vật không thể so sánh được với cứu người, nhưng dù sao cũng tính là cứu rồi! Cô cũng không thể thấy chết mà không cứu! Chị Lý nói vô cùng khoa trương.
Diên Vĩ thực sự rơi vào tình thế khó xử, một mặt cô không muốn gặp Cố Cẩn Ngôn, nhưng một mặt khác cô lại lo lắng cho Đuôi Nhỏ, lại nghe chị Lý nói như vậy, cô cuối cùng cũng không thể nhẫn tâm, do dự mãi một lúc, rốt cuộc vẫn gật đầu đáp ứng:
- ....Được rồi! Một chút nữa tôi sẽ qua.
Kì thực, Diên Vĩ cô cũng không biết liệu mình có cách để chữa trị bệnh của Đuôi Nhỏ không, nhưng cô dù sao cũng coi như xuất thân từ một gia đình có truyền thống y khoa, tuy không chữa được cho người nhưng cô tin rằng chữa cho một con lợn cũng không thành vấn đề, huống hồ cô cũng coi như là người có kinh nghiệm phong phú.
Năm đó ở Mỹ cô nuôi chú lợn nhỏ ấy, rất nhiều lần nó mắc bệnh cũng là tự cô chữa trị cho nó, những bệnh vặt thông thường cô đều có thể xử lí được.
- Vậy thì tốt quá rồi, cảm ơn cô chủ!
Chị Lý liên tiếp nói tiếng cảm ơn, sau đó lại nói:
Cô chủ nhỏ, tôi sắp xếp lái xe tới đón cô! Không cần đâu, tôi có thể tự qua đó. Diên Vĩ nói xong, bỗng nhiên lại nhớ đến một vấn đề
Chị Lý, chị có cần phải nói với chú ta một tiếng không? Chú ta? Chị Lý cố tình giả ngốc.
- ... Cố Cẩn Ngôn.
- Cậu chủ à! Được rồi, tôi sẽ nói với cậu chủ.
Tin tức tốt như thế này, chị Lý đương nhiên sẽ vui vẻ chia sẻ cho Cố Cẩn Ngôn.
Còn Diên Vĩ thì sao? Thực ra điều mà cô nghĩ là, người đàn ông đó nếu như biết cô tới, bởi vì để tránh hiềm nghi, chú ta sẽ đi ngủ sớm thôi!
Sau khi cúp điện thoại, Diên Vĩ cũng không trì hoãn thêm nữa, một lần nữa cởi bộ quần áo ngủ ra khỏi người, thuận tay cầm lấy chiếc áo khoác mỏng khoác lên rồi vội vã chạy ra khỏi phòng ngủ.
Lúc xuống tầng, vừa hay gặp Mộ Sở bước ra từ phòng ngủ
Đuôi Nhỏ, muộn như vậy rồi, con còn định đi đâu hả? Mẹ, con có chút việc gấp, phải ra ngoài một chuyến, ba mẹ ngủ sớm đi, không cần đợi con đâu! Diên Vĩ vừa nói, vừa bước nhanh xuống tầng.
- Bên ngoài đang mưa đó!
Mộ Sở nhắc nhở cô một câu.
- Vâng! Con sẽ mang theo ô!
Diên Vĩ quay đầu đáp lại.
Con lái xe cẩn thận đấy! Không thì để tài xế đưa con đi đi. Con biết rồi... Diên Vĩ trả lời, sau đó "bang" một tiếng, cửa đã đóng sập lại, thân hình Diên Vĩ nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Mộ Sở chau mày, thấp giọng lẩm bẩm:
- Chắc chắn là đi tìm Cẩn Ngôn rồi..
Những ngày này, tâm tình của con bé vô cùng tệ, cả ngày buồn bực không vui, bộ dạng chẳng có tí sức sống nào. Cũng chỉ có vừa nãy, bộ dạng cô giống như vừa được uống máu gà, hăng hái vô cùng, vội vàng vàng vàng đi ra ngoài, Mộ Sở thật sự không nghĩ ra có người thứ 2 có thể khiến con bé như vậy nữa!
.................
Khi Diên Vĩ bước vào nhà, cả người cô đều đã ướt sũng.
- Không phải là cô lái xe tới sao? Sao lại khiến bản thân ướt sũng như thế này?
Chị Lý vội vàng cầm một cái khăn lông tới, thay Diên Vĩ lau bộ quần áo đã bị ướt sũng.
- Bên ngoài thực sự mưa rất to, che ô mà vẫn bị ướt.
Có điều từ chỗ đỗ xe đi tới cửa chính, lại không ngờ tới, nửa người đã bị ướt ũng nước mưa.
Bên ngoài mưa to vô cùng, thật giống như bị người ta cầm chậu nước đổ ào ào xuống vậy.
- Chị Lý, tôi đi xem Đuôi Nhỏ trước!
Tâm tư Diên Vĩ hoàn toàn đặt trên người chú lợn nhỏ kia.
- Được, vậy tôi đi lên tầng bế Đuôi Nhỏ xuống!
Chị Lý nói xong liền nhanh chóng bước lên tầng.
Diên Vĩ ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn may, như vậy cô không cần phải lên tầng trên, đương nhiên cũng sẽ không gặp Cố Cẩn Ngôn.
Diên Vĩ theo bản năng nhìn lên tầng trên, đáy lòng như có như không lóe lên một tia kì vọng, sau đó, cô lại nhanh chóng bừng tỉnh, thu hồi tầm mắt, thay giày, đi vào phòng khách.
Trên đoạn hành lang rộng nối phòng khách với phòng bếp, không ngờ tới cô lại bắt gặp anh!
Lúc đầu nhìn thấy Cố Cẩn Ngôn, Diên Vĩ lùi lại, bình tĩnh quan sát anh, sau đó Diên Vĩ sợ hãi hét to một tiếng, sắc mặt ảm đạm trong nháy mắt.
- Cố....Cố Cẩn Ngôn, chú...
Diên Vĩ từ trước tới nay chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một tình huống như này xảy ra trước mắt mình, thậm chí là trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, cô không dám tin, cũng không muốn tin hình ảnh đang hiện ra trước mắt cô.
Làm sao có thể? Trước mắt...
Thân hình cao lớn của Cố Cẩn Ngôn, đang đứng dựa vào trước cánh tủ, có lẽ là bởi vì anh vừa mới tắm xong, trên tóc vẫn còn thấm ướt những giọt nước trong suốt, khiến cho người từ trước tới nay luôn thâm trầm như anh, lại tăng thêm chút lười biếng uể oải.
Anh mặc một cái áo thường ngày màu xám, bên dưới cũng là một chiếc quần xám ngắn cùng màu, mà bên dưới cái quần ngắn...
Chân trái của anh, phía bên dưới đầu gối, lại....trống không!!
Trống không, cái gì cũng không có!!
Tại...tại sao lại thành thế này??! Diên Vĩ không dám tin nhìn Cố Cẩn Ngôn chống nạng đứng trong vầng sáng đằng kia, trong nháy mắt, vành mắt của cô đỏ bừng lên, đáy mắt phút chốc như bị bao phủ bởi một lớp sương mù mờ mịt.
Trong đầu cô vẫn đang vô cùng hoảng hốt, thân hình cô chao đảo, cảm giác tất cả chỉ giống như một giấc mộng.
Đúng, cô chắc chắn là đang ở trong mơ! Cô nhớ rõ ràng lần trước khi cô gặp anh, anh vẫn còn rất tốt mà, động tác của anh cũng nhanh nhẹn như vậy, căn bản không hề giống như một người tàn phế, nhưng bây giờ anh lại....
Rốt cuộc anh trở thành bộ dạng này từ khi nào?
Vầng mắt Diên Vĩ ướt đẫm, vô cùng kinh ngạc nhìn anh.
Đối diện với sự kinh sợ và hoảng loạn của Diên Vĩ, cảm xúc của Cố Cẩn Ngôn ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều, ánh mắt thâm trầm kia không có lấy một chút gợn sóng, cảm giác giống như một màn này, anh đã sớm dự liệu được từ lâu.
Cố Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, không nhanh không chậm lấy một chai nước lạnh từ trong tủ ra, ngẩng đầu " ừng ực" uống mấy ngụm, sau đó lại đậy nắp bình nước bỏ vào tủ lạnh.
Đóng cánh tủ lạnh xong, lúc này anh mới xoay người, một lần nữa để ánh mắt rơi xuống Diên Vĩ đang đứng chết lặng phía đối diện.
- Thế nào? Bị dọa rồi hả?
Cố Cẩn Ngôn bình thản mở miệng hỏi Diên Vĩ, âm thanh lạnh lùng không chút độ ấm, ánh mắt nhìn Diên Vĩ cũng nhạt nhẽo như nước, cực kỳ vô tình.
Thân thể nhỏ bé của Diên Vĩ không khỏi run rẩy, sau khi hồi thần, từng giọt nước mắt thiếu chút nữa đã tuôn trào ra khỏi vành mắt. Hồi lâu sau, cô mới nặng nề thở ra một tiếng, cố gắng điều chỉnh lại hô hấp của mình, lại phát hiện đầu mũi mình chua xót vô cùng.
Những cảm xúc của cô, trước mặt Cố Cẩn Ngôn, không cách nào che giấu, mà giờ khắc này, cô cũng không có biện pháp nào có thể che giấu tâm trạng, cô giơ tay ra chỉ vào chân trái của Cố Cẩn Ngôn:
- Tại... Tại sao lại trở thành thế này? Chân của chú....
Âm thanh của Diên Vĩ, run rẩy như sắp vỡ thành từng mảnh.
Có điều từ ngày hôm đó, tâm tình của Cố Cẩn Ngôn, giống như đang bước vào những ngày đông giá rét, khắp người anh như đang bao trùm trong tuyết lạnh, khiến cho tất cả mọi người xung quanh đều lạnh đến nỗi không hít thở nổi.
Ở công ty, từ các lãnh đạo cấp cao như giám đốc cho đến nhân viên cấp thấp như người quét dọn vệ sinh khi nhìn thấy Cố Cẩn Ngôn anh, không một ai không tìm đường khác mà đi, vô cùng sợ hãi rằng nếu mình không cẩn thận một chút sẽ đắc tội với anh, khiến cho bản thân rơi vào kết cục bị đuổi việc.
Đến cả người hiểu rõ sở thích của Cố Cẩn Ngôn nhất là Vân Thải cũng phải làm việc vô cùng cẩn thận, một phần báo cáo của dàn giao hưởng cũng bị yêu cầu làm đi làm lại mấy ngày liền. Vân Thải vô cùng phiền muộn, nhưng cũng chỉ có thể lặng lẽ buồn bực cúi đầu tiếp tục sửa chữa, sửa đến lúc nào tâm tình anh tốt trở lại mới thôi.
...............................
11 giờ đêm, chị Lý vội vàng gõ cửa phòng sách:
Ông chủ, xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện gì? Cố Cẩn Ngôn mở cửa hỏi chị Lý.
- Là Đuôi Nhỏ! Đuôi Nhỏ bị bệnh rồi!
Cố Cẩn Ngôn cau chặt mày:
Chuyện như thế nào? Tôi không biết. Chị Lý lắc đầu.
- Bắt đầu từ buổi trưa hôm nay, nó đã không ăn uống gì, mới đầu tôi còn cho là bởi vì buổi trưa nó ăn quá nhiều, nhưng đến tận bây giờ, nó vẫn ngồi yên trong lồng không chịu đi ra! Tôi nhìn bộ dạng của nó, là đang thoi thóp rồi! Ông chủ, tôi thật sự sợ nó không qua khỏi được mất...
Chị Lý nói xong, còn gấp gáp đến mức vành mắt phiếm hồng
- Ông chủ, chúng ta phải làm sao bây giờ? Bây giờ đã 11 giờ rồi, bệnh viện thú y e là đều đã đóng cửa hết rồi!
- ... Ừm
Cố Cẩn Ngôn càng cau mày chặt hơn.
Chị Lý lo lắng đến mức cứ đi qua đi lại, nhưng bỗng nhiên, giống như vừa mới phát hiện ra cái gì, vỗ tay nhảy cẫng lên:
- Tôi biết rồi!! Cô chủ nhỏ!! Tôi đi tìm cô chủ nhỏ!!
Chị Lý vừa nói xong liền muốn đi xuống tầng, nhưng lại bị Cố Cẩn Ngôn đưa tay ngăn lại.
- Cậu chủ?
Chị Lý kinh ngạc nhìn anh.
Cố Cẩn Ngôn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói với chị Lý:
- Đuôi Nhỏ bị ốm rồi, không tiện dẫn nó chạy đông chạy tây, chị gọi con bé qua đây đi.
- ....
Chị Lý sững ra một lúc, sau đó, sáng tỏ gật đầu cười cười:
- Đương nhiên! Cậu chủ yên tâm.
- ...
Cố Cẩn Ngôn có một loại cảm giác như chị Lý đã nhìn thấu tâm can anh! Nhưng, rõ ràng anh không hề có ý gì khác, anh thực sự chỉ đơn thuần đứng từ góc độ của Đuôi Nhỏ để suy xét thôi mà!
Tuy nhiên, anh thật sự chỉ đứng từ góc độ của Đuôi Nhỏ để nghĩ cho nó thôi sao? Thật sự không có chút tạp niệm nào khác sao?
Lúc chị Lý gọi điện cho Diên Vĩ, ngoài trời đang mưa như trút nước.
Diên Vĩ vừa nghe thấy yêu cầu cô tới nhà Cố Cẩn Ngôn, cô dương nhiên sẽ từ chối:
- Chị Lý, bây giờ đã muộn rồi, tôi không tiện ra ngoài, nếu không chị đưa Đuôi Nhỏ tới nhà tôi đi, vừa hay để tôi chăm sóc nó mấy hôm, tôi sẽ cũng yên tâm hơn chút. Tôi lập tức bảo tài xế qua đó đón chị.
Chị Lý có chút khó xử:
- Cô chủ nhỏ, tôi vừa nãy cũng nghĩ vậy, nhưng mà ông chủ không đồng ý! Cậu ấy nói bây giờ Đuôi Nhỏ đang mắc bệnh, quá yếu ớt, không thể để nó chạy đông chạy tây, hơn nữa, tùy tiện thay đổi môi trường sống của nó, đối với nó cũng không tốt, cô xem....
Diên Vĩ phiền muộn cắn cắn môi, sau khi suy nghĩ hồi lâu mới nói:
Chị Lý, thực ra tôi cũng không phải bác sĩ, tôi cũng chỉ có chút kinh nghiệm mà thôi, nếu không đợi ngày mai sau khi trời sáng, chị đưa Đuôi Nhỏ đi bệnh viện thú y đi! Tôi lo rằng tôi sang đó, cũng không giúp ích được gì! Ai da! Cô chủ nhỏ, Đuôi Nhỏ thưc sự sắp không xong rồi! Cô đừng lằng nhằng nữa, cái này gọi là " cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp", tuy rằng cứu động vật không thể so sánh được với cứu người, nhưng dù sao cũng tính là cứu rồi! Cô cũng không thể thấy chết mà không cứu! Chị Lý nói vô cùng khoa trương.
Diên Vĩ thực sự rơi vào tình thế khó xử, một mặt cô không muốn gặp Cố Cẩn Ngôn, nhưng một mặt khác cô lại lo lắng cho Đuôi Nhỏ, lại nghe chị Lý nói như vậy, cô cuối cùng cũng không thể nhẫn tâm, do dự mãi một lúc, rốt cuộc vẫn gật đầu đáp ứng:
- ....Được rồi! Một chút nữa tôi sẽ qua.
Kì thực, Diên Vĩ cô cũng không biết liệu mình có cách để chữa trị bệnh của Đuôi Nhỏ không, nhưng cô dù sao cũng coi như xuất thân từ một gia đình có truyền thống y khoa, tuy không chữa được cho người nhưng cô tin rằng chữa cho một con lợn cũng không thành vấn đề, huống hồ cô cũng coi như là người có kinh nghiệm phong phú.
Năm đó ở Mỹ cô nuôi chú lợn nhỏ ấy, rất nhiều lần nó mắc bệnh cũng là tự cô chữa trị cho nó, những bệnh vặt thông thường cô đều có thể xử lí được.
- Vậy thì tốt quá rồi, cảm ơn cô chủ!
Chị Lý liên tiếp nói tiếng cảm ơn, sau đó lại nói:
Cô chủ nhỏ, tôi sắp xếp lái xe tới đón cô! Không cần đâu, tôi có thể tự qua đó. Diên Vĩ nói xong, bỗng nhiên lại nhớ đến một vấn đề
Chị Lý, chị có cần phải nói với chú ta một tiếng không? Chú ta? Chị Lý cố tình giả ngốc.
- ... Cố Cẩn Ngôn.
- Cậu chủ à! Được rồi, tôi sẽ nói với cậu chủ.
Tin tức tốt như thế này, chị Lý đương nhiên sẽ vui vẻ chia sẻ cho Cố Cẩn Ngôn.
Còn Diên Vĩ thì sao? Thực ra điều mà cô nghĩ là, người đàn ông đó nếu như biết cô tới, bởi vì để tránh hiềm nghi, chú ta sẽ đi ngủ sớm thôi!
Sau khi cúp điện thoại, Diên Vĩ cũng không trì hoãn thêm nữa, một lần nữa cởi bộ quần áo ngủ ra khỏi người, thuận tay cầm lấy chiếc áo khoác mỏng khoác lên rồi vội vã chạy ra khỏi phòng ngủ.
Lúc xuống tầng, vừa hay gặp Mộ Sở bước ra từ phòng ngủ
Đuôi Nhỏ, muộn như vậy rồi, con còn định đi đâu hả? Mẹ, con có chút việc gấp, phải ra ngoài một chuyến, ba mẹ ngủ sớm đi, không cần đợi con đâu! Diên Vĩ vừa nói, vừa bước nhanh xuống tầng.
- Bên ngoài đang mưa đó!
Mộ Sở nhắc nhở cô một câu.
- Vâng! Con sẽ mang theo ô!
Diên Vĩ quay đầu đáp lại.
Con lái xe cẩn thận đấy! Không thì để tài xế đưa con đi đi. Con biết rồi... Diên Vĩ trả lời, sau đó "bang" một tiếng, cửa đã đóng sập lại, thân hình Diên Vĩ nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Mộ Sở chau mày, thấp giọng lẩm bẩm:
- Chắc chắn là đi tìm Cẩn Ngôn rồi..
Những ngày này, tâm tình của con bé vô cùng tệ, cả ngày buồn bực không vui, bộ dạng chẳng có tí sức sống nào. Cũng chỉ có vừa nãy, bộ dạng cô giống như vừa được uống máu gà, hăng hái vô cùng, vội vàng vàng vàng đi ra ngoài, Mộ Sở thật sự không nghĩ ra có người thứ 2 có thể khiến con bé như vậy nữa!
.................
Khi Diên Vĩ bước vào nhà, cả người cô đều đã ướt sũng.
- Không phải là cô lái xe tới sao? Sao lại khiến bản thân ướt sũng như thế này?
Chị Lý vội vàng cầm một cái khăn lông tới, thay Diên Vĩ lau bộ quần áo đã bị ướt sũng.
- Bên ngoài thực sự mưa rất to, che ô mà vẫn bị ướt.
Có điều từ chỗ đỗ xe đi tới cửa chính, lại không ngờ tới, nửa người đã bị ướt ũng nước mưa.
Bên ngoài mưa to vô cùng, thật giống như bị người ta cầm chậu nước đổ ào ào xuống vậy.
- Chị Lý, tôi đi xem Đuôi Nhỏ trước!
Tâm tư Diên Vĩ hoàn toàn đặt trên người chú lợn nhỏ kia.
- Được, vậy tôi đi lên tầng bế Đuôi Nhỏ xuống!
Chị Lý nói xong liền nhanh chóng bước lên tầng.
Diên Vĩ ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn may, như vậy cô không cần phải lên tầng trên, đương nhiên cũng sẽ không gặp Cố Cẩn Ngôn.
Diên Vĩ theo bản năng nhìn lên tầng trên, đáy lòng như có như không lóe lên một tia kì vọng, sau đó, cô lại nhanh chóng bừng tỉnh, thu hồi tầm mắt, thay giày, đi vào phòng khách.
Trên đoạn hành lang rộng nối phòng khách với phòng bếp, không ngờ tới cô lại bắt gặp anh!
Lúc đầu nhìn thấy Cố Cẩn Ngôn, Diên Vĩ lùi lại, bình tĩnh quan sát anh, sau đó Diên Vĩ sợ hãi hét to một tiếng, sắc mặt ảm đạm trong nháy mắt.
- Cố....Cố Cẩn Ngôn, chú...
Diên Vĩ từ trước tới nay chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một tình huống như này xảy ra trước mắt mình, thậm chí là trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, cô không dám tin, cũng không muốn tin hình ảnh đang hiện ra trước mắt cô.
Làm sao có thể? Trước mắt...
Thân hình cao lớn của Cố Cẩn Ngôn, đang đứng dựa vào trước cánh tủ, có lẽ là bởi vì anh vừa mới tắm xong, trên tóc vẫn còn thấm ướt những giọt nước trong suốt, khiến cho người từ trước tới nay luôn thâm trầm như anh, lại tăng thêm chút lười biếng uể oải.
Anh mặc một cái áo thường ngày màu xám, bên dưới cũng là một chiếc quần xám ngắn cùng màu, mà bên dưới cái quần ngắn...
Chân trái của anh, phía bên dưới đầu gối, lại....trống không!!
Trống không, cái gì cũng không có!!
Tại...tại sao lại thành thế này??! Diên Vĩ không dám tin nhìn Cố Cẩn Ngôn chống nạng đứng trong vầng sáng đằng kia, trong nháy mắt, vành mắt của cô đỏ bừng lên, đáy mắt phút chốc như bị bao phủ bởi một lớp sương mù mờ mịt.
Trong đầu cô vẫn đang vô cùng hoảng hốt, thân hình cô chao đảo, cảm giác tất cả chỉ giống như một giấc mộng.
Đúng, cô chắc chắn là đang ở trong mơ! Cô nhớ rõ ràng lần trước khi cô gặp anh, anh vẫn còn rất tốt mà, động tác của anh cũng nhanh nhẹn như vậy, căn bản không hề giống như một người tàn phế, nhưng bây giờ anh lại....
Rốt cuộc anh trở thành bộ dạng này từ khi nào?
Vầng mắt Diên Vĩ ướt đẫm, vô cùng kinh ngạc nhìn anh.
Đối diện với sự kinh sợ và hoảng loạn của Diên Vĩ, cảm xúc của Cố Cẩn Ngôn ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều, ánh mắt thâm trầm kia không có lấy một chút gợn sóng, cảm giác giống như một màn này, anh đã sớm dự liệu được từ lâu.
Cố Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, không nhanh không chậm lấy một chai nước lạnh từ trong tủ ra, ngẩng đầu " ừng ực" uống mấy ngụm, sau đó lại đậy nắp bình nước bỏ vào tủ lạnh.
Đóng cánh tủ lạnh xong, lúc này anh mới xoay người, một lần nữa để ánh mắt rơi xuống Diên Vĩ đang đứng chết lặng phía đối diện.
- Thế nào? Bị dọa rồi hả?
Cố Cẩn Ngôn bình thản mở miệng hỏi Diên Vĩ, âm thanh lạnh lùng không chút độ ấm, ánh mắt nhìn Diên Vĩ cũng nhạt nhẽo như nước, cực kỳ vô tình.
Thân thể nhỏ bé của Diên Vĩ không khỏi run rẩy, sau khi hồi thần, từng giọt nước mắt thiếu chút nữa đã tuôn trào ra khỏi vành mắt. Hồi lâu sau, cô mới nặng nề thở ra một tiếng, cố gắng điều chỉnh lại hô hấp của mình, lại phát hiện đầu mũi mình chua xót vô cùng.
Những cảm xúc của cô, trước mặt Cố Cẩn Ngôn, không cách nào che giấu, mà giờ khắc này, cô cũng không có biện pháp nào có thể che giấu tâm trạng, cô giơ tay ra chỉ vào chân trái của Cố Cẩn Ngôn:
- Tại... Tại sao lại trở thành thế này? Chân của chú....
Âm thanh của Diên Vĩ, run rẩy như sắp vỡ thành từng mảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.