Chương 551
Bộ Tòng Dung
24/04/2019
- Thật đó!
Cố Cẩn Ngôn cũng vừa mừng vừa sợ, lúc này anh đã không tìm được từ nào để diễn tả cảm xúc nữa rồi.
Cứ đến bệnh viện kiểm tra trước đã! Em mau thay đồ đi. Vâng! Tần Diên Vĩ đứng bật dậy, rồi dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi phòng tắm:
- Chồng ơi, anh cũng nhanh lên nào!
Hai người đến bữa sáng cũng không ăn mà đã tất tả chạy vào bệnh viện rồi tới thẳng khoa sản.
Đợi tới khi họ được khám đã là chuyện của hai tiếng sau, Tần Diên Vĩ bên trong làm các hạng mục kiểm tra còn Cố Cẩn Ngôn bên ngoài lại sốt ruột tới mức cứ đi qua đi lại không ngừng. Anh vừa căng thẳng lại vừa sợ hãi, nhưng phần lớn vẫn là mừng và mong đợi, rồi lại lo lắng, càng chờ mong nhiều sẽ càng thất vọng nhiều hơn...
Tóm lại đây là một cảm xúc rất khó tả, thật sự không thể dùng mấy câu đơn giản để hình dung được nữa.
Một tiếng sau thì Tần Diên Vĩ mới khám xong.
Lúc cửa mở cô như một cơn gió lao tới phía Cố Cẩn Ngôn, chớp mắt sau đó đã nhào vào lòng anh rồi khóc thét lên.
Tiếng khóc này khiến Cố Cẩn Ngôn sợ hết cả hồn.
- Sao thế? Có chuyện gì rồi?
Anh vừa vỗ lưng cô vừa an ủi:
- Bác sĩ bảo sao? Em đừng khóc, có gì cứ từ từ nói với anh đi!
Càng nghe cô khóc anh lại càng sốt ruột hơn.
Tần Diên Vĩ lúc này mới giơ tay lên, rồi đưa tờ kết quả cho anh xem, sau đó lại vùi mặt vào lòng anh mà khóc:
- Chú Cố, chúc mừng anh!
Chúc mừng anh ư?!
Cố Cẩn Ngôn mừng rỡ nhận lấy giấy báo kết quả trên tay cô.
Tần Diên Vĩ cũng ngẩng lên, lau nước mắt rồi cười nói:
Lần này anh được làm cha thật rồi! Bác sĩ bảo bé con đã ba tuần, hơn nữa tình trạng rất tốt, hoàn toàn loại trừ khả năng có thai ngoài tử cung! Thật sao?! Cố Cẩn Ngôn kích động ôm lấy vợ xoay vòng vòng, nhưng còn chưa dám tin nên lại hỏi:
Thật không? Anh thật sự sắp làm cha sao? Vâng! Cô gật đầu khẳng định rồi lại vội hô lên:
- Mau thả em xuống! Nếu xoay khiến em chóng mặt...
Giờ anh mới nghĩ tới cô đang là phụ nữ có thai nên nhanh chóng thả cô xuống đất:
Em xem, anh mừng quá đến mức quên mất em là người có thai rồi! Sau này cũng không thể tùy tiện ôm em kiểu này rồi. Chứ còn gì nữa! Cô cười nhưng nước mắt lại càng rơi nhiều hơn:
Chú Cố ơi, em vui lắm, vui đến không kìm được nước mắt... Anh hiểu mà, nhưng giờ đừng khóc, khóc nhiều không tốt cho con đâu. Cố Cẩn Ngôn giơ tay lau hết nước mắt trên mặt cô.
Quả nhiên chiêu này có tác dụng, Tần Diên Vĩ nghe xong lập tức ngừng khóc liền.
...
Hai tháng sau vợ chồng Cố Cẩn Ngôn và Tần Diên Vĩ cùng tới khoa sản để siêu âm.
- Ôi trời! Đúng là tin tốt! Anh Cố, chị Cố này, đây là song bào thai đấy! Không thể tin được! Đúng là may mắn!
Bác sĩ cầm kết quả rồi liên tục nói chúc mừng cả hai.
- Song bào thai sao?
Hai vợ chồng vẫn chưa dám tin, còn cầm kết quả xem thật kỹ nhưng chẳng nhận ra điều gì đặc biệt cả:
- Bác sĩ chắc chứ? Thật là song thai sao?
Cô chỉ sợ mình mừng hụt mà thôi.
- Đương nhiên rồi! Chẳng lẽ tôi khám nhầm chắc! Cô xem đi, hai bào thai, không phải song sinh thì là long phượng thai! Nhưng chắc chắn là thai đôi, không nhầm đâu!
Bác sĩ cũng thật sự mừng cho hai người họ.
- Tốt quá! Cảm ơn bác sĩ nhiều!
Cô mừng rỡ quay sang ôm chồng, còn suýt thì khóc lên:
- Chú Cố ơi, đây chắc chắn là ông trời trả lại đứa con đã mất cho chúng ta rồi! Nhất định là thế rồi!
Không biết Cố Cẩn Ngôn bị cảm xúc của vợ ảnh hưởng hay bị lời cô nói làm xúc động mà đôi mắt đen đã hơi ươn ướt, anh vỗ nhẹ lưng cô, an ủi người phụ nữ của mình:
Phải, con mình lại về rồi! Giờ đứa bé còn nhỏ quá nên nhìn chưa thể đoán chắc có đúng là long phượng thai không, nhưng hai tháng nữa là có thể kiểm tra ra! Bác sĩ nói xong thì ký tên xuống tờ đơn thuốc rồi dặn hai người:
Song sinh cần nhiều dinh dưỡng hơn bào thai bình thường, thế nên sau này bà mẹ nhớ ăn uống đầy đủ, dùng đồ tốt một chút để bổ sung dinh dưỡng, cô nhớ chưa? Hiện giờ cô quá gầy! Lúc ăn phải để ý nhiều vào, song thai rất dễ dẫn đến thiếu dinh dưỡng đấy. Vâng, tôi sẽ chú ý. Hai người mới lên chức cha mẹ đều gật đầu như giã tỏi.
Có lẽ không ai ngờ được lần sinh này không những là giúp nhà họ có con có cháu mà là một lúc có thêm hai đứa liền.
Tin tốt thế này khiến ông bà nội ngoại đều mừng không tả nổi.
Cứ có gì ăn ngon là nhất định sẽ nhét vào miệng bà mẹ trẻ Tần Diên Vĩ, có gì chơi vui thì sẽ khuân đến nhà vợ chồng họ, bảo là để sau này bọn nhỏ sinh ra sẽ có đồ chơi ngay.
Tủ quần áo trong nhà lại càng đầy đủ, các loại đồ trẻ em đủ mọi màu sắc, có đồ bé trai rồi đồ bé gái, không thiếu bất cứ một thứ gì.
Cả một phòng để đồ đã sắp không còn chỗ nào trống nữa.
Nhìn phòng trẻ em mà Tần Diên Vĩ chỉ muốn cười, sợ là cô có sinh thêm mười đứa nữa cũng không mặc hết từng đó đồ đâu! Người lớn trong nhà đúng là thích làm to chuyện, dù là dân nghiện mua sắm chắc cũng không thể như họ được mất!
Cô nghĩ nếu cứ theo đà này có lẽ họ sẽ cần một căn nhà mới chỉ để cất hết chỗ quần áo và đồ chơi mua cho các em bé ấy chứ!
Đến tận tháng thứ tư thì bào thai trong bụng Tần Diên Vĩ mới chắc chắn là một đôi long phượng thai!
Buổi tối cả nhà đều mừng tới mức mất ngủ.
Một trai một gái ghép lại vừa thành một chuyện vui, có gì hoàn hảo hơn nữa không đây?
...
Thời gian thấm thoắt, năm tháng nhoáng cái mà qua.
Nhà họ Cố bảy năm sau.
Cô gái nhỏ buộc tóc hai bên đang cúi đầu bĩu môi chẳng nói chẳng rằng, khuôn mặt đáng yêu lúc này xị ra trông cực kỳ tội nghiệp.
Mà đứng cạnh bé còn một bé trai cao hơn khoảng nửa cái đầu.
Bé trai cắt tóc rất ngắn, nhìn cực kỳ tinh nghịch, đôi mắt đen như ngọc vẫn còn tính trẻ con nhưng lại không ảnh hưởng tới khuôn mặt đẹp trai như tượng tạc.
Trong mắt bé cũng có đầy uất ức, nhưng không cam lại càng nhiều hơn nữa.
Hàm răng mất hai chiếc răng cửa khó chịu cắn môi, sắc mặt vẫn rất kiên cường dù trên mặt đã có vài vết thâm tím, áo sơ mi cũng bị xé rách một cách thảm hại.
Tên bé trai là Cố Tư Phái, tên gọi ở nhà là Tiểu Tứ!
Thế nhưng là một người đàn ông chân chính thì việc bé ghét nhất là bị người khác gọi mình là Tiểu Tứ, theo bé nói thì tên đó không hào hùng gì hết, nghe cứ ủy mị như con gái, còn chẳng mạnh mẽ bằng tên Tiểu Ngũ của người ta đâu!
- Đúng là không chấp nhận được!
Giọng nói này đương nhiên là phát ra từ mẹ chung của cả hai đứa, Tần Diên Vĩ.
- Hai đứa mới bao tuổi hả? Bé tí mà đã học người ta đánh nhau trong trường nữa à! Lại còn là cả hai cùng nhào lên sao? Giỏi lắm! Hai đứa con giỏi thế sao không lật trời luôn đi! Mẹ thấy hai đứa đúng là coi trời bằng vung mà!
Con trai đánh nhau thì cô còn hiểu được nhưng công chúa bé nhỏ nhà mình cũng tham gia vụ ẩu đả này là cớ làm sao?
Hơn nữa nghe nói con bé ra tay còn không thua bất cứ thằng con trai nào đâu.
Tần Diên Vĩ đã gặp thằng bé bị con gái mình đánh, khuôn mặt bầu bĩnh của nó không biết bị con gái cô cào ra biết bao nhiêu vết máu. Cô sợ tới mức phải vội vàng dẫn nó vào viện kiểm tra, còn xin lỗi nhà người ta không ngớt rồi bồi thường các kiểu mà người ta còn không tha thứ đâu. Cuối cùng vẫn phải nhờ ông xã nhà cô ra trận thì mới êm chuyện.
Dù mọi chuyện đã xử lý xong nhưng cô cũng tức tới phát điên rồi.
Cô chống nạnh, dùng một tay chỉ thẳng mặt con gái mình, tức giận quát ầm lên:
- Còn con nữa đấy! Cố Tiểu Ngũ! Con đứng ra cho mẹ! Đừng tưởng giả vờ ngoan hiền là mẹ không dám động đến con, con ra đây mau —
Cố Tiểu Ngũ khóc rất đáng thương, đôi mắt to thoáng cái đã đỏ bừng như mắt thỏ.
Dù con bé hơi sợ nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng ra trước.
- Giơ tay ra!
Tần Diên Vĩ cầm thước, quát con.
Tiểu Ngũ đáng thương run lên, do dự mấy giây mới rụt rè giơ bàn tay nhỏ xíu ra, đôi mắt đỏ hoe cứ liếc mãi người cha đang bình thản ngồi trên ghế salon xem trò hay.
Đôi mắt kia như đang hô lên: Ba ơi, mau cứu con! Cứu công chúa nhỏ đáng thương của ba đi...
Thấy cha mình vẫn ngồi im thì tròng mắt Tiểu Ngũ xoay một cái, chớp mắt trông như đã sắp rơi lệ, quả thực là xót xa.
Cố Cẩn Ngôn đau lòng thật rồi:
- Vợ ơi...
Anh nói dứt lời thì đã đứng dậy đi tới chỗ họ.
Khuôn mặt trẻ con xinh xắn của Tiểu Ngũ suýt thì lại tươi như hoa, nhưng thấy mẹ mình vẫn tức tối trừng mình thì lại giả làm thỏ con rụt rè, buồn bã cúi đầu, tiếp tục giả khóc.
Cố Cẩn Ngôn cũng vừa mừng vừa sợ, lúc này anh đã không tìm được từ nào để diễn tả cảm xúc nữa rồi.
Cứ đến bệnh viện kiểm tra trước đã! Em mau thay đồ đi. Vâng! Tần Diên Vĩ đứng bật dậy, rồi dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi phòng tắm:
- Chồng ơi, anh cũng nhanh lên nào!
Hai người đến bữa sáng cũng không ăn mà đã tất tả chạy vào bệnh viện rồi tới thẳng khoa sản.
Đợi tới khi họ được khám đã là chuyện của hai tiếng sau, Tần Diên Vĩ bên trong làm các hạng mục kiểm tra còn Cố Cẩn Ngôn bên ngoài lại sốt ruột tới mức cứ đi qua đi lại không ngừng. Anh vừa căng thẳng lại vừa sợ hãi, nhưng phần lớn vẫn là mừng và mong đợi, rồi lại lo lắng, càng chờ mong nhiều sẽ càng thất vọng nhiều hơn...
Tóm lại đây là một cảm xúc rất khó tả, thật sự không thể dùng mấy câu đơn giản để hình dung được nữa.
Một tiếng sau thì Tần Diên Vĩ mới khám xong.
Lúc cửa mở cô như một cơn gió lao tới phía Cố Cẩn Ngôn, chớp mắt sau đó đã nhào vào lòng anh rồi khóc thét lên.
Tiếng khóc này khiến Cố Cẩn Ngôn sợ hết cả hồn.
- Sao thế? Có chuyện gì rồi?
Anh vừa vỗ lưng cô vừa an ủi:
- Bác sĩ bảo sao? Em đừng khóc, có gì cứ từ từ nói với anh đi!
Càng nghe cô khóc anh lại càng sốt ruột hơn.
Tần Diên Vĩ lúc này mới giơ tay lên, rồi đưa tờ kết quả cho anh xem, sau đó lại vùi mặt vào lòng anh mà khóc:
- Chú Cố, chúc mừng anh!
Chúc mừng anh ư?!
Cố Cẩn Ngôn mừng rỡ nhận lấy giấy báo kết quả trên tay cô.
Tần Diên Vĩ cũng ngẩng lên, lau nước mắt rồi cười nói:
Lần này anh được làm cha thật rồi! Bác sĩ bảo bé con đã ba tuần, hơn nữa tình trạng rất tốt, hoàn toàn loại trừ khả năng có thai ngoài tử cung! Thật sao?! Cố Cẩn Ngôn kích động ôm lấy vợ xoay vòng vòng, nhưng còn chưa dám tin nên lại hỏi:
Thật không? Anh thật sự sắp làm cha sao? Vâng! Cô gật đầu khẳng định rồi lại vội hô lên:
- Mau thả em xuống! Nếu xoay khiến em chóng mặt...
Giờ anh mới nghĩ tới cô đang là phụ nữ có thai nên nhanh chóng thả cô xuống đất:
Em xem, anh mừng quá đến mức quên mất em là người có thai rồi! Sau này cũng không thể tùy tiện ôm em kiểu này rồi. Chứ còn gì nữa! Cô cười nhưng nước mắt lại càng rơi nhiều hơn:
Chú Cố ơi, em vui lắm, vui đến không kìm được nước mắt... Anh hiểu mà, nhưng giờ đừng khóc, khóc nhiều không tốt cho con đâu. Cố Cẩn Ngôn giơ tay lau hết nước mắt trên mặt cô.
Quả nhiên chiêu này có tác dụng, Tần Diên Vĩ nghe xong lập tức ngừng khóc liền.
...
Hai tháng sau vợ chồng Cố Cẩn Ngôn và Tần Diên Vĩ cùng tới khoa sản để siêu âm.
- Ôi trời! Đúng là tin tốt! Anh Cố, chị Cố này, đây là song bào thai đấy! Không thể tin được! Đúng là may mắn!
Bác sĩ cầm kết quả rồi liên tục nói chúc mừng cả hai.
- Song bào thai sao?
Hai vợ chồng vẫn chưa dám tin, còn cầm kết quả xem thật kỹ nhưng chẳng nhận ra điều gì đặc biệt cả:
- Bác sĩ chắc chứ? Thật là song thai sao?
Cô chỉ sợ mình mừng hụt mà thôi.
- Đương nhiên rồi! Chẳng lẽ tôi khám nhầm chắc! Cô xem đi, hai bào thai, không phải song sinh thì là long phượng thai! Nhưng chắc chắn là thai đôi, không nhầm đâu!
Bác sĩ cũng thật sự mừng cho hai người họ.
- Tốt quá! Cảm ơn bác sĩ nhiều!
Cô mừng rỡ quay sang ôm chồng, còn suýt thì khóc lên:
- Chú Cố ơi, đây chắc chắn là ông trời trả lại đứa con đã mất cho chúng ta rồi! Nhất định là thế rồi!
Không biết Cố Cẩn Ngôn bị cảm xúc của vợ ảnh hưởng hay bị lời cô nói làm xúc động mà đôi mắt đen đã hơi ươn ướt, anh vỗ nhẹ lưng cô, an ủi người phụ nữ của mình:
Phải, con mình lại về rồi! Giờ đứa bé còn nhỏ quá nên nhìn chưa thể đoán chắc có đúng là long phượng thai không, nhưng hai tháng nữa là có thể kiểm tra ra! Bác sĩ nói xong thì ký tên xuống tờ đơn thuốc rồi dặn hai người:
Song sinh cần nhiều dinh dưỡng hơn bào thai bình thường, thế nên sau này bà mẹ nhớ ăn uống đầy đủ, dùng đồ tốt một chút để bổ sung dinh dưỡng, cô nhớ chưa? Hiện giờ cô quá gầy! Lúc ăn phải để ý nhiều vào, song thai rất dễ dẫn đến thiếu dinh dưỡng đấy. Vâng, tôi sẽ chú ý. Hai người mới lên chức cha mẹ đều gật đầu như giã tỏi.
Có lẽ không ai ngờ được lần sinh này không những là giúp nhà họ có con có cháu mà là một lúc có thêm hai đứa liền.
Tin tốt thế này khiến ông bà nội ngoại đều mừng không tả nổi.
Cứ có gì ăn ngon là nhất định sẽ nhét vào miệng bà mẹ trẻ Tần Diên Vĩ, có gì chơi vui thì sẽ khuân đến nhà vợ chồng họ, bảo là để sau này bọn nhỏ sinh ra sẽ có đồ chơi ngay.
Tủ quần áo trong nhà lại càng đầy đủ, các loại đồ trẻ em đủ mọi màu sắc, có đồ bé trai rồi đồ bé gái, không thiếu bất cứ một thứ gì.
Cả một phòng để đồ đã sắp không còn chỗ nào trống nữa.
Nhìn phòng trẻ em mà Tần Diên Vĩ chỉ muốn cười, sợ là cô có sinh thêm mười đứa nữa cũng không mặc hết từng đó đồ đâu! Người lớn trong nhà đúng là thích làm to chuyện, dù là dân nghiện mua sắm chắc cũng không thể như họ được mất!
Cô nghĩ nếu cứ theo đà này có lẽ họ sẽ cần một căn nhà mới chỉ để cất hết chỗ quần áo và đồ chơi mua cho các em bé ấy chứ!
Đến tận tháng thứ tư thì bào thai trong bụng Tần Diên Vĩ mới chắc chắn là một đôi long phượng thai!
Buổi tối cả nhà đều mừng tới mức mất ngủ.
Một trai một gái ghép lại vừa thành một chuyện vui, có gì hoàn hảo hơn nữa không đây?
...
Thời gian thấm thoắt, năm tháng nhoáng cái mà qua.
Nhà họ Cố bảy năm sau.
Cô gái nhỏ buộc tóc hai bên đang cúi đầu bĩu môi chẳng nói chẳng rằng, khuôn mặt đáng yêu lúc này xị ra trông cực kỳ tội nghiệp.
Mà đứng cạnh bé còn một bé trai cao hơn khoảng nửa cái đầu.
Bé trai cắt tóc rất ngắn, nhìn cực kỳ tinh nghịch, đôi mắt đen như ngọc vẫn còn tính trẻ con nhưng lại không ảnh hưởng tới khuôn mặt đẹp trai như tượng tạc.
Trong mắt bé cũng có đầy uất ức, nhưng không cam lại càng nhiều hơn nữa.
Hàm răng mất hai chiếc răng cửa khó chịu cắn môi, sắc mặt vẫn rất kiên cường dù trên mặt đã có vài vết thâm tím, áo sơ mi cũng bị xé rách một cách thảm hại.
Tên bé trai là Cố Tư Phái, tên gọi ở nhà là Tiểu Tứ!
Thế nhưng là một người đàn ông chân chính thì việc bé ghét nhất là bị người khác gọi mình là Tiểu Tứ, theo bé nói thì tên đó không hào hùng gì hết, nghe cứ ủy mị như con gái, còn chẳng mạnh mẽ bằng tên Tiểu Ngũ của người ta đâu!
- Đúng là không chấp nhận được!
Giọng nói này đương nhiên là phát ra từ mẹ chung của cả hai đứa, Tần Diên Vĩ.
- Hai đứa mới bao tuổi hả? Bé tí mà đã học người ta đánh nhau trong trường nữa à! Lại còn là cả hai cùng nhào lên sao? Giỏi lắm! Hai đứa con giỏi thế sao không lật trời luôn đi! Mẹ thấy hai đứa đúng là coi trời bằng vung mà!
Con trai đánh nhau thì cô còn hiểu được nhưng công chúa bé nhỏ nhà mình cũng tham gia vụ ẩu đả này là cớ làm sao?
Hơn nữa nghe nói con bé ra tay còn không thua bất cứ thằng con trai nào đâu.
Tần Diên Vĩ đã gặp thằng bé bị con gái mình đánh, khuôn mặt bầu bĩnh của nó không biết bị con gái cô cào ra biết bao nhiêu vết máu. Cô sợ tới mức phải vội vàng dẫn nó vào viện kiểm tra, còn xin lỗi nhà người ta không ngớt rồi bồi thường các kiểu mà người ta còn không tha thứ đâu. Cuối cùng vẫn phải nhờ ông xã nhà cô ra trận thì mới êm chuyện.
Dù mọi chuyện đã xử lý xong nhưng cô cũng tức tới phát điên rồi.
Cô chống nạnh, dùng một tay chỉ thẳng mặt con gái mình, tức giận quát ầm lên:
- Còn con nữa đấy! Cố Tiểu Ngũ! Con đứng ra cho mẹ! Đừng tưởng giả vờ ngoan hiền là mẹ không dám động đến con, con ra đây mau —
Cố Tiểu Ngũ khóc rất đáng thương, đôi mắt to thoáng cái đã đỏ bừng như mắt thỏ.
Dù con bé hơi sợ nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng ra trước.
- Giơ tay ra!
Tần Diên Vĩ cầm thước, quát con.
Tiểu Ngũ đáng thương run lên, do dự mấy giây mới rụt rè giơ bàn tay nhỏ xíu ra, đôi mắt đỏ hoe cứ liếc mãi người cha đang bình thản ngồi trên ghế salon xem trò hay.
Đôi mắt kia như đang hô lên: Ba ơi, mau cứu con! Cứu công chúa nhỏ đáng thương của ba đi...
Thấy cha mình vẫn ngồi im thì tròng mắt Tiểu Ngũ xoay một cái, chớp mắt trông như đã sắp rơi lệ, quả thực là xót xa.
Cố Cẩn Ngôn đau lòng thật rồi:
- Vợ ơi...
Anh nói dứt lời thì đã đứng dậy đi tới chỗ họ.
Khuôn mặt trẻ con xinh xắn của Tiểu Ngũ suýt thì lại tươi như hoa, nhưng thấy mẹ mình vẫn tức tối trừng mình thì lại giả làm thỏ con rụt rè, buồn bã cúi đầu, tiếp tục giả khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.