Chương 560
Bộ Tòng Dung
24/04/2019
Lục Phù Tang phát hiện những bộ quần áo mà ông quản gia đưa tới rất vừa vặn, hơn nữa cũng không hở hang chút nào, thậm chí còn lộ ra khí chất học sinh khiến cho cô vô cùng hài lòng.
Không ngờ tên kia vẫn còn có chút lương tâm.
Có điều, khi nghĩ tới chuyện y nói chính xác size của mình, Phù Tang không nhịn được thầm rủa xả vài câu.
Nhất định hôm qua tên đó đã sờ mó cô nhiều lần lắm đây!
Chờ tới khi Lục Phù Tang tắm rồi thay đồ xong xuôi, nhà ăn dưới lầu cũng đã nấu cơm xong.
Lúc này cô đã đói tới mức bụng sôi sùng sục luôn rồi.
- Cô mau xuống ăn cơm nhé! Sáng cô chưa ăn gì chắc đã đói lắm rồi!
Quản gia đứng dưới lầu gọi cô.
Trước giờ cô chẳng thể cưỡng lại sức hấp dẫn của đồ ăn, huống chi bây giờ cô đã đói tới độ bụng dánh vào lưng.
Lục Phù Tang vội vàng chạy xuống lầu, ngồi vào bàn ăn.
Chú Lý đứng bên cạnh cô.
Cô nhấc đũa lên đang định ăn cơm thì cảm thấy hình như có gì đó sai sai.
Chẳng phải cô đang bị bắt cóc à? Hơn nữa chỗ này là chỗ nào kia chứ? Đây chính là Bách Hội Môn mà hai bên hắc bạch nghe tới đã sợ mất mật đấy! Sao cô thấy mình chẳng giống người bị bắt cóc gì cả, mà giống như bà chủ tới đây hưởng thụ ấy nhỉ?
Thế này cũng kỳ lạ quá rồi!
- Sao cô không ăn thế?
Quản gia nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
- Chẳng lẽ cô không thích mấy món này ư?
- ...
Lục Phù Tang cười gượng.
Dù sao chỗ này cũng thù sâu oán nặng với ba cô mà!
Cuối cùng Phù Tang đành phải buông đủa xuống, cô hỏi quản gia:
- Chú Lý à, trước khi ăn cơm chú có thể giải thích nghi ngờ trong lòng tôi được không?
- Vâng, xin cô cứ hỏi.
- Chú đừng gọi cô mãi như thế, cứ gọi tôi là Phù Tang thì được rồi! Tôi tên là Lục Phù Tang!
- Vâng thưa cô.
- ...
- Cô Phù Tang.
- ...
Lục Phù Tang đành bó tay, cô hỏi:
- Thế chú có biết tại sao người của Bách Hội Môn lại bắt tôi tới đây không?
- Cô Phù Tang, tôi cũng chỉ nghe sơ sơ về chuyện của cô mà thôi. Nghe nói cô bị người của cậu mười bắt trên đường cái nhỉ?
Phù Tang lắc đầu đáp:
- Tôi chẳng biết bọn họ là người của ai nữa, dù sao cũng là một đám xấu xá! Tôi đang tới trường, bỗng dưng bị họ bắt cóc tới đây!
Ông quản gia nghe thấy thế thì lắc đầu, thở dài.
- Đám người này càng lúc càng coi trời bằng cung rồi! Hiện giờ lại dám công khai bắt cóc người khác trên đường cái nữa! Tôi đoán chắc bọn họ nhìn thấy cô xinh đẹp qua, cho nên mới làm thế. Chắc hẳn cô cũng từng nghe qua Bách Hội Môn làm gì rồi nhỉ? Chơi gái, đánh bạc cái gì cũng làm! Bọn họ bắt các cô gái xinh đẹp cũng chẳng gì khác ngoài việc bắt các cô ấy ngủ với mấy ông chủ lắm tiền kia...
Thật ra những gì mà ông quản gia vừa nói, Phù Tang đều đoán được cả, nhưng cô không ngờ Bách Hội Môn lại kiêu căng tới mức này.
- Cho nên hôm qua tôi chúc mừng cô cũng chẳng chúc sai đâu! Cô phúc lớn mạng lớn mới được cậu ba nhà tôi chọn trúng! Nếu hôm qua cậu ấy không chọn cô thì hôm nay cô sẽ không được ngồi ăn trưa thoải mái thế này đâu! Cô nói có phải không?
Thế ra cô phải cảm ơn tên tội phạm hiếp dâm kia à?
- Có điều, cũng phải nói, mệnh cô tốt quá! Cô có biết cậu mười đã chọn biết bao gái đẹp cho cậu ba nhà tôi không? Chắc hôm qua cô cũng gặp cô năm rồi nhỉ? Nhưng cậu ấy lại chẳng thèm nhìn lấy một lần! Cuối cùng lại chọn cô! Đây cũng là duyên phận! Sau này phải làm phiền cô chăm sóc cậu ba rồi!
Cô chăm sóc y?! Ai mà thèm chứ!
- Đúng thế! Tôi thừa nhận tôi phải cảm ơn anh ta bới tới đào lui mới chọn trúng tôi, cho nên tôi mới không xình xịch với N người, nhưng có phải chúng ta quên chuyện gì đó rồi không? Anh ta đã phạm tội đấy, anh ta cưỡng bức tôi! Anh ta đã ấy ấy khi chưa có sự đồng ý của tôi!!
Nói tới chuyện này, Lục Phù Tang vẫn thấy tức giận đây, giọng nói cũng lớn hơn vài phần, cô chỉ vào mũi mình rồi nói:
- Huống hồ tôi vẫn là trẻ vị thành niên! Tôi vẫn là học sinh cấp ba đó!!
- ...
Quản gia gật đầu nói:
- Vâng, tôi sẽ nhắn sự tức giận của cô lại với cậu ba.
- ...
Nhắn cái beep!
- Chú Lý à, bây giờ tôi muốn về nhà, chú sẽ thả tôi ra chứ?
Quản gia lắc đầu, nói với vẻ bình tĩnh:
- Thưa cô, cô không ra khỏi cửa chính Bách Hội Môn đâu!
- Tại sao?
Lục Phù Tang nhíu mày, cô bỗng kích động lên.
- Chẳng lẽ cô không nhìn thấy đám vệ sỹ mặc đồ đen bên ngoài sao? Hơn nữa, cho dù cậu ấy đồng ý thả cô thì cậu mười cũng sẽ không cho đâu.
- Sao gã lại không cho? Chẳng phải bây giờ tôi là người của cậu ba nhà ông sao? Liên quan gì tới gã kia chứ?
- Rốt cuộc cô cũng thừa nhận mình là người của cậu ba rồi.
- ...
Lục Phù Tang đỏ hết cả mặt.
- Chẳng phải do bị ép à! Ông cũng đừng ghẹo tôi nữa, mau trả lời tôi đi!
- Nói ra thì cũng dài lắm! Thật ra cậu mười là người của cậu hai, mà cậu hai đó lại ngầm đối chọi với cậu ba nhà chúng ta. Người kia lo cậu ba sẽ đoạt lấy vị trí của mình, cho nên mới cố hết sức kéo cậu ba xuống! Nhưng cậu ấy lại chẳng có điểm yếu nào cả, vừa không thích tiền lại không tranh quyền, ngay cả đàn bà cũng chẳng thèm! Người bên ngoài đều đồn cậu ba là gay đấy! Thật ra bản thân tôi cũng từng nghi ngờ vấn đề này, nhưng tôi chẳng thấy có người đàn ông nào gần gũi với cậu ấy cả. Có điều, bây giờ có cô ở đây rồi! Chẳng qua tôi chẳng biết chuyện này là tốt hay xấu nữa! Bây giờ chuyện cậu ba dẫn gái về nhà đã lan khắp Bách Hội Môn rồi, thế thì cậu mười với cậu hai sẽ nhìn chằm chằm vào cô chẳng phải à? Không chừng bọn họ còn muốn moi điểm yếu của cậu ba từ cô nữa kìa! Hiện giờ cô muốn rời khỏi đây đâu có dễ như thế! Đợi thôi, ngày tháng sau này còn dài ma!
- Chú đùa hả? Muốn moi điểm yếu của anh ta trên người tôi?
Lục Phù Tang tự nhìn bản thân mấy lần, sau đó mới ngẩng đầu lên hỏi quản gia;
- Chú Lý này, bộ bọn họ bị điên hả?
- Bọn họ cũng chẳng còn cách nào cả! Chẳng qua chỉ đánh cược một ván thôi!
- Cược gì thế?
- Cược tình cảm cậu ba dành cho cô!
- What?!
Tình cảm? Người đàn ông kia có tình cảm với cô hồi nào? Bọn họ mới gặp nhau hôm qua thôi mà!
- Chú Lý à, tôi nghe chú nói choáng hết cả đầu rồi nè!
Phù Tang phẩy tay, rồi nhấc đũa lên ăn cơm.
- Suy nghĩ của hai người kia cũng bình thường thôi. Cô nhìn đi, làm gì có đại ca nào trong Bách Hội Môn lại không có đàn bà kia chứ? Chỉ riêng cậu mười thôi thì hai bàn tay cũng đếm không xuể rồi! Cậu hai đã kiềm chế hơn rồi nhưng người ta có tới năm bà vợ nhỏ lận đấy. Trừ cậu ba thì ngay cả đại ca cũng có ba bà rồi! Nhìn cậu ba nhà chúng ta xem, cậu vào Bách Hội Môn đã năm năm rồi mà chẳng nhìn trúng ai cả! Trong số các cô gái trong Bách Hội Môn cũng có rất nhiều người nhỏ tuổi lại xinh đẹp như cô đây vậy! Ví dụ như cô năm, cô ta cũng rất nổi bật ấy nhỉ? Người ta đã tự uất ức bản thân, lột sạch nằm lên giường cậu ba luôn rồi. Kết quả thì sao? Cậu ấy quấn chăn gói lại rồi sai người đưa về! Thậm chí đầu ngón tay chẳng đụng vào luôn ấy chứ! Nhưng năm năm sau, cậu ấy lại dắt cô về đây, còn ngủ với cô nữa. Cô nói xem, vậy chẳng phải có tình cảm với cô thì là gì? Bảo sao cậu mười với cậu hai lại xem cô như báu vật chứ? Biết đâu chừng giờ đang ăn mừng ở đâu đấy! Cho nên sau này cô ra ngoài thì phải cẩn thận nhé! Hơn nữa phải đề phòng cô năm đấy!
- ...
Nghe quản gia nói thế, trong lòng Phù Tang thổn thức một hồi.
Có điều năm năm chẳng có lấy một người phụ nữ, nhất là trong hoàn cảnh thế này thì đúng là kỳ lạ thật đấy.
Lẽ nào anh ta là gay thật à? Hiện giờ thấy mọi người đều nghi ngờ nến mới lấy cô làm lá chắn ư? Bằng không sao tối qua lại để cô ngủ dưới đất?
Nghĩ thế, trong lòng Lục Phù Tang cảm thấy khả năng này cao lắm!
Nếu anh ta thật sự là gay, vậy thì cô...
Wow!! Bỗng chốc Phù Tang cảm thấy thế giới sáng sủa hẳn ra!
Vậy sau này cô đi theo anh ta an toàn hơn nhiều! Ít nhất không lo anh ta thèm thuồng sắc đẹp của mình!
Trong lòng Lục Phù Tang thầm thở phào nhẹ nhõm, có lẽ do tâm trạng thoải mái hơn nên ăn cơm cũng ngon hơn nhiều.
Cô ăn một hơi hết ba chén cơm.
Bởi vì cô rất đói! Từ sáng qua tới giờ cô đã ăn gì đâu!
...
Trong một căn nhà cũ kỹ.
- Anh chắc đấy là cô hai nhà họ Lục chứ?
Người nọ chính là người liên lạc trực tiếp với Hoắc Thận, cục trưởng tổng cục phía nam thành phố - Triệu Đinh Niên.
- Chắc hay không thì anh về tra một hồi sẽ biết ngay thôi!
Hoắc Thận ngồi trên ghế salon cũ, nhíu mày lại.
- Tóm lại dù phải hay không, bây giờ cô nhóc kia cũng không rời khỏi Bách Hội Môn được! Anh thông báo bên nhà họ Lục, bảo người của Cô Lang tạm thời đừng nhúc nhích. Bọn họ vừa động, chắc chắn sẽ đánh động tới con rắn lớn Lâm Lục kia. Cho dù là tiếng gió thì Lâm Lục cũng sẽ không vận chuyển hàng vào nữa đâu! Đúng không? Tôi không muốn lúc thu lưới lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
Y tốn hết năm năm trời mới chui vào hàng ngũ này, y thật sự không muốn vì một Lục Phù Tang mà uổng phí tâm huyết năm năm của mình.
- Nhưng anh nhốt cô bé ở Bách Hội Môn có an toàn không đấy?
Câu hỏi của cục trưởng kiến cho Hoắc Thận im lặng hồi lâu, sau đó y chỉ nói:
- Tôi còn, cô ấy còn!
- Được rồi! Nếu anh nói thế thì tôi yên tâm rồi! Cứ giao chuyện nhà họ Lục cho tôi đi!
Không ngờ tên kia vẫn còn có chút lương tâm.
Có điều, khi nghĩ tới chuyện y nói chính xác size của mình, Phù Tang không nhịn được thầm rủa xả vài câu.
Nhất định hôm qua tên đó đã sờ mó cô nhiều lần lắm đây!
Chờ tới khi Lục Phù Tang tắm rồi thay đồ xong xuôi, nhà ăn dưới lầu cũng đã nấu cơm xong.
Lúc này cô đã đói tới mức bụng sôi sùng sục luôn rồi.
- Cô mau xuống ăn cơm nhé! Sáng cô chưa ăn gì chắc đã đói lắm rồi!
Quản gia đứng dưới lầu gọi cô.
Trước giờ cô chẳng thể cưỡng lại sức hấp dẫn của đồ ăn, huống chi bây giờ cô đã đói tới độ bụng dánh vào lưng.
Lục Phù Tang vội vàng chạy xuống lầu, ngồi vào bàn ăn.
Chú Lý đứng bên cạnh cô.
Cô nhấc đũa lên đang định ăn cơm thì cảm thấy hình như có gì đó sai sai.
Chẳng phải cô đang bị bắt cóc à? Hơn nữa chỗ này là chỗ nào kia chứ? Đây chính là Bách Hội Môn mà hai bên hắc bạch nghe tới đã sợ mất mật đấy! Sao cô thấy mình chẳng giống người bị bắt cóc gì cả, mà giống như bà chủ tới đây hưởng thụ ấy nhỉ?
Thế này cũng kỳ lạ quá rồi!
- Sao cô không ăn thế?
Quản gia nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
- Chẳng lẽ cô không thích mấy món này ư?
- ...
Lục Phù Tang cười gượng.
Dù sao chỗ này cũng thù sâu oán nặng với ba cô mà!
Cuối cùng Phù Tang đành phải buông đủa xuống, cô hỏi quản gia:
- Chú Lý à, trước khi ăn cơm chú có thể giải thích nghi ngờ trong lòng tôi được không?
- Vâng, xin cô cứ hỏi.
- Chú đừng gọi cô mãi như thế, cứ gọi tôi là Phù Tang thì được rồi! Tôi tên là Lục Phù Tang!
- Vâng thưa cô.
- ...
- Cô Phù Tang.
- ...
Lục Phù Tang đành bó tay, cô hỏi:
- Thế chú có biết tại sao người của Bách Hội Môn lại bắt tôi tới đây không?
- Cô Phù Tang, tôi cũng chỉ nghe sơ sơ về chuyện của cô mà thôi. Nghe nói cô bị người của cậu mười bắt trên đường cái nhỉ?
Phù Tang lắc đầu đáp:
- Tôi chẳng biết bọn họ là người của ai nữa, dù sao cũng là một đám xấu xá! Tôi đang tới trường, bỗng dưng bị họ bắt cóc tới đây!
Ông quản gia nghe thấy thế thì lắc đầu, thở dài.
- Đám người này càng lúc càng coi trời bằng cung rồi! Hiện giờ lại dám công khai bắt cóc người khác trên đường cái nữa! Tôi đoán chắc bọn họ nhìn thấy cô xinh đẹp qua, cho nên mới làm thế. Chắc hẳn cô cũng từng nghe qua Bách Hội Môn làm gì rồi nhỉ? Chơi gái, đánh bạc cái gì cũng làm! Bọn họ bắt các cô gái xinh đẹp cũng chẳng gì khác ngoài việc bắt các cô ấy ngủ với mấy ông chủ lắm tiền kia...
Thật ra những gì mà ông quản gia vừa nói, Phù Tang đều đoán được cả, nhưng cô không ngờ Bách Hội Môn lại kiêu căng tới mức này.
- Cho nên hôm qua tôi chúc mừng cô cũng chẳng chúc sai đâu! Cô phúc lớn mạng lớn mới được cậu ba nhà tôi chọn trúng! Nếu hôm qua cậu ấy không chọn cô thì hôm nay cô sẽ không được ngồi ăn trưa thoải mái thế này đâu! Cô nói có phải không?
Thế ra cô phải cảm ơn tên tội phạm hiếp dâm kia à?
- Có điều, cũng phải nói, mệnh cô tốt quá! Cô có biết cậu mười đã chọn biết bao gái đẹp cho cậu ba nhà tôi không? Chắc hôm qua cô cũng gặp cô năm rồi nhỉ? Nhưng cậu ấy lại chẳng thèm nhìn lấy một lần! Cuối cùng lại chọn cô! Đây cũng là duyên phận! Sau này phải làm phiền cô chăm sóc cậu ba rồi!
Cô chăm sóc y?! Ai mà thèm chứ!
- Đúng thế! Tôi thừa nhận tôi phải cảm ơn anh ta bới tới đào lui mới chọn trúng tôi, cho nên tôi mới không xình xịch với N người, nhưng có phải chúng ta quên chuyện gì đó rồi không? Anh ta đã phạm tội đấy, anh ta cưỡng bức tôi! Anh ta đã ấy ấy khi chưa có sự đồng ý của tôi!!
Nói tới chuyện này, Lục Phù Tang vẫn thấy tức giận đây, giọng nói cũng lớn hơn vài phần, cô chỉ vào mũi mình rồi nói:
- Huống hồ tôi vẫn là trẻ vị thành niên! Tôi vẫn là học sinh cấp ba đó!!
- ...
Quản gia gật đầu nói:
- Vâng, tôi sẽ nhắn sự tức giận của cô lại với cậu ba.
- ...
Nhắn cái beep!
- Chú Lý à, bây giờ tôi muốn về nhà, chú sẽ thả tôi ra chứ?
Quản gia lắc đầu, nói với vẻ bình tĩnh:
- Thưa cô, cô không ra khỏi cửa chính Bách Hội Môn đâu!
- Tại sao?
Lục Phù Tang nhíu mày, cô bỗng kích động lên.
- Chẳng lẽ cô không nhìn thấy đám vệ sỹ mặc đồ đen bên ngoài sao? Hơn nữa, cho dù cậu ấy đồng ý thả cô thì cậu mười cũng sẽ không cho đâu.
- Sao gã lại không cho? Chẳng phải bây giờ tôi là người của cậu ba nhà ông sao? Liên quan gì tới gã kia chứ?
- Rốt cuộc cô cũng thừa nhận mình là người của cậu ba rồi.
- ...
Lục Phù Tang đỏ hết cả mặt.
- Chẳng phải do bị ép à! Ông cũng đừng ghẹo tôi nữa, mau trả lời tôi đi!
- Nói ra thì cũng dài lắm! Thật ra cậu mười là người của cậu hai, mà cậu hai đó lại ngầm đối chọi với cậu ba nhà chúng ta. Người kia lo cậu ba sẽ đoạt lấy vị trí của mình, cho nên mới cố hết sức kéo cậu ba xuống! Nhưng cậu ấy lại chẳng có điểm yếu nào cả, vừa không thích tiền lại không tranh quyền, ngay cả đàn bà cũng chẳng thèm! Người bên ngoài đều đồn cậu ba là gay đấy! Thật ra bản thân tôi cũng từng nghi ngờ vấn đề này, nhưng tôi chẳng thấy có người đàn ông nào gần gũi với cậu ấy cả. Có điều, bây giờ có cô ở đây rồi! Chẳng qua tôi chẳng biết chuyện này là tốt hay xấu nữa! Bây giờ chuyện cậu ba dẫn gái về nhà đã lan khắp Bách Hội Môn rồi, thế thì cậu mười với cậu hai sẽ nhìn chằm chằm vào cô chẳng phải à? Không chừng bọn họ còn muốn moi điểm yếu của cậu ba từ cô nữa kìa! Hiện giờ cô muốn rời khỏi đây đâu có dễ như thế! Đợi thôi, ngày tháng sau này còn dài ma!
- Chú đùa hả? Muốn moi điểm yếu của anh ta trên người tôi?
Lục Phù Tang tự nhìn bản thân mấy lần, sau đó mới ngẩng đầu lên hỏi quản gia;
- Chú Lý này, bộ bọn họ bị điên hả?
- Bọn họ cũng chẳng còn cách nào cả! Chẳng qua chỉ đánh cược một ván thôi!
- Cược gì thế?
- Cược tình cảm cậu ba dành cho cô!
- What?!
Tình cảm? Người đàn ông kia có tình cảm với cô hồi nào? Bọn họ mới gặp nhau hôm qua thôi mà!
- Chú Lý à, tôi nghe chú nói choáng hết cả đầu rồi nè!
Phù Tang phẩy tay, rồi nhấc đũa lên ăn cơm.
- Suy nghĩ của hai người kia cũng bình thường thôi. Cô nhìn đi, làm gì có đại ca nào trong Bách Hội Môn lại không có đàn bà kia chứ? Chỉ riêng cậu mười thôi thì hai bàn tay cũng đếm không xuể rồi! Cậu hai đã kiềm chế hơn rồi nhưng người ta có tới năm bà vợ nhỏ lận đấy. Trừ cậu ba thì ngay cả đại ca cũng có ba bà rồi! Nhìn cậu ba nhà chúng ta xem, cậu vào Bách Hội Môn đã năm năm rồi mà chẳng nhìn trúng ai cả! Trong số các cô gái trong Bách Hội Môn cũng có rất nhiều người nhỏ tuổi lại xinh đẹp như cô đây vậy! Ví dụ như cô năm, cô ta cũng rất nổi bật ấy nhỉ? Người ta đã tự uất ức bản thân, lột sạch nằm lên giường cậu ba luôn rồi. Kết quả thì sao? Cậu ấy quấn chăn gói lại rồi sai người đưa về! Thậm chí đầu ngón tay chẳng đụng vào luôn ấy chứ! Nhưng năm năm sau, cậu ấy lại dắt cô về đây, còn ngủ với cô nữa. Cô nói xem, vậy chẳng phải có tình cảm với cô thì là gì? Bảo sao cậu mười với cậu hai lại xem cô như báu vật chứ? Biết đâu chừng giờ đang ăn mừng ở đâu đấy! Cho nên sau này cô ra ngoài thì phải cẩn thận nhé! Hơn nữa phải đề phòng cô năm đấy!
- ...
Nghe quản gia nói thế, trong lòng Phù Tang thổn thức một hồi.
Có điều năm năm chẳng có lấy một người phụ nữ, nhất là trong hoàn cảnh thế này thì đúng là kỳ lạ thật đấy.
Lẽ nào anh ta là gay thật à? Hiện giờ thấy mọi người đều nghi ngờ nến mới lấy cô làm lá chắn ư? Bằng không sao tối qua lại để cô ngủ dưới đất?
Nghĩ thế, trong lòng Lục Phù Tang cảm thấy khả năng này cao lắm!
Nếu anh ta thật sự là gay, vậy thì cô...
Wow!! Bỗng chốc Phù Tang cảm thấy thế giới sáng sủa hẳn ra!
Vậy sau này cô đi theo anh ta an toàn hơn nhiều! Ít nhất không lo anh ta thèm thuồng sắc đẹp của mình!
Trong lòng Lục Phù Tang thầm thở phào nhẹ nhõm, có lẽ do tâm trạng thoải mái hơn nên ăn cơm cũng ngon hơn nhiều.
Cô ăn một hơi hết ba chén cơm.
Bởi vì cô rất đói! Từ sáng qua tới giờ cô đã ăn gì đâu!
...
Trong một căn nhà cũ kỹ.
- Anh chắc đấy là cô hai nhà họ Lục chứ?
Người nọ chính là người liên lạc trực tiếp với Hoắc Thận, cục trưởng tổng cục phía nam thành phố - Triệu Đinh Niên.
- Chắc hay không thì anh về tra một hồi sẽ biết ngay thôi!
Hoắc Thận ngồi trên ghế salon cũ, nhíu mày lại.
- Tóm lại dù phải hay không, bây giờ cô nhóc kia cũng không rời khỏi Bách Hội Môn được! Anh thông báo bên nhà họ Lục, bảo người của Cô Lang tạm thời đừng nhúc nhích. Bọn họ vừa động, chắc chắn sẽ đánh động tới con rắn lớn Lâm Lục kia. Cho dù là tiếng gió thì Lâm Lục cũng sẽ không vận chuyển hàng vào nữa đâu! Đúng không? Tôi không muốn lúc thu lưới lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
Y tốn hết năm năm trời mới chui vào hàng ngũ này, y thật sự không muốn vì một Lục Phù Tang mà uổng phí tâm huyết năm năm của mình.
- Nhưng anh nhốt cô bé ở Bách Hội Môn có an toàn không đấy?
Câu hỏi của cục trưởng kiến cho Hoắc Thận im lặng hồi lâu, sau đó y chỉ nói:
- Tôi còn, cô ấy còn!
- Được rồi! Nếu anh nói thế thì tôi yên tâm rồi! Cứ giao chuyện nhà họ Lục cho tôi đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.