Chương 566
Bộ Tòng Dung
24/04/2019
Hoắc Thận lạnh lùng nhìn Lâm Tinh Dao một cái.
- Cái tát vừa nãy coi như trả lại cho cô cái đá lần trước, không có lần sau!
Giọng điệu cảnh cáo, nặng mùi nguy hiểm.
Nói xong, y ẵm Phù Tang đang hôn mê lên, gương mặt lạnh băng đi về phía bãi giữ xe.
Ngay cả chào hỏi Lâm Lục y cũng không chào.
Lâm Tinh Dao tức giận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.
- Anh!!
Cô ta mang bộ dạng ủy khuất chạy đến trước mặt của Lâm Lục.
- Anh!! Anh xem y ăn hiếp em như vậy kìa!!
Lâm Lục mím chặt đôi môi mỏng không nói gì.
Dưới cặp mắt kiếng màu vàng, là đôi mắt cáo như hồ ly không thể nào nhìn ra được anh ta đang suy nghĩ gì.
- Anh Lục, anh có cảm thấy anh ba đối với cô bé này có chút quan tâm hơi quá không?
Mễ Mã đến gần anh ta nói tiếp:
- Chẳng lẽ y đã động lòng thật rồi sao?
- Động lòng?
Lâm Tinh Dao cười khẩy một cái rồi hỏi Lâm Lục:
- Anh, có phải lúc nãy anh thương lượng chuyến hàng ở Lâm Châu với Hoắc Thận không?
Lâm Lục không trả lời, chỉ ngước mắt lên nhìn em gái mình một cái.
- Anh cho phép y đi chưa?
Lâm Tinh Dao hỏi Lâm Lục.
- Y vốn dĩ đâu có quản chuyện hàng hóa!
- Anh, anh vẫn không để y nhúng tay vào sao?
- Cố Sinh muốn trên cơ y.
- Anh, Cố Sinh nghĩ gì chẳng lẽ anh không biết rõ sao? Bách Hội Môn của chúng ta ngoài chuyện quân sự ra thì còn mạnh về thuốc phiện, anh ta lo anh ba sẽ chia bớt miếng thịt ngon này với anh ta! Anh, anh không nên để Cố Sinh một mình nắm quyền nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy nói không chừng một ngày nào đó anh ta sẽ leo lên đầu chúng ta ngồi luôn đó!
- Lão tam đối xử với em như vậy mà em còn nói đỡ cho y sao?
- Tại em thích y nên biết làm sao được chứ!
- Lúc nãy anh đã đồng ý rồi!
- Thật sao?
Đôi mắt của Lâm Tinh Dao như sáng lên.
- Vậy mọi người khi nào hành động vậy?
- Sáng sớm mai!
- Đi mấy ngày?
- Tạm thời vẫn chưa xác định được! Phải xem tình trạng của chuyến hàng đã!
- … … Quá tốt rồi!
Đôi lông mày của Lâm Tinh Dao thể hiện sự vui vẻ.
Lâm Lục nhìn em gái mình một cái, ngón tay dài gõ nhẹ lên bàn không theo nhịp gì hết.
- Cô năm, trong lòng em tính gì anh biết hết, nhưng tính cách của lão tam hai chúng ta đều biết rõ, muốn gây chuyện thế nào cũng được nhưng đừng làm sai luật là được rồi!
- Em biết rồi anh à!
Dường như Lâm Tinh Dao có chút mất kiên nhẫn.
- Không có chuyện gì em đi trước nha.
Cô ta vốn dĩ chỉ muốn gặp Hoắc Thận mà thôi.
Nếu sớm biết Hoắc Thận sẽ dẫn theo con tiện nhân kia đến thì cô ta đã không đến đây rồi! Nhưng vừa nghĩ đến chuyện ngày mai thì trong lòng Lâm Tinh Dao lại vui vẻ vài phần.
…………………………………………………………………………..
Chiếc xe vẫn còn chưa đến ngôi biệt thự màu xám của Hoắc Thận, Phù Tang đã tỉnh dậy rồi.
Trên mặt vẫn còn thấy nóng ran và đau rát, khiến nước mắt của cô không kiềm được mà rơi ra ngoài.
Nói thật không phải tại trong lòng cảm thấy ủy khuất đâu, mà tại đau quá nên không kiềm được mà khóc thôi!
Nếu thật sự có thể kiềm được nỗi đau này, cô nhất định sẽ không để mình trông khó coi như vậy đâu!!
- Dừng xe!
Cô hét lên một tiếng.
Lúc này Hoắc Thận mới chú ý cô bé bên cạnh không biết đã tỉnh từ khi nào.
Lúc này nửa bên mặt của cô vừa bị đánh, sưng đỏ lên y như cái bánh bao vậy, dấu tay năm ngón vẫn còn in trên đó, càng nhìn càng thấy đau lòng.
Bên tai vẫn còn vết máu chưa kịp khô đi.
Quả nhiên cái tát lúc nãy của Lâm Tinh Dao đã dùng hết toàn bộ sức lực để đánh.
Cô bé này chắc cũng cắn răng chịu đựng dữ lắm nên mới không tát lại cô ra một cái.
- Dừng xe!!
Thấy Lận Thần ở phía chỗ lái không có phản ứng gì, Phù Tang mới hét thêm lần nữa.
Lận Thần quay đầu lại nhìn về phía Hoắc Thận một cái.
Gương mặt của Hoắc Thận vẫn bình thản, chỉ ra lệnh nói:
- Tiếp tục lái xe!
Lận Thần gật đầu nghe lệnh, không dám dừng xe lại chỉ biết tiếp tục chạy về phía trước.
Nước mắt của Phù Tang lại càng chảy nhiều hơn nữa, cô nghĩ đã làm thì phải làm cho xong, nên cô nhẫn tâm mở cửa xe ra nhảy xuống, cô đã nhảy ra khỏi chiếc xe rồi.
- Chết tiệt!!
Hoắc Thận không thể nào ngờ được cô bé này lại có gan nhảy ra khỏi xe như vậy.
Dường như cùng thời gian, Hoắc Thận cũng nhảy theo cô ra ngoài xe, y nhanh tay ôm lấy cả người của cô.
- Đùng ---
Hai người đồng thời rớt xuống đất rồi ôm nhau lăn vài vòng.
Cả người Phù Tang đều nằm trong vòng tay rắn chắc của Hoắc Thận, cho dù có rơi xuống đất thì cô dường như cũng không bị thương gì mấy.
Nhưng Hoắc Thận lại khác, vì bảo vệ cô mà đầu gối và khuỷu tay của y bị thương ở nhiều mức độ khác nhau, cho dù là vậy nhưng y cũng ôm lấy Phù Tang và bảo vệ cô trong vòng tay của mình, cho đến khi hai người dừng lại, y vẫn không nới lỏng tay ra.
Chiếc xe đang chạy ở phía trước bỗng phát ra tiếng ‘Két’, có người đã thắng gấp để dừng xe lại.
Lận Thần nhìn thấy cảnh tượng nguy hiểm thông qua gương chiếu hậu, sợ đến chảy mồ hôi hột cứng đơ người ra.
Nhưng chuyện khiến anh ta hoảng sợ nhất không phải là những vết thương trên người Hoắc Thận, dù sao đối với những người xã hội đen mà nói, những vết thương nhỏ này không là gì hết.
Anh ta hoảng sợ là vì Hoắc thiếu gia lại bảo vệ và sủng nịnh đối với cô bé không biết từ đâu xuất hiện.
Trước mặt cô năm che chở cho cô cũng không nói! Mà giờ ngay cả sinh mạng của mình cũng có thể vì cô mà bỏ đi.
Vậy… …sống càng lâu càng có thể chứng kiến những điều lạ ư?
Phù Tang không thể nào ngờ được Hoắc Thận lại cùng với mình nhảy ra khỏi xa, khiến cô ngẩn người khá lâu.
- Mẹ kiếp, Lục Phù Tang cô không muốn sống à?
Trên đầu phát ra giọng nói khàn và nhỏ của Hoắc Thận, giọng nói như mang theo chút choáng váng.
Cho dù lúc nãy Phù Tang có giận cỡ nào, bây giờ đối mặt với Hoắc Thận dùng cả thân mình để bảo vệ cho cô, cô cũng không thể nào tức giận thêm được nữa.
- … …Anh không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?
Cô vội vã rời khỏi vòng tay của y.
Hoắc Thận ngồi dậy nhìn vào vết thương ở khuỷu tay của mình, không quan tâm lắm.
- Vết thương ngoài da!
Phù Tang nhìn y, cắn môi không nói gì.
Chỉ có khóe mắt là đang ướt nước như muốn khóc vậy.
Hoắc Thận nhìn bộ dạng của cô như vậy một lúc lâu, mím môi không nói gì.
Nước mắt của Phù Tang như sắp tràn ra ngoài vậy, cuối cùng Hoắc Thận cũng không nỡ nhìn nữa.
- Không được khóc!
Y ra lệnh cho cô, giọng nói không hung dữ nhưng có chút gì đó khá bất lực, có cảm giác không biết nên làm gì với cô nữa.
Bị y ‘hét’ một cái, nước mắt của Phù Tang không kiềm được nữa mà chảy ra ngoài, lúc đó những giọt nước mắt không ngừng thi nhau lần lượt chảy ra ngoài, cô ủy khuất đến nỗi ‘Oa’ lên một tiếng, khóc thành tiếng luôn rồi.
- Hoắc Thận, anh thả tôi đi đi, có được không? Tôi xin anh đó, huhuhu… …
Thấy cô khóc như đứa trẻ vậy, đây cũng là lần đầu tiên Hoắc Thận cảm thấy nhói đau trong lòng.
Y biết cô ủy khuất, không chỉ vì cái tát của Lâm Tinh Dao.
Cô vốn dĩ chỉ là đứa trẻ thôi, lại phải đi đối mặt với những chuyện u tối này mà đáng ra không phải độ tuổi này của cô phải chịu đựng!
Ngày thường cho dù cô có chịu ủy khuất gì đi nữa, nhưng ít ra về đến nhà vẫn còn ba mẹ bảo vệ che chở, còn ở đây thì sao? Hoắc Thận có thể che chở cho cô đến khi nào? Như cái tát lúc nãy của Lâm Tinh Dao dành cho cô vậy, y không thể làm chủ dùm cô được, bởi vì y có lập trường riêng của y! Y cũng có cái khó riêng!
- Đừng khóc nữa… …
Hoắc Thận chỉ có thể đưa tay ra giúp cô lau nước mắt, đôi lông mày đẹp đẽ nhíu chặt lại.
- Tôi nhớ ba mẹ của tôi… …
Phù Tang y như đứa con nít vậy, ôm lấy cánh tay của Hoắc Thận khóc không thành tiếng.
- Tôi nhớ ba, tôi nhớ mẹ, tôi nhớ anh trai, tôi nhớ ông bà nội, huhuhu… … Ngay cả giáo viên và bạn học tôi cũng nhớ… …
Đó giờ cô ở trường đều thuộc dạng không thích học, ngày thường ghét nhất là việc đi học, nếu không phải do anh trai của mình quản lí nghiêm ngặt, nói không chừng ngày nào cô cũng trốn học đó! Nhưng bây giờ cô mới ý thức được trong trường lại có bao nhiêu thứ tốt đẹp! Đi học là chuyện thú vị biết nhường nào… …
Ít ra không phải chịu đựng, cũng không phải nghe chửi!!
Nguyên cánh tay của Hoắc Thận đều bị nước mắt của Phù Tang làm cho ướt hết, cô khó đến nỗi run rấy cả người lên.
- … … Đừng khóc nữa!
Ngoài ba chữ này ra, Hoắc Thận thật sự không biết nên an ủi cô thế nào mới đúng.
Y quyết định đưa tay ra, bá đạo ôm cô vào lòng của y.
- Lục Phù Tang, không được khóc nữa!!
Phù Tang dựa vào vai của y, khóc như đứa trẻ đáng thương chịu biết bao nhiêu ủy khuất vậy.
- Tại sao anh không chịu thả tôi đi! Rõ ràng anh không thích tôi mà… … huhuhu… …
Hoắc Thận ôm chặt lấy cô.
- Thích cô chỗ nào chứ? Rỗ ràng là chán ghét cô mà!
Sự xuất hiện của cô đã hoàn toàn đảo lộn hết cuộc đời của Hoắc Thận ở Bách Hội Môn.
Hồi đó Hoắc Thận không có điểm yếu gì, bây giờ cô xuất hiện, lại trở thành điểm yếu của y rồi!
Hoắc Thận bá đạo ẵm cô lên.
- Còn làm ồn nữa tôi sẽ ném cô đi, thật sự không quan tâm cô nữa đâu!
Phù Tang nghe xong dường như cũng cảm thấy sợ, đôi tay vội vàng bám chặt lấy cổ áo khoác của y, gương mặt dụi dụi vào trong lòng y, đôi mắt ủy khuất lại càng đỏ lên nhiều hơn nữa.
- Nếu anh không quan tâm tôi, thì thật sự không còn ai quan tâm tôi nữa… …
Nhìn bộ dạng nước mắt rơi lã chã của cô, đột nhiên Hoắc Thận lại cảm thấy đau lòng.
Cũng đúng thôi, dù sao cô cũng vẫn là đứa trẻ.
Phù Tang đưa bộ mặt ủy khuất của mình vùi sâu vào lồng ngực của Hoắc Thận, thút thít nói:
- … … Lúc nãy tôi có chút tức giận.
- … … Y có thể cảm nhận được!
- Cô ta tát tôi đau lắm… … huhuhu… …
Đôi mắt sâu thẵm của Hoắc Thận tối lại, ẵm cô lên, đi về chiếc xe của mình.
- Lát nữa tôi giúp cô bôi thuốc.
- Cái tát vừa nãy coi như trả lại cho cô cái đá lần trước, không có lần sau!
Giọng điệu cảnh cáo, nặng mùi nguy hiểm.
Nói xong, y ẵm Phù Tang đang hôn mê lên, gương mặt lạnh băng đi về phía bãi giữ xe.
Ngay cả chào hỏi Lâm Lục y cũng không chào.
Lâm Tinh Dao tức giận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.
- Anh!!
Cô ta mang bộ dạng ủy khuất chạy đến trước mặt của Lâm Lục.
- Anh!! Anh xem y ăn hiếp em như vậy kìa!!
Lâm Lục mím chặt đôi môi mỏng không nói gì.
Dưới cặp mắt kiếng màu vàng, là đôi mắt cáo như hồ ly không thể nào nhìn ra được anh ta đang suy nghĩ gì.
- Anh Lục, anh có cảm thấy anh ba đối với cô bé này có chút quan tâm hơi quá không?
Mễ Mã đến gần anh ta nói tiếp:
- Chẳng lẽ y đã động lòng thật rồi sao?
- Động lòng?
Lâm Tinh Dao cười khẩy một cái rồi hỏi Lâm Lục:
- Anh, có phải lúc nãy anh thương lượng chuyến hàng ở Lâm Châu với Hoắc Thận không?
Lâm Lục không trả lời, chỉ ngước mắt lên nhìn em gái mình một cái.
- Anh cho phép y đi chưa?
Lâm Tinh Dao hỏi Lâm Lục.
- Y vốn dĩ đâu có quản chuyện hàng hóa!
- Anh, anh vẫn không để y nhúng tay vào sao?
- Cố Sinh muốn trên cơ y.
- Anh, Cố Sinh nghĩ gì chẳng lẽ anh không biết rõ sao? Bách Hội Môn của chúng ta ngoài chuyện quân sự ra thì còn mạnh về thuốc phiện, anh ta lo anh ba sẽ chia bớt miếng thịt ngon này với anh ta! Anh, anh không nên để Cố Sinh một mình nắm quyền nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy nói không chừng một ngày nào đó anh ta sẽ leo lên đầu chúng ta ngồi luôn đó!
- Lão tam đối xử với em như vậy mà em còn nói đỡ cho y sao?
- Tại em thích y nên biết làm sao được chứ!
- Lúc nãy anh đã đồng ý rồi!
- Thật sao?
Đôi mắt của Lâm Tinh Dao như sáng lên.
- Vậy mọi người khi nào hành động vậy?
- Sáng sớm mai!
- Đi mấy ngày?
- Tạm thời vẫn chưa xác định được! Phải xem tình trạng của chuyến hàng đã!
- … … Quá tốt rồi!
Đôi lông mày của Lâm Tinh Dao thể hiện sự vui vẻ.
Lâm Lục nhìn em gái mình một cái, ngón tay dài gõ nhẹ lên bàn không theo nhịp gì hết.
- Cô năm, trong lòng em tính gì anh biết hết, nhưng tính cách của lão tam hai chúng ta đều biết rõ, muốn gây chuyện thế nào cũng được nhưng đừng làm sai luật là được rồi!
- Em biết rồi anh à!
Dường như Lâm Tinh Dao có chút mất kiên nhẫn.
- Không có chuyện gì em đi trước nha.
Cô ta vốn dĩ chỉ muốn gặp Hoắc Thận mà thôi.
Nếu sớm biết Hoắc Thận sẽ dẫn theo con tiện nhân kia đến thì cô ta đã không đến đây rồi! Nhưng vừa nghĩ đến chuyện ngày mai thì trong lòng Lâm Tinh Dao lại vui vẻ vài phần.
…………………………………………………………………………..
Chiếc xe vẫn còn chưa đến ngôi biệt thự màu xám của Hoắc Thận, Phù Tang đã tỉnh dậy rồi.
Trên mặt vẫn còn thấy nóng ran và đau rát, khiến nước mắt của cô không kiềm được mà rơi ra ngoài.
Nói thật không phải tại trong lòng cảm thấy ủy khuất đâu, mà tại đau quá nên không kiềm được mà khóc thôi!
Nếu thật sự có thể kiềm được nỗi đau này, cô nhất định sẽ không để mình trông khó coi như vậy đâu!!
- Dừng xe!
Cô hét lên một tiếng.
Lúc này Hoắc Thận mới chú ý cô bé bên cạnh không biết đã tỉnh từ khi nào.
Lúc này nửa bên mặt của cô vừa bị đánh, sưng đỏ lên y như cái bánh bao vậy, dấu tay năm ngón vẫn còn in trên đó, càng nhìn càng thấy đau lòng.
Bên tai vẫn còn vết máu chưa kịp khô đi.
Quả nhiên cái tát lúc nãy của Lâm Tinh Dao đã dùng hết toàn bộ sức lực để đánh.
Cô bé này chắc cũng cắn răng chịu đựng dữ lắm nên mới không tát lại cô ra một cái.
- Dừng xe!!
Thấy Lận Thần ở phía chỗ lái không có phản ứng gì, Phù Tang mới hét thêm lần nữa.
Lận Thần quay đầu lại nhìn về phía Hoắc Thận một cái.
Gương mặt của Hoắc Thận vẫn bình thản, chỉ ra lệnh nói:
- Tiếp tục lái xe!
Lận Thần gật đầu nghe lệnh, không dám dừng xe lại chỉ biết tiếp tục chạy về phía trước.
Nước mắt của Phù Tang lại càng chảy nhiều hơn nữa, cô nghĩ đã làm thì phải làm cho xong, nên cô nhẫn tâm mở cửa xe ra nhảy xuống, cô đã nhảy ra khỏi chiếc xe rồi.
- Chết tiệt!!
Hoắc Thận không thể nào ngờ được cô bé này lại có gan nhảy ra khỏi xe như vậy.
Dường như cùng thời gian, Hoắc Thận cũng nhảy theo cô ra ngoài xe, y nhanh tay ôm lấy cả người của cô.
- Đùng ---
Hai người đồng thời rớt xuống đất rồi ôm nhau lăn vài vòng.
Cả người Phù Tang đều nằm trong vòng tay rắn chắc của Hoắc Thận, cho dù có rơi xuống đất thì cô dường như cũng không bị thương gì mấy.
Nhưng Hoắc Thận lại khác, vì bảo vệ cô mà đầu gối và khuỷu tay của y bị thương ở nhiều mức độ khác nhau, cho dù là vậy nhưng y cũng ôm lấy Phù Tang và bảo vệ cô trong vòng tay của mình, cho đến khi hai người dừng lại, y vẫn không nới lỏng tay ra.
Chiếc xe đang chạy ở phía trước bỗng phát ra tiếng ‘Két’, có người đã thắng gấp để dừng xe lại.
Lận Thần nhìn thấy cảnh tượng nguy hiểm thông qua gương chiếu hậu, sợ đến chảy mồ hôi hột cứng đơ người ra.
Nhưng chuyện khiến anh ta hoảng sợ nhất không phải là những vết thương trên người Hoắc Thận, dù sao đối với những người xã hội đen mà nói, những vết thương nhỏ này không là gì hết.
Anh ta hoảng sợ là vì Hoắc thiếu gia lại bảo vệ và sủng nịnh đối với cô bé không biết từ đâu xuất hiện.
Trước mặt cô năm che chở cho cô cũng không nói! Mà giờ ngay cả sinh mạng của mình cũng có thể vì cô mà bỏ đi.
Vậy… …sống càng lâu càng có thể chứng kiến những điều lạ ư?
Phù Tang không thể nào ngờ được Hoắc Thận lại cùng với mình nhảy ra khỏi xa, khiến cô ngẩn người khá lâu.
- Mẹ kiếp, Lục Phù Tang cô không muốn sống à?
Trên đầu phát ra giọng nói khàn và nhỏ của Hoắc Thận, giọng nói như mang theo chút choáng váng.
Cho dù lúc nãy Phù Tang có giận cỡ nào, bây giờ đối mặt với Hoắc Thận dùng cả thân mình để bảo vệ cho cô, cô cũng không thể nào tức giận thêm được nữa.
- … …Anh không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?
Cô vội vã rời khỏi vòng tay của y.
Hoắc Thận ngồi dậy nhìn vào vết thương ở khuỷu tay của mình, không quan tâm lắm.
- Vết thương ngoài da!
Phù Tang nhìn y, cắn môi không nói gì.
Chỉ có khóe mắt là đang ướt nước như muốn khóc vậy.
Hoắc Thận nhìn bộ dạng của cô như vậy một lúc lâu, mím môi không nói gì.
Nước mắt của Phù Tang như sắp tràn ra ngoài vậy, cuối cùng Hoắc Thận cũng không nỡ nhìn nữa.
- Không được khóc!
Y ra lệnh cho cô, giọng nói không hung dữ nhưng có chút gì đó khá bất lực, có cảm giác không biết nên làm gì với cô nữa.
Bị y ‘hét’ một cái, nước mắt của Phù Tang không kiềm được nữa mà chảy ra ngoài, lúc đó những giọt nước mắt không ngừng thi nhau lần lượt chảy ra ngoài, cô ủy khuất đến nỗi ‘Oa’ lên một tiếng, khóc thành tiếng luôn rồi.
- Hoắc Thận, anh thả tôi đi đi, có được không? Tôi xin anh đó, huhuhu… …
Thấy cô khóc như đứa trẻ vậy, đây cũng là lần đầu tiên Hoắc Thận cảm thấy nhói đau trong lòng.
Y biết cô ủy khuất, không chỉ vì cái tát của Lâm Tinh Dao.
Cô vốn dĩ chỉ là đứa trẻ thôi, lại phải đi đối mặt với những chuyện u tối này mà đáng ra không phải độ tuổi này của cô phải chịu đựng!
Ngày thường cho dù cô có chịu ủy khuất gì đi nữa, nhưng ít ra về đến nhà vẫn còn ba mẹ bảo vệ che chở, còn ở đây thì sao? Hoắc Thận có thể che chở cho cô đến khi nào? Như cái tát lúc nãy của Lâm Tinh Dao dành cho cô vậy, y không thể làm chủ dùm cô được, bởi vì y có lập trường riêng của y! Y cũng có cái khó riêng!
- Đừng khóc nữa… …
Hoắc Thận chỉ có thể đưa tay ra giúp cô lau nước mắt, đôi lông mày đẹp đẽ nhíu chặt lại.
- Tôi nhớ ba mẹ của tôi… …
Phù Tang y như đứa con nít vậy, ôm lấy cánh tay của Hoắc Thận khóc không thành tiếng.
- Tôi nhớ ba, tôi nhớ mẹ, tôi nhớ anh trai, tôi nhớ ông bà nội, huhuhu… … Ngay cả giáo viên và bạn học tôi cũng nhớ… …
Đó giờ cô ở trường đều thuộc dạng không thích học, ngày thường ghét nhất là việc đi học, nếu không phải do anh trai của mình quản lí nghiêm ngặt, nói không chừng ngày nào cô cũng trốn học đó! Nhưng bây giờ cô mới ý thức được trong trường lại có bao nhiêu thứ tốt đẹp! Đi học là chuyện thú vị biết nhường nào… …
Ít ra không phải chịu đựng, cũng không phải nghe chửi!!
Nguyên cánh tay của Hoắc Thận đều bị nước mắt của Phù Tang làm cho ướt hết, cô khó đến nỗi run rấy cả người lên.
- … … Đừng khóc nữa!
Ngoài ba chữ này ra, Hoắc Thận thật sự không biết nên an ủi cô thế nào mới đúng.
Y quyết định đưa tay ra, bá đạo ôm cô vào lòng của y.
- Lục Phù Tang, không được khóc nữa!!
Phù Tang dựa vào vai của y, khóc như đứa trẻ đáng thương chịu biết bao nhiêu ủy khuất vậy.
- Tại sao anh không chịu thả tôi đi! Rõ ràng anh không thích tôi mà… … huhuhu… …
Hoắc Thận ôm chặt lấy cô.
- Thích cô chỗ nào chứ? Rỗ ràng là chán ghét cô mà!
Sự xuất hiện của cô đã hoàn toàn đảo lộn hết cuộc đời của Hoắc Thận ở Bách Hội Môn.
Hồi đó Hoắc Thận không có điểm yếu gì, bây giờ cô xuất hiện, lại trở thành điểm yếu của y rồi!
Hoắc Thận bá đạo ẵm cô lên.
- Còn làm ồn nữa tôi sẽ ném cô đi, thật sự không quan tâm cô nữa đâu!
Phù Tang nghe xong dường như cũng cảm thấy sợ, đôi tay vội vàng bám chặt lấy cổ áo khoác của y, gương mặt dụi dụi vào trong lòng y, đôi mắt ủy khuất lại càng đỏ lên nhiều hơn nữa.
- Nếu anh không quan tâm tôi, thì thật sự không còn ai quan tâm tôi nữa… …
Nhìn bộ dạng nước mắt rơi lã chã của cô, đột nhiên Hoắc Thận lại cảm thấy đau lòng.
Cũng đúng thôi, dù sao cô cũng vẫn là đứa trẻ.
Phù Tang đưa bộ mặt ủy khuất của mình vùi sâu vào lồng ngực của Hoắc Thận, thút thít nói:
- … … Lúc nãy tôi có chút tức giận.
- … … Y có thể cảm nhận được!
- Cô ta tát tôi đau lắm… … huhuhu… …
Đôi mắt sâu thẵm của Hoắc Thận tối lại, ẵm cô lên, đi về chiếc xe của mình.
- Lát nữa tôi giúp cô bôi thuốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.