[Niên Đại] Lật Tuyết Tìm Mùa Xuân
Chương 6: Tuổi Thơ (3)
Lạt Tiêu Hồng Liễu
27/07/2024
Mặc dù bố đã đưa chị Hoa đến thăm Thanh Tảo một lần nhưng vẫn còn một người tên là mẹ mà Thanh Tảo không biết.
Bà nói Thanh Tảo vừa chào đời đã đến bên bà nên Thanh Tảo sắp bảy tuổi rồi mà vẫn chưa gặp mẹ, càng không gọi là mẹ hay má, khái niệm mẹ và má đối với Thanh Tảo là một khoảng trống, là một sự đứt đoạn không biết tại sao.
Bà nói với Thanh Tảo rằng nhà bà ở rất xa, rất xa, hình như là một nơi tên là Hợp Hòa. Nhưng trong thế giới ký ức của Thanh Tảo chỉ có ông bà nội là gia đình.
Mặc dù sau đó bố cách năm lại về thăm Thanh Tảo một lần nhưng vì ông luôn về thăm, ở vài ngày rồi lại đi, không đưa Thanh Tảo đi cùng, cũng không nói với Thanh Tảo tại sao không đưa cô bé đi nên Thanh Tảo cũng không có nhiều ký ức về bố.
Thanh Tảo không hiểu tại sao mỗi lần phải đợi rất lâu mới được gặp bố, không biết tại sao có lúc ông xuất hiện có lúc lại biến mất, càng không hiểu mình rốt cuộc là người một nhà với ông bà nội hay là người một nhà với bố, chị gái và người mẹ mà mình chưa từng gặp.
Thanh Tảo cũng không hiểu tại sao chị Hoa lại có thể sống cùng bố mẹ, còn mình thì chỉ có thể sống với ông bà nội. Cô bé chỉ có một chút ấn tượng mơ hồ về chị Hoa, vì lần bố đưa chị về, Thanh Tảo thấy ánh mắt chị nhìn mình không ấm áp như Tú Vinh, cũng không thân thiết với mình như Tú Vinh.
Hôm nay Thanh Tảo không muốn về nhà ăn cơm trưa nên cố tình chần chừ ở vườn rau.
Khi về đến nhà, bà đã nấu cơm trưa xong, đang đợi ông và Thanh Tảo. Thanh Tảo nhìn thấy trong nhà ngoài chú và cô ra thì không còn ai khác, mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi Thanh Tảo ngủ trưa dậy, cô bé nghe thấy bà đang nói chuyện với ai đó.
Vì mới ngủ dậy, đầu óc Thanh Tảo còn chưa tỉnh táo, bà lại nói nhỏ giọng nên Thanh Tảo không nghe rõ lắm nhưng hình như nghe thấy bà nhắc đến tên mình, liền tỉnh táo hẳn.
...
"Bây giờ thành phố còn loạn không? Người trẻ tuổi còn gây chuyện không?"
"Không loạn nữa rồi. Đã sớm bát loạn dù sao rồi."
"Vậy thì mẹ Thanh Tảo?"
"Về đi học trước đi, những đứa nhỏ hơn con đều đi học rồi."
...
"Đúng là nên đi học rồi."
"Vậy thì hai người đi khi nào?" Bà hỏi.
"Ngày kia đi. Trên đường phải mất sáu bảy ngày, về nhà làm hộ khẩu, chuẩn bị chuẩn bị là đến lúc khai giảng rồi." Một giọng đàn ông.
Thanh Tảo lập tức hiểu ra là bố đã đến nhà bà. Nhưng Thanh Tảo không muốn về nhà bố.
Vì trong lòng không muốn về nhà bố nên đến ngày lên đường, Thanh Tảo đã trốn đi.
Ăn sáng xong, Thanh Tảo nhân lúc bà và mọi người đang nói chuyện, một mình đến gốc cây táo bên cạnh nhà vệ sinh ở tường rào. Tối hôm qua cô bé đã nghĩ ra cách để trốn.
Thanh Tảo giẫm lên đống củi xếp dưới gốc cây táo để trèo lên tường rào, rồi đu người trên cành cây lớn vươn ra ngoài tường rào để trèo lên cành cây, ngồi vững trên cành cây, rồi co hai chân lên cành cây.
Sáng hôm đó, Thanh Tảo trốn trên cây, nhìn ông bà nội và bố đi tìm cô bé khắp nơi, trong lòng cô bé có chút vui mừng.
Thanh Tảo không định để họ tìm thấy mình. Cô bé hy vọng bố sẽ giống như trước đây, một mình rời khỏi nhà bà.
Tất nhiên Thanh Tảo vẫn bị tìm thấy.
Từ khi bị người lớn bắt xuống khỏi cây, Thanh Tảo bắt đầu khóc nhưng lần này dù cô bé có khóc thế nào cũng không còn tác dụng nữa.
Cuối cùng Thanh Tảo vẫn bị bố đưa lên tàu hỏa. Từ khi biết chuyện, đây là lần đầu tiên Thanh Tảo rời xa nhà ông bà nội.
Bà nói Thanh Tảo vừa chào đời đã đến bên bà nên Thanh Tảo sắp bảy tuổi rồi mà vẫn chưa gặp mẹ, càng không gọi là mẹ hay má, khái niệm mẹ và má đối với Thanh Tảo là một khoảng trống, là một sự đứt đoạn không biết tại sao.
Bà nói với Thanh Tảo rằng nhà bà ở rất xa, rất xa, hình như là một nơi tên là Hợp Hòa. Nhưng trong thế giới ký ức của Thanh Tảo chỉ có ông bà nội là gia đình.
Mặc dù sau đó bố cách năm lại về thăm Thanh Tảo một lần nhưng vì ông luôn về thăm, ở vài ngày rồi lại đi, không đưa Thanh Tảo đi cùng, cũng không nói với Thanh Tảo tại sao không đưa cô bé đi nên Thanh Tảo cũng không có nhiều ký ức về bố.
Thanh Tảo không hiểu tại sao mỗi lần phải đợi rất lâu mới được gặp bố, không biết tại sao có lúc ông xuất hiện có lúc lại biến mất, càng không hiểu mình rốt cuộc là người một nhà với ông bà nội hay là người một nhà với bố, chị gái và người mẹ mà mình chưa từng gặp.
Thanh Tảo cũng không hiểu tại sao chị Hoa lại có thể sống cùng bố mẹ, còn mình thì chỉ có thể sống với ông bà nội. Cô bé chỉ có một chút ấn tượng mơ hồ về chị Hoa, vì lần bố đưa chị về, Thanh Tảo thấy ánh mắt chị nhìn mình không ấm áp như Tú Vinh, cũng không thân thiết với mình như Tú Vinh.
Hôm nay Thanh Tảo không muốn về nhà ăn cơm trưa nên cố tình chần chừ ở vườn rau.
Khi về đến nhà, bà đã nấu cơm trưa xong, đang đợi ông và Thanh Tảo. Thanh Tảo nhìn thấy trong nhà ngoài chú và cô ra thì không còn ai khác, mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi Thanh Tảo ngủ trưa dậy, cô bé nghe thấy bà đang nói chuyện với ai đó.
Vì mới ngủ dậy, đầu óc Thanh Tảo còn chưa tỉnh táo, bà lại nói nhỏ giọng nên Thanh Tảo không nghe rõ lắm nhưng hình như nghe thấy bà nhắc đến tên mình, liền tỉnh táo hẳn.
...
"Bây giờ thành phố còn loạn không? Người trẻ tuổi còn gây chuyện không?"
"Không loạn nữa rồi. Đã sớm bát loạn dù sao rồi."
"Vậy thì mẹ Thanh Tảo?"
"Về đi học trước đi, những đứa nhỏ hơn con đều đi học rồi."
...
"Đúng là nên đi học rồi."
"Vậy thì hai người đi khi nào?" Bà hỏi.
"Ngày kia đi. Trên đường phải mất sáu bảy ngày, về nhà làm hộ khẩu, chuẩn bị chuẩn bị là đến lúc khai giảng rồi." Một giọng đàn ông.
Thanh Tảo lập tức hiểu ra là bố đã đến nhà bà. Nhưng Thanh Tảo không muốn về nhà bố.
Vì trong lòng không muốn về nhà bố nên đến ngày lên đường, Thanh Tảo đã trốn đi.
Ăn sáng xong, Thanh Tảo nhân lúc bà và mọi người đang nói chuyện, một mình đến gốc cây táo bên cạnh nhà vệ sinh ở tường rào. Tối hôm qua cô bé đã nghĩ ra cách để trốn.
Thanh Tảo giẫm lên đống củi xếp dưới gốc cây táo để trèo lên tường rào, rồi đu người trên cành cây lớn vươn ra ngoài tường rào để trèo lên cành cây, ngồi vững trên cành cây, rồi co hai chân lên cành cây.
Sáng hôm đó, Thanh Tảo trốn trên cây, nhìn ông bà nội và bố đi tìm cô bé khắp nơi, trong lòng cô bé có chút vui mừng.
Thanh Tảo không định để họ tìm thấy mình. Cô bé hy vọng bố sẽ giống như trước đây, một mình rời khỏi nhà bà.
Tất nhiên Thanh Tảo vẫn bị tìm thấy.
Từ khi bị người lớn bắt xuống khỏi cây, Thanh Tảo bắt đầu khóc nhưng lần này dù cô bé có khóc thế nào cũng không còn tác dụng nữa.
Cuối cùng Thanh Tảo vẫn bị bố đưa lên tàu hỏa. Từ khi biết chuyện, đây là lần đầu tiên Thanh Tảo rời xa nhà ông bà nội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.