Chương 68: môn phái âm thi
Ngũ Đẩu Mễ
26/07/2020
Tiếng hô của lão Bạch vừa vang lên, sắc mặt ông già Tôn phía đối diện càng
thêm âm u đến đáng sợ, đôi mắt lạnh lùng nhìn trân trân vào vị trí của
lão Bạch.
Ông già Tôn vẫn im lặng, một lúc sau, lão Bạch lại lên tiếng:
- Nếu ông đã biết phương pháp chế luyện sát thi âm dương, vậy chắc cũng biết nơi bắt nguồn của phương pháp này, đúng chứ?
Lần này, tôi có thể cảm nhận được, luồng khí thế trên người lão Bạch càng lúc càng phát ra ngoài mãnh liệt hơn, thậm chí, ông ấy đã lộ ra sát ý.
Mà khi tiếng nói của lão Bạch truyền ra, khí thế trên người ông già Tôn đột nhiên bạo phát, gầm lên một tiếng, thân hình nhanh như gió trực tiếp lao về phía lão Bạch.
Sát thi âm dương bên cạnh ông già Tôn cũng lập tức lao theo ông ta, phóng nhanh về phía trước.
Sắc mặt Mễ Trần và Từ Hàn Lộ tái mép, ngay tức khắc cũng xông lên, sau đó chắn trước mặt sát thi âm dương.
Đồng thời vào lúc này, hai người lão Bạch và ông già Tôn lại giao chiến lần nữa, nhưng sau lần giao chiến này, kinh sợ trong lòng dâng lên tột độ, lúc nãy sợ rằng bọn họ đều mới chỉ thăm dò khả năng chiến đấu của đối phương.
Không hề dùng hết toàn bộ sức lực, mà hiện tại, ngay lúc này đây mới hoàn toàn bạo phát.
- Đáng tiếc quá, sát thi âm dương này của ông có lẽ đã đạt tới thời khắc quan trọng nhất, cũng may chưa đạt được kết quả như ông mong đợi, bằng không đến lúc đó sợ rằng lại xảy ra một cơn hoạn nạn.
Lão Bạch nhàn nhạt cất lời, nhìn dáng vẻ rõ ràng rất ung dung, mà tiếng lão Bạch vừa truyền ra, tôi ngay lập tức nghe thấy tiếng gầm của ông già Tôn vang lên lần nữa, trong thanh âm lấp đầy sự phẫn nộ đến cực điểm.
Mà ông già Tôn còn quay đầu nhìn tôi một cái, ánh mắt ấy, khiến cả người tôi như rơi vào hố băng, cảm giác giống như bị một con mãnh thú nhìn trúng, bị dọa đến mức khiến tội vội vã lùi ra sau hai bước.
Chỉ là một ánh mắt, nhưng con mẹ nó tôi cảm nhận được ông già Tôn này thực sự rất mạnh, có điều hiện tại tôi nhìn thấy ông ta bị lão Bạch quấn chặt lấy, tôi cũng không sợ.
Mà đem ánh mắt chuyển sang một nơi khác của trận đấu, Mễ Trần và Từ Hàn Lộ, hợp sức chiến đấu với sát thi âm dương.
Tôi nắm chặt lá bùa trong tay, là Mễ Trần đưa cho tôi, đồng thời còn dạy tôi câu chú, Mễ Trần đưa thứ này để cho tôi tự bảo vệ mình, nhưng hiện tại, ánh mắt của tôi lại nhìn trân trân vào sát thi âm dương kia, hy vọng vào thời khắc quan trọng có thể giúp đỡ một chút.
- Lộ Lộ, tấn công phía dưới, anh tấn công bên trên.
Tiếng hô của Mễ Trần vang lên, lập tức, tôi nhìn thấy trong tay Từ Hàn Lộ, xuất hiện một chiếc roi, trên chiếc roi này, gần như có thể nhìn thấy những phù văn thần bí, mà khi chiếc roi xuất hiện, không ngờ còn phát ra một luồng ánh sáng màu đỏ.
Từ Hàn Lộ nắm chặt chiếc roi trong tay, trực tiếp quất về phía dưới chân của sát thi âm dương.
Sát thi âm dương cảm nhận được uy hiếp đến từ phía dưới, cả người nhảy dựng lên trên, bổ nhào về phía Mễ Trần, sắc mặt Mễ Trần ngưng lại, có lẽ là không ngờ rằng sát thi âm dương này lại có thể có trí khôn như thế.
Mà khi sát thi âm dương nhảy lên, đồng tử tôi co lại, bắt đúng cơ hội, lá bùa trong tay tôi lập tức giơ lên, trong miệng lầm bầm câu chú Mễ Trần dạy.
- Thiên có tam kỳ nhật nguyệt tinh, thông thiên thấu địa quỷ thần kinh, nếu có hung thần ác sát quỷ đến,địa đầu hung thần ác sát tẩu bất đình, thiên linh linh, địa linh linh, hiệu lệnh của đệ tử phụng tam mao sư tổ, thần nơi nào không chạy, quỷ nơi nào không hãi, ấn đả quỷ, sắc chỉ!
Câu thần chú này hơi dài, có điều tôi sớm đã khắc sâu vào trong lòng, thời khắc âm thanh của tôi thoát ra khỏi miệng, lá bùa trong tay tôi cũng lập tức hóa thành một ấn kết cổ, trực tiếp bay lên không trung, hướng về phía sát thi âm dương.
Hoặc cũng có thể do tôi sớm đã có chuẩn bị, đồng thời nắm bắt đúng thời cơ, ấn đả quỷ này gần như chỉ trong nháy mắt đã công kích lên trên thân người của ả ta.
"Thình!" một tiếng, sát thi âm dương phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, cả người bị tôi đánh văng sang một bên.
Mà lần công kích này của tôi lại giúp cho Mễ Trần có đủ thời gian, trong tay Mễ Trần cũng đã xuất hiện một xâu tiền đồng.
- Thiên viên địa phương, nhân tật trung đường, phá!
Tiền đồng trong tay ngay tức khắc văng lên không trung, lúc này sát thi âm dương vừa bị tôi đánh, căn bản không có thời gian kịp để phản ứng lại, lập tức lại bị tiền đồng của Mễ Trần đập trúng.
Lại là một tiếng gào thét thảm thiết đến xé gan xé ruột truyền ra từ trong miệng sát thi âm dương, một ngụm máu tươi đen ngòm phun ra từ trong miệng ả.
- Khốn kiếp, các người đang ép tôi đến mức tất cả phải cùng nhau đi đến chỗ chết!
Tình hình của sát thi âm dương bên này cũng đã bị ông già Tôn nhìn thấy, lập tức ông ta gầm lên một tiếng đầy phẫn nộ.
- Cùng nhau đi đến chỗ chết? Vậy cũng phải xem bản lĩnh của ông như thế nào.
Tiếp lời ông ta lại là giọng nói mang đầy vẻ xem thường của lão Bạch, xem ra thực lực của lão Bạch quả nhiên thâm sâu khó lường, đối diện với ông già Tôn, mà vẫn có thể ung dung như thế.
Dưới cái nhìn của tôi, ông già Tôn đã là một kẻ vô cùng biến thái, không kịp để ý tình hình bên đó, lúc này tôi thấy dây roi dài trong tay Từ Hàn Lộ vung lên, trực tiếp đập xuống thân người sát thi âm dương dưới mặt đất.
Ả há to miệng, lộ ra một bộ răng nhuốm đầy máu đen, trong tròng mắt đáng sợ đó, chằng chịt những tơ máu.
Hai tay ả mạnh mẽ đập xuống đất, cả người trực tiếp bật lên, tránh khỏi dây roi trong tay Từ Hàn Lộ.
- Chú em Nhất Lượng, khá lắm!
Tiếp đó, là tiếng nói đầy hưng phấn của Mễ Trần vang lên, mà tôi cũng ngại ngùng cười cười, thực ra tôi cũng chẳng giúp được gì, nhiều nhất cũng chỉ giúp đọc một đoạn thần chú mà thôi.
Bởi vì lá bùa kia cũng không phải của tôi, có điều mặc dù như thế, nhưng đối với việc bản thân có thể vào giây phút quan trọng giúp được một chút gì đó, trong lòng tôi cũng rất vui.
- Tiếp tục!
Lúc này, Mễ Trần hô lớn một tiếng, thân hình lập tức bổ nhào về phía sát thi âm dương, Từ Hàn Lộ cũng tiến lên theo.
Mà tôi cũng nắm chặt lá bùa trong tay, ngay lập tức chạy theo bước chân của hai người họ, nói không chừng thời khắc quan trọng tiếp theo, tôi cũng có thể giúp gì đó.
Dõi theo trận chiến, lòng tôi bỗng kinh ngạc, bởi vì tôi phát hiện, vết thương vừa rồi, không hề làm cho sức mạnh của sát thi âm dương yếu đi, ngược lại, ả ta lại càng thêm điền cuồng, hăng máu hơn.
Tiếng gầm phẫn nộ không ngừng vang vọng khắp không trung, khiến sống lưng người ta lạnh buốt.
- Chú em Nhất Lượng, chuẩn bị!
Chính vào lúc này, một tiếng hô lớn truyền tới, là tiếng của Mễ Trần, nghe vậy tinh thần tôi tỉnh táo, tập trung cao độ, trong tay xuất hiện một lá bùa.
Đồng thời, khi tiếng hô của Mễ Trần vang lên, thân hình của sát thi âm dương cũng lập tức hiện ra trước mắt, tôi nắm bắt đúng cơ hội, trong miệng lại một lần nữa lẩm nhẩm câu thần chú.
Lá bùa mạnh mẽ bay lên, một đạo ấn từ từ xuất hiện, lập tức rơi ngay vào phần bụng của sát thi âm dương.
Khi đạo ấn rơi xuống, một làn khói đen cũng xuất hiện, tôi nhìn thấy phần bụng của sát thi âm dương bị thiêu đốt thành một vệt màu đen.
- A!!!
Tiếng thét đứt gan đứt ruột truyền ra từ trong cổ họng ả, giây tiếp theo, cả thân người ả ta mạnh mẽ ngã văng ra xa.
Nhìn thấy vậy lòng tôi không khỏi hưng phấn, bởi vì ả ta bị tôi đánh trúng rồi, không ngờ tôi lại bắt đầu say mê, thích thú loại cảm giác này, cảm giác có được sức mạnh.
- Lão già, ông thật sự muốn đuổi cùng giết tận sao? Nếu tôi thực sự liều mạng, ông cũng không tốt hơn là bao đâu?
Lúc này, sau lưng truyền tới tiếng hô lạnh lùng của ông già Tôn, ông ta xem ra thực sự đã bị ép đến mức nóng ruột, bằng không cũng sẽ chẳng lộ ra trạng thái mất kiểm soát như thế.
- Đuổi cùng giết tận? Mấy chục năm trước đã đuổi cùng giết tận rồi, ông chẳng qua chỉ là thứ nghiệp chướng may mắn còn sống sót thôi.
Tiếp đó, khi tiếng hô của ông già Tôn vừa dứt, lão Bạch hừ lạnh một tiếng, không hề khách khí, trực tiếp lạnh lùng đáp trả lại ông già Tôn.
- Khốn nạn, tôi chẳng qua chỉ ngẫu nhiên nhặt được bộ sách ghi chép thuật luyện thi thôi, những gì ông nói tôi hoàn toàn nghe không hiểu, cùng lắm thì tôi đem bộ sách bí thuật luyện thi này đưa cho ông, ông thả tôi đi, thế nào?
Tiếng nói của ông già Tôn lại vang lên, mặc dù tôi không hiểu lão Bạch và ông già Tôn đang nói gì, nhưng ẩn giấu trong đó, sợ rằng chính là một vũng nước đục rất sâu.
Lão Bạch hình như biết thân phận thật của ông già Tôn, nhưng ông già Tôn lại một mực không thừa nhận, có điều đối với việc này, lão Bạch cũng chẳng thèm để ý.
- Nói nhiều vô ích, cứ cho rằng ông vô tình nhặt được bí pháp, nhưng ông đã luyện sát thi âm dương này rồi, điều này chứng minh ông cũng đã là người của môn phát âm thi, môn phái âm thi, chó gà cũng không giữ lại.
Ông già Tôn vẫn im lặng, một lúc sau, lão Bạch lại lên tiếng:
- Nếu ông đã biết phương pháp chế luyện sát thi âm dương, vậy chắc cũng biết nơi bắt nguồn của phương pháp này, đúng chứ?
Lần này, tôi có thể cảm nhận được, luồng khí thế trên người lão Bạch càng lúc càng phát ra ngoài mãnh liệt hơn, thậm chí, ông ấy đã lộ ra sát ý.
Mà khi tiếng nói của lão Bạch truyền ra, khí thế trên người ông già Tôn đột nhiên bạo phát, gầm lên một tiếng, thân hình nhanh như gió trực tiếp lao về phía lão Bạch.
Sát thi âm dương bên cạnh ông già Tôn cũng lập tức lao theo ông ta, phóng nhanh về phía trước.
Sắc mặt Mễ Trần và Từ Hàn Lộ tái mép, ngay tức khắc cũng xông lên, sau đó chắn trước mặt sát thi âm dương.
Đồng thời vào lúc này, hai người lão Bạch và ông già Tôn lại giao chiến lần nữa, nhưng sau lần giao chiến này, kinh sợ trong lòng dâng lên tột độ, lúc nãy sợ rằng bọn họ đều mới chỉ thăm dò khả năng chiến đấu của đối phương.
Không hề dùng hết toàn bộ sức lực, mà hiện tại, ngay lúc này đây mới hoàn toàn bạo phát.
- Đáng tiếc quá, sát thi âm dương này của ông có lẽ đã đạt tới thời khắc quan trọng nhất, cũng may chưa đạt được kết quả như ông mong đợi, bằng không đến lúc đó sợ rằng lại xảy ra một cơn hoạn nạn.
Lão Bạch nhàn nhạt cất lời, nhìn dáng vẻ rõ ràng rất ung dung, mà tiếng lão Bạch vừa truyền ra, tôi ngay lập tức nghe thấy tiếng gầm của ông già Tôn vang lên lần nữa, trong thanh âm lấp đầy sự phẫn nộ đến cực điểm.
Mà ông già Tôn còn quay đầu nhìn tôi một cái, ánh mắt ấy, khiến cả người tôi như rơi vào hố băng, cảm giác giống như bị một con mãnh thú nhìn trúng, bị dọa đến mức khiến tội vội vã lùi ra sau hai bước.
Chỉ là một ánh mắt, nhưng con mẹ nó tôi cảm nhận được ông già Tôn này thực sự rất mạnh, có điều hiện tại tôi nhìn thấy ông ta bị lão Bạch quấn chặt lấy, tôi cũng không sợ.
Mà đem ánh mắt chuyển sang một nơi khác của trận đấu, Mễ Trần và Từ Hàn Lộ, hợp sức chiến đấu với sát thi âm dương.
Tôi nắm chặt lá bùa trong tay, là Mễ Trần đưa cho tôi, đồng thời còn dạy tôi câu chú, Mễ Trần đưa thứ này để cho tôi tự bảo vệ mình, nhưng hiện tại, ánh mắt của tôi lại nhìn trân trân vào sát thi âm dương kia, hy vọng vào thời khắc quan trọng có thể giúp đỡ một chút.
- Lộ Lộ, tấn công phía dưới, anh tấn công bên trên.
Tiếng hô của Mễ Trần vang lên, lập tức, tôi nhìn thấy trong tay Từ Hàn Lộ, xuất hiện một chiếc roi, trên chiếc roi này, gần như có thể nhìn thấy những phù văn thần bí, mà khi chiếc roi xuất hiện, không ngờ còn phát ra một luồng ánh sáng màu đỏ.
Từ Hàn Lộ nắm chặt chiếc roi trong tay, trực tiếp quất về phía dưới chân của sát thi âm dương.
Sát thi âm dương cảm nhận được uy hiếp đến từ phía dưới, cả người nhảy dựng lên trên, bổ nhào về phía Mễ Trần, sắc mặt Mễ Trần ngưng lại, có lẽ là không ngờ rằng sát thi âm dương này lại có thể có trí khôn như thế.
Mà khi sát thi âm dương nhảy lên, đồng tử tôi co lại, bắt đúng cơ hội, lá bùa trong tay tôi lập tức giơ lên, trong miệng lầm bầm câu chú Mễ Trần dạy.
- Thiên có tam kỳ nhật nguyệt tinh, thông thiên thấu địa quỷ thần kinh, nếu có hung thần ác sát quỷ đến,địa đầu hung thần ác sát tẩu bất đình, thiên linh linh, địa linh linh, hiệu lệnh của đệ tử phụng tam mao sư tổ, thần nơi nào không chạy, quỷ nơi nào không hãi, ấn đả quỷ, sắc chỉ!
Câu thần chú này hơi dài, có điều tôi sớm đã khắc sâu vào trong lòng, thời khắc âm thanh của tôi thoát ra khỏi miệng, lá bùa trong tay tôi cũng lập tức hóa thành một ấn kết cổ, trực tiếp bay lên không trung, hướng về phía sát thi âm dương.
Hoặc cũng có thể do tôi sớm đã có chuẩn bị, đồng thời nắm bắt đúng thời cơ, ấn đả quỷ này gần như chỉ trong nháy mắt đã công kích lên trên thân người của ả ta.
"Thình!" một tiếng, sát thi âm dương phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, cả người bị tôi đánh văng sang một bên.
Mà lần công kích này của tôi lại giúp cho Mễ Trần có đủ thời gian, trong tay Mễ Trần cũng đã xuất hiện một xâu tiền đồng.
- Thiên viên địa phương, nhân tật trung đường, phá!
Tiền đồng trong tay ngay tức khắc văng lên không trung, lúc này sát thi âm dương vừa bị tôi đánh, căn bản không có thời gian kịp để phản ứng lại, lập tức lại bị tiền đồng của Mễ Trần đập trúng.
Lại là một tiếng gào thét thảm thiết đến xé gan xé ruột truyền ra từ trong miệng sát thi âm dương, một ngụm máu tươi đen ngòm phun ra từ trong miệng ả.
- Khốn kiếp, các người đang ép tôi đến mức tất cả phải cùng nhau đi đến chỗ chết!
Tình hình của sát thi âm dương bên này cũng đã bị ông già Tôn nhìn thấy, lập tức ông ta gầm lên một tiếng đầy phẫn nộ.
- Cùng nhau đi đến chỗ chết? Vậy cũng phải xem bản lĩnh của ông như thế nào.
Tiếp lời ông ta lại là giọng nói mang đầy vẻ xem thường của lão Bạch, xem ra thực lực của lão Bạch quả nhiên thâm sâu khó lường, đối diện với ông già Tôn, mà vẫn có thể ung dung như thế.
Dưới cái nhìn của tôi, ông già Tôn đã là một kẻ vô cùng biến thái, không kịp để ý tình hình bên đó, lúc này tôi thấy dây roi dài trong tay Từ Hàn Lộ vung lên, trực tiếp đập xuống thân người sát thi âm dương dưới mặt đất.
Ả há to miệng, lộ ra một bộ răng nhuốm đầy máu đen, trong tròng mắt đáng sợ đó, chằng chịt những tơ máu.
Hai tay ả mạnh mẽ đập xuống đất, cả người trực tiếp bật lên, tránh khỏi dây roi trong tay Từ Hàn Lộ.
- Chú em Nhất Lượng, khá lắm!
Tiếp đó, là tiếng nói đầy hưng phấn của Mễ Trần vang lên, mà tôi cũng ngại ngùng cười cười, thực ra tôi cũng chẳng giúp được gì, nhiều nhất cũng chỉ giúp đọc một đoạn thần chú mà thôi.
Bởi vì lá bùa kia cũng không phải của tôi, có điều mặc dù như thế, nhưng đối với việc bản thân có thể vào giây phút quan trọng giúp được một chút gì đó, trong lòng tôi cũng rất vui.
- Tiếp tục!
Lúc này, Mễ Trần hô lớn một tiếng, thân hình lập tức bổ nhào về phía sát thi âm dương, Từ Hàn Lộ cũng tiến lên theo.
Mà tôi cũng nắm chặt lá bùa trong tay, ngay lập tức chạy theo bước chân của hai người họ, nói không chừng thời khắc quan trọng tiếp theo, tôi cũng có thể giúp gì đó.
Dõi theo trận chiến, lòng tôi bỗng kinh ngạc, bởi vì tôi phát hiện, vết thương vừa rồi, không hề làm cho sức mạnh của sát thi âm dương yếu đi, ngược lại, ả ta lại càng thêm điền cuồng, hăng máu hơn.
Tiếng gầm phẫn nộ không ngừng vang vọng khắp không trung, khiến sống lưng người ta lạnh buốt.
- Chú em Nhất Lượng, chuẩn bị!
Chính vào lúc này, một tiếng hô lớn truyền tới, là tiếng của Mễ Trần, nghe vậy tinh thần tôi tỉnh táo, tập trung cao độ, trong tay xuất hiện một lá bùa.
Đồng thời, khi tiếng hô của Mễ Trần vang lên, thân hình của sát thi âm dương cũng lập tức hiện ra trước mắt, tôi nắm bắt đúng cơ hội, trong miệng lại một lần nữa lẩm nhẩm câu thần chú.
Lá bùa mạnh mẽ bay lên, một đạo ấn từ từ xuất hiện, lập tức rơi ngay vào phần bụng của sát thi âm dương.
Khi đạo ấn rơi xuống, một làn khói đen cũng xuất hiện, tôi nhìn thấy phần bụng của sát thi âm dương bị thiêu đốt thành một vệt màu đen.
- A!!!
Tiếng thét đứt gan đứt ruột truyền ra từ trong cổ họng ả, giây tiếp theo, cả thân người ả ta mạnh mẽ ngã văng ra xa.
Nhìn thấy vậy lòng tôi không khỏi hưng phấn, bởi vì ả ta bị tôi đánh trúng rồi, không ngờ tôi lại bắt đầu say mê, thích thú loại cảm giác này, cảm giác có được sức mạnh.
- Lão già, ông thật sự muốn đuổi cùng giết tận sao? Nếu tôi thực sự liều mạng, ông cũng không tốt hơn là bao đâu?
Lúc này, sau lưng truyền tới tiếng hô lạnh lùng của ông già Tôn, ông ta xem ra thực sự đã bị ép đến mức nóng ruột, bằng không cũng sẽ chẳng lộ ra trạng thái mất kiểm soát như thế.
- Đuổi cùng giết tận? Mấy chục năm trước đã đuổi cùng giết tận rồi, ông chẳng qua chỉ là thứ nghiệp chướng may mắn còn sống sót thôi.
Tiếp đó, khi tiếng hô của ông già Tôn vừa dứt, lão Bạch hừ lạnh một tiếng, không hề khách khí, trực tiếp lạnh lùng đáp trả lại ông già Tôn.
- Khốn nạn, tôi chẳng qua chỉ ngẫu nhiên nhặt được bộ sách ghi chép thuật luyện thi thôi, những gì ông nói tôi hoàn toàn nghe không hiểu, cùng lắm thì tôi đem bộ sách bí thuật luyện thi này đưa cho ông, ông thả tôi đi, thế nào?
Tiếng nói của ông già Tôn lại vang lên, mặc dù tôi không hiểu lão Bạch và ông già Tôn đang nói gì, nhưng ẩn giấu trong đó, sợ rằng chính là một vũng nước đục rất sâu.
Lão Bạch hình như biết thân phận thật của ông già Tôn, nhưng ông già Tôn lại một mực không thừa nhận, có điều đối với việc này, lão Bạch cũng chẳng thèm để ý.
- Nói nhiều vô ích, cứ cho rằng ông vô tình nhặt được bí pháp, nhưng ông đã luyện sát thi âm dương này rồi, điều này chứng minh ông cũng đã là người của môn phát âm thi, môn phái âm thi, chó gà cũng không giữ lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.