Chương 28: Chap 28: [H]
Bạc Hà
04/01/2021
Giờ Hạ Ân muốn đào một cái hố để có thể chui xuống bởi câu nói mất mặt của mình.
Nếu Tư Bách Niên không làm cho Tịch Nhiễm mang thai, có lẽ bây giờ cô và anh vẫn có cuộc sống yên bình như trước. Hạ Ân vẫn không thể lí giải được tại sao cô lại có thể dễ dàng quay lại với Mặc Thần như vậy nữa. Chẳng lẽ khi bản thân bị tổn thương bởi người mình yêu, cô lại dễ dàng rung động trước sự chung thủy của chồng mình?
Cô đã từng hỏi mặc thần có phản bội cô không, hắn ngay tức khắc trả lời dứt khoát là sẽ không. Những lời nói này của hắn cô vẫn có chút nghi ngờ...
Đến khi Mặc Thần ôm cô đặt xuống giường, từng suy nghĩ lúc này của cô đều vỡ vụn. Ánh mắt cô mông lung nhìn hắn. Mặc Thần mỉm cười, nụ cười này không phải nụ cười ác động lạnh lùng mà là nụ cười yêu thương. Hắn hôn nhẹ lên chiếc trán trơn bóng của cô khàn khàn.
\- Ngoan... giúp tôi cởi áo!
Lại là lời nói ấy, nó xâm nhập tuyệt đối vào trong não bộ của cô. Cơ thể lại cô lại làm theo lời nói của hắn.
Mặc Thần lại dùng thuật thôi miên với cô. Hắn biết cô vẫn chưa thật sự cam tâm tình nguyện nhưng không sao, hắn phải giở ít thủ đoạn khiến cô nghe lời. Hạ Ân nhanh chóng tháo từng chiếc cúc trên chiếc áo sơ mi của hắn. Cơ bụng săn chắc với làn da màu mật hiện ra khiến tim cô đập thịch một cái. Sự kích thích trí mạng của người đàn ông này quá lớn, Hạ Ân vô nước nuốt một nhụn nước bọt. Nhưng cổ của cô khô khốc, chỉ có thể theo bờ ngực phập phồng thở dốc.
Mặc Thần không thể đợi thêm được nữa. Hắn nhanh chóng cởi toàn bộ quần áo trên người rồi cúi xuống ngấu nghiến đôi môi của cô. Chiếc áo ngực cùng với chiếc quần lót của cô cũng bị hắn thô lỗ cở ra , lúc này cơ thể cô trần trụi không mảnh vải. Trong mắt của Mặc Thần nó đẹp tới nỗi hắn hận không thể ngay lập tức hoà làm một với cô.
Tay của Hạ Ân vô thức vươn ra chạm vào thứ nóng bỏng đó. Cô như bị điện giật lập tức rụt tay lại. Bên tai vọng tới tiếng cười nhẹ, Mặc Thần không ngờ cô lại khiến cho hắn cảm thấy năng lực của bản thân rất tự hào.
\- Anh... không được... nó... to quá...
Cái kích thước đó khiến cho cô hoảng sợ. Nhớ lần đầu tiên cô bị Mặc Thần chiếm lấy, thứ đó như xé rách cơ thể của cô ra làm hai mảnh vậy. Sự đau đớn cô vẫn còn nhớ như in.
\- Ngoan, tôi giúp em.
Bàn tay của Mặc Thần trượt xuống hai chân cô, ra vào liên tục. Hắn muốn giúp cô thích ứng. Bàn tay hắn càn quấy bên trong cơ thể Hạ Ân. Cô nhắm chặt mắt đón nhận từng khoái cảm mà hắn mang đến.
Sau một hồi, Mặc Thần rốt cuộc cũng không thể nhịn nổi nữa mà giữ chặt lấy hai chân của cô. Hạ Ân còn chưa kịp nói gì, bên dưới lại truyền tới cảm giác đau. Cô biết ngay mà, thứ đó quá to... đau chết cô mất...
\- Đau... lắm... anh... mau... ra...
Mặc Thần không ngờ rằng cô vẫn khít như vậy. Tuy không phải một lần nhưng cơ thể của cô lại khiến hắn điên cuồng như lần đầu. Vừa nãy hắn muốn giúp cô nhưng có vẻ không đỡ hơn. Hắn nắm chặt hai cổ tay của cô rồi bắt đầu di chuyển. Hạ Ân hét lên vài tiếng nhưng lại bị bờ môi của hắn nuốt hết tất cả tiếng kêu.
Trên chiếc giường lớn, một cảnh xuân tình cứ thế làm nóng rực cả cơn phòng. Thân hình cường tráng của người đàn ông luân động không ngừng khiến cho cô gái chỉ biết nức nở. Hạ Ân không ngờ rằng sự tra tấn trên giường lại kinh khủng như vậy. Rất nhiều lần cô hạ mình cầu xin hắn nhưng lại càng khiến hắn điên cuồng hơn.
Không biết đã trải qua bao nhiêu lâu, cô mơ màng tỉnh lại trên giường, toàn thân cảm giác như bị bánh xe cán qua. Dưới đất quần áo rải rác bừa bộn từ cửa vào không khỏi khiến cô thở dài. Từng hình ảnh kia lập tức hiện lên trong đầu của cô. Hạ Ân cúi xuống phát hiện cơ thể mình đâu đâu cũng là dấu hôn bầm tím. Nếu để người khác nhìn thấy cứ tưởng cô vừa bị cưỡng hiếp cũng chẳng có gì là lạ cả.
Người đàn ông gây ra chuyện này thì nằm bên cạnh thỏa mãn. Hắn đã thức dậy từ rất sớm, chỉ là vẫn nằm đó ngắm cô cho tới tận bây giờ.
Cơ thể của cô lại một lần nữa bị Mặc Thần ôm vào. Hắn cúi xuống vùi mặt vào mái tóc có mùi thơm của cô hít một hơi thật sâu.
\- Trông em thật thảm hại!
\- Tại ai hả? Còn chê tôi thảm hại?
\- Xin lỗi, ý tôi là lỗi của tôi mới khiến em thảm hại như vậy.
Từ lúc gặp lại đến giờ Mặc Thần không có tức giận hay đe dọa cô cả. Điều này khiến cho cô có chút nghi ngờ bản tính của hắn đã thay đổi?
Đợi đến khi Mặc Thần ôm cô chán rồi rời giường, Hạ Ân mới lết thân xuống giường nhấc điện thoại bàn lên gọi cho nhân viên phục vụ.
Hôm nay hình như là ngày nguy hiểm của cô. Trên giường Mặc Thần không có mang bao, cô sợ rằng sẽ mang thai nên mới gọi nhân viên phục vụ giúp chuẩn bị cho cô lọ thuốc tránh thai.
Nói thật... cô chưa sẵng sàng làm mẹ...
Nếu Tư Bách Niên không làm cho Tịch Nhiễm mang thai, có lẽ bây giờ cô và anh vẫn có cuộc sống yên bình như trước. Hạ Ân vẫn không thể lí giải được tại sao cô lại có thể dễ dàng quay lại với Mặc Thần như vậy nữa. Chẳng lẽ khi bản thân bị tổn thương bởi người mình yêu, cô lại dễ dàng rung động trước sự chung thủy của chồng mình?
Cô đã từng hỏi mặc thần có phản bội cô không, hắn ngay tức khắc trả lời dứt khoát là sẽ không. Những lời nói này của hắn cô vẫn có chút nghi ngờ...
Đến khi Mặc Thần ôm cô đặt xuống giường, từng suy nghĩ lúc này của cô đều vỡ vụn. Ánh mắt cô mông lung nhìn hắn. Mặc Thần mỉm cười, nụ cười này không phải nụ cười ác động lạnh lùng mà là nụ cười yêu thương. Hắn hôn nhẹ lên chiếc trán trơn bóng của cô khàn khàn.
\- Ngoan... giúp tôi cởi áo!
Lại là lời nói ấy, nó xâm nhập tuyệt đối vào trong não bộ của cô. Cơ thể lại cô lại làm theo lời nói của hắn.
Mặc Thần lại dùng thuật thôi miên với cô. Hắn biết cô vẫn chưa thật sự cam tâm tình nguyện nhưng không sao, hắn phải giở ít thủ đoạn khiến cô nghe lời. Hạ Ân nhanh chóng tháo từng chiếc cúc trên chiếc áo sơ mi của hắn. Cơ bụng săn chắc với làn da màu mật hiện ra khiến tim cô đập thịch một cái. Sự kích thích trí mạng của người đàn ông này quá lớn, Hạ Ân vô nước nuốt một nhụn nước bọt. Nhưng cổ của cô khô khốc, chỉ có thể theo bờ ngực phập phồng thở dốc.
Mặc Thần không thể đợi thêm được nữa. Hắn nhanh chóng cởi toàn bộ quần áo trên người rồi cúi xuống ngấu nghiến đôi môi của cô. Chiếc áo ngực cùng với chiếc quần lót của cô cũng bị hắn thô lỗ cở ra , lúc này cơ thể cô trần trụi không mảnh vải. Trong mắt của Mặc Thần nó đẹp tới nỗi hắn hận không thể ngay lập tức hoà làm một với cô.
Tay của Hạ Ân vô thức vươn ra chạm vào thứ nóng bỏng đó. Cô như bị điện giật lập tức rụt tay lại. Bên tai vọng tới tiếng cười nhẹ, Mặc Thần không ngờ cô lại khiến cho hắn cảm thấy năng lực của bản thân rất tự hào.
\- Anh... không được... nó... to quá...
Cái kích thước đó khiến cho cô hoảng sợ. Nhớ lần đầu tiên cô bị Mặc Thần chiếm lấy, thứ đó như xé rách cơ thể của cô ra làm hai mảnh vậy. Sự đau đớn cô vẫn còn nhớ như in.
\- Ngoan, tôi giúp em.
Bàn tay của Mặc Thần trượt xuống hai chân cô, ra vào liên tục. Hắn muốn giúp cô thích ứng. Bàn tay hắn càn quấy bên trong cơ thể Hạ Ân. Cô nhắm chặt mắt đón nhận từng khoái cảm mà hắn mang đến.
Sau một hồi, Mặc Thần rốt cuộc cũng không thể nhịn nổi nữa mà giữ chặt lấy hai chân của cô. Hạ Ân còn chưa kịp nói gì, bên dưới lại truyền tới cảm giác đau. Cô biết ngay mà, thứ đó quá to... đau chết cô mất...
\- Đau... lắm... anh... mau... ra...
Mặc Thần không ngờ rằng cô vẫn khít như vậy. Tuy không phải một lần nhưng cơ thể của cô lại khiến hắn điên cuồng như lần đầu. Vừa nãy hắn muốn giúp cô nhưng có vẻ không đỡ hơn. Hắn nắm chặt hai cổ tay của cô rồi bắt đầu di chuyển. Hạ Ân hét lên vài tiếng nhưng lại bị bờ môi của hắn nuốt hết tất cả tiếng kêu.
Trên chiếc giường lớn, một cảnh xuân tình cứ thế làm nóng rực cả cơn phòng. Thân hình cường tráng của người đàn ông luân động không ngừng khiến cho cô gái chỉ biết nức nở. Hạ Ân không ngờ rằng sự tra tấn trên giường lại kinh khủng như vậy. Rất nhiều lần cô hạ mình cầu xin hắn nhưng lại càng khiến hắn điên cuồng hơn.
Không biết đã trải qua bao nhiêu lâu, cô mơ màng tỉnh lại trên giường, toàn thân cảm giác như bị bánh xe cán qua. Dưới đất quần áo rải rác bừa bộn từ cửa vào không khỏi khiến cô thở dài. Từng hình ảnh kia lập tức hiện lên trong đầu của cô. Hạ Ân cúi xuống phát hiện cơ thể mình đâu đâu cũng là dấu hôn bầm tím. Nếu để người khác nhìn thấy cứ tưởng cô vừa bị cưỡng hiếp cũng chẳng có gì là lạ cả.
Người đàn ông gây ra chuyện này thì nằm bên cạnh thỏa mãn. Hắn đã thức dậy từ rất sớm, chỉ là vẫn nằm đó ngắm cô cho tới tận bây giờ.
Cơ thể của cô lại một lần nữa bị Mặc Thần ôm vào. Hắn cúi xuống vùi mặt vào mái tóc có mùi thơm của cô hít một hơi thật sâu.
\- Trông em thật thảm hại!
\- Tại ai hả? Còn chê tôi thảm hại?
\- Xin lỗi, ý tôi là lỗi của tôi mới khiến em thảm hại như vậy.
Từ lúc gặp lại đến giờ Mặc Thần không có tức giận hay đe dọa cô cả. Điều này khiến cho cô có chút nghi ngờ bản tính của hắn đã thay đổi?
Đợi đến khi Mặc Thần ôm cô chán rồi rời giường, Hạ Ân mới lết thân xuống giường nhấc điện thoại bàn lên gọi cho nhân viên phục vụ.
Hôm nay hình như là ngày nguy hiểm của cô. Trên giường Mặc Thần không có mang bao, cô sợ rằng sẽ mang thai nên mới gọi nhân viên phục vụ giúp chuẩn bị cho cô lọ thuốc tránh thai.
Nói thật... cô chưa sẵng sàng làm mẹ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.