Chương 46: Chap 46: Mẹ kế và con trai
Bạc Hà
04/01/2021
Vị bác sĩ đó có chút bất ngờ trước câu hỏi của Mặc Thần. Nhưng vì là một bác sĩ, bà cũng không quản nhiều chuyện riêng tư mà chỉ trả lời thành thực cho bệnh nhân và người nhà bệnh nhân biết mà thôi.
\- Tùy từng trường hợp của mỗi người. Có thể đứa bé sẽ dị dạng hoặc khiếm khuyết một số bộ phận trên cơ thể. Nếu may mắn hơn thì không có gì xấu. Tuy nhiên, việc hai người có cùng huyết thống mà sinh ra một đứa bé sẽ rất nguy hiểm. Không chỉ có nguy hiểm với người mẹ mà còn ảnh hưởng đến tính mạng của cả hai mẹ con.
Dường như thấy Mặc Thần đang suy nghĩ về vấn đề gì đó, bác sĩ dừng một lúc rồi nói tiếp.
\- Ngài không phải có chuyện gì khúc mắc đó chứ? Liên quan tới bệnh nhân nào, tôi sẽ giúp ngài để ý.
\- Không có gì đâu. Cảm ơn bác sĩ!
Mở cửa phòng bệnh của cô trong tâm trạng nặng nề. Sau khi hỏi bác sĩ tất cả những gì thắc mắc, hắn có đi dạo một vòng cho khuây khỏa tinh thần rồi mới trở vào phòng bệnh của Hạ Ân. Cô đã tỉnh, tâm trạng có chút cao hứng, liên tục trò chuyện với nữ y tá bên cạnh. Thấy Mặc Thần đi đến, Hạ Ân nở một nụ cười tươi. Mặc Thần nhìn thấy vậy mắt cũng sáng lên đôi chút. Là cô đang cười với hắn? Rất lâu rồi, hắn chưa có thấy cô cười. Cố nuốt sự mệt mỏi xuống dưới, Mặc Thần cũng cong môi đáp lại nụ cười của cô.
\- Có gì khiến em vui vậy?
Hắn ngồi xuống cạnh giường bệnh, đưa tay xoa nhen lên đầu của Hạ Ân.
\- Anh còn hỏi sao, em có bảo bối rồi đương nhiên là cao hứng.
Nụ cười của Mặc Thần cứng đờ.
\- Ai nói cho em biết?
\- Là cô ý tá này, cô ấy dặn em phải bồi bổ bản thân cho tốt thì thai nhi mới phát triển được.
Cô y tá kia còn đang vui vẻ, nghĩ mình làm được 1 việc tốt để giúp bệnh nhân mau hồi phục. Ai ngờ được, cô ta lại bị cái nhìn như muốn giết người của Mặc Thần chiếu vào. Bất giác cảm thấy bản thân lạnh cả sống lưng.
Mặc Thần lớn giọng hướng tới cô y tá kia quát lớn.
\- Ra ngoài!
\- Dạ!
Cô ý tá sợ hãi lập tức ra ngoài mà không biết bản thân đã chọc gì đến Mặc Thần. Hạ Ân có chút không hiểu tại sao hắn lại mắng cô y tá kia. Chỉ là cô ta nói cho cô biết cô mang thai thôi mà, có gì nghiêm trọng đâu?
Cô thấy Mặc Thần có chút kì quái, hình như là có điều gì đó đang giấu cô. Quả nhiên khác lạ, Mặc Thần nắm lấy hai bả vai của Hạ Ân nghiêm túc nói.
\- Trước.. kia... em nói em chưa sẵng sàng làm mẹ... giờ em có thai rồi... con nên bỏ... đứa bé không?
Hạ Ân nhìn chằm hắn khiến tim của hắn đập liên hồi. Đột nhiên, cô cười lớn rồi nói.
\- Anh nói bậy gì vậy? Nói thật là em chưa sẵng sàng làm mẹ nhưng đã có thai rồi thì đương nhiên phải sinh đứa bé ra. Em không có máu lạnh mà bỏ được!
Câu nói này khiến cho một chút hy vọng của Mặc Thần bị dập tắt. Bác sĩ có nói rằng việc hai người cùng huyết thống mà sinh ra một đứa bé rất có khả năng sẽ bị dị dạng. Hắn đương nhiên càng không muốn cô gặp nguy hiểm. Sự việc đã đến nước này, nếu hắn nói sự thật cho cô biết chẳng khác nào gián tiếp hại cô. Nhưng hiện tại, hắn đã bế tắc thật sự rồi.
Nhìn nụ cười của Hạ Ân, trong lòng Mặc Thần lại càng đau hơn bội phần.
\- Anh nghĩ bảo bối là trai hay gái nhỉ?
\- Sao cũng được.
\- Anh không vui hả?
\- Tôi rất vui!
Là hắn đang nói dối. Hạ Ân bĩu môi nhìn Mặc Thần. Nếu mà hắn vui thì bộ mặt kia hẳn phải tươi chứ, đằng này ỉu xìu như vậy.
Mặc Thần ở lại với Hạ Ân một lúc, sau đó bố trí thuộc hạ canh gác nghiêm ngặt bên ngoài phòng bệnh. Vừa đóng cửa phòng lại, có tiếng chuông điện thoại vang lên. Màn hình điện thoại của hắn hiện lên 1 dãy số lạ. Hắn suy nghĩ 1 hồi rồi ấn phím nghe.
Đầu dây bên kia vọng đến giọng nói quen thuộc.
\- Mặc Thần à, giờ con có rảnh không?
La Thanh hiếm khi gọi điện thoại cho hắn. Nếu gọi, thì bà ta chắc là muốn nhờ vả gì đó. Tuy căm ghét La Thanh nhưng Mặc Thần lại giúp bà ta trước mặt Mặc Khiêm. Đơn giản hắn muốn người ba này của hắn phải thấy áy náy nhiều hơn. Ông nội giờ đã mất, hắn cũng chẳng còn tình nghĩa gì với đám người đó nữa. Tài sản thừa kế của Mặc Gia cũng chả liên quan tới hắn.
\- Tôi không rảnh!
La Thanh nghe vậy vẫn giữ thái độ ôn nhu tiếp tục nói.
\- Mặc Thần à, chiều nay dì sẽ đợi con ở nhà hàng Âu. Nhớ đến đấy, Mặc Viễn gặp chút sự cố nên phải nhờ người anh là con đây.
\- Bà đang điên sao?
Hôm nay La Thanh rất lạ. Nếu là mọi hôm thì bà ta đã tức tối dập máy rồi. Chưa kể, từ khi bước chân vào Mặc Gia tới giờ, La Thanh luôn coi Mặc Thần như cái gai trong mắt. Bà ta rất muốn loại bỏ hắn để cho Mặc Viễn thừa kế. Giờ con trai cưng được toại nguyện rồi lại sang nhờ hắn giúp đỡ? Quả nhiên, hồ ly vẫn là hồ ly.
\- 5 giờ chiều nay phải đến, nếu không... tờ xét nghiệm huyết thống của Hạ Ân sẽ được chuyển đến tận tay nó và mẹ nó. Mặc Thần, bí mật này... đủ để cho con tới gặp dì rồi chứ?
\- Tùy từng trường hợp của mỗi người. Có thể đứa bé sẽ dị dạng hoặc khiếm khuyết một số bộ phận trên cơ thể. Nếu may mắn hơn thì không có gì xấu. Tuy nhiên, việc hai người có cùng huyết thống mà sinh ra một đứa bé sẽ rất nguy hiểm. Không chỉ có nguy hiểm với người mẹ mà còn ảnh hưởng đến tính mạng của cả hai mẹ con.
Dường như thấy Mặc Thần đang suy nghĩ về vấn đề gì đó, bác sĩ dừng một lúc rồi nói tiếp.
\- Ngài không phải có chuyện gì khúc mắc đó chứ? Liên quan tới bệnh nhân nào, tôi sẽ giúp ngài để ý.
\- Không có gì đâu. Cảm ơn bác sĩ!
Mở cửa phòng bệnh của cô trong tâm trạng nặng nề. Sau khi hỏi bác sĩ tất cả những gì thắc mắc, hắn có đi dạo một vòng cho khuây khỏa tinh thần rồi mới trở vào phòng bệnh của Hạ Ân. Cô đã tỉnh, tâm trạng có chút cao hứng, liên tục trò chuyện với nữ y tá bên cạnh. Thấy Mặc Thần đi đến, Hạ Ân nở một nụ cười tươi. Mặc Thần nhìn thấy vậy mắt cũng sáng lên đôi chút. Là cô đang cười với hắn? Rất lâu rồi, hắn chưa có thấy cô cười. Cố nuốt sự mệt mỏi xuống dưới, Mặc Thần cũng cong môi đáp lại nụ cười của cô.
\- Có gì khiến em vui vậy?
Hắn ngồi xuống cạnh giường bệnh, đưa tay xoa nhen lên đầu của Hạ Ân.
\- Anh còn hỏi sao, em có bảo bối rồi đương nhiên là cao hứng.
Nụ cười của Mặc Thần cứng đờ.
\- Ai nói cho em biết?
\- Là cô ý tá này, cô ấy dặn em phải bồi bổ bản thân cho tốt thì thai nhi mới phát triển được.
Cô y tá kia còn đang vui vẻ, nghĩ mình làm được 1 việc tốt để giúp bệnh nhân mau hồi phục. Ai ngờ được, cô ta lại bị cái nhìn như muốn giết người của Mặc Thần chiếu vào. Bất giác cảm thấy bản thân lạnh cả sống lưng.
Mặc Thần lớn giọng hướng tới cô y tá kia quát lớn.
\- Ra ngoài!
\- Dạ!
Cô ý tá sợ hãi lập tức ra ngoài mà không biết bản thân đã chọc gì đến Mặc Thần. Hạ Ân có chút không hiểu tại sao hắn lại mắng cô y tá kia. Chỉ là cô ta nói cho cô biết cô mang thai thôi mà, có gì nghiêm trọng đâu?
Cô thấy Mặc Thần có chút kì quái, hình như là có điều gì đó đang giấu cô. Quả nhiên khác lạ, Mặc Thần nắm lấy hai bả vai của Hạ Ân nghiêm túc nói.
\- Trước.. kia... em nói em chưa sẵng sàng làm mẹ... giờ em có thai rồi... con nên bỏ... đứa bé không?
Hạ Ân nhìn chằm hắn khiến tim của hắn đập liên hồi. Đột nhiên, cô cười lớn rồi nói.
\- Anh nói bậy gì vậy? Nói thật là em chưa sẵng sàng làm mẹ nhưng đã có thai rồi thì đương nhiên phải sinh đứa bé ra. Em không có máu lạnh mà bỏ được!
Câu nói này khiến cho một chút hy vọng của Mặc Thần bị dập tắt. Bác sĩ có nói rằng việc hai người cùng huyết thống mà sinh ra một đứa bé rất có khả năng sẽ bị dị dạng. Hắn đương nhiên càng không muốn cô gặp nguy hiểm. Sự việc đã đến nước này, nếu hắn nói sự thật cho cô biết chẳng khác nào gián tiếp hại cô. Nhưng hiện tại, hắn đã bế tắc thật sự rồi.
Nhìn nụ cười của Hạ Ân, trong lòng Mặc Thần lại càng đau hơn bội phần.
\- Anh nghĩ bảo bối là trai hay gái nhỉ?
\- Sao cũng được.
\- Anh không vui hả?
\- Tôi rất vui!
Là hắn đang nói dối. Hạ Ân bĩu môi nhìn Mặc Thần. Nếu mà hắn vui thì bộ mặt kia hẳn phải tươi chứ, đằng này ỉu xìu như vậy.
Mặc Thần ở lại với Hạ Ân một lúc, sau đó bố trí thuộc hạ canh gác nghiêm ngặt bên ngoài phòng bệnh. Vừa đóng cửa phòng lại, có tiếng chuông điện thoại vang lên. Màn hình điện thoại của hắn hiện lên 1 dãy số lạ. Hắn suy nghĩ 1 hồi rồi ấn phím nghe.
Đầu dây bên kia vọng đến giọng nói quen thuộc.
\- Mặc Thần à, giờ con có rảnh không?
La Thanh hiếm khi gọi điện thoại cho hắn. Nếu gọi, thì bà ta chắc là muốn nhờ vả gì đó. Tuy căm ghét La Thanh nhưng Mặc Thần lại giúp bà ta trước mặt Mặc Khiêm. Đơn giản hắn muốn người ba này của hắn phải thấy áy náy nhiều hơn. Ông nội giờ đã mất, hắn cũng chẳng còn tình nghĩa gì với đám người đó nữa. Tài sản thừa kế của Mặc Gia cũng chả liên quan tới hắn.
\- Tôi không rảnh!
La Thanh nghe vậy vẫn giữ thái độ ôn nhu tiếp tục nói.
\- Mặc Thần à, chiều nay dì sẽ đợi con ở nhà hàng Âu. Nhớ đến đấy, Mặc Viễn gặp chút sự cố nên phải nhờ người anh là con đây.
\- Bà đang điên sao?
Hôm nay La Thanh rất lạ. Nếu là mọi hôm thì bà ta đã tức tối dập máy rồi. Chưa kể, từ khi bước chân vào Mặc Gia tới giờ, La Thanh luôn coi Mặc Thần như cái gai trong mắt. Bà ta rất muốn loại bỏ hắn để cho Mặc Viễn thừa kế. Giờ con trai cưng được toại nguyện rồi lại sang nhờ hắn giúp đỡ? Quả nhiên, hồ ly vẫn là hồ ly.
\- 5 giờ chiều nay phải đến, nếu không... tờ xét nghiệm huyết thống của Hạ Ân sẽ được chuyển đến tận tay nó và mẹ nó. Mặc Thần, bí mật này... đủ để cho con tới gặp dì rồi chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.