Chương 12
Quất
24/03/2023
Đúng là yêu tinh, lại lừa cô tha thứ cho hắn rồi. Nhưng việc đó không nói, quan trọng là giúp cậu ta tái hợp với tiểu đệ từng một thời lăn lộn giang hồ.
- Cậu ta với cậu đúng là oán hận không ít, vẫn còn tím chỗ trán kìa.
- Tôi cũng đâu biết bố tôi lại đáng ghét đến vậy. Đời cha ăn mặn đời con khát nước mà. Tôi cũng có phần đáng trách..
Khánh Dương cúi đầu xuống, trong lòng nhấm nháp nỗi chua xót.
- Tôi đã lập ra một ít danh sách rồi. Giờ cậu chỉ cần nghe theo tôi. -Thanh Hân vỗ vỗ ngực, rồi lấy trong túi ra một tờ giấy kín chữ.
- Danh sách để làm gì cơ?
- Cậu dốt thế, thôi nhìn vào đây là hiểu.
Cậu ta ghé đầu lại gần để nhìn những mục trống với hàng dài chữ cô đã kì công suy nghĩ mới nghĩ ra, rồi bật cười. Cậu lấy tay vò vò tóc của cô, khẽ nói:
- Tôi nghĩ không khả thi đâu. Chuyện này vốn không nhỏ, liên quan đến gia đình cậu ấy cơ mà....Đâu phải chỉ là giận dỗi bình thường.
Thanh Hân chợt hiểu ra. Cô nói tiếp:
- Thế từ sau vụ tai nạn ấy...Cậu đã gặp để kể cho cậu ấy nghe mọi chuyện chưa?
- Tôi chưa.
- Sao cậu lại thế? Cậu không nói, không giải thích thì làm sao cậu ta hiểu cho cậu?
Khánh Dương cũng không có gì để biện minh, thực sự là từ sau vụ việc chấn động đó, cậu ta cũng cảm thấy áy náy và hổ thẹn mỗi khi nhìn vào mắt Phạm Gia Khánh. Dù Gia Khánh đã đánh cậu, nhưng cậu càng mong tên đó đánh cậu nhiều, nhiều hơn nữa.
Làm bạn mà không thể bảo vệ cậu, lúc tai nạn xảy ra cũng biệt tăm tích. Những lúc cậu ta tuyệt vọng đi tìm cậu, cậu còn đang hấp hối truyền nước trong phòng hồi sức tích cực. Trong lòng tên đó đã ngứa ngáy, dằn vặt đến nhường nào.
Cậu thực sự hối hận rồi.
- Nếu cậu thực sự muốn bù đắp, thì phải kiên nhẫn, biết đâu có thể khiến cậu ta lay động?
- Cậu ta với cậu đúng là oán hận không ít, vẫn còn tím chỗ trán kìa.
- Tôi cũng đâu biết bố tôi lại đáng ghét đến vậy. Đời cha ăn mặn đời con khát nước mà. Tôi cũng có phần đáng trách..
Khánh Dương cúi đầu xuống, trong lòng nhấm nháp nỗi chua xót.
- Tôi đã lập ra một ít danh sách rồi. Giờ cậu chỉ cần nghe theo tôi. -Thanh Hân vỗ vỗ ngực, rồi lấy trong túi ra một tờ giấy kín chữ.
- Danh sách để làm gì cơ?
- Cậu dốt thế, thôi nhìn vào đây là hiểu.
Cậu ta ghé đầu lại gần để nhìn những mục trống với hàng dài chữ cô đã kì công suy nghĩ mới nghĩ ra, rồi bật cười. Cậu lấy tay vò vò tóc của cô, khẽ nói:
- Tôi nghĩ không khả thi đâu. Chuyện này vốn không nhỏ, liên quan đến gia đình cậu ấy cơ mà....Đâu phải chỉ là giận dỗi bình thường.
Thanh Hân chợt hiểu ra. Cô nói tiếp:
- Thế từ sau vụ tai nạn ấy...Cậu đã gặp để kể cho cậu ấy nghe mọi chuyện chưa?
- Tôi chưa.
- Sao cậu lại thế? Cậu không nói, không giải thích thì làm sao cậu ta hiểu cho cậu?
Khánh Dương cũng không có gì để biện minh, thực sự là từ sau vụ việc chấn động đó, cậu ta cũng cảm thấy áy náy và hổ thẹn mỗi khi nhìn vào mắt Phạm Gia Khánh. Dù Gia Khánh đã đánh cậu, nhưng cậu càng mong tên đó đánh cậu nhiều, nhiều hơn nữa.
Làm bạn mà không thể bảo vệ cậu, lúc tai nạn xảy ra cũng biệt tăm tích. Những lúc cậu ta tuyệt vọng đi tìm cậu, cậu còn đang hấp hối truyền nước trong phòng hồi sức tích cực. Trong lòng tên đó đã ngứa ngáy, dằn vặt đến nhường nào.
Cậu thực sự hối hận rồi.
- Nếu cậu thực sự muốn bù đắp, thì phải kiên nhẫn, biết đâu có thể khiến cậu ta lay động?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.