Chương 14
Ứng Thiên Tình
11/08/2022
Edit by:Kimin
Draco có tí xíu hối hận khi đem việc mình thương thầm Harry nói cho cha biết.
...Ừm thì cũng may mắn đó, cha không có phản đối. Hắn không biết là — phản đối không có hiệu lực đâu nha, tên của thằng nhóc Potter đã được ghi rành rành trong đó rồi, nội tâm Lucius đang gào thét điên cuồng đây nè.
Nhưng việc này không có nghĩa hắn có thể chịu đựng cha mình suốt ngày trưng ra gương mặt cười như không cười kia đâu.
"Ấy, Rồng nhỏ yêu dấu của ta, con yêu đơn phương một năm, đến bây giờ con chưa bắt được nhóc Potter vào trong tay, chiến tích này không được rồi con ạ".
"Sao, có muốn người cha tài giỏi này đưa ra vài phương pháp cho con không?".
"Mỗi ngày một bó hoa tươi thấy được chứ? Hay muốn mỗi ngày một lá thư tình. Hồi xưa ta cũng tán mẹ con như vậy đó, bây giớ nhớ lại, thật sự là những năm tháng tươi đẹp à nghen!" Mưa mưa và mây mây các thứ.
Draco vô cùng...vô cùng chán nản, lực sát thương do người cha già dấu yêu mang đến quá mạnh luôn, hắn ngay cả sức để cà khịa lại cũng không có nữa.
Cuối cùng khai giảng đã đến, không bao giờ bị cha lôi ra hoài niệm thời xa nữa, quá tuyệt vời!
— Nghĩ vậy Draco đỡ trán thở dài, hiện tại thì đến nước này hắn chỉ có thể đầu hàng thôi sao?! Vị cha già đáng kính của hắn thiệt sự mạnh mẽ!
Sân ga 9 3/4
Bên cạnh cái xe lửa màu đỏ của Hogwarts là đám học sinh chen chúc nhau và nhóm phụ huynh đến tạm biệt con cái, tiếng người nói đầy ồn ào náo nhiệt. Các bậc phụ huynh đầy quyến luyến bịn rịn đang căn dặn sấp nhỏ nhà mình.
Nhìn Harry Potter đang lẫn trong đám người nhà Weasley, lần đầu tiên Lucius không thể hiện sự chán ghét của mình. Ông nhướng cao đôi mày xinh đẹp, bĩu môi với Rồng nhỏ của mình, đưa một cái ánh mắt sang. Draco cố chấp xoay đầu, bộ dáng không có tí gì gọi là kiên nhẫn cả. Tất nhiên cũng không thể bỏ qua ánh mắt hắn vẫn thường thường liếc nhìn.
Lucius nhìn bộ dạng chảnh cún của thằng con trai, trong lòng cười thầm, trên mặt vẫn là lạnh lùng cao quý.
Bạn đời của quý tử nhà mình lại là một Potter, ông vẫn là chưa "đỡ" nổi đâu trời ạ!
Tuy là, cũng được...
Nhìn từ ngoài, Potter kế thừa nét đẹp và sự chói lòa của gia tộc, ngoài ra còn có sự tinh xảo từ người mẹ máu bùn của cậu ta, xứng đôi với Rồng Nhỏ.
Nhìn từ địa vị, Harry Potter là Chúa Cứu Thế của giới phép thuật, tương lai còn có thể trở thành bộ trưởng Bộ Phép Thuật, ông không thể xem nhẹ được.
Nhìn từ phương diện tình cảm, ông từ trong miệng Rồng Nhỏ biết được Potter vẫn luông chung tình với con mình, cũng không có vấn đề gì hết.
Nhưng mà, ông vẫn khó chịu lắm luôn.
Vì thế, mấy ngày nay ông dùng hết sức khiến thằng con zai mình phải khó chịu một trận, xem ra thì đại thành công rồi — Mây đen trôi bồng bềnh, không khí thật mát mẻ, tâm tình cũng thoải mái hết sức à! Quả nhiên một mình bực bội không bằng làm người khác bực bội chung cho vui.
Quý tộc bạch kim lớn tâm tình cực tốt tặng cho quý tử một cái ôm bự chảng, nhìn con trai cả người bao phủ mây đen bước lên xe lửa Hogwarts, sau đó dùng độn thổ biến mất khỏi sân ga.
Động cơ pít-tông tạo nên những âm thanh xìn xịt vang dội, xe lửa bắt đầu lăn bánh.
Draco cùng với Crabbe, Goyle ở toa dành riêng cho nhà Malfoy. Vừa nãy trên bầu trời vẫn là những áng mây đen nặng trĩu, bây giờ đã đổ xuống trận mưa như trút nước, những hạt mưa nặng hạt nện vào những tấm kính, phát ra những âm thanh bộp bộp. Bọt nước từ cửa kính chảy xuống, trên thực tế là khó có thể thấy được cảnh vật bên ngoài.
Draco có chút bực bội đi tới đi lui, Crabbe và Goyle tuy rằng ngốc, nhưng vẫn nhạy cảm cảm nhận được áp suất trong phòng đang thấp dần, im lặng dịch sang một bên, không tiếng động giải quyết đống đồ ăn mới mua.
"Ý đồ xấu xa" của cha mình hắn đã sớm nhận ra, chẳng qua thì...
Khóe miệng Draco gợi lên một nụ cười mỉm.
Cả người Crabbe và Goyle run lẩy bẩy, kéo chặt áo chùng trên người, liếc mắt nhìn nhau, lạ bây, rõ ràng không có ngọn gió nào thổi vô mà?! Kết quả liền thấy Draco hít một hơi sâu, bày ra bộ dạng vênh váo tự đắc "Crabbe, Goyle, đi theo tao!".
Crabbe im lặng nhìn Goyle một cái, tiếp theo lấy tốc độ sét đánh không kịp che tai đem đống đồ ăn vặt trên bàn nhét vào túi không gian giấu trong áo chùng rộng lớn.
"Đậu mé Crabbe, mày chơi ăn gian!" Goyle bóp cái mặt bánh bao của cậu ta lên án, trên trán Draco lặng lẽ xuất hiện mấy vạch đen thui.
"Được rồi, cả hai đứa bây đấy!" Goyle yếu đuối câm mồm, vẻ mặt ngoan ngoãn đứng đằng sau Draco, cũng không thể không nói tới ánh mắt cậu ta đang nhìn chằm chằm vào cái túi tiền xanh lè của đối phương.
Rất nhanh Draco đã xuất hiện trước cửa nơi toa tàu Harry đang ngồi, phía sau là Crabbe và Goyle. Như hắn dự đoán, tam giác vàng nhà Gryffindor đang cùng nhau ngồi chung một dãy ghế.
"Tụi tôi hình như không có mời cậu đến đây, Malfoy". Harry giọng nói đầy lạnh lùng.
Draco đè lấy huy chương Độc Giác Thú được giấu dưới ngực, đây là thái độ hiện tại mà Harry dùng để đối xử với hắn sao? Làm bạn với nhau hai năm, đến khi gặp lại chỉ nhận được thái độ lạnh như băng này của Harry, đúng là có hơi khó chịu. Hắn bắt buộc bản thân đem lực chú ý trên người Harry dời đi chỗ khác, chăm chú nhìn tên Weasley đang soi xét hành lý, hắn nhớ rõ năm đó... A ha, phát hiện được rồi!
Một cánh tay áo lễ phục của Ron bị lộ ra ngoài do cậu ta vẫn chưa kịp đóng cái hành lý lại kĩ càng,có thể nhìn thấy trên cổ tay áo dường như các đường viền hoa văn trên đó đã mốc meo hết cả lên.
"Ê Weasley....Cái gì đấy? Váy...của mày à? Draco chụp lấy cái tay áo, dùng sức kéo nó. Bộ lễ phục xuất hiện rõ ràng trước mặt mọi người.
["Coi đây nè! Weasley! Mày định diện vô cái thứ thổ tả này hả? Tao thấy... bộ này rất ưa mô-đen thời thượng hồi năm 1890..."]
Mặt Ron tựa hồ đã đỏ lên hệt như cái màu tóc của cậu ta, cậu nhanh chóng giật lại cái áo dạ từ trong tay Draco, tức giận phỉ nhổ.
Nhưng Draco cũng không buông tha cậu ta đơn giản như vậy, không thể không nói, có vài thời điểm Draco không khác gì thằng nhóc mất nết cả.
Vào hồi kiếp trước, bởi vì cơ duyên liên quan đến Harry, Draco và Ron không có ít lần bem nhau. Vốn dĩ trời sinh hai tên gặp nhau là như nước với lửa, kết quả của cuối trận chiến chính là sư tử tóc đỏ đều bị cái miệng hư thân mất nết của tên Bạch kim khốn nạn làm cho á khẩu. Thuộc tính độc mồm độc miệng của Draco mỗi khi phát ra thì có thể so sánh với cha đỡ đầu Snape chứ chả đùa.
"Thêm nữa, mày biết năm nay sẽ có chuyện gì à?", Draco dạt dào đắc ý nhếch cái cằm nhọn của mình.
["Vậy là... định vô hả, Weasley? Tính thử kiếm tí chút vinh quang cho gia tộc mày hả? Cũng có kiếm chác được chút đỉnh tiền nữa đó, mày biết mà... Biết đâu mày thắng thì sẽ sắm được vài cái áo chùng tử tế hơn..."] Nhìn thằng Weasley đỏ mắt nghiến răng muốn trẹo quai hàm, tâm tình của Draco tốt cực kì — Quả nhiên một mình bực bội không bằng bực bội chung cho vui, ha ha ha ha ha ha! (hay lắm con trai:))))
"Mày nói tào lào cái gì đó?" Ron tức giận, thằng khốn nạn không có một miếng suy nghĩ nên người!
"Mày muốn kiếm ăn hửm?" Tâm tình đã chuyển biến ngon nghẻ khiến Draco lập lại một lần nữa "Tao đoán mày sẽ làm vậy thôi, còn có...Potter? Mày cũng không muốn lỡ mất cơ hội khoe mẽ bản thân đâu, tao nói có đúng hay không nào?" Khi hắn thốt ra những lời này, lời nói mang theo sự phức tạp mà hắn cũng không phát hiện ra.
Draco về sau mới biết được Harry không thích mấy loại sùng bái như thế. Từng hành động nhỏ nhặt nhất cũng bị người ta soi mói, khi cậu ấy vinh quang thì được người đời ca tụng, khi mơ hồ chỉ nhận được lạnh nhạt, cái gì cũng có cái giá của nó... Ở trong lòng Harry, điều này còn chẳng bằng một cuộc sống bình thường như bao người nữa. Là một đứa trẻ – sống – sót, việc cậu nhận được vinh quang là chuyện đương nhiên, không nhận được là do bản thân kém cỏi. Draco đối với việc này chỉ cảm thấy — nực cười.
"Một là cậu giải thích, hai là cút ra chỗ khác đi, Malfoy". Hermione đem ánh mắt dời khỏi quyển sách còn đang đọc dang dở ngước lên trên, không kiên nhẫn mở lời.
Trong lòng Draco xuất hiện cảm giác vui vẻ, không hổ là nữ phù thủy thông minh nhất được Harry khen ngợi, dưới tình huống này còn có thể đoán được điều hắn muốn nói không chỉ đơn giản như thế. Chẳng qua hôm nay tôi muốn chính mình tìm hiểu, a ha!
["Đừng có giả bộ nói với tao là mày không biết. Mày có một người cha và một người anh làm việc ở Bộ Pháp Thuật mà mày không biết sao? Chèn đét ơi, Ba của tao đã nói cho tao biết từ hồi não hồi nào... nghe chính Cornelius Fudge nói đó nha. Nhưng mà ờ, ba tao luôn luôn là cánh hẩu với giới chức cao cấp ở Bộ Pháp Thuật... Có thể ba mày chỉ là viên chức quèn hạng cắc ké nên không được biết đâu, Weasley à,... ừ phải... có lẽ họ không nói đến những vấn đề quan trọng trước mặt ba mày..."]
Mẹ, trẻ trâu vãi, Malfoy tự chửi thầm bản thân.
Draco quay đầu, ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn Harry một cái.
"Potter, nếu không muốn nói ra việc của Sirius Black, thì lê cái thân theo tao!". Hướng Crabbe và Goyle làm một hành động, ba người cùng nhau biến mất.
Harry giật mình, định đi theo sau thì bị Hermione nắm lại.
"Harry, bảo đảm với bồ là nó đang lừa bồ đó, Sirius rất an toàn, bồ không phải vừa mới liên lạc với chú ấy hay sao?!"
"Đáng lẽ tên đó không biết được chuyện của chú Sirius, không ổn, tớ phải mau đến đó, chậm sẽ những thứ không hay xảy ra Hermione à".
Khoang tàu riêng nhà Malfoy.
"Tụi bây nói coi, Potter nó có qua không?" Miễn cưỡng che giấu mong đợi trong lòng, Draco lười biếng dựa người ngồi trên cái ghế xanh lá.
"Có chứ, Potter là thằng ngu, chỉ cần bơm đểu nó là nó dính bẫy ngay". Đây là tên Crabbe đang vội vàng hùa theo, cậu ta lúc này đang mạnh mẽ bảo vệ túi không gian của mình.
"Đúng..."
Bịch bịch bịch.
Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
"Vào đi".
"Cậu trai mắt xanh tóc rối đẩy của vào "Malfoy, chú Sirius..."
"Carbbe, Goyle, hai đứa bây ra ngoài trước đi, nhớ kĩ đóng cửa lại..."
"Trả đống đồ ăn vặt cho tao!"
"Mơ đê..."
"Chết tiệt, Goyle, mày làm gì đó hả..."
"Rầm–"
Tiếng ồn nhánh chóng bị chặn lại bên ngoài cửa.
Bên trong chỉ có hai người, không gian từ từ bị bao trùm bởi bầu không khí ngột ngạt.
Draco bước tới gần cậu, gương mặt tái nhợt của Chúa Cứu Thế dần dần trở nên ửng đỏ. Hắn càng tiến lên thì Harry lại càng lùi bước về sau, đến tận lúc lưng của cậu đã dính hẳn vào cái ghế ngồi trong toa tàu. Đôi tay Draco chống lên cửa, từ trên cao nhìn xuống, thấy cục cưng nhà hắn đã trở nên hoảng sợ chết đứng rồi. "Malfoy, cậu...cậu muốn làm gì hả?".
"Mày sao thế Potter? Muốn chơi trò dây mềm trói chặt với tao à? Mày không phải thích tao lắm sao?"
Trời má, cậu ta biết rồi, trong đầu Harry như bị nhét đầy cỏ lác, những tiếng hét vang cũng ngập tràn tâm trí cậu. Sắc mặt lúc này cũng từ từ trở nên trắng bệch.
"Cậu đang nói bậy bạ cái gì đó?" Harry bắt buộc bản thân bình tĩnh lại "Nói cho tôi nghe chuyện của chú Sirius, cậu biết được gì hả?"
"Sirius, lại Sirius, mày không còn chuyện khác muốn nói à?" Draco thô lỗ nói.
"Chúng ta là kẻ thù, cậu nghĩ tôi rảnh để nói chuyện mây nước với một tên Tử Thần Thực Tử tương lai sao, chuyện này đúng thật... Ưʍ..."
Quý tộc bạch kim nhỏ có chút giận dữ lấp kín cái miệng nhỏ kia lại, thật là đáng chết... ngon miệng thật đấy.
[Tr đậu,Dra à,em nó mới 14 "-"]
Harry giật mình trừng to hai mắt, trái tim cũng bắt đầu không thể không chế đập loạn nhịp. Tuy rằng chỉ vừa chạm tới liền rời đi, nhưng cậu vẫn cảm nhận đôi môi lành lạnh của hắn dán lên đôi môi của cậu, cảm giác thật mềm mại.
"Potter, thân thể mày thành thật hơn mày nhiều", hắn đưa ngón tay tinh tế trắng nõn chọc vào ngực Harry, cười thật...độc ác, "Mày đỏ mặt, tim đập nhanh hơn 100 lần, vẫn không chịu thừa nhận hửm?".
Sắc mặt Harry từ đỏ chuyển sang trắng "Malfoy, cậu muốn tôi phải thừa nhận như thế nào? Rằng Harry Potter yêu Draco Malfoy sao? Sau đó bị cậu đem điều này công bố với toàn trường? Ha ha..." đôi môi cậu trai treo lên nụ cười châm biếm "Ối chà, thánh nhân Harry Potter, Chúa Cứu Thế nhà Gryffindor, quỳ gối dưới vạt áo chùng của rắn độc Slytherin? Tôi đáng lẽ phải biết sớm! Cậu...Tôi vốn tưởng cậu sẽ...!"
"..."
Hắn nên nhắc nhở bản thân rằng hình tượng thường ngày của mình chưa đủ cô hồn hay sao? Hắn bây giờ lại chẳng khác nào đem mọi việc xoay chuyển theo hướng sai bét rồi.
"Harry, đừng...tôi thật sự không có ý này. Tôi chỉ, tôi chỉ là...."
"Được rồi!" Harry tông cửa xông ra.
"Tôi chỉ là thật sự rất thích em mà thôi". Draco lẩm bẩm.
Cánh tay đưa lên của hắn chậm rãi buông xuống. Bên trong khoang tàu chỉ còn lại sự im lặng đáng sợ.
—————————————————————————
[]: Trích bản dịch Lý Lan – Harry Potter và chiếc cốc lửa.
Draco có tí xíu hối hận khi đem việc mình thương thầm Harry nói cho cha biết.
...Ừm thì cũng may mắn đó, cha không có phản đối. Hắn không biết là — phản đối không có hiệu lực đâu nha, tên của thằng nhóc Potter đã được ghi rành rành trong đó rồi, nội tâm Lucius đang gào thét điên cuồng đây nè.
Nhưng việc này không có nghĩa hắn có thể chịu đựng cha mình suốt ngày trưng ra gương mặt cười như không cười kia đâu.
"Ấy, Rồng nhỏ yêu dấu của ta, con yêu đơn phương một năm, đến bây giờ con chưa bắt được nhóc Potter vào trong tay, chiến tích này không được rồi con ạ".
"Sao, có muốn người cha tài giỏi này đưa ra vài phương pháp cho con không?".
"Mỗi ngày một bó hoa tươi thấy được chứ? Hay muốn mỗi ngày một lá thư tình. Hồi xưa ta cũng tán mẹ con như vậy đó, bây giớ nhớ lại, thật sự là những năm tháng tươi đẹp à nghen!" Mưa mưa và mây mây các thứ.
Draco vô cùng...vô cùng chán nản, lực sát thương do người cha già dấu yêu mang đến quá mạnh luôn, hắn ngay cả sức để cà khịa lại cũng không có nữa.
Cuối cùng khai giảng đã đến, không bao giờ bị cha lôi ra hoài niệm thời xa nữa, quá tuyệt vời!
— Nghĩ vậy Draco đỡ trán thở dài, hiện tại thì đến nước này hắn chỉ có thể đầu hàng thôi sao?! Vị cha già đáng kính của hắn thiệt sự mạnh mẽ!
Sân ga 9 3/4
Bên cạnh cái xe lửa màu đỏ của Hogwarts là đám học sinh chen chúc nhau và nhóm phụ huynh đến tạm biệt con cái, tiếng người nói đầy ồn ào náo nhiệt. Các bậc phụ huynh đầy quyến luyến bịn rịn đang căn dặn sấp nhỏ nhà mình.
Nhìn Harry Potter đang lẫn trong đám người nhà Weasley, lần đầu tiên Lucius không thể hiện sự chán ghét của mình. Ông nhướng cao đôi mày xinh đẹp, bĩu môi với Rồng nhỏ của mình, đưa một cái ánh mắt sang. Draco cố chấp xoay đầu, bộ dáng không có tí gì gọi là kiên nhẫn cả. Tất nhiên cũng không thể bỏ qua ánh mắt hắn vẫn thường thường liếc nhìn.
Lucius nhìn bộ dạng chảnh cún của thằng con trai, trong lòng cười thầm, trên mặt vẫn là lạnh lùng cao quý.
Bạn đời của quý tử nhà mình lại là một Potter, ông vẫn là chưa "đỡ" nổi đâu trời ạ!
Tuy là, cũng được...
Nhìn từ ngoài, Potter kế thừa nét đẹp và sự chói lòa của gia tộc, ngoài ra còn có sự tinh xảo từ người mẹ máu bùn của cậu ta, xứng đôi với Rồng Nhỏ.
Nhìn từ địa vị, Harry Potter là Chúa Cứu Thế của giới phép thuật, tương lai còn có thể trở thành bộ trưởng Bộ Phép Thuật, ông không thể xem nhẹ được.
Nhìn từ phương diện tình cảm, ông từ trong miệng Rồng Nhỏ biết được Potter vẫn luông chung tình với con mình, cũng không có vấn đề gì hết.
Nhưng mà, ông vẫn khó chịu lắm luôn.
Vì thế, mấy ngày nay ông dùng hết sức khiến thằng con zai mình phải khó chịu một trận, xem ra thì đại thành công rồi — Mây đen trôi bồng bềnh, không khí thật mát mẻ, tâm tình cũng thoải mái hết sức à! Quả nhiên một mình bực bội không bằng làm người khác bực bội chung cho vui.
Quý tộc bạch kim lớn tâm tình cực tốt tặng cho quý tử một cái ôm bự chảng, nhìn con trai cả người bao phủ mây đen bước lên xe lửa Hogwarts, sau đó dùng độn thổ biến mất khỏi sân ga.
Động cơ pít-tông tạo nên những âm thanh xìn xịt vang dội, xe lửa bắt đầu lăn bánh.
Draco cùng với Crabbe, Goyle ở toa dành riêng cho nhà Malfoy. Vừa nãy trên bầu trời vẫn là những áng mây đen nặng trĩu, bây giờ đã đổ xuống trận mưa như trút nước, những hạt mưa nặng hạt nện vào những tấm kính, phát ra những âm thanh bộp bộp. Bọt nước từ cửa kính chảy xuống, trên thực tế là khó có thể thấy được cảnh vật bên ngoài.
Draco có chút bực bội đi tới đi lui, Crabbe và Goyle tuy rằng ngốc, nhưng vẫn nhạy cảm cảm nhận được áp suất trong phòng đang thấp dần, im lặng dịch sang một bên, không tiếng động giải quyết đống đồ ăn mới mua.
"Ý đồ xấu xa" của cha mình hắn đã sớm nhận ra, chẳng qua thì...
Khóe miệng Draco gợi lên một nụ cười mỉm.
Cả người Crabbe và Goyle run lẩy bẩy, kéo chặt áo chùng trên người, liếc mắt nhìn nhau, lạ bây, rõ ràng không có ngọn gió nào thổi vô mà?! Kết quả liền thấy Draco hít một hơi sâu, bày ra bộ dạng vênh váo tự đắc "Crabbe, Goyle, đi theo tao!".
Crabbe im lặng nhìn Goyle một cái, tiếp theo lấy tốc độ sét đánh không kịp che tai đem đống đồ ăn vặt trên bàn nhét vào túi không gian giấu trong áo chùng rộng lớn.
"Đậu mé Crabbe, mày chơi ăn gian!" Goyle bóp cái mặt bánh bao của cậu ta lên án, trên trán Draco lặng lẽ xuất hiện mấy vạch đen thui.
"Được rồi, cả hai đứa bây đấy!" Goyle yếu đuối câm mồm, vẻ mặt ngoan ngoãn đứng đằng sau Draco, cũng không thể không nói tới ánh mắt cậu ta đang nhìn chằm chằm vào cái túi tiền xanh lè của đối phương.
Rất nhanh Draco đã xuất hiện trước cửa nơi toa tàu Harry đang ngồi, phía sau là Crabbe và Goyle. Như hắn dự đoán, tam giác vàng nhà Gryffindor đang cùng nhau ngồi chung một dãy ghế.
"Tụi tôi hình như không có mời cậu đến đây, Malfoy". Harry giọng nói đầy lạnh lùng.
Draco đè lấy huy chương Độc Giác Thú được giấu dưới ngực, đây là thái độ hiện tại mà Harry dùng để đối xử với hắn sao? Làm bạn với nhau hai năm, đến khi gặp lại chỉ nhận được thái độ lạnh như băng này của Harry, đúng là có hơi khó chịu. Hắn bắt buộc bản thân đem lực chú ý trên người Harry dời đi chỗ khác, chăm chú nhìn tên Weasley đang soi xét hành lý, hắn nhớ rõ năm đó... A ha, phát hiện được rồi!
Một cánh tay áo lễ phục của Ron bị lộ ra ngoài do cậu ta vẫn chưa kịp đóng cái hành lý lại kĩ càng,có thể nhìn thấy trên cổ tay áo dường như các đường viền hoa văn trên đó đã mốc meo hết cả lên.
"Ê Weasley....Cái gì đấy? Váy...của mày à? Draco chụp lấy cái tay áo, dùng sức kéo nó. Bộ lễ phục xuất hiện rõ ràng trước mặt mọi người.
["Coi đây nè! Weasley! Mày định diện vô cái thứ thổ tả này hả? Tao thấy... bộ này rất ưa mô-đen thời thượng hồi năm 1890..."]
Mặt Ron tựa hồ đã đỏ lên hệt như cái màu tóc của cậu ta, cậu nhanh chóng giật lại cái áo dạ từ trong tay Draco, tức giận phỉ nhổ.
Nhưng Draco cũng không buông tha cậu ta đơn giản như vậy, không thể không nói, có vài thời điểm Draco không khác gì thằng nhóc mất nết cả.
Vào hồi kiếp trước, bởi vì cơ duyên liên quan đến Harry, Draco và Ron không có ít lần bem nhau. Vốn dĩ trời sinh hai tên gặp nhau là như nước với lửa, kết quả của cuối trận chiến chính là sư tử tóc đỏ đều bị cái miệng hư thân mất nết của tên Bạch kim khốn nạn làm cho á khẩu. Thuộc tính độc mồm độc miệng của Draco mỗi khi phát ra thì có thể so sánh với cha đỡ đầu Snape chứ chả đùa.
"Thêm nữa, mày biết năm nay sẽ có chuyện gì à?", Draco dạt dào đắc ý nhếch cái cằm nhọn của mình.
["Vậy là... định vô hả, Weasley? Tính thử kiếm tí chút vinh quang cho gia tộc mày hả? Cũng có kiếm chác được chút đỉnh tiền nữa đó, mày biết mà... Biết đâu mày thắng thì sẽ sắm được vài cái áo chùng tử tế hơn..."] Nhìn thằng Weasley đỏ mắt nghiến răng muốn trẹo quai hàm, tâm tình của Draco tốt cực kì — Quả nhiên một mình bực bội không bằng bực bội chung cho vui, ha ha ha ha ha ha! (hay lắm con trai:))))
"Mày nói tào lào cái gì đó?" Ron tức giận, thằng khốn nạn không có một miếng suy nghĩ nên người!
"Mày muốn kiếm ăn hửm?" Tâm tình đã chuyển biến ngon nghẻ khiến Draco lập lại một lần nữa "Tao đoán mày sẽ làm vậy thôi, còn có...Potter? Mày cũng không muốn lỡ mất cơ hội khoe mẽ bản thân đâu, tao nói có đúng hay không nào?" Khi hắn thốt ra những lời này, lời nói mang theo sự phức tạp mà hắn cũng không phát hiện ra.
Draco về sau mới biết được Harry không thích mấy loại sùng bái như thế. Từng hành động nhỏ nhặt nhất cũng bị người ta soi mói, khi cậu ấy vinh quang thì được người đời ca tụng, khi mơ hồ chỉ nhận được lạnh nhạt, cái gì cũng có cái giá của nó... Ở trong lòng Harry, điều này còn chẳng bằng một cuộc sống bình thường như bao người nữa. Là một đứa trẻ – sống – sót, việc cậu nhận được vinh quang là chuyện đương nhiên, không nhận được là do bản thân kém cỏi. Draco đối với việc này chỉ cảm thấy — nực cười.
"Một là cậu giải thích, hai là cút ra chỗ khác đi, Malfoy". Hermione đem ánh mắt dời khỏi quyển sách còn đang đọc dang dở ngước lên trên, không kiên nhẫn mở lời.
Trong lòng Draco xuất hiện cảm giác vui vẻ, không hổ là nữ phù thủy thông minh nhất được Harry khen ngợi, dưới tình huống này còn có thể đoán được điều hắn muốn nói không chỉ đơn giản như thế. Chẳng qua hôm nay tôi muốn chính mình tìm hiểu, a ha!
["Đừng có giả bộ nói với tao là mày không biết. Mày có một người cha và một người anh làm việc ở Bộ Pháp Thuật mà mày không biết sao? Chèn đét ơi, Ba của tao đã nói cho tao biết từ hồi não hồi nào... nghe chính Cornelius Fudge nói đó nha. Nhưng mà ờ, ba tao luôn luôn là cánh hẩu với giới chức cao cấp ở Bộ Pháp Thuật... Có thể ba mày chỉ là viên chức quèn hạng cắc ké nên không được biết đâu, Weasley à,... ừ phải... có lẽ họ không nói đến những vấn đề quan trọng trước mặt ba mày..."]
Mẹ, trẻ trâu vãi, Malfoy tự chửi thầm bản thân.
Draco quay đầu, ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn Harry một cái.
"Potter, nếu không muốn nói ra việc của Sirius Black, thì lê cái thân theo tao!". Hướng Crabbe và Goyle làm một hành động, ba người cùng nhau biến mất.
Harry giật mình, định đi theo sau thì bị Hermione nắm lại.
"Harry, bảo đảm với bồ là nó đang lừa bồ đó, Sirius rất an toàn, bồ không phải vừa mới liên lạc với chú ấy hay sao?!"
"Đáng lẽ tên đó không biết được chuyện của chú Sirius, không ổn, tớ phải mau đến đó, chậm sẽ những thứ không hay xảy ra Hermione à".
Khoang tàu riêng nhà Malfoy.
"Tụi bây nói coi, Potter nó có qua không?" Miễn cưỡng che giấu mong đợi trong lòng, Draco lười biếng dựa người ngồi trên cái ghế xanh lá.
"Có chứ, Potter là thằng ngu, chỉ cần bơm đểu nó là nó dính bẫy ngay". Đây là tên Crabbe đang vội vàng hùa theo, cậu ta lúc này đang mạnh mẽ bảo vệ túi không gian của mình.
"Đúng..."
Bịch bịch bịch.
Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
"Vào đi".
"Cậu trai mắt xanh tóc rối đẩy của vào "Malfoy, chú Sirius..."
"Carbbe, Goyle, hai đứa bây ra ngoài trước đi, nhớ kĩ đóng cửa lại..."
"Trả đống đồ ăn vặt cho tao!"
"Mơ đê..."
"Chết tiệt, Goyle, mày làm gì đó hả..."
"Rầm–"
Tiếng ồn nhánh chóng bị chặn lại bên ngoài cửa.
Bên trong chỉ có hai người, không gian từ từ bị bao trùm bởi bầu không khí ngột ngạt.
Draco bước tới gần cậu, gương mặt tái nhợt của Chúa Cứu Thế dần dần trở nên ửng đỏ. Hắn càng tiến lên thì Harry lại càng lùi bước về sau, đến tận lúc lưng của cậu đã dính hẳn vào cái ghế ngồi trong toa tàu. Đôi tay Draco chống lên cửa, từ trên cao nhìn xuống, thấy cục cưng nhà hắn đã trở nên hoảng sợ chết đứng rồi. "Malfoy, cậu...cậu muốn làm gì hả?".
"Mày sao thế Potter? Muốn chơi trò dây mềm trói chặt với tao à? Mày không phải thích tao lắm sao?"
Trời má, cậu ta biết rồi, trong đầu Harry như bị nhét đầy cỏ lác, những tiếng hét vang cũng ngập tràn tâm trí cậu. Sắc mặt lúc này cũng từ từ trở nên trắng bệch.
"Cậu đang nói bậy bạ cái gì đó?" Harry bắt buộc bản thân bình tĩnh lại "Nói cho tôi nghe chuyện của chú Sirius, cậu biết được gì hả?"
"Sirius, lại Sirius, mày không còn chuyện khác muốn nói à?" Draco thô lỗ nói.
"Chúng ta là kẻ thù, cậu nghĩ tôi rảnh để nói chuyện mây nước với một tên Tử Thần Thực Tử tương lai sao, chuyện này đúng thật... Ưʍ..."
Quý tộc bạch kim nhỏ có chút giận dữ lấp kín cái miệng nhỏ kia lại, thật là đáng chết... ngon miệng thật đấy.
[Tr đậu,Dra à,em nó mới 14 "-"]
Harry giật mình trừng to hai mắt, trái tim cũng bắt đầu không thể không chế đập loạn nhịp. Tuy rằng chỉ vừa chạm tới liền rời đi, nhưng cậu vẫn cảm nhận đôi môi lành lạnh của hắn dán lên đôi môi của cậu, cảm giác thật mềm mại.
"Potter, thân thể mày thành thật hơn mày nhiều", hắn đưa ngón tay tinh tế trắng nõn chọc vào ngực Harry, cười thật...độc ác, "Mày đỏ mặt, tim đập nhanh hơn 100 lần, vẫn không chịu thừa nhận hửm?".
Sắc mặt Harry từ đỏ chuyển sang trắng "Malfoy, cậu muốn tôi phải thừa nhận như thế nào? Rằng Harry Potter yêu Draco Malfoy sao? Sau đó bị cậu đem điều này công bố với toàn trường? Ha ha..." đôi môi cậu trai treo lên nụ cười châm biếm "Ối chà, thánh nhân Harry Potter, Chúa Cứu Thế nhà Gryffindor, quỳ gối dưới vạt áo chùng của rắn độc Slytherin? Tôi đáng lẽ phải biết sớm! Cậu...Tôi vốn tưởng cậu sẽ...!"
"..."
Hắn nên nhắc nhở bản thân rằng hình tượng thường ngày của mình chưa đủ cô hồn hay sao? Hắn bây giờ lại chẳng khác nào đem mọi việc xoay chuyển theo hướng sai bét rồi.
"Harry, đừng...tôi thật sự không có ý này. Tôi chỉ, tôi chỉ là...."
"Được rồi!" Harry tông cửa xông ra.
"Tôi chỉ là thật sự rất thích em mà thôi". Draco lẩm bẩm.
Cánh tay đưa lên của hắn chậm rãi buông xuống. Bên trong khoang tàu chỉ còn lại sự im lặng đáng sợ.
—————————————————————————
[]: Trích bản dịch Lý Lan – Harry Potter và chiếc cốc lửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.