Chương 27:
Lão Nạp Bất Đổng Ái
24/02/2022
Nông Gia Cổ Đại - Chương 27:
Edit: Trí Tín
---------------------
Trong lòng hai vợ chồng Chu lão đại tuy rằng có chút không phục, bất quá Chu lão gia tử đã quyết định như vậy, bọn họ cũng không thể thế nào, nếu Chu lão tam thật sự lên làm chưởng quầy, có thể kiếm ra nhiều tiền thì trong nhà này còn phải trông cậy vào hắn.
Chu Di nghe bọn họ đã nói xong việc, vội nhanh như chớp chạy về trong phòng.
Chu lão nhị vừa mới ngủ trưa rời giường, thấy Chu Di giống như tiểu đạn pháo vọt vào nhà, vội ôm lấy hắn: "Đi đường chậm thôi, chạy nhanh như vậy lỡ té ngã thì làm sao bây giờ."
"Cha, con nói với người..." Chu Di dựa vào lỗ tai Chu lão nhị thì thầm đem toàn bộ sự tình hắn nghe được nói lại với Chu lão nhị, sau cùng còn hỏi một câu: "Cha, sao gia gia không kêu người cùng đi a, ta xem mấy người bá bá bọn họ đều ở đó, ngay cả nhóm cô cô cũng có mặt."
Chu lão nhị nghe xong, trầm mặc một lúc, vùi đầu ở cổ Chu Di, thật lâu không nói một lời.
Trong lòng Chu Di thở dài một hơi, hắn biết làm như vậy có chút tàn nhẫn, ở trong lòng Chu lão nhị, Chu lão gia tử dù sao cũng là phụ thân hắn, mấy người huynh đệ tỷ muội khác mặc dù không phải một mẹ, nhưng dù sao cũng cùng một người cha, đều là chí thân, tuy rằng ngày thường nhìn Chu lão nhị đối với bọn họ lãnh đạm, nhưng trong lòng vẫn xem bọn họ là thân nhân, bằng không hắn vì cái gì lại đem tiền trong tay giao cho thượng phòng, đó là bởi vì hắn cảm thấy mình trước sau cũng là một phần tử trong nhà này, nếu đã là người nhà, vậy cứ chiếu theo quy củ trong nhà mà làm.
Chỉ là hắn xem người ta là người nhà, nhưng những người đó lại chưa từng để hắn ở trong mắt.
Chuyện hôm nay như vậy, ngay cả hai người nữ nhi xuất giá đều có thể ngồi ở chỗ kia, mà người có thể kiếm tiền nhất Chu gia là Chu lão nhị lại không có một vị trí, này tính là cái gì?
Chu Di vươn tay nhỏ, vỗ vỗ an ủi Chu lão nhị. Mặc dù hiện tại bi thương có chút thâm, nhưng rồi cũng qua không phải sao.
Sau ngày hôm đó, trên mặt Chu lão nhị cũng không có biến hóa gì, nhưng Chu Di vẫn có thể cảm giác được hắn đối với thượng phòng bên kia càng thêm xa cách.
Edit: Trí Tín
Gần đây Chu lão nhị cũng không có nhận được việc làm gì, trong nhà cũng không phải thời điểm ngày mùa, hắn liền làm cho Chu Di một vài món đồ chơi.
Lúc Chu Di nhận được một con chim nhỏ bằng gỗ nhìn giống y như đúc thì cực kỳ kinh ngạc, Chu lão nhị là một tay làm mộc tốt, trước giờ vẫn là nghe người ta nói, nhưng hôm nay thời điểm thấy được món đồ chơi nhỏ này, hắn mới biết được tay nghề của Chu lão nhị lại tinh vi tới mức này.
"Cha, người làm thật tốt quá!" Một người trưởng thành như Chu Di thế nào lại hứng thú với món đồ chơi nhỏ này, nhưng biểu hiện vẫn thật là cao hứng, miễn cho đả kích đến lòng tin của lão cha.
"Thích thì lại làm cho ngươi." Chu lão nhị nhìn nhi tử cười đến khuôn mặt nhỏ hớn hở, sủng nịch nói.
"Không cần, không cần..." Chu Di vội vàng cự tuyệt.
Tiểu chim gỗ của Chu Di khiến cho trong viện Chu gia oanh động, trừ Chu Dương ra, toàn bộ nam oa khác trong viện Chu gia đều bị cái con chim gỗ nhỏ này chinh phục.
"Lục lang, cho ta mượn chơi trong chốc lát, cho ta chơi trong chốc lát thôi..." Chu Đức vây quanh người Chu Di, đệ đệ nó là Chu Văn cũng ôm chân ngắn của Chu Di, mắt nhìn chim gỗ trong tay Chu Di mà ứa ra ánh sáng.
Chu Di bị bọn nó làm cho đau đầu. "Cho các ngươi mượn, nhớ trả lại cho ta a."
"Ân, nhất định trả cho ngươi." Chu Đức đem tiểu chim gỗ gắt gao ôm vào trong ngực, cười giống như ngốc tử, Chu Di nhìn bộ dáng ngây ngốc này của nó, lắc đầu.
Chu Văn lại thay đổi mục tiêu: "Ca ca, cho ta chơi một lát, ta muốn chơi..."
Miệng Chu Đức kêu ô ô, chơi vui vẻ vô cùng, đối với tiếng la của đệ đệ nó làm như mắt điếc tai ngơ. Mắt thấy Chu Văn méo miệng sắp phải khóc lên, Chu Di vội nói: "Ngươi cho Thất Lang chơi một lát, bằng không ta không bao giờ cho ngươi chơi nữa."
Nghe Chu Di nói như vậy, Chu Đức không tình nguyện đem tiểu chim gỗ trong tay đưa cho Chu Văn: "Nè, chỉ có thể chơi một lát thôi a."
Chu Văn giơ tiểu chim gỗ kêu ô ô ô, mặt mày hớn hở.
Chu Di nhìn hai đứa tổ ngốc nghếch, cảm thấy không nỡ nhìn thẳng, hắn thở dài, cảm thấy mình quá áp lực, nơi này không ai cùng hắn có tiếng nói chung.
Từ sân nhà Chu gia đi ra nghĩ muốn thông khí, một đường theo hướng cuối thôn đi đến, mùa đông vừa mới qua đi, thôn còn lưu lại chút hàn khí.
Trên đồng ruộng cách đó không xa, đã có người cần mẫn bắt đầu cày ruộng, Chu Di nhìn thấy một vị nông gia đại thẩm trên lưng cõng tiểu hài tử đang làm việc ở một khoảng ruộng màu mỡ.
Hài tử kia tựa hồ không được thoải mái, vẫn luôn rầm rì khóc.
Edit: Trí Tín
Hết chương 27: ./
Edit: Trí Tín
---------------------
Trong lòng hai vợ chồng Chu lão đại tuy rằng có chút không phục, bất quá Chu lão gia tử đã quyết định như vậy, bọn họ cũng không thể thế nào, nếu Chu lão tam thật sự lên làm chưởng quầy, có thể kiếm ra nhiều tiền thì trong nhà này còn phải trông cậy vào hắn.
Chu Di nghe bọn họ đã nói xong việc, vội nhanh như chớp chạy về trong phòng.
Chu lão nhị vừa mới ngủ trưa rời giường, thấy Chu Di giống như tiểu đạn pháo vọt vào nhà, vội ôm lấy hắn: "Đi đường chậm thôi, chạy nhanh như vậy lỡ té ngã thì làm sao bây giờ."
"Cha, con nói với người..." Chu Di dựa vào lỗ tai Chu lão nhị thì thầm đem toàn bộ sự tình hắn nghe được nói lại với Chu lão nhị, sau cùng còn hỏi một câu: "Cha, sao gia gia không kêu người cùng đi a, ta xem mấy người bá bá bọn họ đều ở đó, ngay cả nhóm cô cô cũng có mặt."
Chu lão nhị nghe xong, trầm mặc một lúc, vùi đầu ở cổ Chu Di, thật lâu không nói một lời.
Trong lòng Chu Di thở dài một hơi, hắn biết làm như vậy có chút tàn nhẫn, ở trong lòng Chu lão nhị, Chu lão gia tử dù sao cũng là phụ thân hắn, mấy người huynh đệ tỷ muội khác mặc dù không phải một mẹ, nhưng dù sao cũng cùng một người cha, đều là chí thân, tuy rằng ngày thường nhìn Chu lão nhị đối với bọn họ lãnh đạm, nhưng trong lòng vẫn xem bọn họ là thân nhân, bằng không hắn vì cái gì lại đem tiền trong tay giao cho thượng phòng, đó là bởi vì hắn cảm thấy mình trước sau cũng là một phần tử trong nhà này, nếu đã là người nhà, vậy cứ chiếu theo quy củ trong nhà mà làm.
Chỉ là hắn xem người ta là người nhà, nhưng những người đó lại chưa từng để hắn ở trong mắt.
Chuyện hôm nay như vậy, ngay cả hai người nữ nhi xuất giá đều có thể ngồi ở chỗ kia, mà người có thể kiếm tiền nhất Chu gia là Chu lão nhị lại không có một vị trí, này tính là cái gì?
Chu Di vươn tay nhỏ, vỗ vỗ an ủi Chu lão nhị. Mặc dù hiện tại bi thương có chút thâm, nhưng rồi cũng qua không phải sao.
Sau ngày hôm đó, trên mặt Chu lão nhị cũng không có biến hóa gì, nhưng Chu Di vẫn có thể cảm giác được hắn đối với thượng phòng bên kia càng thêm xa cách.
Edit: Trí Tín
Gần đây Chu lão nhị cũng không có nhận được việc làm gì, trong nhà cũng không phải thời điểm ngày mùa, hắn liền làm cho Chu Di một vài món đồ chơi.
Lúc Chu Di nhận được một con chim nhỏ bằng gỗ nhìn giống y như đúc thì cực kỳ kinh ngạc, Chu lão nhị là một tay làm mộc tốt, trước giờ vẫn là nghe người ta nói, nhưng hôm nay thời điểm thấy được món đồ chơi nhỏ này, hắn mới biết được tay nghề của Chu lão nhị lại tinh vi tới mức này.
"Cha, người làm thật tốt quá!" Một người trưởng thành như Chu Di thế nào lại hứng thú với món đồ chơi nhỏ này, nhưng biểu hiện vẫn thật là cao hứng, miễn cho đả kích đến lòng tin của lão cha.
"Thích thì lại làm cho ngươi." Chu lão nhị nhìn nhi tử cười đến khuôn mặt nhỏ hớn hở, sủng nịch nói.
"Không cần, không cần..." Chu Di vội vàng cự tuyệt.
Tiểu chim gỗ của Chu Di khiến cho trong viện Chu gia oanh động, trừ Chu Dương ra, toàn bộ nam oa khác trong viện Chu gia đều bị cái con chim gỗ nhỏ này chinh phục.
"Lục lang, cho ta mượn chơi trong chốc lát, cho ta chơi trong chốc lát thôi..." Chu Đức vây quanh người Chu Di, đệ đệ nó là Chu Văn cũng ôm chân ngắn của Chu Di, mắt nhìn chim gỗ trong tay Chu Di mà ứa ra ánh sáng.
Chu Di bị bọn nó làm cho đau đầu. "Cho các ngươi mượn, nhớ trả lại cho ta a."
"Ân, nhất định trả cho ngươi." Chu Đức đem tiểu chim gỗ gắt gao ôm vào trong ngực, cười giống như ngốc tử, Chu Di nhìn bộ dáng ngây ngốc này của nó, lắc đầu.
Chu Văn lại thay đổi mục tiêu: "Ca ca, cho ta chơi một lát, ta muốn chơi..."
Miệng Chu Đức kêu ô ô, chơi vui vẻ vô cùng, đối với tiếng la của đệ đệ nó làm như mắt điếc tai ngơ. Mắt thấy Chu Văn méo miệng sắp phải khóc lên, Chu Di vội nói: "Ngươi cho Thất Lang chơi một lát, bằng không ta không bao giờ cho ngươi chơi nữa."
Nghe Chu Di nói như vậy, Chu Đức không tình nguyện đem tiểu chim gỗ trong tay đưa cho Chu Văn: "Nè, chỉ có thể chơi một lát thôi a."
Chu Văn giơ tiểu chim gỗ kêu ô ô ô, mặt mày hớn hở.
Chu Di nhìn hai đứa tổ ngốc nghếch, cảm thấy không nỡ nhìn thẳng, hắn thở dài, cảm thấy mình quá áp lực, nơi này không ai cùng hắn có tiếng nói chung.
Từ sân nhà Chu gia đi ra nghĩ muốn thông khí, một đường theo hướng cuối thôn đi đến, mùa đông vừa mới qua đi, thôn còn lưu lại chút hàn khí.
Trên đồng ruộng cách đó không xa, đã có người cần mẫn bắt đầu cày ruộng, Chu Di nhìn thấy một vị nông gia đại thẩm trên lưng cõng tiểu hài tử đang làm việc ở một khoảng ruộng màu mỡ.
Hài tử kia tựa hồ không được thoải mái, vẫn luôn rầm rì khóc.
Edit: Trí Tín
Hết chương 27: ./
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.