Chương 28:
Lão Nạp Bất Đổng Ái
24/02/2022
Nông Gia Cổ Đại - Chương 28:
Edit: Trí Tín
---------------------
Chu Di biết vị đại thẩm này, là một người quả phụ ở cuối thôn, nam nhân bị nhiễm bệnh đã chết, mà bọn họ lại sớm đã phân gia, hiện tại một người nữ nhân mang theo hài tử, cũng là đáng thương.
Nhìn hài tử trên lưng người phụ nữ không thoải mái nhỏ giọng khóc thút thít, trong đầu Chu Di hiện lên tia sáng, xe nôi a! Hiện đại chỉ cần nhà ai sinh hài tử đều có thứ này.
Cổ đại hài tử nhiều, người lớn vội vàng làm việc, làm sao có thời giờ chuyên môn mang theo hài tử, nếu là có một cái xe nôi chẳng phải là tiện lợi hơn rất nhiều, đặc biệt giống như vị đại thẩm này, nhà không ai có thể chiếu cố hài tử, chỉ cần có xe nôi, đem hài tử đặt ở trong xe nôi rồi để gần đó chiếu cố, cũng không chậm trễ công việc.
Càng nghĩ càng cảm thấy có lý, cũng không biết phải nói lại với Chu lão nhị như thế nào.
Trên đường về nhà, Chu Di một đường suy nghĩ, về tới nhà, thấy Chu lão nhị đang đứng ở trong sân bào vật liệu gỗ, liền tiến lên ôm lấy chân hắn: "Cha, ta vừa mới ở bên ngoài nhìn thấy trương thẩm, nàng đang trồng trọt, còn cõng tiểu đệ đệ, tiểu đệ đệ vẫn luôn khóc, nhìn đáng thương quá a."
"Ân." Chu lão nhị không thèm để ý, hắn biết Chu Di nói đến ai, tuy rằng cô nhi quả phụ thật đáng thương, nhưng đối với một người quả phụ hắn cũng không tiện nói theo cái gì.
"Cha, người nói, nếu là có thứ đồ vật gì có thể để cho tiểu đệ đệ nằm ngồi giống như ở trên lưng trương thẩm thì tốt quá, a, đúng rồi, cha, ngươi có thể làm một cái đồ vật đem tiểu đệ đệ để vào trong đó, như vậy tiểu đệ đệ liền không thể động, trương thẩm còn có thể nhìn hắn." Chu Di ra vẻ kinh hỉ vỗ bàn tay nhỏ.
Chu lão nhị cười cười, đem lời nói của Chu Di xem như lời của tiểu hài tử, vừa bào vật liệu gỗ trong tay nói: "Cha đã biết, chờ một lát Cha liền ngẫm lại, ngươi đi chơi trước đi."
Chu Di vừa thấy bộ dáng liền biết hắn không có để ở trong lòng, tròng mắt chuyển động, tìm một cái nhánh cây, vẽ lên trên mặt đất, sau đó hướng Chu lão nhị nói: "Cha, người xem, liền làm một cái như này nè, đem tiểu đệ đệ bỏ vào đây."
Chu lão nhị vốn dĩ không thèm để ý, chỉ là hắn nhất quán sủng nhi tử, lúc này hắn mới theo lời nói nhìn thoáng qua, này vừa thấy, đồng tử Chu lão nhị liền co rụt lại, làm mộc nhiều năm, hắn biết nhi tử có thể họa ra đồ vật như này là cỡ nào xảo tư, nếu thật sự làm ra, thứ này có thể như món đồ chơi, lại có thể tiết kiệm thời gian cho người lớn trông hài tử, khẳng định sẽ có rất nhiều người mua.
"Nhi tử, ngươi thông minh quá..." Chu lão nhị hưng phấn, một phen giơ Chu Di ném lên không trung, làm Chu Di sợ tới mức theo bản năng hét lên một tiếng.
Edit: Trí Tín
"Hai người các ngươi đang nháo gì đây, ngươi để ý chút, đừng đem lục lang ném trên mặt đất." Thời điểm hai người bọn họ làm ầm ĩ, vừa vặn bị Vương Diễm vừa ra khỏi phòng bắt gặp, vội nôn nóng hô.
"Không có việc gì, yên tâm đi, ta có chừng mực." Chu lão nhị ôm Chu Di cười nói.
Chu Di ôm cổ Chu lão nhị khoái chí nói: "Cha, con còn muốn, chơi thêm lát nữa đi."
"Được thôi!" Chu lão nhị lại đem Chu Di ném lên không trung, sau đó vững vàng mà tiếp được.
Chu Di khanh khách cười không ngừng, hắn nghĩ mình có cha mẹ như vậy, mặc dù nơi này qua ngày lại gian nan, hắn cũng nhận.
Chu mẫu ngồi ở thượng phòng nghe trong viện ầm ĩ lợi hại, hừ một tiếng: "Còn không phải là một đứa nhóc tì, thật xem như bảo bối, ta có nhiều tôn tử như vậy cũng chưa từng hiếm lạ!"
Hai cha con náo loạn trong chốc lát rồi bình ổn lại, Chu lão nhị liền bắt đầu nghiên cứu hoạ đồ vật của Chu Di, càng xem càng cảm thấy thú vị. Thứ này tính kỹ thuật cũng không cao, lại chưa từng có người nghĩ tới, cũng làm hắn kiên định cho rằng Chu Di là một đứa hài tử thực sự thông minh.
"Cha, ta thích kéo ròng rọc, nếu là thứ này cũng có thể kéo chơi thì tốt rồi." Chu Di nhìn thấy Chu lão nhị nhíu mày suy tư, liền ở cạnh bên cố ý vô tình nói một câu.
Chu lão nhị nghe xong ánh mắt sáng lên, lời nói của Chu Di mở ra tư duy cho hắn, suy nghĩ trong chốc lát, liền cầm lấy nhánh cây viết viết vẽ vẽ lên trên mặt đất.
Chu Di nhìn Chu lão nhị hoàn toàn đắm chìm trong việc vẽ vời, thầm than một tiếng, mầm khoa học tự nhiên tốt cỡ nào a, nếu là sinh ở hiện đại, nói không chừng còn là một nhà khoa học hoặc là kỹ sư.
Mấy ngày sau đó, Chu lão nhị hoàn toàn bị một khối xe nôi kiềm chế tâm thần. Hắn không ngừng họa, không ngừng nghĩ, ba ngày sau, Chu lão nhị bắt đầu chế tác, không biết có phải đã nghĩ kỹ trước đó rồi hay không mà quá trình chế tác tiến hành thật thuận lợi.
Hai ngày sau, một chiếc xe nôi hàng nhái đơn sơ nhưng công năng đầy đủ ra đời.
"Oa, cha, người lợi hại quá a." Chu Di vỗ tay kêu lên.
"Nhi tử của ta mới lợi hại, nếu không phải ngươi sao ta nghĩ ra được." Hai cha con thương nghiệp thổi phồng lẫn nhau.
"Nhi tử, thử xem như thế nào." Nói rồi đem Chu Di xách lên bỏ vào trong xe nôi, mặt già của Chu Di đỏ lên, đều hai mươi mấy tuổi đời thế nhưng còn được ngồi một hồi xe nôi.
Edit: Trí Tín
Hết chương 28: ./
Edit: Trí Tín
---------------------
Chu Di biết vị đại thẩm này, là một người quả phụ ở cuối thôn, nam nhân bị nhiễm bệnh đã chết, mà bọn họ lại sớm đã phân gia, hiện tại một người nữ nhân mang theo hài tử, cũng là đáng thương.
Nhìn hài tử trên lưng người phụ nữ không thoải mái nhỏ giọng khóc thút thít, trong đầu Chu Di hiện lên tia sáng, xe nôi a! Hiện đại chỉ cần nhà ai sinh hài tử đều có thứ này.
Cổ đại hài tử nhiều, người lớn vội vàng làm việc, làm sao có thời giờ chuyên môn mang theo hài tử, nếu là có một cái xe nôi chẳng phải là tiện lợi hơn rất nhiều, đặc biệt giống như vị đại thẩm này, nhà không ai có thể chiếu cố hài tử, chỉ cần có xe nôi, đem hài tử đặt ở trong xe nôi rồi để gần đó chiếu cố, cũng không chậm trễ công việc.
Càng nghĩ càng cảm thấy có lý, cũng không biết phải nói lại với Chu lão nhị như thế nào.
Trên đường về nhà, Chu Di một đường suy nghĩ, về tới nhà, thấy Chu lão nhị đang đứng ở trong sân bào vật liệu gỗ, liền tiến lên ôm lấy chân hắn: "Cha, ta vừa mới ở bên ngoài nhìn thấy trương thẩm, nàng đang trồng trọt, còn cõng tiểu đệ đệ, tiểu đệ đệ vẫn luôn khóc, nhìn đáng thương quá a."
"Ân." Chu lão nhị không thèm để ý, hắn biết Chu Di nói đến ai, tuy rằng cô nhi quả phụ thật đáng thương, nhưng đối với một người quả phụ hắn cũng không tiện nói theo cái gì.
"Cha, người nói, nếu là có thứ đồ vật gì có thể để cho tiểu đệ đệ nằm ngồi giống như ở trên lưng trương thẩm thì tốt quá, a, đúng rồi, cha, ngươi có thể làm một cái đồ vật đem tiểu đệ đệ để vào trong đó, như vậy tiểu đệ đệ liền không thể động, trương thẩm còn có thể nhìn hắn." Chu Di ra vẻ kinh hỉ vỗ bàn tay nhỏ.
Chu lão nhị cười cười, đem lời nói của Chu Di xem như lời của tiểu hài tử, vừa bào vật liệu gỗ trong tay nói: "Cha đã biết, chờ một lát Cha liền ngẫm lại, ngươi đi chơi trước đi."
Chu Di vừa thấy bộ dáng liền biết hắn không có để ở trong lòng, tròng mắt chuyển động, tìm một cái nhánh cây, vẽ lên trên mặt đất, sau đó hướng Chu lão nhị nói: "Cha, người xem, liền làm một cái như này nè, đem tiểu đệ đệ bỏ vào đây."
Chu lão nhị vốn dĩ không thèm để ý, chỉ là hắn nhất quán sủng nhi tử, lúc này hắn mới theo lời nói nhìn thoáng qua, này vừa thấy, đồng tử Chu lão nhị liền co rụt lại, làm mộc nhiều năm, hắn biết nhi tử có thể họa ra đồ vật như này là cỡ nào xảo tư, nếu thật sự làm ra, thứ này có thể như món đồ chơi, lại có thể tiết kiệm thời gian cho người lớn trông hài tử, khẳng định sẽ có rất nhiều người mua.
"Nhi tử, ngươi thông minh quá..." Chu lão nhị hưng phấn, một phen giơ Chu Di ném lên không trung, làm Chu Di sợ tới mức theo bản năng hét lên một tiếng.
Edit: Trí Tín
"Hai người các ngươi đang nháo gì đây, ngươi để ý chút, đừng đem lục lang ném trên mặt đất." Thời điểm hai người bọn họ làm ầm ĩ, vừa vặn bị Vương Diễm vừa ra khỏi phòng bắt gặp, vội nôn nóng hô.
"Không có việc gì, yên tâm đi, ta có chừng mực." Chu lão nhị ôm Chu Di cười nói.
Chu Di ôm cổ Chu lão nhị khoái chí nói: "Cha, con còn muốn, chơi thêm lát nữa đi."
"Được thôi!" Chu lão nhị lại đem Chu Di ném lên không trung, sau đó vững vàng mà tiếp được.
Chu Di khanh khách cười không ngừng, hắn nghĩ mình có cha mẹ như vậy, mặc dù nơi này qua ngày lại gian nan, hắn cũng nhận.
Chu mẫu ngồi ở thượng phòng nghe trong viện ầm ĩ lợi hại, hừ một tiếng: "Còn không phải là một đứa nhóc tì, thật xem như bảo bối, ta có nhiều tôn tử như vậy cũng chưa từng hiếm lạ!"
Hai cha con náo loạn trong chốc lát rồi bình ổn lại, Chu lão nhị liền bắt đầu nghiên cứu hoạ đồ vật của Chu Di, càng xem càng cảm thấy thú vị. Thứ này tính kỹ thuật cũng không cao, lại chưa từng có người nghĩ tới, cũng làm hắn kiên định cho rằng Chu Di là một đứa hài tử thực sự thông minh.
"Cha, ta thích kéo ròng rọc, nếu là thứ này cũng có thể kéo chơi thì tốt rồi." Chu Di nhìn thấy Chu lão nhị nhíu mày suy tư, liền ở cạnh bên cố ý vô tình nói một câu.
Chu lão nhị nghe xong ánh mắt sáng lên, lời nói của Chu Di mở ra tư duy cho hắn, suy nghĩ trong chốc lát, liền cầm lấy nhánh cây viết viết vẽ vẽ lên trên mặt đất.
Chu Di nhìn Chu lão nhị hoàn toàn đắm chìm trong việc vẽ vời, thầm than một tiếng, mầm khoa học tự nhiên tốt cỡ nào a, nếu là sinh ở hiện đại, nói không chừng còn là một nhà khoa học hoặc là kỹ sư.
Mấy ngày sau đó, Chu lão nhị hoàn toàn bị một khối xe nôi kiềm chế tâm thần. Hắn không ngừng họa, không ngừng nghĩ, ba ngày sau, Chu lão nhị bắt đầu chế tác, không biết có phải đã nghĩ kỹ trước đó rồi hay không mà quá trình chế tác tiến hành thật thuận lợi.
Hai ngày sau, một chiếc xe nôi hàng nhái đơn sơ nhưng công năng đầy đủ ra đời.
"Oa, cha, người lợi hại quá a." Chu Di vỗ tay kêu lên.
"Nhi tử của ta mới lợi hại, nếu không phải ngươi sao ta nghĩ ra được." Hai cha con thương nghiệp thổi phồng lẫn nhau.
"Nhi tử, thử xem như thế nào." Nói rồi đem Chu Di xách lên bỏ vào trong xe nôi, mặt già của Chu Di đỏ lên, đều hai mươi mấy tuổi đời thế nhưng còn được ngồi một hồi xe nôi.
Edit: Trí Tín
Hết chương 28: ./
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.