Chương 34:
Lão Nạp Bất Đổng Ái
25/02/2022
Nông Gia Cổ Đại - Chương 34:
Edit: Trí Tín
---------------------
Chu Di nghĩ đầu có chút đau, cùng Chu lão nhị nói nói mấy câu lúc sau lại ngủ.
Thời điểm tỉnh lại trời đã sáng rõ, mới vừa mở mắt, một bàn tay mang theo vết chai chạm lên trên trán hắn, tiếng nói của Đại Nha nhu nhu truyền đến: "Lục Lang, đã đỡ hơn chút nào chưa, hiện tại còn khó chiu không?"
"Đại tỷ..." Chu Di nhìn qua gương mặt nôn nóng của Chu Trinh, lắc lắc đầu: "Không khó chịu."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Đại Nha thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Đệ tối hôm qua đem chúng ta hù chết, về sau phải cẩn thận một chút, muốn ngồi dậy sao?"
"Ân."
Đại Nha liền đỡ Chu Di dậy, nhanh nhẹn thay hắn mặc xong quần áo, đứng ở một bên hỏi hắn có ấm áp không, nếu không liền mặc thêm.
Chu Di cười nói với Đại Nha: "Đại tỷ, đệ tự mình có thể làm được, trước kia không phải đều là đệ tự mình mặc hay sao?"
"Không được, đệ đang bị bệnh." Đại Nha kiên quyết lắc đầu, chờ cho Chu Di mặc xong quần áo rồi, sờ sờ trán của hắn thấy thật sự không còn nóng lúc này mới yên lòng.
"Tự đệ chơi một lát, ta đi giúp nương làm cơm sáng."
"Ân." Chu Di nhìn Đại Nha mặt mày nhu hoà, gật đầu.
"Hừ, tỷ, nó không phải rất tốt sao, trước kia đều là chính nó tự mặc quần áo, thật đúng là xem bản thân như tiểu thiếu gia!" Tam Nha lúc này bưng một chén mì từ bên ngoài tiến vào, âm dương quái khí nói, sau khi đến gần cạch một tiếng đem chén ném ở bàn nhỏ trên giường đất: "Cho ngươi, thật đúng là bảo bối cục cưng, còn không phải là phát sốt sao, lại còn thỉnh đại phu lại ăn mì, như ta mà chết, còn không biết cha mẹ có thể nhìn qua một cái hay không."
"Tam Nha, muội sao có thể nói như vậy?" Đại Nha tức giận nói với Tam Nha.
"Ta thì sao, vốn dĩ chính là như vậy, vì làm cho nó chén mì này, Đại nãi nãi không chỉ mắng nương, ngay cả ta cũng bị liên lụy, liên quan gì đến ta chứ!" Tam Nha cứng đầu, không phục nói.
Edit: Trí Tín
Chu Di liếc mắt nhìn Tam Nha một cái, vị nhị tỷ này của hắn, thành kiến đối với hắn mỗi lúc một sâu. Hắn cũng không có khả năng cùng một đứa tiểu nữ hài nhi thật sự so đo cái gì, chỉ làm như không nghe thấy, cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn mì sợi, được một lúc liền đẩy cho Đại Nha: "Đại tỷ, tỷ ăn đi, ta buổi sáng uống cháo rồi, bây giờ không đói bụng."
"Kia sao được, đệ đang bị bệnh mà, cố gắng ăn nhiều một chút." Đại Nha vội đem mì đẩy lại trước mặt Chu Di. Lúc này Ngũ Nha và Lục Nha cùng đến, các nàng thấy chén mì trên bàn lặng lẽ nuốt nuốt nước miếng.
"Tam tỷ Tứ tỷ, đến đây, các tỷ mau ăn đi." Chu Di vội tiếp đón hai người tỷ tỷ.
Lục Nha nhìn mì nước miếng chảy ròng, Ngũ Nha xua xua tay: "Đệ đệ bị bệnh, đây là nương làm cho đệ, đệ tự mình ăn đi, chờ lát nữa là có cơm ăn rồi.”
Lục Nha cũng nhỏ giọng nói: "Đệ đệ ăn đi."
Chu Di cố ý bướng bỉnh nói: "Nếu các tỷ đều không ăn, ta đây liền đổ."
Một chén mì ở nông gia phải đến ngày lễ ngày tết mới có thể ăn được mặc hàng xa xỉ như này, Đại Nha vừa nghe thì đau lòng hỏng rồi. "Chúng ta cùng nhau ăn."
Chu Di cười nói: "Được."
Đại Nha đầu tiên đút cho Chu Di một đũa mì, sau đó tới Ngũ Nha và Lục Nha, thời điểm đút cho Tam Nha, Tam Nha nhìn thoáng qua Chu Di, thấy Chu Di cúi đầu không nhìn nàng, lúc vừa mới ăn mì cũng không tiếp đón nàng, trong lòng tràn ngập ủy khuất, hồng mắt dậm dậm chân, cắn môi nói: "Ai hiếm lạ." Liền quay người chạy đi.
"Tam Nha..." Đại Nha hô một tiếng, nhìn thấy Tam Nha đã chạy đi mất, chỉ đành phải từ bỏ.
Đến cuối cùng một chén mì dưới sự phân chia khác biệt của Đại Nha hơn phân nửa đều vào bụng của Chu Di, cho dù vậy, Ngũ Nha và Lục Nha cũng được ăn đặc biệt thỏa mãn.
Lại qua một lúc đến thời gian dùng cơm sáng của Chu gia, Chu Di tuy rằng không đói bụng, nhưng để cho mấy người tỷ tỷ được tranh thủ ăn nhiều cơm hơn một chút, hắn vẫn ngồi ở trên bàn.
Nhìn thấy Chu Di đôi mắt của Chu mẫu kéo thành một đường chỉ, mặt hổ nói: "Ngươi không phải mới ăn một chén mì hay sao, giờ lại ngồi lên bàn?"
Chu Di mắt to mắt nói: "Đại nãi nãi, con tối hôm qua sinh bệnh, đói hoảng luôn, một chén mì còn chưa có ăn no."
"Đại nương, chén mì kia là Lục Lang sinh bệnh mới ăn, chẳng lẽ ngài còn không định cho nó ăn cơm!" Vẫn luôn chú ý bên này, Chu lão nhị vững vàng thanh âm nói.
Chu mẫu nghe xong lại bậm môi, giận dỗi múc cho Chu Di một muỗng cơm lớn: "Ăn ăn ăn, sớm muộn gì cũng đem cái nhà này ăn hết."
Chu Di mắt điếc tai ngơ, tượng trưng ăn một chút cơm, sau đó liền đem đồ ăn phân ra cho mấy người tỷ tỷ, lúc đưa đến cho Tam Nha, Tam Nha cầm chén của mình tránh đi: "Không hiếm lạ." Ương ngạnh nói một câu.
Đủa trên tay Chu Di giơ lên, cũng không nói gì trực tiếp lướt qua Tam Nha đưa cho Ngũ Nha và Lục Nha. Đại Nha xem mà sốt ruột, chụp lấy Tam Nha nói: "Lục lang cho ngươi, sao ngươi không lấy?"
Edit: Trí Tín
Hết chương 34: ./
Edit: Trí Tín
---------------------
Chu Di nghĩ đầu có chút đau, cùng Chu lão nhị nói nói mấy câu lúc sau lại ngủ.
Thời điểm tỉnh lại trời đã sáng rõ, mới vừa mở mắt, một bàn tay mang theo vết chai chạm lên trên trán hắn, tiếng nói của Đại Nha nhu nhu truyền đến: "Lục Lang, đã đỡ hơn chút nào chưa, hiện tại còn khó chiu không?"
"Đại tỷ..." Chu Di nhìn qua gương mặt nôn nóng của Chu Trinh, lắc lắc đầu: "Không khó chịu."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Đại Nha thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Đệ tối hôm qua đem chúng ta hù chết, về sau phải cẩn thận một chút, muốn ngồi dậy sao?"
"Ân."
Đại Nha liền đỡ Chu Di dậy, nhanh nhẹn thay hắn mặc xong quần áo, đứng ở một bên hỏi hắn có ấm áp không, nếu không liền mặc thêm.
Chu Di cười nói với Đại Nha: "Đại tỷ, đệ tự mình có thể làm được, trước kia không phải đều là đệ tự mình mặc hay sao?"
"Không được, đệ đang bị bệnh." Đại Nha kiên quyết lắc đầu, chờ cho Chu Di mặc xong quần áo rồi, sờ sờ trán của hắn thấy thật sự không còn nóng lúc này mới yên lòng.
"Tự đệ chơi một lát, ta đi giúp nương làm cơm sáng."
"Ân." Chu Di nhìn Đại Nha mặt mày nhu hoà, gật đầu.
"Hừ, tỷ, nó không phải rất tốt sao, trước kia đều là chính nó tự mặc quần áo, thật đúng là xem bản thân như tiểu thiếu gia!" Tam Nha lúc này bưng một chén mì từ bên ngoài tiến vào, âm dương quái khí nói, sau khi đến gần cạch một tiếng đem chén ném ở bàn nhỏ trên giường đất: "Cho ngươi, thật đúng là bảo bối cục cưng, còn không phải là phát sốt sao, lại còn thỉnh đại phu lại ăn mì, như ta mà chết, còn không biết cha mẹ có thể nhìn qua một cái hay không."
"Tam Nha, muội sao có thể nói như vậy?" Đại Nha tức giận nói với Tam Nha.
"Ta thì sao, vốn dĩ chính là như vậy, vì làm cho nó chén mì này, Đại nãi nãi không chỉ mắng nương, ngay cả ta cũng bị liên lụy, liên quan gì đến ta chứ!" Tam Nha cứng đầu, không phục nói.
Edit: Trí Tín
Chu Di liếc mắt nhìn Tam Nha một cái, vị nhị tỷ này của hắn, thành kiến đối với hắn mỗi lúc một sâu. Hắn cũng không có khả năng cùng một đứa tiểu nữ hài nhi thật sự so đo cái gì, chỉ làm như không nghe thấy, cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn mì sợi, được một lúc liền đẩy cho Đại Nha: "Đại tỷ, tỷ ăn đi, ta buổi sáng uống cháo rồi, bây giờ không đói bụng."
"Kia sao được, đệ đang bị bệnh mà, cố gắng ăn nhiều một chút." Đại Nha vội đem mì đẩy lại trước mặt Chu Di. Lúc này Ngũ Nha và Lục Nha cùng đến, các nàng thấy chén mì trên bàn lặng lẽ nuốt nuốt nước miếng.
"Tam tỷ Tứ tỷ, đến đây, các tỷ mau ăn đi." Chu Di vội tiếp đón hai người tỷ tỷ.
Lục Nha nhìn mì nước miếng chảy ròng, Ngũ Nha xua xua tay: "Đệ đệ bị bệnh, đây là nương làm cho đệ, đệ tự mình ăn đi, chờ lát nữa là có cơm ăn rồi.”
Lục Nha cũng nhỏ giọng nói: "Đệ đệ ăn đi."
Chu Di cố ý bướng bỉnh nói: "Nếu các tỷ đều không ăn, ta đây liền đổ."
Một chén mì ở nông gia phải đến ngày lễ ngày tết mới có thể ăn được mặc hàng xa xỉ như này, Đại Nha vừa nghe thì đau lòng hỏng rồi. "Chúng ta cùng nhau ăn."
Chu Di cười nói: "Được."
Đại Nha đầu tiên đút cho Chu Di một đũa mì, sau đó tới Ngũ Nha và Lục Nha, thời điểm đút cho Tam Nha, Tam Nha nhìn thoáng qua Chu Di, thấy Chu Di cúi đầu không nhìn nàng, lúc vừa mới ăn mì cũng không tiếp đón nàng, trong lòng tràn ngập ủy khuất, hồng mắt dậm dậm chân, cắn môi nói: "Ai hiếm lạ." Liền quay người chạy đi.
"Tam Nha..." Đại Nha hô một tiếng, nhìn thấy Tam Nha đã chạy đi mất, chỉ đành phải từ bỏ.
Đến cuối cùng một chén mì dưới sự phân chia khác biệt của Đại Nha hơn phân nửa đều vào bụng của Chu Di, cho dù vậy, Ngũ Nha và Lục Nha cũng được ăn đặc biệt thỏa mãn.
Lại qua một lúc đến thời gian dùng cơm sáng của Chu gia, Chu Di tuy rằng không đói bụng, nhưng để cho mấy người tỷ tỷ được tranh thủ ăn nhiều cơm hơn một chút, hắn vẫn ngồi ở trên bàn.
Nhìn thấy Chu Di đôi mắt của Chu mẫu kéo thành một đường chỉ, mặt hổ nói: "Ngươi không phải mới ăn một chén mì hay sao, giờ lại ngồi lên bàn?"
Chu Di mắt to mắt nói: "Đại nãi nãi, con tối hôm qua sinh bệnh, đói hoảng luôn, một chén mì còn chưa có ăn no."
"Đại nương, chén mì kia là Lục Lang sinh bệnh mới ăn, chẳng lẽ ngài còn không định cho nó ăn cơm!" Vẫn luôn chú ý bên này, Chu lão nhị vững vàng thanh âm nói.
Chu mẫu nghe xong lại bậm môi, giận dỗi múc cho Chu Di một muỗng cơm lớn: "Ăn ăn ăn, sớm muộn gì cũng đem cái nhà này ăn hết."
Chu Di mắt điếc tai ngơ, tượng trưng ăn một chút cơm, sau đó liền đem đồ ăn phân ra cho mấy người tỷ tỷ, lúc đưa đến cho Tam Nha, Tam Nha cầm chén của mình tránh đi: "Không hiếm lạ." Ương ngạnh nói một câu.
Đủa trên tay Chu Di giơ lên, cũng không nói gì trực tiếp lướt qua Tam Nha đưa cho Ngũ Nha và Lục Nha. Đại Nha xem mà sốt ruột, chụp lấy Tam Nha nói: "Lục lang cho ngươi, sao ngươi không lấy?"
Edit: Trí Tín
Hết chương 34: ./
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.