Nông Gia Cổ Đại

Chương 7:

Lão Nạp Bất Đổng Ái

20/02/2022

Nông Gia Cổ Đại - Chương 7:

Edit: Trí Tín

Được thêm một muỗng cơm lớn, bị Chu mẫu mắng vài câu, Chu Di nhún nhún vai chẳng thèm để ý, nào có sao đâu, chỉ cần có thêm chỗ tốt thực tế là được.

Chu mẫu nhất thời xúc động múc cơm cho Chu Di hơi nhiều, sau khi phục hồi tinh thần liền hối hận, hỏng lẽ múc lại bớt, nào bỏ xuống được mặt già, đành phải không cao hứng mà bảo mọi người ăn cơm đi.

Mọi người đều chờ những lời này của bà, Chu mẫu vừa nói, từng đôi đũa liền bay lượn trên bàn ăn, mục tiêu của mọi người chính là đĩa đệ nhất đậu que với vài miếng thịt kia.

Vương Diễm ngày thường nhã nhặn lịch sự, lúc này vì có thể để cho Chu Di được ăn thịt, cũng liền bất chấp, trực tiếp hướng tới đĩa đậu que gắp một đũa, kẹp lên định đặt ở trong chén Chu Di mới phát hiện bên trong đã cất giấu ba miếng thịt.

Vương Diễm trong lòng mừng thầm, đem thịt toàn bộ kẹp cho Chu Di, lại đem đậu que phân cho mấy đứa nữ nhi, đậu que này bên trong thả thịt, lại có nước luộc, cho mấy nữ nhi nhuận nhuận dạ dày cũng tốt.

Trong nháy mắt, một đĩa đậu que liền hết sạch. Chu Di gắp cho chính mình một đũa khoai tây sợi. Xem mấy người tỷ tỷ cũng nhanh tay nhanh chân kẹp lấy đồ ăn, lúc này tâm mới buông xuống.

Hắn để lại một miếng thịt trong chén, đem hai miếng khác phân cho mấy người tỷ tỷ, đại tỷ lại phân ra cho mấy muội muội mỗi đứa một ít, sau lại đem phần còn lại kẹp hết cho Chu Di.

"Lục lang mau ăn đi, chúng ta bao nhiêu đây là đủ rồi." Đại Nha nhẹ giọng nói với Chu Di.

"Đại tỷ các người ăn đi, ta hôm nay nhặt được trứng chim nướng ăn rồi, bây giờ cũng không muốn ăn thịt nữa, các người nếu không ăn ta liền ném." Chu Di đơn giản dùng thủ đoạn càn quấy của tiểu hài tử.

Đại tỷ nhìn thoáng qua Vương Diễm, Vương Diễm sờ sờ đầu Chu Di: "Đệ đệ cho các ngươi, các ngươi cứ ăn đi."

Lục Nha đã sớm nhìn thấy mấy miếng thịt trong chén Chu Di, nước miếng chảy ròng, lúc này được Vương Diễm cho phép, liền nhỏ tiếng hoan hô, đem nửa khối thịt bỏ vào trong miệng, nheo nheo mắt thỏa mãn.

Edit: Trí Tín



Thấy mấy người nhị phòng đều có thể ăn thịt, trên mặt Chu mẫu càng khó coi, trong lòng lại hận không thể đem mấy đứa nhãi ranh ra nghiền chết. Tứ thẩm của Chu Di ôm thất lang trong lòng, thời điểm gắp thịt cũng chậm hơn một nhịp, cho nên thất lang một miếng cũng không được, ngũ lang Chu Đức thấy mình không có thịt ăn, lập tức liền khóc lên.

"Ta muốn ăn thịt, Nương, ta muốn ăn thịt, Nãi, ta muốn ăn thịt... Ô ô ô ô!" Ngũ lang mở miệng lớn tiếng tru lên.

Ngồi trong lòng Trịnh Oánh thất lang vốn dĩ đang an tĩnh ăn cơm, thấy ca ca khóc náo nhiệt, hắn cũng liền khóc theo, bất quá chỉ là sét đánh không mưa.

"Ăn thịt ăn thịt, thịt kia đều bị người khác ăn xong rồi, ngươi có gào khóc cũng đã không còn, nếu không các người trực tiếp cắt thịt trên người ta mà ăn đi!" Chu mẫu nổi giận đùng đùng, thầm hận Tứ tức phụ nhi vô dụng, thịt đều bị bọn nhị phòng đoạt đi rồi, còn liên lụy thân tôn tử của bà cũng không được ăn thịt. Cho nên cố y nói chuyện lớn tiếng để người một nhà nhị phòng nghe cho rõ ràng.

Chu Di bọn họ đã sớm quen cái kiểu nói chuyện âm dương quái khí của Chu mẫu, cũng không đáp trả, chỉ lo vùi đầu ăn cơm, tứ thẩm nhìn về phía Vương Diễm cầu cứu: "Nhị thẩm hắn, hay là ngươi cấp cho ngũ lang một chút thịt đi, ngươi xem, đứa nhỏ này khóc như vậy cũng không phải biện pháp."

Sắc mặt Vương Diễm khó xử, nàng có hiền thục cũng không nỡ đem thịt trong chén của nhi tử cho người khác. Nhà này chỉ có nhị phòng bọn họ là không phải cốt nhục của Chu mẫu, luôn đối với mấy đứa hài tử khắc nghiệt cực kỳ, Chu mẫu thường ở sau lưng lén cho thân tôn tử của bà chút đồ ăn vặt, nàng cũng bắt gặp được vài lần, còn có Tứ thúc và đại lang mỗi lần từ trên trấn trở về đều mang theo vài thứ, mấy đứa hài tử của mình cũng không có dù chỉ một chút.

Chu Di nghe thấy tứ thẩm hướng đến mẹ mình muốn thịt, trực tiếp đem thịt trong chén kẹp lên, a ô một ngụm ăn hết vào trong miệng, vừa nhai vừa nghĩ, sa đọa a sa đọa! Đã lưu lạc tới mức cùng một đứa trẻ 4 tuổi giành ăn.

Vương Diễm thấy Chu Di gắp thịt ăn sạch, vội nói: "Tứ thẩm ngươi xem, chúng ta nơi này cũng không còn thịt a."

Trịnh Oánh thấy thế cũng không thể nói thêm gì nữa, đành phải dỗ dành ngũ lang.

Đến gần cuối bữa ăn, Chu Di cố ý để lại nửa chén cơm: "Đại tỷ, các ngươi đem phần cơm này phân ra đi, đệ ăn no rồi."

Mấy bé gái vừa nghe, cặp mắt đều sáng lên. Đại Nha cười sờ sờ đầu Chu Di, cảm thấy trong lòng ấm áp, nàng biết đệ đệ vì các nàng mà lưu lại, nàng đã tới tuổi hiểu chuyện, biết rằng đối với một nữ hài mà nói, trong nhà có huynh đệ chống lưng cùng so với không có huynh đệ hoàn toàn là hai việc khác nhau.

Trước kia lúc chưa có đệ đệ, cha trừ bỏ làm mộc những cái khác đều mặc kệ, nương cũng suốt ngày rầu rĩ không vui, bọn họ bị đánh mắng cũng không biết phải đi nói với ai. Chính là từ khi có đệ đệ, cha và nương hoàn toàn thay đổi, cả người đều linh hoạt lên, thời điểm họ bị khi dễ cha mẹ cũng sẽ vì các nàng mà ra mặt.

Edit: Trí Tín

Hết Chương 7: ./

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Gia Cổ Đại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook