Nông Kiều Có Phúc

Chương 337: Cùng nhau ngủ

Tịch Mịch Thanh Tuyền

30/01/2022

Ăn cơm, Sở Lệnh Tuyên nói với Vương Thành: "Ngày mai ta phải về nha môn, cậu liền ở nhà với nhạc mẫu nhiều chút, nửa tháng sau lại đi trong quân trình diện..."

Sở Lệnh Tuyên thủ hạ binh doanh phân hai nơi, số ít binh sĩ cùng hắn ở nha môn ở thành phủ Định Châu, đại lượng binh sĩ ở ngoài thành. An bài Vương Thành đến trong nha môn phủ Định Châu, chỗ đó điều kiện tốt một chút, cũng dễ dàng cho Sở Lệnh Tuyên chăm sóc.

Vừa nói đến công tác của Vương Thành, vấn đề thực tế liền đến. Vương Thành làm ở phủ thành Định Châu, nhà nên an bài ở nơi nào đây?

Vương thị không bỏ được đệ đệ, nói: "Liền ở phụ cận nhà ta mua mảnh đất xây nhà, thuận tiện ta chăm sóc đệ muội. Thành tử giống như con rể, thời điểm nghỉ hưu mộc lại về nhà."

Trần A Phúc không đồng ý nói: "Cậu thể cốt không tốt lắm, không thể cưỡi ngựa thời gian dài, về nhà chỉ có thể ngồi xe ngựa. Nếu như an bài nhà cậu ở bên này, cậu nghỉ hưu mộc không thuận tiện về nhà."

Ngồi xe ngựa so với cưỡi ngựa muốn chậm hơn nhiều, qua lại xác thực không thuận tiện.

Vương nghĩ nghĩ cũng đúng. Liền nói: "Vậy thì an bài nhà ở bên cạnh phủ thành đi, chỗ đó xây nhà tiện nghi, đệ về nhà cũng thuận tiện." Rồi nói với Vương thị: "Thời điểm ngỉ đài ngày, một nhà đệ đệ liền đến quấy rầy tỷ tỷ và tỷ phu. Tỷ tỷ tỷ phu có rảnh, cũng có thể đi nhà của đệ chơi."

Trần A Phúc cười nói: "Cậu không cần đi ngoại ô ở, con mua một tòa tiểu viện ở phủ thành cho cậu."

Vương Thành cười nói: "Cảm ơn A Phúc, con đã xài nhiều tiền cho cậu như vậy rồi, không tốt lại để cho con tiêu pha..." Liền nói ra biện pháp hắn cùng Ngô thị thương lượng.

Trần A Phúc cười nói: "Cậu tiền giữ lại chậm rãi dùng, cháu ngoại gái lại hiếu kính cậu một cái tiểu viện."

Vương thị nghĩ tới nữ nhi nhiều tiền, cũng liền cười khuyên Vương Thành: "Thành tử, nhận lấy đi, cháu gái không kém bạc."

Thương lượng xong, Trần A Phúc nói một cái lễ vật mang đến, phần lớn là cho một nhà Trần Danh, còn có chút là cho đại phòng, cùng với Hồ lão ngũ, Võ thợ mộc và mấy người quan hệ tốt, để Trần Danh giúp đỡ chuyển giao.

Sau đó, Sở Lệnh Tuyên và Trần A Phúc dẫn mấy người hài tử, Thất Thất, Hôi Hôi, một nhà Truy Phong về Đường Viên. Vượng Tài rất không bỏ được một nhà Truy Phong, đưa chúng nó đưa đến cửa Đường Viên mới trở về.

Trần A Phúc cười nói cùng nó: "Hai nhà cách gần đó, Vượng Tài thường đến chơi."

Sở tiểu cô nương và Đại Bảo cũng cùng đi Yến Hương Các. Lúc này đúng là thời điểm Lý Hiên nghỉ ngơi, tiểu tử rầm rì không chịu ngủ, Trần A Phúc cũng đành phải đi Tây Sương dụ dỗ nhóc.

Đại Bảo và Yên Nhi không muốn rời khỏi mẫu thân, chắp tay đứng chờ ở cửa. Vội vàng ngóng nhìn tiểu Hiên Hiên mau ngủ chút, trả lại mẫu thân cho bọn hắn.

Lúc này, đột nhiên truyền đến vài tiếng Yến Tử nỉ non, con mắt Sở Hàm Yên bỗng chốc sáng lên, vui vẻ nói: "Ca ca, Kim Bảo trở về."



Đại Bảo còn có chút mơ hồ, hỏi: "Muội muội xác định nó là Kim Bảo?"

Sở Hàm Yên gật đầu nói: "Dạ, muội còn ngửi thấy được hương vị của nó." Lại ngẩng đầu nhìn qua bốn phía nói: "Kim Bảo mau ra đây đi, không cần trốn Miêu Miêu với chúng ta, ta và ca ca rất nhớ ngươi."

Đại Bảo dựng thẳng vài cái mũi, lại nói: "Sao ta không ngửi thấy được hương vị của nó đây?"

Thanh âm chưa dứt, một con Yến Tử liền từ ngoài cửa sổ bay vào, đứng ở trên bờ vai Sở Hàm Yên chít chít kêu lên: "Thối Đại Bảo, Tiểu Yên Yên, chúng ta lại gặp mặt rồi." Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d

Đại Bảo đương nhiên nghe không hiểu nó nói, nhưng nhận ra nó. Vừa nhìn thật sự là Kim Yến Tử, một phen đã nắm nó đến, vui vẻ nói: "Quả thật là Kim Bảo, ngươi cuối cùng trở về rồi, ta và muội muội ngày ngày đều nhớ ngươi."

Tay cậu không biết nặng nhẹ, bóp đến Kim Yến Tử trợn mắt nhìn thẳng.

Trần A Phúc thấy Kim Yến Tử trở về, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Kim Bảo mau tới, Tiểu Hiên Hiên chờ đợi con đến không chịu ngủ nha."

Kim Yến Tử nghe, thoát khỏi nanh vuốt của Đại Bảo, bay đi dừng ở trên gối Lý Hiên. Lý Hiên vừa nhìn nó, liền nhếch miệng vui vẻ lên.

Trần A Phúc cuối cùng thoát thân, dắt Đại Bảo và Yên Nhi về thượng phòng.

Sở Lệnh Tuyên nhìn thấy hai vật nhỏ này lại cùng đến, cau mày nói: "Hiện tại đã muộn, các con nên trở về sân nhỏ của mình nghỉ ngơi."

Hai tiểu nhân nhi vừa nghe, vội vàng một người ôm một bắp đùi Trần A Phúc, cùng chung mối thù nhìn Sở Lệnh Tuyên.

Sở Hàm Yên mềm mại nói ra: "Mẫu thân trở về rồi, tỷ muội không bỏ được."

Đại Bảo lớn tiếng nói: "Mẫu thân và phụ thân ngủ nhiều ngày như thế, cũng nên ngủ một đêm với con và muội muội."

Hài tử rắm thối, lời nói được cũng quá không liêm khiết.

Trần A Phúc vừa bực mình vừa buồn cười, Sở Lệnh Tuyên chính là ngẩn người tại đó không biết nói cái gì cho phải, Hồng Phỉ và Tiểu Mặc đang làm nhiệm vụ nén cười đi phòng bên cạnh.

Trần A Phúc dùng đầu ngón tay chọc cái đầu nhỏ của cậu một cái, sẵng giọng: "Nói hươu nói vượn cái gì nha."

Đại Bảo hàm nước mắt nói với Trần A Phúc: "Mẫu thân, người không nhớ tới con và muội muội sao? Chúng ta nhớ người nhớ thật lâu."

Sở tiểu cô nương cũng bổ sung: "Dạ, con và ca ca muốn ngủ cùng mẫu thân."



Trần A Phúc cũng không bỏ được bọn họ, cùng thương lượng Sở Lệnh Tuyên: "Nếu không, hôm nay liền để bọn nhỏ ngủ ở chỗ này đi, chỉ một đêm."

Trần A Phúc vừa dứt tiếng nói, hai tiểu nhân nhi liền cao hứng nhảy dựng lên.

Sở Lệnh Tuyên rất muốn nói, để bọn nó ngày mai ngủ bên này không được sao?

Nhưng nhìn thấy hai đứa bé cao hứng thành dạng này, cũng đành phải nhịn. Nói: "Hai đứa các con nhớ kỹ, chỉ có thể ngủ ở chỗ này một đêm, ngày mai sẽ về trong sân của mình."

Thấy hai đứa bé dùng sức gật đầu, lại nói: "Chẳng qua, Đại Bảo là nam hài, Yên Nhi là nữ hài, không thể ngủ một giường lớn. Yên Nhi ngủ buồng lò sưởi với mẫu thân, Đại Bảo và phụ thân ngủ giường lớn."

Trần A Phúc cũng nói: "Đúng là như vậy, ai không đồng ý thì đừng ngủ ở chỗ này."

Đại Bảo vốn là muốn phản đối, nhưng vừa nghe nương nói, cũng không dám phản đối nữa. Chỉ phải nói: "Chúng con muốn cùng nhau nghe nương kể chuyện xưa, nghe xong chuyện xưa lại tách ra ngủ."

Yêu cầu này không quá mức, Trần A Phúc gật đầu đồng ý.

Mấy người rửa mặt xong, mặc vào đồ ngủ xa tanh cổ lật. Đồ ngủ của bọn họ đều là Trần A Phúc tự mình làm, trừ màu sắc cùng thêu văn ra, hình thức cơ bản đều đồng dạng.

Trần A Phúc là màu hồng đào thêu hoa lài, Sở Hàm Yên là dương đỏ nhạt thêu tiểu Yến Tử, Sở Lệnh Tuyên là màu xanh lam thêu vân văn, Đại Bảo là màu xanh da trời thêu tiểu Lão Hổ.

Hai tiểu gia hỏa trước bò lên trên giường lớn, Trần A Phúc cũng ngồi lên. Sở Lệnh Tuyên ngồi ở phía ngoài cùng, cầm quyển sách tựa ở đầu giường xem.

Hôm nay là ngày đầu tiên Sở Lệnh Tuyên và Trần A Phúc ngủ ở chỗ này, cho nên trên giường bố trí được đặc biệt không khí vui mừng. La trướng đỏ thẫm thêu mẫu đơn phú quý, đệm chăn cùng gối đầu là hàng thổ cẩm bảy màu đồ án long phượng trình tường. ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d

Lý ma ma nhìn cười nói: "Thật thật không phải là người một nhà, không tiến vào một cửa, một nhà bốn người này, đều tuấn tú giống như người trong nguyệt cung."

Tống mụ mụ cũng cười nói: "Thật đúng vậy, bọn họ không giống ngồi ở trên giường, trái ngược như ngồi ở bên trong nguyệt cung."

Trần A Phúc đang chuẩn bị bắt đầu kể chuyện, Sở Hàm Yên đi qua đoạt quyển sách trên tay Sở Lệnh Tuyên, chu mỏ nói: "Nương nói không thể một công đôi việc, phụ thân phải chuyên tâm, không được phép đọc sách."

Sở Lệnh Tuyên bật cười, nói: "Được, nghe khuê nữ nói, nghe nương con kể chuyện xưa thật tốt."

Đại Bảo gấp đến không thôi, dựng thẳng đầu ngón tay nhỏ béo trên bờ môi: "Xuỵt, yên lặng, yên lặng."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Kiều Có Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook